Có một người yêu cùng ngươi khóc, cùng ngươi cười, cùng ngươi vượt qua sóng gió cuộc đời. Không chỉ nói xem phim, cho dù là bất kỳ hoàn cảnh nào, đều tạo cho ngươi một dũng khí để đối mặt. Bởi vì ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn!
Nhìn ánh mắt cố chấp của người thiếu nữ, Lâm Dật Phi thở dài: – Em nói rất có đạo lý, anh muốn phản bác cũng khó. Tuy nhiên không biết vé xem phim có đắt không? Đúng rồi, Bì Nhị đã trả anh mười nghìn nguyên, vốn anh định giữ lại lâu lâu chút cho em có thêm lợi tức, em có cần dùng luôn không?
– Bì Nhị đã trả tiền lại? Bách Lý Băng hơi kinh ngạc: – Cậu ta lấy đâu ra tiền? Không phải là anh trả hộ đấy chứ?
Không thể không bội phục sự chu đáo của người thiếu nữ. Tuy nhiên hơi suy nghĩ một chút cũng hiểu, một người như Bì Nhị, mười nghìn nguyên không khác gì một món tiền lớn. Một năm vất vả làm việc chưa chắc kiếm được.
Thấy Lâm Dật Phi im lặng không đáp, thiếu nữ càng kiên định với suy đoán của mình: – Tiền của anh không phải là bố mẹ cho đó sao. Nếu như thiếu tiền, em thà xin tiền của cha em còn hơn. Khóe miệng hơi nhếch, thanh âm có chút lạnh: – Dù sao tiền là thứ ông ta không thiếu nhất.
Lâm Dật Phi biết quan hệ giữa cô và phụ thân không thể vội vàng được, chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Hiện tại trong tay hắn ngoại trừ số tiền mười nghìn nguyên này, cũng không dư dả gì. Đã tốn không ít mua thuốc cho mẹ của Bì Nhị. Số tiền còn lại coi như là đủ đi tới núi Thiên Trụ, nhưng chưa chắc đủ để đi về.
Còn hướng cha mẹ xin tiền, hắn thật không muốn. Tới chỗ bác sĩ Tiền cũng không tiện lắm, coi như để tạm một khoản ở đó. Chỉ có điều liệu có thể tìm được chỗ đó hay không, trong lòng hắn không nắm chắc. Dù sao cũng đã qua tám trăm năm rồi.
– Anh vẫn chưa trả lời? Thiếu nữ thấy Lâm Dật Phi suy tư, liền hỏi.
– Trả lời cái gì? Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần: – À, rất rảnh, hiện tại anh có nhiều nhất là thời gian, ít nhất là tiền.
Bách Lý Băng nhịn không được bật cười: – Biết ngay anh sẽ lấy lý do mình thiếu tiền ra để ngụy trang. Trên tay không biết từ khi nào đã cầm hai vé xem phim:
– Nhìn xem.
– Em mua à? Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc.
– Là lái xe Lưu mua. Bách Lý Băng thản nhiên nói: – Anh ta nói rằng vốn định hẹn bạn gái đi xem phim, nhưng bạn gái lại có việc bận. Bỏ đi thì lãng phí, nên đưa cho em, bảo mời bạn cùng phòng đi. Tuy nhiên, nói thật, em còn không biết anh ta có bạn gái.
– Mấy cô bạn của em không rảnh à? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi. Hắn cũng không biết Lưu Minh Lý có bạn gái hay không. Nhưng hàm ý phía sau hai tấm vé này, không cần nói cũng biết. Vô luận như thế nào, Bách Lý Băng không cự tuyệt ý tốt của Lưu Minh Lý, chính là tín hiệu hóa giải.
– Bọn họ rảnh hay không em không biết. Bách Lý Băng mỉm cười: – Tuy nhiên em cũng như anh, thời gian có rất nhiều.
– Nhưng tối nay anh có việc rồi. Lâm Dật Phi chợt nhớ tới một việc.
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc: – Việc gì?
– Xem phim lúc mấy giờ? Lâm Dật Phi không đáp hỏi lại.
Nhìn thoáng qua thời gian ghi trên tấm vé, cô đáp: – Muộn nhất là tám giờ.
– Vậy thì còn kịp. Lâm Dật Phi lẩm bẩm, thấy ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Băng, cười giải thích: – Mẹ của Bì Nhị đã xuất viện, nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Ngày hôm qua anh đã khai đơn thuốc cho bác ấy uống. Tuy nhiên Bì Nhị lại không biết xắc thuốc như thế nào, cho nên xong trận đấu anh sẽ quay lại đó một chuyến.
– Bệnh chưa khỏi vì sao phải vội vã xuất viện? Bách Lý Băng hơi nhíu lông mày: – Em có giục trả nợ đâu, em nghĩ chắc anh cũng không giục hai người đó.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Anh không giục bọn họ, tuy nhiên không sao, bác ấy chỉ là do vất vả nhiều ngày và ăn uống không đủ chất mà thôi. Lâm Dật Phi thấy bộ dáng sốt ruột của cô, an ủi: – Anh cam đoan uống xong ba thang thuốc, bác ấy nhất định sẽ khỏi.
– Anh cũng biết chữa bệnh? Bách Lý Băng mỉm cười, cái mũi hơi nhăn, cực kỳ dí dỏm đáng yêu. Cô nắm lấy tay của Lâm Dật Phi, nói: – Mau xem bệnh hộ em, có phải em đang bị bệnh tương tư hay không?
Lâm Dật Phi buồn cười, duỗi hai đầu ngón tay đặt lên tĩnh mạch. Toàn thân Bách Lý Băng run lên, khuôn mặt hơi đỏ. Nhìn trộm bốn phía, thấy vài nhân viên phục vụ nhìn sang bàn mình, xì xào bàn tán. Cô không có ý rút tay, mà trừng mắt nhìn lại, mỉm cười đắc ý.
– Sao rồi, có phải bệnh tương tư rất nặng? Thấy Lâm Dật Phi hồi lâu không nói, Bách Lý Băng liền hỏi.
– Em bị bệnh tương tư hay không, anh không biết. Lâm Dật Phi thu tay về, sờ sờ cái mũi: – Tuy nhiên, mấy ngày nay có phải em luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, bất chợt đau đầu, muốn ngủ không được..
– Khoa, khoan. Bách Lý Băng mở to mắt, tràn đầy kinh ngạc: – Đoạn đầu anh nói rất chuẩn, nhưng muốn ngủ không được là sao?
– Chính là rất ngái ngủ, nhưng không cách nào ngủ.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Quái trung hữu vân, nhật xuất địa tắc minh, vu dịch quái tắc vi tấn. Tấn giả thượng ly hạ khôn, ly tại khôn thượng vi tấn, nhật nhập địa tắc ám, vu dịch quái tắc vi minh di,, dịch trung tấn, minh di nhị quái, viễn tắc dĩ loại thiên địa, dĩ loại trú dạ, cận tắc dĩ loại ngụ mị. Viễn loại trú dạ, viễn loại trú dạ, kinh trung hữu huấn…
Đôi mắt Bách Lý Băng càng trợn lớn, không thể không ngắt lời hắn: – Dật Phi, khoan khoan, anh đang nói gì vậy?
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Nói đơn giản là, theo như quẻ dịch, trời có ngày và đêm, người có thức có ngủ. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em không ổn định, khó tránh khỏi tâm phiền khí táo.
Thấy cô ấy vẫn không hiểu, lắc đầu nói:
– Để anh kiểm tra mắt một lát.
Lâm Dật Phi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Băng, giơ tay kéo mí mắt của cô, kiểm tra một lát. Bách Lý Băng trời không sợ, đất không sợ, lúc này lại rất thẹn thùng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích. Chỉ là nhìn thoáng qua người thiếu niên, thấy hắn nhìn chăm chú vào mắt của mình, tinh thần rất tập trung, không giống là lợi dụng, không khỏi có chút thất vọng.
Chậm rãi trở về chỗ cũ, Lâm Dật Phi ngồi xuống, Bách Lý Băng thấy hắn hồi lâu không nói, không biết vì sao, có chút bận tâm: – Rốt cuộc em bị bệnh gì? Nhanh nói, đừng làm em sợ.
Lâm Dật Phi cười: – Tuy có chút trở ngại, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ. Song mục ngoại phúc nhãn kiểm, thượng kiểm chúc tỳ, hạ kiểm chúc vị, hợp chi cộng do tỳ vị sở chủ, cố chúc thổ, chúc địa, chúc khôn dã. Nhật xuất vu địa vi tấn, vi ngụ, nhật nhập địa vi minh di, diệc vi mị, Cho nên muốn giải quyết vấn đề khó ngủ của em, phải theo quẻ Tấn và quẻ Minh Di.
Bách Lý Băng dùng hai tay chống cằm, lệch cái đầu nhìn Lâm Dật Phi nửa ngày: – Anh có biết hiện tại trong mắt em, anh trông như thế nào không?
– Như một thầy thuốc? Lâm Dật Phi mỉm cười hỏi.
– Không phải. Bách Lý Băng lắc đầu nói: – Giống như một lang băm đi khắp nơi lừa đảo.
Khóe miệng lộ nụ cười giảo hoạt: – Không những lừa tiền mà còn lừa sắc!
Lâm Dật Phi ngẩn ngơ.
– Tuy nhiên, không sao. Bách Lý Băng nhịn cười, giả vờ như chẳng hề để ý: – Em tự tin với bản lĩnh nhìn người của mình, sẽ không bị người khác lừa gạt đơn giản như vậy. Nếu anh muốn lừa tiền, lừa sắc em, phải lấy ra một vài bản lĩnh mới được.
Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Như lời em nói, nếu anh viết đơn thuốc, chẳng phải là rắp tâm bất lương?
Bách Lý Băng phì cười:
– Nếu anh không viết đơn thuốc, em sẽ tố cáo anh tội đe dọa.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Thực ra nếu em hiểu hết những lời anh vừa nói, em sẽ biết, chỉ cần em nghỉ ngơi và làm việc đúng giờ đúng giấc, thì bệnh này sẽ tự nhiên mà khỏi.
– Anh nói nghe mà đơn giản. Bách Lý Băng cười nói: – Những lời anh vừa nói lúc này, nửa câu em cũng không hiểu. Như đàn gảy tai trâu vậy.
– Nhưng du lịch phải mất tiền chứ để kiếm tiền đâu? Đại Ngưu không hiểu hỏi: – Vừa ông nói kiếm tiền là sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Nói không chừng lúc đi đường lại nhặt được bảo bối, chẳng phải là phát tài sao?
Đại Ngưu lắc đầu: – Xác xuất đó không thấp hơn trúng sổ xổ. Tiểu Phi, khuyên ông một cậu, đi giải sầu là được rồi, ảo tưởng phát tài làm gì. Hơn nữa bên cạnh ông không phải có một cây rụng tiền đó sao. Phải biết quý trọng chứ.
– Nói tới phát tài, tôi lại nhớ tới một chuyện cười.
A Thủy gom góp náo nhiệt.
– Nói nghe một chút. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ: – Dù sao chiều này cũng rảnh. Đúng rồi, trận đấu Nan Vong Bôi sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều. Hình như có trận của Tiểu Phi thì phải.
Lâm Dật Phi gật đầu: – Có một trận. Lúc sáng Phó bí thư đã tìm tôi, bảo tôi tới sớm một chút. Nhưng còn lâu mới tới giờ, Đại Ngưu, không phải khoa kiến trúc của ông cũng có một trận đó sao?
– Có là có, nhưng không có phần của tôi. Đại Ngưu lắc đầu nói: – Cho dù có tôi, cũng chỉ là dự bị. Nhưng như thế vẫn hơn A Thủy. Khoa tin học còn chẳng thèm gọi cậu ta. Nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiểu Phi, bổ sung một câu: – Đương nhiên A Thủy cũng không quan tâm tới trận đấu đó.
– Coi như ông thức thời. A Thủy cười nói: – Chuyện tôi muốn kể là cách làm giàu như thế nào. Trước kia có một phóng viên hỏi một tỷ phú người Mỹ, ông ta lập nghiệp như thế nào.
Đại Ngưu bỗng có hứng thú: – Ông ta kiếm tiền kiểu gì, thật muốn nghe cho biết.
– Tỷ phú kia đã nói. A Thủy như có thâm ý nhìn Lâm Dật Phi:
– Lúc ông ta xây dựng sự nghiệp cũng rất nghèo. Cả gia tài chỉ có năm đô la, chỉ đủ mua một quả táo.
– Về sau? Đại Ngưu thè lưỡi, người ta từ năm đô la có thể trở thành tỷ phú. Xem ra người với người không thể so sánh.
– Bởi vậy ông ta dùng năm đô la mua một quả táo, trở về dùng vải lau bóng loáng, đóng bao bì, ngày hôm sau bán được mười đô la. A Thủy thản nhiên nói.
Đại Ngưu giơ ngón tay cái: – Chiêu này không sai. Chứng tỏ vị tỷ phú kia rất có đầu óc kinh doanh. Biết bề ngoài quan trọng. Từ đó mà tài sản tăng lên gấp đôi. Đúng rồi, A Thủy, về sau?
– Về sau ông ta lại dùng mười đô la mua hai quả táo. Lúc về nhà cẩn thận lau chùi, đóng gói đẹp đẽ, kết quả ngày hôm sau bán được hai mươi đô la. A Thủy lại nói.
Đại Ngưu cao hứng bừng bừng: – Như vậy mới đúng chứ. Kiên trì đi theo con đường của mình, trách không được ông ta có thể thành tỷ phú. Đúng là có bản lĩnh riêng. A Thủy, tiếp tục.
A Thủy im lặng đợi Đại Ngưu phát biểu ý kiến xong, lộ ra nụ cười quỷ bí: – Vị phóng viên kia cũng đứng lên, cho rằng mình tìm được chân lý làm giàu. Tuy nhiên trước khi đi, cô ta cũng hỏi như ông, hỏi rằng cuối cùng như thế nào. Tỷ phú vừa trả lời khiến cho cô phóng viên thiếu chút nữa tìm miếng đậu hũ tự tử.
Sắc mặt của Đại Ngưu có chút tái xanh, sờ sờ túi tiền, ba trăm nguyên, mua đậu hũ cũng có thể đập chết người, cười lớn một tiếng: – Ông cứ nói quá. Vị tỷ phú kia rốt cuộc nói gì?
– Ông ta nói rất đơn giản. A Thủy chợt nở nụ cười: – Về sau ông ta kế thừa tài sản mấy triệu đô của họ hàng xa. Lúc này mới phát triển thành quy mô như bây giờ!
Mặc dù Đại Ngưu không xúc động tới mức mua đậu hũ tự sát, nhưng lại hận không thể lấy cây kim khâu miệng A Thủy lại: – Chuyện cười này đúng là chẳng ra gì. Nói như vậy chẳng phải dạy mọi người không làm mà hưởng sao?
– Cũng không khoa trương như vậy.
A Thủy thản nhiên nói, liếc sang Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười im lặng: – Chỉ có điều Tiểu Phi không cần vì tiền mà buồn rầu. Ông phải biết rằng, xã hội hiện tại, muốn biến một nghìn nguyên thành mười nghìn nguyên thực sự rất khó. Tuy nhiên biến mấy chục triệu thành mấy chục tỷ lại dễ dàng hơn, chỉ cần có đầu óc và sự tin tưởng. Cho nên tại sao không học cách lợi dụng nguồn vốn sẵn có?
Đại Ngưu bừng tỉnh đại ngộ: – A Thủy nói rất hay, thì ra ông cũng nghĩ như tôi vậy.
A Thủy ném cái bạch nhãn: – Tôi chẳng thấy giống nhau chỗ nào.
Lâm Dật Phi mỉm cươi gật đầu: – Ba người chúng ta đều suy nghĩ giống nhau. Nhưng tài nguyên bên cạnh tôi rất nhiều, không cần phải nhìn chằm chằm một cái. Tôi tin rằng với bản lĩnh của tôi, cho dù có tìm được một viên đá cũng có thể bán được thành tiền. Huống chi tôi đi tìm không chỉ là viên đá.
– Ông muốn tìm cái gì? A Thủy và Đại Ngưu đồng thanh hỏi.
– Bảo bối!
– Bảo bối gì?
– Tạm thời giữ bí mật! Lâm Dật Phi cười nói.
– Hừ. Hai người đều xì mũi coi thường, không tin lời của hắn.
Lâm Dật Phi mới thu hồi tấm bản đồ, thì có tiếng chuông điện thoại kêu. Nhìn thoáng qua màn hình, ấn nút nghe: – Tôi là Lâm Dật Phi, có chuyện gì? TốtTí nữa gặp. Quay đầu nhìn hai người bạn cùng phòng, thấy hai người nghiêng đầu, điềm nhiên như không, không khỏi lắc đầu: – Tí nữa thi đấu, nhớ tới cổ vũ cho tôi đấy.
– Nhất định rồi. Đại Ngưu cười xấu xa, liên thanh nói.
A Thủy thì thản nhiên: – Tôi không có tâm tư làm cột đèn như Đại Ngưu, hơn nữa tôi còn có việc bận. Một cô nàng xinh đẹp muốn nói chuyện phiếm với tôi. Tiểu Phi, chúc khoa báo chí của ông mã đáo thành công, dành được cúp Nan Vong Bôi.
Không để ý tới Đại Ngưu ép cung A Thủy nói ra số điện thoại của mỹ nữ, Lâm Dật Phi nói câu cảm ơn, rời khỏi phòng trọ tới thư viện. Từ rất xa đã nhìn thấy Bách Lý Băng kiển chân ngóng trông. Vừa nhìn thấy Lâm Dật Phi, khuôn mặt cô nở rộ như gió xuân, cực kỳ rực rỡ. Mê đảo không ít các anh chàng còn đang đơn phương. Khi nhận thấy mỹ nhân không phải hướng mình cười, đều tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể đi lên chém Lâm Dật Phi thành mấy khối để giải mối hận trong lòng.
– Mấy hôm nay anh bận việc gì vậy, lúc ăn cơm đều không thấy. Bách Lý Băng bĩu môi, rồi lại bật cười:
– Có phải em quá không giảng đạo lý không?
Lâm Dật Phi cười nói: – Nếu quan tâm tới người khác là không giảng đạo lý, thì thế giới này thực sự không có đạo lý rồi.
Bách Lý Băng cười vui vẻ: – Ăn cơm chưa?
– Ăn rồi, còn em? Lâm Dật Phi hỏi.
– Lúc đi em có ăn hai cái bánh quy. Bách Lý Băng lắc đầu:
– Tưởng anh chưa ăn thì đi ăn luôn. Nhưng anh ăn rồi thì thôi, em cũng không quá đói. Nhìn vẻ sững sờ của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng có chút bất an: – Có phải em rất giảo hoạt?
Lâm Dật Phi sửng sốt nửa ngày mới nói: – Hai cái bánh bích quy sao đủ no. Để anh mời em đi ăn một bữa.
Bách Lý Băng mỉm cười, thản nhiên ôm lấy cánh tay của Lâm Dật Phi: – Đi đâu ăn?
– Tùy em chọn, đừng đắt quá là được. Lâm Dật Phi vốn có chút không được tự nhiên, muốn sờ mũi, nhưng bất đắc dĩ cánh tay bị Bách Lý Băng ôm lấy, không khỏi cười khổ.
– Quỷ hẹp hòi! Trách không được bị người đá! Hôm nay em nhất định phải ăn no mới được. Bách Lý Băng hừ một tiếng, nhìn trộm sắc mặt của Lâm Dật Phi. Thấy không có gì khác thường, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào: – Ở gần đây có một quán ăn nhanh không tồi. Nếu anh chưa ăn no, em có thể chia bớt thức ăn cho anh.
Thức ăn nhanh ở đây không phải là cơm Tây, giá cả không quá đắt. Bách Lý Băng gọi một suất chín nguyên, bảo bồi bàn cầm thêm một cái đĩa tới, rồi chia một nửa cho Lâm Dật Phi. Mỹ kỳ danh viết, ăn ít giảm béo.
Nhai từ từ thức ăn, Bách Lý Băng chợt hỏi: – Nghe nói tối nay có một bộ phim rất hay, em quên mất tên rồi, anh có rảnh không?
Lâm Dật Phi thiếu chút nữa phun thức ăn: – Không nhớ tên mà cũng biết là hay?
– Cái tên chỉ là trưng bày. Bách Lý Băng bĩu môi: – Xem phim có hai điều quan trọng nhất. À không, thực ra chỉ có một điều.
– Điều gì? Lâm Dật Phi dừng chiếc đũa.
– Đó là có người cùng khóc cùng cười với mình. Bách Lý Băng nghiêm trang nói: – Nhưng lại một điều kiện tiên quyết.
– Điều kiện tiên quyết gì? Lâm Dật Phi không thế không hỏi.
– Người đó phải là người mình thích. Bách Lý Băng uống một ngụm sữa tươi, làn thu ba nhìn sang Lâm Dật Phi, có chút sáng rọi.