Trước kia Lâm Dật Phi đã từng giết người chưa, hắn không biết. Nhưng Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước, đã từng giết không ít người. Tuy nhiên, hắn không phải hạng người lạm sát vô cớ. Hắn không thích sử dụng bạo lực, dù đôi khi lại không thể không cần.
Hắn có thể lấy đầu của tướng địch trong thiên quân vạn mã, bởi vì làm như vậy có thể giảm thương vong cho nhiều huynh đệ. Nhưng hắn tuyệt đối không thể ra tay mà không có bất kỳ lý do nào.
Vạn họ ghét chiến tranh, biên cương chưa từng hòa bình. Tướng quân giơ bảo kiếm, công tại giết người nhiều. Hắn giết người không phải để kiếm công lao, hắn giết người để một ngày nào đó hắn không cần phải chém giết!
Hắn giống như Nhạc nguyên soái vậy, là một người Hoàng hôn trở về nhìn kiếm huyết, tướng quân chỉ hận giết người nhiều
Cho dù lúc hắn trừng trị những tên cướp vặt, lưu manh, du côn, hắn chưa từng nặng tay. Bởi vì tội của bọn họ chưa đáng để chết. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của người kia, không biết vì sao, trong lòng Lâm Dật Phi có một loại xúc động muốn giết người đã lâu.
Miễn cưỡng áp chế sát ý, Lâm Dật Phi đứng lại, chậm rãi nhắm mắt, buông lỏng nắm đấm. Nhưng trong lòng hơi kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế được hành động của mình.
Bỗng hắn tỉnh ngộ. Không phải hắn muốn giết người, mà là Lâm Dật Phi muốn giết người. Người đó là ai, mà có thể khiến cho ý thức vốn đã rất yếu ớt của Lâm Dật Phi trỗi dậy?
Một hương thơm vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc xông vào mũi. Hắn cảm giác trái tim của mình đập rất nhanh. Lâm Dật Phi chậm rãi mở hai mắt, thì nhìn thấy một bóng lưng uyển chuyển vội vã đi qua.
Chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình, Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nữ sinh kia. Nữ sinh kia khoác tay của người có đôi mắt oán độc, hai người dần dần đi xa.
Dường như cảm thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi, người nọ đi tới nửa đường thì quay đầu lại, rồi nhanh chóng chuyển đầu về. Còn nữ sinh kia thì từ đầu đến cuối không quay đầu nhìn.
Chợt cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình. Trong đầu Lâm Dật Phi hiện lên một hình ảnh đã lâu. Mỉm cười lạnh nhạt, trầm tư một lát, tiếp tục bước đi, lưu lại tiếng xì xào bàn tán sau lưng.
Lúc tới cái lều của mẹ con Bì Nhị, trời vẫn chưa tối, nhưng thái dương đã bắt đầu lặn phía chân trời xa xa.
Lâm Dật Phi đi thẳng tới chỗ của mẹ con Bì Nhị, chợt nhớ tới lúc trước Lưu Minh Lý đã đáp ứng bố trí cho Bì Nhị một công việc và chỗ ở. Không biết hôm nay bọn họ đã dọn đi chưa.
Kéo cái màn lên, thì thấy mẹ của Bì Nhị đang ngồi may vá. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu lên nói: – Khoai Tây à, lấy được tiền lương chưa?
Chợt thấy người tới là Lâm Dật Phi, bà ta cuống quít đứng lên:
– À, là Dật Phi, vừa này Khoai Tây còn nhắc tới cháu.
Nhìn thấy bà ta đã có thể đứng lên, Lâm Dật Phi vui mừng nói: – Bác, bác cứ ngồi xuống đi, không cần phải khách khí như vậy. Hiện tại bác cảm thấy thế nào?
– Rất tốt, rất tốt. Bà ta luôn miệng nói, bỏ đồ may vá xuống: – Dật Phi, bác không ngờ uống xong bát thuốc mà cháu xắc, bụng đã không còn đau nữa rồi. Hôm nay còn có thể đứng lên đi lại. Đúng là sinh viên có khác, có năng lưc, Khoai Tây của bác không thể bằng được.
Lâm Dật Phi cười cười: – Mặc dù bác đã đỡ hơn, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi, đừng làm những chuyện vất vả.
– Nhàn rỗi quá lại không quen. Bà ta cười nói: – Lưu tiên sinh cũng là người tốt. Buổi sáng cậu ta còn tới đây một lần. Nói rằng ngày mai Khoai Tây có thể đi làm. Cháu xem, nếu Khoai Tây có công việc ổn đinh, thì không cần phải khổ cực, bữa đói bữa nó như trước. Đây là cái áo tốt nhất của nó, bác thấy bị đứt hai cái cúc, nên mới lấy ra khâu lại. Dật Phi, cháu ngồi đi.
– Bì Nhị đâu rồi bác? Vừa nãy bác bảo lấy tiền là việc gì vậy? Lâm Dật Phi hỏi.
– Phía công trường còn nợ Khoai Tây ba tháng tiền lương. Mẹ Bì Nhị đưa ghế ngồi cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi không chối từ được, đành nói một câu cảm ơn rồi ngồi xuống.
– Khoai Tây nghĩ ngày mai sẽ tới chỗ Lưu tiên sinh làm việc, nên kêu gọi mấy dân công khác đi tìm đốc công, hỏi xem có thể lấy được tiền lương không. Bà ta có vẻ lo lắng nói: – Cháu xem, đã đi nửa ngày rồi, mà nó vẫn chưa trở về. Cháu ngồi chờ một lát, đoán chừng nó sắp về.
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Đúng rồi, số thuốc lần trước cháu mua bác để đâu? Tối nay cháu còn có việc, nên cháu định xắc thuốc luôn cho bác.
– Dật Phi, thực sự cảm ơn cháu. Khoai tây gặp được cháu đúng là may mắn của nó. Cháu chẳng những cho mẹ con bác mượn tiền, còn chi tiền mua thuốc cho bác uống.
Dù bà cụ đã lớn tuổi, nhưng không hồ đồ. Đi tới một góc lấy số thuốc Đông y còn lại lần trước đưa cho Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi xoay người đi ra khỏi lều, chuyển cái bếp lò tới, nhanh nhẹn đun lửa. Công việc xắc thuốc vẫn như lần trước, nhưng liều lượng giảm đi một chút. Bởi vì hiện tại sức khỏe của bà cụ đã đỡ hơn hôm qua, dược tính cũng nên giảm nhẹ.
Ngồi xổm xuống đất, Lâm Dật Phi không nhanh không chậm xắc thuốc. Bà cụ không để ý bên ngoài gió lớn, cầm cái ghế ngồi bên cạnh Lâm Dật Phi, câu được câu không trò chuyện. Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười lắng nghe, không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn gì.
Sắc trời dần tối, nhưng Bì Nhị vẫn chưa về. Lâm Dật Phi hơi nhíu lông mày: – Bì Nhị rời đi đã được bao lâu rồi bác? Công trường kia có cách đây xa không?
Mẹ Bì Nhị cũng có vẻ bất an: – Nó đi đã được hơn tiếng. Công trường thì cách đây chừng 500m. Chỗ mấy tòa nhà kia kìa. Bà cụ chỉ về một hướng, nói.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn, chỗ đó có mấy tòa nhà mọc san sát, tuy còn đơn sơ, nhưng so với nơi này, đúng là một trời một vực.
– Chờ thêm một lát vậy. Lâm Dật Phi nhìn hỏa hầu: – Đợi xắc xong thuốc, cháu sẽ tới đó nhìn xem. Hắn còn chưa dứt lời, thì nhìn thấy một người chạy vội tới.
Người đó không phải là Bì Nhị, nhưng thấy vẻ kinh hoàng của y, Lâm Dật Phi có cảm giác không tốt.
– Bác, Nhị Tử và đốc công đang cãi nhau, có vẻ sắp động chân động tay. Bác mau tới đó khuyên cậu ta. Người nọ vừa tới gần, liền thở hồng hộc nói.
Bà cụ nghe thấy vậy, cả người run lên: – Chuyện gì xảy ra, Khoai Tây rất ít khi cãi nhau với người khác cơ mà. Nó đang ở đâu, nhanh dẫn bác tới đó.
– Ở phía trước. Người nọ chỉ về phía tòa nhà hai tầng: – Bác nhanh tới đó khuyên cậu ta, bằng không chỉ sợ cậu ta lại chịu thiệt thòi.
Bà cụ không biết lấy đâu ra khí lực, cất bước đi về phía trước.
Lâm Dật Phi vội vàng đứng lên, ngăn cản bà cụ: – Bác bị bệnh còn chưa khỏi, việc này cứ giao cho cháu.
– Không được. Bà cụ bất an nói: – Tính tình của Khoai Tây rất bướng bỉnh. Bình thường thì còn dễ nói chuyện. Nhưng một khí nó nổi tính, người khác rất khó khuyên can.
Lâm Dật Phi lắc đầu, bắc nồi thuốc xuống, đi theo bà cụ. Bà cụ lo lắng cho con trai bị đánh, còn hắn thì lo lắng cho thân thể bà cụ.
– Thạch Đầu, rốt cuộc là chuyện gì. Cháu nhanh nói cho bác nghe.
Bà cụ vừa đi vừa nói.
– Còn không phải vì tiền lương. Người tên Thạch Đầu có chút sốt ruột nói: – Nhị Tử và vài người đi đòi tiền, chờ thật lâu, ước chừng nửa tiếng mới nhìn thấy Vương Đầu trở về. Nhị Tử và vài người đi lên đòi tiền công. Vương Đầu nói không có, sau đó nói đi tới ngân hàng lấy tiền.
– Vậy sao đôi bên lại cãi nhau? Bà cụ không hiểu hỏi.
Thạch Đầu lắc đầu nói: – Vương Đầu đi không lâu thì trở lại, chỉ ném mấy trăm nguyên cho mọi người. Ai cũng không ngờ Vương Đầu lại gian xảo như vậy. Lúc kết toán trừ trước trừ sau, mỗi người chia đều chỉ có hơn một trăm nguyên. Bác nói xem, như vậy ai chịu đồng ý?
– Không phải lúc trước đã nói mỗi tháng năm trăm, ba tháng tiền lương cũng phải hơn một nghìn. Cho dù là công trường bao tiền ăn, nhưng cũng không đến mức chỉ còn hơn một trăm chứ? Bà cụ cũng có chút tức giận.
– Thế mới tức chứ. Thạch Đầu cũng tức giận chửi mắng: – Mấy người không đồng ý, đôi bên bắt đầu cãi nhau. Về sau không biết Vương Đầu gọi điện thoại cho ai, một đám lưu manh cầm theo gậy gộc đi tới. Bọn chúng ép buộc đám người Nhị Tử phải ký tên vào giấy lĩnh lương.
– Vậy Nhị Tử có ký không?
Bà cụ vội vàng hỏi. Có chút đau lòng vì mất tiền, lại lo lắng cho sự an nguy của con trai.
– Nhị Tử không chịu ký. Cháu vốn định kéo cậu ta trở về thương lương một chút. Nhưng tính bướng bỉnh của Nhị Tử nổi lên, cậu ta nhất quyết không đi, phải cứ cùng Vương Đầu giảng đạo lý. Cháu thấy tình hình có vẻ không ổn, liền chạy về gọi bác. Bác nhất định phải khuyên Nhị Tử, đừng để cậu ta làm liều. Bọn chúng toàn đám khó chơi mà thôi.
Bà cụ liên tục gật đầu, nhưng do bệnh còn chưa khỏi. Không chỉ nói là chạy, ngay cả đi bộ còn khó khăn. Lâm Dật Phi im lặng nãy giờ, chợt nhướn mày, giống như nghe thấy cái gì đó: – Cháu tới đó trước đây. Hai ngươi cứ chậm rãi mà đi, đừng vội.
Thân hình nhoáng cái, đã đi được mười mét. Lại chạy vài bước, hắn đã đi được khá xa.
Thạch Đầu kêu lên một tiếng: – Má ơi, hắn là ai vậy, có phải là người không thế? Làm sao chạy nhanh như vậy?
Bà cụ mắt mờ nên không nhìn rõ, chỉ biết là Lâm Dật Phi đã đi trước, trong lòng càng sốt ruột. Người ta là sinh viên, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là không ổn: – Đi mau, Thạch Đầu, cháu vịn bác.
Thạch Đầu hơi do dự, rốt cuộc hạ quyết tâm: – Bác, nếu không chúng ta báo cảnh sát. Cháu thấy mấy tên lưu manh kia rất hung dữ. Nếu xảy ra đánh nhau, hối hận lại không kịp.
Lâm Dật Phi mới tới gần tòa nhà hai tầng, xoay người một cái, đã nhảy lên tầng thứ hai. Hắn nhìn thấy một phòng có ánh đèn, bên trong truyền tới thanh âm nặng nề. Ánh mắt của hắn trở nên rét lạnh, thân hình lại lóe lên, đã tới trước cửa phòng có ánh đèn.
Trong phòng vang lên một thanh âm càn rỡ, ngang ngược: – Con mẹ nó chứ, dám giảng đạo lý với lão tử. Đánh chết cho ta, đánh tàn phế thì lão tử trả tiền thuốc. Đánh chết thì lão tử trả tiền quan tài.
Bàn ghế trong phòng đổ nghiêng ngả, Bì Nhị và vài nhân công đều mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi. Bọn họ đã bị vài người bức tới một góc của căn phòng. Bì Nhị thì cầm một cái ghế ngăn cản phía trước. Một tên lưu mạnh thấy có sơ hở, liền tung cước đá vào người Bì Nhị. Bì Nhị bị đau buông tay ra, cả người đập mạnh vào bức tường đằng sau.
Một tên lưu manh khác thì cầm ống sắt, nhe răng cười một tiếng, giờ lên muốn đánh vào đầu của Bì Nhị. Cú đánh nào rất mạnh, nếu trúng vào đầu, không chết cũng phải sống đời thực vật.
Bì Nhị đang định tránh đi, thì trước mắt chợt tối sầm, một người đã chắn trước mặt cậu ta. Người đó vung tay lên, ống sắt còn chưa tới gần, tên lưu manh đã bay xa ra ngoài. Đợi khi rơi xuống mặt đất, ống sắt cũng rơi theo, vang lên một tiếng leng keng.
Tên lưu manh liền kêu lên thảm thiết, khuôn mặt thoáng cái sưng như cái đầu heo.
Chỉ mới hiệp , khoa báo chí đã dẫn xa :, trận đấu coi như đã an bài. Lúc nghỉ giữa hiệp, nhiệt tình của đội cổ động viên khoa báo chí tăng lên mạnh mẽ. Chu Chấn Vũ đi theo làm tùy tùng, không ngừng đi tới đi lui.
Vài cô nàng của khoa báo chí khoan thai đến chậm. Vốn định ngắm nhìn mấy anh chàng đẹp trai của khoa khác. Thật không ngờ khoa báo chí của mình lại náo nhiệt như vậy. Lại còn có thêm vài gương mặt lạ hoắc. Chẳng hạn như Ngô Vũ Thân thân hình cao lớn, nhìn rất thuận mắt. Mấy cô đều kinh ngạc, anh chàng đẹp trai như vậy, sao trước kia mình lại bỏ qua nhỉ?
Vừa hỏi mới bừng tỉnh đại ngộ, không phải mình bỏ qua, mà là vì anh chàng đẹp trai này mới tới Chiết Thanh không lâu. Ngoài kinh ngạc ra còn có sự khó hiểu. Đại học dù sao khác với cấp , cấp ba, không phải nói chuyển là chuyển. Anh chàng Ngô Vũ Thân này có thể đơn giản chuyển tới dại học số một số hai của cả nước, dùng mông cũng có thể nghĩ ra, gia đình của cậu ta rất có địa vị.
Lúc này sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh mới được thể hiện rõ. Nam sinh chỉ cảm thấy Ngô Vũ Thân cao lớn, đứng đó giống như hạc giữa bầy gà. Nữ sinh thì chỉ nhìn thấy Ngô Vũ Thân mặc toàn là hàng hiệu, quần áo gọn gàng, tóc tai tỉ mỉ. Chứng tỏ gia đình Ngô Vũ Thân chẳng những giàu có, mà cậu ta còn rất có tu dưỡng.
Đã như vậy, thà ôm tâm tư giết lầm còn hơn bỏ sót, mấy cô đều nhiệt tình bu lại, ân cần hỏi han. Yêu ai yêu cả đường đi, Tiểu Trương, Vương Tường, và ngại ngùng như Ninh Chí Viễn đều được hưởng thụ đãi ngộ mà ngày thường không có. Trong lúc nhất thời, mấy anh chàng đều thỏa thuê mãn nguyện. Khiến cho đội cổ động viên ở dưới cực kỳ hâm mô, không biết khi nào mình có thể uy phong như vậy.
Tuy nhiên lại không có cô nàng nào tiếp cận Lâm Dật Phi. Đây không phải là do hắn không cao, cũng không phải là xấu. Trái lại, Lâm Dật Phi không hề thua kém Ngô Vũ Thân.
Chỉ có điều Ngô Vũ Thân thoạt nhìn cao ngạo, Lâm Dật Phi lại tạo cho ngươi khác một cảm giác đơn độc!
Ngô Vũ Thân giống như một con phượng hoàng, dù lịch lãm trang nhã, nhưng sự kiêu ngạo đã thấm từng khớp xương, khiến cho người ta không dám tới gần.
Lâm Dật Phi lại như đơn đơn như một con sư tử thoát khỏi bầy đàn. Thoạt nhìn không thể cho người khác tới gần, chỉ là đôi mắt luôn toát ra vẻ chân thành!
Lâm Dật Phi không hề thấp, cao hơn mét tám, thể hiện của hắn lúc thi đấu rất trấn tĩnh tự nhiên, có phong cách như một vị tướng.
Hơn nữa khuôn mặt góc cạnh, đã che đi vẻ non nớt. Cộng thêm đôi mắt u buồn tang thương, khiến khuôn mặt không tính là anh tuấn càng tăng thêm phần khốc!
Rất nhiều người, rất nhiều nữ sinh đều nhận ra Lâm Dật Phi.
Ở đại học Chiết Thanh, có thể ngươi không biết hiệu trưởng là ai, nhưng không thể không biết ai là hoa hậu giảng đường. Ở đại học Chiết Thanh, ngươi có thể không biết Bạch Mã Vuong Tử, Hắc Mã Vương Tử, nhưng rất ít người không biết Vương Tử Si Tình!
Hai năm như một, hình ảnh người thanh niên đứng bên ngoài nhà trọ nữ sinh đã trở thành hình ảnh trong lòng rất nhiều thiếu nữ!
Nhưng hình ảnh đó dù đẹp, nhưng lại yếu ớt không chịu nổi một kích. Vị Vương Tử Si Tình kia có khả năng là do chờ đợi công chúa quá lâu, tình cảm mãnh liệt đã trở nên bình thản.
Phong Tuyết Quân không biết quý trọng, nhưng có rất nhiều người biết si tình đáng quý. Cũng có rất nhiều cô muốn tiếp cận Lâm Dật Phi. Nhưng lại không ai dám đi lên. Bởi vì Bách Lý Băng đã đứng bên cạnh hắn!
Dẫn theo Quách Hà vẻ mặt không tình nguyện, Bách Lý Băng đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi: – Dật Phi, xem ra năm nay khoa báo chí của anh rất có hy vọng. Đây là Quách Hà, chắc hai người đã gặp nhau.
Mặc dù cô chưa từng chơi bóng rỗ, nhưng ánh mắt không kém. Trình độ của khoa báo chí thoạt nhìn không hề kém khoa quản trị. Thật sự vượt ngoài dự liệu.
Lâm Dật Phi lễ phép gật đầu, Quách Hà thì lại ngước mắt lên trời, làm vẻ khinh thường.
Bách Lý Băng một mực nhìn Lâm Dật Phi, nên không để ý tới thái độ không tốt của cô bạn. Càng không để ý thấy cách đó không xa, Ngô Vũ Thân mặc dù đang cùng các mỹ nữ nói chuyện, nhưng ánh mắt luôn lơ đãng nhìn về bên này, trong mắt thỉnh thoảng có sự đau buồn.
– Chiều nay em và Quách Hà có chút việc bận rồi, nên không thể giúp anh được. Bách Lý Băng đầy vẻ xin lỗi nói.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Em cứ làm việc của mình đi, kệ anh.
– Nhớ là tối nay đi xem phim đấy. Bách Lý Băng đi lên một bước, cầm tay của Lâm Dật Phi. Chợt liếc nhìn xung quanh, thấy vô số ánh mắt bắn tới, cô cười thản nhiên, khuôn mặt hơi đỏ, buông lỏng tay, kéo Quách Hà rời đi.
Phó bí thư bu lại, đưa chai nước nói: – Dật Phi, mệt không? Nếu mệt thì hiệp sau nghỉ cũng được. Thấy Lâm Dật Phi lắc đầu, Phó Thủ Tín ra vẻ không thèm đếm xỉa: – Dật Phi, cậu quen Bách Lý Băng từ khi nào vậy?
Nhưng trong lòng thì nghĩ, xem ra Bách Lý Băng có ý với Lâm Dật Phi. Dù Bách Lý Băng sống rất lặng lẽ, chưa bao giờ khoe khoang cái gì. Nhưng rất nhiều người cũng biết cha của cô, Bách Lí Hùng là tỷ phú. Nếu như Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng nên duyên nên lứa, mình dựa vào quan hệ với Lâm Dật Phi để vào tập đoàn Bách Lý chẳng phải dễ dàng?
Bây giờ ra trường kiếm việc thật là khó khăn. Chính mình hao tâm tổn trí lấy cái chức bí thư, không phải vì dễ tìm việc hơn đó sao. Nhưng nếu Lâm Dật Phi nắm quyền hành trong tập đoàn Bách Lý, tùy tiện nói hai câu, giúp mình bố trí một công việc cũng là việc rất nhỏ. Năm năm tháng tháng hoa vẫn thế, tháng tháng năm năm người đổi thay. Năm ngoái Lâm Dật Phi ngoại trừ chơi bóng rổ ra, không có điều gì đặc biệt. Hiện tại bất đồng rất lớn, đã trở thành mục tiêu mà mình phải nắm lấy.
Không suy nghĩ tới tâm địa gian giảo của Phó bí thư, Lâm Dật Phi nhận lấy chai nước khoáng, mở nắp, chậm rãi uống một ngụm: – Không sao, vẫn chơi được.
Nhung không trả lời câu hỏi phía sau của y.
Phó Thủ Tín cười cười, dùng sức vỗ vào vai Lâm Dật Phi, bày tỏ sự thân mật, vì sau này tích lũy tình cảm: – Huynh đệ tốt, hiệp sau cố gắng, buổi tối tôi đãi!
Hiệp sau, Ngô Vũ Thân lại như con mèo bệnh, lười biếng không đề nổi tinh thần. Cậu ta chỉ đứng ở dưới rổ chờ người khác ném bóng tới. Có bóng thì truyền, không có bóng thì quay sang nói chuyện với các mỹ nữ.
Điều này làm cho cầu thủ của khoa luật tức giận đến sôi gan. Nhưng bất đắc dĩ tài nghệ không bằng người, chỉ có thể nhịn xuống. Chỉ hy vọng trận đấu sớm kết thúc. Điều này tạo cơ hội cho Tiểu Trương. Cậu ta quên cả lời dặn của Phó bí thư, liên tiếp nhảy lên ném rổ, liên tiếp trúng.
Việc phòng thủ của khoa luật đã như thùng rỗng kêu to, tấn công thì càng mất đi sự sắc bén. Không còn người nào đi theo kèm Tiểu Trương. Nhưng vì khẩu hiệu của trường Chiết Thanh là vĩnh viễn không buông bỏ, nên mấy người chỉ biết chèo trống mong đến hết giờ.
Ở đại học, đừng tưởng rằng bóng rổ và bóng đá là môn thể thao chỉ của phái mạnh. Nếu anh chàng nào chơi giỏi một trong hai môn này, lúc tán gái, không thể nghi ngờ là chiếm tiên cơ. Nhưng chuẩn tắc này hợp với nữ sinh năm đầu hơn.
Bởi vì nữ sinh năm đầu tương đối đơn thuần, vẫn còn sùng bái anh hùng. Ngày nay không còn chiến tranh, nên sân bóng không thể nghi ngờ là nơi các nam sinh thi triển quyền cước, là nơi hướng các nữ sinh biểu hiện ra mị lực của mình.
Chí có điều, nữ sinh sang năm thứ hai, hơn phân nửa cảm thấy bị lừa gạt. Bởi vì các cô thấy bóng đá không thể thay cơm, bóng rổ cũng chỉ như lớp trang điểm bên ngoài. Ở bên cạnh một anh chàng có cơ bắp, đi khắp sân bóng cổ vũ, còn không phong quang bằng ở bên cạnh một anh chàng nhà giàu, lắm tiền.
Mắt thấy các bạn của mình đều trang điểm xinh đẹp, túi xách tay là hàng hiệu, một tháng sinh hoạt của mình cũng không đủ mua một chai nước hoa. Sao có thể không khiến cho các cô sinh lòng bất mãn. Nếu như anh chàng nào hiểu ý, còn có thể giữ được bạn gái. Còn không thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn gái đi theo người khác.
Năm đó Lâm Dật Phi không thể nghi ngờ là ví dụ điển hình.
Tuy nhiên quy tắc đó có vẻ như không có tác dụng đối với Ngô Vũ Thân. Nhìn vẻ uy phong bát diện của cậu ta, chẳng những nữ sinh năm thứ nhất hai mắt tỏa sáng, liếc mắt đưa tình, hy vọng suất ca có thể đáp lại. Ngay cả mấy mỹ nữ của năm thứ hai, thứ ba cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, rồi lại xấu hổ chỉnh trang thành vẻ thục nữ.
Chu Chấn Vũ vốn hô khàn cả giọng, phất cờ hò reo, ánh mắt chậm rãi bị các mỹ nữ trên sân hấp dẫn. Chỉ là thấy không có ai nhìn mình, mà đều vây quanh Ngô Vũ Thân, trong lòng như có điều mất mát, hối hận cha mẹ mình sinh ra mình thấp hơn cm.
Tiếng còi kết thúc vang lên, giống như tiên âm đối với khoa luật. Khoa báo chí chiến thắng với số điểm vượt trội, điểm. Không thể thiếu các mỹ nữ vỗ tay chào đón anh hùng trở về.
Phó Thủ Tín cũng cao hứng bừng bừng đi tới chúc mừng, náo nhiệt khá lâu mới phát hiện còn thiếu Lâm Dật Phi, liền hỏi Tiểu Trương: – Dật Phi đâu rồi?
Ánh mắt của Tiểu Trương từ đầu đến cuối đều tập trung trên người các mỹ nữ, nghe vậy không khỏi sửng sốt: – Không biết. Chí Viễn, ông có thấy Lâm Dật Phi không?
Ninh Chí Viễn gật đầu nói: – Cậu ta bảo hôm nay còn có việc phải rời đi trước. Thiếu một nhân vật chính, không biết Phó bí thư định thế nào?
Phó bí thư miễn cưỡng cười nói: – Sao lại nói thế, về tắm rửa đi, buổi tối tôi mời mọi người.
..
Lâm Dật Phi chẳng muốn xã giao. Trận đấu vừa xong, liền thừa dịp Phó bí thư và mọi người nói chuyện, liền lặng lẽ đi ra ngoài sân bóng. Hắn còn tới nhà Bì Nhị, xắc thuốc cho mẹ cậu ta, rồi cùng Bách Lý Băng đi xem bộ phim không biết tên là gì.
Dù trận đấu của khoa báo chí đã xong, nhưng các khoa khác vẫn còn đánh. Đi qua một sân bóng, bỗng nhiên vang lên tiếng ủng hộ náo nhiệt, Lâm Dật Phi lơ đãng quay đầu nhìn, thì thấy một nam sinh nhảy cao ném trúng rổ. Người này có thân hình rắn chắc, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo. Y chính là Âu Dương Quan mà lúc trước gọi Bách Lý Băng là em họ!
Xem ra khoa kiến trúc đúng là có nhân tài. Lâm Dật Phi âm thầmn ghĩ. Bỗng nhiên hắn rùng mình một cái. Hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn chăm chú về phía mình. Hắn chậm rãi quay đầu, giả vờ như lơ đãng nhìn sang.
Cách đó không xa, một đôi mắt cuống quít chuyển hướng. Nhưng Lâm Dật Phi vẫn thấy thoáng qua vẻ ngoan độc trong đôi mắt đó. Hắn khẽ giật mình, không tự chủ được nắm chặt tay!