Nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã không thể tách rời Lâm Dật Phi, người mà mỗi ngày cô đều nhớ nhung. Khi hắn gọi điện thoại nói rằng có rắc rối không thể đi xem phim cùng cô, Bách Lý Băng phát hiện thấy tâm trạng của mình rất hoảng hốt. Không chút suy nghĩ bấm điện thoại cho cha.
Bách Lí Hùng bên kia ngược lại rất bình tĩnh, dặn cô rằng không cần phải lo lắng, ông ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Nhưng Bách Lý Băng kiên trì bảo cha tự thân xuất mã. Bách Lí Hùng không có cách nào, chỉ có thể tự mình gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố, lại dặn dò Lưu Minh Lý cùng Bách Lý Băng đi tới đồn công an.
Mặc dù Lâm Dật Phi biết Bách Lý Hùng có thể giải quyết chuyện này dễ dàng. Nhưng lại thật không ngờ vì sự chấp nhất của vị đại tiểu thư này mà tối nay rất nhiều lãnh đạo của thành phố Giang Nguyên không thể ngủ yên. Chủ tịch thành phố vừa lên tiếng, gần như tất cả các cấp lãnh đạo đều biết rằng có một người tên là Lâm Dật Phi, nhất là phòng hình sự và đội đặc công.
Chủ tịch thành phố đã phê chỉ thị rằng, vụ ẩu đả kia nhất định phải điều tra cặn kẽ, mà Lâm Dật Phi phải là đối tượng được bảo vệ tuyệt đối. Đốc công Vương nằm mơ cũng thật không ngờ, em vợ của y cũng có việc không làm được. Vừa mới trở về nhà, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã bị vài vị cảnh sát của phòng hình sự mời đi uống trà. Phó đồn trưởng Thân không phải là không ra mặt, mà là bị lãnh đạo cấp trên mời đi nói chuyện. Về phần mấy tên lưu manh mà đốc công Vương thuê tới, đã là đối tượng trọng điểm bị trông giữ. Từ đầu đến cuối đều được giải quyết rất nhanh gọn, dứt khoát, không lê thê dài dòng.
Bách Lý Băng đợi cho cha mình vỗ ngực, chỉ tay lên trời thề xong mới có chút yên lòng. Rồi vội vàng đi theo Lưu Minh Lý tới đồn công an.
Những điều này Bách Lý Băng không kể ra. Cô cho rằng không cần. Bởi vì cô cam tâm tình nguyện, chỉ cần người thiếu niên hiểu rằng cô quan tâm và lo lắng cho hắn là đủ.
Chẳng phải khi gặp khó khăn, đã là người yêu thì phải cùng nhau đối mặt đó sao?
Nhìn thiếu nữ rơi nước mắt, Lâm Dật Phi đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn. Cô ấy chưa từng lừa gạt mình, mà mình dường như đang lừa gạt cô ấy, mặc dù việc lừa gạt đó là có thiện ý!
– Dẫn theo em làm gì? Nếu chẳng may em cũng bị mời tới đồn công an thì sao? Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói: – Vừa rồi đồng chí công an có nói, phải giao nộp 5000 tệ tiền bảo lãnh. Mà anh chỉ đủ tiền tự bảo lãnh mình và Vương Nhị, không đủ phần cho em.
Bách Lý Băng cười khúc kích, nước mắt lại chảy, giơ bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực của Lâm Dật Phi: – Hẹp hòi, không được, nhất định phải chuộc em ra trước, còn Bì Nhị để sau.
Tuy nước mắt chảy ngang chảy dọc trên khuôn mặtt, nhưng giờ khắc này thiếu nữ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lấy cái khăn tay từ trong túi quần, lau nước mắt trên mặt Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Đừng khóc nữa, anh cam đoan, cho dù anh không chuộc anh, cũng đảm bảo chuộc em ra.
– Không cần. Thiếu nữ nắm lấy cổ tay của Lâm Dật Phi:
– Anh phải luôn ở bên cạnh em, cho dù là lúc ở trong tù hay ở ngoài. Em không muốn rời khỏi anh. Nước mắt mới lau khô lại chảy.
– Được rồi, anh đồng ý. Lâm Dật Phi sợ hãi, vội vàng nói: – Như vậy đi, nếu chẳng may gặp phải tình huống như vậy, thì đành để Bì Nhị chịu khổ chút. Lúc đó anh sẽ phụ trách chăm sóc mẹ của cậu ta. Còn em thì đưa thức ăn tới chỗ cậu ta bị giam.
Bách Lý Băng mỉm cười: – Đây là ý kiến hay. Nói không chừng Bì Nhị lại thích như vậy. Đúng rồi, bọn họ nói một mình anh đánh tám người, có thật không? Sao em không thấy anh có khả năng đó nhỉ?
Lâm Dật Phi cũng cười theo: – Nếu là giả, thì hiện tại người nằm trong bệnh viện là anh rồi, chứ đâu phải là chúng?
Bách Lý Băng khinh thường, gắt một tiếng: – Kiêu ngạo nhỉ. Nếu anh giỏi võ như vậy, vì sao ở đại hội võ thuật hàng năm của đại học Chiết Thanh, không thấy mặt anh đâu. Bỗng vang lên tiếng điện thoại: – Ủa, đã muộn như vậy rồi còn có ai gọi điện thoại tới làm gì?
Nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, Bách Lý Băng hơi nhíu mày, do dự không biết có nên nghe hay không.
– Gọi muộn như vậy, chứng tỏ là một người quan tâm tới em. Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Vì sao không nghe, em đã đồng ý với anh là không tức giận nữa rồi mà.
Bách Lý Băng cười bình thản: – Anh cũng quan tâm tớitiền của em như vậy, vì sao không thấy anh gọi cho em muộn bao giờ. A lô, cha à? Con đây.
Lâm Dật Phi tránh sang một bên, lẳng lặng chờ cô nghe điện. Bách Lý Băng liếc hắn một cái, rốt cuộc kiên nhẫn nghe hết: – Cuối tuần? Vâng, để con xem thế nào.
Cúp điện thoại, Bách Lý Băng thản nhiên nói: – Đây là lần đầu tiên em nghe điện thoại của cha mà không muốn cãi nhau với ông ấy.
– Vậy thì tốt.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tức giận sẽ ảnh hưởng tới dung mạo. Để anh đưa em về nhé.
– Đợi một chút, cuộc gọi vừa nãy có liên quan tới anh. Bách Lý Băng gọi lại.
– Có chuyện gì à? Lâm Dật Phi dừng bước.
– Cha em bảo cuối tuần em dẫn anh về nhà ăn cơm. Bách Lý Băng cắn môi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi: – Ông ấy rất tò mò người có thể kinh động tới Chủ tịch thành phố là người như thế nào?
– Nói anh? Lâm Dật Phi ngẩn ra. Mình và Bách Lí Hùng đã từng gặp nhau, còn từng nghe ông ta tâm sự. Ông ta nói như vậy hiển nhiên là không muốn cho Bách Lý Băng biết hai người quen nhau.
– Không phải anh thì chó con chắc. Bách Lý Băng không ngờ cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Lâm Dật Phi nhe răng, cười cười: – Em trả lời cha như thế nào?
– Anh đồng ý em mới đi. Bách Lý Băng không chút do dự nói: – Không biết một người bận rộn như anh có thời gian rảnh không? Sắp thành ngôi sao rồi, đoán chừng chắc là không có. Không biết như thế nào, thiếu nữ có chút do dự. Cô muốn Lâm Dật Phi là một người bình thường còn tốt hơn.
– Ngôi sao? Cuối tuần? Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Đồn trưởng Cổ nói vậy chỉ là khách khí mà thôi. Em tưởng ông ta nói thật chắc? Cuối tuần anh rất rảnh. Còn nữa, đó là nhà em, vì sao phải anh đồng ý thì em mới về.
Bách Lý Băng vui mừng nhướn mày: – Vậy thì tốt, anh đã đồng ý rồi đấy, ai mà thất tín là con chó con.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tối nay có phải là anh cố ý lỡ hẹn đâu. Chuyện này xảy ra bất ngờ mà. Đâu phải lúc nào cũng gặp được cảnh đánh nhau? Đã muộn rồi, để anh đưa em về trước.
Bách Lý Băng gật đầu, rất tự nhiên đi tới khoác tay hắn, thì thầm nói: – Không biết khi nào thì đồn trưởng Cổ đưa vé xem phim tới.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Em có vẻ rất bận rộn thì phải. Đến xem phim cũng phải lên lịch rõ ràng.
– Không phải đâu. Bách Lý Băng ngả đầu vào cánh tay hắn: – Bình thường em rất rảnh. Trước khi gặp anh, ngoại trừ đi dạy thêm ra, em rất ít khi đi ra ngoài.
– Vậy còn hiện tại?
Lâm Dật Phi không nhịn được hỏi.
– Hiện tại, ngoại trừ dạy thêm ra, rất ít khi ở nhà trọ. Bách Lý Băng mỉm cười.
Lâm Dật Phi rời giường lúc trời mới chỉ lờ mờ sáng. Theo thường lệ, hắn tìm một nơi yên tĩnh để luyện khí. Mặc dù nói để luyện võ, thiên phú rất quan trọng. Nhưng Lâm Dật Phi cũng biết, chăm chỉ luyện tập càng không thể thiếu. Thói quen này đã bám sâu vào người hắn rồi, muốn không luyện cũng khó khăn.
Đại Ngưu ham ngủ, bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. A Thủy thì mới lên giường, ngủ đến khi mặt trời xuống núi. Đối với việc Lâm Dật Phi đi sớm về trễ, bọn họ đã thành thói quen, không còn lo sợ không đâu nữa. Hiện tại người có tương lai nhất là Lâm Dật Phi. Cho nên hắn chẳng còn lý do gì để nhảy hồ ự tử. Không như hai người bọn họ, tiền đồ còn rất u ám.
Tính toán một chút, còn hơn một tuần nữa mới sang tháng mười. Lâm Dật Phi dự định mấy ngày này sẽ đi tới núi Thiên Trụ. Còn việc học, nghỉ hay không không quan trọng lắm. Từ lúc khai giảng tới giờ, mấy môn chính khóa hắn chỉ đi mấy buổi. Ngược lại mấy môn phụ thì hắn lại rất chăm chỉ. Điển hình của sinh viên học tập không đàng hoàng.
Cũng may ở đại học, có rất nhiều sinh viên như hắn. Cho nên hắn không phải là người đặc biệt gì. Hơn nữa, ở đại học rất ít khi gặp mặt giảng viên. Ngoại trừ lúc khai giảng và lúc tốt nghiệp ra, các giảng viên đều đang bận rộn với kế sinh nhai, kiếm các khoản thu nhập thêm, hoặc là nghiên cứu công trình gì đó. Còn về phần sinh viên của mình học hành như thế nào, bọn họ không quan tâm lắm.
Nếu sinh viên nào có tầm nhìn xa, thì đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tích lũy các mối quan hệ. Nếu có tâm cơ thì đi theo các giáo sư, học tập kinh nghiệm xã hội. Còn những sinh viên không muốn tiếp xúc với xã hội quá sớm, thì sống cuộc sống đần độn cho qua ngày, đến đâu hay đến đó.
Có những lúc ngẫu nhiên bọn họ nghe thấy tin tức là các sinh viên khi ra trường chỉ có thể là một công nhân bình thường. Bọn họ sẽ giống như con đà điểu, gặp phải khó khăn thì chôn đầu xuống cát, cái mông to lộ ra. Một khi nhắm mắt lại, tất cả khó khăn đều không tồn tại.
Có lẽ bọn họ không biết Vương Dương Minh là ai, nhưng lại có thể phát huy tinh thần Mở mắt thì nói rõ, nhắm mắt thì im lặng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy sinh viên của đại học Chiết Thanh xuất sắc hơn chút, nhưng cũng không ngoại lệ. Cho nên giống như Lâm Dật Phi, lười học chuyên ngành, không tính là khác loại.
Tuy nhiên, nếu Lâm Dật Phi đã đáp ứng Bách Lý Băng đi gặp Bách Lý Hùng. Hơn nữa còn phải đấu vòng bảng của giải Nan Vong Bôi, cho nên không cần vội nhất thời. Hiện tại khi Bách Lý Băng nhắc tới cha, tuy rằng còn có chút mất tự nhiên, nhưng không còn giống như trước kia, thủy hỏa bất dung. Lâm Dật Phi hiểu rõ một điều rằng, băng dày ba thước, cần từ từ mới tan chảy hết được, không thể nóng vội nhất thời.
Bì Nhị ngồi thoải mái trên cái ghế salon trong văn phòng đồn trưởng. Hiện tại cậu ta cảm giác mình như đang nằm mơ vậy. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại được hưởng đãi ngộ này. Vừa nãy đồn trưởng Cổ sai người đưa cậu ta tới bệnh viện băng bó vết thương. Cậu ta nhất định không chịu, đồn trưởng Cổ cũng không kiên trì.
Hiện tại Bì Nhị biết được một điều rằng, chỉ có ở bên cạnh Lâm Dật Phi mới là an toàn nhất. Ai biết một khi rời khỏi Lâm Dật Phi, sẽ bị đưa tới phòng khám hay là trại giam?
Trong tay bưng hộp cơm nóng hổi hai mươi tệ mà Chu Chinh mua cho. Bì Nhị cảm thấy cuộc đời này sống coi như không uổng.
Lâm Dật Phi thì không đụng vào hộp cơm. Hắn đang trò chuyện với đồn trưởng Cổ. Đồn trưởng Cổ không kiên trì khách khí. Một nhân vật như vậy sao có thể để ý loại cơm này. Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ta ăn hộp cơm mà bình thường không nỡ ăn.
Đồn trưởng Cổ cũng biết đây đã là cực hạn của Chu Chinh. Dù sao Lâm Dật Phi không giống một người kiêu ngạo, nịnh hót chừng mực là được. Nên từng bước từng bước kéo gần quan hệ, hăng quá lại hóa dở, khiến đối phương đề phòng. Giống như việc ăn đậu phụ vậy, ăn quá nhanh, không cẩn thận sẽ bị phỏng!
Chu Chinh đã sớm quên nỗi sợ suýt nữa bị Lâm Dật Phi bóp chết, hiện tại giống như chú chó ngồi bên cạnh. Trắng trợn nói khoác Lâm Dật Phi dũng mãnh phi thường như thế nào, một mình có thể đánh tám người, giống như y tận mắt nhìn thấy vậy.
Biết thuộc cấp của mình đang nói chuyện không đâu. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật Phi không tỏ vẻ phật ý gì, thì đồn trưởng Cổ cũng không cấm. Nịnh hót là một môn học, nếu nắm chuẩn thời cơ, nói không chừng lại có hiệu quả không ngờ. Hơn nữa nếu làm Lâm Dật Phi vui vẻ, tiền đồ của mình cũng được lợi. Mà nếu tâm trạng Lâm Dật Phi không vui, oán khí đã có người gánh cho. Việc như vậy, cớ gì mà không làm.
Trải qua một hồi nói chuyện, đồn trưởng Cổ đã thăm dò một chút về lý lịch của Lâm Dật Phi. Hắn bất quá chỉ là một sinh viên năm thứ ba của đại học Chiết Thanh. Cha mẹ thì miễn cưỡng được coi là thành phần tri thức. Đồn trưởng Cổ thực sự rất kinh ngạc. Không hiểu nổi một người có thân phận như vậy, sao có thể được mấy lãnh đạo quan tâm!
Tuy đoán không ra bối cảnh của Lâm Dật Phi, nhưng đồn trưởng Cổ vẫn nhiệt tình nói chuyện, đồng thời không ngại kéo gần quan hệ. Bỗng nhiên điện thoại bàn không đúng lúc vang lên.
Đồn trưởng Cổ có chút không vui, nhấc điện thoại hỏi:
– Xin chào? Ừ. Liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười: – Tốt, dẫn họ tới văn phòng của tôi.
Bỏ điện thoại xuống, đồn trưởng Cổ nhìn Chu Chinh nói: – Đi ra đón mấy người bạn của Dật Phi. Chu Chinh vội vàng đáp ứng, lao nhanh ra ngoài như chạy trốn. Nếu lúc bắt trộm cướp mà y chạy nhanh như vậy, tuy không tới mức đêm không cần đóng cửa, nhưng số vụ trộm cắp ở thành phố Giang Nguyên sẽ giảm đáng kể.
Nếu không phải Lâm Dật Phi có bối cảnh, thì chỉ có một khả năng. Đó là mấy người bạn kia của hắn có bối cảnh. Đồn trưởng Cổ đã dùng phương pháp loại trừ để đưa ra kết luận này. Ông ta chậm rãi đứng lên, chuẩn bị nhìn xem là vị nào tới.
Bách Lý Băng vừa bức vào, cả căn phòng như bừng sáng. Đồn trưởng Cổ hơi sửng sốt, bước chân dừng lại. Liếc mắt nhìn Lưu Minh Lý đứng bên cạnh cô gái, cảm thấy quen quen, nhưng lại không nhớ ra là gặp nhau ở đâu, không khỏi hối hận không mua chút sơn hào hải vị gì đó để ăn.
Nhưng đồn trưởng Cổ vẫn lễ phép bắt tay Lưu Minh Lý: – Xin chào, xin hỏi anh là ai? Vì sao tôi cảm thấy quen quen.
Lưu Minh Lý cũng mỉm cười đáp lại: – Đồn trưởng Cổ quý nhân hay quên, đương nhiên sẽ không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc mừng đấu thầu mấy hôm trước.
Đồn trưởng Cổ vỗ đầu một cái, rốt cuộc nhớ ra: – Anh chính là người của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bách Lý
– Tôi chỉ lái xe cho ngài ấy thôi. Lưu Minh Lý cười thản nhiên: – Cho nên đồn trưởng Cổ mới nhất thời không nhớ ra.
Đồn trưởng Cổ có chút xấu hổ, cười khan một tiếng: – Lưu tiên sinh, vị này là? Ông ta cảm thấy có chút may mắn vì nhớ ra Lưu Minh Lý họ gì. Tuy nhiên xem ra nhân vật quan trọng của ngày hôm nay không phải là lái xe Lưu, mà là vị tiểu thư kia.
– Cô ấy chính là con gái của Chủ tịch. Lưu Minh Lý cười nói: – Cô ấy nghe nói đồn trưởng Cổ gọi bạn trai của cô ấy tới đây thẩm vấn, nên mới vội vàng bảo tôi đưa cô ấy tới đây xem tình hình thế nào.
Lúc anh ta nói tới bạn trai, lơ đãng liếc nhìn Bách Lý Băng một cái. Thấy nụ cười trên mặt cô càng ngọt, không có ý phản đối gì cả, khuôn mặt vốn căng cứng của Lưu Minh Lý có chút giãn ra.
Chu Chinh vẫn đang thắc mắc mối quan hệ của mấy người này, nghe thấy vậy liền bừng tỉnh đại ngộ. Có chút hâm mộ tiểu tử Lâm Dật Phi may mắn, đồng thời càng kiên định đứng bên cạnh đồn trưởng Cổ.
Cuộc sống vốn có vô số cơ hội, chỉ có điều nó dành cho những người có tâm lý chuẩn bị. Chu Chinh rất tin tưởng điều đó. Lúc trước y coi trọng Phó đồn trường Thân, nên mới sẵn sàng tiếp tay. Thật không ngờ lại đặt cược nhầm. Tuy nhiên hiện tại xem ra, mình vẫn còn cơ hội gỡ vốn.
Đồn trưởng Cổ cuối cùng cũng hiểu ra. Không cần hỏi, vị tiểu thư này nhất định đã tạo áp lực lên Bách Lí Hùng, mà Bách Lí Hùng lại tạo áp lực lên Chủ tịch thành phố, mới dẫn tới cục diện như bây giờ.
Đồn trưởng Cổ suy nghĩ một lát đã hiểu ra mối quan hệ phức tạp trong đó, không khỏi đắc ý với chỉ số thông minh của mình: – Lưu tiên sinh sao có thể nói như vậy. Dật Phi chính là niềm tự hào của thành phố Giang Nguyên chúng ta. Một mình cậu ấy đã đánh bại tám tên cướp, là tấm gương điển hỉnh cho người dân thành phố noi theo. Không phải tôi mời cậu ấy tới đây thẩm vấn, mà là chỉ muốn tận mắt nhìn vị anh hùng này liệu có ba đầu sáu tay, nếu không làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?
Tám người là theo lời của Chu Chinh nói, còn có phải là nói quá hay không, ông ta không quan tâm.
– Chú Cổ, vậy Dật Phi có ba đầu sáu tay không? Bách Lý Băng vốn có chút không vui, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Dật Phi, sự không vui đó đã tan thành mây khói. Huống chí lúc trưa Dật Phi đã dặn cô không nên tức giận, cô vẫn ghi nhớ trong lòng. Lúc này lại nghe được đồn trưởng Cổ khích lệ, không khỏi mờ cở trong bụng.
Một tiếng chú vừa ra, đồn trưởng Cổ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Ông ta cảm thấy cơ hội thăng chức đang ở trước mắt, giờ chỉ cần xem mình có thể nắm chắc được hay không. Ông ta thở dài một tiếng nói: – Thật không ngờ vừa thấy mặt lại có chút thất vọng.
Thấy vẻ sửng sốt của Bách Lý Băng, đồn trưởng Cổ vội vàng đáp: – May mà cậu ta không có ba đầu sáu tay, nếu không vị trí đồn trưởng này của tôi chắc phải nhường cho cậu ta rồi.
Trong lòng âm thầm mắng mình vô sỉ, a dua nịnh hót. Chỉ có điều lần đầu nịnh hót tuy có chút khó khăn, nhưng giống như van mở nước, một khi mở ra thì không còn khó khăn nữa rồi.
Do là lần đầu nịnh hót người thiếu niên, nên ông ta có cảm giác như mình không nói đúng trọng điểm, cũng không biết có làm cho vị tiểu thư kia hài lòng hay không.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã không thể tách rời Lâm Dật Phi, người mà mỗi ngày cô đều nhớ nhung. Khi hắn gọi điện thoại nói rằng có rắc rối không thể đi xem phim cùng cô, Bách Lý Băng phát hiện thấy tâm trạng của mình rất hoảng hốt. Không chút suy nghĩ bấm điện thoại cho cha.
Bách Lí Hùng bên kia ngược lại rất bình tĩnh, dặn cô rằng không cần phải lo lắng, ông ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Nhưng Bách Lý Băng kiên trì bảo cha tự thân xuất mã. Bách Lí Hùng không có cách nào, chỉ có thể tự mình gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố, lại dặn dò Lưu Minh Lý cùng Bách Lý Băng đi tới đồn công an.
Mặc dù Lâm Dật Phi biết Bách Lý Hùng có thể giải quyết chuyện này dễ dàng. Nhưng lại thật không ngờ vì sự chấp nhất của vị đại tiểu thư này mà tối nay rất nhiều lãnh đạo của thành phố Giang Nguyên không thể ngủ yên. Chủ tịch thành phố vừa lên tiếng, gần như tất cả các cấp lãnh đạo đều biết rằng có một người tên là Lâm Dật Phi, nhất là phòng hình sự và đội đặc công.
Chủ tịch thành phố đã phê chỉ thị rằng, vụ ẩu đả kia nhất định phải điều tra cặn kẽ, mà Lâm Dật Phi phải là đối tượng được bảo vệ tuyệt đối. Đốc công Vương nằm mơ cũng thật không ngờ, em vợ của y cũng có việc không làm được. Vừa mới trở về nhà, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã bị vài vị cảnh sát của phòng hình sự mời đi uống trà. Phó đồn trưởng Thân không phải là không ra mặt, mà là bị lãnh đạo cấp trên mời đi nói chuyện. Về phần mấy tên lưu manh mà đốc công Vương thuê tới, đã là đối tượng trọng điểm bị trông giữ. Từ đầu đến cuối đều được giải quyết rất nhanh gọn, dứt khoát, không lê thê dài dòng.
Bách Lý Băng đợi cho cha mình vỗ ngực, chỉ tay lên trời thề xong mới có chút yên lòng. Rồi vội vàng đi theo Lưu Minh Lý tới đồn công an.
Những điều này Bách Lý Băng không kể ra. Cô cho rằng không cần. Bởi vì cô cam tâm tình nguyện, chỉ cần người thiếu niên hiểu rằng cô quan tâm và lo lắng cho hắn là đủ.
Chẳng phải khi gặp khó khăn, đã là người yêu thì phải cùng nhau đối mặt đó sao?
Nhìn thiếu nữ rơi nước mắt, Lâm Dật Phi đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn. Cô ấy chưa từng lừa gạt mình, mà mình dường như đang lừa gạt cô ấy, mặc dù việc lừa gạt đó là có thiện ý!
– Dẫn theo em làm gì? Nếu chẳng may em cũng bị mời tới đồn công an thì sao? Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói: – Vừa rồi đồng chí công an có nói, phải giao nộp 5000 tệ tiền bảo lãnh. Mà anh chỉ đủ tiền tự bảo lãnh mình và Vương Nhị, không đủ phần cho em.
Bách Lý Băng cười khúc kích, nước mắt lại chảy, giơ bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực của Lâm Dật Phi: – Hẹp hòi, không được, nhất định phải chuộc em ra trước, còn Bì Nhị để sau.
Tuy nước mắt chảy ngang chảy dọc trên khuôn mặtt, nhưng giờ khắc này thiếu nữ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lấy cái khăn tay từ trong túi quần, lau nước mắt trên mặt Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Đừng khóc nữa, anh cam đoan, cho dù anh không chuộc anh, cũng đảm bảo chuộc em ra.
– Không cần. Thiếu nữ nắm lấy cổ tay của Lâm Dật Phi:
– Anh phải luôn ở bên cạnh em, cho dù là lúc ở trong tù hay ở ngoài. Em không muốn rời khỏi anh. Nước mắt mới lau khô lại chảy.
– Được rồi, anh đồng ý. Lâm Dật Phi sợ hãi, vội vàng nói: – Như vậy đi, nếu chẳng may gặp phải tình huống như vậy, thì đành để Bì Nhị chịu khổ chút. Lúc đó anh sẽ phụ trách chăm sóc mẹ của cậu ta. Còn em thì đưa thức ăn tới chỗ cậu ta bị giam.
Bách Lý Băng mỉm cười: – Đây là ý kiến hay. Nói không chừng Bì Nhị lại thích như vậy. Đúng rồi, bọn họ nói một mình anh đánh tám người, có thật không? Sao em không thấy anh có khả năng đó nhỉ?
Lâm Dật Phi cũng cười theo: – Nếu là giả, thì hiện tại người nằm trong bệnh viện là anh rồi, chứ đâu phải là chúng?
Bách Lý Băng khinh thường, gắt một tiếng: – Kiêu ngạo nhỉ. Nếu anh giỏi võ như vậy, vì sao ở đại hội võ thuật hàng năm của đại học Chiết Thanh, không thấy mặt anh đâu. Bỗng vang lên tiếng điện thoại: – Ủa, đã muộn như vậy rồi còn có ai gọi điện thoại tới làm gì?
Nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, Bách Lý Băng hơi nhíu mày, do dự không biết có nên nghe hay không.
– Gọi muộn như vậy, chứng tỏ là một người quan tâm tới em. Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Vì sao không nghe, em đã đồng ý với anh là không tức giận nữa rồi mà.
Bách Lý Băng cười bình thản: – Anh cũng quan tâm tớitiền của em như vậy, vì sao không thấy anh gọi cho em muộn bao giờ. A lô, cha à? Con đây.
Lâm Dật Phi tránh sang một bên, lẳng lặng chờ cô nghe điện. Bách Lý Băng liếc hắn một cái, rốt cuộc kiên nhẫn nghe hết: – Cuối tuần? Vâng, để con xem thế nào.
Cúp điện thoại, Bách Lý Băng thản nhiên nói: – Đây là lần đầu tiên em nghe điện thoại của cha mà không muốn cãi nhau với ông ấy.
– Vậy thì tốt.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tức giận sẽ ảnh hưởng tới dung mạo. Để anh đưa em về nhé.
– Đợi một chút, cuộc gọi vừa nãy có liên quan tới anh. Bách Lý Băng gọi lại.
– Có chuyện gì à? Lâm Dật Phi dừng bước.
– Cha em bảo cuối tuần em dẫn anh về nhà ăn cơm. Bách Lý Băng cắn môi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi: – Ông ấy rất tò mò người có thể kinh động tới Chủ tịch thành phố là người như thế nào?
– Nói anh? Lâm Dật Phi ngẩn ra. Mình và Bách Lí Hùng đã từng gặp nhau, còn từng nghe ông ta tâm sự. Ông ta nói như vậy hiển nhiên là không muốn cho Bách Lý Băng biết hai người quen nhau.
– Không phải anh thì chó con chắc. Bách Lý Băng không ngờ cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Lâm Dật Phi nhe răng, cười cười: – Em trả lời cha như thế nào?
– Anh đồng ý em mới đi. Bách Lý Băng không chút do dự nói: – Không biết một người bận rộn như anh có thời gian rảnh không? Sắp thành ngôi sao rồi, đoán chừng chắc là không có. Không biết như thế nào, thiếu nữ có chút do dự. Cô muốn Lâm Dật Phi là một người bình thường còn tốt hơn.
– Ngôi sao? Cuối tuần? Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Đồn trưởng Cổ nói vậy chỉ là khách khí mà thôi. Em tưởng ông ta nói thật chắc? Cuối tuần anh rất rảnh. Còn nữa, đó là nhà em, vì sao phải anh đồng ý thì em mới về.
Bách Lý Băng vui mừng nhướn mày: – Vậy thì tốt, anh đã đồng ý rồi đấy, ai mà thất tín là con chó con.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tối nay có phải là anh cố ý lỡ hẹn đâu. Chuyện này xảy ra bất ngờ mà. Đâu phải lúc nào cũng gặp được cảnh đánh nhau? Đã muộn rồi, để anh đưa em về trước.
Bách Lý Băng gật đầu, rất tự nhiên đi tới khoác tay hắn, thì thầm nói: – Không biết khi nào thì đồn trưởng Cổ đưa vé xem phim tới.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Em có vẻ rất bận rộn thì phải. Đến xem phim cũng phải lên lịch rõ ràng.
– Không phải đâu. Bách Lý Băng ngả đầu vào cánh tay hắn: – Bình thường em rất rảnh. Trước khi gặp anh, ngoại trừ đi dạy thêm ra, em rất ít khi đi ra ngoài.
– Vậy còn hiện tại?
Lâm Dật Phi không nhịn được hỏi.
– Hiện tại, ngoại trừ dạy thêm ra, rất ít khi ở nhà trọ. Bách Lý Băng mỉm cười.
Lâm Dật Phi rời giường lúc trời mới chỉ lờ mờ sáng. Theo thường lệ, hắn tìm một nơi yên tĩnh để luyện khí. Mặc dù nói để luyện võ, thiên phú rất quan trọng. Nhưng Lâm Dật Phi cũng biết, chăm chỉ luyện tập càng không thể thiếu. Thói quen này đã bám sâu vào người hắn rồi, muốn không luyện cũng khó khăn.
Đại Ngưu ham ngủ, bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. A Thủy thì mới lên giường, ngủ đến khi mặt trời xuống núi. Đối với việc Lâm Dật Phi đi sớm về trễ, bọn họ đã thành thói quen, không còn lo sợ không đâu nữa. Hiện tại người có tương lai nhất là Lâm Dật Phi. Cho nên hắn chẳng còn lý do gì để nhảy hồ ự tử. Không như hai người bọn họ, tiền đồ còn rất u ám.
Tính toán một chút, còn hơn một tuần nữa mới sang tháng mười. Lâm Dật Phi dự định mấy ngày này sẽ đi tới núi Thiên Trụ. Còn việc học, nghỉ hay không không quan trọng lắm. Từ lúc khai giảng tới giờ, mấy môn chính khóa hắn chỉ đi mấy buổi. Ngược lại mấy môn phụ thì hắn lại rất chăm chỉ. Điển hình của sinh viên học tập không đàng hoàng.
Cũng may ở đại học, có rất nhiều sinh viên như hắn. Cho nên hắn không phải là người đặc biệt gì. Hơn nữa, ở đại học rất ít khi gặp mặt giảng viên. Ngoại trừ lúc khai giảng và lúc tốt nghiệp ra, các giảng viên đều đang bận rộn với kế sinh nhai, kiếm các khoản thu nhập thêm, hoặc là nghiên cứu công trình gì đó. Còn về phần sinh viên của mình học hành như thế nào, bọn họ không quan tâm lắm.
Nếu sinh viên nào có tầm nhìn xa, thì đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tích lũy các mối quan hệ. Nếu có tâm cơ thì đi theo các giáo sư, học tập kinh nghiệm xã hội. Còn những sinh viên không muốn tiếp xúc với xã hội quá sớm, thì sống cuộc sống đần độn cho qua ngày, đến đâu hay đến đó.
Có những lúc ngẫu nhiên bọn họ nghe thấy tin tức là các sinh viên khi ra trường chỉ có thể là một công nhân bình thường. Bọn họ sẽ giống như con đà điểu, gặp phải khó khăn thì chôn đầu xuống cát, cái mông to lộ ra. Một khi nhắm mắt lại, tất cả khó khăn đều không tồn tại.
Có lẽ bọn họ không biết Vương Dương Minh là ai, nhưng lại có thể phát huy tinh thần Mở mắt thì nói rõ, nhắm mắt thì im lặng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy sinh viên của đại học Chiết Thanh xuất sắc hơn chút, nhưng cũng không ngoại lệ. Cho nên giống như Lâm Dật Phi, lười học chuyên ngành, không tính là khác loại.
Tuy nhiên, nếu Lâm Dật Phi đã đáp ứng Bách Lý Băng đi gặp Bách Lý Hùng. Hơn nữa còn phải đấu vòng bảng của giải Nan Vong Bôi, cho nên không cần vội nhất thời. Hiện tại khi Bách Lý Băng nhắc tới cha, tuy rằng còn có chút mất tự nhiên, nhưng không còn giống như trước kia, thủy hỏa bất dung. Lâm Dật Phi hiểu rõ một điều rằng, băng dày ba thước, cần từ từ mới tan chảy hết được, không thể nóng vội nhất thời.