– Tôi vốn định hẹn cậu buổi tối đi uống một trận.
Ngô Vũ Thân đợi cô nhân viên đưa trà lên rồi lùi ra một bên mới nói:
– Nhưng gần đây cậu hẳn là rất bận, buổi tối chắc là không có thời gian.
Lâm Dật Phi nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy nhạt thếch, không có mùi vị gì cả, mỉm cười một cái:
– Hình như cậu còn rõ về hành tung của tôi hơn cả tôi nữa.
– Paparazzi?
Lâm Dật Phi nhướng nhướng mày, nảy ra cái từ này trong đầu.
– Tôi có gì đáng để bọn họ phải theo dõi chứ? Đúng rồi, trước đây cậu có quen Bách Lý Băng à?
– Sao cậu biết?
Ngô Vũ Thân sửng sốt.
– Đương nhiên là do cậu nói rồi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Cậu đừng quên là cậu vừa nói cậu đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, rời đi là vì tôi. Hình như Bách Lý Băng cũng không nổi tiếng đến như thế, khiến cho cậu từ ngàn dặm phải hâm mộ danh tiếng mà tìm đến.
Ngô Vũ Thân chậm rãi gật gật đầu:
– Cậu nói không sai, mặc dù tôi mới đến Chiết Thanh nhưng lại quen cô ấy từ hơn mười năm trước. Hơn mười năm không gặp, tôi nghĩ tôi đã thay đổi rất nhiều, nếu không lúc cô ấy gặp tôi đã hoàn toàn không nhận ra tôi như vậy.
– Trước đây tính cách của cô ấy như thế nào?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Hồi trước cô ấy rất đáng yêu, rất nghịch ngợm nhưng cũng rất lương thiện.
Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng gì đó.
– Cậu quen cô ấy lúc nào vậy?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ trong lòng, nếu như là từ những tính toán của Bách Lý Hùng thì hẳn là chuyện từ rất lâu rồi, ít nhất là từ hồi mẹ Bách Lý Băng vẫn chưa qua đời.
Đúng như dự đoán, Ngô Vũ Thân chỉ hơi trầm ngâm rồi nói:
– Đó là lúc bác gái vẫn còn, cô ấy mới bốn, năm tuổi, tôi hơn cô ấy một tuổi.
Cậu ta nhìn Lâm Dật Phi một cái rồi bỗng nhiên nói:
– Đương nhiên không phải là cái kiểu như thanh mai trúc mã, chỉ là nhà tôi và nhà cô ấy là hàng xóm của nhau mà thôi.
– Thật ra cậu không cần phải giải thích đâu.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói nhưng trong lòng hơi buồn, tuổi thơ của mình trôi qua như thế nào nhỉ? Bản thân mình dưới một cơn tức giận mà bị lạc vào một cái hang núi, bốn, năm năm sau mới ra được. Lúc đó trí nhớ của mình hình như chỉ có đọc sách, luyện võ mới có thể tìm được niềm vui. Nếu như không phải mỗi ngày đều luyện công thì chỉ sợ mình đã điên rồi.
Bởi vì sự cô đơn quả thật khiến con người ta khó có thể chịu đựng được.
Nhất thời thì bạn có thể chịu được nhưng bạn có thể chịu được trong ba năm, năm năm hay cả đời không?
– Tôi không thể không giải thích được.
Ngô Vũ Thân trầm giọng nói.
– Bởi vì tôi muốn cho cậu biết rằng tôi rất thích Bách Lý Băng nhưng người cô ấy thích lại chỉ có cậu thôi.
Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu mới nói:
– Người thích cô ấy cũng bao gồm cả cậu à?
– Đúng thế.
Ngô Vũ Thân không hề do dự nói.
– Thích một người không có gì là sai cả, tôi cũng không cần phải phủ nhận.
– Nhưng tại sao cậu không nói cho cô ấy biết?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Tôi vốn định nói với cô ấy.
Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
– Nhưng tôi thấy hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc, không cần phải làm phiền cô ấy nữa. Dật Phi, cậu biết không, hồi nhỏ Băng Nhi quả thật là rất lương thiện, cũng rất thông minh. Tôi vẫn nhớ có một lần…
Đột nhiên cậu ta cười khổ một cái.
– Cậu không để ý tôi nói dài dòng chứ?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi cũng muốn nghe chuyện hồi nhỏ của cô ấy. Uhm, nếu như là chuyện cậu thì tôi cũng có thể nghe một chút.
Ngô Vũ Thân mỉm cười một cái, cái cậu Lâm Dật Phi này lúc nói chuyện vẫn suy nghĩ một cách chu đáo, cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác.
– Có một lần tuyết rơi rất lớn, tôi cứ khăng khăng ra ngoài chơi, năm đó tôi sáu tuổi, Băng Nhi năm tuổi.
Ngô Vũ Thân khẽ cười nói:
– Nhưng cô ấy chín chắn hơn tôi rất nhiều. Tôi muốn đi thám hiểm khu rừng trên núi, cô ấy không lay chuyển được tôi, đành phải đi cùng. Cuối cùng tôi rơi xuống một cái hố to không biết do ai đào, lúc đó cái hố kia bị tuyết che nên không nhìn thấy. Mặc dù cái hố không sâu lắm nhưng với tuổi tôi lúc đó thì chắc chắn không thể nào ra được.
– Sau đó thì sao?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Lúc đó tôi bị hoảng sợ, “oa oa” khóc lớn.
Ngô Vũ Thân nói không có một chút ngại ngùng nào cả.
– Ngược lại, Băng Nhi rất bình tĩnh, nói nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài.
– Cô ấy cứu cậu như thế nào? Cũng nhảy xuống với cậu à? Tôi nghĩ cách tốt nhất là về nhà gọi bố mẹ để họ nghĩ cách.
Lâm Dật Phi cười khổ nói, mặc dù biết sau này bọn họ không sao nhưng hiện giờ nghe vẫn thấy hơi lo lắng.
– Cậu nói không sai chút nào.
Ngô Vũ Thân thở dài nói.
– Nhưng suy nghĩ của trẻ con và người lớn hơi khác nhau, cũng không biết là cô không chịu để tôi ở lại trong hố một mình hay là căn bản không nghĩ ra cách mà cậu nói, cô ấy nhất định không chịu rời đi.
– Sau đó làm sao hai người ra ngoài được?
Lâm Dật Phi tò mò hỏi.
– Không biết cô ấy tìm được ở đâu một sợi dây dài.
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Không may là hơi mục nát.
– Dây thừng tốt thì người ta đã không ném đi rồi.
Lâm Dật Phi cười, tưởng rằng đây chính là kết thúc.
– Cậu nói hình như cũng hơi có lý.
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi.
– Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý dốc bầu tâm sự với cậu.
Lâm Dật Phi sờ sờ mũi:
– Vậy tôi sẽ xem xét sau này giống như luật sư vậy, tính phí theo từng phút. Nhưng lần này cậu đã mời tôi uống trà nên coi như là miễn phí.
Ngô Vũ Thân cười, lắc lắc đầu nói tiếp:
– Sợi dây rất mục nhưng vẫn có thể ném vào trong cái hố kia. Một đầu dây bị Băng Nhi buộc vào một gốc cây nhỏ. Cô ấy không sợ mình bị ngã xuống mà chỉ sợ mình ngã xuống rồi thì không có ai cứu tôi ra.
– Cậu rất hiểu cô ấy.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Hiểu là một chuyện, thích lại là một chuyện khác.
Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:
– Giống như nhiều lúc chỉ có thể là hồng nhan tri kỉ chứ không thể lại gần một bước.
Mặc dù cậu ta nói rất bình thản nhưng Lâm Dật Phi lại nghe ra cái gì đó. Tuy vậy hắn chỉ cười cười, cũng không truy hỏi.
– Nhưng hồi đó tôi hơi béo.
Ngô Vũ Thân đặt chén trà xuống, dùng hai tay phác phác một chút.
– Dường như chiều rộng và chiều cao không khác nhau lắm.
– Vậy chẳng phải là hình vuông sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Không phải là hình vuông.
Ngô Vũ Thần nghiêng mặt nói:
– Thật sự mà nói thì chắc là tròn.
Hai người lại cười ầm lên, lúc lâu sau Ngô Vũ Thân mới thở dài nói:
– Lâu rồi tôi không thấy vui như thế này. Thật ra thì tôi cực kì không thích giao du, không ngờ lại nói với cậu nhiều như vậy. Chỉ có điều là do cậu có loại khí chất khiến cho người khác phải tin tưởng. Tôi sợ là nói ra rồi thì sẽ nói hết từng chuyện từng chuyện đáng xấu hổ hồi bé ra.
– Chỉ cần Chủ tịch Phó không phản đối thì cho dù bảo đóng cửa tôi cũng không phản đối.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nhưn tôi nghĩ nếu như chiều nay cậu mà không đi thì điện thoại sẽ bị Phó Thủ Tín khủng bố đấy.
Nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã không thể tách rời Lâm Dật Phi, người mà mỗi ngày cô đều nhớ nhung. Khi hắn gọi điện thoại nói rằng có rắc rối không thể đi xem phim cùng cô, Bách Lý Băng phát hiện thấy tâm trạng của mình rất hoảng hốt. Không chút suy nghĩ bấm điện thoại cho cha.
Bách Lí Hùng bên kia ngược lại rất bình tĩnh, dặn cô rằng không cần phải lo lắng, ông ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Nhưng Bách Lý Băng kiên trì bảo cha tự thân xuất mã. Bách Lí Hùng không có cách nào, chỉ có thể tự mình gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố, lại dặn dò Lưu Minh Lý cùng Bách Lý Băng đi tới đồn công an.
Mặc dù Lâm Dật Phi biết Bách Lý Hùng có thể giải quyết chuyện này dễ dàng. Nhưng lại thật không ngờ vì sự chấp nhất của vị đại tiểu thư này mà tối nay rất nhiều lãnh đạo của thành phố Giang Nguyên không thể ngủ yên. Chủ tịch thành phố vừa lên tiếng, gần như tất cả các cấp lãnh đạo đều biết rằng có một người tên là Lâm Dật Phi, nhất là phòng hình sự và đội đặc công.
Chủ tịch thành phố đã phê chỉ thị rằng, vụ ẩu đả kia nhất định phải điều tra cặn kẽ, mà Lâm Dật Phi phải là đối tượng được bảo vệ tuyệt đối. Đốc công Vương nằm mơ cũng thật không ngờ, em vợ của y cũng có việc không làm được. Vừa mới trở về nhà, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã bị vài vị cảnh sát của phòng hình sự mời đi uống trà. Phó đồn trưởng Thân không phải là không ra mặt, mà là bị lãnh đạo cấp trên mời đi nói chuyện. Về phần mấy tên lưu manh mà đốc công Vương thuê tới, đã là đối tượng trọng điểm bị trông giữ. Từ đầu đến cuối đều được giải quyết rất nhanh gọn, dứt khoát, không lê thê dài dòng.
Bách Lý Băng đợi cho cha mình vỗ ngực, chỉ tay lên trời thề xong mới có chút yên lòng. Rồi vội vàng đi theo Lưu Minh Lý tới đồn công an.
Những điều này Bách Lý Băng không kể ra. Cô cho rằng không cần. Bởi vì cô cam tâm tình nguyện, chỉ cần người thiếu niên hiểu rằng cô quan tâm và lo lắng cho hắn là đủ.
Chẳng phải khi gặp khó khăn, đã là người yêu thì phải cùng nhau đối mặt đó sao?
Nhìn thiếu nữ rơi nước mắt, Lâm Dật Phi đột nhiên cảm thấy mình rất tàn nhẫn. Cô ấy chưa từng lừa gạt mình, mà mình dường như đang lừa gạt cô ấy, mặc dù việc lừa gạt đó là có thiện ý!
– Dẫn theo em làm gì? Nếu chẳng may em cũng bị mời tới đồn công an thì sao? Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói: – Vừa rồi đồng chí công an có nói, phải giao nộp tệ tiền bảo lãnh. Mà anh chỉ đủ tiền tự bảo lãnh mình và Vương Nhị, không đủ phần cho em.
Bách Lý Băng cười khúc kích, nước mắt lại chảy, giơ bàn tay trắng như phấn đập nhẹ vào ngực của Lâm Dật Phi: – Hẹp hòi, không được, nhất định phải chuộc em ra trước, còn Bì Nhị để sau.
Tuy nước mắt chảy ngang chảy dọc trên khuôn mặtt, nhưng giờ khắc này thiếu nữ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lấy cái khăn tay từ trong túi quần, lau nước mắt trên mặt Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Đừng khóc nữa, anh cam đoan, cho dù anh không chuộc anh, cũng đảm bảo chuộc em ra.
– Không cần. Thiếu nữ nắm lấy cổ tay của Lâm Dật Phi:
– Anh phải luôn ở bên cạnh em, cho dù là lúc ở trong tù hay ở ngoài. Em không muốn rời khỏi anh. Nước mắt mới lau khô lại chảy.
– Được rồi, anh đồng ý. Lâm Dật Phi sợ hãi, vội vàng nói: – Như vậy đi, nếu chẳng may gặp phải tình huống như vậy, thì đành để Bì Nhị chịu khổ chút. Lúc đó anh sẽ phụ trách chăm sóc mẹ của cậu ta. Còn em thì đưa thức ăn tới chỗ cậu ta bị giam.
Bách Lý Băng mỉm cười: – Đây là ý kiến hay. Nói không chừng Bì Nhị lại thích như vậy. Đúng rồi, bọn họ nói một mình anh đánh tám người, có thật không? Sao em không thấy anh có khả năng đó nhỉ?
Lâm Dật Phi cũng cười theo: – Nếu là giả, thì hiện tại người nằm trong bệnh viện là anh rồi, chứ đâu phải là chúng?
Bách Lý Băng khinh thường, gắt một tiếng: – Kiêu ngạo nhỉ. Nếu anh giỏi võ như vậy, vì sao ở đại hội võ thuật hàng năm của đại học Chiết Thanh, không thấy mặt anh đâu. Bỗng vang lên tiếng điện thoại: – Ủa, đã muộn như vậy rồi còn có ai gọi điện thoại tới làm gì?
Nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, Bách Lý Băng hơi nhíu mày, do dự không biết có nên nghe hay không.
– Gọi muộn như vậy, chứng tỏ là một người quan tâm tới em. Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Vì sao không nghe, em đã đồng ý với anh là không tức giận nữa rồi mà.
Bách Lý Băng cười bình thản: – Anh cũng quan tâm tớitiền của em như vậy, vì sao không thấy anh gọi cho em muộn bao giờ. A lô, cha à? Con đây.
Lâm Dật Phi tránh sang một bên, lẳng lặng chờ cô nghe điện. Bách Lý Băng liếc hắn một cái, rốt cuộc kiên nhẫn nghe hết: – Cuối tuần? Vâng, để con xem thế nào.
Cúp điện thoại, Bách Lý Băng thản nhiên nói: – Đây là lần đầu tiên em nghe điện thoại của cha mà không muốn cãi nhau với ông ấy.
– Vậy thì tốt.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tức giận sẽ ảnh hưởng tới dung mạo. Để anh đưa em về nhé.
– Đợi một chút, cuộc gọi vừa nãy có liên quan tới anh. Bách Lý Băng gọi lại.
– Có chuyện gì à? Lâm Dật Phi dừng bước.
– Cha em bảo cuối tuần em dẫn anh về nhà ăn cơm. Bách Lý Băng cắn môi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi: – Ông ấy rất tò mò người có thể kinh động tới Chủ tịch thành phố là người như thế nào?
– Nói anh? Lâm Dật Phi ngẩn ra. Mình và Bách Lí Hùng đã từng gặp nhau, còn từng nghe ông ta tâm sự. Ông ta nói như vậy hiển nhiên là không muốn cho Bách Lý Băng biết hai người quen nhau.
– Không phải anh thì chó con chắc. Bách Lý Băng không ngờ cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Lâm Dật Phi nhe răng, cười cười: – Em trả lời cha như thế nào?
– Anh đồng ý em mới đi. Bách Lý Băng không chút do dự nói: – Không biết một người bận rộn như anh có thời gian rảnh không? Sắp thành ngôi sao rồi, đoán chừng chắc là không có. Không biết như thế nào, thiếu nữ có chút do dự. Cô muốn Lâm Dật Phi là một người bình thường còn tốt hơn.
– Ngôi sao? Cuối tuần? Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Đồn trưởng Cổ nói vậy chỉ là khách khí mà thôi. Em tưởng ông ta nói thật chắc? Cuối tuần anh rất rảnh. Còn nữa, đó là nhà em, vì sao phải anh đồng ý thì em mới về.
Bách Lý Băng vui mừng nhướn mày: – Vậy thì tốt, anh đã đồng ý rồi đấy, ai mà thất tín là con chó con.
Lâm Dật Phi cười nói: – Tối nay có phải là anh cố ý lỡ hẹn đâu. Chuyện này xảy ra bất ngờ mà. Đâu phải lúc nào cũng gặp được cảnh đánh nhau? Đã muộn rồi, để anh đưa em về trước.
Bách Lý Băng gật đầu, rất tự nhiên đi tới khoác tay hắn, thì thầm nói: – Không biết khi nào thì đồn trưởng Cổ đưa vé xem phim tới.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Em có vẻ rất bận rộn thì phải. Đến xem phim cũng phải lên lịch rõ ràng.
– Không phải đâu. Bách Lý Băng ngả đầu vào cánh tay hắn: – Bình thường em rất rảnh. Trước khi gặp anh, ngoại trừ đi dạy thêm ra, em rất ít khi đi ra ngoài.
– Vậy còn hiện tại?
Lâm Dật Phi không nhịn được hỏi.
– Hiện tại, ngoại trừ dạy thêm ra, rất ít khi ở nhà trọ. Bách Lý Băng mỉm cười.
Lâm Dật Phi rời giường lúc trời mới chỉ lờ mờ sáng. Theo thường lệ, hắn tìm một nơi yên tĩnh để luyện khí. Mặc dù nói để luyện võ, thiên phú rất quan trọng. Nhưng Lâm Dật Phi cũng biết, chăm chỉ luyện tập càng không thể thiếu. Thói quen này đã bám sâu vào người hắn rồi, muốn không luyện cũng khó khăn.
Đại Ngưu ham ngủ, bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh. A Thủy thì mới lên giường, ngủ đến khi mặt trời xuống núi. Đối với việc Lâm Dật Phi đi sớm về trễ, bọn họ đã thành thói quen, không còn lo sợ không đâu nữa. Hiện tại người có tương lai nhất là Lâm Dật Phi. Cho nên hắn chẳng còn lý do gì để nhảy hồ ự tử. Không như hai người bọn họ, tiền đồ còn rất u ám.
Tính toán một chút, còn hơn một tuần nữa mới sang tháng mười. Lâm Dật Phi dự định mấy ngày này sẽ đi tới núi Thiên Trụ. Còn việc học, nghỉ hay không không quan trọng lắm. Từ lúc khai giảng tới giờ, mấy môn chính khóa hắn chỉ đi mấy buổi. Ngược lại mấy môn phụ thì hắn lại rất chăm chỉ. Điển hình của sinh viên học tập không đàng hoàng.
Cũng may ở đại học, có rất nhiều sinh viên như hắn. Cho nên hắn không phải là người đặc biệt gì. Hơn nữa, ở đại học rất ít khi gặp mặt giảng viên. Ngoại trừ lúc khai giảng và lúc tốt nghiệp ra, các giảng viên đều đang bận rộn với kế sinh nhai, kiếm các khoản thu nhập thêm, hoặc là nghiên cứu công trình gì đó. Còn về phần sinh viên của mình học hành như thế nào, bọn họ không quan tâm lắm.
Nếu sinh viên nào có tầm nhìn xa, thì đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tích lũy các mối quan hệ. Nếu có tâm cơ thì đi theo các giáo sư, học tập kinh nghiệm xã hội. Còn những sinh viên không muốn tiếp xúc với xã hội quá sớm, thì sống cuộc sống đần độn cho qua ngày, đến đâu hay đến đó.
Có những lúc ngẫu nhiên bọn họ nghe thấy tin tức là các sinh viên khi ra trường chỉ có thể là một công nhân bình thường. Bọn họ sẽ giống như con đà điểu, gặp phải khó khăn thì chôn đầu xuống cát, cái mông to lộ ra. Một khi nhắm mắt lại, tất cả khó khăn đều không tồn tại.
Có lẽ bọn họ không biết Vương Dương Minh là ai, nhưng lại có thể phát huy tinh thần Mở mắt thì nói rõ, nhắm mắt thì im lặng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy sinh viên của đại học Chiết Thanh xuất sắc hơn chút, nhưng cũng không ngoại lệ. Cho nên giống như Lâm Dật Phi, lười học chuyên ngành, không tính là khác loại.
Tuy nhiên, nếu Lâm Dật Phi đã đáp ứng Bách Lý Băng đi gặp Bách Lý Hùng. Hơn nữa còn phải đấu vòng bảng của giải Nan Vong Bôi, cho nên không cần vội nhất thời. Hiện tại khi Bách Lý Băng nhắc tới cha, tuy rằng còn có chút mất tự nhiên, nhưng không còn giống như trước kia, thủy hỏa bất dung. Lâm Dật Phi hiểu rõ một điều rằng, băng dày ba thước, cần từ từ mới tan chảy hết được, không thể nóng vội nhất thời.