– Dật Phi, vất vả vất vả rồi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cậu không cần phải ra sân nữa.
Chẳng ai thèm để ý Phó Thủ Tín, đi thẳng tới Lâm Dật Phi, bắt tay nắm chặt, lắc không ngừng.
Lâm Dật Phi có chút sững sờ, tuy nhiên biết Chủ tịch Phó vô sự mà ân cần, đám đó không hiếp dâm thì cũng là trộm cắp, “anh ta không để cho mình ra sân, chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng mà lần này khó quên tình thế bắt buộc Phó Thủ Tín, cũng không ít tâm huyết, lúc phải ra thành quả, sao lại có thể để mình ra sân? Thật không thể biết là vẫn còn cái gì quan trọng hơn cái này”.
Bọn người Vương Tường cũng ngây ngẩn cả người:
– Dật Phi không ra sân, anh để bốn người bọn tôi chơi sao?
– Làm gì có.
Phó Thủ Tín mặt đầy hồng quang, giơ tay lại lôi ra một người:
– Hạ Thích, chơi cũng không tệ, năm thứ hai đó, các cậu cứ làm quen trước đi, được rồi, được rồi, ra sân thôi.
Tuy rằng không biết Phó Thủ Tín có thuốc gì trong hồ lô, mấy người vẫn tiếp tục ra sân mà chém giết, Phó Thủ Tín đã lôi kéo Lâm Dật Phi qua một bên, lấy ghế tựa của chính mình cho hắn ngồi.
– Chủ tịch Phó, chuyện gì vậy?
Trong lòng Lâm Dật Phi có chút sợ hãi, biết là loại mặt người dạ thủ đã bỏ ra cái gì đó thì phải thu lại lợi tức, nếu lỗ chắc chắn sẽ không làm.
Phó Thủ Tín nở nụ cười thần bí giống như Mona Lisa, đưa ra một bình nước, một bộ khăn mặt, đưa cho Lâm Dật Phi lau mồ hôi.
Lâm Dật Phi thiếu chút thì té xỉu, vội vàng ôm đống khăn mặt, tự mình lau cằm dưới, một giọt mồ hôi cũng không có.
Hắn tu luyện nội công, đã sớm luyện tới bước hàn thử bất xâm, buổi sáng bắn nhau kịch liệt như vậy, hắn cũng không hề đổ một giọt mồ hôi, đấu trên sân bóng chỉ nhảy có vài cái thì thấm tháp gì.
– Hôm nay thời tiết đẹp.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói. Hắn nhìn Phó Thủ Tín càng lúc càng thêm thần bí, biết loại người như anh ta thuộc vào loại con lừa kéo mài, kéo cũng không đi, đánh sẽ lui, ngươi càng gấp thì anh ta càng chậm chạp, đợi tới lúc ngươi không để ý nữa, anh ta mới đi vào chủ đề chính.
Quả nhiên, Phó Thủ Tín nhìn lên bầu trời, một lúc sau có khi sẽ thảo luận chuyện cổ phiếu, cuối cùng ho khan một tiếng:
– Dật Phi, thật ra tôi thấy cậu thật không tệ, trọng tình trọng nghĩa, chơi bóng rổ lại giỏi, còn biết uống rượu….
– Đợi một chút.
Lâm Dật Phi không thể không bảo tạm dừng:
– Có chuyện gì thì xin anh cứ nói thẳng ra, tôi có thể giúp gì thì sẽ không từ chối.
Chủ tịch Phó dùng sức vỗ lên vai của Lâm Dật Phi:
– Tôi nói này, ở đây có ý nghĩa nhất chính là Dật Phi cậu đó.
Tiểu Trương vẫn may là còn ở trên sân, bằng không nếu nghe nói vậy sẽ tức hộc máu.
– Chuyện là như vầy.
Chủ tịch Phó vẫn không quên đánh một chút giọng của quan:
– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo trường học, nói là một lúc nữa sẽ có phóng viên của đài tới phỏng vấn cậu, cụ thể là việc gì thì tôi cũng không rõ, hiệu trưởng nói, để cho tôi và cậu cùng nhau, tiếp phỏng vấn.
Chủ tịch Phó thật ra có chút chột dạ, anh ta nói thực có hư, hư có thực, thâm sâu tới mức tinh yếu của binh pháp, phía trước đều là sự thật, tuy nhiên lãnh đạo chỉ bảo anh ta đem phóng viên giới thiệu cho Lâm Dật Phi, cùng nhau tiếp thu phỏng vấn chính là ý nghĩ của riêng anh ta, nhưng mà anh ta biết Lâm Dật Phi người này rất trọng tình cảm, sẽ không bao giờ hỏi lại hiệu trưởng, cho nên chiêu này mặc dù hiểm, nhưng sẽ không sơ hở.
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt:
– Phỏng vấn?
Hắn không khỏi không khâm phục tinh thần chuyên nghiệp của Hứa Nghiên, buổi sáng đã bị thương tới mức đó, đã bị tổn thương tinh thần không nhỏ, buổi chiều vẫn không quên mất việc phỏng vấn.
– Đúng vậy.
Chủ tịch Phó nhìn sắc mặt của hắn:
– Dật Phi, mấy ngày nay rốt cục cậu đã làm chuyện tốt gì, làm cho phóng viên chuyên nghiệp cũng muốn phỏng vấn cậu?
Trong lòng thầm nói ” thằng tiểu tử này, nói cũng không nói, nhìn cũng không ra, đúng là nhân tài, mình đã thấy hắn lớn lên, ừ, chính xác mà nói, là nhìn thấy hắn phát triển từ đại học, hai năm trước nếu không phải là vì Lâm Dật Phi biết chơi bóng, mình cũng không thèm chú ý, thật không ngờ tán được con gái nhà giàu, còn cùng với cô ta như hình với bóng, làm cho người ta nhìn mà chảy cả nước miếng!”
Đây là còn chưa nói, mới có vài ngày, còn có phóng viên tới phỏng vấn, khỏi cần hỏi, hơn phân nửa là do người khác sắp xếp rồi, người nào không biết tìm cha vợ giàu có, có mà phấn đấu vài chục năm, cái thứ gọi là tình yêu thì là cái gì chứ, chẳng có gì so được với tiền bạc, y cũng muốn tìm con gái nhà giàu, tuy nhiên người khác thích y, y không thích người ta, chỉ sợ lãng phí ít gạo trong túi, y để ý người khác, người khác lại không thèm để ý tới y, nếu không thì sao mà tới bây giờ vẫn cô đơn một mình!
Lâm Dật Phi đâu có ngờ Chủ tịch Phó đầy toan tính, mỉm cười nói:
– Cũng chẳng có gì quả, chỉ là hăng hái làm việc nghĩa thôi.
Phó Thủ Tín há hốc miệng, chớp chớp mắt:
– Lại là thấy việc nghĩa thì xông vào à?
Trong lòng hoàn toàn không tin, người tốt việc tốt, anh hùng cứu mỹ nhân đều để cho hắn và Ngô Vũ Thân làm, vị kia còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, ngươi đã nổi máu anh hùng nữa rồi.
– Lại là?
Lâm Dật Phi nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu, giật mình cười nói:
– Đúng vậy, giống như Đại Ngô, nhưng mà vận khí của cậu ta không tốt, đụng vào đám khá lợi hại, còn tôi, đụng vào là…..
– Xin hỏi, mọi người có biết Lâm Dật Phi khoa tân văn ở đâu không?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, giống y như giọng của hoàng oanh thật trong trẻo và dễ thương.
Hai người đều ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, một mỹ nữ đang đứng bên hai người, mặt bọn họ hơi đỏ lên.
Thấy cô nàng mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài mặc chiếc áo zi-lê màu đen, tóc ngắn, tinh thần đặc biệt hăng hái, khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt không những to mà còn sáng ngời, mũi cao thẳng, miệng nhỏ, khi cười hai má lộ ra hai núm đồng tiền.
Phó Thủ Tín nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì va vào người đẹp, liên tiếp nói:
– Ở đây, ở đây, cô là…. Cô chính là phóng viên Thu Hiểu Thần của đô thị mới sao?
Cô gái che miệng cười khúc khích, thoạt nhìn thấy long lanh động lòng người, chủ tịch Phó hai mắt đăm đăm, chút nữa thì quên mất nguyên tắc ngầm độc thân của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu lấy một người xinh đẹp như vậy làm vợ, bản thân mình phải phấn đấu thêm vài chục năm nữa ấy chứ.
– Tôi là Thu Hiểu Thần, là phóng viên thực tập của thần báo đô thị, anh là?
Cô gái xinh đẹp nhìn chủ tịch Phó từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút chần chừ.
Chủ tịch Phó cuống quít đáp:
– Tôi là Phó Thủ Tín, chủ tịch của khoa tân văn Chiết Thanh.
Không tự chủ được giơ tay chỉnh lại mái tóc bóng soi gương được, không để lại dấu vết xếp đặt, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ tôi lại không giống anh hùng, sao mà cái cô phóng viên Thu này lại chẳng có vẻ mặt ngưỡng mộ và sùng bái kính trọng gì cả.
Thu Hiểu Thần thở phào một cái, mới vừa rồi còn chút kinh ngạc, anh hùng nếu đúng là trong bộ dạng này, thật sự hơi làm cho cô thất vọng:
– Xin chào chủ tịch Phó, hiệu trưởng Cố nói với anh rồi sao, ông ấy cho….
– Nói rồi, nói rồi.
Phó Thủ Tín vội vàng cắt lời nói:
– Dật Phi, vị này chính là phóng viên của báo Đô Thị Mới mà vừa nãy tôi nói với cậu, phóng viên Thu, vị này chính là sinh viên tốt của khoa tân văn hăng hái làm việc nghĩa, Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi đành phải đứng lên, trong lòng có chút kinh ngạc, “không phải là Hứa Nghiên tới phỏng vấn, sao lại đổi một cô báo Đô Thị gì đó rồi”
Thu Hiểu Thần cảm thấy hai mắt tỏa sáng, không tự chủ được đã căng mắt lên, như vậy thì mới có thể nói được, trong lòng khen ngợi một câu “ anh chàng thật đẹp trai:
Phó Thủ Tín kỳ thật có chút kỳ lạ, y trước kia cảm thấy Lâm Dật Phi tuy là không lùn, nhưng thực sự cũng không tính là đẹp trai, cùng lắm cũng chỉ có chút điểm mạnh hơn y, nhưng hôm nay mới đờ đẫn phát hiện, “hắn toàn thân đều toát ra một khí chất hấp dẫn, chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn thầm?” Chủ tịch Phó âm thầm buồn bực nghĩ.
– Gọi tôi là Hiểu Thần. Chị Hứa có chút việc riêng, hôm nay không thể tới, cho nên nhà đài quyết định để tôi tạm thời tới phỏng vấn anh một chút trước.
Thu Hiểu Thần cười nói, giơ tay ra:
– Xin chào, Lâm Dật Phi. Rất vui được biết anh, chúng ta chính là sự kiêu ngạo của thành phố Giang Nguyên.
Lâm Dật Phi cười cười, thầm nghĩ nhìn cô y như là rất chân thành, thật không ngờ nói láo cũng không cần soạn trước, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt tay một chút, không nói thêm gì nữa.
Phó Thủ Tín đợi cả nửa ngày, thấy người ta cũng không hề có ý bắt tay mình, có chút xấu hổ, chính mình dàn xếp nói:
– Phóng viên Thu, phỏng vấn ở trong này, hay là đổi tới một chỗ an tĩnh hơn một chút, nếu nói về việc học ở đại học của Dật Phi, không có ai có thể biết rõ hơn tôi rồi.
Mặc kệ là phóng viên thực tập hay là phóng viên chuyên nghiệp, sức hấp dẫn đều rất lớn, nếu quả thật một ngày kia, báo chí ti vi của một địa phương nào đó nhắc tới cái đại danh Phó Thủ Tín, đối với y mà nói thì sau này khi đi tìm việc làm, trên sơ yếu lý lịch có thêm một điểm có lợi.
– Dật Phi, trùng hợp thế nhỉ.
Một âm thanh mang theo niềm vui bất ngờ truyền đến từ phía sau.
Lâm Dật Phi trong lòng khẽ động, hắn xoay người lại, nhìn thấy Bách Lý Băng đứng đó không xa đang cười khanh khách. Cô mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, trên vai đeo một chiếc túi da màu vàng nhạt, càng tôn lên khuôn mặt trắng nõn, sáng rực như ngọc!
– Anh đang nghĩ gì thế? Em không làm phiền anh tản bộ chứ?
Bách Lý Băng bước nhanh tới.
Lâm Dật Phi lắc đầu, cười nói:
– Không đâu, anh chỉ sợ làm phiền em lên lớp thôi. Lúc sáng không phải em nói sáng nay có hai tiết sao?
– Đúng là có hai tiết.
Bách Lý Băng mỉm cười gật đầu:
– Nhưng em có lên lớp hay không phải xem thầy giáo giảng bài như thế nào. Em chỉ ngồi một tiết, dường như chẳng có ý gì mới nên tiết hai em chuồn luôn.
– Ra ngoài làm gì?
Lâm Dật Phi phát hiện cánh tay không biết khi nào đã bị Bách Lý Băng kéo lên, giống như đôi tình nhân trên phố. Hắn lắc lắc đầu, nhưng không mượn cớ để rút tay ra như mấy lần trước.
– Rút tiền.
Bách Lý Băng duỗi tay giơ chiếc thẻ ngân hàng trong tay lên:
– Gần đây phải sống bằng tiền dành dụm rồi, tiền nhà cấp còn mấy ngày nữa mới có, có chút tiêu quá tay, anh lại không chịu kiếm tiền cho em tiêu, em chỉ đành dùng tạm trước tiền của mình thôi.
Lâm Dật Phi cười:
– Là bởi vì mấy bữa cơm kia hả? Hình như không đáng mấy tiền mà?
– Hừ.
Bách Lý Băng vênh mặt lên, nhăn nhăn mũi, nghiêng đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Anh chưa từng nghe nói qua sách nói qua về hiệu ứng bươm bướm sao? Một con bướm châu Á đập cánh, thì mấy tháng sau có thể khiến cho châu Mỹ xuất hiện một cơn lốc xoáy còn lợi hại hơn cả cuồng phong!
Lâm Dật Phi sờ sờ mũi:
– Lẽ nào con bướm đó vỗ cánh một cái, lốc xoáy nổi lên không cẩn thận đã cuốn mất túi tiền của đại tiểu thư nhà chúng ta hay sao?
– Không phải vậy đâu.
Bách Lý Băng cười rộ lên:
– Anh có biết đồ trang điểm trước kia của em mỗi tháng không quá mấy chục tệ, nhưng không ngờ hai ngày nay em và Quách Hà đã mua hết mấy trăm tệ lận, còn có quần áo, luôn cảm thấy không đẹp nên muốn đi mua một chiếc. Anh thấy chiếc túi da này có đẹp không? Là em mua hôm qua đấy. Hôm qua em có xem qua một số lọ sơn móng tay, sau khi rút được tiền, anh đi cùng em nhé, xem giúp em chọn màu nào thì đẹp.
Lâm Dật Phi thở dài, Bách Lý Băng không thuận theo nói:
– Làm sao vậy, cũng đâu có tiêu một xu tiền nào của anh đâu. Lẽ nào chiếm dụng chút thời gian của anh cũng không được hả?
– Không phải, anh nhớ tới thời cổ đại khi Ân Trụ vương lên ngôi không lâu…
Lâm Dật Phi cười:
– Thì sai người làm cho ông ta một đôi đũa ngà, hiền thần đã nói, đũa ngà khẳng định không thể phối với đồ sành, mà phải phối với bát làm từ sừng tê giác, cốc làm từ bạch ngọc, cốc ngọc khẳng định không thể dùng để đựng đồ ăn bình thường, nhất định phải dùng để đựng sơn hào hải vị, khi ăn sơn hào hải vị…
– Được rồi, được rồi, sau đó cái gì mà hồ rượu rừng thịt, rồi vong quốc chứ gì. Anh còn không biết thẹn mà nói ra hả, lẽ nào anh không biết, anh chính là đôi đũa ngà sao?!
Bách Lý Băng cong cái miệng xinh xắn lên:
– Nếu không phải vì đôi đũa ngà như anh, em hà tất phải mua nhiều thứ để phối như vậy. Phải biết rằng, trước đây em rất tiết kiệm đấy.
Lâm Dật Phi sửng sốt.
Bách Lý Băng lật tình thế chỉ trong giây lát, khúc khích cười một tiếng:
– Em phát hiện gần đây dường như có chút không nói đạo lý rồi.
Lâm Dật Phi rốt cục vẫn phải không nhịn được mà mỉm cười.
Bách Lý Băng cười, trong lòng thấy ngọt lịm, nắm lấy tay Lâm Dật Phi đi về phía trước. Trên phố tuy ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại cảm thấy trong tim yên lặng vô chừng.
Vươn bàn tay ngọc thon dài ra nhìn một lúc lâu sau rồi nói:
– Dật Phi, anh thấy móng tay của em đánh màu sơn đỏ đẹp hay màu nhẹ hơn một chút đẹp hả?
– Anh thấy không đánh gì là đẹp nhất.
Lâm Dật Phi cười.
– Nhưng nếu không đánh móng tay thì giống như thiếu thiếu gì đó ấy.
Bách Lý Băng vẫn chăm chỉ nói.
Lâm Dật Phi nhìn một hồi lâu, nhịn không được lại xoa xoa mũi:
– Sao anh không nhìn thấy thiếu gì nhỉ.
– Em nhớ ra rồi.
Đôi mắt Bách Lý Băng lóe lên sự giảo hoạt, khóe miệng nhếch cười:
– Thiếu chiếc nhẫn, nhẫn đính hôn!
Lâm Dật Phi thiếu chút nữa té xỉu:
– Ngân hàng tới rồi kìa.
– Đến rồi hả?
Bách Lý Băng thị uy giơ tay ra trước mặt Lâm Dật Phi quơ quơ:
– Anh chưa xong với em đâu.
Rồi cô đột nhiên cười vang, nhảy lò cò về hướng máy rút tiền.
– Lạ thế, sao hôm nay máy rút không có một ai thế này?
Bách Lý Băng có chút kỳ lạ.
– Bởi vì máy rút tiền bị hỏng.
Lâm Dật Phi ở phía sau thản nhiên nói.
Bách Lý Băng thò đầu vào nhìn, bên trên có viết rõ ràng “Máy bị hỏng, tạm thời ngừng hoạt động”, cô lắc đầu:
– Sao đen thế.
Rồi kéo ghì lấy Lâm Dật Phi:
– Đi, theo em vào bên trong rút tiền.
Vào trong ngân hàng, Bách Lý Băng hít một hơi thật sâu:
– Hôm nay là ngày gì vậy, có phải thị trường nào bán phá giá rồi không, sao mà nhiều người đi rút tiền vậy.
Bất đắc dĩ xếp hàng phía sau, kéo tay Lâm Dật Phi không chịu buông lỏng.
– Cũng là bởi vì có sự tồn tại của đôi đũa như anh này, mới dẫn đến hiệu ứng bươm bướm tới ngân hàng đi rút tiền.
Lâm Dật Phi cười lắc đầu đi theo bên cạnh cô, hắn nhìn bốn phía rồi bỗng khựng người lại, phía trước không xa có cô phóng viên Hứa Nghiên mà mình mới đụng phải lúc sáng. Tuy xếp hàng nhưng vẫn cầm máy chụp liên hồi, chỉ có điều âm thanh giảm nhỏ đi rất nhiều.
– Xe chở tiền đến rồi.
Bách Lý Băng nghe tiếng xe chạy bên ngoài ngân hàng, cô quay đầu nhìn đột nhiên cười nói:
– Nếu cướp được một rương tiền thì không phải lo cuộc sống nửa đời còn lại nữa rồi.
Âm thanh dường như có hơi lớn một chút, làm cho cả đám người đều chằm chằm nhìn, ngay cả hai bảo vệ trong ngân hàng cũng không nhịn được mà nhìn cô một cái. Bách Lý Băng rộ cười rồi thấp giọng nói:
– Dật Phi, thân thủ anh tốt như vậy, về sau không có việc làm, đi cướp cũng đầy tiền tiêu.
Lâm Dật Phi cũng không hiểu trong đầu cô tại sao lại có nhiều suy nghĩ kỳ lạ cổ quái như vậy, chỉ cần nói một tiếng thôi, tập đoàn Bách Lý không đủ tiền cho cô tiêu xài sao? Hắn chỉ đành cười khổ lắc đầu, chưa kịp mở lời nói thì bên ngoài một tiếng “Pằng” vang lên, tiếp đó là một tiếng hét thảm, ngay sau đó lại nối tiếp tiếng súng.
Một tấm kính phía cửa chính ngân hàng đột nhiên nổ nát vụn, bắn tung tóe trên mặt đất, loảng xoảng kêu không ngừng.
Trong lúc đó một tiếng thét chói tai truyền đến, trong ngân hàng lặng ngắt không tiếng động. Tuy nhiên chỉ trong khoảng tích tắc đó, một loạt những tiếng thét chói tai truyền đến. Trong nháy mắt, mọi thứ trở nên náo loạn, tiếng còi báo động cũng đồng loạt vang lên.
– Giết người, giết người.
Người trong ngân hàng chạy tới chạy lui, lao bên nọ đâm bên kia, chẳng khác gì một đám ruồi bọ.
Một người kêu lớn:
– Mọi người không cần sợ, tất cả ngồi xuống, không được cử động, không được ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm.
Lâm Dật Phi trông thấy hơi sửng sốt, không ngờ hắn biết người này. Là anh cảnh sát bắt trộm mà hắn gặp trên xe bus, lẽ nào cũng đến ngân hàng rút tiền sao?
Người nọ không hét lên thì thôi, vừa hét lên, không ngờ liền có mấy người hoảng sợ lao ra ngoài cửa, muốn cướp cửa bỏ chạy. Đột nhiên lại có hai tiếng súng vang lên, một người ngửa mặt nằm xuống, trên ngực máu tươi chảy ồ ồ. Mấy người còn lại cùng thét lên chói tai, quỳ rạp xuống đất, tay ôm lấy đầu, cả người run lên không ngừng.
– Phi, đừng rời khỏi em.
Bách Lý Băng rõ ràng cũng bị làm cho sợ hãi, nắm chặt lấy cổ tay Lâm Dật Phi, chết cũng không chịu buông ra. Lâm Dật Phi cũng có chút giật mình, tuy hắn đã nhìn thấy qua các trận súng trên ti vi, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra ngay cạnh mình, điều khiến hắn giật mình nhất là uy lực của súng ống!
Mấy phát đầu hắn không nhìn thấy, nhưng hai phát sau hắn nhìn rõ cả đường bay của viên đạn. Nếu một phát bắn tới, Tiêu Biệt Ly của trước kia hoàn toàn không sợ, nhưng với Lâm Dật Phi của hiện tại thì có chút không ổn!
Hắn tuy một ngày cũng không buông thả, nhưng cũng chỉ khôi phục được một phần công lực của Tiêu Biệt Ly tám trăm năm trước, đây đã là kỳ tích rồi. Một mặt là bởi vì hắn thông minh tuyệt đỉnh, một mặt khác cũng là bởi vì hắn quen thuộc lối đi.
Nhưng một phần công lực này đối phó với người khác còn được, chứ đối phó với loại đạn thình lình bay tới, tốc độ còn nhanh hơn cả ám khí của Đường Môn này thì, Lâm Dật Phi thật sự vẫn thiếu tự tin.
Trông thấy ánh mắt kinh hãi của Bách Lý Băng, Lâm Dật Phi dùng lực nắm chặt lấy bàn tay cô, ra điều an ủi. Hắn kéo cô vào một góc tường trong đại sảnh của ngân hàng, ngồi dựa sát vào tường.
Người rút tiền trong ngân hàng cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, có người muốn cướp xe chở tiền.
Nói như vậy chỉ cần mình không ra ngoài, bọn cướp cướp xong tiền thì sẽ đi. Mọi người nghĩ đến điểm này, dần dần khống chế lại được cảm xúc của mình, đều học theo Lâm Dật Phi, ngồi núp vào trong góc tường. Mấy tiếng súng vừa rồi đều phát ra bên ngoài ngân hàng, chắc là kẻ cướp đang bắn nhau với người áp giải xe chở tiền. Ra ngoài là nguy hiểm, ngồi yên bên trong mới là an toàn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Dật Phi, vất vả vất vả rồi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cậu không cần phải ra sân nữa.
Chẳng ai thèm để ý Phó Thủ Tín, đi thẳng tới Lâm Dật Phi, bắt tay nắm chặt, lắc không ngừng.
Lâm Dật Phi có chút sững sờ, tuy nhiên biết Chủ tịch Phó vô sự mà ân cần, đám đó không hiếp dâm thì cũng là trộm cắp, “anh ta không để cho mình ra sân, chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng mà lần này khó quên tình thế bắt buộc Phó Thủ Tín, cũng không ít tâm huyết, lúc phải ra thành quả, sao lại có thể để mình ra sân? Thật không thể biết là vẫn còn cái gì quan trọng hơn cái này”.
Bọn người Vương Tường cũng ngây ngẩn cả người:
– Dật Phi không ra sân, anh để bốn người bọn tôi chơi sao?
– Làm gì có.
Phó Thủ Tín mặt đầy hồng quang, giơ tay lại lôi ra một người:
– Hạ Thích, chơi cũng không tệ, năm thứ hai đó, các cậu cứ làm quen trước đi, được rồi, được rồi, ra sân thôi.
Tuy rằng không biết Phó Thủ Tín có thuốc gì trong hồ lô, mấy người vẫn tiếp tục ra sân mà chém giết, Phó Thủ Tín đã lôi kéo Lâm Dật Phi qua một bên, lấy ghế tựa của chính mình cho hắn ngồi.
– Chủ tịch Phó, chuyện gì vậy?
Trong lòng Lâm Dật Phi có chút sợ hãi, biết là loại mặt người dạ thủ đã bỏ ra cái gì đó thì phải thu lại lợi tức, nếu lỗ chắc chắn sẽ không làm.
Phó Thủ Tín nở nụ cười thần bí giống như Mona Lisa, đưa ra một bình nước, một bộ khăn mặt, đưa cho Lâm Dật Phi lau mồ hôi.
Lâm Dật Phi thiếu chút thì té xỉu, vội vàng ôm đống khăn mặt, tự mình lau cằm dưới, một giọt mồ hôi cũng không có.
Hắn tu luyện nội công, đã sớm luyện tới bước hàn thử bất xâm, buổi sáng bắn nhau kịch liệt như vậy, hắn cũng không hề đổ một giọt mồ hôi, đấu trên sân bóng chỉ nhảy có vài cái thì thấm tháp gì.
– Hôm nay thời tiết đẹp.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói. Hắn nhìn Phó Thủ Tín càng lúc càng thêm thần bí, biết loại người như anh ta thuộc vào loại con lừa kéo mài, kéo cũng không đi, đánh sẽ lui, ngươi càng gấp thì anh ta càng chậm chạp, đợi tới lúc ngươi không để ý nữa, anh ta mới đi vào chủ đề chính.
Quả nhiên, Phó Thủ Tín nhìn lên bầu trời, một lúc sau có khi sẽ thảo luận chuyện cổ phiếu, cuối cùng ho khan một tiếng:
– Dật Phi, thật ra tôi thấy cậu thật không tệ, trọng tình trọng nghĩa, chơi bóng rổ lại giỏi, còn biết uống rượu….
– Đợi một chút.
Lâm Dật Phi không thể không bảo tạm dừng:
– Có chuyện gì thì xin anh cứ nói thẳng ra, tôi có thể giúp gì thì sẽ không từ chối.
Chủ tịch Phó dùng sức vỗ lên vai của Lâm Dật Phi:
– Tôi nói này, ở đây có ý nghĩa nhất chính là Dật Phi cậu đó.
Tiểu Trương vẫn may là còn ở trên sân, bằng không nếu nghe nói vậy sẽ tức hộc máu.
– Chuyện là như vầy.
Chủ tịch Phó vẫn không quên đánh một chút giọng của quan:
– Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo trường học, nói là một lúc nữa sẽ có phóng viên của đài tới phỏng vấn cậu, cụ thể là việc gì thì tôi cũng không rõ, hiệu trưởng nói, để cho tôi và cậu cùng nhau, tiếp phỏng vấn.
Chủ tịch Phó thật ra có chút chột dạ, anh ta nói thực có hư, hư có thực, thâm sâu tới mức tinh yếu của binh pháp, phía trước đều là sự thật, tuy nhiên lãnh đạo chỉ bảo anh ta đem phóng viên giới thiệu cho Lâm Dật Phi, cùng nhau tiếp thu phỏng vấn chính là ý nghĩ của riêng anh ta, nhưng mà anh ta biết Lâm Dật Phi người này rất trọng tình cảm, sẽ không bao giờ hỏi lại hiệu trưởng, cho nên chiêu này mặc dù hiểm, nhưng sẽ không sơ hở.
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt:
– Phỏng vấn?
Hắn không khỏi không khâm phục tinh thần chuyên nghiệp của Hứa Nghiên, buổi sáng đã bị thương tới mức đó, đã bị tổn thương tinh thần không nhỏ, buổi chiều vẫn không quên mất việc phỏng vấn.
– Đúng vậy.
Chủ tịch Phó nhìn sắc mặt của hắn:
– Dật Phi, mấy ngày nay rốt cục cậu đã làm chuyện tốt gì, làm cho phóng viên chuyên nghiệp cũng muốn phỏng vấn cậu?
Trong lòng thầm nói ” thằng tiểu tử này, nói cũng không nói, nhìn cũng không ra, đúng là nhân tài, mình đã thấy hắn lớn lên, ừ, chính xác mà nói, là nhìn thấy hắn phát triển từ đại học, hai năm trước nếu không phải là vì Lâm Dật Phi biết chơi bóng, mình cũng không thèm chú ý, thật không ngờ tán được con gái nhà giàu, còn cùng với cô ta như hình với bóng, làm cho người ta nhìn mà chảy cả nước miếng!”
Đây là còn chưa nói, mới có vài ngày, còn có phóng viên tới phỏng vấn, khỏi cần hỏi, hơn phân nửa là do người khác sắp xếp rồi, người nào không biết tìm cha vợ giàu có, có mà phấn đấu vài chục năm, cái thứ gọi là tình yêu thì là cái gì chứ, chẳng có gì so được với tiền bạc, y cũng muốn tìm con gái nhà giàu, tuy nhiên người khác thích y, y không thích người ta, chỉ sợ lãng phí ít gạo trong túi, y để ý người khác, người khác lại không thèm để ý tới y, nếu không thì sao mà tới bây giờ vẫn cô đơn một mình!
Lâm Dật Phi đâu có ngờ Chủ tịch Phó đầy toan tính, mỉm cười nói:
– Cũng chẳng có gì quả, chỉ là hăng hái làm việc nghĩa thôi.
Phó Thủ Tín há hốc miệng, chớp chớp mắt:
– Lại là thấy việc nghĩa thì xông vào à?
Trong lòng hoàn toàn không tin, người tốt việc tốt, anh hùng cứu mỹ nhân đều để cho hắn và Ngô Vũ Thân làm, vị kia còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, ngươi đã nổi máu anh hùng nữa rồi.
– Lại là?
Lâm Dật Phi nhìn anh ta tỏ vẻ không hiểu, giật mình cười nói:
– Đúng vậy, giống như Đại Ngô, nhưng mà vận khí của cậu ta không tốt, đụng vào đám khá lợi hại, còn tôi, đụng vào là…..
– Xin hỏi, mọi người có biết Lâm Dật Phi khoa tân văn ở đâu không?
Một giọng nói trong trẻo vang lên, giống y như giọng của hoàng oanh thật trong trẻo và dễ thương.
Hai người đều ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, một mỹ nữ đang đứng bên hai người, mặt bọn họ hơi đỏ lên.
Thấy cô nàng mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài mặc chiếc áo zi-lê màu đen, tóc ngắn, tinh thần đặc biệt hăng hái, khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt không những to mà còn sáng ngời, mũi cao thẳng, miệng nhỏ, khi cười hai má lộ ra hai núm đồng tiền.
Phó Thủ Tín nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì va vào người đẹp, liên tiếp nói:
– Ở đây, ở đây, cô là…. Cô chính là phóng viên Thu Hiểu Thần của đô thị mới sao?
Cô gái che miệng cười khúc khích, thoạt nhìn thấy long lanh động lòng người, chủ tịch Phó hai mắt đăm đăm, chút nữa thì quên mất nguyên tắc ngầm độc thân của mình, trong lòng thầm nghĩ, nếu lấy một người xinh đẹp như vậy làm vợ, bản thân mình phải phấn đấu thêm vài chục năm nữa ấy chứ.
– Tôi là Thu Hiểu Thần, là phóng viên thực tập của thần báo đô thị, anh là?
Cô gái xinh đẹp nhìn chủ tịch Phó từ trên xuống dưới, giọng điệu có chút chần chừ.
Chủ tịch Phó cuống quít đáp:
– Tôi là Phó Thủ Tín, chủ tịch của khoa tân văn Chiết Thanh.
Không tự chủ được giơ tay chỉnh lại mái tóc bóng soi gương được, không để lại dấu vết xếp đặt, trong lòng có chút kỳ quái, chẳng lẽ tôi lại không giống anh hùng, sao mà cái cô phóng viên Thu này lại chẳng có vẻ mặt ngưỡng mộ và sùng bái kính trọng gì cả.
Thu Hiểu Thần thở phào một cái, mới vừa rồi còn chút kinh ngạc, anh hùng nếu đúng là trong bộ dạng này, thật sự hơi làm cho cô thất vọng:
– Xin chào chủ tịch Phó, hiệu trưởng Cố nói với anh rồi sao, ông ấy cho….
– Nói rồi, nói rồi.
Phó Thủ Tín vội vàng cắt lời nói:
– Dật Phi, vị này chính là phóng viên của báo Đô Thị Mới mà vừa nãy tôi nói với cậu, phóng viên Thu, vị này chính là sinh viên tốt của khoa tân văn hăng hái làm việc nghĩa, Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi đành phải đứng lên, trong lòng có chút kinh ngạc, “không phải là Hứa Nghiên tới phỏng vấn, sao lại đổi một cô báo Đô Thị gì đó rồi”
Thu Hiểu Thần cảm thấy hai mắt tỏa sáng, không tự chủ được đã căng mắt lên, như vậy thì mới có thể nói được, trong lòng khen ngợi một câu “ anh chàng thật đẹp trai:
Phó Thủ Tín kỳ thật có chút kỳ lạ, y trước kia cảm thấy Lâm Dật Phi tuy là không lùn, nhưng thực sự cũng không tính là đẹp trai, cùng lắm cũng chỉ có chút điểm mạnh hơn y, nhưng hôm nay mới đờ đẫn phát hiện, “hắn toàn thân đều toát ra một khí chất hấp dẫn, chẳng lẽ đây là sức hấp dẫn thầm?” Chủ tịch Phó âm thầm buồn bực nghĩ.
– Gọi tôi là Hiểu Thần. Chị Hứa có chút việc riêng, hôm nay không thể tới, cho nên nhà đài quyết định để tôi tạm thời tới phỏng vấn anh một chút trước.
Thu Hiểu Thần cười nói, giơ tay ra:
– Xin chào, Lâm Dật Phi. Rất vui được biết anh, chúng ta chính là sự kiêu ngạo của thành phố Giang Nguyên.
Lâm Dật Phi cười cười, thầm nghĩ nhìn cô y như là rất chân thành, thật không ngờ nói láo cũng không cần soạn trước, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt tay một chút, không nói thêm gì nữa.
Phó Thủ Tín đợi cả nửa ngày, thấy người ta cũng không hề có ý bắt tay mình, có chút xấu hổ, chính mình dàn xếp nói:
– Phóng viên Thu, phỏng vấn ở trong này, hay là đổi tới một chỗ an tĩnh hơn một chút, nếu nói về việc học ở đại học của Dật Phi, không có ai có thể biết rõ hơn tôi rồi.
Mặc kệ là phóng viên thực tập hay là phóng viên chuyên nghiệp, sức hấp dẫn đều rất lớn, nếu quả thật một ngày kia, báo chí ti vi của một địa phương nào đó nhắc tới cái đại danh Phó Thủ Tín, đối với y mà nói thì sau này khi đi tìm việc làm, trên sơ yếu lý lịch có thêm một điểm có lợi.