Radio lặp lại hai lần, Lâm Dật Phi mặt nhăn nhíu mày. Trong lúc đang do dự, một người xách theo hòm vội vàng đi qua. Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ một chút, vẫn là đi tới toa giường nằm phòng số năm.
Nhìn người đó vội vã chạy về phía toa giường nằm, Lâm Dật Phi không nhanh không chậm đi theo phía sau. Người nọ dường như cũng là thầy thuốc, hơn phân nửa cũng là giúp, Lâm Dật Phi trong lòng thầm nghĩ.
Toa xe của hắn là toa số tám. Vị trí múc nước chính là đầu của toa đó. Toa cách là một toa ghế cứng, và một toa nhà ăn. Đi theo người phía trước tới cửa phòng số năm, liền nhìn thấy hai nhân viên phục vụ lo lắng nhìn xung quanh.
– Chị Lưu, nếu không thì kêu nhân viên phục vụ phát radio một lần nữa?
Một nữ nhân viên phục vụ lo lắng hỏi.
– Được, em bảo nhân viên phục vụ sắp xếp thông báo một lần nữa.
Chị Lưu tóc ngắn, một bộ dạng chín chắn điềm đạm. Đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn người đàn ông đi tới, hỏi:
– Xin hỏi anh là thầy thuốc sao?
– Đúng vậy.
Người đàn ông thoạt nhìn còn chính chắn hơn so với chị Lưu. Cái trán rậm nếp nhăn, mặt chữ điền, nói:
– Tôi là bác sĩ chính của một bệnh viện cấp tỉnh, tên Khổng Hoa. Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi. Nghe được radio, lập tức liền chạy tới. Người bệnh ở đâu? Tôi cũng không có nắm chắc quá lớn. Hiện tại trong tay không có thiết bị chữa bệnh gì cả, chỉ mang theo chút thuốc.
– Tốt quá, mời đi theo tôi.
Chị Lưu dẫn Khổng Hoa đi được hai bước, đột nhiên quay lại phía sau nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Bác sĩ Khổng, vị này chính là người của anh ư?
Khổng Hoa nhìn về phía sau một cái, hoảng sợ, không biết phía sau từ khi nào đã có một người đi theo lại đây, lắc lắc đầu nói:
– Tôi không biết.
– Tôi là bác sĩ thực tập.
Lâm Dật Phi cười cười, nhìn ánh mắt chị Lưu nhìn mình vô cùng nghi hoặc, đành phải nói dối. Phỏng chừng nếu như nói mình là một sinh viên khoa báo chí, sẽ trực tiếp bị đá ra ngoài. Đá ra ngoài thì không có làm sao, nhưng nếu chậm trễ bệnh tình của người bệnh, bản thân nói như thế nào cũng có chút băn khoăn.
Hắn tuy rằng không phải thầy thuốc, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là thấy chết mà không cứu.
– Mặc dù không có kinh nghiệm gì, tuy nhiên làm trợ thủ cũng rất tốt.
Lâm Dật Phi nhìn chị Lưu chân thành nói.
Chị Lưu nghĩ rằng hắn nói không sai, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, gặp miếu liền thắp hương. Ngày nay nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trên xe lửa nhìn không bệnh, chỉ có thể dựa vào bác sĩ ngoại lai. Người này tuổi còn trẻ đấy, coi như nhiệt tình. Nghe hắn nói là bác sĩ thực tập, cũng không có hỏi lại, thầm nghĩ chỉ cần không thêm phiền là được.
Ba người bước nhanh đến gần toa giường nằm số năm. Bên trong đã tạm thời dọn ra một chỗ trống, một ông cụ tầm bảy mươi đang nằm trên một cái giường, cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hai mắt nhắm nghiền.
Một đứa bé trai đang khóc nức nở, kêu:
– Ông nội, ông tỉnh lại đi. Ông nội, ông tỉnh lại đi.
Lâm Dật Phi nhìn thấy hơi sửng sốt, chú bé con này chính là đứa bé tài chí vừa rồi.
– Đây là bác sĩ Khổng Hoa, bác sĩ trưởng một bệnh viện cấp tỉnh. Đây là… là một bác sĩ kiến tập.
Chị Lưu hướng về một cô gái giới thiệu nói. Cô cũng chẳng muốn hỏi tên của Lâm Dật Phi. Hiện tại tất cả hy vọng đều ký thác lên người vị bác sĩ Khổng Hoa.
Lâm Dật Phi cũng không để ý, quét mắt nhìn cô gái một cái. Chỉ cảm thấy con ngươi của cô đặc biệt sáng, cả người tạo cho người ta một cảm giác điềm tĩnh. Khi ánh mắt của Lâm Dật Phi dừng trên khuôn mặt của ông cụ, lòng thầm giật mình, vừa muốn tiến lên một bước, một bác sĩ của xe lửa vẫn luôn ở cạnh ông cụ ngẩng đầu lên, hỏi:
– Cậu làm gì?
– Tôi có thể xem một chút không?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Nhìn ánh mắt không tín nhiệm của mọi người, thời khắc này trôi qua, đành phải cười khổ nói:
– Vậy mời bác sĩ Khổng xem trước một chút, không được tôi sẽ xem.
Bác sĩ Khổng và chị Lưu lòng không hài lòng. Hai người nghe mặc dù là một câu, nhưng lại nghe ra hai ý nghĩa. Bác sĩ Khổng nghĩ rằng tiểu tử này tự cho rằng y thuật cao hơn mình, hơn nữa còn nhận định bản thân mình chắc chắn không chữa được. Còn chị Lưu lại cho là hắn nói điềm xấu, cái gì mà không được với chả không được chứ.
Bác sĩ Khổng đi đến trước mặt ông cụ, từ trong hòm lôi ra ống lắngbệnh.
Chú bé con ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Dật Phi, kinh ngạc vui mừng vọt tới trước mặt kêu lên:
– Đại ca ca, anh đến rồi. Anh tới cứu ông nội em, đúng không?
Hai tay dùng sức lắc lắc cánh tay của Lâm Dật Phi, trong mắt của chú bé tràn đầy hy vọng. Trong mắt chú bé, không có phương pháp chữa bệnh gì hay là phương pháp gì nan giải cả. Chú bé chỉ biết một điều, chính là đại ca ca có thể giúp mình đánh người xấu, thì nhất định có thể giúp mình cứu ông nội. Đương nhiên, lúc này đối với nó mà nói, khái niệm tốt xấu vẫn còn rất mơ hồ. Bản thân nó đương nhiên cũng có chỗ không đúng, chỉ có điều chưa từng có ai trừng mắt với nó như vậy. Chị tuy rằng hung dữ, nhưng nó biết rằng vẫn rất thương mình.
Lâm Dật Phi cười cười, nói:
– Em yên tâm, ông nội của em sẽ không sao đâu.
– Đại ca ca, anh thật tốt.
Chú bé con nhảy dựng lên, quay về phía chị gái:
– Chị, chị mau tới, đại ca ca nói ông nội sẽ không sao đâu.
Đương nhiên ở mắt của nó, Lâm Dật Phi đã không có gì là không làm được, nói ông nội không sao thì sẽ không sao.
– Vũ Hi, đừng làm ồn.
Cô gái đứng ở một bên hạ giọng nói, đi tới liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, nói:
– Anh là?
– Anh ấy rất tốt, giúp em đánh người xấu.
Vũ Hi cướp lời giới thiệu nói.
– Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen vào.
Cô gái thấp giọng quát, sợ quấy rầy bác sĩ Khổng xem bệnh. Vũ Hi lè lưỡi, bướng bỉnh làm mặt quỷ, dường như đã không lo lắng nữa.
Cô gái lại cau mày. Ở góc độ của cô mà nói, ông nội vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ Khổng xem hồi lâu rồi, dường như vẫn không có cách gì, không khỏi lo lắng. Chỉ là bên ngoài chậm chạp, vẫn không có bác sĩ nào khác.
– Tôi là Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi đang nghĩ ngợi diễn đạt như thế nào, thì bác sĩ Khổng đã thất thanh nói:
– Người bệnh tim đập càng ngày càng yếu, ở đây có thuốc trợ tim không?
Tất cả mọi người đều lắc đầu. Cô gái không kịp để ý tới Lâm Dật Phi, bước nhanh tiến lên phía trước nói:
– Chúng tôi chỉ có thuốc, không có thuốc gì tiêm được. Nhưng ông nội của tôi hôn mê bất tỉnh, cắn chặt hàm răng, bón vài lần thuốc đều không thể nuốt xuống. Bác sĩ, dù sao ông cũng phải đưa ra sáng kiến chứ.
Bác sĩ Khổng nhìn ông cụ trên giường, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
– Thật sự xin lỗi, tôi đã tận lực.
Ông ta vốn muốn dùng phương pháp vật lý để hồi phục tim cho ông cụ. Hoặc là đấm nến, hoặc là dồn ép. Nhưng nhìn ông cụ kia hít thở yếu như vậy, nói không chừng làm vài cái sẽ chết trong tay mình. Điều này bảo ông ta phải đề xuất như thế nào? Nếu chẳng may người bệnh xảy ra chuyện, bản thân mặc dù nói là cứu người, nhưng khó bảo đảm người nhà sẽ không bắt đền mình!
Lúc này bác sĩ Khổng có chút hối hận. Vốn tưởng chỉ là bệnh gì thông thường. Nếu như ông cụ không quá yếu nói không chừng còn có chút chỗ tốt, đằng này nhìn hơi thở của ông cụ yếu ớt, bất cứ lúc nào có thể tử vong. Bản thân lần này đúng là gậy ông đập lưng ông.
– Chị Lưu, bệnh viện gần nhất khi nào thì có thể tới?
Cô gái thấy ông ta lắc đầu, ánh mắt đã có vẻ lo lắng, nhưng vẫn rất điềm tĩnh.
– Trạm gần nhất vẫn còn nửa giờ, nhưng lại là một nhà ga, không có bệnh viện gì.
Chị Lưu bất đắc dĩ nói.
– Chỉ có tới trạm Tiềm Sơn mới có bệnh viện lớn chút, tuy nhiên vẫn còn phải một tiếng nữa mới tới!
Cô gái biết chị ta nói rất đúng tình hình thực tế. Đây là xe lửa, cho dù khẩn cấp dừng xe, gần đó cũng không tìm thấy bệnh viện, vẫn là không có biện pháp.
-Vậy còn có bác sĩ khác không?
Những lời này hiển nhiên có chút không tôn kính đối với bác sĩ Khổng. Trong lúc này, mạng người quan trọng, cô gái cũng không để tâm nhiều.
Bác sĩ Khổng có chút xấu hổ, lại chỉ có thể cúi đầu không nói.
– Thật xin lỗi.
Chị Lưu dường như rất tôn trọng tcô gái.
– Chúng tôi đã bảo nhân viên phục vụ không ngừng phát radio, nhưng cho tới bây giờchỉ hai vị này.
Ánh mắt của cô gái xẹt qua bác sĩ Khổng, đã rơi lên người của Lâm Dật Phi, chần chờ một chút, nói:
– Xin hỏi, bác sĩ Lâm, anh có cách gì tốt không?
Lâm Dật Phi thoạt nhìn thật sự tuổi còn rất trẻ. Trong lòng mọi người luôn luôn có cách nhìn thông thường là bình thường người tuổi còn trẻ sẽ không có bản lĩnh gì.
Cô kỳ thật không có kỳ vọng gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Lâm Dật Phi lại gật đầu, nói:
– Để tôi thử xem.
Giọng hắn trầm thấp, chỉ là nói ra có niềm tin khôn cùng. Tinh thần của cô gái rung lên, gấp giọng nói:
– Vậy cảm ơn anh.
Trên dưới nhìn hắn một cái, rồi nói:
– Bác sĩ Lâm, anh không mang thiết bị chữa bệnh gì sao?
Người ta bác sĩ trưởng gì gì đó còn có cái ống nghe bệnh, vị này lại chỉ là hai tay trống trơn, không khỏi khiến cho cô gái vừa có chút lòng tin gần như tiêu tan hết sạch.
Lâm Dật Phi lắc đầu, đi đến đầu giường ông cụ, đột nhiên quay đầu nói:
– Có ống nhổ không?
– Làm gì?
Chị Lưu khó hiểu hỏi. Bác sĩ xem bệnh không hiếm thấy, bác sĩ xem bệnh dùng ống nhổ lại từ trước tới nay mới gặp lần đầu.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Hình như là cậu nhìn lầm rồi, gần đây tôi không có thời gian, hơn nữa ngày mười một tôi còn phải đi ra ngoài có chút việc, e rằng chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của cậu.
Ngô Vũ Thân khoát tay nói:
– Không vội, không vội, chỉ cần cậu đồng ý là tốt rồi.
Sắc mặt Phương Lương tái mét, hai người này kẻ xướng người họa đây mà. Cứ làm ra vẻ khó khăn lắm, chẳng lẽ gần đây tình hình kinh tế của Ngô Vũ Thân này có chút căng thẳng nên mới nghĩ ra cái này?
Sắc mặt Chương Long Châu có chút khác thường đột nhiên hỏi:
– Không biết đồng chí Lâm có thể huấn luyện đội đặc công những kỹ năng gì?
Tính cách của ông ta không đưa đẩy giống như Phương Lương, hơn nữa luôn làm việc ở cục an ninh quốc gia, nên có chút kiêu ngạo, mặc dù biết là không thể đắc tội với cái thằng Ngô Vũ Thân này, nhưng vẫn không vừa mắt với Lâm Dật Phi, cảm thấy không nôn thì không khoái.
– Thật sự thì rất nhiều, am hiểu nhiều nhất thì đương nhiên là võ thuật!
Ngô Vũ Thân thở dài nói:
– Đợi tới lúc hắn dạy, tôi cũng nhất định sẽ đi học, đồng chí Chương, tôi biết rằng có lẽ bây giờ đồng chí vẫn còn cảm thấy hơi bất ngờ, khó có thể hiểu, nhưng mà anh thật sự nên nghe hắn dạy, chắc chắn anh sẽ biết được là tôi có ý tốt.
– Võ thuật?
Giọng điệu của Chương Long Châu có chút kinh ngạc, cũng có chút khinh miệt, càng cảm thấy Ngô Vũ Thân này nói thật khó nghe, anh ta ở cục an ninh quốc gia công phu cũng không kém, nhưng nghe khẩu khí của Ngô Vũ Thân, không ngờ muốn Lâm Dật Phi dạy ngay cho cả anh ta, vậy thì làm sao mà có thể khiến anh ta không bực tức cơ chứ:
– Nếu Ngô Vũ Thân nói như vậy, đồng chí Lâm, tôi muốn thỉnh giáo công phu của cậu một chút.
Phương Lương thấy vẻ mặt Ngô Vũ Thân khẽ biến sắc, tiến lên một bước:
– Long Châu chính là như vậy, cậu ta là một cao thủ, đụng phải một người tinh thông võ thuật khác thì không tránh khỏi ngứa ngáy mà muốn đọ sức một chút, Dật Phi cậu đừng nên trách.
Lâm Dật Phi vừa mới lắc đầu, Ngô Vũ Thân đột nhiên ở phía sau nói:
– Dật Phi, chỉ là so tài, không có gì phải ngại.
Chương Long Châu cười:
– Ngô Vũ Thân nói không sai, chỉ là so tài thôi, mọi người biết điểm dừng.
Lâm Dật Phi đành phải gật đầu:
– Nói như thế, tôi không dám thất kính rồi.
Phương Lương cũng muốn xem một chút xem Lâm Dật Phi này rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm cho Ngô Vũ Thân sùng bái như vậy, sắn tay áo lên:
– Nào, tôi phải thu dọn chỗ này một chút, cái bàn này cũng di chuyển đi.
Tuy rằng ông ta không biết bản lãnh của Lâm Dật Phi, lại biết chân tay của Chương Long Châu cực cứng, đến lúc đó đánh cho ngươi ngã ngựa, rối tinh rối mù, để cho bệnh viện thấy thì không biết ăn nói ra sao.
– Không cần đâu, to thì đánh to, nhỏ thì đánh nhỏ.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Nếu có gặp phải kẻ cướp, đạo tặc,…người ta cũng sẽ không chờ anh đem bàn đi đâu, hơn nữa đến điểm thì dừng, mời!
Hắn nói có vẻ khách khí, nhưng rõ ràng là không coi Chương Long Châu ra gì, Chương Long Châu trong lòng căm tức, thấy Ngô Vũ Thân liếc mắt một cái, thấy anh ta đang rất có hứng thú mà nhìn mình và Lâm Dật Phi, làm như là việc chẳng liên quan gì tới mình, hít một hơi thật dài:
– Nếu như vậy, mời chỉ giáo!
Vừa dứt lời, Chương Long Châu bước lên trước, nắm tay trái nhoáng lên một cái, vừa tới mặt của Lâm Dật Phi, bên phải đã đánh thẳng ra ngoài, chiêu thức của anh ta không đẹp, nhưng tuyệt đối không bẩn thỉu.
Lâm Dật Phi phớt lờ hư thế quyền trái của ông ta, đưa tay phải ra, chỉ một nhát đã nắm chặt lấy cổ tay của Chương Long Châu, nếu như thật sự là đánh nhau với địch, lúc này hắn đã bẻ gãy tay của đối phương, “ Thần quỷ khó thoát nã thủ” hắn sớm đã luyện lư hỏa thuần thanh, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, không cần nói thì đã dùng nắm đấm đánh qua, cho dù là có ba tay, hắn cũng có thể bắt lấy từng cái, không hề để lọt.
Chương Long Châu giơ tay giãy dụa, cũng không thể động, sắc mặt biến đổi, anh ta rốt cuộc không tầm thường, năng lực ứng biến lại hiếm thấy, chỉ trong chốc lát vừa tiếp chiêu, quyền trái vừa đột nhiên lộn trở lại, vượt qua khuỷu tay, thẳng tới lồng ngực của Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi cười nhạt một cái, buông tay ra chưởng, phản thủ chụp lấy đầu vai của Chương Long Châu.
Cùi trỏ của Chương Long Châu vừa đụng vào lồng ngực của Lâm Dật Phi, đột nhiên cảm thấy bị bóp nghẹt, đầu vai như bị ngàn cân đè ép, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
Chẳng qua thân hình ông ta bị hướng xuống dưới, khuỷu tay đã không đủ để chạm tới đầu vai của Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi cười, thò tay trái ra, đã đỡ được ông ta, lui về phía sau hai bước, thản nhiên nói:
– Đa tạ!
Hai người giao đấu tới mức tóe lửa, phó cục trưởng Phương còn chưa kịp phản ứng, cuộc đánh nhau đã chấm dứt!
Mặc dù không nhìn ra ai thua ai thắng, nhưng một người thì vẫn trấn tĩnh, một người thì mặt lúc trắng lúc xanh, phó cục trưởng Phương cũng biết được Chương Long Châu không được tốt cho lắm, vẻ mặt tươi cười một tay lôi tay kéo:
– Ngang tay, ngang tay, hai người đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lâm Dật Phi chỉ cười cười, cũng không phản bác, Chương Long Châu thì lại giật tay của Phương Lương ra, lớn tiếng nói:
– Tôi thua rồi.
Phương Lương ngẩn ra, nghĩ thầm là “người khác đã giữ mặt mũi cho anh nhưng chính anh lại tự buộc tội mình, tôi giữ mặt cho anh còn không biết quý trọng, vậy thì chả còn cách nào rồi”.
Ngô Vũ Thân mỉm cười:
– Thua thì thua, thắng thì thắng, tôi thì biết tôi đánh không lại Dật Phi, tuy nhiên rất nhiều người không tin chuyện này, cuối cùng thì phải thử một chút.
Sắc mặt Chương Long Châu trở nên hồng hào, tuy nhiên nghe Ngô Vũ Thân nói chính mình cũng không bằng Lâm Dật Phi, trong lòng cũng thư thản đi nhiều, mặt Phương Lương có chút kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói:
– Công phu của Lâm Dật Phi mặc dù không tệ, tuy nhiên việc này dù sao cũng là việc của công gia chúng ta, rất nhiều phương diện không thể để lộ cho người khác.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Được rồi, so tài cũng dừng ở đây, Vũ Thân, tôi còn có việc, các anh cứ làm việc đi.
Ngô Vũ Thân sửng sốt, nhìn phó cục trưởng Phương, trầm ngâm một lát:
– Nếu vậy, tôi cũng không giữ cậu, tuy nhiên chuyện mà cậu đã đồng ý với tôi thì đừng quên đó.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, rồi lại lắc đầu:
– Con người tôi thật sự không thích bị ràng buộc, có cơ hội dạy cho bọn họ vài chiêu thì được, cậu thích so tài với tôi thì tôi nhất định sẽ tiếp, về phần tiền và các thứ khác thì bỏ đi, võ công quý là ở ngộ tính, sư phụ lĩnh vào cửa, có thể học nhiều hay ít thì phải xem bản lãnh của bọn họ thôi.
Ngô Vũ Thân có chút thất vọng, thấy thái độ kiên quyết của Lâm Dật Phi, đành phải nói:
– Nhất ngôn cửu đỉnh.
Lâm Dật Phi gật đầu đi vội vàng đi ra, vừa vặn đụng phải bác sỹ Tiền, Lâm Dật Phi không chờ nói, bác sỹ Tiền đã giống y như là nhặt được bảo bối, bắt hắn lại:
– Tiểu Tiếu nói cậu đi vào bệnh viện, tại sao không tới tìm tôi? Đã sớm chuẩn bị tiền cho cậu rồi, để ở trong ngăn kéo của tôi đã vài ngày, chỉ chờ cậu tới lấy thôi.
– Vốn nghĩ là có việc gấp phải dùng tiền.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Không nghĩ là đột nhiên có biến cố, không cần dùng gấp như vậy, cũng chưa phải dùng tới.
Bác sỹ Tiền vẻ mặt chân thành nói:
– Cậu không vội dùng, nhưng sao lại làm tôi gấp như vậy, đi, tới phòng làm việc của tôi.
Kéo Lâm Dật Phi đi, chẳng nói gì chỉ đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, một người từ phía đối diện đi tới, khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn bác sỹ Tiền, nhiệt tình chào hỏi.
– Lão Tiền, lần trước kê đơn thuốc cho tôi thật không tệ, uống một thang tinh thần đã khá nhiều, buổi tối cũng không ho khan, xem ra cái này so với Tây y cũng không tệ.
Bác sỹ Tiền đắc ý cười:
– Ông bạn già, cũng may ông không vẫn chưa hủy bỏ phòng y khoa, nếu tôi bị đuổi về quê, thì bệnh này của ông cũng không dễ dàng khỏi như vậy đâu.
Người kia xấu hổ cười:
– Lão Tiền, ông nói gì vậy, cái bệnh viện này trước mắt vẫn là tôi nói là được, chỉ cần tôi ở đây một ngày, y khoa sẽ tồn tại một ngày.
Đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy bên cạnh bác sỹ Tiền là một sinh viên đang nhìn mình, ánh mắt phức tạp dị thường, đột nhiên nhói lên một cái:
– Lão Tiền, vị này là..?
– Là một bệnh nhân trước kia của bệnh viện chúng ta.
Bác sỹ Tiền cười cười:
– Tên là Lâm Dật Phi, ông không quen đâu. Lần trước vốn dĩ đã bị tiểu Tần hạ đơn thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng vẫn là do phương thuốc của tôi chữa trị khỏi.
Nói tới đây, nhìn trộm sắc mặt của Lâm Dật Phi, chẳng phát hiện gì khác thường, thì đã yên tâm, ông ta và Tần An Lý đấu nhau rất lâu rồi, Tây y vẫn luôn không thể kết hợp. Khó có cơ hội áp đảo Tần An Lý, tự nhiên không thể bỏ qua, tuy nhiên phương thuốc kia là do Lâm Dật Phi kê, nhưng mà nói thế nào thì cũng là công lao đi lấy thuốc của ông ta.
– Lâm Dật Phi?
Người kia hai mắt tỏa sáng, đột nhiên nói:
– Tôi nhớ ra rồi, lần trước….
Đột nhiên lại ngừng lại, lắc đầu:
– Các người cứ làm việc đi, tôi còn có việc.
Vội vàng đi ngang qua Lâm Dật Phi, thấy ông ta nhìn chằm chằm vào chính mình, trong lòng có chút không vui, người thanh niên này thật là không có lễ phép.
Bác sỹ Tiền chẳng phát hiện có gì khác thường, nhưng thấy Lâm Dật Phi ngẩn người nhìn theo sau người này, không kìm nổi hỏi:
– Cậu biết ông ta?