– Nơi này kỳ thật đã xem như là dư mạch của núi Thiên Trụ.
Phương Vũ Đồng phá tan sự im lặng trong xe:
– Núi Thiên Trụ phạm vi rất rộng, tổng cộng có bốn mươi hai ngọn núi, mười tám dãy núi, năm mươi ba động, mười mỏm núi đá, bảy quan ải, tám hồ và bốn mươi tám sơn trại… rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích cổ.
– Cô đều đi qua rồi à?
Lâm Dật Phi rất có hứng thú quay đầu lại.
Phương Vũ Đồng lắc đầu:
– Những nơi này muốn xem hết cũng phải mất mấy tháng. Tôi cũng chỉ là nghe qua mà thôi. Tôi cũng chỉ mới đi đến những nơi đã khai phá. Nếu anh có hứng thú, tôi có thể đi dạo cùng anh.
Lâm Dật Phi cười:
– Vậy những nơi cô đi rồi không ngại thì có thể giới thiệu cho tôi một chút được không.
– Tôi cũng không nhớ nhiều đến như thế.
Phương Vũ Đồng có chút ngượng ngùng nói:
– Lần trước tôi tới đây cũng là chuyện của mấy năm trước rồi, tuy nhiên ông nội tôi rất lưu luyến nơi này, mỗi mấy năm lại đến nơi này một lần. Trước đây là do cha tôi đi cùng ông, năm nay cha tôi không muốn đi, nên mới để tôi đưa ông đi một chuyến. Hừm, cha tôi là vì có việc, anh đừng nói với ông nội tôi là cha tôi không muốn đi nhé.
Cô gái giảo hoạt cười:
– Nếu không sau khi trở về, cha tôi sẽ bị mắng đấy.
Lâm Dật Phi cười:
– Tôi giống người nhiều chuyện vậy sao?
Phương Vũ Đồng quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, lắc đầu:
– Tôi chỉ nói đùa thôi mà. Núi Thiên Trụ sườn phía nam hơi thoải, sườn phía bắc thì dốc đứng, bình thường khách du lịch đều lên núi từ sườn nam. Dật Phi, nhanh nhìn này, nhìn thấy dã trại ở giữa sườn núi không?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại, đột nhiên sửng sốt, thần sắc dường như có chút kích động, chỉ có điều mặt hướng ra bên ngoài xe nên Phương Vũ Đồng không phát hiện ra. Cô tiếp tục cao hứng giới thiệu:
– Ở đó có Càn Nguyên thiền tự miếu cổ thời nhà Lương, tháp Giác Tịch, đình đọc sách của Hoàng Đình Kiên, còn có khắc đá chữ viết và tượng Phật trên núi ở suối Thạch Ngưu, đến lúc đó tôi sẽ dẫn anh đi thăm. Đúng rồi, trên đó còn có Hán Vũ Đế bái nhạc đài. Nơi đó là nơi nhìn xuống thấy toàn cảnh núi Thiên Trụ.
– Vậy làm phiền cô rồi.
Lâm Dật Phi đã khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm rãi nói.
– Không sao.
Phương Vũ Đồng lại nói:
– Tôi cũng muốn xem xem, nói là đi cùng anh, kỳ thực là muốn anh đi cùng tôi… Đương nhiên còn có ông nội tôi. Anh cũng biết, người già chân tay không tốt, ngộ nhỡ có chỗ nào không hay, thì còn có anh giúp đỡ.
Cô gái dường như cảm giác những lời mình vừa nói dễ khiến người ta hiểu nhầm, vẽ rắn thêm chân giải thích.
Lâm Dật Phi lại không chú ý đến:
– Tôi nhớ lên cao nữa hình như còn có động Mã Tổ, không biết bây giờ còn không.
– Đương nhiên vẫn còn.
Phương Vũ Đồng cười:
– Lên nữa còn có am Mã Tổ, phía đối diện chính là động Mã Tổ. Tuy nhiên am Mã Tổ thì còn có thể nhìn thấy, chứ động Mã Tổ đen như mực ấy, bên trong cũng không có gì cả. Lúc đó tôi chỉ nhìn từ bên ngoài vào, rất nhiều người còn lên đó chụp hình lưu niệm cơ.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Đó vốn chỉ là nơi để tu thân dưỡng tính, quá xa hoa rồi, chi bằng đến khách sạn ở.
Phương Vũ Đồng gật đầu nói:
– Tuy nhiên tôi biết không nhiều về con người Mã Tổ này, chỉ nhớ hình như có một điển cố mài gạch thành kính là nói ông ấy.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Cô nói không sai, mài gạch không thể thành kính, ngồi thiền sao có thể thành Phật. Ngồi thiền ngồi thiền, chỉ cần trong tâm có Phật, ngồi thiền có gì không thể?
– Trông anh giống như một hòa thượng vậy, miệng nói toàn thiền cơ.
Phương Vũ Đồng ánh mắt tràn đầy ý cười:
– Nhưng sao nhìn anh thế nào cũng không thể trở thành hòa thượng được nhỉ.
– Vì sao?
Lâm Dật Phi không khỏi hỏi.
– Bởi vì anh dường như là một người tình cảm phong phú.
Phương Vũ Đồng trêu ghẹo nói:
– Hòa thượng không phải phải đoạn tuyệt thất tình lục dục sao?
Lâm Dật Phi bật cười, nhưng lại không nói gì.
– Từ động Mã Tổ đi lên khoảng mấy trăm mét đường dốc, là sẽ đến khe Thanh Long có độ cao so với mặt nước biển khoảng nghìn mét.
Phương Vũ Đồng khoe khoang hết những gì mà mình biết ra:
– Từ nơi này nhìn qua, thực sự khiến hai mắt phải tỏa sáng. Mọi người thường nói núi Thiên Trụ không đỉnh nào không kỳ lạ, không đá nào không quái dị, không động nào không xa ngút ngàn dặm, không suối nào không róc rách vang, câu nói đó thật có đạo lý.
– Đối diện với khe Thanh Long hẳn là đỉnh Phi Lai?
Lâm Dật Phi cố nén sự kích động trong lòng, chỉ là mình cảm thấy giọng điệu có chút quái dị.
Phương Vũ Đồng rõ ràng không lưu ý tới, cho dù có phát giác ra, cũng chỉ cho là hắn về lại chốn cũ, khó tránh khỏi có chút kích động:
– Không sai, đỉnh Phi Lai là đỉnh núi cao thứ hai của núi Thiên Trụ. Đó là một ngọn núi đá hoa cương gần như không hề có vết rạn, sừng sững, kỳ quái nhất là trên đỉnh núi có một phiến đá rất lớn bằng phẳng, đường kính khoảng hơn hai mươi mét, cao ba mét, như mang hình dáng thiên ngoại phi lai. Mọi người đều thấy kỳ quái, không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì.
– Thiên ngoại phi lai?
Lâm Dật Phi đột nhiên cười rộ lên:
– Tại sao không có ai đoán là có người khiêng lên đó.
– Anh đừng làm tôi sợ.
Phương Vũ Đồng cũng cười theo:
– Tảng đá lớn như vậy, nếu như có người khiêng lên thì đó cũng là người ngoài hành tinh, tuyệt đối không phải người trái đất.
Cô không chú ý đến trong nụ cười của Lâm Dật Phi có chút giọng mỉa mai, vẫn tiếp tục nói:
– Tuy nhiên tảng đá kia ngoài lớn ra thì chẳng có gì đáng để nhìn. Ngược lại nhìn về quần thể núi xa xa có chim, hổ, sư tử, ếch, đi về phía tây khe Thanh Long có rất nhiều cổ tích, những khối đá trên đường đi mang lại cho người ta ấn tượng rất sâu sắc. Ví dụ như “Tiên Nhân đánh trống”, “Kim Kê vỗ cánh”, “đá ốc sên”, anh nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.
Con gái đúng là con gái, toàn thích những thứ tinh tế đẹp mắt. Lâm Dật Phi từ sau khi nghe đến tên đỉnh Phi Lai, trong lòng không ngờ cũng có sự kích động hiếm thấy. Từ khi hắn đến cái thời đại này, ngoài việc bắt đầu có chút bất ngờ, tâm tình kích động ra, thì mọi việc vẫn được khống chế rất tốt, vậy mà vào lúc này trái tim vẫn kìm không nổi mà nhảy lên thình thình.
Nơi này chôn dấu ký ức của hắn, chôn dấu quá khứ của hắn. Thời gian tám trăm năm tuy đằng đẵng, dòng lịch sử của nhân loại chẳng qua chỉ coi như là hoa sóng. Rất nhiều chuyện xưa hùng hồn như từng đợt hoa sóng nơi biển lớn, tuy bao la hùng vĩ, nhưng cuối cùng vẫn tan thành bọt trắng.
– Dật Phi, mau nhìn.
Phương Vũ Đồng đột nhiên giơ tay chỉ ra bên ngoài xe:
– Mau nhìn kìa, đó chính là đỉnh núi chính của núi Thiên Trụ, anh đang nghĩ gì vậy?
Cô thấy Lâm Dật Phi đột nhiên trở nên trần mặc, không kìm nổi hỏi.
Lâm Dật Phi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Phương Vũ Đồng chỉ, chỉ thấy một ngọn núi độc lập, giống như Ỷ Thiên trường kiếm đâm lên tận trời xanh, sừng sững giữa quần thể núi, trông rất cô độc!
– Tôi chỉ là đang nghĩ.
Lâm Dật Phi nhìn đỉnh núi nơi xa xa, ánh mắt chớp động:
– Núi xanh nếu có tình, phát hiện mây trắng biến hóa vô thường, khi tất cả mọi thứ bên cạnh mình rời đi, nó liệu có cô quạnh hay không?
Tần An Lý thở dài, thầm nghĩ trong lòng, mình hẹn đi xem phim với cô ấy mười mấy lần rồi, xem phim, ăn cơm, cứ cho là mình không thích đi dạo phố, nhưng cô ấy chưa bao giờ đồng ý một lần:
– Nguyệt Dung, tối nay có rảnh không, nghe nói rạp chiếu phim có bộ phim mới ra đấy, hình như tên là cái gì mà số ấy, rất nhiều người thích xem, em…
– Thật ngại quá, buổi tối tôi bận chút việc, anh hẹn người khác đi.
Tiếu Nguyệt Dung cấu cấu lưng em.
– Ao…ui….
Tiếu Nguyệt Như quát to một tiếng.
– Sao thế, Nguyệt Như?
Bác sỹ Tần không kìm nổi hỏi, cho rằng lần này em gái của Tiếu Nguyệt Dung ở đây, lại chủ động đề xuất, sẽ có chút hy vọng, thật không ngờ vẫn y như lần trước.
– Không có gì.
Thấy chị liếc mắt một cái, Tiếu Nguyệt Như le lưỡi, trong lòng có chút khó hiểu, ở góc độ của cô thì thấy bác sỹ Tần mạnh hơn Lâm Dật Phi rất nhiều, tuy nhiên hơn phân nữa là do mình quá lo lắng, nói không chừng chị chỉ đối với Dật Phi giống như là bạn bình thường, tuy nhiên chị ấy rất ít khi nổi cáu, hôm nay thậm chí có chút không vui, chẳng lẽ là tại loạn điểm uyên ương (nhân duyên nhầm) của mình?
– Nguyệt Như vốn là như vậy, chẳng phân biệt được nặng nhẹ của việc nói đùa.
Tiếu Như Dung có chút áy náy nói:
– Bác sỹ Tần, anh còn bận việc, đừng để ý tới em ấy.
Bác sỹ Tần liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cười cười:
– Tôi quen rồi, không sao, không quấy rầy nữa, tạm biệt.
Lịch sự chào hỏi, bác sỹ Tần quay người đi, bóng dáng có chút cô đơn.
– Bác sỹ Tần này cũng không tồi.
Tiếu Nguyệt Như còn chưa có ý định từ bỏ:
– Chị, chị cũng lớn rồi, nên suy xét chuyện đại sự của mình, anh thấy có đúng hay không, anh bạn học này?
Cô vẫn không thèm hỏi tên của Lâm Dật Phi, cũng không thèm hỏi hắn, chẳng có tác dụng gì, gọi là anh thì đã là lễ phép lắm rồi.
Lâm Dật Phi chỉ gật gật đầu:
– Cô nói rất đúng.
– Đúng cái gì.
Tiếu Nguyệt Như lườm hắn một cái:
– Nếu anh thật sự biết, vừa rồi nên rút lui, để chị tôi và bác sỹ Tần riêng tư nói chuyện, còn ở nơi này mà làm kỳ đà.
– Nguyệt Như!
Thấy Tần An Lý đã đi xa, Tiếu Nguyệt Dung thở phào, thấy em gái và Lâm Dật Phi giống y như là oan gia gặp nhau, chẳng hiểu sao mà thấy hình như em gái rất ghét Lâm Dật Phi:
– Đừng mò mẫm, cũng không sợ người ta chê cười, nói chuyện chính đi, hôm nay em tới đây là có chuyện gì?
Tiếu Nguyệt Như rốt cục cũng bỏ qua đấu khí với Lâm Dật Phi, thật ra cô là người thị uy, Lâm Dật Phi chưa từng phản bác:
– Được thôi chị, em ở tiệm sách thấy một quyển sách tham khảo, nội dung rất phấn khích, nhưng thư viện không có, nên em đã mua.
– Mua sách?
Tiếu Nguyệt Dung không do dự chút nào, sờ túi tiền, mới phát hiện không mang tiền:
– Ví tiền của chị còn ở trong phòng.
Tiếu Nguyệt Dung nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cười nói:
– Xem ra chị đã lười biếng một lúc rồi, hai người cứ từ từ, tôi đi lấy túi da.
Không đợi hai người nói chuyện, Tiếu Nguyệt Dung phóng đi như một trận gió hướng tới phòng y tá, Tiếu Nguyệt Như nhìn bóng lưng của chị, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi:
– Hình như anh rất rảnh thì phải?
– Cũng vậy vậy thôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Lát nữa tôi cùng chị đi về nhà, anh cứ tự mà về đi.
Tiếu Nguyệt Nhưng không hề khách sáo mà đuổi khách.
Lâm Dật Phi không kìm nổi nói:
– Tôi cũng không phải là cứ ở đây không chịu đi, chỉ là chị cô muốn chúng ta đợi ở đây, có phải là không lịch sự?
– Không lịch sự?
Tiếu Nguyệt Như hừ một tiếng:
– Nước biết trong lòng anh nghĩ gì đó, tôi cảnh cáo anh, đừng có tơ tưởng tới chị tôi! Anh không xứng đâu!
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, rốt cục chậm rãi nói:
– Vậy được, xin cô nói lại cho chị cô một tiếng, tôi có việc phải đi trước.
Tiếu Nguyệt Như chỉ gật đầu, nhưng lại không thèm nhìn hắn, Lâm Dật Phi mới đi chưa được mười thước, Tiếu Nguyệt Dung đã chạy về, ở sau hét lớn:
– Dật Phi.
Lâm Dật Phi đành phải dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Nguyệt Như có vẻ bất mãn, lắc đầu, không thèm chấp nhặt với cô, có lẽ cô đã quá quan tâm tới chị, nên mới có thái độ như vậy.
Tiếu Nguyệt Dung thở gấp, trên trán đổ chút mồ hôi, làm ướt cái trán Lưu Hải Nhi. Mặt hơi ửng hồng, một lúc sau mới nói:
– Sao anh đi nhanh thế?
Lâm Dật Phi cười khổ trong lòng, nếu không đi nữa thì em cô chặt tôi thành tám mảnh:
– Tôi còn có chút việc, cô và Nguyệt….cô với em gái cô còn phải về nhà, tôi còn phải về trường học.
Tiếu Nguyệt Dung có chút thất vọng, liếc nhìn em một cái:
– Nguyệt Như, hôm nay em về nhà à?
Lấy ví tiền ra, mở ví:
– Quyển sách kia bao nhiêu tiền?
– Một trăm hai.
Tiếu Nguyệt Như thấp giọng nói, giọng nhỏ như muỗi, cô biết là so với người khác thì một trăm chẳng là gì không đáng kể, nhưng đối với người tiết kiệm như chị mà nói, đó là con số không nhỏ, nếu không thật sự thích quyển sách kia, muốn học thêm chút kiến thức, cũng sẽ không mở miệng với chị.
Tiếu Nguyệt Như rất tiết kiệm, nhưng đối với việc mua sách cho em thì không hề do dự, biết em gái là đứa hiểu chuyện, cũng rất ít mở miệng đòi, tuy nhiên khi em gái mở miệng thì người làm chị nhất định sẽ phải làm được:
– Trong ví chị chỉ có mấy chục đồng, để tối mua thức ăn đấy.
Tiếu Nguyệt Dung khóa túi lại, kéo cánh tay của em:
– Đi, bên bệnh viện có một máy rút tiền, chị đi rút cho em.
– Không cần.
Tiếu Nguyệt Như trong lòng có chút hối hận, số tiền này bằng tiền ăn cả nửa tháng của mình, chị vì mình mà đều tiếc tiền mua mấy cái quần áo:
– Vậy thì đợi vài ngày đi, nói không chừng lúc đó thư viện sẽ có. Nếu không, ngày nào em cũng có thể tới tiệm sách đọc mà.
– Vậy thì mệt lắm, hơn nữa ở tiệm sách cũng rất ồn ào, sao mà đọc cho được, không sao đâu, không cần vì chị mà tiết kiệm.
Tiếu Nguyệt Dung lôi kéo em, đi thẳng về phía trước, quay đầu lại nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Chúng ta cùng nhau đi thôi, tiện đường mà.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nhìn thoáng qua túi xách trong tay mình, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng nhịn lại, hắn nhớ rõ trong tay mình còn đang cầm mười nghìn tệ của bác sỹ Tiền, chỉ có điều cho là một chuyện, Tiếu Nguyệt Dung muốn lấy hay không thì không dám nói, hơn nữa cái kiểu của cô em kia, nếu thật là hắn lấy tiền ra, có khi sẽ bị cô ta lẫm liệt nói cái gì mà đi không chịu làm ăn xin, không vì năm đấu gạo mà khom lưng nịnh nọt, nói không chừng càng thêm lòng dạ khó lường, tội danh ý đồ bất chính.
– Thật là xui xẻo.
Tiếu Nguyệt Dung sững sờ đứng trước máy rút tiền:
– Cái máy quỷ quái này, ngày nào cũng giống y như là con quỷ keo kiệt, lấy không được bao nhiêu tiền, thì đã bắt đầu cự tuyệt phục vụ.
Tay cầm thẻ ngân hàng, Tiếu Nguyệt Dung có chút thất vọng:
– Nguyệt Như, hay là chúng ta đi tới phía trước xem? Chị nhớ là vẫn còn một ngân hàng nữa.
– Tôi đây có chút tiền.
Lâm Dật Phi thật sự lười không muốn đi tiếp, liều mạng để cho Tiếu Nguyệt Như làm một nhân viên xử lý án trong bộ máy chính trị lấy tiền ra để giải quyết vấn đề:
– Nếu mà Nguyệt….y tá Tiếu không ngại, cứ lấy tạm tiền của tôi mà dùng, khi nào rảnh thì trả lại cho tôi cũng được.
Tiếu Nguyệt Như lạnh lùng hừ một tiếng:
– Con quỷ hẹp hòi, muốn theo đuổi chị tôi mà còn tiếc chút vốn, cứ ứng ra trước đi.
Tiếu Nguyệt Dung vốn muốn cự tuyệt, nghĩ lại, đột nhiên cười nói:
– Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ trả lại anh.
Lâm Dật Phi lấy một bó tiền ra, cũng không nhìn, đưa cho Tiếu Nguyệt Như:
– Cô cứ cầm lấy mà mua cuốn sách yêu thích, có trả hay không thì tùy cô.
Tiếu Nguyệt Như ngẩn ra, đưa tay nhận lấy:
– Cái gì thế, một bó to, giấy báo à?
Mở ra mới phát hiện một xấp tiền thật dày, phải vài nghìn tệ, không khỏi có chút giật mình:
– Sao mà nhiều thế?
Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết tại sao hắn lại có nhiều tiền như vậy, liền đoạt lấy, rút ra hai tờ đưa cho em:
– Anh cho nó nhiều như vậy, nó lại còn nói nhảm nữa, mượn anh hai trăm, khi nào rảnh sẽ trả lại anh.
Một lần nữa cẩn thận dùng báo gói lại, đút vào túi cầm tay của Lâm Dật Phi:
– Anh cẩn thận, đừng để cho trộm rình mò.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Trộm dám đánh tôi, tôi sẽ trộm cả ổ nhà hắn.
Tiếu Nguyệt Dung khẽ cười, nhớ tới ở trên xe buýt, hắn còn giáo huấn hai tên du côn, biết hắn không phải khoác lác, sắc mặt của Tiếu Nguyệt như có vẻ tốt hơn chút, từ âm không lên tới không, than thở một câu:
– Đồ nói láo cũng không thèm soạn bản nháp.
Nhưng vẫn đem tiền bỏ vào trong túi, giơ tay kéo chị:
– Chị, ăn canh không ở căn tin cả một tuần, hôm nay em về nhà, chị phải cho em ăn một bữa ngon nhé.
– Biết rồi, mèo sam.
Tiếu Nguyệt Dung giơ tay dí vào trán em:
– Chị mà dám để em chết đói à, Dật Phi, anh cũng đi nhé.
Tiếu Nguyệt Như ngẩn người ra, liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, cũng không nói gì thêm, trong ấn tượng của cô, chị chưa hề chủ động mời một người con trai nào cả, nhưng đối với Lâm Dật Phi này thì hình như là không phải lần đầu tiên, chẳng lẽ chị thích anh ta?
– Tôi còn có việc.
Lâm Dật Phi liếc nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái, chỉ có thể chối từ.
– Việc gì vậy?
Tiếu Nguyệt Dung nhìn hắn, ánh mắt có chút chờ đợi, hơn nữa còn là chấp nhất.
– Tôi…
Tạm thời thật sự không nhớ nổi việc gì. Lâm Dật Phi cũng không phải là loại biết nói dối.
– Cùng đi đi.
Tiếu Nguyệt Như hiếm thấy không châm chọc khiêu khích:
– Một người con trai mà sao lại nhỏ nhặt thế. Chị gái tôi cũng đã mở miệng rồi, anh còn nhăn nhăn nhó nhó như con gái.