– Thật ra thì lúc đó ta không thể nào phân biệt được giọng nói của bọn họ, tuy nhiên ngày đó để lại ấn tượng rất sâu cho ta, giọng của mấy người đó cũng rất nặng, ta vẫn còn nhớ được mấy câu, sau đó đi ra ngoài mới hỏi ra được, giọng của bọn họ có thể là nói là Thiên Nam Địa Bắc, trừ Mã lão tam ra, bốn người còn lại là giọng miền bắc, còn một người khác thì là giọng ở Tương Tây, người thứ ba là Mân Nam, người thứ tư à, ta cũng không biết hắn là người ở đâu.
– Chẳng lẽ giọng của hắn rất đặc biệt?
Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.
– Giọng có đặc biệt hay không thì ta không biết.
Phương lão gia chậm rãi nói:
– Ta không biết hắn là người nơi nào, chỉ là bởi vì từ đầu tới cuối y không nói câu nào cả.
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Y bị câm điếc à?
Ông Phương cười khổ nói:
– Lúc đầu ta cũng cho là y bị câm điếc, nhưng sau lại cảm thấy không phải, y còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng dường như mấy người kia đều sợ y. Mã lão tam cũng không dám nhìn y, người thanh niên kia mặc bộ đồ màu đen đại ma từ trên xuống dưới, người cũng luôn đứng trong góc tối, chỉ có điều ánh mắt của y.
Ông dường như rùng mình một cái:
– Ta cảm thấy toàn thân y phát ra một luồng sát khí, lúc nhìn vào người khác, thì giống như một con sói nhìn vào miếng mồi.
Lâm Dật Phi rùng mình, biết nếu thật sự giống như Phương lão gia nói, người kia có thể là cao thủ. Hơn nữa là một cao thủ giết người không chớp mắt:
– Y không nói lời nào?
Trước mắt đột nhiên sáng ngời:
– Thế là còn có mấy khả năng.
– Khả năng gì?
Phương Vũ Đồng nghe có vẻ nhập thần, lớn giọng hỏi.
Bàn bên kia có ba người thì hai người quay đầu lại liếc sang một cái, chỉ có một người quay lưng về phía bọn họ, dường như đang xuất thần nhìn ngọn núi xa xăm.
Phương Vũ Đồng có chút áy náy với những người bàn kia nên cười cười, hai người kia cũng mỉm cười ra hiệu lại, quay đầu đi, chú tâm vào ăn uống.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn ba người kia một cái, cười lạnh trong lòng, người quay lưng vào bọn họ chỉ giả vờ không quan tâm, nhưng từ dáng ngồi cứng nhắc của hắn ta, hẳn nhiên là đang nghe lén, chẳng qua Lâm Dật Phi không thèm nghĩ nhiều, hoặc là do ông kể chuyện hấp dẫn người khác nghe thì cũng chẳng có gì là lạ.
– Dật Phi, rốt cuộc là khả năng gì vậy?
Phương Vũ Đồng thấy Lâm Dật Phi vẫn nhìn người bàn bên kia, y như là không có nghe được lời nói của cô, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
– Có lẽ y hết sức cẩn thận, cũng có thể xuất thân của y rất đặc biệt, sợ nói ra, ông Phương sẽ nhận ra được giọng của y, càng sợ người khác biết được lai lịch của y.
Lâm Dật Phi mặc dù trả lời câu hỏi của Phương Vũ Đồng, nhưng ánh mắt thì lại xéo qua nhìn chằm chằm vào lưng của người kia, thì thấy lưng của gã hơi bị kích thích một chút, dường như có chút giật mình, trong lòng vừa bị động, nhớ lại tình hình vừa nãy, cuộc trò truyện ở bàn đó vẫn chỉ có hai người nói, người quay lưng về phía họ vẫn chưa nói câu nào?
Ông Phương cười khổ nói:
– Khi đó ta chỉ là một đứa bé, cho dù ta có nghe thấy thì đã sao, Mã lão tam lúc ấy mang ra mười mấy viên đại đầu ra, kéo cha ta qua một bên nói nhỏ với ông ấy cả nửa ngày. Ta nhớ được lúc ấy cha ta lắc đầu liên tục, dường như không đồng ý, sau đó Mã lão tam lại bỏ ra thêm mấy chục đồng bạc, cha ta liếc mắt nhìn mẹ ta một cái, rốt cục cũng gật đầu đồng ý cái gì đó.
– Ông nội, lúc đó bọn họ bàn bạc cái gì, một câu ông cũng không biết sao?
Phương Vũ Đồng hỏi.
Ông Phương lắc đầu:
– Ta thật sự không biết, sau đó ta hỏi mẹ ta, bà ấy cũng không rõ, việc này vẫn là một bí mật, cũng như một ác mộng, nếu không phải là ngày hôm sau thấy có mấy chục đồng bạc ở trong nhà, chúng ta thực sự nghĩ rằng đó là một giấc mộng, nhưng mà ta vẫn luôn cho rằng bọn họ chưa đi xa, bởi vì lúc cha ta ra khỏi nhà, vẫn bảo mẹ ta nấu cơm tối chờ cha ta về ăn, không ngờ lần đi đó của bọn họ, cũng là lần vĩnh biệt.
Khóe mắt ông nội chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu:
– Chuyện này kỳ thật ta luôn dấu ở trong lòng, trong thời rối loạn, một người chết cũng chả có gì là lạ, nên cũng không hề nói với người khác, cũng không ngờ một câu nói về thác nước của cháu, lại cho ta nhớ về chuyện xưa, thao thao nói nhiều như vậy.
– Thế còn Mã lão tam thì sao? Sau này ông có gặp lại ông ta không?
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ nói.
Sau khi ông Phương do dự một lúc lâu, rốt cục thở dài lắc đầu:
– Không, những người của ngày hôm đó ta không còn gặp lại nữa, dường như cũng mất tích, tuy rằng ông ta đã phá sản, nhưng vẫn là đứa con hiếu thuận, ở quê còn mẹ già, ông ta đã từng trở về cho ít tiền sống tạm, nhưng sau sự việc đó, mẹ của ông ta cũng không còn gặp lại ông ta nữa.
– Vậy có lẽ đã mất tích cùng những người kia cũng nên?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi:
– Ông nội ban đầu là một thợ săn nghèo, hẳn là không có gì đáng giá để người khác lập mưu cướp.
Ông Phương chậm rãi gật đầu:
– Cháu nó có lẽ cũng không sai, mấy người bọn họ tại sao tự nhiên lại bị mất tích, không có người nào trở về, đúng rồi, ngày đó còn có một việc hết sức kỳ lạ.
Ông đang nói chưa hết, bên ngoài đã có một đám người phần phật đi tới:
– Mệt chết đi được, mệt chết, chỗ quỷ quái Thiên Trụ Sơn này cũng chả phải là nơi đẹp đẽ gì, so với chỗ tao đã từng đi qua thì còn kém xa.
– Đúng vậy, điểm du lịch lớn như vậy, chỗ chơi thì lại ít, thật mất hứng.
– Mau mang nước ra đây, tao đang khát chết đi được đây này.
Một đám năm người, hô to gọi nhỏ đi tới đình, ồn ào náo động cả một chỗ.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cũng ngẩn cả ra, đám người này đều có vẻ rất quen, chính là mắt gà chọi và mấy tên râu trê mà hắn đã giáo huấn trên xe lửa, bọn họ nhìn tới bên cạnh chỗ Lâm Dật Phi có khoảng trống, chợt lóe ra một ý nghĩ, sợ chậm sẽ bị người khác chiếm mất, một mình liền chạy tới rất nhanh, đụng vào người ở bên cạnh, cũng không thèm xin lỗi, lập tức đi tiếp.
Người ở bàn bên cạnh đó bỗng nhiên đứng lên, dáng vẻ như đang phát hỏa, người đưa lưng về phía Lâm Dật Phi chỉ khoát tay, người kia do dự một chút, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Mấy người mà chỉ có một chỗ ngồi, liền phát hiện Lâm Dật Phi đang ở đây, không khỏi cực kỳ xấu hổ, lúc này mà còn đi ra thì thật không khỏi bị coi là yếu kém, cũng may Lâm Dật Phi đã quên mất bọn họ, bọn họ cũng sẽ giả bộ không biết Lâm Dật Phi, một lúc sau, lại bắt đầu ba hoa khoác lác, thỉnh thoảng nói vài câu hạ lưu biểu hiện hài hước, cố tình nói lớn giọng, hiển nhiên là để cho người khác nghe thấy.
Phương Vũ Đồng hơi đỏ mặt, quay sang phía ông nội hạ giọng nói:
– Ông nội, chúng ta đi thôi.
Ông Phương vẫn chưa nói, người nhìn rất sạch sẽ ở bàn bên cạnh đã đứng lên rồi, đi tới bàn của bọn họ nói:
– Các người không nên đi, nên đi hẳn là đám người rác rưởi kia.
Nói xong giơ tay chỉ vào thằng mắt gà chọi một cái.
Phương Vũ Đồng ngẩn ra, không hiểu ý của ông ta, bọn người mắt gà chọi cũng đã nghe thấy được gì đó, giận tím mặt, cả đám đứng lên, thằng mắt gà chọi giành trước quát:
– Mày nói ai là rác rưởi?
Năm người lạnh lùng nhìn y:
– Nói chúng mày đấy, chỗ này không hoan nghênh bọn mày, nếu bọn mày vẫn còn muốn xuống núi….., bây giờ cút đi thì còn kịp.
Bùn Bồ Tát còn có ba phần đất, thằng mắt gà chọi là một thằng còn sống trơ trơ, nghe nói vậy đương nhiên nổi trận lôi đình, quay sang hướng bọn bạn cười ha hả:
– Nó đuổi chúng ta ra ngoài, mấy anh em, chúng ta phải làm sao đây?
Râu cá trê và hai tên còn lại cùng đứng lên với gã kia:
– Giáo huấn cho nó một trận, ai phải cút đi thì còn chưa biết đâu.
Chỉ có điều trong lòng bốn vị này có chút nhút nhát, bọn họ cũng không phải là sợ người đứng tuổi kia, chỉ là nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Lâm Dật Phi, vì nghĩ bọn họ là cùng một phe, chỉ có điều lần này không đợi bọn họ ức hiếp người khác, người khác đã chạy tới đè đầu cưỡi cổ rồi, vậy thì bất kể thế nào đều không thể nuốt trôi cục tức này.
Hai hàng lông mày của người đứng tuổi đó dựng ngược lên, bước lên trước một bước, bốn thằng bọn mắt gà chọi kia tuy là đứng thành một hàng nhưng lại thuộc vào loại ăn to nói lớn nhưng không biết động thủ, đi ức hiếp trẻ con thì còn được, đằng này thấy người ta thật sự ra tay, không nhịn được phải lui lại một bước, mắt gà chọi lẩm bẩm nói:
– Mày có nói lý lẽ không đấy, mày không nói lý lẽ à, chỗ này cũng chả phải là chỗ mày mua, dựa vào cái gì mà bọn mày ở chỗ này thì được mà bọn tao lại không được.
Lâm Dật Phi hơi buồn cười, xem ra mấy vị này ngoài kỹ năng miệng lưỡi ra, tuy rằng cứng miệng, nhưng giọng điệu cũng đã hạ xuống rồi.
– Ở lại chỗ này thì được
Người đó lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là câm cái mồm quạ đen lại, đừng có quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Thằng mắt gà chọi sắc mặt trắng bệch, đánh nhau thì lại không có gan, không đánh nhau thì mất mặt, đang trong lúc do dự, thằng râu cá trê huých tay của y:
– Hoàng Hạo, chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, bây giờ đi thôi.
“Bốp”, một tiếng vang lên, người kia kêu lên một tiếng thảm thiết rồi im bặt, giống như con gà đang sống bị túm lấy cổ nhưng cả người lại như con rùa, nháy mắt thấp đi một nửa. Cô gái đang ngồi ngẩn ra trên mặt đất hoảng sợ phát hiện người vừa đến kia chỉ đánh một chưởng mà dường như đã đè cho đầu của cái người vừa bắt mình vào tận trong cổ vậy.
Người thứ ba cầm dao đã nhanh chóng chạy đến đầu hẻm, trong lòng tuy đang hoảng sợ nhưng vẫn hơi vui mừng. Mặc dù cậu ta không động đậy chút nào nhưng thân thủ của cậu ta là tốt nhất ở đây. Tuy vậy từ khoảnh khắc Lâm Dật Phi ra tay, gã đã biết rằng đây không phải là người mà là Diêm Vương đến từ địa ngục. Trên người cậu ta đâu đâu cũng thấy sát khí của một cao thủ tuyệt thế.
Vậy nên gã ta bỏ lại đồng bọn để chạy trốn, từ lúc người thứ nhất bị giết gã đã bắt đầu chạy, đến khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người thứ hai trong vài giây thì gã chỉ còn cách đầu hẻm vài bước chân. Lúc này gã cảm thấy hơi hối hận là đã chọn cái nơi tồi tàn này. Cái hẻm này chỉ có lối ra ở hai đầu, người bị cướp muốn chạy thoát cũng không dễ nhưng gã không để ý là cơ hội cho gã chạy trốn cũng bị ít đi rất nhiều.
Khi sắp nhìn thấy ánh sáng của đầu hẻm thì bỗng nhiên gã dừng lại, không phải là gã cho rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm mà là do người kia đã chặn trước mặt mất rồi.
Gã không tài nào hiểu được tại sao Lâm Dật Phi có thể đi từ đằng sau ra đằng trước mình, gã chỉ biết rằng cơ hội sống sót của mình dường như là rất ít.
Lâm Dật Phi quay lưng về phía đầu hẻm khiến gã không nhìn rõ mặt hắn. Đột nhiên tên cướp ngã quỵ xuống, run giọng nói:
– Tha mạng cho tôi, tôi chỉ…
Gã nói chưa dứt lời đã lăn một vòng trên mặt đất đến bên cạnh Lâm Dật Phi, con dao găm lóe lên hàn quang, hung ác đâm vào dưới sườn Lâm Dật Phi.
Lúc này mới biết động tác của người này rất nhanh, ra tay tàn nhẫn quyết đoán. Hắn thấy Lâm Dật Phi liền một lúc giết hai người thì biết rằng trong tình hình hiện giờ, nếu Lâm Dật Phi không chết thì gã sẽ là người chết, xin tha chết chỉ là cái màn thôi. Gã muốn Lâm Dật Phi xem nhẹ gã, hơi sơ sẩy một chút, nói không chừng có thể đưa Lâm Dật Phi đến báo tin ở chỗ Diêm Vương.
Con dao găm vừa mới được đưa tới cạnh Lâm Dật Phi, gã chỉ cảm thấy trên tay nhẹ đi, con dao đã rời khỏi tay, trước mắt gã hoa lên một cái, ánh đèn bên đường đã chiếu lên người gã. Ánh đèn ngày thường rất nhu hòa nhưng bỗng nhiên gã thấy hơi chói mắt, muốn đưa tay che ánh sáng lại thấy ngực lạnh một cái, có gì đó tí tách chảy xuống.
Toàn thân đột nhiên bị rút hết sức lực, lúc này gã mới phát hiện ra không biết từ lúc nào con dao găm trong tay mình đã bị đưa tới tận ngực, rạch ra một đoạn, cái thứ đang tí tách chảy xuống chính là máu tươi, đang chảy xuống không ngừng theo mũi dao.
Gã vất vả xoay người lại, biết mình đã cách cái chết không xa. Gã biết bộ phận bị dao đâm vào là áo ba lỗ nhưng bị xuyên từ ngực vào. Khi giết người gã cũng thích nhất bộ phận này bởi vì gã biết đây là vị trí trí mạng.
Nhưng gã không cảm thấy đau đớn, cũng không thấy sợ hãi. Gã đã giết rất nhiều người, cũng biết sớm hay muộn cũng có một ngày mình chết trong tay người khác nhưng nằm mơ gã cũng không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy. Lúc này gã lại rất bình tĩnh, chỉ muốn quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc người giết mình là ai.
Lâm Dật Phi đứng ở đằng sau không mảy may động đậy. Hắn biết người này chắc chắn sẽ chết nhưng không cảm thấy thương hại một chút nào. Loại người này đáng chết, cuối cùng hắn cũng hạ đòn sát thủ giống như đối phó với Đầu Báo. Hắn biết người nào thì nhất định phải giết, hắn cũng biết rằng nếu chỉ đánh ngất hoặc bắt lại thì tội của bọn chúng cũng không phải là tử tội. Điều này khiến cho hắn hoài nghi hình phạt pháp luật ở thời đại này có phải là nhẹ quá không.
Nói nhân tính và nhân quyền với súc sinh không phải là quá châm chọc sao?
Đúng lúc đó hắn hơi ngạc nhiên bởi vì ánh mắt của người kia nhìn hắn vô cùng ngạc nhiên, giống như là quen hắn vậy, vẻ mặt khó tin nói:
– Tiểu…là…là… mày?
Ánh mắt cậu thiếu niên lóe lên, bước lên phía trước. Người kia ngoẹo cổ một cái, người mềm nhũn ngã xuống bên cạnh. Cậu thiếu niên dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết bây giờ cho dù có Hoa Đà tái thế phỏng chừng cũng bất lực. Hắn không thở dài vì cái chết của người này mà do không hiều tại sao gã lại quen biết Lâm Dật Phi.
Hắn nhìn ba người này có vẻ dễ dàng nhưng biết chắc chắn là du côn bình thường không thể so được. Nhưng chính vì như vậy mới khiến hắn không hiểu được, Lâm Dật Phi chẳng qua chỉ là một sinh viên, làm sao quen biết với bọn chúng được chứ? Nhưng cái thắc mắc này đã bị đứt theo cái chết của ba người này rồi.
Bách Lý Băng chạy đến bên cạnh hắn:
– Dật Phi, anh giết người à?
Đáng ngạc nhiên là lần này Bách Lý Băng không run rẩy nhưng giọng nói lại hơi run. Buổi sáng cô đã nhìn thấy người chết nhưng không nhìn thấy Lâm Dật Phi giết Đầu Báo. Nhưng bây giờ thì cô đã nhìn thấy Lâm Dật Phi giết người thật.
Tuy cô cũng cho rằng mấy người này đáng chết, những người ức hiếp con gái đều không phải là người tốt nhưng cô biết mấy người này nếu chiếu theo luật thì cũng không phải là tội chết. Nói như vậy thì nhẹ nhất Lâm Dật Phi cũng là phòng vệ, lúc này cô không kịp sợ hãi, ý nghĩ đầu tiên không phải là báo cảnh sát mà là cầu cứu bố mình.
– Em làm gì đấy?
Lâm Dật Phi bắt lấy cổ tay của cô.
– Gọi điện thoại cho bố em!
Tay của Bách Lý Băng dừng giữa không trung, nhìn Lâm Dật Phi:
– Bố em mà không ra mặt thì anh cũng không đi học nổi đại học nữa đâu.
Cô biết hiệu suất và thái độ làm việc của cảnh sát ở đây, có thể nói là rất tốt. Nếu như không có ai ra mặt thì Lâm Dật Phi không cần nói đến đi học, có khả năng bị giam trong Cục ít nhất là một năm rưỡi.
Lâm Dật Phi lắc đầu, gỡ di động trên tay cô xuống:
– Bố em có thể giải quyết được chuyện này nhưng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Bách Lý Hùng chẳng qua chỉ là một nhà kinh doanh, ông ấy có thể ra mặt bảo lãnh cho Lâm Dật Phi nhưng hậu họa thì khôn lường.
– Vậy chúng ta cứ thế bỏ đi à?
Bách Lý Băng thấy Lâm Dật Phi không đồng ý, hiểu nhầm là hắn cũng sợ, lại không muốn liên lụy đến mình:
– Dật Phi, anh yên tâm đi, em sẽ ở bên anh mãi mãi. Em sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai.
Cô quay đầu nhìn cô gái kia, không ngờ cũng không thấy cô ta đâu, không nhịn nổi kinh ngạc nói:
– Cô gái kia đâu rồi?
– Đi rồi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói nhưng trong lòng lại có chút bi ai. Vì dân trừ hại nhưng lại phải nơm nớp lo sợ, nhân chứng bị hại thì cứ thế bỏ đi. Chẳng lẽ đây chính là xã hội hiện nay? Hắn đương nhiên là biết cô gái kia đã nhân lúc Bách Lý Băng chạy đến đây mà lén chạy ra đầu hẻm kia, nhưng hắn cũng không ngăn cản.
– Sao cô ta có thể như vậy chứ?
Bách Lý Băng không kìm được mắng:
– Một đôi cẩu nam nữ, chúng ta cứu bọn họ mà không cảm ơn được một câu, bây giờ còn chạy nhanh hơn cả thỏ, sớm biết như vậy…Dật Phi, rốt cuộc anh định làm thế nào? Hay là chúng ta trốn đi, không có ai biết đâu.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Có một người có thể giải quyết chuyện này tốt nhất.
Hắn bấm di động, hạ giọng nói hai câu:
– Vậy được, cứ như vậy đi.
Rồi hắn cúp máy, kéo mấy người chết ra đầu hẻm, thì thào nói:
– Chỉ mong là trước khi cảnh sát đến đừng có con ma nào xui xẻo đến chỗ này.
– Anh báo cảnh sát à?
Bách Lý Băng lo lắng hỏi:
– Như vậy sao được, anh không biết là những người đó bây giờ không bắt người xấu đâu, nếu như không bắt được người xấu, cũng không tìm được nhân chứng thì chắc chắn anh sẽ bị xui xẻo.
Lâm Dật Phi vỗ vỗ đầu vai cô, an ủi:
– Em yên tâm đi, không sao đâu. Anh có bạn là chuyên gia xử lý mấy chuyện này.
Bách Lý Băng bán tín bán nghi nhìn hắn, khẽ nức nở, gục vào vai Lâm Dật Phi:
– Nếu như ngày mai anh có chuyện gì thì nhất định phải báo với em đầu tiên đấy.
Lâm Dật Phi gật đầu, thở dài trong lòng.
Bách Lý Băng trải qua ngày hôm sau trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, vài lần không nhịn được định gọi điện cho bố nhưng vẫn nhịn được. Cô mơ thấy Lâm Dật Phi bị một đám cảnh sát xông vào nhà trọ đưa đi mặc dù cô biết rằng hiệu suất làm việc của cảnh sát chắc chắn là không cao như vậy.
Buổi sáng cô ngủ dậy nhìn hơi tiều tụy, sắc mặt u ám hỏi Tiểu Lệ mấy câu, ngờ vực không thôi. Nhưng Bách Lý Băng vẫn tươi cười, bấm số gọi cho Lâm Dật Phi. Cũng may là nghe nói hắn vẫn bình yên vô sự thì tâm trạng cô mới tốt hơn một chút nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng. Cô gần như là mua hết báo sáng của thành phố Giang Nguyên về xem có đăng chuyện của tối qua không nhưng chỉ thấy mấy tin tức cũ rích, không có gì mới cả.
Bách Lý Băng trải qua một buổi sáng trong tâm trạng hoảng hốt, buổi trưa lại gọi điện cho Lâm Dật Phi, biết hắn không sao rồi nhưng vẫn không nhịn được mà đến nhà trọ của hắn, không ngờ thấy ba người đang ngồi đánh bài, không khỏi tức giận nhưng lại không chịu rời đi, đứng ở cửa nhìn ba người bọn họ đánh.
Mọi người đều nói đỏ tình đen bạc nhưng Lâm Dật Phi lại đỏ cả bạc cả tình, đến trước trận đấu buổi chiều với khoa Ngoại Ngữ thì hắn gần như đã thắng hết của Đại Ngưu. Lại thêm A Thủy khiêu khích, đổ thêm dầu vào lửa, khiến Đại Ngưu thẹn quá hóa giận, tráo loạn bài lên rồi phẩy tay áo bỏ đi, đương nhiên tất cả số tiền đặt cược cũng không đếm được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Mấy người đó nói giọng như thế nào?
Ông Phương nhìn ra xa phía chân núi ở ngoài đình:
– Thật ra thì lúc đó ta không thể nào phân biệt được giọng nói của bọn họ, tuy nhiên ngày đó để lại ấn tượng rất sâu cho ta, giọng của mấy người đó cũng rất nặng, ta vẫn còn nhớ được mấy câu, sau đó đi ra ngoài mới hỏi ra được, giọng của bọn họ có thể là nói là Thiên Nam Địa Bắc, trừ Mã lão tam ra, bốn người còn lại là giọng miền bắc, còn một người khác thì là giọng ở Tương Tây, người thứ ba là Mân Nam, người thứ tư à, ta cũng không biết hắn là người ở đâu.
– Chẳng lẽ giọng của hắn rất đặc biệt?
Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.
– Giọng có đặc biệt hay không thì ta không biết.
Phương lão gia chậm rãi nói:
– Ta không biết hắn là người nơi nào, chỉ là bởi vì từ đầu tới cuối y không nói câu nào cả.
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Y bị câm điếc à?
Ông Phương cười khổ nói:
– Lúc đầu ta cũng cho là y bị câm điếc, nhưng sau lại cảm thấy không phải, y còn rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng dường như mấy người kia đều sợ y. Mã lão tam cũng không dám nhìn y, người thanh niên kia mặc bộ đồ màu đen đại ma từ trên xuống dưới, người cũng luôn đứng trong góc tối, chỉ có điều ánh mắt của y.
Ông dường như rùng mình một cái:
– Ta cảm thấy toàn thân y phát ra một luồng sát khí, lúc nhìn vào người khác, thì giống như một con sói nhìn vào miếng mồi.
Lâm Dật Phi rùng mình, biết nếu thật sự giống như Phương lão gia nói, người kia có thể là cao thủ. Hơn nữa là một cao thủ giết người không chớp mắt:
– Y không nói lời nào?
Trước mắt đột nhiên sáng ngời:
– Thế là còn có mấy khả năng.
– Khả năng gì?
Phương Vũ Đồng nghe có vẻ nhập thần, lớn giọng hỏi.
Bàn bên kia có ba người thì hai người quay đầu lại liếc sang một cái, chỉ có một người quay lưng về phía bọn họ, dường như đang xuất thần nhìn ngọn núi xa xăm.
Phương Vũ Đồng có chút áy náy với những người bàn kia nên cười cười, hai người kia cũng mỉm cười ra hiệu lại, quay đầu đi, chú tâm vào ăn uống.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn ba người kia một cái, cười lạnh trong lòng, người quay lưng vào bọn họ chỉ giả vờ không quan tâm, nhưng từ dáng ngồi cứng nhắc của hắn ta, hẳn nhiên là đang nghe lén, chẳng qua Lâm Dật Phi không thèm nghĩ nhiều, hoặc là do ông kể chuyện hấp dẫn người khác nghe thì cũng chẳng có gì là lạ.
– Dật Phi, rốt cuộc là khả năng gì vậy?
Phương Vũ Đồng thấy Lâm Dật Phi vẫn nhìn người bàn bên kia, y như là không có nghe được lời nói của cô, không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
– Có lẽ y hết sức cẩn thận, cũng có thể xuất thân của y rất đặc biệt, sợ nói ra, ông Phương sẽ nhận ra được giọng của y, càng sợ người khác biết được lai lịch của y.
Lâm Dật Phi mặc dù trả lời câu hỏi của Phương Vũ Đồng, nhưng ánh mắt thì lại xéo qua nhìn chằm chằm vào lưng của người kia, thì thấy lưng của gã hơi bị kích thích một chút, dường như có chút giật mình, trong lòng vừa bị động, nhớ lại tình hình vừa nãy, cuộc trò truyện ở bàn đó vẫn chỉ có hai người nói, người quay lưng về phía họ vẫn chưa nói câu nào?
Ông Phương cười khổ nói:
– Khi đó ta chỉ là một đứa bé, cho dù ta có nghe thấy thì đã sao, Mã lão tam lúc ấy mang ra mười mấy viên đại đầu ra, kéo cha ta qua một bên nói nhỏ với ông ấy cả nửa ngày. Ta nhớ được lúc ấy cha ta lắc đầu liên tục, dường như không đồng ý, sau đó Mã lão tam lại bỏ ra thêm mấy chục đồng bạc, cha ta liếc mắt nhìn mẹ ta một cái, rốt cục cũng gật đầu đồng ý cái gì đó.
– Ông nội, lúc đó bọn họ bàn bạc cái gì, một câu ông cũng không biết sao?
Phương Vũ Đồng hỏi.
Ông Phương lắc đầu:
– Ta thật sự không biết, sau đó ta hỏi mẹ ta, bà ấy cũng không rõ, việc này vẫn là một bí mật, cũng như một ác mộng, nếu không phải là ngày hôm sau thấy có mấy chục đồng bạc ở trong nhà, chúng ta thực sự nghĩ rằng đó là một giấc mộng, nhưng mà ta vẫn luôn cho rằng bọn họ chưa đi xa, bởi vì lúc cha ta ra khỏi nhà, vẫn bảo mẹ ta nấu cơm tối chờ cha ta về ăn, không ngờ lần đi đó của bọn họ, cũng là lần vĩnh biệt.
Khóe mắt ông nội chảy xuống hai giọt nước mắt đục ngầu, nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu:
– Chuyện này kỳ thật ta luôn dấu ở trong lòng, trong thời rối loạn, một người chết cũng chả có gì là lạ, nên cũng không hề nói với người khác, cũng không ngờ một câu nói về thác nước của cháu, lại cho ta nhớ về chuyện xưa, thao thao nói nhiều như vậy.
– Thế còn Mã lão tam thì sao? Sau này ông có gặp lại ông ta không?
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ nói.
Sau khi ông Phương do dự một lúc lâu, rốt cục thở dài lắc đầu:
– Không, những người của ngày hôm đó ta không còn gặp lại nữa, dường như cũng mất tích, tuy rằng ông ta đã phá sản, nhưng vẫn là đứa con hiếu thuận, ở quê còn mẹ già, ông ta đã từng trở về cho ít tiền sống tạm, nhưng sau sự việc đó, mẹ của ông ta cũng không còn gặp lại ông ta nữa.
– Vậy có lẽ đã mất tích cùng những người kia cũng nên?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi:
– Ông nội ban đầu là một thợ săn nghèo, hẳn là không có gì đáng giá để người khác lập mưu cướp.
Ông Phương chậm rãi gật đầu:
– Cháu nó có lẽ cũng không sai, mấy người bọn họ tại sao tự nhiên lại bị mất tích, không có người nào trở về, đúng rồi, ngày đó còn có một việc hết sức kỳ lạ.
Ông đang nói chưa hết, bên ngoài đã có một đám người phần phật đi tới:
– Mệt chết đi được, mệt chết, chỗ quỷ quái Thiên Trụ Sơn này cũng chả phải là nơi đẹp đẽ gì, so với chỗ tao đã từng đi qua thì còn kém xa.
– Đúng vậy, điểm du lịch lớn như vậy, chỗ chơi thì lại ít, thật mất hứng.
– Mau mang nước ra đây, tao đang khát chết đi được đây này.
Một đám năm người, hô to gọi nhỏ đi tới đình, ồn ào náo động cả một chỗ.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cũng ngẩn cả ra, đám người này đều có vẻ rất quen, chính là mắt gà chọi và mấy tên râu trê mà hắn đã giáo huấn trên xe lửa, bọn họ nhìn tới bên cạnh chỗ Lâm Dật Phi có khoảng trống, chợt lóe ra một ý nghĩ, sợ chậm sẽ bị người khác chiếm mất, một mình liền chạy tới rất nhanh, đụng vào người ở bên cạnh, cũng không thèm xin lỗi, lập tức đi tiếp.
Người ở bàn bên cạnh đó bỗng nhiên đứng lên, dáng vẻ như đang phát hỏa, người đưa lưng về phía Lâm Dật Phi chỉ khoát tay, người kia do dự một chút, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Mấy người mà chỉ có một chỗ ngồi, liền phát hiện Lâm Dật Phi đang ở đây, không khỏi cực kỳ xấu hổ, lúc này mà còn đi ra thì thật không khỏi bị coi là yếu kém, cũng may Lâm Dật Phi đã quên mất bọn họ, bọn họ cũng sẽ giả bộ không biết Lâm Dật Phi, một lúc sau, lại bắt đầu ba hoa khoác lác, thỉnh thoảng nói vài câu hạ lưu biểu hiện hài hước, cố tình nói lớn giọng, hiển nhiên là để cho người khác nghe thấy.
Phương Vũ Đồng hơi đỏ mặt, quay sang phía ông nội hạ giọng nói:
– Ông nội, chúng ta đi thôi.
Ông Phương vẫn chưa nói, người nhìn rất sạch sẽ ở bàn bên cạnh đã đứng lên rồi, đi tới bàn của bọn họ nói:
– Các người không nên đi, nên đi hẳn là đám người rác rưởi kia.
Nói xong giơ tay chỉ vào thằng mắt gà chọi một cái.
Phương Vũ Đồng ngẩn ra, không hiểu ý của ông ta, bọn người mắt gà chọi cũng đã nghe thấy được gì đó, giận tím mặt, cả đám đứng lên, thằng mắt gà chọi giành trước quát:
– Mày nói ai là rác rưởi?
Năm người lạnh lùng nhìn y:
– Nói chúng mày đấy, chỗ này không hoan nghênh bọn mày, nếu bọn mày vẫn còn muốn xuống núi….., bây giờ cút đi thì còn kịp.
Bùn Bồ Tát còn có ba phần đất, thằng mắt gà chọi là một thằng còn sống trơ trơ, nghe nói vậy đương nhiên nổi trận lôi đình, quay sang hướng bọn bạn cười ha hả:
– Nó đuổi chúng ta ra ngoài, mấy anh em, chúng ta phải làm sao đây?
Râu cá trê và hai tên còn lại cùng đứng lên với gã kia:
– Giáo huấn cho nó một trận, ai phải cút đi thì còn chưa biết đâu.
Chỉ có điều trong lòng bốn vị này có chút nhút nhát, bọn họ cũng không phải là sợ người đứng tuổi kia, chỉ là nhìn thấy người đó đứng bên cạnh Lâm Dật Phi, vì nghĩ bọn họ là cùng một phe, chỉ có điều lần này không đợi bọn họ ức hiếp người khác, người khác đã chạy tới đè đầu cưỡi cổ rồi, vậy thì bất kể thế nào đều không thể nuốt trôi cục tức này.
Hai hàng lông mày của người đứng tuổi đó dựng ngược lên, bước lên trước một bước, bốn thằng bọn mắt gà chọi kia tuy là đứng thành một hàng nhưng lại thuộc vào loại ăn to nói lớn nhưng không biết động thủ, đi ức hiếp trẻ con thì còn được, đằng này thấy người ta thật sự ra tay, không nhịn được phải lui lại một bước, mắt gà chọi lẩm bẩm nói:
– Mày có nói lý lẽ không đấy, mày không nói lý lẽ à, chỗ này cũng chả phải là chỗ mày mua, dựa vào cái gì mà bọn mày ở chỗ này thì được mà bọn tao lại không được.
Lâm Dật Phi hơi buồn cười, xem ra mấy vị này ngoài kỹ năng miệng lưỡi ra, tuy rằng cứng miệng, nhưng giọng điệu cũng đã hạ xuống rồi.
– Ở lại chỗ này thì được
Người đó lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là câm cái mồm quạ đen lại, đừng có quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Thằng mắt gà chọi sắc mặt trắng bệch, đánh nhau thì lại không có gan, không đánh nhau thì mất mặt, đang trong lúc do dự, thằng râu cá trê huých tay của y:
– Hoàng Hạo, chúng ta cũng nghỉ đủ rồi, bây giờ đi thôi.