“Cửu đệ!” Sắc mặt Lãnh Thiếu Khuynh đột nhiên thay đổi, ôm lấy Lãnh Thiếu Phong đang thống khổ, khuôn mặt tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy lửa giận: “Còn không mau dẫn Ngự y tới?!”
Mà lúc này, sau Lãnh Thiếu Phong, Bách Lý Phượng Vũ, Cung Vô Khuyết, Nạp Lan Lâm cùng vài vị Hoàng tử đều lộ ra thần sắc thống khổ, lục phủ ngũ tạng giống như bị vô số kim đâm, thống khổ vô cùng.
Lãnh Thiếu Lân cảm giác được trong cơ thể mình đột ngột xảy ra đau đớn, ôm bụng sắc mặt trắng bệch, không phải hắn hạ độc, cũng không phải Nhị đệ, về phần Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên căn bản là không có thời gian đụng vào điểm tâm, là ai, là ai?
Lãnh Thiếu Diệp nắm bàn tay lạnh lẽo của Nạp Lan Yên, giọng nói có chút run rẩy: “…. Nạp Lan Yên!”
Nạp Lan Yên chịu đựng đau đớn truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, cười khổ: “Sơ suất.”
Nói xong nhìn Bách Lý Phượng Vũ: “Phượng Vũ, đến chỗ ta.”
Bách Lý Phượng Vũ khó khắn nhấc chân bước đến bên người nạp Lan Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vì đau đớn mà nhăn lại thành đoàn: “Bằng hữu….”
Nạp Lan Yên đầu ngõn tay vừa động liền nhét cái gì đó vào miệng Bách Lý Phượng Vũ, sau đó một tay giữ chặt cổ tay Bách Lý Phượng Vũ, truyền linh lực vào cơ thể nàng, mặc dù không thể giải độc nhưng cũng có thể giảm bớt thống khổ của nàng lúc này.
Bách Lý Phượng Vũ nuốt một viên đan dược, cảm giác có một dòng nước ấm theo mạch môn hòa vào trong cơ thể, dần giảm bớt thống khổ kia, nhìn sắc mặt tái nhợt lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng của Nạp Lan Yên, lại làm cái mũi của Bách Lý Phượng Vũ dù đau cũng không đỏ mắt có chút chua xot, giống như có cái gì đó vọt tới hốc mắt, làm nhòe tầm mắt.
Nàng thích hơi thở trên người Nạp Lan Yên, cho nên vừa mới gặp liền nhận định muốn làm bằng hữu với nàng, sau đó biết được nàng có thể là Nạp Lan Yên không quá tin tưởng nhưng là không dấu được sự chờ mong.
Cho nên hôm nay biết được Nạp lan Yên sẽ đến, nàng liền vụng trộm chạy đi tìm biểu ca Lãnh Thiếu Nhàn dẫn nàng đến đây, gặp bằng hữu vừa xinh đẹp vừa lợi hại nàng thật sự yêu thích.
Nhưng không đồng dạng như vậy.
Loại thích trước kia, cùng hiện tại nhìn Nạp Lan Yên cũng bị trúng độc lại nhìn đau đớn chuyển linh lực cho nàng, là không giống nhau.
Lãnh Thiếu Diệp vung tay áo muốn ném Bách Lý Phượng Vũ ra ngoài, nhưng lại chạm đến ánh mắt của Nạp Lan Yên, động tác bỗng dừng lại giữa không trung.
Giống như nàng hiểu gần hết tất cả về hắn, hắn cũng hiểu rõ từng sở thích của nàng.
Yêu thích trẻ con.
Hắn biết Nạp Lan Yên yêu thích trẻ con.
Giờ phút này Nạp Lan Yên trong lòng cười khổ không thôi, lần này nàng thật sơ ý, trong cơ thể nàng dung hợp nọc độc của Xà Vương là Tiểu Bảo, gần như không có độc dược nào có thể ảnh hưởng đến cơ thể nàng.
Độc ở trong điểm tâm, nàng thật sự nhìn không ra.
Mãi đến khi độc phát tác, nàng mới ý thức được lần này cái gì đánh ngã mình.
Độc bọ cạp.
Từ đuôi bọ cạp châm lấy chất độc, hòa tan độc bọ cạp vô sắc vô vị vào trong điểm tâm, không chê vào đâu được.
Mà độc bọ cạp, đúng là khắc tinh của Ngũ Độc Cự Mãng, cho nên giờ phút này, Nạp Lan Yên đang thừa nhận thống khổ ít nhất là gấp hai lần người khác.
“Không đúng.” Lãnh Thiếu Khuynh chống bàn đứng dậy, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng lộ ra vài phần cẩn thận cùng trấn tĩnh: “Vương phủ, bị thanh lọc rồi.”
Lúc này cả Vương phủ đều im lặng đến quỷ dị không có một tiếng động, giống như chỉ còn lại những người trúng độc trong đình viện.
Lãnh Thiếu Diệp giống như không nghe thấy, còn không có ý định buông tay Nạp Lan Yên, con ngươi tối sầm lại, mạnh mẽ kéo cánh tay đang đặt trên cổ tay Bách Lý Phượng Vũ của Nạp Lan Yên về, giận dữ mắng một tiếng: “Ngươi không muốn sống nữa!”
Nạp Lan Yên lắc đầu, khó khăn thở ra một hơi, mắt nhìn vách tường, lại nhìn mặt đất, bài trí bốn phía đình viện từng cái hiện lên trong đầu, con ngươi đột nhiên co rụt, kêu lên: “Ngũ tuyệt trận!”
Bọn người Lãnh Thiếu Khuynh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một trận tiếng cười to: “Ha ha ha, không thể tưởng tượng được Liệt Diễm quốc cũng có người tinh thông trận pháp!”
Lãnh Thiếu Lân kinh hãi, nhìn một bóng dáng mặc hắc y (quần áo đen) đứng trên đầu tường, trong mắt tuôn ra vô tận lửa hận, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Ba Đồ Nhị hoàng tử.”
Đứng ở trên đầu tường, đúng là Nhị Hoàng tử của nước lánh giềng Ba Đồ đế quốc với Liệt Diễm, cũng là người ngày mai hẹn cùng nhau săn bắn.
Lãnh Thiếu Lân làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, lá gan của Ba Đồ đế quốc to bằng trời, lại dám ở trên địa bàn của Liệt Diễm quốc động thủ!
Mặt của Ba Đồ Nhị Hoàng tử âm u không thấy rõ vẻ mặt, lại có thể nghe thấy tiếng nói đầy kiêu ngạo cuồng vọng của hắn: “Bổn Hoàng tử mới đến, thuận đường tặng các ngươi một phần hào lễ (lễ lớn), nhưng xem hôm nay, các ngươi có còn mạng xông ra Ngũ tuyệt trận….”
Oanh!
Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt!
Chấn động ‘ầm ầm’ cùng với tiếng cười to điên cuồng của Ba Đồ Nhi Hoàng tử: “Ôi chao! Trận pháp bắt đầu mở ra. Bổn Hoàng tử dùng một mạng đổi lấy mạng của tất cả tinh anh Liệt Diễm quốc, đáng giá! Ha ha ha!”
“Shit!” Lãnh Thiếu Diệp chửi nhỏ một tiếng, một tay lấy ra ba cây ngân châm bỗng dưng bắn về phía Ba Đồ Nhị Hoàng tử, một tay bảo hộ Nạp Lan Yên, cắn răng thấp giọng khiển trách: “Sao lại thế này?”
Từ lúc mới đầu hắn đã định dẫn người chạy đi trước nói sau, cố tình bị Nạp Lan Yên dùng sức kéo tay, hiện nay nhìn trận chiến này muốn chạy cũng không được rồi!
Nạp Lan Yên lần nữa trở tay cầm chặt tay Lãnh Thiếu Diệp, chưa kịp giải thích, cuồng phong đã nổi lên, xoay tròn bốn phía, dưới chân đột nhiên trống rỗng, thân thể lập tức mất trọng lượng hung hăng ngã xuống đất!
Phanh!
Nạp Lan Yên bị hơi thở quen thuộc bao vây lấy nặng nề ngã xuống đất!
Nhưng thân thể của nàng không có chạm đất, thậm chí ngay cả mũi chân đều không có đặt trên mặt đất, mà toàn bộ bị thân hình cao lớn của Lãnh Thiếu Diệp ôm trong lòng, từ đầu đến chân nằm trên người của hắn.
Nạp Lan Yên nhìn thấy trán Lãnh Thiếu Diệp đang chảy máu cùng với đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, trong mắt lộ ra kinh hoảng cùng một chút sợ hãi: “Lãnh Thiếu Diệp!”
“Không có việc gì!” Lãnh Thiếu Diệp từ từ mở mắt, nhìn thấy Nạp Lan Yên trước mặt kinh hoảng sợ hãi, khóe môi giương lên một nụ cười xấu xa, bởi vì bị thương cổ họng có chút khàn: “Hồ ly, lần này gia thế nhưng là liều mình cứu giúp.”
“Câm miệng!” Nạp Lan Yên khó khăn phun ra hai chữ, run rẩy lấy ra Cố Nguyên Đan từ trong ngực, vài lần suýt chút nữa làm rơi đan dược khỏi tay, lung tung nhét vào trong miệng Lãnh Thiếu Diệp, hung hăng nắm chặt nắm đấm mắt đỏ hồng: “Lãnh Thiếu Diệp, ai mẹ nó cho ngươi cứu ta như vậy?!”
Cả người Nạp Lan Yên đều phát run.
Sau khi đến thế giới xạ lạ này cho tới bây giờ, mấy quyển sách cổ năm đó sư phụ ép nàng nghiên cứu như cưỡi ngựa xem hoa giống như trở nên rõ ràng, cho nên nàng biết rõ Ngũ tuyệt trận, cũng rõ ràng tình huống bên trong Ngũ tuyệt trận, vì rõ ràng, cho nên mới ngăn lại Lãnh Thiếu Diệp lúc trận pháp mở ra.
Bởi vì Ngũ tuyệt trận không phải chỉ là một tuyệt sát chi trận, mà là một ảo cảnh trận pháp có sát cơ cùng kỳ ngộ cùng tồn tại!
Trong ảo cảnh có rất nhiều nguy hiểm, lại càng có những cơ hội bây giờ bọn họ cần nhất, cơ hội tăng thực lực, trở nên cường đại!
Cho nên nàng mới có thể nghĩa vô phản cố (1) giữ chặt Lãnh Thiếu Diệp, huống chi tình huống lúc ấy, căn bản là không thích hợp để chạy trốn.
(1) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.
Nhưng….
Một khắc kia khi bị bảo hộ trong ngực nặng nề nện xuống đất, Nạp Lan Yên rõ ràng nghe được tiếng rên thống khổ của Lãnh Thiếu Diệp.
Một khắc kia giống như có cái gì đó nặng nề đụng vào trái tim nàng, lại giống như có cái gì đó ‘ba’ một tiếng vỡ vụn.
Trong nháy mắt đó, nàng sợ, nàng thật sự sợ.
Sợ nam nhân này từ nay về sau sẽ biến mất không thấy, sợ nam nhân này cả người lạnh như băng nằm trên mặt đất, sợ nam nhân này sẽ…. Sợ, sợ, vô tận khủng hoảng quét qua lục phủ ngũ tạng của nàng.
Hắn đối với nàng, giống như tấm gỗ duy nhất giữa biển rộng , ánh mắt nàng đột nhiên có chút mơ hồ, trên cái thế giới này cái gì nàng cũng không có, cái gì cũng đều không có….
Ai nói xuyên qua về sau có thể bình tĩnh một lần nữa sống sót? Ai nói tâm lý tố chất vững vàng của thủ lĩnh dong binh đoàn có thể tiếp nhận tất cả xa lạ?
Nạp Lan Yên không phải là người yếu đuối hèn nhát bỉ ổi, nhưng không có nghĩa là nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả!
Giả, có đôi khi nàng cảm thấy tất cả người bên cạnh mình đều là giả, cái gì cũng giả, ngay cả chính nàng cũng giả!
Chỉ có người trước mặt này là thật, chỉ có Lãnh Thiếu Diệp, cũng chỉ có Lãnh Thiếu Diệp.
Cho nên hắn làm sao dám, hắn làm sao có thể!
“Cửu đệ!” Sắc mặt Lãnh Thiếu Khuynh đột nhiên thay đổi, ôm lấy Lãnh Thiếu Phong đang thống khổ, khuôn mặt tuấn dật trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy lửa giận: “Còn không mau dẫn Ngự y tới?!”
Mà lúc này, sau Lãnh Thiếu Phong, Bách Lý Phượng Vũ, Cung Vô Khuyết, Nạp Lan Lâm cùng vài vị Hoàng tử đều lộ ra thần sắc thống khổ, lục phủ ngũ tạng giống như bị vô số kim đâm, thống khổ vô cùng.
Lãnh Thiếu Lân cảm giác được trong cơ thể mình đột ngột xảy ra đau đớn, ôm bụng sắc mặt trắng bệch, không phải hắn hạ độc, cũng không phải Nhị đệ, về phần Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên căn bản là không có thời gian đụng vào điểm tâm, là ai, là ai?
Lãnh Thiếu Diệp nắm bàn tay lạnh lẽo của Nạp Lan Yên, giọng nói có chút run rẩy: “…. Nạp Lan Yên!”
Nạp Lan Yên chịu đựng đau đớn truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, cười khổ: “Sơ suất.”
Nói xong nhìn Bách Lý Phượng Vũ: “Phượng Vũ, đến chỗ ta.”
Bách Lý Phượng Vũ khó khắn nhấc chân bước đến bên người nạp Lan Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vì đau đớn mà nhăn lại thành đoàn: “Bằng hữu….”
Nạp Lan Yên đầu ngõn tay vừa động liền nhét cái gì đó vào miệng Bách Lý Phượng Vũ, sau đó một tay giữ chặt cổ tay Bách Lý Phượng Vũ, truyền linh lực vào cơ thể nàng, mặc dù không thể giải độc nhưng cũng có thể giảm bớt thống khổ của nàng lúc này.
Bách Lý Phượng Vũ nuốt một viên đan dược, cảm giác có một dòng nước ấm theo mạch môn hòa vào trong cơ thể, dần giảm bớt thống khổ kia, nhìn sắc mặt tái nhợt lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng của Nạp Lan Yên, lại làm cái mũi của Bách Lý Phượng Vũ dù đau cũng không đỏ mắt có chút chua xot, giống như có cái gì đó vọt tới hốc mắt, làm nhòe tầm mắt.
Nàng thích hơi thở trên người Nạp Lan Yên, cho nên vừa mới gặp liền nhận định muốn làm bằng hữu với nàng, sau đó biết được nàng có thể là Nạp Lan Yên không quá tin tưởng nhưng là không dấu được sự chờ mong.
Cho nên hôm nay biết được Nạp lan Yên sẽ đến, nàng liền vụng trộm chạy đi tìm biểu ca Lãnh Thiếu Nhàn dẫn nàng đến đây, gặp bằng hữu vừa xinh đẹp vừa lợi hại nàng thật sự yêu thích.
Nhưng không đồng dạng như vậy.
Loại thích trước kia, cùng hiện tại nhìn Nạp Lan Yên cũng bị trúng độc lại nhìn đau đớn chuyển linh lực cho nàng, là không giống nhau.
Lãnh Thiếu Diệp vung tay áo muốn ném Bách Lý Phượng Vũ ra ngoài, nhưng lại chạm đến ánh mắt của Nạp Lan Yên, động tác bỗng dừng lại giữa không trung.
Giống như nàng hiểu gần hết tất cả về hắn, hắn cũng hiểu rõ từng sở thích của nàng.
Yêu thích trẻ con.
Hắn biết Nạp Lan Yên yêu thích trẻ con.
Giờ phút này Nạp Lan Yên trong lòng cười khổ không thôi, lần này nàng thật sơ ý, trong cơ thể nàng dung hợp nọc độc của Xà Vương là Tiểu Bảo, gần như không có độc dược nào có thể ảnh hưởng đến cơ thể nàng.
Độc ở trong điểm tâm, nàng thật sự nhìn không ra.
Mãi đến khi độc phát tác, nàng mới ý thức được lần này cái gì đánh ngã mình.
Độc bọ cạp.
Từ đuôi bọ cạp châm lấy chất độc, hòa tan độc bọ cạp vô sắc vô vị vào trong điểm tâm, không chê vào đâu được.
Mà độc bọ cạp, đúng là khắc tinh của Ngũ Độc Cự Mãng, cho nên giờ phút này, Nạp Lan Yên đang thừa nhận thống khổ ít nhất là gấp hai lần người khác.
“Không đúng.” Lãnh Thiếu Khuynh chống bàn đứng dậy, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng lộ ra vài phần cẩn thận cùng trấn tĩnh: “Vương phủ, bị thanh lọc rồi.”
Lúc này cả Vương phủ đều im lặng đến quỷ dị không có một tiếng động, giống như chỉ còn lại những người trúng độc trong đình viện.
Lãnh Thiếu Diệp giống như không nghe thấy, còn không có ý định buông tay Nạp Lan Yên, con ngươi tối sầm lại, mạnh mẽ kéo cánh tay đang đặt trên cổ tay Bách Lý Phượng Vũ của Nạp Lan Yên về, giận dữ mắng một tiếng: “Ngươi không muốn sống nữa!”
Nạp Lan Yên lắc đầu, khó khăn thở ra một hơi, mắt nhìn vách tường, lại nhìn mặt đất, bài trí bốn phía đình viện từng cái hiện lên trong đầu, con ngươi đột nhiên co rụt, kêu lên: “Ngũ tuyệt trận!”
Bọn người Lãnh Thiếu Khuynh còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một trận tiếng cười to: “Ha ha ha, không thể tưởng tượng được Liệt Diễm quốc cũng có người tinh thông trận pháp!”
Lãnh Thiếu Lân kinh hãi, nhìn một bóng dáng mặc hắc y (quần áo đen) đứng trên đầu tường, trong mắt tuôn ra vô tận lửa hận, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Ba Đồ Nhị hoàng tử.”
Đứng ở trên đầu tường, đúng là Nhị Hoàng tử của nước lánh giềng Ba Đồ đế quốc với Liệt Diễm, cũng là người ngày mai hẹn cùng nhau săn bắn.
Lãnh Thiếu Lân làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, lá gan của Ba Đồ đế quốc to bằng trời, lại dám ở trên địa bàn của Liệt Diễm quốc động thủ!
Mặt của Ba Đồ Nhị Hoàng tử âm u không thấy rõ vẻ mặt, lại có thể nghe thấy tiếng nói đầy kiêu ngạo cuồng vọng của hắn: “Bổn Hoàng tử mới đến, thuận đường tặng các ngươi một phần hào lễ (lễ lớn), nhưng xem hôm nay, các ngươi có còn mạng xông ra Ngũ tuyệt trận….”
Oanh!
Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt!
Chấn động ‘ầm ầm’ cùng với tiếng cười to điên cuồng của Ba Đồ Nhi Hoàng tử: “Ôi chao! Trận pháp bắt đầu mở ra. Bổn Hoàng tử dùng một mạng đổi lấy mạng của tất cả tinh anh Liệt Diễm quốc, đáng giá! Ha ha ha!”
“Shit!” Lãnh Thiếu Diệp chửi nhỏ một tiếng, một tay lấy ra ba cây ngân châm bỗng dưng bắn về phía Ba Đồ Nhị Hoàng tử, một tay bảo hộ Nạp Lan Yên, cắn răng thấp giọng khiển trách: “Sao lại thế này?”
Từ lúc mới đầu hắn đã định dẫn người chạy đi trước nói sau, cố tình bị Nạp Lan Yên dùng sức kéo tay, hiện nay nhìn trận chiến này muốn chạy cũng không được rồi!
Nạp Lan Yên lần nữa trở tay cầm chặt tay Lãnh Thiếu Diệp, chưa kịp giải thích, cuồng phong đã nổi lên, xoay tròn bốn phía, dưới chân đột nhiên trống rỗng, thân thể lập tức mất trọng lượng hung hăng ngã xuống đất!
Phanh!
Nạp Lan Yên bị hơi thở quen thuộc bao vây lấy nặng nề ngã xuống đất!
Nhưng thân thể của nàng không có chạm đất, thậm chí ngay cả mũi chân đều không có đặt trên mặt đất, mà toàn bộ bị thân hình cao lớn của Lãnh Thiếu Diệp ôm trong lòng, từ đầu đến chân nằm trên người của hắn.
Nạp Lan Yên nhìn thấy trán Lãnh Thiếu Diệp đang chảy máu cùng với đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, trong mắt lộ ra kinh hoảng cùng một chút sợ hãi: “Lãnh Thiếu Diệp!”
“Không có việc gì!” Lãnh Thiếu Diệp từ từ mở mắt, nhìn thấy Nạp Lan Yên trước mặt kinh hoảng sợ hãi, khóe môi giương lên một nụ cười xấu xa, bởi vì bị thương cổ họng có chút khàn: “Hồ ly, lần này gia thế nhưng là liều mình cứu giúp.”
“Câm miệng!” Nạp Lan Yên khó khăn phun ra hai chữ, run rẩy lấy ra Cố Nguyên Đan từ trong ngực, vài lần suýt chút nữa làm rơi đan dược khỏi tay, lung tung nhét vào trong miệng Lãnh Thiếu Diệp, hung hăng nắm chặt nắm đấm mắt đỏ hồng: “Lãnh Thiếu Diệp, ai mẹ nó cho ngươi cứu ta như vậy?!”
Cả người Nạp Lan Yên đều phát run.
Sau khi đến thế giới xạ lạ này cho tới bây giờ, mấy quyển sách cổ năm đó sư phụ ép nàng nghiên cứu như cưỡi ngựa xem hoa giống như trở nên rõ ràng, cho nên nàng biết rõ Ngũ tuyệt trận, cũng rõ ràng tình huống bên trong Ngũ tuyệt trận, vì rõ ràng, cho nên mới ngăn lại Lãnh Thiếu Diệp lúc trận pháp mở ra.
Bởi vì Ngũ tuyệt trận không phải chỉ là một tuyệt sát chi trận, mà là một ảo cảnh trận pháp có sát cơ cùng kỳ ngộ cùng tồn tại!
Trong ảo cảnh có rất nhiều nguy hiểm, lại càng có những cơ hội bây giờ bọn họ cần nhất, cơ hội tăng thực lực, trở nên cường đại!
Cho nên nàng mới có thể nghĩa vô phản cố () giữ chặt Lãnh Thiếu Diệp, huống chi tình huống lúc ấy, căn bản là không thích hợp để chạy trốn.
() Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không chùn bước.
Nhưng….
Một khắc kia khi bị bảo hộ trong ngực nặng nề nện xuống đất, Nạp Lan Yên rõ ràng nghe được tiếng rên thống khổ của Lãnh Thiếu Diệp.
Một khắc kia giống như có cái gì đó nặng nề đụng vào trái tim nàng, lại giống như có cái gì đó ‘ba’ một tiếng vỡ vụn.
Trong nháy mắt đó, nàng sợ, nàng thật sự sợ.
Sợ nam nhân này từ nay về sau sẽ biến mất không thấy, sợ nam nhân này cả người lạnh như băng nằm trên mặt đất, sợ nam nhân này sẽ…. Sợ, sợ, vô tận khủng hoảng quét qua lục phủ ngũ tạng của nàng.
Hắn đối với nàng, giống như tấm gỗ duy nhất giữa biển rộng , ánh mắt nàng đột nhiên có chút mơ hồ, trên cái thế giới này cái gì nàng cũng không có, cái gì cũng đều không có….
Ai nói xuyên qua về sau có thể bình tĩnh một lần nữa sống sót? Ai nói tâm lý tố chất vững vàng của thủ lĩnh dong binh đoàn có thể tiếp nhận tất cả xa lạ?
Nạp Lan Yên không phải là người yếu đuối hèn nhát bỉ ổi, nhưng không có nghĩa là nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả!
Giả, có đôi khi nàng cảm thấy tất cả người bên cạnh mình đều là giả, cái gì cũng giả, ngay cả chính nàng cũng giả!
Chỉ có người trước mặt này là thật, chỉ có Lãnh Thiếu Diệp, cũng chỉ có Lãnh Thiếu Diệp.
Cho nên hắn làm sao dám, hắn làm sao có thể!