Nạp Lan Yên không nói, chỉ nghiêm túc nhìn hắn.
Lãnh Thiếu Diệp hít sâu một hơi, một tay gắt gao ôm lấy người vào trong ngực, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng không khống chế được mừng như điên, tiếng nói trầm thấp nghiêm túc: “Hồ Ly ngu ngốc, không phải gia vẫn luôn cùng ngươi ở địa ngục sao?”
Xương cốt của Nạp Lan Yên đều vì bị hắn ôm mà đau nhức, khóe miệng lại nhịn không được giương lên, ngẩng đầu ấn đôi môi đỏ mọng lên môi mỏng của hắn, giọng nói mơ hồ mang theo kiên quyết: “Lãnh Thiếu Diệp , ta phát hiện ta vẫn nhìn ngươi thuận mắt nhất, liền để ngươi ngây ngốc bên cạnh ta.”
“Hồ Ly, nhớ kỹ lời ngươi nói.” Đôi mắt đen sâu thẳm của Lãnh Thiếu Diệp lóe ra lửa sáng chói lọi đốt người, giữ chặt cái ót của nàng hôn sâu, đầu lưỡi bá đạo quấn quanh lưu lại một chút không khí cho nàng.
Đang lúc dây dưa gắn bó, giọng nói của Lãnh Thiếu Diệp xuyên qua đầu lưỡi hai người đi thẳng vào lòng nàng: “Hồ Ly ngu ngốc, gia hối hận….”
Lúc đủ loại tình cảm phức tạp mấy năm nay trong nháy mắt hóa thành tình yêu, giờ phút này cái loại tư vị này nổ tung trong nội tâm hắn tràn đầy thỏa mãn cùng ngọt ngào, không một cảm xúc nào không làm cho hắn hối hận, hối hận không sớm vây chặt chẽ nữ nhân này ở trong ngực, hung hăng hôn nàng.
Nụ hôn chấm dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nạp Lan Yên nhiễm lên hai rặng mây hồng, trở nên hấp dẫn mê người, nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ôm nàng trong ngực, đầu ngón tay lành lạnh đặt lên lông mày hắn vạch một đường thẳng xuống mũi cao cho đến bờ môi khêu gợi, mỗi một chỗ đều nhìn chăm chú.
Lãnh Thiếu Diệp nắm tay Nạp Lan Yên, cười trầm thấp nói: “Có hài lòng?”
Nạp Lan Yên khiêu mi: “Ừ, suất ngây người!”
Lãnh Thiếp Diệp nhịn không được tựa đầu vào hõm vai nàng, tiếng nói vui vẻ: “Hồ Ly, gia nghĩ ngươi cũng nên thẹn thùng một chút đó!”
“Thẹn thùng?” Nạp Lan Yên dùng ngón tay đâm vào vết thương trên người hắn, hài lòng nhìn Lãnh Thiếu diệp đau đến hít khí lạnh, nở nụ cười dịu dàng thuần lương: “Tam gia thân yêu, có thể dưỡng tốt xương cốt ngươi rồi nói sau sao?”
Lãnh Thiếu Diệp không chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Được.”
Nạp Lan Yên nhướng mày: “Uống thuốc đúnggiờ?”
Lãnh Thiếu Diệp không chút do dự: “Được.”
“Mặt trời mọc đằng tây?” Nạp Lan Yên vẫn là lần đầu tiên thấy trường hợp Lãnh Thiếu Diệp tự nguyện uống thuốc, sao có thể không kinh ngạc?
Lãnh Thiếu Diệp vẻ mặt đương nhiên: “Vợ nói chính là thiên lý, vợ đưa dù là độc dược ta cũng uống.” (sến quá đi :D)
Tai Nạp Lan Yên hơi nóng lên, giật nhẹ khóe miệng nói: “Sẽ không sợ ngày nào đó ta sẽ độc chết ngươi à?”
“Khẳng định vợ không nỡ.” Con ngươi đen của Lãnh Thiếu Diệp lóe sáng, bộ dáng vợ xấu hổ thật là đẹp!
Ánh mắt phát sáng kia quả thật muốn làm mù hai mắt Nạp Lan Yên, ai tới nói cho nàng, tại sao Tam gia trước sau lại khác biệt lớn như vậy?
Tiểu Bảo nhe răng, vốn định giương nanh múa vuốt với tên nam nhân dám thân chủ nhân một phen, nhưng thấy bộ dạng ngốc nghếch của đối phương, quyết định tạm thời tha cho hắn.
Hiện tại đã đủ ngu ngốc, nhỡ lại bị nó độc ngu hơn nữa, không phải sẽ không có cách nào bảo vệ chủ nhân nó sao?
Nạp Lan Yên bĩu môi, còn thật sự cầm ngân châm trừ độc trong tay: “Biết rõ ta không nỡ bỏ, vậy tiếp đây kiên nhẫn một chút. Cởi quần áo!”
Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ gợi lên khóe miệng, sảng khoái cởi hết sạch quần áo, lộ ra lồng ngực màu mật ong: “Vợ nhẹ một chút….”
Nạp Lan Yên vỗ một phát lên bụng hắn, ngón giữa kẹp ngân châm tỏa hàn quang: “Có thể đổi xưng hô không?”
Lãnh Thiếu Diệp lập tức sửa miệng: “Hồ Ly!”
Tam gia đang rơi vào trong ngọt ngào, có thể nói là không có chút kiềm chế nào, bị Tiểu Bảo ở một bên từ đầu đến cuối khinh bỉ mấy lần.
“Kiên nhẫn một chút.” Nạp Lan Yên thu lại tất cả cảm xúc, vẻ mặt vô cùng chăm chú, cầm ngân châm trong tay đâm vào một huyệt vị trên bụng Tam gia: “Có đau không?”
“Không đau.” Tam gia nằm ngửa trên mặt đất, tầm mắt vừa vặn nhìn rõ khuôn mặt của Nạp Lan Yên , một chút đều luyến tiếc rời mắt: “Ngươi cứ việc bức độc, không cần để ý đến ta.”
Nạp Lan Yên gật đầu, cổ tay lật nhanh chóng thi châm, tinh thần lực cùng tập trung lực đều ở trạng thái căng thẳng cao độ.
Độc trên người Lãnh Thiếu Diệp đã ẩn núp quá lâu, mỗi bước nàng thi châm đều không thể có nửa điểm sai lầm.
Khi ngân châm thứ ba mươi sáu cắm vào huyệt vị, vẻ mặt vốn không chút thay đổi của Lãnh Thiếu Diệp lại nhíu chặt mi tâm, đau đớn đã bắt đầu tăng lên, trong cơ thể giống như đột nhiên xuất hiện một con độc xà đang cắn nuốt máu của hắn.