Nạp Lan Yên thở dài thật sâu, vỗ vai Lãnh Thiếu Diệp: “Người hiểu ta, thật sự là chỉ có Tam gia.”
“Vậy sao?” Lãnh Thiếu Diệp tức giận nở nụ cười.
“Nhưng mà về sau ngươi trở nên mạnh mẽ quá nhanh.” Đối với chuyện này, Nạp Lan Yên không thể không phục.
“Không trở nên mạnh mẽ làm sao có thể truy đuổi được vợ tốt như vậy?” Giọng nói của Lãnh Thiếu Diệp mang theo một chút kiêu ngạo, nhớ đến Huyết Hồ năm đó toàn cầu vừa nghe đã sợ mất mật bây giờ đã là vợ hắn, có thể không kiêu ngạo sao?
Tiêu chuẩn thê nô của Tam gia lại bay cao lên thêm một chút.
Đáy mắt Nạp Lan Yên lộ ra tươi cười, đứng dậy từ dưới đất: “Tam gia, nhanh giải độc, chúng ta ra ngoài rèn luyện.”
Một từ ‘chúng ta’ làm cho cả thể xác và tinh thần Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ, con ngươi đen cong cong, cười nói: “Được, giải độc xong hai vợ chồng ta cùng nhau đánh quái thú đi!”
Đánh quái thú cái gì.
Nạp Lan Yên lại nhìn trời, Tam gia nhà nàng như thế nào lại biến thành bộ dạng này? Không có việc gì phát sinh, tâm đã mềm rồi.
Hai người tùy tiện nói chuyện, nửa canh giờ rất nhanh đã qua.
Nạp Lan Yên ấn tay lên một huyệt vị trên người Lãnh Thiếu Diệp: “Đau không?”
Lãnh Thiếu Diệp khẽ lắc đầu: “Không đau, có chút tê.”
“Đã thành công hơn nửa.” Nạp Lan Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cổ tay lật vài cái, mấy cây ngân châm đã được lấy ra, bình tĩnh nói: “Khoanh chân ngồi xuống.”
Nạp Lan Yên đợi đúng lúc, đánh một chưởng vào giữa lưng Lãnh Thiếu Diệp.
“Phốc….” Lãnh Thiếu Diệp lập tức phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái.
Nạp Lan Yên lại đánh một chưởng vào dưới xương sườn hắn, Lãnh Thiếu Diệp lại phun ra một ngụm máu độc.
Sau đó, Nạp Lan Yên đánh bảy tám chưởng vào các nơi khác nhau trên người Tam gia, mỗi chưởng đánh vào liền bức ra một ngụm máu độc.
Cuối cùng đánh mạnh một chưởng vào đan điền của hắn, hết sức tàn nhẫn, Tam gia suýt nữa bị đánh đến mức ngã nằm xuống, nhưng mà sau khi ngụm máu độc cuối cùng phun ra, sắc mặt trắng bệch dần khôi phục màu hồng, môi cũng không còn màu tím dọa người.
Nạp Lan Yên đặt mấy ngón tay lên cổ tay Tam gia kiểm tra kỹ càng những biến đổi trong người hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Được rồi, độc đã bị loại bỏ xong.”
Lãnh Thiếu Diệp hữu khí vô lực (không có sức lực) mở mắt: “Hồ Ly, ngươi xác định không phải bạo lực gia đình với gia chứ….”
Nạp Lan Yên hé miệng cười: “Tam gia, đây là cách bức độc nhanh nhất.”
Nói trắng ra, chính là đánh cho độc đi ra.
Tam gia nhìn như không có sức, trên thực tế độc trong cơ thể đã được giải giờ phút này rất thoải mái, giống như ngọn núi nặng ngàn cân quanh năm đè nặng bỗng nhiên bị dời đi.
Trong cơ thể, từng cổ lực lượng bộc phát ra từ đan điền, điên cuồng xông về tứ chi bách hài (xương cốt tứ chi), cuối cùng tất cả đều hội tụ tại bình chướng (bức thành che chắn), không cách nào đi tiếp.
Bình cảnh.
Lãnh Thiếu Diệp hít sâu một hơi, trong con ngươi thâm thúy xẹt qua một vòng ánh sáng tối tăm: “Hồ Ly, giúp ta thủ.”
“Yên tâm.” Nạp Lan Yên cười đến sung sướng, Tam gia muốn tiến giai (lên cấp) thật là vui mừng ngoài ý muốn.
Nàng cũng muốn biết, không bị chất độc áp chế, bây giờ Lãnh Thiếu Diệp đã cường đại đến mức độ nào.
Hào quang hiện ra, ý vị bức người.
Nạp Lan Yên trợn mắt há hốc miệng nhìn hai vòng sáng màu đỏ và cam bao phủ Lãnh Thiếu Diệp, lại trơ mắt nhìn vòng sáng màu vàng từ mơ hồ đến chói mắt, vững vàng vòng quanh người Lãnh Thiếu Diệp, cả kinh đến mức không ngậm miệng được trong một lúc lâu.
Biểu tượng của Linh sĩ chính là vòng sáng màu đỏ, Linh sư là màu cam, mà Đại Linh sư chính là màu vàng.
Nạp Lan Yên buồn rầu sờ đầu Tiểu Bảo, ngay cả nhánh linh mạch thứ hai nàng còn chưa đả thông, người này đã trực tiếp đạt đến Đại Linh sư?
Chênh lệch này, đúng là quá lớn đi!
“Hồ Ly ngu ngốc.” Tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, sau đó cả người liền rơi vào vòng tay ấm áp, Nạp Lan Yên quay đầu lại chọc chọc ngực của Lãnh Thiếu Diệp, khiêu mi nói: “Đợi đó, rất nhanh ta liền vượt qua ngươi!”
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu hôn nàng, giọng nói mơ hồ: “Gia tin tưởng ngươi.”
Độc đã giải, thực lực chẳng những khôi phục lại còn tiến giai, chuyện vui sướng này làm cho hắn thầm nghĩ hung hắn hôn Nạp Lan Yên, giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Đôi mắt hồ của Nạp Lan Yên lóe ra chút dịu dàng, ôm cổ hắn nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình nhất định là rất thích Tam gia đi?
Nếu không sao trong nội tâm lại thấy ngọt như vậy?
Nạp Lan Yên thở dài thật sâu, vỗ vai Lãnh Thiếu Diệp: “Người hiểu ta, thật sự là chỉ có Tam gia.”
“Vậy sao?” Lãnh Thiếu Diệp tức giận nở nụ cười.
“Nhưng mà về sau ngươi trở nên mạnh mẽ quá nhanh.” Đối với chuyện này, Nạp Lan Yên không thể không phục.
“Không trở nên mạnh mẽ làm sao có thể truy đuổi được vợ tốt như vậy?” Giọng nói của Lãnh Thiếu Diệp mang theo một chút kiêu ngạo, nhớ đến Huyết Hồ năm đó toàn cầu vừa nghe đã sợ mất mật bây giờ đã là vợ hắn, có thể không kiêu ngạo sao?
Tiêu chuẩn thê nô của Tam gia lại bay cao lên thêm một chút.
Đáy mắt Nạp Lan Yên lộ ra tươi cười, đứng dậy từ dưới đất: “Tam gia, nhanh giải độc, chúng ta ra ngoài rèn luyện.”
Một từ ‘chúng ta’ làm cho cả thể xác và tinh thần Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ, con ngươi đen cong cong, cười nói: “Được, giải độc xong hai vợ chồng ta cùng nhau đánh quái thú đi!”
Đánh quái thú cái gì.
Nạp Lan Yên lại nhìn trời, Tam gia nhà nàng như thế nào lại biến thành bộ dạng này? Không có việc gì phát sinh, tâm đã mềm rồi.
Hai người tùy tiện nói chuyện, nửa canh giờ rất nhanh đã qua.
Nạp Lan Yên ấn tay lên một huyệt vị trên người Lãnh Thiếu Diệp: “Đau không?”
Lãnh Thiếu Diệp khẽ lắc đầu: “Không đau, có chút tê.”
“Đã thành công hơn nửa.” Nạp Lan Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cổ tay lật vài cái, mấy cây ngân châm đã được lấy ra, bình tĩnh nói: “Khoanh chân ngồi xuống.”
Nạp Lan Yên đợi đúng lúc, đánh một chưởng vào giữa lưng Lãnh Thiếu Diệp.
“Phốc….” Lãnh Thiếu Diệp lập tức phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái.
Nạp Lan Yên lại đánh một chưởng vào dưới xương sườn hắn, Lãnh Thiếu Diệp lại phun ra một ngụm máu độc.
Sau đó, Nạp Lan Yên đánh bảy tám chưởng vào các nơi khác nhau trên người Tam gia, mỗi chưởng đánh vào liền bức ra một ngụm máu độc.
Cuối cùng đánh mạnh một chưởng vào đan điền của hắn, hết sức tàn nhẫn, Tam gia suýt nữa bị đánh đến mức ngã nằm xuống, nhưng mà sau khi ngụm máu độc cuối cùng phun ra, sắc mặt trắng bệch dần khôi phục màu hồng, môi cũng không còn màu tím dọa người.
Nạp Lan Yên đặt mấy ngón tay lên cổ tay Tam gia kiểm tra kỹ càng những biến đổi trong người hắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Được rồi, độc đã bị loại bỏ xong.”
Lãnh Thiếu Diệp hữu khí vô lực (không có sức lực) mở mắt: “Hồ Ly, ngươi xác định không phải bạo lực gia đình với gia chứ….”
Nạp Lan Yên hé miệng cười: “Tam gia, đây là cách bức độc nhanh nhất.”
Nói trắng ra, chính là đánh cho độc đi ra.
Tam gia nhìn như không có sức, trên thực tế độc trong cơ thể đã được giải giờ phút này rất thoải mái, giống như ngọn núi nặng ngàn cân quanh năm đè nặng bỗng nhiên bị dời đi.
Trong cơ thể, từng cổ lực lượng bộc phát ra từ đan điền, điên cuồng xông về tứ chi bách hài (xương cốt tứ chi), cuối cùng tất cả đều hội tụ tại bình chướng (bức thành che chắn), không cách nào đi tiếp.
Bình cảnh.
Lãnh Thiếu Diệp hít sâu một hơi, trong con ngươi thâm thúy xẹt qua một vòng ánh sáng tối tăm: “Hồ Ly, giúp ta thủ.”
“Yên tâm.” Nạp Lan Yên cười đến sung sướng, Tam gia muốn tiến giai (lên cấp) thật là vui mừng ngoài ý muốn.
Nàng cũng muốn biết, không bị chất độc áp chế, bây giờ Lãnh Thiếu Diệp đã cường đại đến mức độ nào.
Hào quang hiện ra, ý vị bức người.
Nạp Lan Yên trợn mắt há hốc miệng nhìn hai vòng sáng màu đỏ và cam bao phủ Lãnh Thiếu Diệp, lại trơ mắt nhìn vòng sáng màu vàng từ mơ hồ đến chói mắt, vững vàng vòng quanh người Lãnh Thiếu Diệp, cả kinh đến mức không ngậm miệng được trong một lúc lâu.
Biểu tượng của Linh sĩ chính là vòng sáng màu đỏ, Linh sư là màu cam, mà Đại Linh sư chính là màu vàng.
Nạp Lan Yên buồn rầu sờ đầu Tiểu Bảo, ngay cả nhánh linh mạch thứ hai nàng còn chưa đả thông, người này đã trực tiếp đạt đến Đại Linh sư?
Chênh lệch này, đúng là quá lớn đi!
“Hồ Ly ngu ngốc.” Tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, sau đó cả người liền rơi vào vòng tay ấm áp, Nạp Lan Yên quay đầu lại chọc chọc ngực của Lãnh Thiếu Diệp, khiêu mi nói: “Đợi đó, rất nhanh ta liền vượt qua ngươi!”
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu hôn nàng, giọng nói mơ hồ: “Gia tin tưởng ngươi.”
Độc đã giải, thực lực chẳng những khôi phục lại còn tiến giai, chuyện vui sướng này làm cho hắn thầm nghĩ hung hắn hôn Nạp Lan Yên, giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Đôi mắt hồ của Nạp Lan Yên lóe ra chút dịu dàng, ôm cổ hắn nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình nhất định là rất thích Tam gia đi?
Nếu không sao trong nội tâm lại thấy ngọt như vậy?