Ngay tại trong nháy mắt Địa Tinh Vương công kích tới, Nạp Lan Yên bỗng nhiên động, năm ngón tay giơ lên, ở trên không trung lấy ra một thanh Cự Kiếm phiếm hàn mang (thanh kiếm lớn lộ ra khí lạnh)!
Một đạo lệ mang cắt đứt đầu ngón tay, từ chỗ thân kiếm rạch qua đầu ngón tay chảy xuống máu tươi, ‘ông’ một tiếng kiếm phát ra tiếng nổ vang, hai cổ lực lượng một đen một vàng ở trên thân kiếm giao phong hội tụ!
Nạp Lan Yên lẳng lặng đứng ở tại chỗ, lại giống như cùng Cự Kiếm hợp thành một thể, lưng thẳng tắp, ngông nghênh, rất có một cỗ khí thế cho dù trăm ngàn người ta cũng đánh đi qua!
“Một kiếm, xé không!”
Nạp Lan Yên mũi chân điểm một cái, eo cong xuống, hai tay cầm kiếm, Cự Kiếm ẩn chứa hắc kim chi lực (lực lượng màu vàng đen) lập tức vung xuống, tràn đầy khí thế chém tới phía Địa Tinh Vương!
Kiếm phong sắc bén, khí thế hào hùng!
Kiếm khí và lực lượng ngập trời va chạm vào nhau trên không trung, ‘phanh’ một tiếng kịch liệt nổ tung, cuồng phong cuồn cuộn nhấc lên vô số đất đá bay mù trời!
Nạp Lan Yên không dừng lại một chút nào, trực tiếp vọt vào bên trong đất đá ào ào trước mặt, cổ tay vừa lật, từ ngón giữa vô số ngân châm bỗng nhiên như mũi tên nhọn, đánh bay ra!
Lần lượt bị đánh bay cũng không sao, chỉ cần còn đứng lên được, đã nói lên nàng còn có dư lực để chiến đấu!
Mới vừa rồi ở trong đầu không ngừng hiện lên từng lần tính toán rốt cuộc kiếm chiêu thành hình, hiệu quả so với tưởng tượng của nàng còn mạnh hơn, Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, bất luận vì đám người Nhị Khuyết phía sau, hay là Lãnh Thiếu Diệp ở Liệt Diễm đế đô xa xôi, nàng cũng không thể thua!
Tuyệt đối không thể!
Địa Tinh Vương vung ống tay áo lên, mạnh mẽ lui về phía sau mấy chục thước (mét), khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân hiện lên vài phần khiếp sợ, tốc độ trưởng thành của thiếu nữ nhân loại này quả thực làm cho người ta rất kinh ngạc.
Liên tục mấy lần bị ông ta đánh ngã, chẳng những không có đánh tan ngạo khí bất khuất (kiêu ngạo không khuất phục) của nàng, ngược lại còn kích phát ra cổ tiềm lực vô cùng trong cơ thể nàng, huyệt Thái Dương của Địa Tinh Vương hung hăng nhảy lên, cũng không biết lúc này nên làm ra loại biểu tình gì.
Ngay tại lúc Địa Tinh Vương cho rằng Nạp Lan Yên sẽ tiếp tục phóng đại chiêu, bả vai đột nhiên bị nắm chặt, một cái chân cứng như sắt lập tức quấn lên mắt cá chân của hắn, ‘răng rắc’ uốn éo ra bên ngoài, thân thể lập tức không chịu khống chế lật nghiêng ra ngoài!
Thừa dịp ngươi băn khoăn, muốn mạng ngươi!
Nạp Lan Yên thừa cơ phản xoay người vặn cánh tay của Địa Tinh Vương, một phen đè xuống phía sau lưng của hắn, đầu gối hướng lên trên mạnh mẽ va chạm, thật mạnh đánh vào xương sườn phía bên phải của ông ta!
Đầu gối hạ xuống hết sức, mũi chân đã muốn hung hăng nghiền ở trên ngón chân của Địa Tinh Vương!
Lúc Địa Tinh Vương đang ăn đau, thân hình thoắt một cái, lập tức đi vòng qua sau lưng hắn, trở tay một cái chế trụ ông ta, năm ngón tay hóa thành móng vuốt sắc bén, vòng qua sau cổ, bóp chặt cổ họng của ông ta răng rắc vặn, cùng lúc đó, cái ót đánh về phía sau hung hăng đụng vào cái ót của Địa Tinh Vương!
Sắc mặt của Địa Tinh Vương lật lượt thay đổi xanh trắng lại đen đỏ, hai mắt khẽ đảo, ‘phốc’ một tiếng liền hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.
Nạp Lan Yên không dám có chút lơ là, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra dây thừng làm bằng Thiên Tàm Ti, từ trong ra ngoài từng vòng trói Địa Tinh Vương thật chặt, khóe miệng mang theo cười lạnh.
Đối phó một nhân loại nho nhỏ, lấy ngạo khí và khinh địch của Địa Tinh Vương, căn bản khinh thường dùng Linh lực hộ thể, cho nên một khi bị Huyết Hồ Nạp Lan Yên từng tung hoành giới lính đánh thuê áp sát người......
Đánh không chết được ngươi cũng bị choáng nha!
Nạp Lan Yên đối với Địa Tinh Vương hôn mê bất tỉnh lại lần nữa tặng cho hai chữ, ha ha.
Đám Nhị Khuyết và mấy con thú nhìn xem mà trợn mắt há hốc miệng, cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Địa Tinh Vương mới vừa rồi còn một bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thiên hạ duy ngã độc tôn, liền như vậy bị đánh bại? Hơn nữa bộ dáng giống như bị đánh cho thật thảm......
Nạp Lan Yên quay đầu nở nụ cười với mấy người, lúc vừa định nói cái gì đó, trước mắt lập tức tối sầm, cả người không chịu khống chế ngã về phía sau, ‘phịch’ một tiếng nện ở trên người Địa Tinh Vương.
Răng rắc!
Hình như là tiếng xương gãy, ở trong không gian tĩnh lặng này, càng thêm nổi bật vang dội.
Lúc này, một đạo bóng dáng màu bạc chợt từ trên trời giáng xuống, đưa tay nâng Nạp Lan Yên lên, cẩn thận dò xét mạch đập của nàng, sau một lúc lâu mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, may mắn, may mắn chưa có chuyện gì.
Nhị Khuyết hốc mắt hồng hồng: “Yêu Nghiệt......”
Yêu Nghiệt nâng tay cởi bỏ trói buộc trên người đám người Nhị Khuyết, đảo mắt liền nhìn thấy Địa Tinh Vương bị trói giống như cái bánh chưng, thấy cái ót của hắn ồ ồ đổ máu ra bên ngoài, không khỏi chuyển tầm mắt tới một mảnh sưng đỏ trên ót của Nạp Lan Yên, khóe miệng nhẹ nhàng co rút: “Lão đại đây là ngay cả thiết đầu công (*) đều dùng tới?”
(*) thiết đầu công: bạn nào có xem phim kiếm hiệp thì hiểu rõ, là dùng đầu để tấn công á.
Nhị Khuyết còn thật nghiêm túc lây ngón tay ra đếm: “Giẫm chân, móc mắt, đụng ót, túm tóc, lão đại chỉ còn không dùng chiêu cuối cùng là đá đản đản (khụ, đá bộ phận nào đó của phái nam ý :D) thôi.”
Yêu Nghiệt liếc mắt: “Đó là là chiêu thức ngươi hay dùng đi, nhanh chóng đứng lên đi theo ta.”
Nhị Khuyết nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau Yêu Nghiệt, nặng nề cúi đầu, kiếp trước hắn phụ trách nghiên cứu chế tạo vũ khí, đó là sở trường của hắn, hắn có thể cung cấp vũ khí nóng tiên tiến nhất cho đồng đội của mình, giúp bọn họ dễ dàng giải quyết chiến đấu, cho nên vẫn không cảm thấy thứ võ lực (sức mạnh cường bạo) cặn bã của mình có vấn đề gì.
Nhưng ở trong cái thế giới hoàn toàn khác biệt với kiếp trước này......
Nhị Khuyết cắn thật chặt môi dưới, quá yếu, hắn quá yếu!
Tiểu Bảo trượt đến trên người Nạp Lan Yên, quấn người nằm ở trong ngực của nàng, phun lưỡi rắng không ngừng liếm láp vết thương trên người nàng, từng giọt nước mắt lại ngăn không được ‘ào ào’ tuôn ra bên ngoài.
Mà Hỏa Ly và Liêu ca lại trái ngược với kiêu ngạo hoạt bát ngày thường, nhắm mắt, không nói một lời đi theo phía sau Yêu Nghiệt, tròng mắt thường thường dừng ở trên người Nạp Lan Yên còn đang hôn mê bất tỉnh, có áy náy, có thống khổ, còn có một chút phức tạp không cách nào hình dung.
Đi ra khỏi lòng đất thần bí này, Yêu Nghiệt đưa Nạp Lan Yên trong lòng cho Nhị Khuyết, nói với ba vị trưởng lão ở ngoài cửa: “Chiếu cố bọn họ thật tốt.”
Nhị Khuyết ngây ngốc tiếp nhận Nạp Lan Yên: “Yêu Nghiệt?”
Mắt bạc của Yêu Nghiệt chợt lóe, thản nhiên cười nói: “Cũng không thể để cho các ngươi luôn bị Địa Tinh tộc gây phiền toái không phải sao?”
Vừa dứt lời, Yêu Nghiệt đã muốn xoay người lại bước vào nơi thần bí này, dương tay vung lên đóng cửa cửa vào, ngăn cản tầm mắt của mấy người Nhị Khuyết.
Ba vị trưởng lão khẽ thở dài khó nhận ra, nói với đám người Nhị Khuyết: “Theo chúng ta đến đây đi, các vị đều cần trị liệu.”
Nhị Khuyết hít hít cái mũi, luôn luôn có loại cảm giác Yêu Nghiệt sắp phóng đại chiêu, không có lòng tốt nghĩ không thể đi xem hai phụ tử quyết đấu thật sự là rất đáng tiếc ......
Lúc Nạp Lan Yên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Toàn thân đau đến mức giống như là bị bánh xe hung hăng nghiền qua, khó khăn động động cổ, thấy Nhị Khuyết và Yêu Nghiệt đang ghé vào bên giường nàng ngủ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một cái, lặng yên không một tiếng động xuống giường, ra khỏi phòng.
Nạp Lan Yên duỗi người, xương cốt một trận bùm bùm vang, vuốt ve tròng mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng của Tiểu Bảo: “Được rồi, không phải ta đã không có việc gì rồi sao?”
Tiểu Bảo gắt gao vòng quanh cổ tay của Nạp Lan Yên, mang theo vài tiếng nức nở nói: “Chủ nhân, người cũng không cần lo lắng , Thiên Phi Huyễn giống như cùng Địa Tinh Vương đạt thành hiệp nghị gì đó, sẽ không tìm chúng ta phiền toái nữa.”
Nạp Lan Yên nhướng mày, Yêu Nghiệt và Địa Tinh Vương đạt thành hiệp nghị gì?
Cửa lớn phía sau bị đẩy ra, giọng nói có chút khàn khàn của Yêu Nghiệt truyền đến: “Không cần lo lắng cho ta, dù thế nào thân phận bây giờ cũng là Địa Tinh tộc Vương tử.”
Nạp Lan Yên không thể phủ định: “Vậy bây giờ là tình huống gì?”
“Lão đại, làm một cuộc làm ăn đi.” Yêu Nghiệt nhếch khóe miệng một cái, hơi có chút phong phạm của gian thương.
Nạp Lan Yên nhướng lên một bên đuôi lông mày: “Làm ăn gì?”
Yêu Nghiệt từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược: “Loại đan dược này đối với tu luyện của Địa Tinh tộc có chút tác dụng, ta dùng tinh pháo vũ khí của Địa Tinh tộc cùng ngươi trao đổi đan dược.” Tiếng nói dừng một chút, sau đó nhún vai cười, “Địa Tinh tộc phong bế (khép kín) đã lâu, nếu muốn đi ra đại lục, dù sao cũng phải có cái bắt đầu đúng không?”
“Cố Nguyên Đan à.” Nạp Lan Yên lấy ra mười bình ném cho Yêu Nghiệt, “Những thứ này làm tiền đặt cọc, ta trước muốn ba trăm bộ tinh thạch đại pháo, năm trăm bộ tinh thạch khôi giáp, một ngàn bộ tinh thạch cung nỏ.”
Trước khi Nạp Lan Yên đến Địa Tinh tộc đã thèm nhỏ dãi vũ khí của bọn họ rồi, năng lực chiến đấu của Địa Tinh tộc ở mức bình thường, nhưng vũ khí này mỗi cái lấy ra đều là làm cho người ta đỏ mắt ghen tị.
Cuộc làm ăn với Yêu Nghiệt này, có thể xem như gãi đúng chỗ ngứa.
Yêu Nghiệt con ngươi vừa chuyển, cười tủm tỉm nói: “Lão đại, có còn đan dược tốt hơn hay không?”
“Chuẩn bị cho ta cái luyện đan thất.” Nạp Lan Yên cũng muốn thử xem trình độ luyện đan hiện nay của chính mình sau khi thực lực đã đột phá Đại Linh Sư, “Nhưng mà Yêu Nghiệt, ngươi xác định Địa Tinh Vương bên kia không thành vấn đề?”
“Yên tâm đi, không đến một năm rưỡi hắn sẽ không xuất quan.” Đáy mắt của Yêu Nghiệt chợt lóe lên một đám u mang rồi biến mất, “Hiện tại Địa Tinh tộc coi là của ta.”
Nhị Khuyết mới vừa đi ra khỏi phòng chợt nghe đến lời nói hùng hồn của Yêu Nghiệt, ngáp một cái, híp hai mắt nổi lên bọt nước: “Yêu Nghiệt, rốt cuộc hôm qua ngươi là như thế nào giải quyết Địa Tinh Vương vậy?”
Bắt đầu từ hôm qua lòng hiếu kỳ của hắn đã ngứa giống như bị con mèo nhỏ cào loạn, chỉ hận không thể bắt trụ Yêu Nghiệt để hỏi rõ ràng.
Yêu Nghiệt cười thần bí: “Ngươi đoán xem.”
Nhị Khuyết tức giận liếc mắt, nếu hắn có thể đoán được còn để tâm ngứa cả đêm sao?
Nạp Lan Yên nhướng nhướng mày, cũng không tính hỏi tới, dù sao luận thủ đoạn, Yêu Nghiệt đen tối hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ.
Dù sao nên đánh cũng đã rat ay độc ác đánh, nếu Yêu Nghiệt có thể thu phục đại phiền toái Địa Tinh Vương này, vậy có thể cùng Địa Tinh tộc sinh ra giao dịch hữu nghị cũng là chuyện không thể tốt hơn.
Nhị Khuyết thấy không thể hỏi ra cái gì ở trên người Yêu Nghiệt, liền tiến đến bên người Nạp Lan Yên: “Lão đại, thương thế trên người ngươi thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, dưỡng vài ngày thì tốt rồi.” Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn Nhị Khuyết, ánh mắt chiếu thẳng kia làm cho da đầu của Nhị Khuyết từng trận run lên, run lên từng trận, “Lão, lão đại?”
Nạp Lan Yên dời tầm mắt, nhìn về phía Yêu Nghiệt: “Yêu Nghiệt, lúc ta xem tư liệu về Địa Tinh tộc, nhớ rõ nơi này có chỗ gọi là Luyện Ngục?”
Tiếp thu được tín hiệu của Nạp Lan Yên, Yêu Nghiệt lập tức không có ý tốt cong lên khóe miệng: “Thật có chỗ như vậy.”
Nạp Lan Yên trực tiếp túm cổ áo của Nhị Khuyết ném về phía Yêu Nghiệt: “Ném hắn vào đó nấu lại lần nữa đi!”
Không có một thân nghịch thiên thiên phú, lại còn một đống cặn bã chiến đấu trị giá là số âm, dù thế nào cũng nên ném vào đó tôi luyện thật tốt đi!
Yêu Nghiệt cười ha ha với tên ngốc trong tay, giao người cho hai thủ hạ cao lớn hơn ngựa, vung tay lên: “Lôi đi ra ngoài, rèn luyện!”
Còn chưa có kịp ứng lại, Nhị Khuyết đã bị hai tên Địa Tinh cao cấp kia gắt gao túm chặt, lập tức tay chân quơ loạn ngao ngao kêu to: “Lão đại, Yêu Nghiệt, các ngươi không thể đối với đóa hoa cố gắng nở rộ vì tổ quốc ta như vậy! Thiếu gia ta không cần đi cái đồ bỏ Luyện Ngục gì đó, buông tha cho ta đi......”
Mắt thấy Nhị Khuyết bị lôi đi càng xa, Nạp Lan Yên và Yêu Nghiệt giơ lên tươi cười xán lạn không có sai biệt, phất phất tay với thanh niên nước mắt lưng tròng: “Nhị Khuyết, cố lên, tổ chức chờ đợi ngươi vinh quang trở về!”
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên chạy tới một đạo bóng dáng, hoang mang rối loạn hô: “Điện hạ, điện hạ không tốt rồi! Có cao thủ nhân loại xông vào!”
Ngay tại trong nháy mắt Địa Tinh Vương công kích tới, Nạp Lan Yên bỗng nhiên động, năm ngón tay giơ lên, ở trên không trung lấy ra một thanh Cự Kiếm phiếm hàn mang (thanh kiếm lớn lộ ra khí lạnh)!
Một đạo lệ mang cắt đứt đầu ngón tay, từ chỗ thân kiếm rạch qua đầu ngón tay chảy xuống máu tươi, ‘ông’ một tiếng kiếm phát ra tiếng nổ vang, hai cổ lực lượng một đen một vàng ở trên thân kiếm giao phong hội tụ!
Nạp Lan Yên lẳng lặng đứng ở tại chỗ, lại giống như cùng Cự Kiếm hợp thành một thể, lưng thẳng tắp, ngông nghênh, rất có một cỗ khí thế cho dù trăm ngàn người ta cũng đánh đi qua!
“Một kiếm, xé không!”
Nạp Lan Yên mũi chân điểm một cái, eo cong xuống, hai tay cầm kiếm, Cự Kiếm ẩn chứa hắc kim chi lực (lực lượng màu vàng đen) lập tức vung xuống, tràn đầy khí thế chém tới phía Địa Tinh Vương!
Kiếm phong sắc bén, khí thế hào hùng!
Kiếm khí và lực lượng ngập trời va chạm vào nhau trên không trung, ‘phanh’ một tiếng kịch liệt nổ tung, cuồng phong cuồn cuộn nhấc lên vô số đất đá bay mù trời!
Nạp Lan Yên không dừng lại một chút nào, trực tiếp vọt vào bên trong đất đá ào ào trước mặt, cổ tay vừa lật, từ ngón giữa vô số ngân châm bỗng nhiên như mũi tên nhọn, đánh bay ra!
Lần lượt bị đánh bay cũng không sao, chỉ cần còn đứng lên được, đã nói lên nàng còn có dư lực để chiến đấu!
Mới vừa rồi ở trong đầu không ngừng hiện lên từng lần tính toán rốt cuộc kiếm chiêu thành hình, hiệu quả so với tưởng tượng của nàng còn mạnh hơn, Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, bất luận vì đám người Nhị Khuyết phía sau, hay là Lãnh Thiếu Diệp ở Liệt Diễm đế đô xa xôi, nàng cũng không thể thua!
Tuyệt đối không thể!
Địa Tinh Vương vung ống tay áo lên, mạnh mẽ lui về phía sau mấy chục thước (mét), khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân hiện lên vài phần khiếp sợ, tốc độ trưởng thành của thiếu nữ nhân loại này quả thực làm cho người ta rất kinh ngạc.
Liên tục mấy lần bị ông ta đánh ngã, chẳng những không có đánh tan ngạo khí bất khuất (kiêu ngạo không khuất phục) của nàng, ngược lại còn kích phát ra cổ tiềm lực vô cùng trong cơ thể nàng, huyệt Thái Dương của Địa Tinh Vương hung hăng nhảy lên, cũng không biết lúc này nên làm ra loại biểu tình gì.
Ngay tại lúc Địa Tinh Vương cho rằng Nạp Lan Yên sẽ tiếp tục phóng đại chiêu, bả vai đột nhiên bị nắm chặt, một cái chân cứng như sắt lập tức quấn lên mắt cá chân của hắn, ‘răng rắc’ uốn éo ra bên ngoài, thân thể lập tức không chịu khống chế lật nghiêng ra ngoài!
Thừa dịp ngươi băn khoăn, muốn mạng ngươi!
Nạp Lan Yên thừa cơ phản xoay người vặn cánh tay của Địa Tinh Vương, một phen đè xuống phía sau lưng của hắn, đầu gối hướng lên trên mạnh mẽ va chạm, thật mạnh đánh vào xương sườn phía bên phải của ông ta!
Đầu gối hạ xuống hết sức, mũi chân đã muốn hung hăng nghiền ở trên ngón chân của Địa Tinh Vương!
Lúc Địa Tinh Vương đang ăn đau, thân hình thoắt một cái, lập tức đi vòng qua sau lưng hắn, trở tay một cái chế trụ ông ta, năm ngón tay hóa thành móng vuốt sắc bén, vòng qua sau cổ, bóp chặt cổ họng của ông ta răng rắc vặn, cùng lúc đó, cái ót đánh về phía sau hung hăng đụng vào cái ót của Địa Tinh Vương!
Sắc mặt của Địa Tinh Vương lật lượt thay đổi xanh trắng lại đen đỏ, hai mắt khẽ đảo, ‘phốc’ một tiếng liền hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.
Nạp Lan Yên không dám có chút lơ là, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra dây thừng làm bằng Thiên Tàm Ti, từ trong ra ngoài từng vòng trói Địa Tinh Vương thật chặt, khóe miệng mang theo cười lạnh.
Đối phó một nhân loại nho nhỏ, lấy ngạo khí và khinh địch của Địa Tinh Vương, căn bản khinh thường dùng Linh lực hộ thể, cho nên một khi bị Huyết Hồ Nạp Lan Yên từng tung hoành giới lính đánh thuê áp sát người......
Đánh không chết được ngươi cũng bị choáng nha!
Nạp Lan Yên đối với Địa Tinh Vương hôn mê bất tỉnh lại lần nữa tặng cho hai chữ, ha ha.
Đám Nhị Khuyết và mấy con thú nhìn xem mà trợn mắt há hốc miệng, cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Địa Tinh Vương mới vừa rồi còn một bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang thiên hạ duy ngã độc tôn, liền như vậy bị đánh bại? Hơn nữa bộ dáng giống như bị đánh cho thật thảm......
Nạp Lan Yên quay đầu nở nụ cười với mấy người, lúc vừa định nói cái gì đó, trước mắt lập tức tối sầm, cả người không chịu khống chế ngã về phía sau, ‘phịch’ một tiếng nện ở trên người Địa Tinh Vương.
Răng rắc!
Hình như là tiếng xương gãy, ở trong không gian tĩnh lặng này, càng thêm nổi bật vang dội.
Lúc này, một đạo bóng dáng màu bạc chợt từ trên trời giáng xuống, đưa tay nâng Nạp Lan Yên lên, cẩn thận dò xét mạch đập của nàng, sau một lúc lâu mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, may mắn, may mắn chưa có chuyện gì.
Nhị Khuyết hốc mắt hồng hồng: “Yêu Nghiệt......”
Yêu Nghiệt nâng tay cởi bỏ trói buộc trên người đám người Nhị Khuyết, đảo mắt liền nhìn thấy Địa Tinh Vương bị trói giống như cái bánh chưng, thấy cái ót của hắn ồ ồ đổ máu ra bên ngoài, không khỏi chuyển tầm mắt tới một mảnh sưng đỏ trên ót của Nạp Lan Yên, khóe miệng nhẹ nhàng co rút: “Lão đại đây là ngay cả thiết đầu công () đều dùng tới?”
() thiết đầu công: bạn nào có xem phim kiếm hiệp thì hiểu rõ, là dùng đầu để tấn công á.
Nhị Khuyết còn thật nghiêm túc lây ngón tay ra đếm: “Giẫm chân, móc mắt, đụng ót, túm tóc, lão đại chỉ còn không dùng chiêu cuối cùng là đá đản đản (khụ, đá bộ phận nào đó của phái nam ý :D) thôi.”
Yêu Nghiệt liếc mắt: “Đó là là chiêu thức ngươi hay dùng đi, nhanh chóng đứng lên đi theo ta.”
Nhị Khuyết nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau Yêu Nghiệt, nặng nề cúi đầu, kiếp trước hắn phụ trách nghiên cứu chế tạo vũ khí, đó là sở trường của hắn, hắn có thể cung cấp vũ khí nóng tiên tiến nhất cho đồng đội của mình, giúp bọn họ dễ dàng giải quyết chiến đấu, cho nên vẫn không cảm thấy thứ võ lực (sức mạnh cường bạo) cặn bã của mình có vấn đề gì.
Nhưng ở trong cái thế giới hoàn toàn khác biệt với kiếp trước này......
Nhị Khuyết cắn thật chặt môi dưới, quá yếu, hắn quá yếu!
Tiểu Bảo trượt đến trên người Nạp Lan Yên, quấn người nằm ở trong ngực của nàng, phun lưỡi rắng không ngừng liếm láp vết thương trên người nàng, từng giọt nước mắt lại ngăn không được ‘ào ào’ tuôn ra bên ngoài.
Mà Hỏa Ly và Liêu ca lại trái ngược với kiêu ngạo hoạt bát ngày thường, nhắm mắt, không nói một lời đi theo phía sau Yêu Nghiệt, tròng mắt thường thường dừng ở trên người Nạp Lan Yên còn đang hôn mê bất tỉnh, có áy náy, có thống khổ, còn có một chút phức tạp không cách nào hình dung.
Đi ra khỏi lòng đất thần bí này, Yêu Nghiệt đưa Nạp Lan Yên trong lòng cho Nhị Khuyết, nói với ba vị trưởng lão ở ngoài cửa: “Chiếu cố bọn họ thật tốt.”
Nhị Khuyết ngây ngốc tiếp nhận Nạp Lan Yên: “Yêu Nghiệt?”
Mắt bạc của Yêu Nghiệt chợt lóe, thản nhiên cười nói: “Cũng không thể để cho các ngươi luôn bị Địa Tinh tộc gây phiền toái không phải sao?”
Vừa dứt lời, Yêu Nghiệt đã muốn xoay người lại bước vào nơi thần bí này, dương tay vung lên đóng cửa cửa vào, ngăn cản tầm mắt của mấy người Nhị Khuyết.
Ba vị trưởng lão khẽ thở dài khó nhận ra, nói với đám người Nhị Khuyết: “Theo chúng ta đến đây đi, các vị đều cần trị liệu.”
Nhị Khuyết hít hít cái mũi, luôn luôn có loại cảm giác Yêu Nghiệt sắp phóng đại chiêu, không có lòng tốt nghĩ không thể đi xem hai phụ tử quyết đấu thật sự là rất đáng tiếc ......
Lúc Nạp Lan Yên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Toàn thân đau đến mức giống như là bị bánh xe hung hăng nghiền qua, khó khăn động động cổ, thấy Nhị Khuyết và Yêu Nghiệt đang ghé vào bên giường nàng ngủ, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một cái, lặng yên không một tiếng động xuống giường, ra khỏi phòng.
Nạp Lan Yên duỗi người, xương cốt một trận bùm bùm vang, vuốt ve tròng mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng của Tiểu Bảo: “Được rồi, không phải ta đã không có việc gì rồi sao?”
Tiểu Bảo gắt gao vòng quanh cổ tay của Nạp Lan Yên, mang theo vài tiếng nức nở nói: “Chủ nhân, người cũng không cần lo lắng , Thiên Phi Huyễn giống như cùng Địa Tinh Vương đạt thành hiệp nghị gì đó, sẽ không tìm chúng ta phiền toái nữa.”
Nạp Lan Yên nhướng mày, Yêu Nghiệt và Địa Tinh Vương đạt thành hiệp nghị gì?
Cửa lớn phía sau bị đẩy ra, giọng nói có chút khàn khàn của Yêu Nghiệt truyền đến: “Không cần lo lắng cho ta, dù thế nào thân phận bây giờ cũng là Địa Tinh tộc Vương tử.”
Nạp Lan Yên không thể phủ định: “Vậy bây giờ là tình huống gì?”
“Lão đại, làm một cuộc làm ăn đi.” Yêu Nghiệt nhếch khóe miệng một cái, hơi có chút phong phạm của gian thương.
Nạp Lan Yên nhướng lên một bên đuôi lông mày: “Làm ăn gì?”
Yêu Nghiệt từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược: “Loại đan dược này đối với tu luyện của Địa Tinh tộc có chút tác dụng, ta dùng tinh pháo vũ khí của Địa Tinh tộc cùng ngươi trao đổi đan dược.” Tiếng nói dừng một chút, sau đó nhún vai cười, “Địa Tinh tộc phong bế (khép kín) đã lâu, nếu muốn đi ra đại lục, dù sao cũng phải có cái bắt đầu đúng không?”
“Cố Nguyên Đan à.” Nạp Lan Yên lấy ra mười bình ném cho Yêu Nghiệt, “Những thứ này làm tiền đặt cọc, ta trước muốn ba trăm bộ tinh thạch đại pháo, năm trăm bộ tinh thạch khôi giáp, một ngàn bộ tinh thạch cung nỏ.”
Trước khi Nạp Lan Yên đến Địa Tinh tộc đã thèm nhỏ dãi vũ khí của bọn họ rồi, năng lực chiến đấu của Địa Tinh tộc ở mức bình thường, nhưng vũ khí này mỗi cái lấy ra đều là làm cho người ta đỏ mắt ghen tị.
Cuộc làm ăn với Yêu Nghiệt này, có thể xem như gãi đúng chỗ ngứa.
Yêu Nghiệt con ngươi vừa chuyển, cười tủm tỉm nói: “Lão đại, có còn đan dược tốt hơn hay không?”
“Chuẩn bị cho ta cái luyện đan thất.” Nạp Lan Yên cũng muốn thử xem trình độ luyện đan hiện nay của chính mình sau khi thực lực đã đột phá Đại Linh Sư, “Nhưng mà Yêu Nghiệt, ngươi xác định Địa Tinh Vương bên kia không thành vấn đề?”
“Yên tâm đi, không đến một năm rưỡi hắn sẽ không xuất quan.” Đáy mắt của Yêu Nghiệt chợt lóe lên một đám u mang rồi biến mất, “Hiện tại Địa Tinh tộc coi là của ta.”
Nhị Khuyết mới vừa đi ra khỏi phòng chợt nghe đến lời nói hùng hồn của Yêu Nghiệt, ngáp một cái, híp hai mắt nổi lên bọt nước: “Yêu Nghiệt, rốt cuộc hôm qua ngươi là như thế nào giải quyết Địa Tinh Vương vậy?”
Bắt đầu từ hôm qua lòng hiếu kỳ của hắn đã ngứa giống như bị con mèo nhỏ cào loạn, chỉ hận không thể bắt trụ Yêu Nghiệt để hỏi rõ ràng.
Yêu Nghiệt cười thần bí: “Ngươi đoán xem.”
Nhị Khuyết tức giận liếc mắt, nếu hắn có thể đoán được còn để tâm ngứa cả đêm sao?
Nạp Lan Yên nhướng nhướng mày, cũng không tính hỏi tới, dù sao luận thủ đoạn, Yêu Nghiệt đen tối hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ.
Dù sao nên đánh cũng đã rat ay độc ác đánh, nếu Yêu Nghiệt có thể thu phục đại phiền toái Địa Tinh Vương này, vậy có thể cùng Địa Tinh tộc sinh ra giao dịch hữu nghị cũng là chuyện không thể tốt hơn.
Nhị Khuyết thấy không thể hỏi ra cái gì ở trên người Yêu Nghiệt, liền tiến đến bên người Nạp Lan Yên: “Lão đại, thương thế trên người ngươi thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, dưỡng vài ngày thì tốt rồi.” Nạp Lan Yên đảo mắt nhìn Nhị Khuyết, ánh mắt chiếu thẳng kia làm cho da đầu của Nhị Khuyết từng trận run lên, run lên từng trận, “Lão, lão đại?”
Nạp Lan Yên dời tầm mắt, nhìn về phía Yêu Nghiệt: “Yêu Nghiệt, lúc ta xem tư liệu về Địa Tinh tộc, nhớ rõ nơi này có chỗ gọi là Luyện Ngục?”
Tiếp thu được tín hiệu của Nạp Lan Yên, Yêu Nghiệt lập tức không có ý tốt cong lên khóe miệng: “Thật có chỗ như vậy.”
Nạp Lan Yên trực tiếp túm cổ áo của Nhị Khuyết ném về phía Yêu Nghiệt: “Ném hắn vào đó nấu lại lần nữa đi!”
Không có một thân nghịch thiên thiên phú, lại còn một đống cặn bã chiến đấu trị giá là số âm, dù thế nào cũng nên ném vào đó tôi luyện thật tốt đi!
Yêu Nghiệt cười ha ha với tên ngốc trong tay, giao người cho hai thủ hạ cao lớn hơn ngựa, vung tay lên: “Lôi đi ra ngoài, rèn luyện!”
Còn chưa có kịp ứng lại, Nhị Khuyết đã bị hai tên Địa Tinh cao cấp kia gắt gao túm chặt, lập tức tay chân quơ loạn ngao ngao kêu to: “Lão đại, Yêu Nghiệt, các ngươi không thể đối với đóa hoa cố gắng nở rộ vì tổ quốc ta như vậy! Thiếu gia ta không cần đi cái đồ bỏ Luyện Ngục gì đó, buông tha cho ta đi......”
Mắt thấy Nhị Khuyết bị lôi đi càng xa, Nạp Lan Yên và Yêu Nghiệt giơ lên tươi cười xán lạn không có sai biệt, phất phất tay với thanh niên nước mắt lưng tròng: “Nhị Khuyết, cố lên, tổ chức chờ đợi ngươi vinh quang trở về!”
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên chạy tới một đạo bóng dáng, hoang mang rối loạn hô: “Điện hạ, điện hạ không tốt rồi! Có cao thủ nhân loại xông vào!”