Muốn uống máu của thiếu gia, liền làm tốt chuẩn bị bị hắn lột một lớp da đi!
Đơn giản, bạo lực, đủ dùng!
Nhìn nụ cười vô sỉ trên mặt Nhị Khuyết kia, Nạp Lan Yên nhịn xuống xúc động một cước đá ra: “Nếu tiểu tử ngươi không về Liệt Diễm, người Cung gia còn không lột da ta?”
Cung gia chỉ có mỗi một dòng độc đinh là hắn như vậy (lee: hiu hiu, nghĩa là đời này chỉ có mỗi NK là nam á), nếu để xảy ra chút vấn đề nào, người Cung gia nhất định sẽ hủy đi đế đô!
“Ta đây trước trở về một chuyến?” Nhị Khuyết ngẫm lại cũng là, đi ra ngoài rèn luyện, vẫn là nói một tiếng với trưởng bối (bậc cha chú) trong nhà vẫn tốt hơn.
Hỏa Ly ngẩng đầu: “Vì nguyên nhân đặc biệt, ta phải lập tức đi, ta mang ngươi qua Mộ Tư sơn mạch (dãy núi Mộ Tư) còn có thể an toàn một chút.”
Nhị Khuyết dương cằm tự đắc, cười thật phô trương: “Thôi đi cưng ơi, có câu là thuận tắc phàm nghịch tắc cường (*), không có nguy hiểm thiếu gia đi đâu tăng cường thực lực đây?”
(*) Thuận tắc phàm nghịch tắc cường: luôn như ý thì bình thường, gặp khó khăn mới trở nên mạnh mẽ.
“Ôi!” Yêu Nghiệt nhướng mày, “Tiểu Nhị Khuyết, rất có giác ngộ nha.”
“Chỉ số thông minh của thiếu gia cao như vậy, giác ngộ phải số một!” Nhị Khuyết vung tóc, vô cùng đắc chí.
Nạp Lan Yên và Yêu Nghiệt đồng loạt liếc mắt: “Ngươi đứng sang bên cạnh đi!”
Trăm miệng một lời, vô cùng ghét bỏ.
Nhị Khuyết bẹt miệng mếu máo, ủy ủy khuất khuất chà đạp tiểu Hỏa Ly và tiểu Liêu ca ở trong lòng, trước lúc Hỏa Ly sắp dựng lông (bùng nổ tức giận á), chậm rì rì nói: “Tiểu Hỏa Ly, ngươi và phì điểu (con chim béo) có thể an toàn trở lại Thú tộc sao?”
Hỏa Ly hung hăng chụp một móng vuốt vào tay của Nhị Khuyết: “Ta tự có biện pháp trở về, ngươi đã muốn chính mình xông qua Mộ Tư sơn mạch vậy liền theo ý ngươi đi, nhưng ta ở đầm lầy Hắc Phong chờ ngươi một tháng, quá thời hạn không đợi!”
Đầm lầy Hắc Phong ở chỗ sâu trong Mộ Tư sơn mạch, khí hậu ác liệt, khắp nơi nguy hiểm, là nơi những năm qua có nhiều người bỏ mạng nhất khi rèn luyện ở trong dãy núi.
Nhị Khuyết kéo kéo khóe miệng: “Thành giao.”
“Tiểu Yên.” Hỏa Ly nhìn về phía Nạp Lan Yên, trong con ngươi hồng bảo thạch xẹt qua một chút dị sắc, “Sau này còn gặp lại.”
Nạp Lan Yên xoa nhẹ đầu của nó: “Trong đầu ngươi chứa cái gì ta cũng lười hỏi, ngươi chỉ cần biết rằng ta là thật tình coi ngươi là bằng hữu là được.”
Hai mắt của Hỏa Ly phát sáng, mắt hồng giương lên: “Vậy có muốn cùng ta tiến thêm một bước phát triển một chút hay không? Ta bản tính tốt đẹp, xuất thân cao quý, đến nay chưa hề có hôn phối, đối xử với bạn lữ (bạn đời) mình nhận định là một đời một kiếp quyết không...... Ngao Lãnh Thiếu Diệp tên hỗn đản (tên khốn) ngươi dám ném ta!”
Một đạo đường cong màu lửa đỏ xinh đẹp xẹt qua không trung, ‘vù’ một cái bay ra thật xa bên ngoài.
Bẹp!
Lãnh Thiếu Diệp vừa thu tay về, chợt nghe đến một tiếng hôn vang dội vang lên ở phía sau hắn, mặt tối sầm, quay đầu liền nhìn thấy Liêu ca đã thành công trộm hương (hôn trộm á) ở trên mặt Nạp Lan Yên vỗ vỗ cánh nhanh chóng lẩn trốn, còn không quên quay đầu lưu luyến không rời rống lên một câu: “Tiểu Yên Yên, ngày nào đó nếu đá tên thần mặt đen này mà nói, nhớ suy nghĩ một chút Liêu ca đại nhân ta nha!”
Quả thực không thể nhịn được nữa!
Lãnh Thiếu Diệp vung tay áo chém ra một đạo kình phong, mang theo lực lượng bá đạo quét ngang mọi thứ nháy mắt quấn lấy Hỏa Ly và Liêu ca phóng về phía trời cao!
“A ~ a ~ Lãnh Thiếu Diệp tên hỗn đản ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Liêu ca đại đại đại nhân cũng thế, không bỏ qua cho ngươi đâu!” (lee: *phốc* buồn cười quá, Liêu ca đại nhân rống lắm ‘đại’ vậy :v)
Trên bầu trời không ngừng bay lên hai điểm đen, mơ hồ chỉ để lại hai đạo âm thanh hổn hển, mấy giây sau, liền biến mất ở trong tầm mắt.
Tam gia nhẹ nhàng thu tay về: “Nếu phải về nhà, gia liền tốt bụng tiễn đưa bọn họ một đoạn đường.” (lee: *nuốt nước miếng cái ực* vâng *gật đầu liên tục* ca rất tốt bụng ~)
Yêu Nghiệt: “. . . . . .”
Nhị Khuyết: “. . . . . .”
Người này quả thực chính là cái hũ dấm chua lớn đi?
Tam gia quay người lại, ánh mắt liền trở thành dịu dàng: “Vợ, có mệt hay không? Có đói bụng không?”
Nạp Lan Yên thu hồi tầm mắt nhìn trời, quyết đoán ngẩng đầu ở trên mặt Tam gia cắn một ngụm: “Có chút muốn ăn nho.”
“Gia lột vỏ cho nàng.” Tam gia dắt bàn tay nhỏ bé tinh tế mềm mượt của Hồ Ly nhà mình, nhìn không chớp mắt đi về phía lầu các.
Nạp Lan Yên theo ở bên người Tam gia, lười biếng ngáp một cái: “Tam gia, chuyện lần trước đáp ứng Tiểu Phượng Vũ còn chưa thực hiện, trở về nên mang cho nàng chút lễ vật tốt gì đây?”
“Không cho.” Gia còn chưa có được nhận qua cái gì đâu!
“Ừm, nếu không tiện đường rẽ qua Mộ Tư sơn mạch một chuyến, bắt mấy con Linh thú cho nha đầu kia?”
“Gia thấy tóm con thỏ là được.”
. . . . . .
Hai đạo bóng dáng một đen một đỏ, cùng với âm thanh nói chuyện với nhau, càng lúc càng xa.
Hai tay của Yêu Nghiệt vòng ở trước ngực, nhướng mày nhìn hai người rời đi: “Trước mắt xem ra, tiểu tử này đối với lão đại thế nhưng thật ra cũng rất tốt.”
Nhị Khuyết nhún nhún vai: “Đừng nhìn đời trước ở trước mặt lão đại giống như lôi kéo cái gì, hiện tại...... Chậc chậc, chân chó (*) đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung rồi.”
(*) chân chó: ý chỉ sự nịnh bợ.
Yêu Nghiệt cười nhẹ: “Đối với nàng thật tốt là được.”
Nhị Khuyết nhướng mày: “Nói như vậy là ngươi cứ thế dễ dàng mà bỏ qua cho hắn à, ta thật bất ngờ đó.”
“Một người nam nhân đơn thuần thiện lương như ta, như thế nào có thể đi làm khó dễ người?” Khóe miệng của Yêu Nghiệt nâng lên một độ cong ý vị thâm trường, “Đợi khi tìm được bọn Kỳ Lân, ngồi xem trò hay chẳng phải là cũng có ý tứ hay sao?”
“Vâng vâng vâng, ngươi đơn thuần ngươi thiện lương, giống như một đóa hoa trắng nhỏ thuần khiết vô tội.” Nhị Khuyết bĩu môi, nếu Yêu Nghiệt có thể biến thành thiện lương, không chừng nửa bầu trời đều có thể bị dọa sợ đến mức sụp đổ.
Yêu Nghiệt bẻ ngón tay ‘rắc rắc’, cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Vì chúc mừng hai huynh đệ ta gặp lại, đến luận bàn nho nhỏ một chút đi.”
Nhị Khuyết nhếch miệng: “Đang có ý này, vừa vặn thử xem thực lực vừa đột phá này!”
Hai huynh đệ hưng trí bừng bừng đi đến sân huấn luyện, lúc trở về, bên môi Yêu Nghiệt là một nụ cười lạnh nhạt, Nhị Khuyết lại theo ở phía sau nhe răng nhếch miệng xoa xoa bả vai xoa xoa chân, khóc không ra nước mắt.
Thiếu gia rõ ràng đã rất cố gắng, không biết tại sao bên người lại tràn ngập biến thái. (lee: tiểu Khuyết Khuyết, bé chấp nhận số phận đi ~ ing)
Nạp Lan Yên đang ngồi ở trên cửa sổ, nhàn nhã thưởng thức rượu, nhìn bộ dáng của hai người, nhướng mày cười nói với Nhị Khuyết: “Xem ra cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn.”
Nhị Khuyết đặt mông ngồi ở trên ghế, nắm lên một phen anh đào ném vào miệng giống như đang trút căm phẫn, dương cằm không để ý tới người khác.
Yêu Nghiệt mang tới một chiếc chén ngọc, rót ly rượu: “Lãnh Thiếu Diệp đâu?”
Nạp Lan Yên uống xong một ngụm rượu, ngón giữa vân vê chén ngọc xoay một vòng: “Cùng ba trưởng lão của các ngươi nói chuyện làm ăn.”
Vẻ mặt của Yêu Nghiệt lập tức cứng đờ, buông ly rượu, xoay người rời đi.
“Ha ha ha ha......” Nhị Khuyết phun ra hạt anh đào, vỗ bàn vui sướng cười to, “Để cho ngươi đánh ta này, quả báo, quả báo đó! Hít!”
Không nghĩ rằng lại động tới miệng vết thương, Nhị Khuyết đau đến mức lại một trận nhe răng. (lee: *cười to* NK, để cho ngươi cười trên nỗi đau của người khác này, quả báo, quả báo đó!)
Nạp Lan Yên thở dài, bắn ra cho một viên đan dược Nhị Khuyết: “Ngươi nói ngươi không có việc gì đi trêu chọc Yêu Nghiệt để làm chi?”
Với tính tình kia của Yêu Nghiệt, trêu chọc hắn không phải là tìm đánh thì là gì?
“Ai làm cho tên kia còn trưng ra vẻ mặt nằm mơ giữa ban ngày.” Giọng nói của Nhị Khuyết thấp thấp, Yêu Nghiệt nhìn như không có việc gì, hắn lại có thể nhìn ra từ đầu đến giờ đáy lòng của Yêu Nghiệt có một tia hoảng hốt.
Nhưng mà vốn nghĩ rằng có thể thống thống khoái khoái đánh hắn một chút giúp hắn nhận rõ thực tế, kết quả lại bị Yêu Nghiệt thống thống khoái khoái đánh cho một trận, Nhị Khuyết lại nắm lên một quả anh đào ném vào trong miệng, thua thiệt lớn, quả thật là thua thiệt lớn!
Nạp Lan Yên dừng một chút, không nói gì, chính là lại tự rót cho mình một ly rượu.
Mặt trời chiều ngã về tây, ráng mây như lửa.
Món ăn ngon, rượu ngon thuần hương (thơm và tinh khiết), hơi thở náo nhiệt bao phủ toàn bộ lãnh địa của Địa Tinh tộc.
Trên quảng trường rộng lớn vang lên tiếng người ồn ào, tất cả tộc nhân một đường vui vẻ, cười vui liên tục, cụng rượu không ngừng, bất luận là Vương tử điện hạ thức tỉnh, hay là Lạc Thần đan đã lại xuất hiện sau ngàn năm, đều làm cho bọn họ lâm vào bên trong cuồng hoan (*) trước nay chưa có.
(*) cuồng hoan = vui hết mình = chè chén say sưa.
“Nạp Lan các hạ (*), ta kính người một ly!” Đại trưởng lão đã uống đến sắc mặt đỏ bừng, bưng một ly rượu đi đến trước mặt Nạp Lan Yên, “Có Lạc Thần đan này, thời gian Địa Tinh tộc của chúng ta hoàn toàn đi ra lãnh địa, không xa, không xa rồi. . . . . .”
(*) các hạ = ngài: lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao.
Đại trưởng lão uống có chút say, hốc mắt cũng có chút ửng đỏ: “Nạp Lan các hạ, nhớ lại năm đó Địa Tinh tộc của hùng bá một phương là cỡ nào uy phong, nhưng lại rơi vào nông nỗi phải làm ruộng như hiện nay, ta không có cam lòng, không cam lòng đấy!”
“Hiện tại tốt lắm, hiện tại tất cả đều ở trở nên tốt rồi.” Đại trưởng lão giơ cao ly rượu lên với Nạp Lan Yên, “Ta phải lại kính người một ly!”
“Đại trưởng lão khách khí.” Nạp Lan Yên mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.
Có một là có hai, mắt thấy đại trưởng lão là người thứ nhất kính rượu, nhị trưởng lão, tam trưởng lão còn có mười bảy Địa Tinh cao cấp hôm nay ăn vào Lạc Thần đan thay đổi bộ mặt cũng từng người tiến lên đây tìm Nạp Lan Yên kính rượu.
Sau đó, không biết khi nào thì ngay cả Lãnh Thiếu Diệp cũng bị một loạt người Địa Tinh tộc chen lấn đi ra ngoài, một đám Địa Tinh vây quanh Nạp Lan Yên, nối liền không dứt không ngừng tiến lên kính rượu.
Lãnh Thiếu Diệp thấy vậy sắc mặt lập tức biến thành xanh mét!
Yêu Nghiệt và Nhị Khuyết mang theo bình rượu đi đến bên người Lãnh Thiếu Diệp, Yêu Nghiệt cười nói: “Tam gia, mấy huynh đệ ta uống vài chén?”