Liên tiếp vài tiếng đây là, sửng sốt đến nói không nên lời.
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão bước nhanh đến gần, ở trong nháy mắt cảm nhận được lực lượng lửa nóng của đan dược, cả người đều chấn động.
Đại trưởng lão đoạt lấy bình ngọc, đổ ra một viên đan dược vào lòng bàn tay, đan viên dược tản tròn tròn trơn bóng đỏ như lửa tản ra hơi thở nóng rực khủng bố.
Đại trưởng lão tràn đầy khiếp sợ và bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), khi đan dược vừa chạm vào tay, hắn liền cảm giác được Linh lực trong cơ thể lập tức bạo động (chuyển động dữ dội), đó là xao động muốn tận lực phá tan áp chế: “...... Tiểu Yên, đây là đan dược gì?”
“Thần Linh đan.” Ánh sáng trong mắt Nạp Lan Yên vô cùng trong trẻo, “Một giờ sau khi đan dược luyện thành là thời gian tốt nhất để dùng, ba vị trưởng lão, Yêu Nghiệt, trong khoảng thời gian này các ngươi an bài một chút, mau chóng chuẩn bị công việc bế quan đi.”
Thần Linh đan?
Nhị trưởng lão thật cẩn thận cầm lấy một viên đan dược, rung đùi đắc ý nói: “Không đúng, Thần Linh đan trước kia ta thấy qua hoàn toàn không giống với cái này nha.”
Bát phẩm Thần Linh đan, tuy nói là đan dược trân quý có tiền chưa chắc đã mua được, nhưng ba đại trưởng lão cũng không phải không hiểu biết về vật này, Thần Linh đan này bọn họ từng được thấy qua mấy viên, nhưng hoàn toàn không có loại cảm giác vừa chạm vào tay liền làm cho Linh lực trong cơ thể bọn họ sinh ra xao động.
Nhưng không thể không thừa nhận là, so sánh với viên đan dược Nạp Lan Yên luyện chế này Thần Linh đan bọn họ từng gặp qua, bất luận là từ màu sắc, hơi thở hay là Linh lực ẩn chứa trong đó, đều xa xa không thể cùng so sánh.
Nạp Lan Yên đối với nghi vấn của nhị trưởng lão chỉ cười mà không nói, xoay người cầm tay của Lãnh Thiếu Diệp, cười nói với mấy người Yêu Nghiệt: “Phi Huyễn, ba vị trưởng lão, chúng ta đã đi ra ngoài mấy ngày, là lúc cần phải trở về.”
Đôi mắt bạc yêu dị của Yêu Nghiệt lập tức phóng đại, khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân lộ ra vài phần ngoài ý muốn: “Bây giờ ngươi đã phải đi?”
Rõ ràng mới gặp nhau không lâu.
Nhị Khuyết một phen ôm bả vai của Yêu Nghiệt, nhếch miệng vui vẻ nói: “Nhiều chuyện cần làm, chờ ngươi bế quan đi ra ta lại tụ họp.”
Yêu Nghiệt chụp được móng vuốt của Nhị Khuyết, tức giận nói: “Không phải tiểu tử ngươi lập tức muốn lăn đi Thú tộc sao? Cẩn thận đừng biến thành món ăn trong bàn cơm!”
“Thiếu gia anh minh thần võ như thế, ai dám ăn ta?” Nhị Khuyết huýt sáo, vô sỉ cười, dám đánh chủ ý lên hắn, cẩn thận đừng để hắn lột da nướng thịt ăn!
Đại trưởng lão thật cẩn thận thả lại đan dược vào bình ngọc: “Tiểu Yên, ngươi không thể ở nhiều thêm vài ngày hả?”
Nạp Lan Yên cười lắc lắc đầu: “Là lúc đi trở về rồi.”
Nhìn Nạp Lan Yên tâm ý đã quyết, đại trưởng lão cũng không lại giữ nữa, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đồ vật màu đen, đưa tới: “Đây là đỉnh lô lúc trước ta luyện chế, coi như là lễ gặp mặt trễ.”
“Hắc Tôn thạch? Không thể ngờ rằng nơi này lại vẫn có nguyên thạch bậc này.” Giọng nói hơi có chút kinh ngạc của đại sư tôn vang lên, “Tiểu Yên ngốc, thu đi.”
“Vậy liền đa tạ đại trưởng lão, ta vừa đúng thiếu một đỉnh lô luyện đan tốt!” Nạp Lan Yên cũng chưa từ chối, tiếp nhận đỉnh lô, mắt hồ khẽ nhếch, khóe miệng gợi lên, cười đến giống như một con tiểu Hồ Ly giảo hoạt, nháy nháy mắt nhìn nhị trưởng lão, “Nhị trưởng lão, tục ngữ nói có qua mà không có lại là khiếm nhã (bất lịch sự), dù thế nào ngài cũng phải tỏ ý chứ?”
“Ha ha ha, tiểu nha đầu ngươi còn tìm đến ta muốn đấy!” Nhị trưởng lão bị giọng điệu của Nạp Lan Yên hoàn toàn chọc cười, tiểu nha đầu lừa đảo này thấy thế nào đều là một người kiêu ngạo liều lĩnh, lúc này vừa lên tiếng đòi hỏi, lại làm cho hắn thấy nhiều thêm vài phần thân cận, lập tức lấy ra một quả trứng Linh thú lớn cỡ bàn tay, toàn thân hiện ra màu đỏ óng ánh sáng bóng, vừa thấy liền biết là bất phàm.
Nhị trưởng lão lắc đầu cười: “Đây là trứng Linh thú hơn một trăm năm trước ta ngẫu nhiên thấy ở một chỗ trong sơn động, vốn là tính đưa cho ngươi, còn phải để tiểu nha đầu ngươi đòi hỏi?”
Đại trưởng lão kinh ngạc: “Lão Nhị, ngươi thế nhưng tư tàng (dấu riêng) trứng Thú tộc?”
Tam trưởng lão sững sờ: “Nhị ca, lúc nào thì ngươi đã ẩn giấu đồ chơi như vậy?”
Nhị trưởng lão nhìn trời, ho nhẹ một tiếng: “Bản thân các ngươi không phát hiện, đâu có chuyện gì liên quan tới ta. Tốt lắm tốt lắm, ta muốn đi trước chuẩn bị bế quan, các ngươi tùy ý.”
Nói xong đặt trứng Linh thú vào trong lòng Nạp Lan Yên, xoay người nhanh như chớp liền biến mất không thấy.
“Tiểu Yên nha đầu, lần sau gặp, lên đường cẩn thận đó.” Đại trưởng lão và tam trưởng lão vội vã bỏ lại một câu cho Nạp Lan Yên, liền đuổi theo phương hướng nhị trưởng lão vừa chạy đi.
Thân là một Địa Tinh tộc trưởng lão, thế nhưng lại dám tư tàng trứng Thú tộc, không giải thích rõ ràng không tha cho lão tiểu tử này!
Trong con ngươi hẹp dài của Yêu Nghiệt xẹt qua một chút ý cười, tiến lên từng bước ôm lấy Nạp Lan Yên: “Vũ khí đã đều giao dịch cho Lãnh Thiếu Diệp, lão đại, cũng đừng quên mỗi tháng đưa đan dược tới nha.”
Nạp Lan Yên thật mạnh ôm Yêu Nghiệt một cái: “Quên không được, Yêu Nghiệt!”
Sắc mặt của Lãnh Thiếu Diệp có chút xanh mét, lại chịu đựng vẫn chưa phát tác.
Chính là ánh mắt bốc hỏa đảo một cái liền không chuyển mà nhìn chằm chằm cánh tay của Yêu Nghiệt ôm trọn trên vai của Nạp Lan Yên, cọ cọ, ngọn lửa đã sắp phun ra rồi.
Yêu Nghiệt ôm lấy Nạp Lan Yên, vừa mới ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt khiếp người của Lãnh Thiếu Diệp, môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên một độ cong kinh diễm, vốn là bởi vì ly biệt tâm tình có chút trầm muộn lại sinh ra một tia thống khoái.
Quả nhiên, niềm vui thú của đời người phải dựng trên nỗi thống khổ của người nha.
Nhị Khuyết từ từ tiến lên, một tay kéo hai người vào trong lòng: “Hai ngươi đừng quên thiếu gia, thiếu gia cũng muốn ôm nha!”
Không khí ly biệt, chung quy có chút phiền muộn.
Lãnh Thiếu Diệp ngẩng đầu lên trời huýt sáo, trên trời vang lên một tiếng kêu to rõ, ngay sau đó một con Tử Kim Bằng uy phong lẫm lẫm thật lớn từ không trung cúi người lao xuống, vững vàng hạ xuống phủ phục ở bên chân Lãnh Thiếu Diệp.
“Tử Kim Bằng rất suất khí (đẹp trai, có ý khen á)!”
Nhị Khuyết nhìn Tử Kim Bằng toàn thân đều bị tràn đầy hơi thở tàn khốc điên cuồng phá vỡ khí trời lóa mắt, ánh mắt đều phóng xuất tinh tinh (lóe ra chấm sáng nhỏ) đến đây: “Rất suất , rất suất! Đây chính là bá chủ bầu trời Tử Kim Bằng chân chính đó! Lãnh Thiếu Diệp ngươi từ chỗ nào có được vậy?”
“Trên đường đến đây đụng phải.” Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nhìn lướt qua Tử Kim Bằng, một tay chặn ngang ôm lấy Nạp Lan Yên, nhảy lên trên lưng Tử Kim Bằng, đảo mắt nhìn về phía Nhị Khuyết còn vây quanh Tử Kim Bằng hoa chân múa tay vui sướng, “Nhị Khuyết, ngươi có đi hay không?”
Nhị Khuyết vội vàng nhảy lên: “Đi đi đi, khẳng định đi mà!”
Có thể ở trên lưng bá chủ thiên không (bầu trời) Tử Kim Bằng trong truyền thuyết mà bay lượn chín tầng mây, chuyện này uy phong vô cùng bậc này như thế nào hắn cũng không có khả năng bỏ qua được không?
Yêu Nghiệt đỡ trán, tên kia thiếu dây như vậy, thả hắn một người đi Mộ Tư sơn mạch thật có thể an toàn đến đầm lầy Hắc Phong sao?
“Yêu Nghiệt, hẹn gặp lại.”
Yêu Nghiệt nhìn ba người đứng ở trên lưng Tử Kim Bằng, hai tròng mắt màu bạc hiện ra một chút nhu hòa, nhẹ nhàng phất phất tay: “Hẹn gặp lại.”
Tử Kim Bằng ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, vỗ mở hai cánh, xông thẳng tới chân trời.
Yêu Nghiệt nhắm hai mắt có chút phát chát, đứng ở tại chỗ, tùy ý gió lạnh thổi bay vạt áo, cũng chậm chạp chưa rời đi.
Trên chín tầng mây, Tử Kim Bằng giương cánh bay lượn.
Nhị Khuyết quay đầu nhìn lãnh địa của Địa Tinh tộc càng ngày càng xa xôi, hốc mắt có chút đỏ, một chuyến đi đến Địa Tinh tộc này, trước khi tới bất luận như thế nào đều không nghĩ đến có thể ở nơi này nhìn thấy Yêu Nghiệt, chí hữu (bạn thân), huynh đệ cả đời!
Thật tốt quá.
Làm lại một đời, bên người còn có bọn họ ở cạnh, thật sự là quá tốt.
Nạp Lan Yên vỗ vỗ bả vai của Nhị Khuyết: “Tốt xấu gì cũng sống hai đời, nếu ở đây không xông ra một chút thành tựu, đã có thể xấu hổ chết người rồi.”
Nhị Khuyết lau mặt, dương cằm hừ hừ cười nói: “Đời này thế nhưng thiếu gia là phải trở thành nam nhân cường đại nhất! Chờ xem!”
“Trước tiên bổ sung cái dây bị thiếu kia rồi nói sau.” Nạp Lan Yên không chút lưu tình hắt một chậu nước lạnh, thả tên thiếu dây này một người đi Mộ Tư sơn mạch, nàng thật đúng là không yên lòng.
Nhị Khuyết chỉ chỉ huyệt Thái Dương của chính mình: “Lão đại, một trăm tám mươi, thông minh điển hình đấy!”
Nạp Lan Yên liếc mắt nhìn Nhị Khuyết một cái, lười lại cùng tên ngốc này thảo luận vấn đề chỉ số thông minh, ngáp một cái, nheo lại con ngươi có chút nước, giữa mi tâm lại lần nữa hiện ra một tia mệt mỏi.
Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày một cái, bàn tay to chụp tới ôm Nạp Lan Yên vào trong lòng, ngón tay mang theo một lớp vết chai nhẹ nhàng xoa mi tâm của nàng, tiếng nói trầm thấp, mang theo vài phần đau lòng và dịu dàng: “Ngủ một lát đi.”
Hai tay của Nạp Lan Yên vòng ở bên hông hắn, khẽ nhếch cằm, khóe miệng giơ lên một độ cong chói mắt: “Tam gia, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được phương pháp trở về.”
Hả?
Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày, tiểu Hồ Ly của hắn muốn nói cái gì?
Nạp Lan Yên cầm tay phải của hắn, mười ngón đan chặt, giơ lên đặt ở giữa bọn họ, gằn từng chữ: “Chúng ta sẽ cứ tay nắm tay như vậy, nói cho thân nhân, bằng hữu cùng với tất cả những người quen biết của chúng ta, chúng ta là người yêu, Lãnh Thiếu Diệp và Nạp Lan Yên, là người yêu cả đời, là người yêu trọn đời vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Tay kia của Lãnh Thiếu Diệp thì gắt gao nắm chặt rồi buông ra ở dưới ống tay áo, mắt ưng đen như mực khóa ở trên người Nạp Lan Yên, nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, nhịn không được nữa hung hăng ôm nàng vào trong lòng, thật chặt, giống như muốn khảm vào bên trong xương cốt.
Nhị Khuyết né qua một bên, không có đi xem bọn hắn, lại thu hết lời nói của Nạp Lan Yên vào trong tai.
Khả năng bảy huynh đệ tỷ muội bọn họ đoàn tụ rất lớn.
Mà thân nhân (người nhà), chiến hữu (đồng đội), người quen cùng với các bằng hữu (bạn bè) của Lãnh Thiếu Diệp......
Nhị Khuyết cảm thấy trong lúc bất chợt, một chút ý kiến cuối cùng hắn đối với Lãnh Thiếu Diệp kia cũng biến mất không thấy.
Nhị Khuyết hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh hai người đang ôm nhau, thật mạnh vỗ xuống bả vai của Lãnh Thiếu Diệp, biểu tình đặc biệt trịnh trọng đặc biệt nghiêm túc nói: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi là nam nhân của lão đại, vậy ta chính là huynh đệ thiết đả (*), ngươi đừng thấy tịch mịch, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về!”
(*) thiết đả: làm bằng sắt, ở đây ý nói là mãi là bạn bè kiên cố như sắt không gì có thể thay đổi được.
Nhị Khuyết hiếm khi có biểu tình trịnh trọng, làm cho Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp đều sửng sốt.
Nhưng mà chỉ giây tiếp theo, Nhị Khuyết liền vui sướng khi người gặp họa nhếch miệng vô cùng mừng rỡ: “Nhưng mà ngươi nói vậy làm ta thật muốn đi trở về, tin tức Vua không ngai (*) Huyết Hồ của giới lính đánh thuê và thiếu tướng tôn quý Lãnh tam gia của Trung Quốc ở cùng một chỗ, có thể nổ bay bao nhiêu người?!”
(*) Vua không ngai: là không có ngai vàng thật sự nhưng trong lòng tất cả người của giới lính đánh thuê đều tôn sùng là Vua rồi á.
Chỉ vừa nghĩ đến liền cảm thấy đã nghiền!
Trời mới biết lúc hắn vừa nghe được tin tức này, cảm giác kia thật sự là mất hồn giống như bị một đạo sấm sét đánh vào đầu.
Nạp Lan Yên nhướng nhướng mày: “Ta cũng muốn biết.” Độ cong nơi khóe miệng càng nâng càng cao, nhịn không được chọc chọc khóe miệng của Lãnh Thiếu Diệp, “Tam gia, chàng nói đến lúc đó cô vợ trẻ ta đây gặp cha mẹ chồng, có thể bị một quả lựu đạn đánh bay ra hay không?”
Mấy năm giao tiếp ở Trung Quốc kia, nàng nhớ rõ bản thân giống như cho lão cha và gia gia của Lãnh Thiếu Diệp không ít ngột ngạt, nhất là lão gia tử nhà họ Lãnh, mỗi lần nhìn thấy nàng đều hận không thể một viên đạn bắn nổ đầu nàng!
Trời mới biết, nàng thật sự chỉ là đã đoạt một khối ngọc của lão gia tử mà thôi!