Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần khó chịu, ở vang lên bên tai của Nạp Lan Yên, bên hông căng thẳng, đụng vào một lồng ngực cứng rắn dày rộng.
Nạp Lan Yên dựa lưng vào người tới, sắc mặt tái nhợt có chút chuyển biến tốt hơn: “Tam gia, chúng ta về nhà đi.”
“Được, về nhà.” Lãnh Thiếu Diệp dắt tay nàng, sóng vai đi tới phương hướng Chiến Vương phủ.
Ánh tà dương hạ về phía Tây, gió lạnh phơ phất.
Lúc sắp đi đến chỗ rẽ bên ngoài Chiến Vương phủ, Nạp Lan Yên mới nặng nề mở miệng: “Tiểu Dục là đệ đệ của ta, là đệ đệ long phượng song sinh đời này.”
Lãnh Thiếu Diệp khẽ nhíu mày.
Nạp Lan Yên tiếp tục nói: “Buổi sáng gia gia nói cho ta biết, phụ mẫu đều không phải là chết trên chiến trường, mà là chết ở trong tay gia tộc mẫu thân, ngay cả tiểu Dục cũng bị bọn họ mang đi.”
“Thánh Thành, Đông Phương gia.” Nạp Lan Yên ngẩng đầu, trong con ngươi có một chút tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất, “Dàn xếp tốt Nạp Lan gia tộc, ta muốn đi Thánh Thành tìm tiểu Dục, còn muốn Đông Phương gia bọn họ, nợ máu trả bằng máu!”
“Cùng nhau.” Lãnh Thiếu Diệp một tay kéo nàng vào trong lòng, gắt gao ôm, “Ta cử người đi Thánh Thành hỏi thăm trước, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Nạp Lan Yên dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được, cùng đi.”
Lúc trở lại Vương phủ, màn đêm đã thay thế hoàng hôn.
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu, hỏi: “Đói bụng đi?”
Ùng ục. . . . . .
Trả lời hắn là tiếng bụng kêu liên tiếp.
Nạp Lan Yên sờ sờ bụng: “Có thể không đói sao? Bận việc từ trưa đến giờ, vẫn chờ mỳ sợi của chàng.”
Lãnh Thiếu Diệp cười khẽ chụp bàn tay to lên đầu của nàng: “Gia đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ nàng trở về xào rau sôi nước nấu mỳ.”
Nạp Lan Yên vuốt ve móng vuốt của người nào đó: “Mấy ngày nay chàng sờ sờ nghiện à?”
Lãnh Thiếu Diệp giương lên môi mỏng, lộ ra một cái tươi cười vô cùng suất (đẹp trai): “Gia sờ vợ của chính mình lại không phạm pháp, có ý kiến à? Gia cũng không ngại nàng sờ lại đâu.”
Nạp Lan Yên trừng hắn: “Mặt đâu?”
“Mặt có ích lợi gì?” Lãnh Thiếu Diệp nghiêng đầu đưa khuôn mặt tuấn tú tới, “Thân gia một cái, có lẽ da mặt của gia có thể mỏng hơn một chút.”
Nạp Lan Yên không chút khách khí giơ tay nhéo mặt của hắn: “Tam gia của nhà ta rõ ràng lãnh khốc lại khí phách, nói, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Là nam nhân của nàng.” Lãnh Thiếu Diệp kề sát bên tai nàng nói giọng khàn khàn, hơi thở cực nóng, âm thanh gợi cảm, làm cho Nạp Lan Yên từ bên tai hồng đến cổ, ấp úng liếc nhìn hắn một cái, “Còn, còn ăn cơm hay không?”
“Ha ha, chờ, gia đi làm cho nàng.” Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu ở trên môi hồng nhuận của nàng hôn một cái, để cho nàng chờ ở phòng ăn, chính mình thì đi vào phòng bếp làm mỳ sợi cho Hồ Ly nhà mình.
Nạp Lan Yên dựa ở cửa trù phòng (phòng bếp), nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn ở bên cạnh bếp lò kia, bên môi không khỏi nâng lên một chút tươi cười yếu ớt, đi vào.
Lãnh Thiếu Diệp đang ở cắt rau hẹ, nhìn thấy Hồ Ly đi vào, nhướng mày: “Hồ Ly?”
“Ta đến xào rau đi.” Nạp Lan Yên cầm lên dao thái đùa giỡn hoa dao (quơ quơ dao á), chỉ chỉ một bên bếp lò, “Chàng đi nấu mỳ.”
“Được.” Trong con ngươi ưng tối đen của Lãnh Thiếu Diệp hiện lên một chút ý cười, bỏ rau hẹ đã được cắt xong vào trong bát, đi thổi lửa nấu nước nấu mỳ.
Nạp Lan Yên thành thạo đánh tốt trứng gà, cắt xong cà chua và ớt xanh, đợi nồi chảo (*) nóng lên, liền đổ trứng gà vào nồi.
(*) nồi chảo: cái nồi có hình chảo mà vẫn hay xào nấu ngày xưa, thường thấy trong các phim cổ trang đó.
Khi Lam Thanh tìm đến, thấy chính là một màn này.
Vương gia và Vương phi ở tại trù phòng cùng nhau nấu cơm, giống như một đôi phu thê ân ái tầm thường, thỉnh thoảng liếc nhau, nhu tình tràn ngập.
Lam Thanh không đành lòng quấy rầy một phần hạnh phúc không cầu danh lợi này, bất động thanh sắc thối lui ra khỏi phòng ăn.
Quản khỉ gió là việc gì, chờ Vương gia và Vương phi nhà mình ăn cơm rồi nói sau.
Tiền thính.
Một đạo bóng dáng lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy bóng dáng của Lam Thanh lập tức liền chạy vội đi qua: “Lam tổng quản, Chiến Vương gia và Vương phi có quyết định?”
“Xin chờ chốc lát.” Lam Thanh mỉm cười, khéo léo hào phóng. “Hiện nay Vương gia và Vương phi có chuyện quan trọng cần xử lý.”
Trong đáy mắt của người nọ hiện lên một chút thần sắc bất đắc dĩ: “Vâng vâng, ta đây chờ một chút là được.”
Lam Thanh cười nhẹ: “Ta lại cho ngươi thêm ly trà nữa.”
Một sương phòng khác, Nạp Lan Yên và Tam gia nhà mình hợp tác ăn toàn bộ mỳ sợi vào trong bụng của hai người, mỳ trứng gà cay ngon mười phần, bữa tiệc này ăn được đên ngay cả ngón chân đầu đều thích.
Nạp Lan Yên uống một hớp lớn nước mỳ: “Vừa Lam Thanh tìm đến có việc gì?”
Lãnh Thiếu Diệp cầm khăn lụa xoa xoa khóe miệng cho nàng: “Hẳn là lão bản (ông chủ) của một sòng bạc tìm đến đây.”
Lão bản sòng bạc?
Nạp Lan Yên nghe vậy liền hứng thú: “Sòng bạc? Đừng nói, từ lúc chơi một lần ở Las Vegas trước kia, thật lâu cũng chưa chơi qua, chàng nhận thức lão bản sòng bạc này?”
“Tiền thân (là chủ nhân thân thể trước đó ý) nhận thức.” Lãnh Thiếu Diệp cũng không có hứng thú quá lớn, nói: “Nghe nói có một cao thủ đổ thuật hiếm có vào trong nước, mấy ngày nay ở Liệt Diễm thắng một vòng lớn rồi.”
“Đi xem!” Nạp Lan Yên hưng trí bừng bừng lôi kéo Lãnh Thiếu Diệp liền đi ra ngoài, “Chậc chậc, đây xem như đến Liệt Diễm ta khiêu khích chứ? Không thể buông tha, không thể buông tha!”
“Muốn chơi cứ việc nói thẳng.” Lãnh Thiếu Diệp liếc mắt qua nàng một cái, lật tay bao trùm bàn tay nhỏ bé của nàng, “Vậy đi chơi đi.”
Lúc người tới ở tiền thính đợi đến sắp khóc rốt cuộc thấy được một đôi bích nhân nắm tay nhau cùng đến, vội vàng thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, tiến lên hành lễ nói: “Chiến Vương gia, Chiến Vương phi.”
Lãnh Thiếu Diệp thản nhiên nói: “Tìm Bổn Vương có chuyện gì?”
“Chiến Vương gia, vị cao thủ Lan Vân quốc kia đã thắng chúng ta rất nhiều người, ngay cả Ngũ điện hạ cũng đã thua hai tòa nhà rồi, đối phương đã bắt đầu kêu gào Liệt Diễm ta đổ thuật không bằng người, ta thật sự, thật sự là không có biện pháp nữa......”
Người đến là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt đau khổ: “Chiến Vương gia, ngài từng nhất đổ kinh thiên (đổ một ván động trời), lúc này đây có thể hay không......”
Lời nói kế tiếp hắn không dám nói ra, dù sao hắn đang đối mặt với chiến thần bách chiến bách thắng, sát phạt quyết đoán của Liệt Diễm đế quốc, lúc này đây hắn dám đến cửa thỉnh Chiến Vương gia đi đổ, đã là gan lớn như trời.
Nạp Lan Yên ngoéo khóe miệng một cái: “Đi thôi, mang bọn ta đi nhìn một cái.” Nàng cũng muốn nhìn cao thủ đổ thuật của dị thế này có bao nhiêu năng lực.
Lãnh Thiếu Diệp không khỏi lắc đầu cười, Hồ Ly nhà hắn nổi lên hứng thú, người Lan Vân quốc nọ cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, hắn cũng không quên chính mình từng ở Las Vegas suýt nữa bị con Hồ Ly này luân phiên đổ đến ngay cả quần lót cũng không còn.
Người tới nghe thấy có hi vọng, lập tức tươi cười rạng rỡ nói: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân dẫn đường.” Tin tưởng một khi Chiến Vương gia nguyện ý ra tay, cao thủ đổ thuật bỏ đi kia tuyệt đối đi tong!
Tầng ba lầu các trang hoàng xa hoa, tấm bảng trên cửa viết bốn chữ to, Lôi Áo sòng bạc.
Lúc Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp đi vào, không khí bên trong sòng bạc chính là một mảnh ngưng trệ, chung quanh không ít người đều mặt xám mày tro một đám cúi đầu, mà ở vị trí trung tâm nhất, ngồi một nữ tử che mặt thần sắc kiêu căng, tử sa (lụa tím) che khuất hai gò má, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp sáng ngời kiêu ngạo, khi nhìn thấy Lãnh Thiếu Diệp đi vào, lướt nhanh xung quanh: “Ngươi chính là chiến thần Liệt Diễm Lãnh Thiếu Diệp kia sao? Quả nhiên là có vài phần khí độ, nếu ngươi có thể thắng Bản Điện, Bản Điện liền đồng ý ngươi nghênh thú (cưới) Bản Điện làm chính phi.”
Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.
Lãnh Thiếu Diệp trầm mặt xuống, lãnh khí quanh thân cuồng phóng, từ chỗ nào đến một phụ nữ điên, đầu óc có bệnh đi?
Nạp Lan Yên lại là nở nụ cười, cười đến sau lưng chiếu ra trăm hoa đua nở: “Ôi ~ không phải vị Điện hạ này là xuất môn (ra cửa) quên uống thuốc đi? Tự kỷ quá mức cũng là bệnh, phải trị.”
Kẻ quái kia cũng dám mơ ước Tam gia nhà nàng?!
Lửa trong bụng Nạp Lan Yên là từ từ bốc ra bên ngoài, độ cong nơi khóe miệng cũng là càng dương càng cao: “Cô nương yêu đổ phải không? Hôm nay nếu ngươi bại bởi Bổn Vương phi, liền lập tức cút khỏi địa giới (biên giới) của Liệt Diễm đế quốc từ đó sẽ không bước vào nửa bước, như thế nào?”
Tử sa nữ tử (cô gái che mặt bằng lụa tím) phát ra ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi là thứ gì?”
“Nàng là người gia yêu.” Giọng nói lạnh như băng hàm chứa một chút sát khí của Lãnh Thiếu Diệp vang lên, “Ngươi tính thứ gì vậy? Cũng dám ở trên địa bàn Liệt Diễm, ở trước mặt Vương phi của Bổn Vương kêu gào?”
Tử sa nữ tử bị lời nói không chút khách khí của Lãnh Thiếu Diệp mắng đến sửng sốt, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy đầy không dám tin: “Ngươi là đang mắng Bản Điện? Chính là một Vương phi của Liệt Diễm đế quốc Bản Điện giết nàng lại có thể như thế nào?”
Lãnh Thiếu Diệp mày kiếm vừa nhấc, ống tay áo sắp vung lên bị một bàn tay tinh tế trắng nõn ngăn lại.
Bên môi Nạp Lan Yên nâng lên cười yếu ớt, trong con ngươi lại là một mảnh lạnh như băng: “Tình địch mà thôi, đến một tên Bổn Vương phi đánh một tên, đến một đôi Bổn Vương phi đánh một đôi là được!”
Chiến Vương phi nói thật hay!
Mọi người ở đây đều là giơ ngón tay cái lên, thứ gì không biết cũng dám đến mưu toan chiếm chiến thần Liệt Diễm bọn họ?!
Nạp Lan Yên tiến lên vài bước, vỗ lên bàn một cái, giọng nói mang theo nghiền ngẫm: “Thế nào, tiểu nha đầu lừa đảo, có dám đổ với Bổn Vương phi một trận hay không?”
Tử san nữ tử xuy xuy cười: “Đổ là được! Bản Điện còn sợ ngươi hay sao?!”