Sáng ngày hôm sau, nhị thiếu gia nhà họ Lý mặt mũi hằm hè xuống ăn sáng. Khuôn mặt đỏ au vì giận, 2 mắt thâm quầng vì thức đêm, người không còn chút sức nào, uể oải nằm lên bàn ăn lầm bầm. Thủ phạm thì xuống nhà thản nhiên như không có chuyện gì. Khuôn mặt tươi cười, 2 mắt sáng lấp lánh, Người đầy sự sống, thừa năng lượng ngồi xuống bàn ăn gọi đồ. Một sự trái ngược thú vị. Ông nội thì đọc báo thản nhiên, bố mẹ Kim Lặng tười đủng đà đủng đỉnh.
- Con no rồi, con lên phòng đây
- Ơ kìa, đã ăn gì đâu con
- Ăn rồi ạ
- Ăn giấm chua ít thôi không đau dạ dày lắm
- Vâng, cảm ơn bố đã quan tâm. Nhưng mà mẹ có lẽ nên quan tâm bố nhiều hơn, bố ngày hôm qua đã đi gặp một cô...
- Cục cưng lên nghỉ đi, chốc mẹ sẽ đem đồ ăn cho con. Cẩm Nhiên, bây giờ con chuẩn bị đi chơi đi, chốc nữa ta gọi hãy xuống.
- Vâng ạ.
Hai đứa trẻ đi khỏi, dưới phòng ăn bắt đầu phát ra những tiếng dị âm. Tiếng gậy đập, tiếng kêu la, hòa với van xin, tiếng quát to vô cùng dữ dội hòa lẫn vào nhau. Sau một lúc rất lâu, bố Lý giờ người không ra người, trên tay, thân rất nhiều " lươn ", mặt có mấy ngón tay hằn đỏ, quần áo tơi tả, tóc bị giựt rối bù. Trông thảm hại như ăn xin. Kim Lăng cười trong phòng, dám nói xỏ con, cho bố được "mát xa" miễn phí luôn.
8h sáng,
- Cẩm Nhiên, Kim Lăng, chuẩn bị xong chưa hai đứa, sắp xuất phát rồi.
- Con xong rồi!
Cẩm Nhiên reo to, chạy xuống cực kì nhanh, như nếu chỉ chậm giây nào, cô bé sẽ bị bỏ lại vậy. Kim Lăng đi đằng sau, ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mệt mỏi vô cùng. Do mắt nhắm tịt vào, chân bị trượt nên....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trước mắt Cẩm Nhiên là một "thanh gỗ" lăn rất nhanh, cô bé phản xạ, nhảy lên để ko vị lấn vào. Và.... " Thanh gỗ" Kim Lăng cứ như thế từ tầng 2 hạ thế xuống tầng 1 trong 16 con ngạc nhiên, 36 bậc thang định mệnh, 20 tiếng ai ui da liết tiếp cất lên. Kết thúc màn biểu diễn, chú hề Kim Lăng đáp đất bằng mặt, đầu quay mòng mòng, ý thức mất dần.
Tại bệnh viện A,
- Azi....
-Con trai, con tỉnh rồi à?
- Đây là đâu?
- Thằng nhóc này, tất nhiên là bệnh viện rồi. Con đấy, sao hôm nay đi đứng thế nào mà ngã 20 mươi vòng trên cầu thang vậy hả biết mẹ lo lắm không? Tội nghiệp con trai tôi...
- Thôi, thằng bé mới tỉnh dậy, không sao là may rồi. Không nên làm quá lên. Cháu thấy sao rồi Kim Lăng?
- Cháu chỉ hơi đau ở chân và lưng thôi, không chết được đâu ạ. Nhiên Nhiên đâu rồi ạ?
- Con bé nó sang bên nhà mẹ mấy hôm rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về. Mẹ với cả nhà lo không chăm sóc được con bé vì chăm con nên....
- Cái gì ạ? Không được, con muốn về!
- Bác sĩ vừa mới khám cho con, con bị chấn thương chân và lưng, cần ở lại để kiểm tra và còn xem có tụ máu ở não không...
- Con ổn mà
- Không được, con phải ở lại
- Không
- Không thì con cứ đến nhà anh trai con đi, ta và bố con sắp đi công tác rất lâu mới về
- Thôi được, chỉ ba ngày thôi
- Có thế chứ
Ba ngày của Lý Kim Lăng đúng là địa ngục của.... bệnh viện. Ngày thay ga giường trên ba lần, giường phải đem từ nhà đến mới chịu nằm. Tiêm cũng phải được phép cho, không thì chờ cậu vặt lông là vừa. Một chút hở ra là lại kêu hầu hạ: bánh kẹo, đồ ngọt, hoa quả, là hài, kể chuyện... Sau ngày thứ ba, " ác ma" bệnh viện cũng ra về vì vết thương không lo ngại. Các bác sĩ tập hợp lại, quỳ xuống lạy vái cảm ơn cậu, tặng hoa, xe,.... còn nguyện đem cậu thế cụ tổ họ mười mấy đời. Trên xe, Kim Lăng chỉ ngồi im lặng, trong lòng háo hứng chờ gặp " Vợ " yêu của mình ở nhà. Con đường đi như chỉ trải qua trong một giây. Xe vừa dừng, cậu đã bay vào nhà với tốc độ cực nhanh
- Con trai, con về rồi à
- Cẩm Nhiên đâu mẹ?
- Con bé...vẫn đang ở nhà mẹ
- Sao mẹ không đón Nhiên Nhiên về
- Con bé nói không muốn về nữa
- Cho con tới nhà nhỏ ngay bây giờ!
Sáng ngày hôm sau, nhị thiếu gia nhà họ Lý mặt mũi hằm hè xuống ăn sáng. Khuôn mặt đỏ au vì giận, mắt thâm quầng vì thức đêm, người không còn chút sức nào, uể oải nằm lên bàn ăn lầm bầm. Thủ phạm thì xuống nhà thản nhiên như không có chuyện gì. Khuôn mặt tươi cười, mắt sáng lấp lánh, Người đầy sự sống, thừa năng lượng ngồi xuống bàn ăn gọi đồ. Một sự trái ngược thú vị. Ông nội thì đọc báo thản nhiên, bố mẹ Kim Lặng tười đủng đà đủng đỉnh.
- Con no rồi, con lên phòng đây
- Ơ kìa, đã ăn gì đâu con
- Ăn rồi ạ
- Ăn giấm chua ít thôi không đau dạ dày lắm
- Vâng, cảm ơn bố đã quan tâm. Nhưng mà mẹ có lẽ nên quan tâm bố nhiều hơn, bố ngày hôm qua đã đi gặp một cô...
- Cục cưng lên nghỉ đi, chốc mẹ sẽ đem đồ ăn cho con. Cẩm Nhiên, bây giờ con chuẩn bị đi chơi đi, chốc nữa ta gọi hãy xuống.
- Vâng ạ.
Hai đứa trẻ đi khỏi, dưới phòng ăn bắt đầu phát ra những tiếng dị âm. Tiếng gậy đập, tiếng kêu la, hòa với van xin, tiếng quát to vô cùng dữ dội hòa lẫn vào nhau. Sau một lúc rất lâu, bố Lý giờ người không ra người, trên tay, thân rất nhiều " lươn ", mặt có mấy ngón tay hằn đỏ, quần áo tơi tả, tóc bị giựt rối bù. Trông thảm hại như ăn xin. Kim Lăng cười trong phòng, dám nói xỏ con, cho bố được "mát xa" miễn phí luôn.
h sáng,
- Cẩm Nhiên, Kim Lăng, chuẩn bị xong chưa hai đứa, sắp xuất phát rồi.
- Con xong rồi!
Cẩm Nhiên reo to, chạy xuống cực kì nhanh, như nếu chỉ chậm giây nào, cô bé sẽ bị bỏ lại vậy. Kim Lăng đi đằng sau, ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mệt mỏi vô cùng. Do mắt nhắm tịt vào, chân bị trượt nên....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trước mắt Cẩm Nhiên là một "thanh gỗ" lăn rất nhanh, cô bé phản xạ, nhảy lên để ko vị lấn vào. Và.... " Thanh gỗ" Kim Lăng cứ như thế từ tầng hạ thế xuống tầng trong con ngạc nhiên, bậc thang định mệnh, tiếng ai ui da liết tiếp cất lên. Kết thúc màn biểu diễn, chú hề Kim Lăng đáp đất bằng mặt, đầu quay mòng mòng, ý thức mất dần.
Tại bệnh viện A,
- Azi....
-Con trai, con tỉnh rồi à?
- Đây là đâu?
- Thằng nhóc này, tất nhiên là bệnh viện rồi. Con đấy, sao hôm nay đi đứng thế nào mà ngã mươi vòng trên cầu thang vậy hả biết mẹ lo lắm không? Tội nghiệp con trai tôi...
- Thôi, thằng bé mới tỉnh dậy, không sao là may rồi. Không nên làm quá lên. Cháu thấy sao rồi Kim Lăng?
- Cháu chỉ hơi đau ở chân và lưng thôi, không chết được đâu ạ. Nhiên Nhiên đâu rồi ạ?
- Con bé nó sang bên nhà mẹ mấy hôm rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về. Mẹ với cả nhà lo không chăm sóc được con bé vì chăm con nên....
- Cái gì ạ? Không được, con muốn về!
- Bác sĩ vừa mới khám cho con, con bị chấn thương chân và lưng, cần ở lại để kiểm tra và còn xem có tụ máu ở não không...
- Con ổn mà
- Không được, con phải ở lại
- Không
- Không thì con cứ đến nhà anh trai con đi, ta và bố con sắp đi công tác rất lâu mới về
- Thôi được, chỉ ba ngày thôi
- Có thế chứ
Ba ngày của Lý Kim Lăng đúng là địa ngục của.... bệnh viện. Ngày thay ga giường trên ba lần, giường phải đem từ nhà đến mới chịu nằm. Tiêm cũng phải được phép cho, không thì chờ cậu vặt lông là vừa. Một chút hở ra là lại kêu hầu hạ: bánh kẹo, đồ ngọt, hoa quả, là hài, kể chuyện... Sau ngày thứ ba, " ác ma" bệnh viện cũng ra về vì vết thương không lo ngại. Các bác sĩ tập hợp lại, quỳ xuống lạy vái cảm ơn cậu, tặng hoa, xe,.... còn nguyện đem cậu thế cụ tổ họ mười mấy đời. Trên xe, Kim Lăng chỉ ngồi im lặng, trong lòng háo hứng chờ gặp " Vợ " yêu của mình ở nhà. Con đường đi như chỉ trải qua trong một giây. Xe vừa dừng, cậu đã bay vào nhà với tốc độ cực nhanh
- Con trai, con về rồi à
- Cẩm Nhiên đâu mẹ?
- Con bé...vẫn đang ở nhà mẹ
- Sao mẹ không đón Nhiên Nhiên về
- Con bé nói không muốn về nữa
- Cho con tới nhà nhỏ ngay bây giờ!