9.
Tu viện Shojin.
Sau khi giao đồ xong xuôi, ba người Phong còn được Viện trưởng mời ở lại Tu viện mấy hôm.
Không tiện từ chối lời mời, thêm nữa, lần này nghe sư phụ Kusho nói thì sau khi giao đồ xong thì bọn họ có thể chưa cần về sớm vài ngày. Vì vậy, ba người họ đã quyết định ở lại trong Tu viện này.
Theo sự sắp xếp của lão Viện trưởng thì ba người họ mỗi người được ở một phòng riêng, ba gian phòng đều nằm nối liền nhau nên cũng khá thuận tiện.
Thời điểm đã gần trưa, vầng thái dương cứ như một quả cầu lửa khổng lồ đang không ngừng tỏa ra những tia nắng nóng xuyên qua màn mây mỏng mà thiêu đốt mọi vật.
Căn phòng hắn ở nơi này cũng không quá rộng, đồ dùng hết sức giản dị, mộc mạc đúng chất phòng cho các thầy tu nơi này.
Khẽ nhíu cặp mày, Phong cảm thấy có chút khó chịu với cái nóng, mồ hôi trên trán rịn ra lăn dài trên khuôn mặt hắn. Hắn đứng dậy, tiến về cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng mà mở tung ra.
Ánh sáng tràn vào gian phòng, chiếu lên thân ảnh hắn.
Hơi nheo đôi mắt hai màu của mình lại, hắn nhìn ra khung cảnh ngoài kia.
Không có gì quá đặc biệt, chỉ là một cảnh giống bao cảnh khác của Ionia. Một bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có áng mây trắng bồng bềnh như chiếc thuyền nhỏ trôi qua.
Ánh thái dương vẫn mạnh mẽ rọi xuống thế gian, rọi vào những tán lá của cây cối nơi đây, gió vẫn đều đều thổi qua khiến những tán lá cây rung rinh óng ánh rất đẹp mắt.
Đứng bất động ở đó, ánh mắt đầy tâm trạng nhìn xa xăm tới những dãy núi tận đường chân trời, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Haizz...! Đã khá lâu rồi, mình xa quê hương cũng khá lâu rồi. Không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ? Có khi mọi người nghĩ mình đã chết rồi a...!
Giọng nói mang đầy tâm tư của hắn dừng lại, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười tự giễu bản thân.
Cảm nhận tâm trạng của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ của Lan lại ngân lên bên tai hắn:
- Anh lại nhớ thế giới cũ của anh hả?
Những lúc thế này, người duy nhất để hắn chia sẻ cảm xúc cũng chỉ có Lan. Hắn giờ đây đã coi cô như một con người, một người con gái, một người cho hắn một cảm giác đặc biệt không thể giải thích.
Im lặng một giây, Lan nói tiếp, giọng nói mang theo vài tia bất lực:
" Em cũng muốn đưa anh Phong về...nhưng em lại không thể làm được!
Thậm chí, ngay cả em còn không biết chính bản thân mình sinh ra từ đâu.
Khi vừa thức dậy, người mà em nhìn thấy chính là anh. Khi ấy, em biết anh là chủ của mình cũng nhờ vào những dữ liệu có sẵn trong kho dữ liệu của em."
Phong lúc này lại có cảm xúc thương cảm với Lan, hắn ôn nhu nở một nụ cười đáp lại:
- Không sao hết, không sao hết đâu! Chúng ta vẫn bên nhau là được phải không nào! ha..ha..!
Thấy hắn vui, Lan cũng vui lây theo, tiếng cười ngây thơ trong vắt ấy lại vang lên.
Đang trò chuyện vậy, từ bên ngoài truyền vào thanh âm gõ cửa.
Bước vào là một thầy tu trẻ, trên tay là khay thức ăn được chuẩn bị cho hắn.
Thật đúng lúc bao tử hắn đang kêu gào, sau khi chào nói mấy câu, đợi người thầy tu trẻ kia đi khỏi phòng, hắn liền ngồi xuống xử lí khay thức ăn.
Sau khi lấp đầy cái bao tử, hắn lười biếng quay người ngã ngửa lên giường. Nhắm mắt lại ngủ nhưng chả tài nào ngủ được, hắn không biết là do tại sao.
"Không ngủ được thì thôi, ta đi ra ngoài tham quan Tu viện này xem sao!" Hắn khẽ lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy mở cửa mà ra ngoài.
Không khí ngoài này quả là có hơi nóng, mồ hôi hắn lại chảy ra.
Lúc này tia lục quang lại lóe lên từ con mắt trái của Phong, cùng lúc là sự xuất hiện của dòng hàn khí chạy dọc thân thể hắn giống như lần trước ở trong khu rừng.
Dòng khí lưu chuyển làm thân nhiệt hắn hạ xuống trở nên mát mẻ, tâm trạng cũng thấy khoan khoái hơn. Nở một nụ cười cảm ơn Lan rồi hắn bắt đầu cất bước đi.
Đi qua dãy hành lang quanh co, Phong đi tới khu tiểu cảnh của Tu viện- một khu vườn với rất nhiều loài cây với hình thù kỳ lạ, nhiều loài hoa tỏa sắc rực rỡ, hương thơm thanh dịu.
Phong hít lấy một hơi thật sâu, cảm nhận sự tĩnh lặng, thanh thản tới tận tâm hồn.
Đang say sưa với cảnh đẹp nơi đây, bất chợt hắn dựa vào sự tinh nhạy của một ninja phát hiện ra có người đang ở ngay sau mình.
Lập tức chuyển mình quay lại, trước mắt hắn là một thầy tu.
Nhưng người này không giống với những thầy tu khác trong Tu viện mà hắn gặp.
Ông ta là một người đàn ông trung niên, mái tóc để kiểu tóc đuôi sam rất khác biệt với kiểu tóc của các thầy tu khác trong Tu viện này. Khuôn mặt ông ta hiện rõ vẻ điềm đạm, từng trải.
Ông ta đứng đối diện với hắn, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Nhìn sâu vào đôi mắt người đó, Phong thấy được trong lòng người đó có một nỗi dằn vặt, hối hận cực lớn.
Nhưng vẫn không ai nói lời nào.
Một không khí im lặng, yên ắng đến bức người.
Cuối cùng, sau một hồi, người phá vỡ sự yên lặng là vị thầy tu.
Ông ta thu vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, giọng nói mang theo tia ngạc nhiên:
- Cậu là người của học viện ninja đúng chứ.
- Ta thấy nguồn năng lượng chảy trong người cậu rất kỳ lạ, đó là gì vậy?
Phong nghe ông ta nói vậy cũng ngạc nhiên, chưa thể trả lời lại, hắn thầm nghĩ" Nguồn năng lượng... ý ông ta nói tới dòng khí lạnh mà Lan truyền cho mình...! Nhưng sao ông ta lại biết được...? Người này quả không bình thường mà!"
Thấy hắn im lặng không trả lời, ông ta cũng không cố hỏi nữa.
Lúc này hắn lại lên tiếng:
- Xin cho hỏi, ngài là...
Ông ta bình tĩnh đáp lại:
- Leesin-đó là tên ta.
Phong nghe ông ta nói vậy không giấu được sự kinh ngạc. " Đúng thật là Leesin sao? Trời ạ...!"
Tuy vậy cũng chỉ một giây sau, hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, khiêm tốn nói:
- Chào ngài Leesin! Tên tôi là Phong, là học viên học viện ninja. Thật vinh cho tôi quá!
- Cậu đánh giá cao ta rồi. Ta thấy cậu thực sự rất có tiềm năng đó.
- Thôi, bây giờ ta phải đi rồi. Cậu cố mà phát huy hai nguồn sức mạnh đó đi!
Nói rồi ông ta không đợi Phong trả lời mà quay người bước đi mất.
Chỉ còn lại mình hắn đứng đó, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Cái gì? Ông ta nói trong người mình có tới hai nguồn sức mạnh sao? Vậy là sao hả Lan?
Lan nghe hắn hỏi vậy cũng đành đáp lại:
- Việc này em thực sự không biết, em không hề phát hiện thêm nguồn sức mạnh nào trong người anh cả! Có lẽ ông ấy nhầm thôi.
Hắn im lặng, khuôn mặt ngưng trọng nghĩ gì đó một lúc rồi nói:
- Ừm! Anh tin em mà.
- Tiếp theo chúng ta về thôi, thử xem đám người Kennen có muốn dạo phố với chúng ta không ha!
Nói rồi hắn rảo bước quay về, trong vườn cây lại chìm trong sự tĩnh mịch, yên bình.
o0o
Cùng lúc đó, tại khu rừng sau học viện ninja.
Zed sau khi tỉnh lại, gương mặt đã bị chiếc mặt nạ sắt che đi. Trong đầu hắn văng vẳng thanh âm quỷ dị giống thanh âm mà hắn nghe thấy lúc ở trong rừng.
" Khà...khà... cuối cùng ta cũng được giải thoát sau bao lâu bị giam cầm!
Con trai... vì ngươi là người có duyên với ta. hơn nữa cũng là người giải thoát cho ta...vậy nên, ta cũng sẽ truyền lại cho ngươi thành quả lớn nhất của ta... Ngươi đồng ý chứ con trai?"
Không chút chần chừ, Zed ngay lập tức đồng ý.
Ngay sau đó, cuốn sách cũ khi nãy chỉ là những tờ giấy trắng giờ đây đã tràn ngập các văn tự, các tư thế của một loại nhẫn thuật kỳ lạ nào đó.
Chúng bay lên, dời khỏi mặt giấy rồi hóa thành từng luồng khí đen xâm nhập thẳng vào đầu hắn.
Quá trình truyền thụ kết thúc, giọng nói của bóng đen lại vang lên.
" Tốt..tốt lắm.. vậy là ngươi đã học xong hết rồi. Loại nhẫn thuật ngươi học chính là một loại nhẫn thuật giúp ngươi có được sức mạnh của bóng đêm, nó sẽ cho ngươi một sức mạnh đáng kinh ngạc đó... ha..ha..! Ngươi hãy từ từ tìm hiểu nó.
Hãy nhớ, ta, bóng đêm sẽ luôn bên cạnh ngươi... A..ha..ha..!"
Nói xong, bóng đen biến mất đâu, nhưng không gian xung quanh vẫn vang vọng tiếng cười ma quái, âm hiểm đến lạnh người.
Zed phấn khích với sức mạnh này, với sức mạnh này, hắn sẽ chứng tỏ mình có thể đánh bại Shen.
o0o
Đang đi trên dãy hành lang, Shen bất chợt phát hiện ra sự xuất hiện của một ninja mang chiếc mặt nạ sắt đang tới gần với mình.
Hết sức cảnh giác nhìn chăm chú vào đối phương, Shen quát lớn một tiếng:
- Ngươi là ai?
Từ sau chiếc mặt nạ sắt, thanh âm sắc lạnh đầy chiến ý vọng ra:
- Chúng ta đấu lại nào Shen..
Nghe giọng nói này, Shen cũng đoán được là ai. Anh trả lời lại:
- Zed đó à, tôi còn nghĩ anh đi đâu mất rồi cơ. Nhưng mà trận đấu đã kết thúc rồi mà, hơn nữa, anh lấy đâu ra chiếc mặt lạ kỳ quái đó vậy Zed?
Thấy Zed im lặng, Shen như cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, chỉ ngay sau khi Shen nói xong, hai chiếc phi tiêu sắc lẻm từ chỗ Zed bay tới Shen.
Cũng may đề phòng trước, Shen đã tránh được hai chiếc phi tiêu này.
Thế nhưng, chưa kịp định thần lại, thì từ vị trí ban đầu của Zed chỉ còn lại một bóng đen quỷ dị. Tiếp đó, Zed đã từ lúc nào xuất hiện ngay cạnh Shen khiến Shen phải kinh ngạc.
Nhưng thân là một ninja xuất sắc, Shen ngay lập tức sử dụng kỹ năng Vô ảnh bộ lướt qua người Zed.
Nhưng không đơn giản vậy.
Shen chỉ như lướt xuyên qua một làn khí đen, đã không còn Zed đứng đó nữa.
Đồng thời, một dấu X to tướng hiện trên người Shen. Quá nhanh, chỉ ngay sau đó, xuất hiện thêm mấy bóng đen nữa bao lấy Shen.
Shen thể chống đỡ, nhưng không phải tất cả. Trên người anh đã xuất hiện nhiều vết thương.
Kết thúc, mấy bóng đen cũng đã biến mất, chỉ có thân ảnh Zed lạnh lùng đứng nhìn Shen.
- Zed! Cậu...
" Bùm"
Shen kinh ngạc thốt lên tới đó thì một tiếng nổ vang lên. Máu từ trên người anh chảy ra thấm đẫm cả người, sau đó thì gục xuống bất tỉnh.
Zed lúc này bất chợt rùng mình một cái, ánh mắt đầy kinh sợ trước sức mạnh này. Zed không nghĩ rằng nó lại đáng sợ như vậy.
Hốt hoảng chạy tới, Zed ôm Shen dậy, nhanh chóng đưa tới chỗ của sư phụ.
Tuy không chết, thế nhưng Shen lúc này thật sự rất thảm.
Nhìn thấy từ ngoài cửa bước vào, Zed đang ôm theo Shen với máu me đầy mình, Kusho thoạt đầu kinh ngạc, sau đó là tức giận cực độ với Zed.
Sau một khoảng thời gian khá dài, vết thương trên mình Shen đã được băng lại, lúc này ông mới quay sang Zed. Bằng một ánh mắt đầy phẫn nộ, thanh âm mang theo cỗ hàn ý mãnh liệt, ông nói:
- Mau theo ta!
Tu viện Shojin.
Sau khi giao đồ xong xuôi, ba người Phong còn được Viện trưởng mời ở lại Tu viện mấy hôm.
Không tiện từ chối lời mời, thêm nữa, lần này nghe sư phụ Kusho nói thì sau khi giao đồ xong thì bọn họ có thể chưa cần về sớm vài ngày. Vì vậy, ba người họ đã quyết định ở lại trong Tu viện này.
Theo sự sắp xếp của lão Viện trưởng thì ba người họ mỗi người được ở một phòng riêng, ba gian phòng đều nằm nối liền nhau nên cũng khá thuận tiện.
Thời điểm đã gần trưa, vầng thái dương cứ như một quả cầu lửa khổng lồ đang không ngừng tỏa ra những tia nắng nóng xuyên qua màn mây mỏng mà thiêu đốt mọi vật.
Căn phòng hắn ở nơi này cũng không quá rộng, đồ dùng hết sức giản dị, mộc mạc đúng chất phòng cho các thầy tu nơi này.
Khẽ nhíu cặp mày, Phong cảm thấy có chút khó chịu với cái nóng, mồ hôi trên trán rịn ra lăn dài trên khuôn mặt hắn. Hắn đứng dậy, tiến về cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng mà mở tung ra.
Ánh sáng tràn vào gian phòng, chiếu lên thân ảnh hắn.
Hơi nheo đôi mắt hai màu của mình lại, hắn nhìn ra khung cảnh ngoài kia.
Không có gì quá đặc biệt, chỉ là một cảnh giống bao cảnh khác của Ionia. Một bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có áng mây trắng bồng bềnh như chiếc thuyền nhỏ trôi qua.
Ánh thái dương vẫn mạnh mẽ rọi xuống thế gian, rọi vào những tán lá của cây cối nơi đây, gió vẫn đều đều thổi qua khiến những tán lá cây rung rinh óng ánh rất đẹp mắt.
Đứng bất động ở đó, ánh mắt đầy tâm trạng nhìn xa xăm tới những dãy núi tận đường chân trời, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Haizz...! Đã khá lâu rồi, mình xa quê hương cũng khá lâu rồi. Không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi nhỉ? Có khi mọi người nghĩ mình đã chết rồi a...!
Giọng nói mang đầy tâm tư của hắn dừng lại, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười tự giễu bản thân.
Cảm nhận tâm trạng của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ của Lan lại ngân lên bên tai hắn:
- Anh lại nhớ thế giới cũ của anh hả?
Những lúc thế này, người duy nhất để hắn chia sẻ cảm xúc cũng chỉ có Lan. Hắn giờ đây đã coi cô như một con người, một người con gái, một người cho hắn một cảm giác đặc biệt không thể giải thích.
Im lặng một giây, Lan nói tiếp, giọng nói mang theo vài tia bất lực:
" Em cũng muốn đưa anh Phong về...nhưng em lại không thể làm được!
Thậm chí, ngay cả em còn không biết chính bản thân mình sinh ra từ đâu.
Khi vừa thức dậy, người mà em nhìn thấy chính là anh. Khi ấy, em biết anh là chủ của mình cũng nhờ vào những dữ liệu có sẵn trong kho dữ liệu của em."
Phong lúc này lại có cảm xúc thương cảm với Lan, hắn ôn nhu nở một nụ cười đáp lại:
- Không sao hết, không sao hết đâu! Chúng ta vẫn bên nhau là được phải không nào! ha..ha..!
Thấy hắn vui, Lan cũng vui lây theo, tiếng cười ngây thơ trong vắt ấy lại vang lên.
Đang trò chuyện vậy, từ bên ngoài truyền vào thanh âm gõ cửa.
Bước vào là một thầy tu trẻ, trên tay là khay thức ăn được chuẩn bị cho hắn.
Thật đúng lúc bao tử hắn đang kêu gào, sau khi chào nói mấy câu, đợi người thầy tu trẻ kia đi khỏi phòng, hắn liền ngồi xuống xử lí khay thức ăn.
Sau khi lấp đầy cái bao tử, hắn lười biếng quay người ngã ngửa lên giường. Nhắm mắt lại ngủ nhưng chả tài nào ngủ được, hắn không biết là do tại sao.
"Không ngủ được thì thôi, ta đi ra ngoài tham quan Tu viện này xem sao!" Hắn khẽ lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy mở cửa mà ra ngoài.
Không khí ngoài này quả là có hơi nóng, mồ hôi hắn lại chảy ra.
Lúc này tia lục quang lại lóe lên từ con mắt trái của Phong, cùng lúc là sự xuất hiện của dòng hàn khí chạy dọc thân thể hắn giống như lần trước ở trong khu rừng.
Dòng khí lưu chuyển làm thân nhiệt hắn hạ xuống trở nên mát mẻ, tâm trạng cũng thấy khoan khoái hơn. Nở một nụ cười cảm ơn Lan rồi hắn bắt đầu cất bước đi.
Đi qua dãy hành lang quanh co, Phong đi tới khu tiểu cảnh của Tu viện- một khu vườn với rất nhiều loài cây với hình thù kỳ lạ, nhiều loài hoa tỏa sắc rực rỡ, hương thơm thanh dịu.
Phong hít lấy một hơi thật sâu, cảm nhận sự tĩnh lặng, thanh thản tới tận tâm hồn.
Đang say sưa với cảnh đẹp nơi đây, bất chợt hắn dựa vào sự tinh nhạy của một ninja phát hiện ra có người đang ở ngay sau mình.
Lập tức chuyển mình quay lại, trước mắt hắn là một thầy tu.
Nhưng người này không giống với những thầy tu khác trong Tu viện mà hắn gặp.
Ông ta là một người đàn ông trung niên, mái tóc để kiểu tóc đuôi sam rất khác biệt với kiểu tóc của các thầy tu khác trong Tu viện này. Khuôn mặt ông ta hiện rõ vẻ điềm đạm, từng trải.
Ông ta đứng đối diện với hắn, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Nhìn sâu vào đôi mắt người đó, Phong thấy được trong lòng người đó có một nỗi dằn vặt, hối hận cực lớn.
Nhưng vẫn không ai nói lời nào.
Một không khí im lặng, yên ắng đến bức người.
Cuối cùng, sau một hồi, người phá vỡ sự yên lặng là vị thầy tu.
Ông ta thu vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, giọng nói mang theo tia ngạc nhiên:
- Cậu là người của học viện ninja đúng chứ.
- Ta thấy nguồn năng lượng chảy trong người cậu rất kỳ lạ, đó là gì vậy?
Phong nghe ông ta nói vậy cũng ngạc nhiên, chưa thể trả lời lại, hắn thầm nghĩ" Nguồn năng lượng... ý ông ta nói tới dòng khí lạnh mà Lan truyền cho mình...! Nhưng sao ông ta lại biết được...? Người này quả không bình thường mà!"
Thấy hắn im lặng không trả lời, ông ta cũng không cố hỏi nữa.
Lúc này hắn lại lên tiếng:
- Xin cho hỏi, ngài là...
Ông ta bình tĩnh đáp lại:
- Leesin-đó là tên ta.
Phong nghe ông ta nói vậy không giấu được sự kinh ngạc. " Đúng thật là Leesin sao? Trời ạ...!"
Tuy vậy cũng chỉ một giây sau, hắn liền lấy lại vẻ bình tĩnh, khiêm tốn nói:
- Chào ngài Leesin! Tên tôi là Phong, là học viên học viện ninja. Thật vinh cho tôi quá!
- Cậu đánh giá cao ta rồi. Ta thấy cậu thực sự rất có tiềm năng đó.
- Thôi, bây giờ ta phải đi rồi. Cậu cố mà phát huy hai nguồn sức mạnh đó đi!
Nói rồi ông ta không đợi Phong trả lời mà quay người bước đi mất.
Chỉ còn lại mình hắn đứng đó, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Cái gì? Ông ta nói trong người mình có tới hai nguồn sức mạnh sao? Vậy là sao hả Lan?
Lan nghe hắn hỏi vậy cũng đành đáp lại:
- Việc này em thực sự không biết, em không hề phát hiện thêm nguồn sức mạnh nào trong người anh cả! Có lẽ ông ấy nhầm thôi.
Hắn im lặng, khuôn mặt ngưng trọng nghĩ gì đó một lúc rồi nói:
- Ừm! Anh tin em mà.
- Tiếp theo chúng ta về thôi, thử xem đám người Kennen có muốn dạo phố với chúng ta không ha!
Nói rồi hắn rảo bước quay về, trong vườn cây lại chìm trong sự tĩnh mịch, yên bình.
o0o
Cùng lúc đó, tại khu rừng sau học viện ninja.
Zed sau khi tỉnh lại, gương mặt đã bị chiếc mặt nạ sắt che đi. Trong đầu hắn văng vẳng thanh âm quỷ dị giống thanh âm mà hắn nghe thấy lúc ở trong rừng.
" Khà...khà... cuối cùng ta cũng được giải thoát sau bao lâu bị giam cầm!
Con trai... vì ngươi là người có duyên với ta. hơn nữa cũng là người giải thoát cho ta...vậy nên, ta cũng sẽ truyền lại cho ngươi thành quả lớn nhất của ta... Ngươi đồng ý chứ con trai?"
Không chút chần chừ, Zed ngay lập tức đồng ý.
Ngay sau đó, cuốn sách cũ khi nãy chỉ là những tờ giấy trắng giờ đây đã tràn ngập các văn tự, các tư thế của một loại nhẫn thuật kỳ lạ nào đó.
Chúng bay lên, dời khỏi mặt giấy rồi hóa thành từng luồng khí đen xâm nhập thẳng vào đầu hắn.
Quá trình truyền thụ kết thúc, giọng nói của bóng đen lại vang lên.
" Tốt..tốt lắm.. vậy là ngươi đã học xong hết rồi. Loại nhẫn thuật ngươi học chính là một loại nhẫn thuật giúp ngươi có được sức mạnh của bóng đêm, nó sẽ cho ngươi một sức mạnh đáng kinh ngạc đó... ha..ha..! Ngươi hãy từ từ tìm hiểu nó.
Hãy nhớ, ta, bóng đêm sẽ luôn bên cạnh ngươi... A..ha..ha..!"
Nói xong, bóng đen biến mất đâu, nhưng không gian xung quanh vẫn vang vọng tiếng cười ma quái, âm hiểm đến lạnh người.
Zed phấn khích với sức mạnh này, với sức mạnh này, hắn sẽ chứng tỏ mình có thể đánh bại Shen.
o0o
Đang đi trên dãy hành lang, Shen bất chợt phát hiện ra sự xuất hiện của một ninja mang chiếc mặt nạ sắt đang tới gần với mình.
Hết sức cảnh giác nhìn chăm chú vào đối phương, Shen quát lớn một tiếng:
- Ngươi là ai?
Từ sau chiếc mặt nạ sắt, thanh âm sắc lạnh đầy chiến ý vọng ra:
- Chúng ta đấu lại nào Shen..
Nghe giọng nói này, Shen cũng đoán được là ai. Anh trả lời lại:
- Zed đó à, tôi còn nghĩ anh đi đâu mất rồi cơ. Nhưng mà trận đấu đã kết thúc rồi mà, hơn nữa, anh lấy đâu ra chiếc mặt lạ kỳ quái đó vậy Zed?
Thấy Zed im lặng, Shen như cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, chỉ ngay sau khi Shen nói xong, hai chiếc phi tiêu sắc lẻm từ chỗ Zed bay tới Shen.
Cũng may đề phòng trước, Shen đã tránh được hai chiếc phi tiêu này.
Thế nhưng, chưa kịp định thần lại, thì từ vị trí ban đầu của Zed chỉ còn lại một bóng đen quỷ dị. Tiếp đó, Zed đã từ lúc nào xuất hiện ngay cạnh Shen khiến Shen phải kinh ngạc.
Nhưng thân là một ninja xuất sắc, Shen ngay lập tức sử dụng kỹ năng Vô ảnh bộ lướt qua người Zed.
Nhưng không đơn giản vậy.
Shen chỉ như lướt xuyên qua một làn khí đen, đã không còn Zed đứng đó nữa.
Đồng thời, một dấu X to tướng hiện trên người Shen. Quá nhanh, chỉ ngay sau đó, xuất hiện thêm mấy bóng đen nữa bao lấy Shen.
Shen thể chống đỡ, nhưng không phải tất cả. Trên người anh đã xuất hiện nhiều vết thương.
Kết thúc, mấy bóng đen cũng đã biến mất, chỉ có thân ảnh Zed lạnh lùng đứng nhìn Shen.
- Zed! Cậu...
" Bùm"
Shen kinh ngạc thốt lên tới đó thì một tiếng nổ vang lên. Máu từ trên người anh chảy ra thấm đẫm cả người, sau đó thì gục xuống bất tỉnh.
Zed lúc này bất chợt rùng mình một cái, ánh mắt đầy kinh sợ trước sức mạnh này. Zed không nghĩ rằng nó lại đáng sợ như vậy.
Hốt hoảng chạy tới, Zed ôm Shen dậy, nhanh chóng đưa tới chỗ của sư phụ.
Tuy không chết, thế nhưng Shen lúc này thật sự rất thảm.
Nhìn thấy từ ngoài cửa bước vào, Zed đang ôm theo Shen với máu me đầy mình, Kusho thoạt đầu kinh ngạc, sau đó là tức giận cực độ với Zed.
Sau một khoảng thời gian khá dài, vết thương trên mình Shen đã được băng lại, lúc này ông mới quay sang Zed. Bằng một ánh mắt đầy phẫn nộ, thanh âm mang theo cỗ hàn ý mãnh liệt, ông nói:
- Mau theo ta!