Sau một ngày sau bực tức vì sự hành hạ của Hàn Phong cô gần như trở thành một con sư tử lúc nào cũng trong tư thế rình bắt mồi.Luôn nổi nóng với tất cả mọi người mà chẳng có lý do.Đặc biệt rất đáng thương cho những người trong lớp học Taekwondo của cô,buổi kiểm tra diễn ra đúng lúc tâm trạng không tốt nên bất kỳ ai bước lên sàn đấu đều bị cô đánh cho thê thảm.23 năm tồn tại, chưa bao giờ Cô bị lừa,chưa bao giờ cô bị người ta bắt nạt hành hạ như thế.Cho nên đối với cô lúc này Hàn Phong đã trở thành Kẻ Thù Số 1 Cô nhìn ai cũng sẽ liên tưởng đến anh ta.
*
Cầm trên tay đôi giày búp bê một chiếc váy màu hồng dài đến đầu gối kèm theo là chiếc bờm có thêu hình chữ thập đỏ thẫm, cô chớp mắt và cười nửa miệng.
- Thật sự phải quấn đống vải này vào người sao? Đây cũng được gọi là thời trang sao? Trời trời là sự thật sao?
Vốn có ấn tượng không tốt đối với cô, nói cách khác cô chẳng mang lại chút thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên cho tổ trưởng. Bà đập bàn quát lớn:
- Tôi không cần biết cô là ai mà ngông cuồng như thế, nhưng đây không phải là cái chợ, càng không phải là nhà cô. Đến đây làm y tá thì phải mặc đồng phục. Cô không có quyền được nêu ý kiến.
Thấy không thể thay đổi được gì, Minh Chi cũng nhanh chóng chặng cái "đài' đang không ngừng phát thanh này;
- Ok Ok Ok! Ok Madam! Mặc là được chứ gì!
5 Phút
10 Phút
30 Phút
Đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Cô nhìn chằm chằm vào người con gái đầy nữ tính nhưng cũng rất mạnh mẽ đang chống nạnh trong gương,
Minh Chi rùng mình vài cái, chạy một mạch vào phòng vệ sinh, mặc thêm một chiếc quần thể thao. Một lần nữa đứng trước tấm gương.
- Hờ hờ, đây mới gọi là thời trang chứ!
Hiên ngang bước ra ngoài, lướt qua bao con mắt đang nhìn với vẻ kinh ngạc. Đương nhiên, cảm giác đó của họ cô có thể hiểu, bởi lúc này, trong mắt họ giờ đây cô như một con quái vật hay một người đến từ sao Hỏa. Hình ảnh một cô nữ y tá dịu dáng trong sáng trong bộ cánh màu hồng khiến bao nam nhân mê say. Cho đến giờ đây tất cả ấn tượng mơ mộng trong họ đã hoàn toàn thay đổi khi nhìn cô kết hợp chiếc váy ấy với một chiếc quần thể thao ống rộng, cùng đôi dày to tướng.
- Phan Minh CHi. Cô làm có trò gì thế?
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, tổ trưởng thái thái đã hét lên đầy tức giận. Mặt cứ thế tím dần lên.
- Cô cởi ngay cái quần kia ra cho tôi.
Minh Chi nhìn xuống, chỉnh lại chiếc quần cho ngay ngắn, bỏ tay vào túi. Cô đã biến chiếc váy dài tới đầu gối thành một chiếc áo phông đầy cá tính,
- Thưa tổ trưởng thân yêu của tôi! Theo như tôi biết thì đa số y tá trong bệnh viện này, bao gồm cả tổ trưởng, khi mặc váy đều mắc quần tất bên trong. Cho tôi hỏi là đồng phục của bệnh viện có phát kèm quần tất không ạ! Tôi mặc như này cũng giống như tổ trưởng mặc quần tất thôi. hòa nhé! đến giờ tôi phải đi kiểm tra bệnh nhân rôi!
**
Đến giường bệnh được phân công, đó là một bệnh nhân bị gãy xương sườn. Ba dẻ xương số VII, VIII, IX đều bị tổn thương rất nghiêm trọng nên không thể cử động được. Vừa định bắt đầu làm vệ sinh cho người bệnh thì bỗng có tiếng oonftuwf một giường bệnh đó không xa. Phần vì tò mò, phần vì cũng muốn nhắc nhở rằng trong bệnh viện không nên làm ồn nên cô tiến tới.
Hết
tác giả: Z.Y
*
Cầm trên tay đôi giày búp bê một chiếc váy màu hồng dài đến đầu gối kèm theo là chiếc bờm có thêu hình chữ thập đỏ thẫm, cô chớp mắt và cười nửa miệng.
- Thật sự phải quấn đống vải này vào người sao? Đây cũng được gọi là thời trang sao? Trời trời là sự thật sao?
Vốn có ấn tượng không tốt đối với cô, nói cách khác cô chẳng mang lại chút thiện cảm ngay từ lần gặp đầu tiên cho tổ trưởng. Bà đập bàn quát lớn:
- Tôi không cần biết cô là ai mà ngông cuồng như thế, nhưng đây không phải là cái chợ, càng không phải là nhà cô. Đến đây làm y tá thì phải mặc đồng phục. Cô không có quyền được nêu ý kiến.
Thấy không thể thay đổi được gì, Minh Chi cũng nhanh chóng chặng cái "đài' đang không ngừng phát thanh này;
- Ok Ok Ok! Ok Madam! Mặc là được chứ gì!
5 Phút
10 Phút
30 Phút
Đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Cô nhìn chằm chằm vào người con gái đầy nữ tính nhưng cũng rất mạnh mẽ đang chống nạnh trong gương,
Minh Chi rùng mình vài cái, chạy một mạch vào phòng vệ sinh, mặc thêm một chiếc quần thể thao. Một lần nữa đứng trước tấm gương.
- Hờ hờ, đây mới gọi là thời trang chứ!
Hiên ngang bước ra ngoài, lướt qua bao con mắt đang nhìn với vẻ kinh ngạc. Đương nhiên, cảm giác đó của họ cô có thể hiểu, bởi lúc này, trong mắt họ giờ đây cô như một con quái vật hay một người đến từ sao Hỏa. Hình ảnh một cô nữ y tá dịu dáng trong sáng trong bộ cánh màu hồng khiến bao nam nhân mê say. Cho đến giờ đây tất cả ấn tượng mơ mộng trong họ đã hoàn toàn thay đổi khi nhìn cô kết hợp chiếc váy ấy với một chiếc quần thể thao ống rộng, cùng đôi dày to tướng.
- Phan Minh CHi. Cô làm có trò gì thế?
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, tổ trưởng thái thái đã hét lên đầy tức giận. Mặt cứ thế tím dần lên.
- Cô cởi ngay cái quần kia ra cho tôi.
Minh Chi nhìn xuống, chỉnh lại chiếc quần cho ngay ngắn, bỏ tay vào túi. Cô đã biến chiếc váy dài tới đầu gối thành một chiếc áo phông đầy cá tính,
- Thưa tổ trưởng thân yêu của tôi! Theo như tôi biết thì đa số y tá trong bệnh viện này, bao gồm cả tổ trưởng, khi mặc váy đều mắc quần tất bên trong. Cho tôi hỏi là đồng phục của bệnh viện có phát kèm quần tất không ạ! Tôi mặc như này cũng giống như tổ trưởng mặc quần tất thôi. hòa nhé! đến giờ tôi phải đi kiểm tra bệnh nhân rôi!
**
Đến giường bệnh được phân công, đó là một bệnh nhân bị gãy xương sườn. Ba dẻ xương số VII, VIII, IX đều bị tổn thương rất nghiêm trọng nên không thể cử động được. Vừa định bắt đầu làm vệ sinh cho người bệnh thì bỗng có tiếng oonftuwf một giường bệnh đó không xa. Phần vì tò mò, phần vì cũng muốn nhắc nhở rằng trong bệnh viện không nên làm ồn nên cô tiến tới.
Hết
tác giả: Z.Y