Mang theo lo lắng cho tiểu thổ lang bị thương, Lục Cẩn Ngôn chạy tới bệnh viện thăm Phạm Gia Hoa. Bác sĩ đã chụp X quang cho Phạm Gia Hoa, chân trái có rất nhiều vết rạn.
“Sao có thể đánh cậu tàn nhẫn như vậy được chứ.” Lục Cẩn Ngôn xót xa nhìn Phạm Gia Hoa, chân cậu đã được bó bột.
Phạm Gia Hoa vội an ủi: “Không sao, kỳ thật cũng không phải thương tích nặng cho lắm.”
Lục Cẩn Ngôn đem chuyện Trầm Sở Thiên nói với anh kể lại cho Phạm Gia Hoa nghe, sau đó anh nói với cậu: “Tôi sẽ đến hỏi cảnh sát Trầm, xem thử lúc nào thì thích hợp để cậu gặp Âm Dương sư thì tốt. Tôi nghĩ, nếu có thể vừa dưỡng thương, vừa mời Âm Dương sư đánh giá giám định cho cậu, đợi chân cậu lành rồi, vừa lúc có thể ra tòa.”
Phạm Gia Hoa đối với sự sắp xếp của Lục Cẩn Ngôn rất tán thành, “Ân”, sau đó cậu lại nghi hoặc, “… Cũng không biết có được không.”
“Cảnh sát Trầm nói Âm Dương sư là bạn của cậu ta. Tôi cảm thấy cảnh sát Trầm này là người tốt, tuy rằng nhìn có chút hung dữ, tính cách nóng nảy, nhưng tâm địa rất tốt.”
Nghe Lục Cẩn Ngôn nói Trầm Sở Thiên là người tốt, Phạm Gia Hoa nhớ đến vị cảnh sát khi nhìn thấy bản thể của cậu thì cười ngã nghiêng ngã ngửa, nhịn không được quay mặt đi hừ một tiếng.
“Đại thúc, nhờ chú hết đó.” Hiện tại Phạm Gia Hoa đi đứng khó khăn, không thể tự mình giải quyết chuyện này.
“Nói cái gì mà nhờ với không nhờ.” Lục Cẩn Ngôn đỏ mặt, nâng tay xoa xoa đầu Phạm Gia Hoa.
“Cám ơn đại thúc,” Phạm Gia Hoa nói xong, chủ động vươn tay kéo lấy tay Lục Cẩn Ngôn. Lục Cẩn Ngôn lúng túng, vội vàng vùng ra, bước qua một bên, Phạm Gia Hoa hiện tại chân đang bó bột, không thể đuổi theo anh, tức giận đấm xuống nệm giường.
“Đại thúc, chú trốn cái gì, chú đừng trốn nha. Đại thúc chú ở lại bồi tôi đi.”
“Tôi… tôi về trước, nghỉ ngơi cho mau khỏe.”
Thương tích của Phạm Gia Hoa cần ở lại bệnh viện theo dõi trong hai ngày, đầu giờ chiều nào Lục Cẩn Ngôn cũng đến thăm, còn mang canh bổ xương đến. Nhìn tiểu thổ lang uống canh ngon lành, trên mặt vẫn còn vết thương, nhưng vẫn là bộ dáng tươi cười rạng rỡ, Lục Cẩn Ngôn thấy khó chịu trong lòng đến kỳ lạ. Phạm Gia Hoa cố gắng làm việc như vậy, mong muốn ở lại, anh vẫn chưa giúp được cậu, kết quả Phạm Gia Hoa giờ còn bị thương.
Lục Cẩn Ngôn lại đến cảnh cục tìm Trầm Sở Thiên, hy vọng được biết trình tự theo quy định pháp luật nên làm thế nào. Trầm Sở Thiên nhiệt tình dẫn Lục Cẩn Ngôn đến gặp luật sư chuyên môn để tư vấn, luật sư và Trầm Sở Thiên thương lượng một chút, rồi đưa ra đề nghị với Lục Cẩn Ngôn.
“Nếu chân Phạm tiên sinh chưa lành, không bằng tạm thời đưa cậu ta đến bệnh viện do Âm Dương sư đại nhân mở đi, cùng lúc dưỡng thương luôn, mặt khác cũng thuận tiện để Âm Dương sư đại nhân kế bên xem xét, làm đánh giá mức độ nguy hiểm. Đồng thời, luật sư bên này cũng bắt đầu chuẩn bị đủ loại tư liệu cùng hồ sơ chứng nhận để kháng nghị trước tòa, lúc này cần Lục tiên sinh phối hợp thêm. Đợi khi chân bị thương của Phạm tiên sinh lành hẳn, thì có thể hướng thẩm phán xin mở phiên toàn quyết định.”
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy sắp xếp như vậy rất ổn thỏa, liên tục tỏ ý cảm tạ luật sư và Trầm Sở Thiên.
Thảo luận xong, luật sư cáo từ đi trước, Lục Cẩn Ngôn bắt tay anh ta, tiễn anh ta đi, “Luật sư, cần hồ sư gì xin cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Luật sư đi rồi, Trầm Sở Thiên bàn bạc với Lục Cẩn Ngôn thủ tục đưa Phạm Gia Hoa đến bệnh viện sủng vật.
Trầm Sở Thiên nói với Lục Cẩn Ngôn, “Để Phạm Gia Hoa chuyển viện, một mình tôi ký tên là được. Hiện tại có một chuyện phiền phức, chính là trước đó cậu ta đã ẩu đả. Nếu đương sự bên kia đồng ý không truy cứu, thì có thể không cần lưu hồ sơ lại, như vậy rất có lợi với tương lai cậu ta. Lại không thể mời anh đến thương lượng với đối phương được. Tôi có thể đi theo để đưa chứng cớ chứng minh, khiến đối phương nhìn bản thể của tiểu thổ lang, tôi tin rằng y mà thấy sẽ không để ý nữa.”
Đối diện với lòng nhiệt tình của vị cảnh sát yêu thú, Lục Cẩn Ngôn vạn phần cảm tạ.
“Thật may mắn gặp được cậu.”
Trầm Sở Thiên gãi đầu cười, “Hắc, không có gì. Tôi thấy anh đối xử với cậu ta tốt như vậy, chỉ muốn giúp anh một chút.”
Một câu vô tình của Trầm Sở Thiên, làm tim Lục Cẩn Ngôn đập binh binh mất nửa ngày.
Tôi thấy anh đối xử với cậu ta tốt như vậy. Như thế nào, ngay cả người ngoài cũng nhìn được anh rất để ý đến tiểu thổ lang kia sao? Lục Cẩn Ngôn có chút ngượng ngùng suy nghĩ.
Qua giới thiệu và liên hệ của Trầm Sở Thiên, Lục Cẩn Ngôn tìm được người đàn ông có xung đột với Phạm Gia Hoa. Anh khẩn cầu đối phương đừng khởi kiện. Vì Phạm Gia Hoa đã bị thương ở chân, nguyên nhân gây ra chính là va chạm nhỏ xíu, đối phương đối với sự mất bình tĩnh của mình cũng tỏ ra hối hận. Trầm Sở Thiên lại y nhìn băng ghi hình trong phòng tạm giam, khi nhìn đến tiểu thổ lang nguyên lai chỉ nhỏ xíu xiu, người đàn ông kia cũng cười.
Song phương bắt tay nhau giảng hòa, án của Phạm Gia Hoa được hủy bỏ. Lục Cẩn Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi mọi chuyện tạm yên ổn, Lục Cẩn Ngôn về nhà nghỉ ngơi. Ngã xuống sofa, lúc này anh mới phát hiện mình vừa mệt vừa đói. Anh vì chuyện của Phạm Gia Hoa mấy ngày nay ngược xuôi, cửa tiệm cũng không mở, cơm cũng không ăn đàng hoàng. Nghĩ đến mọi chuyện cuối cùng cũng có kết quả tốt, Lục Cẩn Ngôn mang theo nụ cười đi nấu mì.
Một mình ngồi cạnh bàn ăn mì, Lục Cẩn Ngôn lại nhớ đến Phạm Gia Hoa. Không biết bữa tối hôm nay của tiểu thổ lang ở bệnh viện có thịt ăn hay không.
Nhớ lại lúc nhận được điện thoại từ cảnh cục gọi đến, trong tích tắc khẩn trương cùng đau lòng, sợ đến mức tim muốn nhảy lên yết hầu, cảm giác này đến giờ vẫn còn đang rõ ràng trong lòng Lục Cẩn Ngôn. Nguyên lai bản thân đã để ý tiểu thổ lang kia như vậy, để ý đến mức rõ ràng như thế, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy trong ngực nóng bỏng một trận. Anh thật sự lo lắng cho Phạm Gia Hoa, sợ cậu bị thương, sợ cậu bị khi dễ, cũng sợ cậu bị cảnh sát phát hiện nhất định sẽ chuyển đi. Trong lòng đã không muốn buông ra hay xa rời, giống như nhánh dây leo quấn quanh cổ thụ, bất tri bất giác, đã muốn ăn sâu bén rễ.
Khẽ thở dài một tiếng, nhớ đến ngày mai còn có chuyện của ngày mai, Lục Cẩn Ngôn vực tinh thần dậy, tiếp tục chậm rãi ăn.
Hôm sau, Lục Cẩn Ngôn chạy đến bệnh viện, chuẩn bị đón Phạm Gia Hoa chuyển viện. Lúc hai người gặp nhau, Lục Cẩn Ngôn khẩn cấp đem tin tức tốt đẹp nói cho Phạm Gia Hoa trước tiên.
“Đại thúc, là tôi không tốt, liên lụy chú phải đi nhờ cậy người ta, ngay cả cửa hàng cũng đóng mấy ngày. Đều tại tôi.” Phạm Gia Hoa biết Lục Cẩn Ngôn vì cậu mà làm mọi chuyện, trong lòng rất áy náy.
“Đừng nói như vậy, chuyện đó cũng không phải lỗi do cậu. Có lẽ đây là nhân họa đắc phúc, hiện tại có thể tiến hành thủ tục cư trú, đây không phải tốt lắm sao?” Lục Cẩn Ngôn an ủi Phạm Gia Hoa.
Đem Phạm Gia Hoa đi đứng khó khăn đỡ lên taxi, Lục Cẩn Ngôn đi cùng cậu đến địa chỉ Trầm Sở Thiên nói với họ. Xe chạy qua hơn nửa thành phố, cuối cùng chạy đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng tường trắng ngói đỏ. Lục Cẩn Ngôn đỡ Phạm Gia Hoa xuống xe. Đứng trước cửa, Lục Cẩn Ngôn đánh giá tòa nhà, có treo bảng hiệu bệnh viện sủng vật, đang trong giờ làm việc mà cửa vẫn đóng chặt.
Có đúng chỗ này không? Lục Cẩn Ngôn bước lên nhấn chuông cửa.
Không bao lâu sau, cửa mở, đứng ở cửa là một thiếu niên mặc sơ mi ngắn tay cùng quần jean, gương mặt khôi ngô tú mỹ, nụ cười ngượng ngùng, chớp đôi mắt to chào Lục Cẩn Ngôn.
“Xin chào.”
Lục Cẩn Ngôn sửng sốt, lập tức mỉm cười nói với thiếu niên: “Xin chào, tôi… chúng tôi được cảnh sát Trầm Sở Thiên giới thiệu đến.” Nói xong, anh liếc qua Phạm Gia Hoa đứng bên cạnh.
Thiếu niên vừa nghe, vội gật đầu nói: “A, tôi biết, mời vào. Trần đại ca đã gọi điện thoại báo trước cho chúng tôi.”
Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa vào bệnh viện sủng vật, ngồi trên sofa trong phòng khách, thiếu niên bưng trà lên, sau đó cười với hai người nói: “Thật xin lỗi, Lãnh đại ca còn đang ngủ, hiện tại không tiện đánh thức anh ấy. Thỉnh hai vị chờ một chút được không?”
Giờ này mà còn ngủ? Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Đã hơn mười giờ sáng, còn chưa rời giường a.
Lúc này, tiếng móng chân lóc cóc vang lên, một con Doberman to lớn bước vào phòng khách, vừa thấy Phạm Gia Hoa ngồi trên sofa, Doberman liền bày ra tư thế đề phòng, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
Lục Cẩn Ngôn nhìn tình huống trước mắt, biết được kia chắc chắn đã nhận ra bản thể của Phạm Gia Hoa, anh vừa định lên tiếng, thiếu niên đứng bên cạnh đã mở miệng nói: “Lôi Khắc Tư, đây là người phải nhập viện mà Trầm đại ca giới thiệu đến.”
“Người? Là lang đi.” Doberman ồ ồ nói.
Phạm Gia Hoa nhìn Doberman, thân thể cũng bất giác từ từ căng thẳng. Lang và cẩu cùng giống loài, nhưng cũng là hai chi hoàn toàn trái ngược nhau, sự bất đồng có từ trong máu liền bốc lên.
“Lang thì sao.” Phạm Gia Hoa nói.
Doberman không phản bác gì, chính là từ trong cổ họng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ. Có lẽ vì bản chất có từ trong máu dâng lên, Phạm Gia Hoa đột nhiên biến thân, một tiểu thổ lang xuất hiện trên sofa, dọa Lục Cẩn Ngôn đang ngồi một bên nhảy dựng.
“Gia Hoa, không được, chân của cậu còn bị thương.”
Nhìn thân hình nho nhỏ của thổ lang, Doberman đột nhiên phụt cười ha ha, lúc này, Phạm Gia Hoa ý thức được đã phạm sai lầm cũng vội vàng biến trở về nhân hình, thế nhưng, thú hình đã bị mọi người nhìn thấy hết rồi, cậu vừa thẹn vừa giận, biểu tình nhăn nhúm quay mặt đi.
Ô Mễ – thiếu niên mở cửa, cũng là trợ thủ của Âm Dương sư Lãnh Tinh Hồn, cậu nhìn thấy tiểu thổ lang ban đầu cũng hoảng sợ, sau đó nhịn không được liền mắc cười, đặc biệt là khi nhìn đến nhúm lông dựng đứng bay bay trên đỉnh đầu thổ lang. Để khách không cảm thấy xấu hổ, Ô mễ vội vàng tránh sang căn phòng kế bên.
Bị cười, lại bị cười rồi. Phạm Gia Hoa khó chịu cực kỳ.
Lúc này, Doberman biến thành nhân hình, đứng trước mặt hai người mới đến. Thấy nam nhân bộ dáng như quản gia một thân tây trang hắc sắc, biểu tình bất cẩu ngôn tiếu, Lục Cẩn Ngôn nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
“Xin hỏi anh là Âm Dương sư đại nhân sao?”
Lôi Khắc Tư – khuyển yêu, lắc đầu nói: “Không, tôi không phải. Tôi là thức thần của thiếu gia, tên tôi là Lôi Khắc Tư. Thiếu gia bây giờ còn đang ngủ, mọi người ngồi chơi một chút. Vị tiên sinh bên cạnh chắc đang bị thương đi.”
Lục Cẩn Ngôn vội vàng đáp lời: “Đúng, đúng vậy.”
Lôi Khắc Tư nhìn nhìn Phạm Gia Hoa, người nọ giận dỗi cố tình cúi đầu. Chú ý đến cái chân bó bột của Phạm Gia Hoa, Lôi Khắc Tư chăm chú nhìn một lúc.
“Cậu ta có thể ở lại chỗ này không?” Lục Cẩn Ngôn nôn nóng muốn biết chuyện này.
“Đương nhiên, chỗ chúng tôi có thể cho người bệnh ở lại.”
Lôi Khắc Tư tựa hồ có ấn tượng không tốt với Trầm Sở Thiên, nhíu mày mím môi, “Trầm Sở Thiên y lại đem thêm phiền toái cho thiếu gia…” Sau đó lại đi ra.
Ô Mễ đưa điểm tâm nho nhỏ cho Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa, mời bọn họ nếm thử, nụ cười ấm áp thân mật của Ô Mễ làm Lục Cẩn Ngôn cảm thấy an tâm. Ngồi trên sofa thượng đẳng một lúc, nghe tiếng bước chân từ cầu thang trên lầu truyền đến, Lục Cẩn Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên. Một nam nhân dùng ngón tay vuốt tóc, bước từng bước đi xuống. Lục Cẩn Ngôn vội đứng lên.
Nam nhân trong thường phục có dáng người rất cao lớn, tóc đen bóng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cong mang theo ba phần tà mị, từ cái nhìn đầu tiên khiến người khác có ấn tượng khắc sâu. Lãnh Tinh Hồn – nam nhân đi lại giữa hai thế giới nhân loại và yêu thú.
“Lãnh đại ca, bệnh nhân mà Trầm đại ca giới thiệu đến.” Ô Mễ cất tiếng trước.
“Nga.”
Dáng vẻ Lãnh Tinh Hồn tùy ý ngồi xuống sofa đối diện với khách, đầu tiên nhìn Lục Cẩn Ngôn, sau đó đánh giá Phạm Gia Hoa một chút.
“Là thổ lang a, chân bị thương.”
Chỉ vừa nhìn đã có thể nói chính xác như vậy, Lục Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy kính trọng. Biết đối phương là Âm Dương sư, thái độ của thổ lang Phạm Gia Hoa cũng mang theo sự tôn kính.
“Xin nhờ ngài, nhờ ngài giúp cậu ta ở lại, không bị đuổi đi.” Lục Cẩn Ngôn thỉnh cầu.
Lãnh Tinh Hồn gật đầu một cái, “Tôi sẽ cố gắng.”
“Cám ơn ngài!”
Để tôi xem thương thế của cậu trước.”
Phạm Gia Hoa theo Lãnh Tinh Hồn đi vào phòng. Sau khi kiểm tra thương tích cho Phạm Gia Hoa, Lãnh Tinh Hồn nói với cậu ta và Lục Cẩn Ngôn, mức độ xương bị nứt cần phải tĩnh dưỡng khoảng hai tháng.
“Hai tháng?” Phạm Gia Hoa kêu lên.
Lãnh Tinh Hồn không khách khí nói: “Hai tháng coi như còn ít. Cậu muốn dùng thú hình đi lại, hay dùng nhân hình đi lại hả?”
Phạm Gia Hoa lập tức xìu xuống: “… Không muốn.”
“Vậy ngoan ngoãn an tâm dưỡng thương. Trong lúc cậu trị liệu dưỡng thương cũng sẽ không bị chuyển đi, lo lắng gì nữa.”
“Nhưng mà đại thúc một mình chú ta…”
“Lục Cẩn Ngôn vội nói: ‘”Tôi không sao.”
“Đại thúc trông coi cửa hàng một mình, rất vất vả.”
“Không vất vả. Cậu ở lại đây yên tâm dưỡng thương, tôi sẽ đến thăm cậu.”
Đến lúc Lục Cẩn Ngôn phải đi, Phạm Gia Hoa rất không yên tâm, kéo anh lại lảm nhảm dặn dò rất nhiều việc cần chú ý cứ như tụng kinh, Ô Mễ một bên nghe được cười trộm không ngừng. Chờ Phạm Gia Hoa tụng xong, lúc đó mới thả cho Lục Cẩn Ngôn ra về.
Một mình về nhà, đột nhiên cảm thấy trong nhà im ắng, Lục Cẩn Ngôn ngồi trên soafa, càm thấy vẫn có chút không quen. Cuộc sống như thế này còn kéo dài thêm hai tháng, nghĩ đến đây, Lục Cẩn Ngôn lại có chút hối tiếc để Phạm Gia Hoa ở lại bệnh viện, nhưng lại nghĩ đến Phạm Gia Hoa có thể sẽ được chính thức nhập cư, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy an ủi phần nào.
Những ngày kế tiếp, đúng bốn giờ chiều Lục Cẩn Ngôn sẽ đóng cửa hàng, sau đó mang canh bổ xương, đổi ba tuyến tàu điện ngầm, đến bệnh viện sủng vật thăm Phạm Gia Hoa. Ngày nào anh cũng làm vậy, ngày qua ngày, ngay cả Ô Mễ và Lôi Khắc Tư cũng đều cảm động.
Ô Mễ thầm nói với Phạm Gia Hoa: “Đại thúc đối với cậu thật tốt.”
Phạm Gia Hoa rất đắc ý, “Đúng vậy. Trước đây là chú ta mang tôi về nhà, nếu không có chú, tôi có lẽ sớm bị đuổi về núi rồi.”
“Nên cậu muốn ở lại bên cạnh đại thúc, đúng không?”
“Kia đương nhiên.”
Ô Mễ cổ vũ: “Nhất định có thể!”
Lần đầu tiên Phạm Gia Hoa nhận được sự quan tâm cùng động viên của người khác đối với phần tình cảm này, cậu kích động nắm lấy tay Ô Mễ: “Cảm ơn cậu!”
Không hề che giấu tình yêu đối với Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa hào phóng trước mặt Âm Dương sư đại nhân cùng hai yêu thú khác tâm sự chuyện tình cảm của cậu đối với Lục Cẩn Ngôn. Sau khi biết chuyện này, Lãnh Tinh Hồn cười mà không nói, Ô Mễ thì một mực ra sức động viên Phạm Gia Hoa.
Hôm nay Lục Cẩn Ngôn lại đến bệnh viện sủng vật thăm Phạm Gia Hoa, anh nghe được đoạn đối thoại giữa tiểu thổ lang và tiểu tùng thử đang ở trong phòng bếp rửa trái cây. Phạm Gia Hoa lải nhải lảm nhảm chuyện giữa cậu và Lục Cẩn Ngôn với Ô Mễ.
“… Đại thúc luôn khiến người khác lo lắng, trừ bỏ lúc làm bánh và chocolate, những chuyện khác chú ta đều mơ mơ màng màng, không thể không thay chú ta lo lắng.”
“Trong cửa hàng cậu cũng giúp được rất nhiều.”
Phạm Gia Hoa nói: “Đại thúc nói, làm điểm tâm ngọt cần một chút thiên phú, tôi thật sự không hiểu lắm, hơn nữa tôi cũng không thích điểm tâm ngọt, nhưng mà tôi có thể giúp đại thúc làm những chuyện khác, ví dụ như đặt hàng, giao hàng, trông coi cửa tiệm, quét dọn và vân vân, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cuộc sống hằng ngày của đại thúc, để đại thúc không còn buồn rầu, có thể chuyên tâm làm bánh cookies và chocolate mà chú ta thích. Hiện tại cửa hàng cũng nhỏ, cũng chưa kiếm nhiều tiền, chúng ta sẽ cố gắng, hy vọng tương lai có thể mở rộng cửa tiệm ra chút nữa.”
“Cố lên a!”
“Tôi rất thích đại thúc.” Phạm Gia Hoa đắc ý nói.
Nghe Phạm Gia Hoa thẳng thắn bày tỏ với người khác về cảm tình của cậu đối với Lục Cẩn Ngôn, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy mặt mày nóng ran. Thật là, sao có thể nói với tiểu hài tử khác như vậy, Ô Mễ vẫn còn là thiếu niên mà. Đồng thời, Lục Cẩn Ngôn lại thấy trong lòng ấm áp, tiểu thổ lang này thật sự trưởng thành, có kế hoạch với tương lai, có trách nhiệm với cuộc sống, là một nam nhân làm đến nơi đến chốn.
Phạm Gia Hoa và Ô Mễ cùng từ trên núi xuống thành phố, tiểu thổ lang nhiệt tình năng động cùng tiểu tùng thử hồn nhiên thiện lương nhanh chóng trở thành bạn tốt. Trong bệnh viện sủng vật, Phạm Gia Hoa theo giúp Ô Mễ công việc quét dọn, lại giúp Ô Mễ tu chỉnh lương đình ở sân sau, trồng những giống cây mới. Tiểu thổ lang không muốn rảnh rỗi nên tìm rất nhiều việc để làm cho bản thân.
“Ân, thật sự là cậu trai trẻ không tệ.”
Đứng bên cửa sổ, nhìn Phạm Gia Hoa đang ngồi xổm trên đất xem xét hoa cỏ sinh trưởng, Lãnh Tinh Hồn khen.
Lôi Khắc Tư trong khuyển hình ghé vào cửa sổ nhìn nhìn, gật đầu nói: “Vâng, thật không ngờ cậu ta là người có phẩm cách rất tốt.”
“Tâm địa thực hồn nhiên, tin rằng ngươi cũng cảm nhận được.”
“Thiếu gia sẽ để cậu ta ở lại, đúng không.” Doberman xoay mặt sang nhìn người bên cạnh.
Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Ta sẽ rất báo cáo đánh giá rất khách quan.”
“Ông chủ tiệm bánh kia hình như rất để ý đến cậu ta.” Lôi Khắc Tư nói.
Lãnh Tinh Hồn nghe xong cười, “Đúng vậy. Nam nhân kia có ảnh hưởng rất tốt với thổ lang này.”
“Bọn họ sẽ ở cùng nhau đi.” Lôi Khắc Tư nói.
Lãnh Tinh Hồn liếc Doberman bên cạnh một cái: “Uy, ngươi bà tám nha.”
Lôi Khắc Tư dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Thiếu gia, tôi chỉ trình bày sự thật một chút thôi.”
Lo cho Lục Cẩn Ngôn hiện tại chỉ có một mình trong cửa hàng, lượng công việc nhiều, Phạm Gia Hoa thử xin với Lãnh Tinh Hồn, trong thời gian cậu ta dưỡng thương tại đây, nhờ Ô Mễ đến giúp ở Cookie’s, còn cậu cũng sẽ tận lực tiếp nhận công việc của Ô Mễ ở bệnh viện sủng vật. Lãnh Tinh Hồn bàn bạc với Ô Mễ một chút, rồi đồng ý.
Ô Mễ mặc đồng phục Cookie’s, đến làm việc ở tiệm bánh. Nhân viên phục vụ tuấn tú dễ thương mới đến tiệm thu hút không ít khách hàng, đơn đặt hàng cũng tăng lên, mà nữ hài tử đến tiệm mua này nọ cũng đông hơn. Lục Cẩn Ngôn đem chuyện này kể cho Phạm Gia Hoa nghe, Phạm Gia Hoa cao hứng vì sinh ý trong tiệm tốt, đồng thời lại ón niệm cậu không thể bồi bên cạnh Lục Cẩn Ngôn.
“Chờ chân của tôi sẽ lập tức trở về làm việc.”
Lục Cẩn Ngôn vội nói: “Không nôn nóng, không gấp gáp, phải dưỡng thương thật tốt.”
Nói thì nói như vậy, khoảng thời gian Phạm Gia Hoa ở lại bệnh viện sủng vật, Lục Cẩn Ngôn rất nhớ cậu, luôn tưởng niệm những ngày bên nhau của hai người.
Chỉ chớp mắt, hai tháng trôi qua, vết thương ở chân của Phạm Gia Hoa đã lành hơn phân nửa, bởi mỗi ngày đều uống canh bổ xương, cậu tựa hồ cũng mập hơn một chút so với trước kia, điều này làm tiểu thổ lang hơi chút để ý, gào thét phải rèn luyện thân thể hơn nữa. Kỳ thật, Phạm Gia Hoa lo lắng dáng người bị thay đổi sẽ làm Lục Cẩn Ngôn không thích. Lục Cẩn Ngôn biết nên vội khuyên cậu, không thể cậu vận động, mà khi Lãnh Tinh Hồn nói với Lục Cẩn Ngôn chân của Phạm Gia Hoa đã sắp lành, hiện tại cần tăng cường rèn luyện, là thời điểm cần phục hồi, cuộc sống của Lục Cẩn Ngôn liên tăng thêm một hạng mục – mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm bánh, chạy tới bệnh viện sủng vật, dẫn Phạm Gia Hoa ra ngoàn tản bộ.
Vì vậy mỗi buổi hoàng hôn, gần bệnh viện sủng vật, nơi con đường nhỏ đều có thể nhìn được Lục Cẩn Ngôn đỡ lấy Phạm Gia Hoa, thân ảnh hai người cùng hòa vào nhau. Lo rằng bây giờ đi bộ quá nhiều sẽ hại đến chân, Lục Cẩn Ngôn nghiêm khắc khống chế lượng vận động của Phạm Gia Hoa, tính toán khoảng cách tản bộ.
“Không sao, đại thúc, thật sự, chú xem thân thể tôi hiện tại rất tốt.” Phạm Gia Hoa nói xong vung vẩy cánh tay.
“Bây giờ cậu đang trong giai đoạn dưỡng thương, giai đoạn dưỡng thương.” Lục Cẩn Ngôn khẽ liếc mắt trách cứ Phạm Gia Hoa một cái, người kia lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Tản bộ đến khi đèn đường sáng lên, Lục Cẩn Ngôn dẫn Phạm Gia Hoa trở về. Trong khu yên tĩnh này, người qua lại không nhiều lắm, đèn đường chiếu xuống hai bóng sáng cùng sóng vai.
Phạm Gia Hoa duỗi người, thả lỏng gân cốt, sau đó cảm thản: “Thật muốn quay về tiệm bánh.”
“Chờ cậu lành hẳn là có thể về nhà.”
Nhà. Một chữ Lục Cẩn Ngôn nói ra làm lỗ tai Phạm Gia Hoa trong nháy mắt dựng đứng lên, có cảm giác tâm hoa nộ phóng. Nhà. Nhà, ngôi nhà có đại thúc.
Lời vừa ra khỏi miệng Lục Cẩn Ngôn liền nhận ra, thầm cảm thấy lỡ lời, anh nửa cúi người tiếp tục bước. Trong lòng Phạm Gia Hoa đắc ý nhào qua, vươn tay kéo lấy tay Lục Cẩn Ngôn. Muốn tránh đi, lại như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình, Lục Cẩn Ngôn tùy ý để Phạm Gia Hoa nắm tay, cùng cậu đi trên đường.
Trong lòng, không biết từ khi nào có hạt giống, lúc này nở bừng một đóa hoa xinh đẹp. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, tuy rằng chưa từng chính thức thổ lộ với nhau, nhưng cảm tình giữa bọn họ đã đến lúc chín muồi.
“Đại thúc…” Phạm Gia Hoa nhẹ giọng nói.
“Ân?”
“Tôi biết chú nghĩ gỉ.” Phạm Gia Hoa mỉm cười, cùng Lục Cẩn Ngôn mười ngón giao nhau, gắt gao giữ chặt.
“Ân.”
“Tôi nhất định ở lại, cũng nhất định sẽ ở lại bên cạnh chú, tôi cam đoan.” Phạm Gia Hoa hứa hẹn.
Một lát sau, Phạm Gia Hoa nghe thấy Lục Cẩn Ngôn nhẹ giọng trả lời: “Ân.”
“Đại thúc, tôi rất thích chú!”
Hết chương 10
“Sao có thể đánh cậu tàn nhẫn như vậy được chứ.” Lục Cẩn Ngôn xót xa nhìn Phạm Gia Hoa, chân cậu đã được bó bột.
Phạm Gia Hoa vội an ủi: “Không sao, kỳ thật cũng không phải thương tích nặng cho lắm.”
Lục Cẩn Ngôn đem chuyện Trầm Sở Thiên nói với anh kể lại cho Phạm Gia Hoa nghe, sau đó anh nói với cậu: “Tôi sẽ đến hỏi cảnh sát Trầm, xem thử lúc nào thì thích hợp để cậu gặp Âm Dương sư thì tốt. Tôi nghĩ, nếu có thể vừa dưỡng thương, vừa mời Âm Dương sư đánh giá giám định cho cậu, đợi chân cậu lành rồi, vừa lúc có thể ra tòa.”
Phạm Gia Hoa đối với sự sắp xếp của Lục Cẩn Ngôn rất tán thành, “Ân”, sau đó cậu lại nghi hoặc, “… Cũng không biết có được không.”
“Cảnh sát Trầm nói Âm Dương sư là bạn của cậu ta. Tôi cảm thấy cảnh sát Trầm này là người tốt, tuy rằng nhìn có chút hung dữ, tính cách nóng nảy, nhưng tâm địa rất tốt.”
Nghe Lục Cẩn Ngôn nói Trầm Sở Thiên là người tốt, Phạm Gia Hoa nhớ đến vị cảnh sát khi nhìn thấy bản thể của cậu thì cười ngã nghiêng ngã ngửa, nhịn không được quay mặt đi hừ một tiếng.
“Đại thúc, nhờ chú hết đó.” Hiện tại Phạm Gia Hoa đi đứng khó khăn, không thể tự mình giải quyết chuyện này.
“Nói cái gì mà nhờ với không nhờ.” Lục Cẩn Ngôn đỏ mặt, nâng tay xoa xoa đầu Phạm Gia Hoa.
“Cám ơn đại thúc,” Phạm Gia Hoa nói xong, chủ động vươn tay kéo lấy tay Lục Cẩn Ngôn. Lục Cẩn Ngôn lúng túng, vội vàng vùng ra, bước qua một bên, Phạm Gia Hoa hiện tại chân đang bó bột, không thể đuổi theo anh, tức giận đấm xuống nệm giường.
“Đại thúc, chú trốn cái gì, chú đừng trốn nha. Đại thúc chú ở lại bồi tôi đi.”
“Tôi… tôi về trước, nghỉ ngơi cho mau khỏe.”
Thương tích của Phạm Gia Hoa cần ở lại bệnh viện theo dõi trong hai ngày, đầu giờ chiều nào Lục Cẩn Ngôn cũng đến thăm, còn mang canh bổ xương đến. Nhìn tiểu thổ lang uống canh ngon lành, trên mặt vẫn còn vết thương, nhưng vẫn là bộ dáng tươi cười rạng rỡ, Lục Cẩn Ngôn thấy khó chịu trong lòng đến kỳ lạ. Phạm Gia Hoa cố gắng làm việc như vậy, mong muốn ở lại, anh vẫn chưa giúp được cậu, kết quả Phạm Gia Hoa giờ còn bị thương.
Lục Cẩn Ngôn lại đến cảnh cục tìm Trầm Sở Thiên, hy vọng được biết trình tự theo quy định pháp luật nên làm thế nào. Trầm Sở Thiên nhiệt tình dẫn Lục Cẩn Ngôn đến gặp luật sư chuyên môn để tư vấn, luật sư và Trầm Sở Thiên thương lượng một chút, rồi đưa ra đề nghị với Lục Cẩn Ngôn.
“Nếu chân Phạm tiên sinh chưa lành, không bằng tạm thời đưa cậu ta đến bệnh viện do Âm Dương sư đại nhân mở đi, cùng lúc dưỡng thương luôn, mặt khác cũng thuận tiện để Âm Dương sư đại nhân kế bên xem xét, làm đánh giá mức độ nguy hiểm. Đồng thời, luật sư bên này cũng bắt đầu chuẩn bị đủ loại tư liệu cùng hồ sơ chứng nhận để kháng nghị trước tòa, lúc này cần Lục tiên sinh phối hợp thêm. Đợi khi chân bị thương của Phạm tiên sinh lành hẳn, thì có thể hướng thẩm phán xin mở phiên toàn quyết định.”
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy sắp xếp như vậy rất ổn thỏa, liên tục tỏ ý cảm tạ luật sư và Trầm Sở Thiên.
Thảo luận xong, luật sư cáo từ đi trước, Lục Cẩn Ngôn bắt tay anh ta, tiễn anh ta đi, “Luật sư, cần hồ sư gì xin cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Luật sư đi rồi, Trầm Sở Thiên bàn bạc với Lục Cẩn Ngôn thủ tục đưa Phạm Gia Hoa đến bệnh viện sủng vật.
Trầm Sở Thiên nói với Lục Cẩn Ngôn, “Để Phạm Gia Hoa chuyển viện, một mình tôi ký tên là được. Hiện tại có một chuyện phiền phức, chính là trước đó cậu ta đã ẩu đả. Nếu đương sự bên kia đồng ý không truy cứu, thì có thể không cần lưu hồ sơ lại, như vậy rất có lợi với tương lai cậu ta. Lại không thể mời anh đến thương lượng với đối phương được. Tôi có thể đi theo để đưa chứng cớ chứng minh, khiến đối phương nhìn bản thể của tiểu thổ lang, tôi tin rằng y mà thấy sẽ không để ý nữa.”
Đối diện với lòng nhiệt tình của vị cảnh sát yêu thú, Lục Cẩn Ngôn vạn phần cảm tạ.
“Thật may mắn gặp được cậu.”
Trầm Sở Thiên gãi đầu cười, “Hắc, không có gì. Tôi thấy anh đối xử với cậu ta tốt như vậy, chỉ muốn giúp anh một chút.”
Một câu vô tình của Trầm Sở Thiên, làm tim Lục Cẩn Ngôn đập binh binh mất nửa ngày.
Tôi thấy anh đối xử với cậu ta tốt như vậy. Như thế nào, ngay cả người ngoài cũng nhìn được anh rất để ý đến tiểu thổ lang kia sao? Lục Cẩn Ngôn có chút ngượng ngùng suy nghĩ.
Qua giới thiệu và liên hệ của Trầm Sở Thiên, Lục Cẩn Ngôn tìm được người đàn ông có xung đột với Phạm Gia Hoa. Anh khẩn cầu đối phương đừng khởi kiện. Vì Phạm Gia Hoa đã bị thương ở chân, nguyên nhân gây ra chính là va chạm nhỏ xíu, đối phương đối với sự mất bình tĩnh của mình cũng tỏ ra hối hận. Trầm Sở Thiên lại y nhìn băng ghi hình trong phòng tạm giam, khi nhìn đến tiểu thổ lang nguyên lai chỉ nhỏ xíu xiu, người đàn ông kia cũng cười.
Song phương bắt tay nhau giảng hòa, án của Phạm Gia Hoa được hủy bỏ. Lục Cẩn Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi mọi chuyện tạm yên ổn, Lục Cẩn Ngôn về nhà nghỉ ngơi. Ngã xuống sofa, lúc này anh mới phát hiện mình vừa mệt vừa đói. Anh vì chuyện của Phạm Gia Hoa mấy ngày nay ngược xuôi, cửa tiệm cũng không mở, cơm cũng không ăn đàng hoàng. Nghĩ đến mọi chuyện cuối cùng cũng có kết quả tốt, Lục Cẩn Ngôn mang theo nụ cười đi nấu mì.
Một mình ngồi cạnh bàn ăn mì, Lục Cẩn Ngôn lại nhớ đến Phạm Gia Hoa. Không biết bữa tối hôm nay của tiểu thổ lang ở bệnh viện có thịt ăn hay không.
Nhớ lại lúc nhận được điện thoại từ cảnh cục gọi đến, trong tích tắc khẩn trương cùng đau lòng, sợ đến mức tim muốn nhảy lên yết hầu, cảm giác này đến giờ vẫn còn đang rõ ràng trong lòng Lục Cẩn Ngôn. Nguyên lai bản thân đã để ý tiểu thổ lang kia như vậy, để ý đến mức rõ ràng như thế, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy trong ngực nóng bỏng một trận. Anh thật sự lo lắng cho Phạm Gia Hoa, sợ cậu bị thương, sợ cậu bị khi dễ, cũng sợ cậu bị cảnh sát phát hiện nhất định sẽ chuyển đi. Trong lòng đã không muốn buông ra hay xa rời, giống như nhánh dây leo quấn quanh cổ thụ, bất tri bất giác, đã muốn ăn sâu bén rễ.
Khẽ thở dài một tiếng, nhớ đến ngày mai còn có chuyện của ngày mai, Lục Cẩn Ngôn vực tinh thần dậy, tiếp tục chậm rãi ăn.
Hôm sau, Lục Cẩn Ngôn chạy đến bệnh viện, chuẩn bị đón Phạm Gia Hoa chuyển viện. Lúc hai người gặp nhau, Lục Cẩn Ngôn khẩn cấp đem tin tức tốt đẹp nói cho Phạm Gia Hoa trước tiên.
“Đại thúc, là tôi không tốt, liên lụy chú phải đi nhờ cậy người ta, ngay cả cửa hàng cũng đóng mấy ngày. Đều tại tôi.” Phạm Gia Hoa biết Lục Cẩn Ngôn vì cậu mà làm mọi chuyện, trong lòng rất áy náy.
“Đừng nói như vậy, chuyện đó cũng không phải lỗi do cậu. Có lẽ đây là nhân họa đắc phúc, hiện tại có thể tiến hành thủ tục cư trú, đây không phải tốt lắm sao?” Lục Cẩn Ngôn an ủi Phạm Gia Hoa.
Đem Phạm Gia Hoa đi đứng khó khăn đỡ lên taxi, Lục Cẩn Ngôn đi cùng cậu đến địa chỉ Trầm Sở Thiên nói với họ. Xe chạy qua hơn nửa thành phố, cuối cùng chạy đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng tường trắng ngói đỏ. Lục Cẩn Ngôn đỡ Phạm Gia Hoa xuống xe. Đứng trước cửa, Lục Cẩn Ngôn đánh giá tòa nhà, có treo bảng hiệu bệnh viện sủng vật, đang trong giờ làm việc mà cửa vẫn đóng chặt.
Có đúng chỗ này không? Lục Cẩn Ngôn bước lên nhấn chuông cửa.
Không bao lâu sau, cửa mở, đứng ở cửa là một thiếu niên mặc sơ mi ngắn tay cùng quần jean, gương mặt khôi ngô tú mỹ, nụ cười ngượng ngùng, chớp đôi mắt to chào Lục Cẩn Ngôn.
“Xin chào.”
Lục Cẩn Ngôn sửng sốt, lập tức mỉm cười nói với thiếu niên: “Xin chào, tôi… chúng tôi được cảnh sát Trầm Sở Thiên giới thiệu đến.” Nói xong, anh liếc qua Phạm Gia Hoa đứng bên cạnh.
Thiếu niên vừa nghe, vội gật đầu nói: “A, tôi biết, mời vào. Trần đại ca đã gọi điện thoại báo trước cho chúng tôi.”
Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa vào bệnh viện sủng vật, ngồi trên sofa trong phòng khách, thiếu niên bưng trà lên, sau đó cười với hai người nói: “Thật xin lỗi, Lãnh đại ca còn đang ngủ, hiện tại không tiện đánh thức anh ấy. Thỉnh hai vị chờ một chút được không?”
Giờ này mà còn ngủ? Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Đã hơn mười giờ sáng, còn chưa rời giường a.
Lúc này, tiếng móng chân lóc cóc vang lên, một con Doberman to lớn bước vào phòng khách, vừa thấy Phạm Gia Hoa ngồi trên sofa, Doberman liền bày ra tư thế đề phòng, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.
Lục Cẩn Ngôn nhìn tình huống trước mắt, biết được kia chắc chắn đã nhận ra bản thể của Phạm Gia Hoa, anh vừa định lên tiếng, thiếu niên đứng bên cạnh đã mở miệng nói: “Lôi Khắc Tư, đây là người phải nhập viện mà Trầm đại ca giới thiệu đến.”
“Người? Là lang đi.” Doberman ồ ồ nói.
Phạm Gia Hoa nhìn Doberman, thân thể cũng bất giác từ từ căng thẳng. Lang và cẩu cùng giống loài, nhưng cũng là hai chi hoàn toàn trái ngược nhau, sự bất đồng có từ trong máu liền bốc lên.
“Lang thì sao.” Phạm Gia Hoa nói.
Doberman không phản bác gì, chính là từ trong cổ họng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ. Có lẽ vì bản chất có từ trong máu dâng lên, Phạm Gia Hoa đột nhiên biến thân, một tiểu thổ lang xuất hiện trên sofa, dọa Lục Cẩn Ngôn đang ngồi một bên nhảy dựng.
“Gia Hoa, không được, chân của cậu còn bị thương.”
Nhìn thân hình nho nhỏ của thổ lang, Doberman đột nhiên phụt cười ha ha, lúc này, Phạm Gia Hoa ý thức được đã phạm sai lầm cũng vội vàng biến trở về nhân hình, thế nhưng, thú hình đã bị mọi người nhìn thấy hết rồi, cậu vừa thẹn vừa giận, biểu tình nhăn nhúm quay mặt đi.
Ô Mễ – thiếu niên mở cửa, cũng là trợ thủ của Âm Dương sư Lãnh Tinh Hồn, cậu nhìn thấy tiểu thổ lang ban đầu cũng hoảng sợ, sau đó nhịn không được liền mắc cười, đặc biệt là khi nhìn đến nhúm lông dựng đứng bay bay trên đỉnh đầu thổ lang. Để khách không cảm thấy xấu hổ, Ô mễ vội vàng tránh sang căn phòng kế bên.
Bị cười, lại bị cười rồi. Phạm Gia Hoa khó chịu cực kỳ.
Lúc này, Doberman biến thành nhân hình, đứng trước mặt hai người mới đến. Thấy nam nhân bộ dáng như quản gia một thân tây trang hắc sắc, biểu tình bất cẩu ngôn tiếu, Lục Cẩn Ngôn nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
“Xin hỏi anh là Âm Dương sư đại nhân sao?”
Lôi Khắc Tư – khuyển yêu, lắc đầu nói: “Không, tôi không phải. Tôi là thức thần của thiếu gia, tên tôi là Lôi Khắc Tư. Thiếu gia bây giờ còn đang ngủ, mọi người ngồi chơi một chút. Vị tiên sinh bên cạnh chắc đang bị thương đi.”
Lục Cẩn Ngôn vội vàng đáp lời: “Đúng, đúng vậy.”
Lôi Khắc Tư nhìn nhìn Phạm Gia Hoa, người nọ giận dỗi cố tình cúi đầu. Chú ý đến cái chân bó bột của Phạm Gia Hoa, Lôi Khắc Tư chăm chú nhìn một lúc.
“Cậu ta có thể ở lại chỗ này không?” Lục Cẩn Ngôn nôn nóng muốn biết chuyện này.
“Đương nhiên, chỗ chúng tôi có thể cho người bệnh ở lại.”
Lôi Khắc Tư tựa hồ có ấn tượng không tốt với Trầm Sở Thiên, nhíu mày mím môi, “Trầm Sở Thiên y lại đem thêm phiền toái cho thiếu gia…” Sau đó lại đi ra.
Ô Mễ đưa điểm tâm nho nhỏ cho Lục Cẩn Ngôn và Phạm Gia Hoa, mời bọn họ nếm thử, nụ cười ấm áp thân mật của Ô Mễ làm Lục Cẩn Ngôn cảm thấy an tâm. Ngồi trên sofa thượng đẳng một lúc, nghe tiếng bước chân từ cầu thang trên lầu truyền đến, Lục Cẩn Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên. Một nam nhân dùng ngón tay vuốt tóc, bước từng bước đi xuống. Lục Cẩn Ngôn vội đứng lên.
Nam nhân trong thường phục có dáng người rất cao lớn, tóc đen bóng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cong mang theo ba phần tà mị, từ cái nhìn đầu tiên khiến người khác có ấn tượng khắc sâu. Lãnh Tinh Hồn – nam nhân đi lại giữa hai thế giới nhân loại và yêu thú.
“Lãnh đại ca, bệnh nhân mà Trầm đại ca giới thiệu đến.” Ô Mễ cất tiếng trước.
“Nga.”
Dáng vẻ Lãnh Tinh Hồn tùy ý ngồi xuống sofa đối diện với khách, đầu tiên nhìn Lục Cẩn Ngôn, sau đó đánh giá Phạm Gia Hoa một chút.
“Là thổ lang a, chân bị thương.”
Chỉ vừa nhìn đã có thể nói chính xác như vậy, Lục Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy kính trọng. Biết đối phương là Âm Dương sư, thái độ của thổ lang Phạm Gia Hoa cũng mang theo sự tôn kính.
“Xin nhờ ngài, nhờ ngài giúp cậu ta ở lại, không bị đuổi đi.” Lục Cẩn Ngôn thỉnh cầu.
Lãnh Tinh Hồn gật đầu một cái, “Tôi sẽ cố gắng.”
“Cám ơn ngài!”
Để tôi xem thương thế của cậu trước.”
Phạm Gia Hoa theo Lãnh Tinh Hồn đi vào phòng. Sau khi kiểm tra thương tích cho Phạm Gia Hoa, Lãnh Tinh Hồn nói với cậu ta và Lục Cẩn Ngôn, mức độ xương bị nứt cần phải tĩnh dưỡng khoảng hai tháng.
“Hai tháng?” Phạm Gia Hoa kêu lên.
Lãnh Tinh Hồn không khách khí nói: “Hai tháng coi như còn ít. Cậu muốn dùng thú hình đi lại, hay dùng nhân hình đi lại hả?”
Phạm Gia Hoa lập tức xìu xuống: “… Không muốn.”
“Vậy ngoan ngoãn an tâm dưỡng thương. Trong lúc cậu trị liệu dưỡng thương cũng sẽ không bị chuyển đi, lo lắng gì nữa.”
“Nhưng mà đại thúc một mình chú ta…”
“Lục Cẩn Ngôn vội nói: ‘”Tôi không sao.”
“Đại thúc trông coi cửa hàng một mình, rất vất vả.”
“Không vất vả. Cậu ở lại đây yên tâm dưỡng thương, tôi sẽ đến thăm cậu.”
Đến lúc Lục Cẩn Ngôn phải đi, Phạm Gia Hoa rất không yên tâm, kéo anh lại lảm nhảm dặn dò rất nhiều việc cần chú ý cứ như tụng kinh, Ô Mễ một bên nghe được cười trộm không ngừng. Chờ Phạm Gia Hoa tụng xong, lúc đó mới thả cho Lục Cẩn Ngôn ra về.
Một mình về nhà, đột nhiên cảm thấy trong nhà im ắng, Lục Cẩn Ngôn ngồi trên soafa, càm thấy vẫn có chút không quen. Cuộc sống như thế này còn kéo dài thêm hai tháng, nghĩ đến đây, Lục Cẩn Ngôn lại có chút hối tiếc để Phạm Gia Hoa ở lại bệnh viện, nhưng lại nghĩ đến Phạm Gia Hoa có thể sẽ được chính thức nhập cư, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy an ủi phần nào.
Những ngày kế tiếp, đúng bốn giờ chiều Lục Cẩn Ngôn sẽ đóng cửa hàng, sau đó mang canh bổ xương, đổi ba tuyến tàu điện ngầm, đến bệnh viện sủng vật thăm Phạm Gia Hoa. Ngày nào anh cũng làm vậy, ngày qua ngày, ngay cả Ô Mễ và Lôi Khắc Tư cũng đều cảm động.
Ô Mễ thầm nói với Phạm Gia Hoa: “Đại thúc đối với cậu thật tốt.”
Phạm Gia Hoa rất đắc ý, “Đúng vậy. Trước đây là chú ta mang tôi về nhà, nếu không có chú, tôi có lẽ sớm bị đuổi về núi rồi.”
“Nên cậu muốn ở lại bên cạnh đại thúc, đúng không?”
“Kia đương nhiên.”
Ô Mễ cổ vũ: “Nhất định có thể!”
Lần đầu tiên Phạm Gia Hoa nhận được sự quan tâm cùng động viên của người khác đối với phần tình cảm này, cậu kích động nắm lấy tay Ô Mễ: “Cảm ơn cậu!”
Không hề che giấu tình yêu đối với Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa hào phóng trước mặt Âm Dương sư đại nhân cùng hai yêu thú khác tâm sự chuyện tình cảm của cậu đối với Lục Cẩn Ngôn. Sau khi biết chuyện này, Lãnh Tinh Hồn cười mà không nói, Ô Mễ thì một mực ra sức động viên Phạm Gia Hoa.
Hôm nay Lục Cẩn Ngôn lại đến bệnh viện sủng vật thăm Phạm Gia Hoa, anh nghe được đoạn đối thoại giữa tiểu thổ lang và tiểu tùng thử đang ở trong phòng bếp rửa trái cây. Phạm Gia Hoa lải nhải lảm nhảm chuyện giữa cậu và Lục Cẩn Ngôn với Ô Mễ.
“… Đại thúc luôn khiến người khác lo lắng, trừ bỏ lúc làm bánh và chocolate, những chuyện khác chú ta đều mơ mơ màng màng, không thể không thay chú ta lo lắng.”
“Trong cửa hàng cậu cũng giúp được rất nhiều.”
Phạm Gia Hoa nói: “Đại thúc nói, làm điểm tâm ngọt cần một chút thiên phú, tôi thật sự không hiểu lắm, hơn nữa tôi cũng không thích điểm tâm ngọt, nhưng mà tôi có thể giúp đại thúc làm những chuyện khác, ví dụ như đặt hàng, giao hàng, trông coi cửa tiệm, quét dọn và vân vân, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố cuộc sống hằng ngày của đại thúc, để đại thúc không còn buồn rầu, có thể chuyên tâm làm bánh cookies và chocolate mà chú ta thích. Hiện tại cửa hàng cũng nhỏ, cũng chưa kiếm nhiều tiền, chúng ta sẽ cố gắng, hy vọng tương lai có thể mở rộng cửa tiệm ra chút nữa.”
“Cố lên a!”
“Tôi rất thích đại thúc.” Phạm Gia Hoa đắc ý nói.
Nghe Phạm Gia Hoa thẳng thắn bày tỏ với người khác về cảm tình của cậu đối với Lục Cẩn Ngôn, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy mặt mày nóng ran. Thật là, sao có thể nói với tiểu hài tử khác như vậy, Ô Mễ vẫn còn là thiếu niên mà. Đồng thời, Lục Cẩn Ngôn lại thấy trong lòng ấm áp, tiểu thổ lang này thật sự trưởng thành, có kế hoạch với tương lai, có trách nhiệm với cuộc sống, là một nam nhân làm đến nơi đến chốn.
Phạm Gia Hoa và Ô Mễ cùng từ trên núi xuống thành phố, tiểu thổ lang nhiệt tình năng động cùng tiểu tùng thử hồn nhiên thiện lương nhanh chóng trở thành bạn tốt. Trong bệnh viện sủng vật, Phạm Gia Hoa theo giúp Ô Mễ công việc quét dọn, lại giúp Ô Mễ tu chỉnh lương đình ở sân sau, trồng những giống cây mới. Tiểu thổ lang không muốn rảnh rỗi nên tìm rất nhiều việc để làm cho bản thân.
“Ân, thật sự là cậu trai trẻ không tệ.”
Đứng bên cửa sổ, nhìn Phạm Gia Hoa đang ngồi xổm trên đất xem xét hoa cỏ sinh trưởng, Lãnh Tinh Hồn khen.
Lôi Khắc Tư trong khuyển hình ghé vào cửa sổ nhìn nhìn, gật đầu nói: “Vâng, thật không ngờ cậu ta là người có phẩm cách rất tốt.”
“Tâm địa thực hồn nhiên, tin rằng ngươi cũng cảm nhận được.”
“Thiếu gia sẽ để cậu ta ở lại, đúng không.” Doberman xoay mặt sang nhìn người bên cạnh.
Lãnh Tinh Hồn cười nói: “Ta sẽ rất báo cáo đánh giá rất khách quan.”
“Ông chủ tiệm bánh kia hình như rất để ý đến cậu ta.” Lôi Khắc Tư nói.
Lãnh Tinh Hồn nghe xong cười, “Đúng vậy. Nam nhân kia có ảnh hưởng rất tốt với thổ lang này.”
“Bọn họ sẽ ở cùng nhau đi.” Lôi Khắc Tư nói.
Lãnh Tinh Hồn liếc Doberman bên cạnh một cái: “Uy, ngươi bà tám nha.”
Lôi Khắc Tư dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Thiếu gia, tôi chỉ trình bày sự thật một chút thôi.”
Lo cho Lục Cẩn Ngôn hiện tại chỉ có một mình trong cửa hàng, lượng công việc nhiều, Phạm Gia Hoa thử xin với Lãnh Tinh Hồn, trong thời gian cậu ta dưỡng thương tại đây, nhờ Ô Mễ đến giúp ở Cookie’s, còn cậu cũng sẽ tận lực tiếp nhận công việc của Ô Mễ ở bệnh viện sủng vật. Lãnh Tinh Hồn bàn bạc với Ô Mễ một chút, rồi đồng ý.
Ô Mễ mặc đồng phục Cookie’s, đến làm việc ở tiệm bánh. Nhân viên phục vụ tuấn tú dễ thương mới đến tiệm thu hút không ít khách hàng, đơn đặt hàng cũng tăng lên, mà nữ hài tử đến tiệm mua này nọ cũng đông hơn. Lục Cẩn Ngôn đem chuyện này kể cho Phạm Gia Hoa nghe, Phạm Gia Hoa cao hứng vì sinh ý trong tiệm tốt, đồng thời lại ón niệm cậu không thể bồi bên cạnh Lục Cẩn Ngôn.
“Chờ chân của tôi sẽ lập tức trở về làm việc.”
Lục Cẩn Ngôn vội nói: “Không nôn nóng, không gấp gáp, phải dưỡng thương thật tốt.”
Nói thì nói như vậy, khoảng thời gian Phạm Gia Hoa ở lại bệnh viện sủng vật, Lục Cẩn Ngôn rất nhớ cậu, luôn tưởng niệm những ngày bên nhau của hai người.
Chỉ chớp mắt, hai tháng trôi qua, vết thương ở chân của Phạm Gia Hoa đã lành hơn phân nửa, bởi mỗi ngày đều uống canh bổ xương, cậu tựa hồ cũng mập hơn một chút so với trước kia, điều này làm tiểu thổ lang hơi chút để ý, gào thét phải rèn luyện thân thể hơn nữa. Kỳ thật, Phạm Gia Hoa lo lắng dáng người bị thay đổi sẽ làm Lục Cẩn Ngôn không thích. Lục Cẩn Ngôn biết nên vội khuyên cậu, không thể cậu vận động, mà khi Lãnh Tinh Hồn nói với Lục Cẩn Ngôn chân của Phạm Gia Hoa đã sắp lành, hiện tại cần tăng cường rèn luyện, là thời điểm cần phục hồi, cuộc sống của Lục Cẩn Ngôn liên tăng thêm một hạng mục – mỗi ngày sau khi đóng cửa tiệm bánh, chạy tới bệnh viện sủng vật, dẫn Phạm Gia Hoa ra ngoàn tản bộ.
Vì vậy mỗi buổi hoàng hôn, gần bệnh viện sủng vật, nơi con đường nhỏ đều có thể nhìn được Lục Cẩn Ngôn đỡ lấy Phạm Gia Hoa, thân ảnh hai người cùng hòa vào nhau. Lo rằng bây giờ đi bộ quá nhiều sẽ hại đến chân, Lục Cẩn Ngôn nghiêm khắc khống chế lượng vận động của Phạm Gia Hoa, tính toán khoảng cách tản bộ.
“Không sao, đại thúc, thật sự, chú xem thân thể tôi hiện tại rất tốt.” Phạm Gia Hoa nói xong vung vẩy cánh tay.
“Bây giờ cậu đang trong giai đoạn dưỡng thương, giai đoạn dưỡng thương.” Lục Cẩn Ngôn khẽ liếc mắt trách cứ Phạm Gia Hoa một cái, người kia lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Tản bộ đến khi đèn đường sáng lên, Lục Cẩn Ngôn dẫn Phạm Gia Hoa trở về. Trong khu yên tĩnh này, người qua lại không nhiều lắm, đèn đường chiếu xuống hai bóng sáng cùng sóng vai.
Phạm Gia Hoa duỗi người, thả lỏng gân cốt, sau đó cảm thản: “Thật muốn quay về tiệm bánh.”
“Chờ cậu lành hẳn là có thể về nhà.”
Nhà. Một chữ Lục Cẩn Ngôn nói ra làm lỗ tai Phạm Gia Hoa trong nháy mắt dựng đứng lên, có cảm giác tâm hoa nộ phóng. Nhà. Nhà, ngôi nhà có đại thúc.
Lời vừa ra khỏi miệng Lục Cẩn Ngôn liền nhận ra, thầm cảm thấy lỡ lời, anh nửa cúi người tiếp tục bước. Trong lòng Phạm Gia Hoa đắc ý nhào qua, vươn tay kéo lấy tay Lục Cẩn Ngôn. Muốn tránh đi, lại như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình, Lục Cẩn Ngôn tùy ý để Phạm Gia Hoa nắm tay, cùng cậu đi trên đường.
Trong lòng, không biết từ khi nào có hạt giống, lúc này nở bừng một đóa hoa xinh đẹp. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, tuy rằng chưa từng chính thức thổ lộ với nhau, nhưng cảm tình giữa bọn họ đã đến lúc chín muồi.
“Đại thúc…” Phạm Gia Hoa nhẹ giọng nói.
“Ân?”
“Tôi biết chú nghĩ gỉ.” Phạm Gia Hoa mỉm cười, cùng Lục Cẩn Ngôn mười ngón giao nhau, gắt gao giữ chặt.
“Ân.”
“Tôi nhất định ở lại, cũng nhất định sẽ ở lại bên cạnh chú, tôi cam đoan.” Phạm Gia Hoa hứa hẹn.
Một lát sau, Phạm Gia Hoa nghe thấy Lục Cẩn Ngôn nhẹ giọng trả lời: “Ân.”
“Đại thúc, tôi rất thích chú!”
Hết chương 10