Đương nhiêu, cuối cùng mèo hồ cũng ở lại.
Khi tắm cùng, Lý Nhạc Manh nổi máu thích đùa, hóa thành mèo hồ dựa vào bồn tắm. Đường Gia Duệ lấy ngón tay vuốt vuốt lông trên người nó.
“Anh không sợ sao?” Lý Nhạc Manh hỏi.
“Sao lại sợ, nhỏ như vậy.”
“Vậy lớn thì sợ sao?”
Đường Gia Duệ cười lắc đầu, “Không đâu, mềm mại đáng yêu.”
“Nói vậy là thích mèo hồ.”
Đường Gia Duệ gật gật đầu, cười.
Ôm nhau nằm trên giường, Lý Nhạc Manh chưa muốn ngủ kể với Đường Gia Duệ về gia đình mình. Gia đình Lý Nhạc Manh là mèo hồ di cư, hiện tại đang sống bìa rừng ngoại tỉnh, có sản nghiệp gia tộc, hậu duệ trong tộc cũng đông. Lý Nhạc Manh thi đậu đại học Hương Đảo, bàn bạc với người trong tộc xong thì sẵn sàng đến Hương Đảo sinh sống.
“Lúc đầu biết trúng tuyển đại học ở đây, trong lòng cũng hơi sợ hãi, bởi vì xa nhà, hơn nữa cũng giống như con gái lấy chồng xa. Lo lắng đến mức nghĩ không đi nữa, chuyển sang học trường tỉnh, bất quá cuối cùng vẫn đến đây.”
Đường Gia Duệ vuốt tóc Lý Nhạc Manh, nghe cậu kể.
Lý Nhạc Manh hưng phấn hơn, “Khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã biết tôi quyết định đúng, lựa chọn của tôi không sai.”
Vươn tay ôm Lý Nhạc Manh vào lòng, Đường Gia Duệ vuốt hai má cậu, nói chân thành, “Cứ sống với tôi, tôi sẽ cố gắng lo lắng cho cậu. Đợi khi cậu tốt nghiệp, tôi sẽ cùng cậu về quê, xin với gia đình cậu, để bọn họ đồng ý cho cậu sống với tôi.”
“Được được.”
Hôm sai, Lý Nhạc Manh về trường báo cáo, sau khi đăng lý, trong vườn hoa trường học, cậu đụng phải Giang Như Hạo. Đối diện với đôi mắt sáng như sao của Giang Như Hạo, Lý Nhạc Manh vội vàng cúi đầu.
“Hắc, không phải quay lại từ hôm qua sao, anh đến ký túc xá tìm cậu, sao cậu không ở đó. Cậu không trở lại ký túc xá, lêu lổng chỗ nào rồi?”
“Tôi…”
Giang Như Hạo vươn hai tay đập xuống vai Lý Nhạc Manh, nửa đùa nửa dọa nói khẽ bên tai Lý Nhạc Manh: “Cậu liền thành thành thật thật khai rõ với anh đi.”
“Đường nói, muốn sống cùng.”
Lý Nhạc Manh vốn tưởng Giang Như Hạo nghe đến đâu sẽ kinh ngạc với quyết định sống chung của hai người họ, kết quả Giang Như Hạo căn bản không tỏ vẻ có ý kiến với chuyện ở chung, mà lên giọng híp mắt nói: “Đường!”
“Tôi.. tôi gọi anh ấy là Đườn, có gì không đúng sao?”
Giang Như Hạo thở dài lắc đầu, “Thực sự anh không muốn coi thường cậu…”
“Chúng tôi thích là được.”
“Biết rồi. Nè, cậu có người lo cho cậu, anh cũng yên tâm, cứ theo Đường nhà cậu sống thật vui đi.”
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học xong, Lý Nhạc Manh liền chạy về nhà Đường Gia Duệ. Đường Gia Duệ đã giao chìa khóa nhà mới cho cậu, từ nay về sau Lý Nhạc Manh có thể tự do tới lui.
Buổi tối, Đường Gia Duệ ở trong phòng sách viết lách, Lý Nhạc Manh cầm sách giáo khoa ngồi cạnh anh, tựa đầu lên lưng Đường Gia Duệ. Lý Nhạc Manh nói, “Đường, học kỳ này tôi sẽ không ở trong ký túc xá đâu.”
Đường Gia Duệ ngừng tay, suy nghĩ một chút, “… Vẫn nên đăng ký.”
“Tại sao? Anh không cho tôi ở đây hả?” Lý Nhạc Manh cố tình hỏi.
“Không ở trong trường, bị phát hiện cũng không hay đâu.”
Lý Nhạc Manh thầm nghĩ, ai mà để ý a, lại nói, đàn anh Giang Như Hạo đã biết chuyện bọn họ rồi.
Sự thật chứng minh, lời Đường Gia Duệ nói ‘tạm thời buổi tối vẫn quay lại ký túc xá đi’, không giữ lời cũng là anh. Lưu luyến thế giới ngọt ngào của hai người, từ đêm nay, Đường Gia Duệ liền không đề cập đến chuyện bắt Lý Nhạc Manh quay lại ký túc xá sống nữa.
Sau này, hai người tâm sự với nhau những chuyện trước đây, Lý Nhạc Manh nhịn không được nói, “Thấy chưa, em đã nói ở trong ký túc xá này nọ căn bản không quan trọng mà.”
Đường Gia Duệ đồng ý, “Ân, cũng đúng.”
“Còn phải tốn tiền ký túc xá nữa. Nếu lúc trước nói lời anh, tiền là mất trắng.”
Đường Gia Duệ gãi đầu cười cười, “Hắc…”
“Em cứ coi đây là nhà mình nha.”
“Đương nhiên.”
Lý Nhạc Manh cố tình nói, “Mọi chuyện trong nhà do em quyết định.”
Đường Gia Duệ trả lời phi thường tự nguyện, “Đương nhiên.”
Lý Nhạc Manh cười, cố tình nói tiếp: “Mèo hồ cũng không dễ nuôi vậy đâu.”
Đường Gia Duệ cười nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Lý Nhạc Manh vừa nghe xong liền nói: “Cố gắng không chưa đủ.”
Đường Gia Duệ hứa: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Nhạc Manh cười hỏi: “Nếu hai chúng ta có tranh cãi, thì làm sao?” Nghe ai đây?”
Đường Gia Duệ nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Anh sẽ làm em hạnh phúc.”
“Uy, Đường, anh đừng xấu xa như vậy chứ…”
~ HOÀN ~
Khi tắm cùng, Lý Nhạc Manh nổi máu thích đùa, hóa thành mèo hồ dựa vào bồn tắm. Đường Gia Duệ lấy ngón tay vuốt vuốt lông trên người nó.
“Anh không sợ sao?” Lý Nhạc Manh hỏi.
“Sao lại sợ, nhỏ như vậy.”
“Vậy lớn thì sợ sao?”
Đường Gia Duệ cười lắc đầu, “Không đâu, mềm mại đáng yêu.”
“Nói vậy là thích mèo hồ.”
Đường Gia Duệ gật gật đầu, cười.
Ôm nhau nằm trên giường, Lý Nhạc Manh chưa muốn ngủ kể với Đường Gia Duệ về gia đình mình. Gia đình Lý Nhạc Manh là mèo hồ di cư, hiện tại đang sống bìa rừng ngoại tỉnh, có sản nghiệp gia tộc, hậu duệ trong tộc cũng đông. Lý Nhạc Manh thi đậu đại học Hương Đảo, bàn bạc với người trong tộc xong thì sẵn sàng đến Hương Đảo sinh sống.
“Lúc đầu biết trúng tuyển đại học ở đây, trong lòng cũng hơi sợ hãi, bởi vì xa nhà, hơn nữa cũng giống như con gái lấy chồng xa. Lo lắng đến mức nghĩ không đi nữa, chuyển sang học trường tỉnh, bất quá cuối cùng vẫn đến đây.”
Đường Gia Duệ vuốt tóc Lý Nhạc Manh, nghe cậu kể.
Lý Nhạc Manh hưng phấn hơn, “Khi tôi nhìn thấy anh, tôi đã biết tôi quyết định đúng, lựa chọn của tôi không sai.”
Vươn tay ôm Lý Nhạc Manh vào lòng, Đường Gia Duệ vuốt hai má cậu, nói chân thành, “Cứ sống với tôi, tôi sẽ cố gắng lo lắng cho cậu. Đợi khi cậu tốt nghiệp, tôi sẽ cùng cậu về quê, xin với gia đình cậu, để bọn họ đồng ý cho cậu sống với tôi.”
“Được được.”
Hôm sai, Lý Nhạc Manh về trường báo cáo, sau khi đăng lý, trong vườn hoa trường học, cậu đụng phải Giang Như Hạo. Đối diện với đôi mắt sáng như sao của Giang Như Hạo, Lý Nhạc Manh vội vàng cúi đầu.
“Hắc, không phải quay lại từ hôm qua sao, anh đến ký túc xá tìm cậu, sao cậu không ở đó. Cậu không trở lại ký túc xá, lêu lổng chỗ nào rồi?”
“Tôi…”
Giang Như Hạo vươn hai tay đập xuống vai Lý Nhạc Manh, nửa đùa nửa dọa nói khẽ bên tai Lý Nhạc Manh: “Cậu liền thành thành thật thật khai rõ với anh đi.”
“Đường nói, muốn sống cùng.”
Lý Nhạc Manh vốn tưởng Giang Như Hạo nghe đến đâu sẽ kinh ngạc với quyết định sống chung của hai người họ, kết quả Giang Như Hạo căn bản không tỏ vẻ có ý kiến với chuyện ở chung, mà lên giọng híp mắt nói: “Đường!”
“Tôi.. tôi gọi anh ấy là Đườn, có gì không đúng sao?”
Giang Như Hạo thở dài lắc đầu, “Thực sự anh không muốn coi thường cậu…”
“Chúng tôi thích là được.”
“Biết rồi. Nè, cậu có người lo cho cậu, anh cũng yên tâm, cứ theo Đường nhà cậu sống thật vui đi.”
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học xong, Lý Nhạc Manh liền chạy về nhà Đường Gia Duệ. Đường Gia Duệ đã giao chìa khóa nhà mới cho cậu, từ nay về sau Lý Nhạc Manh có thể tự do tới lui.
Buổi tối, Đường Gia Duệ ở trong phòng sách viết lách, Lý Nhạc Manh cầm sách giáo khoa ngồi cạnh anh, tựa đầu lên lưng Đường Gia Duệ. Lý Nhạc Manh nói, “Đường, học kỳ này tôi sẽ không ở trong ký túc xá đâu.”
Đường Gia Duệ ngừng tay, suy nghĩ một chút, “… Vẫn nên đăng ký.”
“Tại sao? Anh không cho tôi ở đây hả?” Lý Nhạc Manh cố tình hỏi.
“Không ở trong trường, bị phát hiện cũng không hay đâu.”
Lý Nhạc Manh thầm nghĩ, ai mà để ý a, lại nói, đàn anh Giang Như Hạo đã biết chuyện bọn họ rồi.
Sự thật chứng minh, lời Đường Gia Duệ nói ‘tạm thời buổi tối vẫn quay lại ký túc xá đi’, không giữ lời cũng là anh. Lưu luyến thế giới ngọt ngào của hai người, từ đêm nay, Đường Gia Duệ liền không đề cập đến chuyện bắt Lý Nhạc Manh quay lại ký túc xá sống nữa.
Sau này, hai người tâm sự với nhau những chuyện trước đây, Lý Nhạc Manh nhịn không được nói, “Thấy chưa, em đã nói ở trong ký túc xá này nọ căn bản không quan trọng mà.”
Đường Gia Duệ đồng ý, “Ân, cũng đúng.”
“Còn phải tốn tiền ký túc xá nữa. Nếu lúc trước nói lời anh, tiền là mất trắng.”
Đường Gia Duệ gãi đầu cười cười, “Hắc…”
“Em cứ coi đây là nhà mình nha.”
“Đương nhiên.”
Lý Nhạc Manh cố tình nói, “Mọi chuyện trong nhà do em quyết định.”
Đường Gia Duệ trả lời phi thường tự nguyện, “Đương nhiên.”
Lý Nhạc Manh cười, cố tình nói tiếp: “Mèo hồ cũng không dễ nuôi vậy đâu.”
Đường Gia Duệ cười nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Lý Nhạc Manh vừa nghe xong liền nói: “Cố gắng không chưa đủ.”
Đường Gia Duệ hứa: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Lý Nhạc Manh cười hỏi: “Nếu hai chúng ta có tranh cãi, thì làm sao?” Nghe ai đây?”
Đường Gia Duệ nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Anh sẽ làm em hạnh phúc.”
“Uy, Đường, anh đừng xấu xa như vậy chứ…”
~ HOÀN ~