“Dạ, khách quan xin chờ một lát.” Lão chủ quán NPC nhiệt tình đáp lại một tiếng, rồi bắt tay vào công việc ngay, hệt như không nhìn thấy chút gì những việc đang diễn ra xung quanh.
Chưa đến một khắc sau một bát mì Dương Xuân bốc hơi nghi ngút đã được đặt trước mặt Mộ Khinh Hàn, mấy quả trứng trần cắt làm đôi, màu vàng và trắng quyện lẫn vào nhau đầy bắt mắt, một lớp hành được phủ lên trên bát mì, mùi thơm lan toả trong không gian, khiến người ta cứ thấy thòm thèm lạ.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thơm quá!” Mộ Khinh Hàn ra sức hít hà, không thèm để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, cô hơi vén chiếc khăn che mặt lên, nắm chặt đôi đũa, bắt đầu nhào vào bát mì như hổ đói vồ mồi.
Quần chúng nhân dân đứng xem nhất loạt đưa mắt nhìn nhau, thật ra lòng dạ của Thệ Thuỷ Lưu Ly ra sao, tất cả sớm đã biết rõ, huống chi tiếng xấu cuả đám người trong Thệ Thuỷ vốn không hề ít, chẳng qua là ai nấy đều muốn xem xem, Lạc Tuyết Khinh Hàn khi bị đặt vào hoàn cảnh này sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng nhất cử nhất động hôm nay của nàng, lại hệt như thể mình chỉ là người ngoài cuộc không liên quan đến Thệ Thuỷ Lưu Ly đang tự biên tự diễn.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “No thật!” Mộ Khinh Hàn cuối cùng cũng đặt đôi đũa xuống, hài lòng lấy ống tay áo lau lau miệng. Nàng quét mắt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hãi của Thệ Thuỷ Lưu Ly đoạn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Hửm? Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đi chứ, tôi chưa xem đủ mà!”
Xem đi xem đi, giọng điệu này, vẻ mặt này, chẳng phải là thành viên đích thực của câu lạc bộ bát quái hay sao!
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi có ý gì?!” Vốn dĩ Lãng Phiên Vân còn đang cảm thấy hơi hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thái độ không thèm để họ vào trong mắt rõ rành rành kia của Mộ Khinh Hàn, lòng hắn chợt bùng lên lửa giận giọng điệu càng thêm vẻ yêu hùng:
[Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly đã quỳ xuống trước mặt mi đã nhún nhường đến vậy rồi, mi còn muốn thế nào nữa??”
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thật ra ta cũng muốn biết ta phải làm thế nào mới đúng, vì ta thực sự không hiểu ý của mấy người.” Mộ Khinh Hàn tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, như thể mình đã cố lắm rồi mà vẫn không thể giúp nổi họ:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Tôi nói này, Lãng Phiên Vân huynh đệ à, ngươi có tự sướng quá đáng không thế? Bảo thật nhé đến cả một sợi tóc của Dạ Thanh Hàn ngươi cũng chẳng bằng ta đui mù gì mà phải đi thích ngươi?”
Chỉ là một câu nói rất mực thản nhiên, đầy vẻ ung dung tự tại như thế, vậy mà khi bay vào tai kẻ trong cuộc kia, lại chẳng khác nào lời châm chọc sắc bén đâm thẳng vào từng sợi dây thần kinh của hắn.
Mọi người đồng loạt ồ lên.
[Lãng Phiên Vân]: “Ngươi” Lãng Phiên Vân không thể ngờ được rằng Mộ Khinh Hàn lại có gan dám làm hắn mất mặt trước đông người như thế, nhất thời giận đến xanh mặt.
Thệ Thuỷ Lưu Ly nhìn vẻ bừng bừng tức giận đến độ nghẹn cứng cả họng của Lãng Phiên Vân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nàng sợ sẽ mất đi tình cảnh có lợi mà mình đã cất công gây dựng, nên vội vàng gào khóc bổ nhào tới kéo kéo ống quần của Mộ Khinh Hàn: [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Hức hức, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội biết muội sai rồi van xin tỷ đừng giận nữa, tha cho muội và Phiên Vân đi…”
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ nhất, tôi không phải tỷ tỷ của cô, chớ có gọi bừa.” Mộ Khinh Hàn không chút lưu tình, giật mạnh y phục ra khỏi tay Thệ Thuỷ Lưu Ly, tránh cho quần áo mình bị cô ả kia “tàn phá”, đoạn nàng dừng một lát rồi nói tiếp:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ hai, tôi không hề có chút xíu nào gọi là hứng thú với Phiên Vân của cô, phiền mấy người cút khỏi tầm mắt của tôi đi. Còn nữa…”
Mộ Khinh Hàn lạnh lùng nhìn cô ả một cái, giọng nói cao thêm một bậc:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Kẻ xấu nhất định phải chịu báo ứng!”
[Thệ Thủy Lưu Ly]: “Không, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội không có ý đó…”
[Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly, đừng nhiều lời với cô ta nữa. Loại người như thế, đáng nhẽ ra phải bị luân bạch từ sớm mới đúng!” Sắc mặt Lãng Phiên Vân trắng bệch, nghiêm giọng cắt ngang lời Thệ Thuỷ Lưu Ly, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên vỗ tay “bộp bộp” mấy cái, lập tức một đám người ùa ra từ bốn phương tám hướng chặn hết mọi lối đi đến một con kiến cũng không lọt ra nổi.
Bọn người vây lại thành vòng tròn, không hẹn mà cùng làm một động tác: giương cung, ngắm bắn! Chỉ trong thoáng chốc, một lưới tên dựng bằng đoàn người đã dạt ra khắp bốn phía, chỉ chờ lệnh một cái, là lập tức bắn thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, hôm nay ngươi có chạy đằng trời!” Lãng Phiên Vân nhếch miệng làm thành một nụ cười lạnh, đáy mắt loé lên vẻ lạnh lùng đầy uy hiếp:
[Lãng Phiên Vân]: “Mi tự chọn đi! Xoá nhân vật ngay tại đây hay chờ bọn ta động thủ?”
Mộ Khinh Hàn nhìn thẳng vào hắn ta với vẻ khinh bỉ và chán ghét:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thì ra Huyết Nhiễm Y cũng bị các người luân bạch như thế này sao…”
Lãng Phiên Vân hơi nhíu mày, đôi mắt quét hết xung quanh một lượt, lạnh lùng nói:
[Lãng Phiên Vân]: “Các vị có mặt ở đây hôm nay dù kết quả ra sao cũng xin đừng trách ta. Các người đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc có hận thì nên hận vận khí của các người không tốt!”
Đám người đi đường đã sớm bị sự xuất hiện của bọn bang chúng Thệ Thuỷ làm cho sợ hết hồn, nay lại nghe thấy những lời này của Lãng Phiên Vân, thêm vào đó là tiếng hét thất thanh của một kẻ nào đó: “Thệ Thuỷ giết người …”, khiến ai nấy đều nhất loạt thất kinh thét ầm lên, trong giây lát, cả đám người đã như bầy ong vỡ tổ, bỏ chạy nháo nhào chả biết đằng nào mà lần.
Lãng Phiên Vân nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hừ lạnh một tiếng, vừa giơ tay lên mười mấy mũi tên đã lập tức bắn ra vèo vèo, mấy người chơi chạy nhanh nhất lại hoá thành những kẻ bị làm bia ngắm đầu tiên, trong thoáng chốc đã bị màn mưa tên giết sạch.
Những luồng sáng trắng cứ thế liên tiếp loé ra như đợt thuỷ triều, khiến đám người chơi còn lại không khỏi vã mồ hôi lạnh ướt đẫm cả quần áo, có người đột nhiên bừng tỉnh nhân lúc chưa chuyển trạng thái PK mà out ra khỏi game cũng có người vì quá kinh hãi, cứ đứng đực ra như tượng, chẳng dám nhúc nhích gì. Giờ khắc này tất cả bọn họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: Chúa ơi!! Sau này con không dám tò mò chuyện của người khác
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Giết người vô tội thì có bản lĩnh gì!” Mộ Khinh Hàn cau mày, vừa nói vừa âm thầm “hỏi thăm” Loạn Mã Tiên Sinh một cách vô cùng giận giữ. Người bình thường nhất định sẽ không dám giết người lung tung ngay trong thành, vì kiểu gì cũng bị hộ vệ thủ thành đuổi giết, nếu bị bắt, lập tức nhà đá thẳng tiến. Nhưng hôm nay bọn người trong bang Thệ Thuỷ lại dám hung hăng ngang ngược giết hại cả đám người trong thành Thanh Long thế này, há chẳng phải là vì tên thành chủ chết bầm chết dẫm kia không bố trí đội ngũ hộ vệ đó sao?
[Lãng Phiên Vân]: “Thắng làm vua, thua làm giặc chẳng có chuyện bắt nạt với không bắt nạt gì hết!” Lãng Phiên Vân cười to rồi chợt hét lên một tiếng:
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi chịu chết đi! Hôm nay ta thề sẽ vì Lưu Ly mà đại khai sát giới!” Dứt lời hắn đột nhiên rút thanh đại đao từ sau lưng ra, lao thẳng về phía Mộ Khinh Hàn!
Cùng lúc đó…
Vút !
Một mũi tên xé toạc cả không trung, lao đến cùng những cơn gió, trong chớp mắt đã đâm xuyên qua người Lãng Phiên Vân, khiến động tác của hắn lập tức trở nên cứng đờ, còn chưa kịp hoảng sợ, thì thân thể đã hoá thành một luồng sáng trắng, bay vút đi.
Ngay nơi Lãng Phiên Vân vừa biến mất, vẫn còn cắm một mũi tên màu lam, ngạo nghễ găm thẳng vào mặt đất.
Người có thể sử dụng cung tên đến mức xuất thần nhập hoá như thế này, sợ rằng trong cả Loạn Thế cũng chỉ có một mà thôi.
“Là Phá Vũ Tiễn của Loạn Mã Tiên Sinh!” Trong đám người đang hỗn loạn kia, có kẻ nhận ra ngay được lai lịch của mũi tên này vội vã kêu lên đầy kinh ngạc.
“Không sai là Loạn Mã Tiên Sinh!”
“Tốt quá tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”
Quần chúng nhân dân lại bắt đầu bùng nổ, vỗ tay vang trời.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã Tiên Sinh! Lăn ra đây!” Mộ Khinh Hàn vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, vội kiềm chế cơn tức lại, quay sang hướng khác gọi to một tiếng, lập tức một dáng hình vận lam y cuống cuồng vạch đám người chạy ra, lóp ngóp bò đến trước mặt Mộ Khinh Hàn thở không ra hơi:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Tới đây…”
Còn chưa kịp đứng vững, Loạn Mã Tiên Sinh đáng thương đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Mộ Khinh Hàn:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã! Sao cậu dám cho phép bọn người này vào thành hả!”
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Ha ha, cái này…” Loạn Mã Tiên Sinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, đoạn nở một nụ cười đầy nịnh nọt:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Chị dâu, xin lỗi nha, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý…”
Đám người đi đường chịu nạn vừa nhìn thấy mũi tên chứa đựng sức mạnh vô biên kia của Loạn Mã Tiên Sinh, vốn còn cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng một vị thành chủ oai phong lẫm liệt, không thể ngờ rằng trước mắt họ lúc này lại là một Loạn Mã Tiên Sinh đầy vẻ nịnh bợ, khiến cho ai nấy phải nhất loạt trợn mắt há mồm, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhưng vụ bát quái lần này, rất nhanh đã đi đến hồi kết, bởi vì tầm mắt của mọi người, đều đồng loạt ngó chằm chằm vào phía sau Loạn Mã Tiên Sinh…
Đó là một nam tử áo trắng.
Một thân bạch y này, rõ ràng là dịu dàng như bông tuyết trắng tinh, lại phảng phất vẻ lạnh lùng của núi băng ngàn năm lộ ra sự cao ngạo từ tận sâu trong xương tuỷ.
Dạ Thanh Hàn.
Đám người xung quanh, vì sự xuất hiện của hắn mà bắt đầu sôi trào một lần nữa.
“Dạ – Dạ Thanh Hàn???”
“Trời đất ơi! Thần tượng của tôi! Có phải tôi đang nằm mơ không thế này! Mau véo tôi một cái đi! Úi da, đau quá!”
“Đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết?! Nhất định là tôi bị ảo giác rồi!”
…
Thệ Thuỷ Lưu Ly vốn còn đang trốn một bên, âm thầm cười trộm trong lòng, nay đột nhiên nhìn thấy Lãng Phiên Vân bị giết chết tươi thì nhất thời rối trí, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho xanh lè xanh lét, ngay sau đó lại chợt thấy Dạ Thanh Hàn xuất hiện, lòng càng thêm rối bời. Nàng vội vàng xông lên phía trước, nặn ra một vẻ mặt kiều diễm đáng yêu, giọng nói chực như nấc nghẹn:
“Dạ ca ca! Muội… muội chỉ tới để nói lời xin lỗi…”
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Xin lỗi? Xin lỗi đồng nghĩa với việc luân bạch chị dâu à?” Loạn Mã Tiên Sinh mất hết kiên nhẫn, thẳng thừng cắt ngang lời cô ta, rồi cười đầy khinh bỉ:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Thệ Thuỷ Lưu Ly, cô đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa! Ai mà chẳng biết cô luôn thèm muốn Dạ chứ?”
Thệ Thuỷ Lưu Ly nhất thời cứng họng, sắc mặt trở nên trắng bệch, bị nụ cười khinh thường của Loạn Mã Tiên Sinh sỉ nhục, cô ta thoắt cái nổi điên lên, hệt như bệnh nhân tâm thần mà hét toáng:
“Đúng! Tôi thích anh ấy đấy thì sao! Bọn tôi hai bên đều có tình, chỉ tại đồ nhân yêu này, hết lần này lượt khác cứ phá ngang hai người bọn tôi!” Ánh mắt ghen ghét đố kỵ nay đã hoá thành căm hận tột độ, như con dao sắc bén đâm thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.
Loạn Mã Tiên Sinh nghe thấy vậy, không nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Hai bên đều có tình? Ha ha ha, Dạ, không ổn rồi… cười chết tôi…”
Thệ Thuỷ Lưu Ly đã tức đến độ đấm ngực dậm chân: “Ngươi cười cái gì, lời ta nói là hoàn toàn đúng sự thật!” Dứt lời, cô ta lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Dạ Thanh Hàn:
“Dạ ca ca…”
Nhưng chỉ thấy Dạ Thanh Hàn đang nhíu chặt đôi mày, đột nhiên anh rút một mũi tên từ trong bao đựng tên sau lưng Loạn Mã Tiên Sinh ra, vụt một cái, phóng thẳng về phía Thệ Thuỷ Lưu Ly
Thệ Thuỷ Lưu Ly còn chưa kịp nhìn thấy anh ra tay bằng cách nào, thì cảm giác đau nhức trên cổ đã mãnh liệt truyền đến trước khi vầng sáng trắng loé ra, đã nghe thấy tiếng thét đầy căm hận của ả:
“Á! Tại sao !!”
Ngay giây sau.
[Hệ thống]: “Người chơi Thệ Thuỷ Lưu Ly vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số một của thành Thanh Long”, từ nay về sau tuyệt đối không được đặt chân vào thành Thanh Long.”
[Hệ thống] : “Người chơi Lãng Phiên Vân vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số một của thành Thanh Long”, từ nay về sa, tuyệt đối không được đặt chân vào thành Thanh Long.”
“Hạng đàn bà độc ác này, dĩ nhiên phải liệt vào sổ đen vĩnh viễn rồi.” Loạn Mã Tiên Sinh còn đang cảm thấy cực kỳ đắc ý trước sự lựa chọn sáng suốt của mình thì bỗng nhìn thấy vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, vội vàng im bặt.
Mộ Khinh Hàn len lén nhìn anh một cái nhỏ giọng gọi:
“Dạ…”
Phập!
Mũi tên đột nhiên bị ném xuống đất, kêu lên một tiếng chói tai, nặng nề như cắm sâu vào tâm trạng mỗi người.
Từ lúc xuất hiện cho tới tận bây giờ, Dạ Thanh Hàn vẫn không nói một câu nào, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của hắn lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, rồi quát lên một tiếng vang trời:
[Dạ Thanh Hàn]: “Cút! Về nói với bang chủ của các ngươi, nếu ai còn dám đến làm phiền Lạc Tuyết, ta nhất định sẽ đạp bằng cả Thệ Thuỷ!”
Cả người anh tản mát ra một luồng khí lạnh bức người, bất luận là đám bang chúng Thệ Thuỷ hay những người đi đường, cũng đều phải lùi lại vài bước, sợ hãi nắm chặt vũ khí trong tay. Lời cảnh cáo này của anh, đúng là khiến người ta phải kinh hãi đến thót tim.
Cho dù là Mộ Khinh Hàn, cũng bị giọng nói ấy của hắn làm cho giật mình lạnh gáy.
Hắn nổi giận rồi… « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write(''); }]]>
“Dạ, khách quan xin chờ một lát.” Lão chủ quán NPC nhiệt tình đáp lại một tiếng, rồi bắt tay vào công việc ngay, hệt như không nhìn thấy chút gì những việc đang diễn ra xung quanh.
Chưa đến một khắc sau một bát mì Dương Xuân bốc hơi nghi ngút đã được đặt trước mặt Mộ Khinh Hàn, mấy quả trứng trần cắt làm đôi, màu vàng và trắng quyện lẫn vào nhau đầy bắt mắt, một lớp hành được phủ lên trên bát mì, mùi thơm lan toả trong không gian, khiến người ta cứ thấy thòm thèm lạ.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thơm quá!” Mộ Khinh Hàn ra sức hít hà, không thèm để ý đến ánh mắt kinh hãi của mọi người, cô hơi vén chiếc khăn che mặt lên, nắm chặt đôi đũa, bắt đầu nhào vào bát mì như hổ đói vồ mồi.
Quần chúng nhân dân đứng xem nhất loạt đưa mắt nhìn nhau, thật ra lòng dạ của Thệ Thuỷ Lưu Ly ra sao, tất cả sớm đã biết rõ, huống chi tiếng xấu cuả đám người trong Thệ Thuỷ vốn không hề ít, chẳng qua là ai nấy đều muốn xem xem, Lạc Tuyết Khinh Hàn khi bị đặt vào hoàn cảnh này sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng nhất cử nhất động hôm nay của nàng, lại hệt như thể mình chỉ là người ngoài cuộc không liên quan đến Thệ Thuỷ Lưu Ly đang tự biên tự diễn.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “No thật!” Mộ Khinh Hàn cuối cùng cũng đặt đôi đũa xuống, hài lòng lấy ống tay áo lau lau miệng. Nàng quét mắt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hãi của Thệ Thuỷ Lưu Ly đoạn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Hửm? Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đi chứ, tôi chưa xem đủ mà!”
Xem đi xem đi, giọng điệu này, vẻ mặt này, chẳng phải là thành viên đích thực của câu lạc bộ bát quái hay sao!
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi có ý gì?!” Vốn dĩ Lãng Phiên Vân còn đang cảm thấy hơi hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thái độ không thèm để họ vào trong mắt rõ rành rành kia của Mộ Khinh Hàn, lòng hắn chợt bùng lên lửa giận giọng điệu càng thêm vẻ yêu hùng:
[Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly đã quỳ xuống trước mặt mi đã nhún nhường đến vậy rồi, mi còn muốn thế nào nữa??”
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thật ra ta cũng muốn biết ta phải làm thế nào mới đúng, vì ta thực sự không hiểu ý của mấy người.” Mộ Khinh Hàn tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, như thể mình đã cố lắm rồi mà vẫn không thể giúp nổi họ:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Tôi nói này, Lãng Phiên Vân huynh đệ à, ngươi có tự sướng quá đáng không thế? Bảo thật nhé đến cả một sợi tóc của Dạ Thanh Hàn ngươi cũng chẳng bằng ta đui mù gì mà phải đi thích ngươi?”
Chỉ là một câu nói rất mực thản nhiên, đầy vẻ ung dung tự tại như thế, vậy mà khi bay vào tai kẻ trong cuộc kia, lại chẳng khác nào lời châm chọc sắc bén đâm thẳng vào từng sợi dây thần kinh của hắn.
Mọi người đồng loạt ồ lên.
[Lãng Phiên Vân]: “Ngươi” Lãng Phiên Vân không thể ngờ được rằng Mộ Khinh Hàn lại có gan dám làm hắn mất mặt trước đông người như thế, nhất thời giận đến xanh mặt.
Thệ Thuỷ Lưu Ly nhìn vẻ bừng bừng tức giận đến độ nghẹn cứng cả họng của Lãng Phiên Vân, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nàng sợ sẽ mất đi tình cảnh có lợi mà mình đã cất công gây dựng, nên vội vàng gào khóc bổ nhào tới kéo kéo ống quần của Mộ Khinh Hàn: [Thệ Thủy Lưu Ly]: “Hức hức, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội biết muội sai rồi van xin tỷ đừng giận nữa, tha cho muội và Phiên Vân đi…”
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ nhất, tôi không phải tỷ tỷ của cô, chớ có gọi bừa.” Mộ Khinh Hàn không chút lưu tình, giật mạnh y phục ra khỏi tay Thệ Thuỷ Lưu Ly, tránh cho quần áo mình bị cô ả kia “tàn phá”, đoạn nàng dừng một lát rồi nói tiếp:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thứ hai, tôi không hề có chút xíu nào gọi là hứng thú với Phiên Vân của cô, phiền mấy người cút khỏi tầm mắt của tôi đi. Còn nữa…”
Mộ Khinh Hàn lạnh lùng nhìn cô ả một cái, giọng nói cao thêm một bậc:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Kẻ xấu nhất định phải chịu báo ứng!”
[Thệ Thủy Lưu Ly]: “Không, Lạc Tuyết tỷ tỷ, muội không có ý đó…”
[Lãng Phiên Vân]: “Lưu Ly, đừng nhiều lời với cô ta nữa. Loại người như thế, đáng nhẽ ra phải bị luân bạch từ sớm mới đúng!” Sắc mặt Lãng Phiên Vân trắng bệch, nghiêm giọng cắt ngang lời Thệ Thuỷ Lưu Ly, hắn hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên vỗ tay “bộp bộp” mấy cái, lập tức một đám người ùa ra từ bốn phương tám hướng chặn hết mọi lối đi đến một con kiến cũng không lọt ra nổi.
Bọn người vây lại thành vòng tròn, không hẹn mà cùng làm một động tác: giương cung, ngắm bắn! Chỉ trong thoáng chốc, một lưới tên dựng bằng đoàn người đã dạt ra khắp bốn phía, chỉ chờ lệnh một cái, là lập tức bắn thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, hôm nay ngươi có chạy đằng trời!” Lãng Phiên Vân nhếch miệng làm thành một nụ cười lạnh, đáy mắt loé lên vẻ lạnh lùng đầy uy hiếp:
[Lãng Phiên Vân]: “Mi tự chọn đi! Xoá nhân vật ngay tại đây hay chờ bọn ta động thủ?”
Mộ Khinh Hàn nhìn thẳng vào hắn ta với vẻ khinh bỉ và chán ghét:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Thì ra Huyết Nhiễm Y cũng bị các người luân bạch như thế này sao…”
Lãng Phiên Vân hơi nhíu mày, đôi mắt quét hết xung quanh một lượt, lạnh lùng nói:
[Lãng Phiên Vân]: “Các vị có mặt ở đây hôm nay dù kết quả ra sao cũng xin đừng trách ta. Các người đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc có hận thì nên hận vận khí của các người không tốt!”
Đám người đi đường đã sớm bị sự xuất hiện của bọn bang chúng Thệ Thuỷ làm cho sợ hết hồn, nay lại nghe thấy những lời này của Lãng Phiên Vân, thêm vào đó là tiếng hét thất thanh của một kẻ nào đó: “Thệ Thuỷ giết người …”, khiến ai nấy đều nhất loạt thất kinh thét ầm lên, trong giây lát, cả đám người đã như bầy ong vỡ tổ, bỏ chạy nháo nhào chả biết đằng nào mà lần.
Lãng Phiên Vân nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hừ lạnh một tiếng, vừa giơ tay lên mười mấy mũi tên đã lập tức bắn ra vèo vèo, mấy người chơi chạy nhanh nhất lại hoá thành những kẻ bị làm bia ngắm đầu tiên, trong thoáng chốc đã bị màn mưa tên giết sạch.
Những luồng sáng trắng cứ thế liên tiếp loé ra như đợt thuỷ triều, khiến đám người chơi còn lại không khỏi vã mồ hôi lạnh ướt đẫm cả quần áo, có người đột nhiên bừng tỉnh nhân lúc chưa chuyển trạng thái PK mà out ra khỏi game cũng có người vì quá kinh hãi, cứ đứng đực ra như tượng, chẳng dám nhúc nhích gì. Giờ khắc này tất cả bọn họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: Chúa ơi!! Sau này con không dám tò mò chuyện của người khác
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Giết người vô tội thì có bản lĩnh gì!” Mộ Khinh Hàn cau mày, vừa nói vừa âm thầm “hỏi thăm” Loạn Mã Tiên Sinh một cách vô cùng giận giữ. Người bình thường nhất định sẽ không dám giết người lung tung ngay trong thành, vì kiểu gì cũng bị hộ vệ thủ thành đuổi giết, nếu bị bắt, lập tức nhà đá thẳng tiến. Nhưng hôm nay bọn người trong bang Thệ Thuỷ lại dám hung hăng ngang ngược giết hại cả đám người trong thành Thanh Long thế này, há chẳng phải là vì tên thành chủ chết bầm chết dẫm kia không bố trí đội ngũ hộ vệ đó sao?
[Lãng Phiên Vân]: “Thắng làm vua, thua làm giặc chẳng có chuyện bắt nạt với không bắt nạt gì hết!” Lãng Phiên Vân cười to rồi chợt hét lên một tiếng:
[Lãng Phiên Vân]: “Lạc Tuyết Khinh Hàn, ngươi chịu chết đi! Hôm nay ta thề sẽ vì Lưu Ly mà đại khai sát giới!” Dứt lời hắn đột nhiên rút thanh đại đao từ sau lưng ra, lao thẳng về phía Mộ Khinh Hàn!
Cùng lúc đó…
Vút !
Một mũi tên xé toạc cả không trung, lao đến cùng những cơn gió, trong chớp mắt đã đâm xuyên qua người Lãng Phiên Vân, khiến động tác của hắn lập tức trở nên cứng đờ, còn chưa kịp hoảng sợ, thì thân thể đã hoá thành một luồng sáng trắng, bay vút đi.
Ngay nơi Lãng Phiên Vân vừa biến mất, vẫn còn cắm một mũi tên màu lam, ngạo nghễ găm thẳng vào mặt đất.
Người có thể sử dụng cung tên đến mức xuất thần nhập hoá như thế này, sợ rằng trong cả Loạn Thế cũng chỉ có một mà thôi.
“Là Phá Vũ Tiễn của Loạn Mã Tiên Sinh!” Trong đám người đang hỗn loạn kia, có kẻ nhận ra ngay được lai lịch của mũi tên này vội vã kêu lên đầy kinh ngạc.
“Không sai là Loạn Mã Tiên Sinh!”
“Tốt quá tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”
Quần chúng nhân dân lại bắt đầu bùng nổ, vỗ tay vang trời.
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã Tiên Sinh! Lăn ra đây!” Mộ Khinh Hàn vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, vội kiềm chế cơn tức lại, quay sang hướng khác gọi to một tiếng, lập tức một dáng hình vận lam y cuống cuồng vạch đám người chạy ra, lóp ngóp bò đến trước mặt Mộ Khinh Hàn thở không ra hơi:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Tới đây…”
Còn chưa kịp đứng vững, Loạn Mã Tiên Sinh đáng thương đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Mộ Khinh Hàn:
[ Lạc Tuyết Khinh Hàn]: “Loạn Mã! Sao cậu dám cho phép bọn người này vào thành hả!”
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Ha ha, cái này…” Loạn Mã Tiên Sinh ngượng ngùng gãi gãi đầu, đoạn nở một nụ cười đầy nịnh nọt:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Chị dâu, xin lỗi nha, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý…”
Đám người đi đường chịu nạn vừa nhìn thấy mũi tên chứa đựng sức mạnh vô biên kia của Loạn Mã Tiên Sinh, vốn còn cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng một vị thành chủ oai phong lẫm liệt, không thể ngờ rằng trước mắt họ lúc này lại là một Loạn Mã Tiên Sinh đầy vẻ nịnh bợ, khiến cho ai nấy phải nhất loạt trợn mắt há mồm, bắt đầu bàn tán xôn xao.
Nhưng vụ bát quái lần này, rất nhanh đã đi đến hồi kết, bởi vì tầm mắt của mọi người, đều đồng loạt ngó chằm chằm vào phía sau Loạn Mã Tiên Sinh…
Đó là một nam tử áo trắng.
Một thân bạch y này, rõ ràng là dịu dàng như bông tuyết trắng tinh, lại phảng phất vẻ lạnh lùng của núi băng ngàn năm lộ ra sự cao ngạo từ tận sâu trong xương tuỷ.
Dạ Thanh Hàn.
Đám người xung quanh, vì sự xuất hiện của hắn mà bắt đầu sôi trào một lần nữa.
“Dạ – Dạ Thanh Hàn???”
“Trời đất ơi! Thần tượng của tôi! Có phải tôi đang nằm mơ không thế này! Mau véo tôi một cái đi! Úi da, đau quá!”
“Đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết?! Nhất định là tôi bị ảo giác rồi!”
…
Thệ Thuỷ Lưu Ly vốn còn đang trốn một bên, âm thầm cười trộm trong lòng, nay đột nhiên nhìn thấy Lãng Phiên Vân bị giết chết tươi thì nhất thời rối trí, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho xanh lè xanh lét, ngay sau đó lại chợt thấy Dạ Thanh Hàn xuất hiện, lòng càng thêm rối bời. Nàng vội vàng xông lên phía trước, nặn ra một vẻ mặt kiều diễm đáng yêu, giọng nói chực như nấc nghẹn:
“Dạ ca ca! Muội… muội chỉ tới để nói lời xin lỗi…”
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Xin lỗi? Xin lỗi đồng nghĩa với việc luân bạch chị dâu à?” Loạn Mã Tiên Sinh mất hết kiên nhẫn, thẳng thừng cắt ngang lời cô ta, rồi cười đầy khinh bỉ:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Thệ Thuỷ Lưu Ly, cô đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa! Ai mà chẳng biết cô luôn thèm muốn Dạ chứ?”
Thệ Thuỷ Lưu Ly nhất thời cứng họng, sắc mặt trở nên trắng bệch, bị nụ cười khinh thường của Loạn Mã Tiên Sinh sỉ nhục, cô ta thoắt cái nổi điên lên, hệt như bệnh nhân tâm thần mà hét toáng:
“Đúng! Tôi thích anh ấy đấy thì sao! Bọn tôi hai bên đều có tình, chỉ tại đồ nhân yêu này, hết lần này lượt khác cứ phá ngang hai người bọn tôi!” Ánh mắt ghen ghét đố kỵ nay đã hoá thành căm hận tột độ, như con dao sắc bén đâm thẳng về phía Mộ Khinh Hàn.
Loạn Mã Tiên Sinh nghe thấy vậy, không nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn:
[Loạn Mã Tiên Sinh]: “Hai bên đều có tình? Ha ha ha, Dạ, không ổn rồi… cười chết tôi…”
Thệ Thuỷ Lưu Ly đã tức đến độ đấm ngực dậm chân: “Ngươi cười cái gì, lời ta nói là hoàn toàn đúng sự thật!” Dứt lời, cô ta lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm vào Dạ Thanh Hàn:
“Dạ ca ca…”
Nhưng chỉ thấy Dạ Thanh Hàn đang nhíu chặt đôi mày, đột nhiên anh rút một mũi tên từ trong bao đựng tên sau lưng Loạn Mã Tiên Sinh ra, vụt một cái, phóng thẳng về phía Thệ Thuỷ Lưu Ly
Thệ Thuỷ Lưu Ly còn chưa kịp nhìn thấy anh ra tay bằng cách nào, thì cảm giác đau nhức trên cổ đã mãnh liệt truyền đến trước khi vầng sáng trắng loé ra, đã nghe thấy tiếng thét đầy căm hận của ả:
“Á! Tại sao !!”
Ngay giây sau.
[Hệ thống]: “Người chơi Thệ Thuỷ Lưu Ly vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số một của thành Thanh Long”, từ nay về sau tuyệt đối không được đặt chân vào thành Thanh Long.”
[Hệ thống] : “Người chơi Lãng Phiên Vân vĩnh viễn bị liệt vào sổ đen thành Thanh Long, đạt danh hiệu “Kẻ thù số một của thành Thanh Long”, từ nay về sa, tuyệt đối không được đặt chân vào thành Thanh Long.”
“Hạng đàn bà độc ác này, dĩ nhiên phải liệt vào sổ đen vĩnh viễn rồi.” Loạn Mã Tiên Sinh còn đang cảm thấy cực kỳ đắc ý trước sự lựa chọn sáng suốt của mình thì bỗng nhìn thấy vẻ mặt Dạ Thanh Hàn, vội vàng im bặt.
Mộ Khinh Hàn len lén nhìn anh một cái nhỏ giọng gọi:
“Dạ…”
Phập!
Mũi tên đột nhiên bị ném xuống đất, kêu lên một tiếng chói tai, nặng nề như cắm sâu vào tâm trạng mỗi người.
Từ lúc xuất hiện cho tới tận bây giờ, Dạ Thanh Hàn vẫn không nói một câu nào, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của hắn lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, rồi quát lên một tiếng vang trời:
[Dạ Thanh Hàn]: “Cút! Về nói với bang chủ của các ngươi, nếu ai còn dám đến làm phiền Lạc Tuyết, ta nhất định sẽ đạp bằng cả Thệ Thuỷ!”
Cả người anh tản mát ra một luồng khí lạnh bức người, bất luận là đám bang chúng Thệ Thuỷ hay những người đi đường, cũng đều phải lùi lại vài bước, sợ hãi nắm chặt vũ khí trong tay. Lời cảnh cáo này của anh, đúng là khiến người ta phải kinh hãi đến thót tim.
Cho dù là Mộ Khinh Hàn, cũng bị giọng nói ấy của hắn làm cho giật mình lạnh gáy.
Hắn nổi giận rồi… « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ đến ký tự. Số kí tự:
Họ tên Email + = ) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["",""]); document.write(''); document.write(''); }]]>