Hai đôi mắt trừng trừng nhìn nhau, trong không trung lóe ra những tia lửa dữ dội kịch liệt. Sự giằng co giữa hai người không hiểu sao, đã hóa thành một luồng khí mãnh liệt tự lúc nào khiến cho bầu không khí bốn phía xung quanh dường như bị đè nén đến cực độ.
Mộ Khinh Hàn bị luồng khí này làm cho ngộp thở, phải lui về phía sau mấy bước, khoảnh khắc đó, tay nàng bỗng bị một bàn tay to lớn và mạnh mẽ nắm lấy.
Theo bản năng nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt đen và sâu không đáy ấy. Tuy Phong Kỳ Dạ không nhìn cô nhưng sự bình tĩnh hiện rõ trong mắt hắn lại khiến nàng cảm thấy bình tâm đến lạ thường. Có điều 2 người công khai nắm tay nhau trước mặt Nhan Thiên Thần thế này…Hàng mi dài của Mộ Khinh Hàn khẽ rũ xuống, khuôn mặt đỏ lên đầy ngượng nghịu trong lòng bỗng dấy nên một cảm giác ngọt ngào…
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Ánh mắt Nhan Thiên Thần phóng thẳng đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của những người đối diện hàng lông mày chau lại vẻ không vui, nhưng chỉ giây sau vẻ tức giận ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười rất mực ôn hòa:
“Khinh Hàn học muội, vị này là anh trai của em ư?”
Hắn từng nghe nói Khinh Hàn có một người anh, dù chưa gặp người đó bao giờ hơn nữa có lần Hạ Đào Đào đã bảo “Khinh Hàn chẳng bao giờ chạm vào người khác giới”, cho nên khi vừa nhìn thấy người con trai mang đầy tính uy hiếp trước mắt hắn đây Nhan Thiên Thần vội nghĩ có thể là anh trai Khinh Hàn cũng nên.
“…” Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Khinh Hàn chỉ còn biết 囧, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mà không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi. Sao cô không biết thế, hóa ra, Dạ là…anh trai của cô à? = =
“Anh trai?” Phong Kỳ Dạ nhướn mày, cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen ấy, sự đề phòng đã hoàn toàn nhường chỗ cho vẻ khinh thường. Chẳng biết là vì cảm thấy kẻ kia đang cố tự an ủi mình, hay là do hắn đã đánh giá quá cao thực lực của đối phương đây?
Đôi mắt hắn lướt một lượt khắp người Nhan Thiên Thần, trong lòng đã có kế hoạch ứng phó. Đối với những người như thế này cách tốt nhất là tốc chiến tốc thắng không nên kéo dài quá lâu.
Phong Kỳ Dạ nở một nụ cười bình tĩnh thản nhiên, đhắn buông tay Mộ Khinh Hàn ra, tiến về phía trước mấy bước giơ bàn tay phải lên, ánh mắt nhìn xoáy vào Nhan Thiên Thần khóe môi khẽ nhếch, thái độ này của hắn chẳng biết là đang xem thường hay giễu cợt đối phương đây nữa:
“Chào tôi là Phong Kỳ Dạ, lần đầu gặp, mong sau này sẽ chỉ giáo cho tôi nhiều hơn.”
Trong đôi mắt đen thâm thúy của hắn ẩn chứa một sự cuồng vọng, tự tin đến mức tự phụ khiến Nhan Thiên Thần bất giác phải rùng mình.
“Phong… Phong Kỳ Dạ…” Nhan Thiên Thần khẽ lẩm bẩm, rồi đột nhiên tim hắn nảy lên một cái, lòng thầm nghĩ: Không ổn rồi! Không ngờ, người đó lại là… Lúc đầu, khi vừa nhìn thấy kẻ đối diện kia, trong lòng Nhan Thiên Thần đã dấy lên một nỗi bất an, bởi vì khí chất của người đó quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng đánh gục đối phương chỉ trong chớp mắt. Nếu kẻ đó mà trở thành tình địch của hắn, chỉ e khả năng thắng sẽ là con số không. Thế nên, Nhan Thiên Thần chỉ còn nước hy vọng người kia là anh trai của Khinh Hàn. Nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ? Sau khi nghe đối phương xưng tên tuy rằng hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vẫn không tránh khỏi sự chấn động từ tận tâm can. Chẳng thể ngờ người ấy lại chính là Phong Kỳ Dạ trong truyền thuyết của đại học Y! Có điều sao hắn ta lại đi cùng Khinh Hàn chứ?
Không đợi Nhan Thiên Thần đáp trả Phong Kỳ Dạ đã mỉm cười nói tiếp:
“Cậu chính là vị học trưởng mà Khinh Hàn đã từng nhắc tới đó sao?”
“Hả?” Nhan Thiên Thần bất giác cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, đưa mắt nhìn người đối diện. Tại sao hắn ta lại hỏi vậy?
“Cảm ơn cậu, trong những năm tôi không có mặt ở đây, đã chiếu cố tốt cho Khinh Hàn.” Giọng điệu của Phong Kỳ Dạ có sự thay đổi, đôi mắt anh khẽ híp lại, ánh mắt bắn thẳng về phía Nhan Thiên Thần, trong câu nói của hắn dường như ẩn chứa một ý nghĩa khác:
“Có điều, bây giờ tôi đã trở về rồi, sau này sẽ không cần phiền cậu nữa.”
Nghe xong những lời ấy của Phong Kỳ Dạ, Mộ Khinh Hàn không khỏi vã mồ hôi, hắn nói cứ như thể trước đây hai người từng thân quen lắm không bằng. Mấy câu ấy đúng là thâm hiểm thật, vừa “cảm ơn” đối phương để ngăn người ta xuất chiêu trước, vừa dễ dàng chặn đứng đường lui của kẻ địch không sót lại chút hậu họa nào. Chiêu này của Phong Kỳ Dạ quả là độc không để đâu cho hết! Ngụ ý của hắn là.. sau này đừng tới làm phiền Khinh Hàn nữa …
Nhan Thiên Thần bị ẩn ý trong câu nói của hắn chặn hết mọi lối đi, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc gắng sức nặn ra một câu:
“Không… không cần khách khí…”
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Ý cười trên môi Phong Kỳ Dạ càng lúc càng sâu thêm, gật đầu với đối phương một cái đầy phong độ, rồi chẳng thèm liếc nhìn lại lần nữa hắn cầm tay Mộ Khinh Hàn đi thẳng.
Đến khi hai bóng hình ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Nhan Thiên Thần mới chợt tỉnh lại.
Hỏng bét rồi! Hắn đã quên béng mất dự định ban đầu của mình tại sao lại để Phong Kỳ Dạ mang Khinh Hàn học muội đi một cách quá ư là dễ dàng như thế chứ? Đối thủ này… đúng là quá khó đối phó…
Đáy mắt Nhan Thiên Thần xẹt qua một tia tức giận, lòng thầm mắng mình đã quá thất sách. Đầu hắn vận hành nhanh như chớp, âm thầm suy nghĩ một lát, hắn quyết định lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Đào Đào học muội? Bây giờ em có rảnh không?” Đôi mắt Nhan Thiên Thần hơi nheo lại, dưới đáy mắt, một tia sáng lạnh lùng sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, giọng điệu cũng thấp xuống đến mấy phần:
“Đúng, có thể ra ngoài gặp anh một chút không, anh có việc rất quan trọng, cần thương lượng gấp với em…”
Sự trong sạch của mình hình như đã bị Dạ phá tan luôn rồi…
Lúc bị Phong Kỳ Dạ kéo đi, ngẩn người theo sát bên anh, Mộ Khinh Hàn đã âm thầm nghĩ thế. Chỉ có điều, cô hoàn toàn không dám nói ra những lời ấy, và thì nàng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mình chẳng dám phản bác: “Không phải đâu!”, lại còn thấy rất vui nữa chứ? Chẳng lẽ là vì… khí chất của Dạ quá mạnh mẽ ư?
Thật ra thì đi cùng nhau thế này, sự chú ý của Phong Kỳ Dạ hầu hết đều dành cho Mộ Khinh Hàn, thế nên anh nhận ra được ngay vẻ khác thường của người bên cạnh. Đôi mắt hắn khẽ đảo, đoạn dừng cước bộ, xoay người lại nhìn thẳng vào đối phương không để cho nàng có cơ hội trốn tránh.
Ánh mắt của Phong Kỳ Dạ nhìn qua thì có vẻ vô hại, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy trong đó ẩn chứa một ý cười đen tối đầy âm mưu, hắn lên tiếng:
“Khinh Hàn, có phải em muốn nói gì với anh không?”
Mộ Khinh Hàn tròn mắt, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:
“Hả? Không có không có…”
“Không sao đâu, em cứ nói đi.” Phong Kỳ Dạ có vẻ như không tin lời cô, rồi anh phán một câu, hoàn toàn phá tan đường lui của người nào đó:
“Anh sẽ không ăn thịt em đâu mà.”
Không ăn thịt em đâu… Chắc chắn anh không thể ăn thịt em rồi T___T nhưng mà, việc đó còn đáng sợ hơn cả chuyện anh sẽ ăn thịt em đấy!
Mộ Khinh Hàn nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đầu óc nàng sớm đã bị nụ cười mê hoặc của hắn làm cho hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng rồi, đôi môi khẽ giật giật định nói thẳng toạc suy nghĩ trong lòng mình ra. Nhưng chẳng hiểu sao lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:
“Dạ, vì giúp em mà anh đã phá hủy mất sự trong sạch của mình, anh không thấy đáng tiếc sao?”
Cuối cùng cũng đạt được đáp án mà mình mong muốn, ý cười trên môi Phong Kỳ Dạ lại càng thêm sâu, đáy mắt lóe lên một tia sáng không rõ hàm ý, cười mà như không cười. Hắn hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho sợ hết hồn nhưng lại chẳng thể nhúc nhích nổi chỉ đành kinh ngạc đứng bất động, ngơ ngác đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn nhìn đôi mắt sáng quắc ấy, khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của hắn đang vờn quanh tim bất giác loạn nhịp. Nhưng mà câu nói ngay sau đó của hắn đã khiến nàng hoàn toàn hồn phi phách tán!
Anh cười, giọng nói vẫn vân đạm phong khinh:
“Ồ? Vậy ra ý của em là em muốn chịu trách nhiệm với anh sao?”
Hai đôi mắt trừng trừng nhìn nhau, trong không trung lóe ra những tia lửa dữ dội kịch liệt. Sự giằng co giữa hai người không hiểu sao, đã hóa thành một luồng khí mãnh liệt tự lúc nào khiến cho bầu không khí bốn phía xung quanh dường như bị đè nén đến cực độ.
Mộ Khinh Hàn bị luồng khí này làm cho ngộp thở, phải lui về phía sau mấy bước, khoảnh khắc đó, tay nàng bỗng bị một bàn tay to lớn và mạnh mẽ nắm lấy.
Theo bản năng nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt đen và sâu không đáy ấy. Tuy Phong Kỳ Dạ không nhìn cô nhưng sự bình tĩnh hiện rõ trong mắt hắn lại khiến nàng cảm thấy bình tâm đến lạ thường. Có điều người công khai nắm tay nhau trước mặt Nhan Thiên Thần thế này…Hàng mi dài của Mộ Khinh Hàn khẽ rũ xuống, khuôn mặt đỏ lên đầy ngượng nghịu trong lòng bỗng dấy nên một cảm giác ngọt ngào…
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭
Ánh mắt Nhan Thiên Thần phóng thẳng đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của những người đối diện hàng lông mày chau lại vẻ không vui, nhưng chỉ giây sau vẻ tức giận ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười rất mực ôn hòa:
“Khinh Hàn học muội, vị này là anh trai của em ư?”
Hắn từng nghe nói Khinh Hàn có một người anh, dù chưa gặp người đó bao giờ hơn nữa có lần Hạ Đào Đào đã bảo “Khinh Hàn chẳng bao giờ chạm vào người khác giới”, cho nên khi vừa nhìn thấy người con trai mang đầy tính uy hiếp trước mắt hắn đây Nhan Thiên Thần vội nghĩ có thể là anh trai Khinh Hàn cũng nên.
“…” Hắn ta vừa dứt lời, Mộ Khinh Hàn chỉ còn biết 囧, trong lòng sinh ra một loại cảm giác mà không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi. Sao cô không biết thế, hóa ra, Dạ là…anh trai của cô à? = =
“Anh trai?” Phong Kỳ Dạ nhướn mày, cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt đen ấy, sự đề phòng đã hoàn toàn nhường chỗ cho vẻ khinh thường. Chẳng biết là vì cảm thấy kẻ kia đang cố tự an ủi mình, hay là do hắn đã đánh giá quá cao thực lực của đối phương đây?
Đôi mắt hắn lướt một lượt khắp người Nhan Thiên Thần, trong lòng đã có kế hoạch ứng phó. Đối với những người như thế này cách tốt nhất là tốc chiến tốc thắng không nên kéo dài quá lâu.
Phong Kỳ Dạ nở một nụ cười bình tĩnh thản nhiên, đhắn buông tay Mộ Khinh Hàn ra, tiến về phía trước mấy bước giơ bàn tay phải lên, ánh mắt nhìn xoáy vào Nhan Thiên Thần khóe môi khẽ nhếch, thái độ này của hắn chẳng biết là đang xem thường hay giễu cợt đối phương đây nữa:
“Chào tôi là Phong Kỳ Dạ, lần đầu gặp, mong sau này sẽ chỉ giáo cho tôi nhiều hơn.”
Trong đôi mắt đen thâm thúy của hắn ẩn chứa một sự cuồng vọng, tự tin đến mức tự phụ khiến Nhan Thiên Thần bất giác phải rùng mình.
“Phong… Phong Kỳ Dạ…” Nhan Thiên Thần khẽ lẩm bẩm, rồi đột nhiên tim hắn nảy lên một cái, lòng thầm nghĩ: Không ổn rồi! Không ngờ, người đó lại là… Lúc đầu, khi vừa nhìn thấy kẻ đối diện kia, trong lòng Nhan Thiên Thần đã dấy lên một nỗi bất an, bởi vì khí chất của người đó quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng đánh gục đối phương chỉ trong chớp mắt. Nếu kẻ đó mà trở thành tình địch của hắn, chỉ e khả năng thắng sẽ là con số không. Thế nên, Nhan Thiên Thần chỉ còn nước hy vọng người kia là anh trai của Khinh Hàn. Nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ? Sau khi nghe đối phương xưng tên tuy rằng hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vẫn không tránh khỏi sự chấn động từ tận tâm can. Chẳng thể ngờ người ấy lại chính là Phong Kỳ Dạ trong truyền thuyết của đại học Y! Có điều sao hắn ta lại đi cùng Khinh Hàn chứ?
Không đợi Nhan Thiên Thần đáp trả Phong Kỳ Dạ đã mỉm cười nói tiếp:
“Cậu chính là vị học trưởng mà Khinh Hàn đã từng nhắc tới đó sao?”
“Hả?” Nhan Thiên Thần bất giác cau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, đưa mắt nhìn người đối diện. Tại sao hắn ta lại hỏi vậy?
“Cảm ơn cậu, trong những năm tôi không có mặt ở đây, đã chiếu cố tốt cho Khinh Hàn.” Giọng điệu của Phong Kỳ Dạ có sự thay đổi, đôi mắt anh khẽ híp lại, ánh mắt bắn thẳng về phía Nhan Thiên Thần, trong câu nói của hắn dường như ẩn chứa một ý nghĩa khác:
“Có điều, bây giờ tôi đã trở về rồi, sau này sẽ không cần phiền cậu nữa.”
Nghe xong những lời ấy của Phong Kỳ Dạ, Mộ Khinh Hàn không khỏi vã mồ hôi, hắn nói cứ như thể trước đây hai người từng thân quen lắm không bằng. Mấy câu ấy đúng là thâm hiểm thật, vừa “cảm ơn” đối phương để ngăn người ta xuất chiêu trước, vừa dễ dàng chặn đứng đường lui của kẻ địch không sót lại chút hậu họa nào. Chiêu này của Phong Kỳ Dạ quả là độc không để đâu cho hết! Ngụ ý của hắn là.. sau này đừng tới làm phiền Khinh Hàn nữa …
Nhan Thiên Thần bị ẩn ý trong câu nói của hắn chặn hết mọi lối đi, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc gắng sức nặn ra một câu:
“Không… không cần khách khí…”
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Ý cười trên môi Phong Kỳ Dạ càng lúc càng sâu thêm, gật đầu với đối phương một cái đầy phong độ, rồi chẳng thèm liếc nhìn lại lần nữa hắn cầm tay Mộ Khinh Hàn đi thẳng.
Đến khi hai bóng hình ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Nhan Thiên Thần mới chợt tỉnh lại.
Hỏng bét rồi! Hắn đã quên béng mất dự định ban đầu của mình tại sao lại để Phong Kỳ Dạ mang Khinh Hàn học muội đi một cách quá ư là dễ dàng như thế chứ? Đối thủ này… đúng là quá khó đối phó…
Đáy mắt Nhan Thiên Thần xẹt qua một tia tức giận, lòng thầm mắng mình đã quá thất sách. Đầu hắn vận hành nhanh như chớp, âm thầm suy nghĩ một lát, hắn quyết định lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“Đào Đào học muội? Bây giờ em có rảnh không?” Đôi mắt Nhan Thiên Thần hơi nheo lại, dưới đáy mắt, một tia sáng lạnh lùng sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, giọng điệu cũng thấp xuống đến mấy phần:
“Đúng, có thể ra ngoài gặp anh một chút không, anh có việc rất quan trọng, cần thương lượng gấp với em…”
Sự trong sạch của mình hình như đã bị Dạ phá tan luôn rồi…
Lúc bị Phong Kỳ Dạ kéo đi, ngẩn người theo sát bên anh, Mộ Khinh Hàn đã âm thầm nghĩ thế. Chỉ có điều, cô hoàn toàn không dám nói ra những lời ấy, và thì nàng cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mình chẳng dám phản bác: “Không phải đâu!”, lại còn thấy rất vui nữa chứ? Chẳng lẽ là vì… khí chất của Dạ quá mạnh mẽ ư?
Thật ra thì đi cùng nhau thế này, sự chú ý của Phong Kỳ Dạ hầu hết đều dành cho Mộ Khinh Hàn, thế nên anh nhận ra được ngay vẻ khác thường của người bên cạnh. Đôi mắt hắn khẽ đảo, đoạn dừng cước bộ, xoay người lại nhìn thẳng vào đối phương không để cho nàng có cơ hội trốn tránh.
Ánh mắt của Phong Kỳ Dạ nhìn qua thì có vẻ vô hại, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy trong đó ẩn chứa một ý cười đen tối đầy âm mưu, hắn lên tiếng:
“Khinh Hàn, có phải em muốn nói gì với anh không?”
Mộ Khinh Hàn tròn mắt, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy:
“Hả? Không có không có…”
“Không sao đâu, em cứ nói đi.” Phong Kỳ Dạ có vẻ như không tin lời cô, rồi anh phán một câu, hoàn toàn phá tan đường lui của người nào đó:
“Anh sẽ không ăn thịt em đâu mà.”
Không ăn thịt em đâu… Chắc chắn anh không thể ăn thịt em rồi T___T nhưng mà, việc đó còn đáng sợ hơn cả chuyện anh sẽ ăn thịt em đấy!
Mộ Khinh Hàn nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đầu óc nàng sớm đã bị nụ cười mê hoặc của hắn làm cho hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng rồi, đôi môi khẽ giật giật định nói thẳng toạc suy nghĩ trong lòng mình ra. Nhưng chẳng hiểu sao lời vừa ra khỏi miệng đã biến thành:
“Dạ, vì giúp em mà anh đã phá hủy mất sự trong sạch của mình, anh không thấy đáng tiếc sao?”
Cuối cùng cũng đạt được đáp án mà mình mong muốn, ý cười trên môi Phong Kỳ Dạ lại càng thêm sâu, đáy mắt lóe lên một tia sáng không rõ hàm ý, cười mà như không cười. Hắn hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho sợ hết hồn nhưng lại chẳng thể nhúc nhích nổi chỉ đành kinh ngạc đứng bất động, ngơ ngác đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn nhìn đôi mắt sáng quắc ấy, khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng cảm nhận thấy hơi thở nóng hổi của hắn đang vờn quanh tim bất giác loạn nhịp. Nhưng mà câu nói ngay sau đó của hắn đã khiến nàng hoàn toàn hồn phi phách tán!
Anh cười, giọng nói vẫn vân đạm phong khinh:
“Ồ? Vậy ra ý của em là em muốn chịu trách nhiệm với anh sao?”