Editor: Gà
Sau đó bà ngoại đưa cô đến xem phòng cất quần áo và toilet, hình như biết cô đến nên toilet đã được trang trí lại, có cùng cánh cửa với cửa phòng chứa quần áo, bên trong là, phòng quần áo được xây âm tường.
Sau khi bà ngoại ra ngoài, chỉ còn một mình cô ngồi trên giường.
Giường bằng gỗ lim, hiển nhiên cũng nằm trong bộ hồi môn của mẹ, đáng tiếc những thứ này vẫn phải ở lại đây, tâm ý của ông bà ngoại hoàn toàn chưa được dùng đến.
Trước đây có một bộ phim truyền hình khá phổ biến, cho dù cô không xem, cũng biết tên của nó, gọi là ‘Lõa hôn’[1]. Nghe nói lúc ba mẹ kết hôn vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có tấm lòng nhiệt tình với mẹ, mẹ cứ đi theo ba như thế, hai tay trống trơn phấn đấu từ đầu, khi còn bé nghe ba nói, bọn họ vốn muốn đợi đến khi sự nghiệp thành công rồi, lại về gặp ông bà ngoại, nghĩ đến lúc đó ông bà ngoại thấy ba mẹ sống tốt, sẽ không phản đối nữa, ai ngờ sẽ không bao giờ có ngày đó, một tai nạn ngoài ý muốn đã cướp đi mạng sống của mẹ, cũng khiến ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
[1] Lõa hôn: chỉ đơn giản là họ về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới.
Ân oán của bậc cha chú, cô không thể mang ra bình luận, lại không biết vì sao, dù còn nhỏ nhưng hình như cô hiểu ông bà ngoại, bởi vì có người bà nội kia, nếu là cô, cô cũng sẽ không đồng ý, chứ đừng nói là mẹ, người được ông bà ngoại yêu như bảo vật.
Trước ngày 1/9 [2] một ngày, sắp nhập học năm lớp 7, sau nghỉ hè ở chỗ cậu thì chị họ Trần Huyên đã trở về. Trần Huyên lớn hơn Đỗ Trình Trình hai tuổi, cũng học trên cô hai lớp, là học sinh sơ trung lớp 9 trường Quân Thành, sang năm sẽ vào trung học, đây cũng phải lần đầu tiên Đỗ Trình Trình gặp người chị họ này. Đối với chị họ ruột bên nhà mẹ, Đỗ Trình Trình vẫn khá hiểu rõ, tính tình Trần Huyên có chút tự cao, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, sau khi trở về biết có một cô em họ, thì chỉ nhìn cô một cái, rồi trở về phòng, mãi đến khi ăn cơm tối mới ra ngoài.
[2] 1/9: Ngày tựu trường của Trung Quốc
Ngày thứ hai, dẫn Đỗ Trình Trình đến trường Quân Thành, mới vừa vào trường học thì đã chỉ đường cho cô nói: "Đăng ký ở đó." Sau đó đi tìm các bạn học của mình để chơi, không hề quản cô.
Đỗ Trình Trình không quan tâm lắm, tự mình đi ghi danh, tìm được chủ nhiệm lớp của mình, chính thức trở thành một thành viên của trường cao trung Quân Thành.
Quân Thành là một trong bốn trường cao trung lớn của thành phố H, cũng là vùng đất tập trung con cái của cán bộ, Đỗ Trình Trình có quan hệ với nhà ông ngoại, không cần phỏng vấn đã có thể nhập học thẳng, mỗi đêm chuyện của cô đều được tin tức 60 phút của kênh H đưa tin mấy ngày nay, không ít người biết, giáo viên trường Quân Thành cũng không ngoại lệ.
Vốn khi cô muốn nhập học ở trường Quân Thành, truyền thông còn muốn mượn việc này để tuyên truyền, ông ngoại vì muốn cô được yên tâm học hành, đã từ chối các ký giả muốn phỏng vấn, huống chi hiện giờ cô ở nhà họ Trần, cũng không còn ai dám không có mắt bắt nạt cô, nhưng dù sao dính vào việc kia, cũng không phải chuyện gì tốt, mới ngày thứ nhất cô đến trường học, đã có người chỉ chỉ chõ chõ cô, thậm chí dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, ngay cả lớp cô học, giáo viên chủ nhiệm cũng thương hại cô vài phần, dùng lời nhỏ nhẹ để nói chuyện với cô.
Đương nhiên, đây là vì giáo viên biết thành tích học tập của cô vô cùng ưu tú, nếu không một học sinh chỉ dựa vào việc đi cửa sau, thì chủ nhiệm lớp nào sẽ vui lòng chứ, điều này có liên quan đến tỷ lệ nhập học của lớp bọn họ.
Trước đây cô luôn làm trưởng lớp, sau khi đến trường học mới lần đầu tiên cô không trở thành trưởng lớp, Đỗ Trình Trình cũng thấy vui vẻ nhẹ nhõm.
Trưởng lớp là một bạn học nam, vô cùng trượng nghĩa đến nói với cô: "Về sau có vấn đề gì không hiểu, cứ đến hỏi tớ."
Thật là một bạn học nhiệt tình.
Còn có một số bạn học nữ tò mò vây xung quanh cô, ríu ra ríu rít hỏi: "Đỗ Trình Trình, mỗi ngày cậu đều bị đánh à?"
"Vết thương trên người cậu đã khỏi chưa?"
"Vì sao bọn họ đánh cậu? Có phải ba cậu uống rượu xong rồi về nhà bạo hành cậu không?"
"Không đúng! Là bà nội của cậu ấy, bà nội cậu ấy trọng nam khinh nữ!"
"Còn có người phụ nữ xấu xa kia nữa, tiểu tam!" Các bạn học đầy căm phẫn nói: "Tiểu tam đều là người xấu, còn có con gái riêng đó nữa! Lúc trước tớ có người chị, ba chị ấy ra ngoài tìm tiểu tam, chị ấy và bạn chị ấy chặn tiểu tam ở cửa siêu thị, kéo cô ta té xuống đất đánh cho một trận!"
"Đáng đánh!"
"Nếu là tớ...tớ đã trùm bao tải cô ta rồi!"
Chủ đề của các bạn học lại dần dần chuyển khỏi cô, đi vào vấn đề nên đối phó với tiểu tam thế nào, và thảo luận xác suất tiểu tam xuất hiện bên cạnh người thân của mình.
Đương nhiên, trong đó, cũng không hoàn toàn đều là chính diện, cũng có chân tướng lá mặt lá trái, hơn nữa, còn nói cô đi cửa sau vào.
Mặc dù cao trung Gia Luân thuộc một trong bốn trường cao trung lớn, nhưng ba trường cao trung khác chưa từng coi trọng trường này, bởi vì nó là một trường học quý tộc, mặc dù sử dụng đường lối cao cấp, giáo viên, hệ thống giáo dục thiết bị đều tốt đẹp nổi bật nhất trong bốn trường, trong đó cũng không thiếu học sinh có thành tích vô cùng tốt, nhưng nó có một nhược điểm rất lớn, chính là chỉ cần có tiền thì có thể vào. Cái này sẽ khiến chất lượng học sinh trường Gia Luân cao thấp không đều, ưu tú hoặc vô cùng ưu tú, đức trí thể mỹ được phát triển toàn diện, kém cũng không phải kém, nhưng hầu như còn có một số phú nhị đại [3] không có lý tưởng vào đây học.
[3] phú nhị đại: là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm "vui lòng" bố mẹ. (Google)
Ở trường Quân Thành bọn họ xem thường trường cao trung nhà giàu mới nổi Gia Luân này, con cái cán bộ thì xem thường thành tích của học sinh trường Gia Luân, Đỗ Trình Trình chính là một người đi cửa sau, điều này khiến bọn họ cảm thấy cô không biết xấu hổ, đương nhiên sẽ chỉ chỉ chõ chõ nói cô bán sự đáng thương của mình để vào đây học.
Trong này cũng bao gồm chị họ của cô Trần Huyên.
Trần Huyên có một số tính cách đại diện cho nhóm thiếu niên trong giai đoạn trưởng thành của lứa tuổi này, ví như sĩ diện hảo. Cô ta thích ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, cho nên ngày thường cũng sẽ không đi tìm Đỗ Trình Trình, tan học cũng đi với bạn bè của mình, nghe được lời đồn trong trường học, cũng sẽ giả vờ như không biết cô, nếu Đỗ Trình Trình đến gọi cô ta, cô ta cũng sẽ lạnh nhạt gật đầu, sau đó làm bộ như không thấy cô rồi tiếp tục nói chuyện với bạn học của mình, trở về nhà họ Trần, ở nhà hai người ngẫu nhiên đụng phải cũng sẽ không mặn không nhạt nói hai câu.
Bình thường Trần Huyên đều tự nhốt mình trong phòng, trừ thời gian ăn cơm ra, sẽ không thấy cô ta ra ngoài, chủ nhật cô ta sẽ ra ngoài trượt băng hoặc tham gia hoạt động gì đó với bạn bè, hoặc tự mình đến lớp bổ túc, mặc dù ở cùng một nhà, nhưng hai người rất ít giao tiếp, hoàn toàn nằm trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Mặc dù Trần Huyên hoàn toàn không nhìn cô, nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện của cô hoặc bắt nạt cô, Đỗ Trình Trình không phải người không biết nhìn sắc mặt người khác, sau khi hiểu rõ tính tình Trần Huyên, thì thật ra cách sống chung này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bốn trường cao trung đều có diễn đàn riêng của mình, chủ yếu lấy học sinh cao trung làm chủ, nhưng ở thời đại này, cho dù là học sinh tiểu học, trong cặp sách đều có thể vác theo người mình thích, huống chi WIFI bao trùm khắp thành phố H, điện thoại di động cũng có thể lên net, bây giờ các thiếu niên thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi đều có điện thoại di động.
Mà học sinh ở giai đoạn này, cho dù là thiếu nam hay thiếu nữ, cũng sẽ cảm thấy hứng thú với một đề tài, đó chính là ai là hot boy của trường, ai là hoa hậu giảng đường.
Vì vậy học kỳ mới vừa bắt đầu, trên trang đầu mới nhất của diễn đàn đã dán bài thảo luận về hoa khôi và hot boy của trường, trong đó còn đính thêm bầu chọn cho hot boy và hoa khôi của trường, khiến người ta bất ngờ là, lần này hoa hậu giảng đường lại bị một học sinh mới toanh đi cửa sau chiếm giữ.
Vốn là học sinh mới, không biết tại sao lại bị người ta phát hiện, chỉ đổ thừa trước đây luôn nhìn thấy cô trên tin tức, khi cô vừa vào trường Quân Thành thì lập tức bị người nhận ra, thậm chí có người nói tìm được mấy tấm ảnh mà trước đây cô đã từng tham gia rất nhiều hoạt động, trong lúc bỏ phiếu, học sinh mới này lấy ưu thế áp đảo, chiếm vị trí thứ nhất.
Điều này lôi kéo thù hận, khiến vốn rất ít người biết Đỗ Trình Trình là học sinh mới vừa nhập học thì bây giờ mọi người đều biết, thậm chí mỗi ngày có vài người đặc biệt đến lớp bọn họ, bởi vì muốn nhìn xem rốt cuộc cô trông như thế nào, đợi sau khi nhìn thấy cô, càng cảm thấy mình đã không chọn sai.
Ở tuổi này, thành tích học tập là tất cả. Thành tích học tập tốt thì cái gì cũng tốt, thành tích học tập không ổn, có thể phá hủy mọi thứ của bạn.
Tuần đầu tiên của học kỳ mới, giáo viên đã tổ chức thi sát hạch, vốn trước mặt đám thiên chỉ kiêu tử của trường Quân Thành này, Đỗ Trình Trình cũng sẽ không sợ, nhưng học kỳ cuối xảy ra nhiều chuyện, nghỉ hè cô phải ra tòa vì việc tranh giành quyền nuôi dưỡng, khiến cô không thể dồn sức học tập, cả người cũng hơi hoảng hốt, vì vậy lần đầu tiên thi sát hạch, thành tích của cô cũng không ổn, điều này càng thêm tô đậm lời đồn cô bán sự đáng thương để đi cửa sau. Thành tích cô thi sát hạch lần này nhanh chóng bị người trong trường công bố trên diễn đàn, mặc dù không kém lắm, nhưng trường Quân Thành tập trung rất nhiều học sinh khá giỏi, thì sẽ không được tính là ổn, vì vậy lầu dưới bắt đầu xuất hiện rất nhiều câu nói chua chát, vẫn là ‘hoa hậu giảng đường’ nhưng phía trước châm chọc tăng thêm một từ ‘bình’, hợp lại chính là —— Bình hoa nhỏ. [4]
[4] Nguyên văn là Đỗ Trình Trình được gọi là’校花" (hoa của trường), rồi phía sau bị thêm chữ "瓶" (bình), ghép lại là bình hoa của trường, tác giả để là ’小花瓶" (bình hoa nhỏ). Mình có sửa lại chút xíu cho hợp văn tiếng Việt.
Vì vậy Đỗ Trình Trình vừa đến trường học tuần đầu tiên, đã nhận được một biệt danh khiến người ta chú ý, các bạn học cũng đều nhạo báng hoặc châm chọc gọi cô là ‘bình hoa nhỏ’, ngay cả khi cô đi trong trường, bị người thấy, cũng sẽ bàn luận xôn xao sau lưng cô nói: "Nhìn kìa, đó chính là bình hoa nhỏ của lớp 9 đó."
Từ một thiên chi kiêu nữ luôn được mọi người chú ý, lập tức luân lạc thành đối tượng khiến người đồng tình và đề tài tán gẫu, cảm giác như vậy cũng không tốt lắm, nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ tức giận, hoặc sẽ kiêu ngạo mà nhướng mày khinh thường.
Nhưng biến cố gia đình của trước đây, dường như khiến cô trưởng thành trong một đêm, đối mặt với trường học lạ lẫm, bạn học xa lạ thảo luận sau lưng, cô cũng chỉ là như gió nhẹ trên núi, thu lại toàn bộ ánh sáng trên người, tập trung vào học tập.
Cô vốn thông minh, thành tích học tập ở trường Gia Luân luôn đứng đầu, cho nên không nổi bật ở các trường khác, là vì cô phân tán quá nhiều sức lực cho những chuyện khác, dù bốn trường học có liên kết lại với nhau, mọi người cũng sẽ chỉ chú ý đến thành tích tốt nhất top 10 thậm chí top 5. Ở Gia Luân cô có thể nằm trong top 10, nhưng Gia Luân là trường nằm cuối cùng trong bốn trường học lớn, so sánh với học sinh khá giỏi gì đó, thành tích của cô sẽ không là gì, ngược lại tranh tài biện luận hàng năm và thi đấu trên các chương trình TV, có thể thấy tên cô.
Lúc người ta nghiêm túc nhất thì sẽ trở nên rất xinh đẹp, dáng vẻ cô vốn sáng chói, chỉ vì vẻ mặt phô trương quá mức nên cũng hơi giống bình hoa xinh đẹp, hiện giờ cô dồn sức vùi đầu vào học tập, cả người tựa như được rửa sạch, xoá hết chì hoa, tính cách càng trầm tĩnh hơn, cố ý cười lên thì lại sáng rỡ khiến người ta khó thể dời mắt, điều này càng tô đậm biệt danh ‘bình hoa nhỏ’ của cô.
Về việc này, Đỗ Trình Trình bắt chước câu đùa của người dẫn chương trình chào xuân cuối năm: "Điều này nói rõ lớp chúng ta có sự phối hợp giữa sắc đẹp và thực lực." Năm ngón tay phải của cô hơi khép lại, chỉ về mọi người trước mắt: "Các cậu là thực lực." Rồi chỉ về mình: "Tớ là sắc đẹp!" Cô nhún vai, vui vẻ tiếp nhận biệt danh này, cười nói rôm rả: "Đây là một sự khẳng định về dáng người của tớ, tớ vô cùng cảm kích."
Nói xong, còn đặt tay phải lên ngực trái, hành lễ như một thân sĩ châu Âu, giơ tay nhấc chân, phong độ nhanh nhẹn, thật sự khiến người ta muốn ghét cũng không ghét nổi.
Nhìn bạn học trong lớp trợn to hai mắt, Đỗ Trình Trình mỉm cười, bên trong đôi mắt khẽ cong như rải đầy những vì sao, tỏa sáng lóa mắt.
Sau đó bà ngoại đưa cô đến xem phòng cất quần áo và toilet, hình như biết cô đến nên toilet đã được trang trí lại, có cùng cánh cửa với cửa phòng chứa quần áo, bên trong là, phòng quần áo được xây âm tường.
Sau khi bà ngoại ra ngoài, chỉ còn một mình cô ngồi trên giường.
Giường bằng gỗ lim, hiển nhiên cũng nằm trong bộ hồi môn của mẹ, đáng tiếc những thứ này vẫn phải ở lại đây, tâm ý của ông bà ngoại hoàn toàn chưa được dùng đến.
Trước đây có một bộ phim truyền hình khá phổ biến, cho dù cô không xem, cũng biết tên của nó, gọi là ‘Lõa hôn’[1]. Nghe nói lúc ba mẹ kết hôn vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có tấm lòng nhiệt tình với mẹ, mẹ cứ đi theo ba như thế, hai tay trống trơn phấn đấu từ đầu, khi còn bé nghe ba nói, bọn họ vốn muốn đợi đến khi sự nghiệp thành công rồi, lại về gặp ông bà ngoại, nghĩ đến lúc đó ông bà ngoại thấy ba mẹ sống tốt, sẽ không phản đối nữa, ai ngờ sẽ không bao giờ có ngày đó, một tai nạn ngoài ý muốn đã cướp đi mạng sống của mẹ, cũng khiến ông bà ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
[1] Lõa hôn: chỉ đơn giản là họ về sống với nhau hợp pháp với một tờ giấy đăng kí kết hôn mà không tổ chức đám cưới linh đình, không đi nghỉ tuần trăng mật, mà phía nhà gái cũng không yêu cầu chú rể phải có nhà, có xe và nhẫn cưới.
Ân oán của bậc cha chú, cô không thể mang ra bình luận, lại không biết vì sao, dù còn nhỏ nhưng hình như cô hiểu ông bà ngoại, bởi vì có người bà nội kia, nếu là cô, cô cũng sẽ không đồng ý, chứ đừng nói là mẹ, người được ông bà ngoại yêu như bảo vật.
Trước ngày 1/9 [2] một ngày, sắp nhập học năm lớp 7, sau nghỉ hè ở chỗ cậu thì chị họ Trần Huyên đã trở về. Trần Huyên lớn hơn Đỗ Trình Trình hai tuổi, cũng học trên cô hai lớp, là học sinh sơ trung lớp 9 trường Quân Thành, sang năm sẽ vào trung học, đây cũng phải lần đầu tiên Đỗ Trình Trình gặp người chị họ này. Đối với chị họ ruột bên nhà mẹ, Đỗ Trình Trình vẫn khá hiểu rõ, tính tình Trần Huyên có chút tự cao, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, sau khi trở về biết có một cô em họ, thì chỉ nhìn cô một cái, rồi trở về phòng, mãi đến khi ăn cơm tối mới ra ngoài.
[2] 1/9: Ngày tựu trường của Trung Quốc
Ngày thứ hai, dẫn Đỗ Trình Trình đến trường Quân Thành, mới vừa vào trường học thì đã chỉ đường cho cô nói: "Đăng ký ở đó." Sau đó đi tìm các bạn học của mình để chơi, không hề quản cô.
Đỗ Trình Trình không quan tâm lắm, tự mình đi ghi danh, tìm được chủ nhiệm lớp của mình, chính thức trở thành một thành viên của trường cao trung Quân Thành.
Quân Thành là một trong bốn trường cao trung lớn của thành phố H, cũng là vùng đất tập trung con cái của cán bộ, Đỗ Trình Trình có quan hệ với nhà ông ngoại, không cần phỏng vấn đã có thể nhập học thẳng, mỗi đêm chuyện của cô đều được tin tức 60 phút của kênh H đưa tin mấy ngày nay, không ít người biết, giáo viên trường Quân Thành cũng không ngoại lệ.
Vốn khi cô muốn nhập học ở trường Quân Thành, truyền thông còn muốn mượn việc này để tuyên truyền, ông ngoại vì muốn cô được yên tâm học hành, đã từ chối các ký giả muốn phỏng vấn, huống chi hiện giờ cô ở nhà họ Trần, cũng không còn ai dám không có mắt bắt nạt cô, nhưng dù sao dính vào việc kia, cũng không phải chuyện gì tốt, mới ngày thứ nhất cô đến trường học, đã có người chỉ chỉ chõ chõ cô, thậm chí dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, ngay cả lớp cô học, giáo viên chủ nhiệm cũng thương hại cô vài phần, dùng lời nhỏ nhẹ để nói chuyện với cô.
Đương nhiên, đây là vì giáo viên biết thành tích học tập của cô vô cùng ưu tú, nếu không một học sinh chỉ dựa vào việc đi cửa sau, thì chủ nhiệm lớp nào sẽ vui lòng chứ, điều này có liên quan đến tỷ lệ nhập học của lớp bọn họ.
Trước đây cô luôn làm trưởng lớp, sau khi đến trường học mới lần đầu tiên cô không trở thành trưởng lớp, Đỗ Trình Trình cũng thấy vui vẻ nhẹ nhõm.
Trưởng lớp là một bạn học nam, vô cùng trượng nghĩa đến nói với cô: "Về sau có vấn đề gì không hiểu, cứ đến hỏi tớ."
Thật là một bạn học nhiệt tình.
Còn có một số bạn học nữ tò mò vây xung quanh cô, ríu ra ríu rít hỏi: "Đỗ Trình Trình, mỗi ngày cậu đều bị đánh à?"
"Vết thương trên người cậu đã khỏi chưa?"
"Vì sao bọn họ đánh cậu? Có phải ba cậu uống rượu xong rồi về nhà bạo hành cậu không?"
"Không đúng! Là bà nội của cậu ấy, bà nội cậu ấy trọng nam khinh nữ!"
"Còn có người phụ nữ xấu xa kia nữa, tiểu tam!" Các bạn học đầy căm phẫn nói: "Tiểu tam đều là người xấu, còn có con gái riêng đó nữa! Lúc trước tớ có người chị, ba chị ấy ra ngoài tìm tiểu tam, chị ấy và bạn chị ấy chặn tiểu tam ở cửa siêu thị, kéo cô ta té xuống đất đánh cho một trận!"
"Đáng đánh!"
"Nếu là tớ...tớ đã trùm bao tải cô ta rồi!"
Chủ đề của các bạn học lại dần dần chuyển khỏi cô, đi vào vấn đề nên đối phó với tiểu tam thế nào, và thảo luận xác suất tiểu tam xuất hiện bên cạnh người thân của mình.
Đương nhiên, trong đó, cũng không hoàn toàn đều là chính diện, cũng có chân tướng lá mặt lá trái, hơn nữa, còn nói cô đi cửa sau vào.
Mặc dù cao trung Gia Luân thuộc một trong bốn trường cao trung lớn, nhưng ba trường cao trung khác chưa từng coi trọng trường này, bởi vì nó là một trường học quý tộc, mặc dù sử dụng đường lối cao cấp, giáo viên, hệ thống giáo dục thiết bị đều tốt đẹp nổi bật nhất trong bốn trường, trong đó cũng không thiếu học sinh có thành tích vô cùng tốt, nhưng nó có một nhược điểm rất lớn, chính là chỉ cần có tiền thì có thể vào. Cái này sẽ khiến chất lượng học sinh trường Gia Luân cao thấp không đều, ưu tú hoặc vô cùng ưu tú, đức trí thể mỹ được phát triển toàn diện, kém cũng không phải kém, nhưng hầu như còn có một số phú nhị đại [3] không có lý tưởng vào đây học.
[3] phú nhị đại: là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm "vui lòng" bố mẹ. (Google)
Ở trường Quân Thành bọn họ xem thường trường cao trung nhà giàu mới nổi Gia Luân này, con cái cán bộ thì xem thường thành tích của học sinh trường Gia Luân, Đỗ Trình Trình chính là một người đi cửa sau, điều này khiến bọn họ cảm thấy cô không biết xấu hổ, đương nhiên sẽ chỉ chỉ chõ chõ nói cô bán sự đáng thương của mình để vào đây học.
Trong này cũng bao gồm chị họ của cô Trần Huyên.
Trần Huyên có một số tính cách đại diện cho nhóm thiếu niên trong giai đoạn trưởng thành của lứa tuổi này, ví như sĩ diện hảo. Cô ta thích ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, cho nên ngày thường cũng sẽ không đi tìm Đỗ Trình Trình, tan học cũng đi với bạn bè của mình, nghe được lời đồn trong trường học, cũng sẽ giả vờ như không biết cô, nếu Đỗ Trình Trình đến gọi cô ta, cô ta cũng sẽ lạnh nhạt gật đầu, sau đó làm bộ như không thấy cô rồi tiếp tục nói chuyện với bạn học của mình, trở về nhà họ Trần, ở nhà hai người ngẫu nhiên đụng phải cũng sẽ không mặn không nhạt nói hai câu.
Bình thường Trần Huyên đều tự nhốt mình trong phòng, trừ thời gian ăn cơm ra, sẽ không thấy cô ta ra ngoài, chủ nhật cô ta sẽ ra ngoài trượt băng hoặc tham gia hoạt động gì đó với bạn bè, hoặc tự mình đến lớp bổ túc, mặc dù ở cùng một nhà, nhưng hai người rất ít giao tiếp, hoàn toàn nằm trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Mặc dù Trần Huyên hoàn toàn không nhìn cô, nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện của cô hoặc bắt nạt cô, Đỗ Trình Trình không phải người không biết nhìn sắc mặt người khác, sau khi hiểu rõ tính tình Trần Huyên, thì thật ra cách sống chung này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bốn trường cao trung đều có diễn đàn riêng của mình, chủ yếu lấy học sinh cao trung làm chủ, nhưng ở thời đại này, cho dù là học sinh tiểu học, trong cặp sách đều có thể vác theo người mình thích, huống chi WIFI bao trùm khắp thành phố H, điện thoại di động cũng có thể lên net, bây giờ các thiếu niên thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi đều có điện thoại di động.
Mà học sinh ở giai đoạn này, cho dù là thiếu nam hay thiếu nữ, cũng sẽ cảm thấy hứng thú với một đề tài, đó chính là ai là hot boy của trường, ai là hoa hậu giảng đường.
Vì vậy học kỳ mới vừa bắt đầu, trên trang đầu mới nhất của diễn đàn đã dán bài thảo luận về hoa khôi và hot boy của trường, trong đó còn đính thêm bầu chọn cho hot boy và hoa khôi của trường, khiến người ta bất ngờ là, lần này hoa hậu giảng đường lại bị một học sinh mới toanh đi cửa sau chiếm giữ.
Vốn là học sinh mới, không biết tại sao lại bị người ta phát hiện, chỉ đổ thừa trước đây luôn nhìn thấy cô trên tin tức, khi cô vừa vào trường Quân Thành thì lập tức bị người nhận ra, thậm chí có người nói tìm được mấy tấm ảnh mà trước đây cô đã từng tham gia rất nhiều hoạt động, trong lúc bỏ phiếu, học sinh mới này lấy ưu thế áp đảo, chiếm vị trí thứ nhất.
Điều này lôi kéo thù hận, khiến vốn rất ít người biết Đỗ Trình Trình là học sinh mới vừa nhập học thì bây giờ mọi người đều biết, thậm chí mỗi ngày có vài người đặc biệt đến lớp bọn họ, bởi vì muốn nhìn xem rốt cuộc cô trông như thế nào, đợi sau khi nhìn thấy cô, càng cảm thấy mình đã không chọn sai.
Ở tuổi này, thành tích học tập là tất cả. Thành tích học tập tốt thì cái gì cũng tốt, thành tích học tập không ổn, có thể phá hủy mọi thứ của bạn.
Tuần đầu tiên của học kỳ mới, giáo viên đã tổ chức thi sát hạch, vốn trước mặt đám thiên chỉ kiêu tử của trường Quân Thành này, Đỗ Trình Trình cũng sẽ không sợ, nhưng học kỳ cuối xảy ra nhiều chuyện, nghỉ hè cô phải ra tòa vì việc tranh giành quyền nuôi dưỡng, khiến cô không thể dồn sức học tập, cả người cũng hơi hoảng hốt, vì vậy lần đầu tiên thi sát hạch, thành tích của cô cũng không ổn, điều này càng thêm tô đậm lời đồn cô bán sự đáng thương để đi cửa sau. Thành tích cô thi sát hạch lần này nhanh chóng bị người trong trường công bố trên diễn đàn, mặc dù không kém lắm, nhưng trường Quân Thành tập trung rất nhiều học sinh khá giỏi, thì sẽ không được tính là ổn, vì vậy lầu dưới bắt đầu xuất hiện rất nhiều câu nói chua chát, vẫn là ‘hoa hậu giảng đường’ nhưng phía trước châm chọc tăng thêm một từ ‘bình’, hợp lại chính là —— Bình hoa nhỏ. [4]
[4] Nguyên văn là Đỗ Trình Trình được gọi là’校花" (hoa của trường), rồi phía sau bị thêm chữ "瓶" (bình), ghép lại là bình hoa của trường, tác giả để là ’小花瓶" (bình hoa nhỏ). Mình có sửa lại chút xíu cho hợp văn tiếng Việt.
Vì vậy Đỗ Trình Trình vừa đến trường học tuần đầu tiên, đã nhận được một biệt danh khiến người ta chú ý, các bạn học cũng đều nhạo báng hoặc châm chọc gọi cô là ‘bình hoa nhỏ’, ngay cả khi cô đi trong trường, bị người thấy, cũng sẽ bàn luận xôn xao sau lưng cô nói: "Nhìn kìa, đó chính là bình hoa nhỏ của lớp 9 đó."
Từ một thiên chi kiêu nữ luôn được mọi người chú ý, lập tức luân lạc thành đối tượng khiến người đồng tình và đề tài tán gẫu, cảm giác như vậy cũng không tốt lắm, nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ tức giận, hoặc sẽ kiêu ngạo mà nhướng mày khinh thường.
Nhưng biến cố gia đình của trước đây, dường như khiến cô trưởng thành trong một đêm, đối mặt với trường học lạ lẫm, bạn học xa lạ thảo luận sau lưng, cô cũng chỉ là như gió nhẹ trên núi, thu lại toàn bộ ánh sáng trên người, tập trung vào học tập.
Cô vốn thông minh, thành tích học tập ở trường Gia Luân luôn đứng đầu, cho nên không nổi bật ở các trường khác, là vì cô phân tán quá nhiều sức lực cho những chuyện khác, dù bốn trường học có liên kết lại với nhau, mọi người cũng sẽ chỉ chú ý đến thành tích tốt nhất top 10 thậm chí top 5. Ở Gia Luân cô có thể nằm trong top 10, nhưng Gia Luân là trường nằm cuối cùng trong bốn trường học lớn, so sánh với học sinh khá giỏi gì đó, thành tích của cô sẽ không là gì, ngược lại tranh tài biện luận hàng năm và thi đấu trên các chương trình TV, có thể thấy tên cô.
Lúc người ta nghiêm túc nhất thì sẽ trở nên rất xinh đẹp, dáng vẻ cô vốn sáng chói, chỉ vì vẻ mặt phô trương quá mức nên cũng hơi giống bình hoa xinh đẹp, hiện giờ cô dồn sức vùi đầu vào học tập, cả người tựa như được rửa sạch, xoá hết chì hoa, tính cách càng trầm tĩnh hơn, cố ý cười lên thì lại sáng rỡ khiến người ta khó thể dời mắt, điều này càng tô đậm biệt danh ‘bình hoa nhỏ’ của cô.
Về việc này, Đỗ Trình Trình bắt chước câu đùa của người dẫn chương trình chào xuân cuối năm: "Điều này nói rõ lớp chúng ta có sự phối hợp giữa sắc đẹp và thực lực." Năm ngón tay phải của cô hơi khép lại, chỉ về mọi người trước mắt: "Các cậu là thực lực." Rồi chỉ về mình: "Tớ là sắc đẹp!" Cô nhún vai, vui vẻ tiếp nhận biệt danh này, cười nói rôm rả: "Đây là một sự khẳng định về dáng người của tớ, tớ vô cùng cảm kích."
Nói xong, còn đặt tay phải lên ngực trái, hành lễ như một thân sĩ châu Âu, giơ tay nhấc chân, phong độ nhanh nhẹn, thật sự khiến người ta muốn ghét cũng không ghét nổi.
Nhìn bạn học trong lớp trợn to hai mắt, Đỗ Trình Trình mỉm cười, bên trong đôi mắt khẽ cong như rải đầy những vì sao, tỏa sáng lóa mắt.