Sau khi Bạch Nguyên Trạm trở về, tôi mới biết nhà họ Ngô giấu đầu rắn của anh quá kỹ, anh tìm rất lâu mới tìm được.
Sau đó anh đút máu cho con huyết xà kia ăn, tìm nơi phóng sinh.
Chờ nó có thể tự kiếm ăn, lại giải quyết vài chuyện, anh mới trở về.
Khi ấy anh dùng từ "trở về".
Có khi tôi rất muốn hỏi giữa anh và nhà họ Ngô có chuyện gì, tại sao lại chặt anh ra, tại sao anh lại đầu mình hai nơi, chỉ cần cho máu vào thân rắn vẫn có thể sống được.
Nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, nghĩ tới việc Bạch Nguyên Trạm bị chém đầu mình hai nơi, có lẽ anh không muốn nhớ lại quá khứ, tôi liền nuốt câu hỏi vào bụng.
Có điều chuyện khiến tôi không ngờ chính là anh có thân phận, có hộ khẩu, còn có bất động sản, có tiền tiết kiệm.
Tôi không biết chúng từ đâu ra.
Tôi kể với Tần Cầm, khi ấy Cố Vân Trạch cũng có mặt, anh dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn tôi, rồi nói: "Có một số việc không thể nói toạc ra, cũng đừng hỏi tới cùng, càng không nên nói với người khác!"
Sau lần đó tôi không hỏi nữa, cũng không kể với bất kỳ ai.
Trên giấy tờ Bạch Nguyên Trạm tên Bạch La, cho nên mọi người đều gọi anh như vậy.
Thói quen sinh hoạt của anh hoàn toàn giống với người thường, tôi ở với anh, trên người không còn mùi tanh nữa.
Có lẽ trước đây anh cố ý để mùi tanh trên người tôi để dọa ba con "kim thiềm".
Đến tết, tôi vốn định bảo anh ở lại thành phố, tôi về quê.
Hình như anh cũng đồng ý.
Nhưng đến lúc tôi thu dọn hành lý, anh lại ngồi trên giường nhìn.
Tôi lấy áo, anh liền lấy áo; tôi lấy quần, anh liền lấy quên.
Không nói tiếng nào, vô cùng ngoan ngoãn.
Cuối cùng tôi thật sự mềm lòng đưa anh về.
Thấy anh ba mẹ tôi rất vui, mẹ tôi luôn miệng nói Trương Hiển Minh quá sĩ diện, dù làm gì cũng để ý tới ánh mắt người khác, đàn ông như hắn không hợp để kết hôn.
Bạch Nguyên Trạm đẹp trai, dù tôi đi đâu, làm gì, anh đều đi theo, trong tim trong mắt chỉ có mình tôi, mới là đối tượng hợp để cưới.
Tôi biết họ hiểu lầm, nhưng thấy họ vui nên cũng không giải thích.
Từ lúc Bạch Nguyên Trạm quay về, thật ra chúng tôi ở chung nhưng hình như chưa có đột phá trong mối quan hệ.
Ban ngày tôi đi làm, anh lái xe chở tôi.
Sau đó anh livestream viết thư pháp hay vẽ tranh gì đó, fans hơn .
, thu nhập không tệ, còn có nơi mời anh về làm giảng viên, một tuần một tiết, lương tháng còn cao hơn tôi.
Buổi chiều anh luôn tới đón tôi tan làm, sau đó cả hai cùng nấu cơm, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa.
Buổi tối tôi ngủ giường, anh ngủ sô pha.
Cho dù không yêu đương nồng nhiệt thì vẫn hài hòa tốt đẹp.
Nhưng sự hiểu lầm của ba mẹ tôi không dễ giải thích bằng miệng.
Buổi tối đầu tiên về nhà, mẹ tôi trực tiếp trải khăn trải giường màu đỏ, tống Bạch Nguyên Trạm và hành lý vào phòng của tôi.
Cho nên đêm đó khi tôi và Bạch Nguyên Trạm nằm cùng giường, đôi mắt thon dài của Bạch Nguyên Trạm cứ nhìn tôi, sau đó anh xoay người, kề sát tai tôi, khàn giọng nói: "Đây là ý tốt của mẹ vợ, anh không nỡ từ chối.
"
Ba mẹ tôi đã nói hôm sau cùng đi mua đồ tết, nhưng khi tôi và Bạch Nguyên Trạm dậy, cơm trưa họ cũng làm xong rồi.
Có khi nhớ lại chuyện trước kia, tôi sẽ hỏi Bạch Nguyên Trạm: "Ngô Phương Vân nói cô ta luôn tìm em, nhưng em đâu có quen biết cô ta.
"
Mỗi lần Bạch Nguyên Trạm chỉ ôm tôi vào lòng, "Ừ" nhẹ một tiếng, "Cô ta là một bà phù thủy già, em cũng tin hả?"
Chuyện cũ không nên hỏi nhiều, cứ thế này đã rất tốt rồi.
.