Khi về đến nhà, mọi người cũng đã thức dậy, thấy anh từ bên ngoài đi vào cảm thấy thực tò mò, nhất là Tiêu Thành Trác, chỉ sợ bọn họ trốn đi chơi trò gì hay ho, bỏ quên cậu ta, cho nên liến tiến đến quấn lấy Diệp Thanh Hòa hỏi: "Chị à, hai người đi đâu vậy? Sao không cho em đi cùng?"
Diệp Thanh Hòa cầm tay cậu bé, mắt lại nhìn Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn giải thích: "Cháu và anh hai cùng chạy bộ, buổi sáng không khí rất tốt, anh hai còn học thuộc được một bài khóa tiếng Anh nữa đấy? Bác trai, bác gái, quả thật anh hai phát âm tiếng Anh rất dễ nghe, chẳng khác gì MC trên kênh quốc tế cả."
Lần đầu tiên cô ở trước mặt Khương Ngư Vãn nói nhiều như thế, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý ca ngợi Tiêu Y Đình, nói xong liền thấy trên mặt của bà lộ vẻ dương dương tự đắc: "Tất nhiên, Y Đình của chúng ta từ nhỏ đã học tiếng Anh với anh trai của nó, lúc ấy thầy giáo cũng khen nó có thiên phú ngoại ngữ, trời sinh đã có tướng là phiên dịch viên rồi!"
Liền đó lại có một tiếng hừ lạnh truyền đến, Tiêu Thành Hưng lên tiếng: "Chuyện khi còn bé còn nói tới làm gì? Không thấy mấy năm nay nó đã thành cái dạng gì rồi à?". Tiểu tử này khi còn bé quả thật thông minh lanh lợi, khả năng nói tiếng Anh cũng khiến ông nở mày nở mặt không ít, nhưng càng lớn lại càng làm cho người ta nhức đầu.
Nói tới chỗ này, Tiêu Thành Hưng chợt nhớ tới lời mà Diệp Thanh Hòa đã nói với mình lần trước, liền nhìn sang cô nhóc này, quả nhiên đang bĩu môi với ông cơ đấy.....
Ông cau mày, cố gắng thả lỏng khuôn mặt cứng ngắc ra một chút, mặc dù trông rất kỳ cục, nhưng rốt cuộc vẫn nặn ra một nụ cười: "Tuy nhiên, gần đây rốt cuộc cũng không tệ, hiện tại cố gắng vẫn còn kịp, buổi sáng đi ra ngoài tập luyện còn thuận tiện học tiếng Anh, thói quen này quả thực rất tốt. Ngư Vãn, tôi thấy hai chúng ta về sau cũng dậy sớm một chút rèn luyện thân thể cùng với chúng nó, tôi với bà cũng đều có tuổi, tăng cường sức khỏe vẫn vẫn là quan trọng nhất."
Khương Ngư Vãn khẽ mỉm cười, dịu dàng ra mặt, với những lời quan tâm săn sóc của chồng mình cảm thấy rất hưởng thụ: "Được, ngày mai chúng ta bắt đầu dậy sớm tập thể dục buổi sáng cùng với chúng nó."
"Em cũng muốn đi! Em cũng muốn đi!" Tiêu Thành trác là một không chịu nổi cô đơn, hoạt động náo nhiệt như thế sao có thể thiếu cậu được chứ?
Mọi người ở nơi nàyđang nhiệt huyết sôi trào, người duy nhất cảm thấy ngày Tận thế đang đến gần chỉ có Tiêu Y Đình......
Cha anh muốn đi theo để dụ dỗ gì đây? Thế thì sao anh còn có cơ hội lười biếng nữa chứ?
Mà Diệp Thanh Hòa giờ phút này lại cực kỳ yên lặng, khiến cho anh cảm thấy có gì đó không đúng?
Có ngày, khi Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình tan học trở về, vừa vào cửa nhà, đã thấy Khương Ngư Vãn và Tiêu Thành Hưng đang bàn luận vấn đề gì đó, thần thái phấn khởi cực kỳ vui mừng.
"Mẹ, chuyện gì vui vẻ như vậy?", Tiêu Y Đình thấy Khương Ngư Vãn vui vẻ như thế, vừa về tới nhà tới liền quay sang hỏi.
Khương Ngư Vãn thiết tha lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, rồi nói: "Con trai à, cơ hội của con tới rồi! Cuộc thi Thư pháp của thanh thiếu niên toàn quốc đã gửi thư mời tới nhà, hãy mau chuẩn bị một bộ chữ, đưa đi dự thi!"
"Mẹ......" Tiêu Y Đình vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, liền viện cớ: "Hiện tại học tập rất bận rộn, cũng không cần tham gia những cuộc so tài như thế này, con cũng không còn là trẻ con......" Từ nhỏ anh đã bị mẹ lôi kéo tham gia hết cuộc so tài này đến tranh tài nọ, mỗi lần nhận phần thưởng liền trở thành công cụ để mẹ khoe khoang ở trước mặt người thân, bạn bè của mình, hiện tại anh cũng sắp mười tám rồi, có thể đứng ngây thơ như vậy nữa hay không?
Khương Ngư Vãn vừa nghe lập tức mất hứng: "Vậy thì có ảnh hưởng gì đến học tập đâu cơ chứ? Vậy thì con luyện chữ làm gì? Hơn nữa, đây chẳng phải vì lót đường cho tiền đồ sau này của con hay sao! Không chừng trở thành thư pháp gia nữa đấy?".
"Mẹ...... khoảng cách của con đến nhà thư pháp quả thật là rất xa đấy...... Hơn nữa mục đích con luyện chữ không phải là vì muốn lấy thành tích gì, mà là vì muốn rèn tính nhẫn nại! Không tin mẹ cứ hỏi cha xem, cha, không thể vì chữ viết hơi tốt một chút, mà trở nên kiêu ngạo, có đúng hay không? Con phải học được tính kín kẽ, học được thâm tàng bất lộ, có phải hay không, hả cha? Hơn nữa, hiện tại bây giờ con mới hiểu rõ được chữ viết của mình cũng không tính là gì, Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân(*), trong nhà chúng ta, chữ của em gái còn tốt hơn con gấp bao nhiêu lần!"
(*): Câu này còn có nghĩa là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị”.
"Thành Hưng!", Khương Ngư Vãn hết sức tức giận, trừng mắt nhìn chồng mình, nếu như ngay cả ông cũng đứng về phía của con trai, thì coi như xong! Trước đó đã nói với thằng bé chuyện này, nhưng nó lại nói rằng bản thân không muốn mưu cầu danh lợi.
Tiêu Thành Hưng nhận tín hiệu của vợ liền miễn cưỡng nói: "Có thể biết thấu hiểu được điểm này ngược lại không tệ, muốn con học viết chữ chỉ là vì muốn hung đúc tính tình của con, về phần chữ viết thì so với con quả thật còn có khối người tốt hơn. Có điều, mẹ con cũng vì muốn tốt cho con, có ưu điểm phải biểu hiện ra, như vậy đi, con đã nói rõ chữ của Thanh Hòa so với con còn đẹp hơn thì tốt hơn hết hai đứa cùng đi chuẩn bị một bộ tác phẩm để dự thi thôi.".
"......" Đây chính là sự bất đắc dĩ của đáng sinh thành trước mặt con trẻ nhà mình, Tiêu Y Đình vô cùng không vui đi lên nhà, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Sau này khi làm cha, quyết không để cho con mình luyện này luyện nọ, cũng nhất định không buộc nó học tập, để cho nó muốn làm sao thì làm, chơi trò chơi, không cần làm bài tập, cũng không cần thi có thành tích tốt......"
Tiêu Thành Hưng thấy con trai giở tính trẻ con ra làm cho tức cười, nói: "Nói gì đó! Con cũng không còn nhỏ nữa lại có thể thốt ra những câu ngây thơ như vậy? Cái gì mà sau này khi làm cha? Tiền đề là trước tiên con có thể làm cha mới được! Nhưng với tính tình hiện tại của con, có người nào đồng ý gả cho con chứ?"
“Cha......" Tiêu Y Đình vốn muốn nói rằng cha cũng không biết đấy thôi, người thích con có mà xếp cả một hàng dài còn chưa hết ấy chứ, nhưng nghĩ lại, nếu như bị cha anh phát hiện đang đi học mà lại yêu sớm, thì không đánh mới là lạ, tốt nhất là thôi đi...... Trong lòng lại âm thầm tự nhủ, cha ơi cha, là con trai của ngài có mắt nhìn xa trông rộng, nếu không thì hiện tại ngài cũng có thể trở thành ông nội rồi!
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cùng Diệp Thanh Hòa, mỗi người viết một bức chữ chuẩn bị dự thi, trong lòng thấy rất áy náy, vì đã lôi em gái vào trong chuyện này......
Sau khi viết xong, kiểm tra lại một lượt, rồi lấy con dấu bằng ngọc của mình ra, ấn lên trên tờ giấy. Cái dấu này là một phần thưởng trước đây anh được nhận, mẹ đưa cho anh, chỉ là một mảnh ngọc vỡ mà thôi, nhưng nghe nói nó rất đáng tiền, sau khi nhận lấy liền tùy ý ném vào một góc, thật lâu cũng không nhớ đến, lúc muốn dùng cũng không biết tìm ở đâu.
"Được rồi, em thì sao? Viết xong chưa?", anh quay đầu sang nhìn rồi hỏi.
Cô cũng đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, nhưng còn chưa đóng dấu lên trên.
"Ấn đâu? Có con dấu không?", anh chỉ chỉ lên vị trí ấn dấu.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra cái hộp mà Giang Chi Vĩnh đã tặng cho mình.
Cái con dấu bằng ngọc này, từ khi nhận lấy từ tay Giang Chi Vĩnh cũng chưa từng mở ra.
"Cái hộp này thật đẹp!", anh liền cất lời khen. Vừa nhìn liền biết đây chính là thứ đồ mà các cô gái thường dùng, hộp gỗ nhỏ tinh sảo, trên nắp hộp còn khắc hoa văn phục cổ, lại còn khảm một viên đá hồng ngọc nữa."Để anh đóng cho!"
Anh nói xong liền đoạt lấy cái hộp, vừa mở ra, một tờ giấy nhỏ màu hồng gấp làm bốn ở trong rớt ra.
Anh nhặt tờ giấy lên, nhìn Diệp Thanh Hòa một cái.
Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy thật kinh ngạc, đến nỗi phản ứng cũng chậm lại một nhịp, vừa muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi, anh đã mở tờ giấy ra xem.
"Gửi Thanh Hòa, Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm(*). Giang Chi Vĩnh?", anh dùng giọng điệu chất vấn, quay đầu lại nhìn cô tức giận hỏi: "Cái này Giang Chi Vĩnh tặng cho em?".
(*): Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm là một câu trong Kinh Thi có nghĩa là: Tà áo xanh xanh, anh luôn nhớ em.
Cô chỉ hơi hơi khựng lại, ngay sau đó liền thản nhiên trả lời; "Vâng"
Anh phiền loạn xé tờ giấy kia nát bấy, sau đó ném vào thùng rác: "Em có ngu ngốc hay không đấy? Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm có ý gì không hẳn không biết? Chẳng lẽ là em thích cậu ta sao?"
Diệp Thanh Hòa cầm tay cậu bé, mắt lại nhìn Tiêu Thành Hưng và Khương Ngư Vãn giải thích: "Cháu và anh hai cùng chạy bộ, buổi sáng không khí rất tốt, anh hai còn học thuộc được một bài khóa tiếng Anh nữa đấy? Bác trai, bác gái, quả thật anh hai phát âm tiếng Anh rất dễ nghe, chẳng khác gì MC trên kênh quốc tế cả."
Lần đầu tiên cô ở trước mặt Khương Ngư Vãn nói nhiều như thế, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý ca ngợi Tiêu Y Đình, nói xong liền thấy trên mặt của bà lộ vẻ dương dương tự đắc: "Tất nhiên, Y Đình của chúng ta từ nhỏ đã học tiếng Anh với anh trai của nó, lúc ấy thầy giáo cũng khen nó có thiên phú ngoại ngữ, trời sinh đã có tướng là phiên dịch viên rồi!"
Liền đó lại có một tiếng hừ lạnh truyền đến, Tiêu Thành Hưng lên tiếng: "Chuyện khi còn bé còn nói tới làm gì? Không thấy mấy năm nay nó đã thành cái dạng gì rồi à?". Tiểu tử này khi còn bé quả thật thông minh lanh lợi, khả năng nói tiếng Anh cũng khiến ông nở mày nở mặt không ít, nhưng càng lớn lại càng làm cho người ta nhức đầu.
Nói tới chỗ này, Tiêu Thành Hưng chợt nhớ tới lời mà Diệp Thanh Hòa đã nói với mình lần trước, liền nhìn sang cô nhóc này, quả nhiên đang bĩu môi với ông cơ đấy.....
Ông cau mày, cố gắng thả lỏng khuôn mặt cứng ngắc ra một chút, mặc dù trông rất kỳ cục, nhưng rốt cuộc vẫn nặn ra một nụ cười: "Tuy nhiên, gần đây rốt cuộc cũng không tệ, hiện tại cố gắng vẫn còn kịp, buổi sáng đi ra ngoài tập luyện còn thuận tiện học tiếng Anh, thói quen này quả thực rất tốt. Ngư Vãn, tôi thấy hai chúng ta về sau cũng dậy sớm một chút rèn luyện thân thể cùng với chúng nó, tôi với bà cũng đều có tuổi, tăng cường sức khỏe vẫn vẫn là quan trọng nhất."
Khương Ngư Vãn khẽ mỉm cười, dịu dàng ra mặt, với những lời quan tâm săn sóc của chồng mình cảm thấy rất hưởng thụ: "Được, ngày mai chúng ta bắt đầu dậy sớm tập thể dục buổi sáng cùng với chúng nó."
"Em cũng muốn đi! Em cũng muốn đi!" Tiêu Thành trác là một không chịu nổi cô đơn, hoạt động náo nhiệt như thế sao có thể thiếu cậu được chứ?
Mọi người ở nơi nàyđang nhiệt huyết sôi trào, người duy nhất cảm thấy ngày Tận thế đang đến gần chỉ có Tiêu Y Đình......
Cha anh muốn đi theo để dụ dỗ gì đây? Thế thì sao anh còn có cơ hội lười biếng nữa chứ?
Mà Diệp Thanh Hòa giờ phút này lại cực kỳ yên lặng, khiến cho anh cảm thấy có gì đó không đúng?
Có ngày, khi Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình tan học trở về, vừa vào cửa nhà, đã thấy Khương Ngư Vãn và Tiêu Thành Hưng đang bàn luận vấn đề gì đó, thần thái phấn khởi cực kỳ vui mừng.
"Mẹ, chuyện gì vui vẻ như vậy?", Tiêu Y Đình thấy Khương Ngư Vãn vui vẻ như thế, vừa về tới nhà tới liền quay sang hỏi.
Khương Ngư Vãn thiết tha lôi kéo con trai ngồi xuống bên cạnh, rồi nói: "Con trai à, cơ hội của con tới rồi! Cuộc thi Thư pháp của thanh thiếu niên toàn quốc đã gửi thư mời tới nhà, hãy mau chuẩn bị một bộ chữ, đưa đi dự thi!"
"Mẹ......" Tiêu Y Đình vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, liền viện cớ: "Hiện tại học tập rất bận rộn, cũng không cần tham gia những cuộc so tài như thế này, con cũng không còn là trẻ con......" Từ nhỏ anh đã bị mẹ lôi kéo tham gia hết cuộc so tài này đến tranh tài nọ, mỗi lần nhận phần thưởng liền trở thành công cụ để mẹ khoe khoang ở trước mặt người thân, bạn bè của mình, hiện tại anh cũng sắp mười tám rồi, có thể đứng ngây thơ như vậy nữa hay không?
Khương Ngư Vãn vừa nghe lập tức mất hứng: "Vậy thì có ảnh hưởng gì đến học tập đâu cơ chứ? Vậy thì con luyện chữ làm gì? Hơn nữa, đây chẳng phải vì lót đường cho tiền đồ sau này của con hay sao! Không chừng trở thành thư pháp gia nữa đấy?".
"Mẹ...... khoảng cách của con đến nhà thư pháp quả thật là rất xa đấy...... Hơn nữa mục đích con luyện chữ không phải là vì muốn lấy thành tích gì, mà là vì muốn rèn tính nhẫn nại! Không tin mẹ cứ hỏi cha xem, cha, không thể vì chữ viết hơi tốt một chút, mà trở nên kiêu ngạo, có đúng hay không? Con phải học được tính kín kẽ, học được thâm tàng bất lộ, có phải hay không, hả cha? Hơn nữa, hiện tại bây giờ con mới hiểu rõ được chữ viết của mình cũng không tính là gì, Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân(*), trong nhà chúng ta, chữ của em gái còn tốt hơn con gấp bao nhiêu lần!"
(*): Câu này còn có nghĩa là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị”.
"Thành Hưng!", Khương Ngư Vãn hết sức tức giận, trừng mắt nhìn chồng mình, nếu như ngay cả ông cũng đứng về phía của con trai, thì coi như xong! Trước đó đã nói với thằng bé chuyện này, nhưng nó lại nói rằng bản thân không muốn mưu cầu danh lợi.
Tiêu Thành Hưng nhận tín hiệu của vợ liền miễn cưỡng nói: "Có thể biết thấu hiểu được điểm này ngược lại không tệ, muốn con học viết chữ chỉ là vì muốn hung đúc tính tình của con, về phần chữ viết thì so với con quả thật còn có khối người tốt hơn. Có điều, mẹ con cũng vì muốn tốt cho con, có ưu điểm phải biểu hiện ra, như vậy đi, con đã nói rõ chữ của Thanh Hòa so với con còn đẹp hơn thì tốt hơn hết hai đứa cùng đi chuẩn bị một bộ tác phẩm để dự thi thôi.".
"......" Đây chính là sự bất đắc dĩ của đáng sinh thành trước mặt con trẻ nhà mình, Tiêu Y Đình vô cùng không vui đi lên nhà, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Sau này khi làm cha, quyết không để cho con mình luyện này luyện nọ, cũng nhất định không buộc nó học tập, để cho nó muốn làm sao thì làm, chơi trò chơi, không cần làm bài tập, cũng không cần thi có thành tích tốt......"
Tiêu Thành Hưng thấy con trai giở tính trẻ con ra làm cho tức cười, nói: "Nói gì đó! Con cũng không còn nhỏ nữa lại có thể thốt ra những câu ngây thơ như vậy? Cái gì mà sau này khi làm cha? Tiền đề là trước tiên con có thể làm cha mới được! Nhưng với tính tình hiện tại của con, có người nào đồng ý gả cho con chứ?"
“Cha......" Tiêu Y Đình vốn muốn nói rằng cha cũng không biết đấy thôi, người thích con có mà xếp cả một hàng dài còn chưa hết ấy chứ, nhưng nghĩ lại, nếu như bị cha anh phát hiện đang đi học mà lại yêu sớm, thì không đánh mới là lạ, tốt nhất là thôi đi...... Trong lòng lại âm thầm tự nhủ, cha ơi cha, là con trai của ngài có mắt nhìn xa trông rộng, nếu không thì hiện tại ngài cũng có thể trở thành ông nội rồi!
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn cùng Diệp Thanh Hòa, mỗi người viết một bức chữ chuẩn bị dự thi, trong lòng thấy rất áy náy, vì đã lôi em gái vào trong chuyện này......
Sau khi viết xong, kiểm tra lại một lượt, rồi lấy con dấu bằng ngọc của mình ra, ấn lên trên tờ giấy. Cái dấu này là một phần thưởng trước đây anh được nhận, mẹ đưa cho anh, chỉ là một mảnh ngọc vỡ mà thôi, nhưng nghe nói nó rất đáng tiền, sau khi nhận lấy liền tùy ý ném vào một góc, thật lâu cũng không nhớ đến, lúc muốn dùng cũng không biết tìm ở đâu.
"Được rồi, em thì sao? Viết xong chưa?", anh quay đầu sang nhìn rồi hỏi.
Cô cũng đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, nhưng còn chưa đóng dấu lên trên.
"Ấn đâu? Có con dấu không?", anh chỉ chỉ lên vị trí ấn dấu.
Cô suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra cái hộp mà Giang Chi Vĩnh đã tặng cho mình.
Cái con dấu bằng ngọc này, từ khi nhận lấy từ tay Giang Chi Vĩnh cũng chưa từng mở ra.
"Cái hộp này thật đẹp!", anh liền cất lời khen. Vừa nhìn liền biết đây chính là thứ đồ mà các cô gái thường dùng, hộp gỗ nhỏ tinh sảo, trên nắp hộp còn khắc hoa văn phục cổ, lại còn khảm một viên đá hồng ngọc nữa."Để anh đóng cho!"
Anh nói xong liền đoạt lấy cái hộp, vừa mở ra, một tờ giấy nhỏ màu hồng gấp làm bốn ở trong rớt ra.
Anh nhặt tờ giấy lên, nhìn Diệp Thanh Hòa một cái.
Diệp Thanh Hòa cũng cảm thấy thật kinh ngạc, đến nỗi phản ứng cũng chậm lại một nhịp, vừa muốn ngăn cản thì đã không kịp rồi, anh đã mở tờ giấy ra xem.
"Gửi Thanh Hòa, Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm(*). Giang Chi Vĩnh?", anh dùng giọng điệu chất vấn, quay đầu lại nhìn cô tức giận hỏi: "Cái này Giang Chi Vĩnh tặng cho em?".
(*): Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm là một câu trong Kinh Thi có nghĩa là: Tà áo xanh xanh, anh luôn nhớ em.
Cô chỉ hơi hơi khựng lại, ngay sau đó liền thản nhiên trả lời; "Vâng"
Anh phiền loạn xé tờ giấy kia nát bấy, sau đó ném vào thùng rác: "Em có ngu ngốc hay không đấy? Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm có ý gì không hẳn không biết? Chẳng lẽ là em thích cậu ta sao?"