Bình thường Lê Tư Đặc tuy thường xuyên giận dỗi, nhưng cùng lắm cũng chỉ là quăng đồ này nọ, dỗ ngọt vài câu thì tốt rồi, nhưng lần này tình huống dường như không giống, hôm đó sau khi yến hội kết thúc, Tây Mặc vừa mới triệt tiêu phong ấn trên người Lê Tư Đặc, y lập tức tạo một cái kết giới đem mình vây lại, sau đó bắt đầu ở bên trong sinh hờn dỗi.
"Ách..." Tây Mặc ngồi xổm bên ngoài kết giới nhìn y, "Giận thật à?"
Lê Tư Đặc không kiên nhẫn cau mày, tay trái búng một cái, lại thêm một tầng kết giới - cách âm quanh mình.
Tây Mặc rất bất đắc dĩ, chỉ đành dùng ma pháp đem Lê Tư Đặc chuyển lên giường, để y ngủ thoải mái một chút.
Tuy nói Freddy tại Ma giới có ma lực cường đại, nhưng hắn cũng không dám cưỡng ép triệt tiêu kết giới quanh người Lê Tư Đặc, một là vì bản thân mình không biết ma pháp Huyết tộc, sợ làm bị thương em ấy, hai là sợ Lê Tư Đặc ương ngạnh sẽ càng thêm tức giận, vì vậy cả ngày sầu mi khổ kiểm, nhìn Lê Tư Đặc ngủ say mà than thở.
Ma giới ban đêm rất lạnh, lại không quá tối, trên trời lập lòe lục mang tinh (sao sáu cánh), trong không khí còn không ngừng dấy lên từng đốm từng đốm lửa hoặc xanh biếc hoặc vàng, sáng long lanh hệt như bảo thạch.
Freddy ngồi trên sân thượng tầng cao nhất, nhìn lên trời xem tiểu ác ma bay tới bay lui chơi đùa ngẩn người.
"Thẳng thắn mà nói, ngươi chọn cái chỗ này quả thực hỏng bét rồi." Tây Mặc đi đến trước mặt hắn, “Trên đất thì đầy sỏi, hơn nữa bên hồ cách đây không xa còn có đôi vu nữ* song sinh đang ân ái, nếu để cho Lê Tư Đặc biết, hắn nhất định móc mắt ngươi ra.”
*Vu nữ: Nữ pháp sư
"Đã sáu ngày rồi." Freddy ảo não đập đầu, "Em ấy quá bảy ngày không hút máu sẽ đói rồi chóng mặt, nhưng em ấy cứ khăng khăng không chịu mở ra kết giới để ta vào.”
“Đổi lại là ta bị lừa đi kết hôn, cũng sẽ rất giận.” Tây Mặc thõng tay, “Chí ít ngươi cũng phải cho hắn chút chuẩn bị tâm lý chứ."
"Ta cho rằng tối đa em ấy cũng chỉ như trước đây cắn ta vài cái.” Freddy rất uể oải.
Một con dơi vàng xếp cánh dừng trên vai Tây Mặc, miệng ngậm một phong thư.
“Lại là tin tức của cái tên nhân loại kia?” Freddy hỏi hắn, "Ngươi đến cùng tại sao lại để cho cậu ta đến Ma giới?"
"Bởi vì chơi vui." Tây Mặc phấn chấn mở giấy viết thư.
“Đừng có trả lời cho có lệ vậy!” Freddy bất mãn.
Tây Mặc không đếm xỉa tới hắn, xem xong nội dung trong thư, có chút đau đầu xoa xoa chân mày.
Có lẽ mình nên ra gặp mặt cậu ấy? Cứ tiếp tục nháo như vầy nữa, toàn bộ Ma giới đều sẽ bị cậu ấy quậy cho long trời lở đất.
Lâm Cảnh đến Ma giới không được mười ngày, đã mang đại danh ôn thần, lúc mới đầu có vài ác ma uống say mắt lờ mờ sờ soạng eo cậu ta một cái, kết quả bị một lớn một nhỏ hai chó tử thần đuổi khắp phố, ngay cả quần cũng bị táp thủng, trở thành đầu đề trên Địa ngục tiểu báo số ra cùng ngày; về sau có nữ vu đến gần Lâm Cảnh quăng mấy cái mị nhãn, ngày hôm sau nữ vu đó bị người ta phong ấn hết mọi vu thuật, cuối cùng luân lạc tới quán rượu múa tươi mát, càng kỳ quái hơn chính là có một lần Lâm Cảnh đang đi trên đường, có một hỏa tinh linh không biết sống chết lái một chiếc xe ngựa tàng hình muốn đánh bay cậu, kết quả bánh xe còn chưa kịp đụng vào Lâm Cảnh, hai con ngựa kéo xe đã kêu thảm biến thành tro, kéo theo toàn bộ xe ngựa đều bị tiêu thất hơn phân nửa, tinh linh tự nhiên cũng chết theo, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, trên người nhân loại không biết từ nơi nào xuất hiện này, đã được ma pháp cường đại hạ kết giới, tất cả những người mưu toan tổn thương cậu ta, kết cục đều chết rất khó coi.
Không thể trêu vào, vẫn có thể trốn a, vì vậy Lâm Cảnh đến đâu, người chung quanh đó đều lập tức rời đi, có thể xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, sợ bị liên lụy.
Một lần nọ, Lâm Cảnh đi vào một tiệm pizza trong một khu phố náo nhiệt đã kín hết chỗ, ba giây sau, toàn bộ người trong tiệm biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Cảnh sửng sốt ba giây, sau đó vén tay áo lên, cầm cái búa vọt tới trước quầy thùng thùng loảng xoảng đập một trận, nện xong rồi mang theo hai chó tử thần nghênh ngang rời đi.
Một giờ sau, chủ tiệm pizza đáng thương mới dám bò từ dưới quầy ra, run rẩy viết thư cho Ban tuần tra ác ma, báo cáo lại thảm án phát sinh giữa ban ngày ban mặt, còn trong mục thống kê tổn thất lén thêm vào một số 0.
Từ sau hôm đó, Lâm Cảnh bắt đầu điên cuồng khiêu khích gây chuyện, hôm nay lúc đi nhà hàng ăn cơm thì cào trầy tấm ảnh chụp chung của chủ tiệm cùng Ma Vương, ngày mai lúc uống rượu đá đổ nguyên cái tủ rượu, sau đó còn sai chó tử thần cắn rách váy của vu nữ mỹ mạo nào đó, tóm lại đem toàn bộ chuyện xấu mình có thể nghĩ ra làm hết.
Toàn bộ Ma giới tiếng oán than dậy đất, nhao nhao viết thư cho Ma Vương, mãnh liệt yêu cầu đem “Nhân loại so với cha sứ còn khiến người ta thấy ghét hơn” này trục xuất.
Rốt cục có một lần, ngay lúc Lâm Cảnh cầm bật lửa ý đồ thiêu hủy một cái hầm rượu, đột nhiên bị một cỗ cuồng phong cuốn cho không mở nổi mắt, lần nữa trợn mắt, đã ở trong phòng khách sạn, bên cửa sổ đứng đấy một người, y phục đen tóc đen, tay trái đeo chiếc nhẫn mã não huyết sắc.
"Anh rốt cục chịu xuất hiện?" Lâm Cảnh một chút cũng không ngoài dự liệu.
“Cậu náo như vậy, còn không phải vì muốn tôi lộ diện?” Tây Mặc nhìn cậu, “Tìm tôi có chuyện gì?"
“Tôi muốn ra ngoài." Lâm Cảnh không muốn cùng hắn quanh co.
“Chính cậu nhảy xuống đây, sao tôi phải mang cậu lên?” Tây Mặc buồn cười hỏi.
“Anh!” Lâm Cảnh nổi giận đùng đùng.
Tên khốn này cố ý mà!
"Đừng lo lắng, sẽ có người tới mang cậu ra ngoài.” Tây Mặc chỉ hướng cửa sổ, chỗ đó lập tức xuất hiện một màn hình, Hàn Dật Phong một thân bùn đất, trên mặt cũng có vết thương, đang ngồi tựa dưới một gốc cây khô đen, Đường Đường ngồi xổm một bên, đang giúp anh băng bó vết thương trên đùi.
"Dật Phong?" Lâm Cảnh tức giận, "Anh đã làm gì anh ấy?”
“Khảo nghiệm một chút mà thôi.” Tây Mặc khiêu mi.
“Đồ khốn!” Lâm Cảnh túm cổ áo của hắn rống lên, "Mau thả anh ấy!”
"Yên tâm, không ai tổn thương được cậu ta, tôi cũng không để ai thương tổn cậu ta.” Tây Mặc nhún vai, "Cậu là bạn tốt của cậu ta, chắc không đến mức không biết thân phận thật sự của cậu ta chứ?”
“Anh biết thân phận Dật Phong?” Lâm Cảnh đầu tiên sửng sốt, sau đó tựa hồ đoán được điều gì, "Cho nên anh muốn lợi dụng tôi, dụ anh ấy tới nơi này… Anh đến cùng có mục đích gì?"
“Mặc kệ cậu tin hay không, CX389 rớt xuống nhà cậu là chuyện ngoài ý muốn, mục đích ban đầu của tôi cũng là đơn thuần muốn cùng cậu lên giường." Tây Mặc cúi người hôn lên trán cậu, “Bất quá hiện tại, sự tình hình như ngày càng thú vị, cho nên, kiên nhẫn chờ cậu ta tới cứu cậu đi!”
Lâm Cảnh lạnh lùng cùng Tây Mặc nhìn nhau ba giây, đột nhiên nhào về phía hắn, nhưng nháy mắt đã bị chế phục.
“Ghét tôi đến thế?” Tây Mặc cau mày, lấy đi con dao găm bằng bạc trong tay Lâm Cảnh, “Cậu chắc không định dùng thứ đồ chơi này giết tôi đó chứ? Thật là ngu ngốc đến khả ái.”
"Hỗn đản! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Lâm Cảnh bị vặn cánh tay không nhúc nhích được, vì vậy chỉ có thể chửi ầm lên.
Tây Mặc thở dài, vươn tay điểm điểm lên trán Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh trúng ma pháp hôn mê chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, rất nhanh chìm vào mộng.
"Ngủ đi, ngủ đến khi cậu ta đến mới thôi." Tây Mặc đem Lâm Cảnh đặt lên giường, thiết hạ một kết giới bảo hộ xung quanh cậu.
Cửa bị chậm rãi đẩy ra, từ bên ngoài chui vào một chó tử thần khổng lồ, miệng ngậm một tiểu bạch cẩu đã bất tỉnh.
“Làm tốt lắm Phillip!” Tây Mặc sờ sờ mõm nó.
Chó bự đi đến bên giường, đem tiểu cẩu đặt vào lòng Lâm Cảnh, thật cẩn thận đặt nó vào một tư thế nằm sấp thoải mái, sau đó trở lại bên người Tây Mặc vẫy đuôi.
"Thân vương." Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhỏ, “Freddy vương tử mời ngài quay về tham gia hội nghị, thương lượng việc có liên quan tới chiến tranh.”
“Ta đã biết.” Tây Mặc vỗ vỗ đầu chó bự, “Đi thôi Phillip, chúng ta đi thảo luận một chút, làm sao mới có thể giải quyết những cha sứ chết tiệt kia.”
Đến đại sảnh hội nghị, bên trong đã đợi hơn mười vị quan lớn Ma giới, nhưng vì Ma Vương tôn quý còn chưa tới, cho nên mọi người tự giác chia làm bốn người một tổ, bắt đầu ngậm thuốc lá chơi mạt chược.
Mấy ngàn năm về sau, khi hậu nhân Ma giới mở ra sách sử, sẽ chứng kiến toàn bộ các tướng lĩnh Ma giới trẻ tuổi trong lúc chờ đợi hội nghị bắt đầu, thường sẽ dành thời gian nghiên cứu một môn “Nghệ thuật thần bí đến từ phương Đông”, tràng diện thập phần khiến người ta cảm động, thế nhưng tình huống thực sự là nhóm tinh anh này thường xuyên vì thua một hai kim tệ trên bàn mạt chược mà dựng thẳng ngón giữa với nhau, sau đó phun nước bọt, cuối cùng xắn tay áo đánh nhau, đương nhiên đây hết thảy đều là, ách, cơ mật tối cao, không một ai biết.
"Ta một chút cũng không muốn thừa nhận bọn họ là toàn bộ tinh anh Ma giới." Tây Mặc vừa vào cửa đã chứng kiến hai tướng lĩnh đang đứng trên ghế, văng nước miếng ân cần thăm hỏi mẫu thân đối phương, vì vậy thống khổ xoa xoa chân mày.
"Nhưng trên thực tế chính là bọn họ.” Freddy vô tình.
"Vẫn còn lo nghĩ vì Lê Tư Đặc?” Tây Mặc ngồi bên cạnh hắn.
“Em ấy rốt cục mở ra một chút kết giới, bất quá chỉ là để người đưa hai túi máu vào.” Freddy phiền muộn, "Hơn nữa nói ta nếu dám tới gần sẽ làm thịt ta."
“Hắn cư nhiên thà uống huyết tương đông lạnh cũng không chịu uống của ngươi?” Tây Mặc thật bất ngờ, ngược lại vẻ mặt tràn đầy đồng tình vỗ vỗ vai Freddy, “Vậy là ngươi xong đời rồi, hắn trước kia luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chưa bao giờ ăn những thứ không tươi sốt.”
“Đừng nói nữa.” Freddy nằm sấp lên bàn thở dài.
Một con cú màu đen phi vào trong đại sảnh, vứt xuống một phong thư rồi bay đi.
Phía dưới các tướng lĩnh thấy nhưng không thể trách, không ai thèm quan tâm cái phong thư rớt dưới đất kia, cú mèo màu đen là tín sứ đặc biệt của Ma Vương, cho nên lá thư này nội dung không cần nhìn cũng biết, tuyệt đối là thông tri Vương có việc tới không được.
"Phụ thân ngươi vì cái gì lại không tới?!” Tây Mặc nhíu mày.
“Tối qua ổng đi hầm rượu thị sát, cho nên tất nhiên là vì say.” Freddy mạnh mẽ giữ vững tinh thần ngồi vào chủ vị, “Các vị, hội nghị bắt đầu."
“Hết ván này đã!” Tướng lĩnh cao nhất Ma giới Nặc Lôi vừa xáo mạt chược vừa gân cổ la.
...
Tây Mặc lần nữa vô lực nâng trán.
"Ách..." Tây Mặc ngồi xổm bên ngoài kết giới nhìn y, "Giận thật à?"
Lê Tư Đặc không kiên nhẫn cau mày, tay trái búng một cái, lại thêm một tầng kết giới - cách âm quanh mình.
Tây Mặc rất bất đắc dĩ, chỉ đành dùng ma pháp đem Lê Tư Đặc chuyển lên giường, để y ngủ thoải mái một chút.
Tuy nói Freddy tại Ma giới có ma lực cường đại, nhưng hắn cũng không dám cưỡng ép triệt tiêu kết giới quanh người Lê Tư Đặc, một là vì bản thân mình không biết ma pháp Huyết tộc, sợ làm bị thương em ấy, hai là sợ Lê Tư Đặc ương ngạnh sẽ càng thêm tức giận, vì vậy cả ngày sầu mi khổ kiểm, nhìn Lê Tư Đặc ngủ say mà than thở.
Ma giới ban đêm rất lạnh, lại không quá tối, trên trời lập lòe lục mang tinh (sao sáu cánh), trong không khí còn không ngừng dấy lên từng đốm từng đốm lửa hoặc xanh biếc hoặc vàng, sáng long lanh hệt như bảo thạch.
Freddy ngồi trên sân thượng tầng cao nhất, nhìn lên trời xem tiểu ác ma bay tới bay lui chơi đùa ngẩn người.
"Thẳng thắn mà nói, ngươi chọn cái chỗ này quả thực hỏng bét rồi." Tây Mặc đi đến trước mặt hắn, “Trên đất thì đầy sỏi, hơn nữa bên hồ cách đây không xa còn có đôi vu nữ* song sinh đang ân ái, nếu để cho Lê Tư Đặc biết, hắn nhất định móc mắt ngươi ra.”
*Vu nữ: Nữ pháp sư
"Đã sáu ngày rồi." Freddy ảo não đập đầu, "Em ấy quá bảy ngày không hút máu sẽ đói rồi chóng mặt, nhưng em ấy cứ khăng khăng không chịu mở ra kết giới để ta vào.”
“Đổi lại là ta bị lừa đi kết hôn, cũng sẽ rất giận.” Tây Mặc thõng tay, “Chí ít ngươi cũng phải cho hắn chút chuẩn bị tâm lý chứ."
"Ta cho rằng tối đa em ấy cũng chỉ như trước đây cắn ta vài cái.” Freddy rất uể oải.
Một con dơi vàng xếp cánh dừng trên vai Tây Mặc, miệng ngậm một phong thư.
“Lại là tin tức của cái tên nhân loại kia?” Freddy hỏi hắn, "Ngươi đến cùng tại sao lại để cho cậu ta đến Ma giới?"
"Bởi vì chơi vui." Tây Mặc phấn chấn mở giấy viết thư.
“Đừng có trả lời cho có lệ vậy!” Freddy bất mãn.
Tây Mặc không đếm xỉa tới hắn, xem xong nội dung trong thư, có chút đau đầu xoa xoa chân mày.
Có lẽ mình nên ra gặp mặt cậu ấy? Cứ tiếp tục nháo như vầy nữa, toàn bộ Ma giới đều sẽ bị cậu ấy quậy cho long trời lở đất.
Lâm Cảnh đến Ma giới không được mười ngày, đã mang đại danh ôn thần, lúc mới đầu có vài ác ma uống say mắt lờ mờ sờ soạng eo cậu ta một cái, kết quả bị một lớn một nhỏ hai chó tử thần đuổi khắp phố, ngay cả quần cũng bị táp thủng, trở thành đầu đề trên Địa ngục tiểu báo số ra cùng ngày; về sau có nữ vu đến gần Lâm Cảnh quăng mấy cái mị nhãn, ngày hôm sau nữ vu đó bị người ta phong ấn hết mọi vu thuật, cuối cùng luân lạc tới quán rượu múa tươi mát, càng kỳ quái hơn chính là có một lần Lâm Cảnh đang đi trên đường, có một hỏa tinh linh không biết sống chết lái một chiếc xe ngựa tàng hình muốn đánh bay cậu, kết quả bánh xe còn chưa kịp đụng vào Lâm Cảnh, hai con ngựa kéo xe đã kêu thảm biến thành tro, kéo theo toàn bộ xe ngựa đều bị tiêu thất hơn phân nửa, tinh linh tự nhiên cũng chết theo, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, trên người nhân loại không biết từ nơi nào xuất hiện này, đã được ma pháp cường đại hạ kết giới, tất cả những người mưu toan tổn thương cậu ta, kết cục đều chết rất khó coi.
Không thể trêu vào, vẫn có thể trốn a, vì vậy Lâm Cảnh đến đâu, người chung quanh đó đều lập tức rời đi, có thể xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, sợ bị liên lụy.
Một lần nọ, Lâm Cảnh đi vào một tiệm pizza trong một khu phố náo nhiệt đã kín hết chỗ, ba giây sau, toàn bộ người trong tiệm biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Cảnh sửng sốt ba giây, sau đó vén tay áo lên, cầm cái búa vọt tới trước quầy thùng thùng loảng xoảng đập một trận, nện xong rồi mang theo hai chó tử thần nghênh ngang rời đi.
Một giờ sau, chủ tiệm pizza đáng thương mới dám bò từ dưới quầy ra, run rẩy viết thư cho Ban tuần tra ác ma, báo cáo lại thảm án phát sinh giữa ban ngày ban mặt, còn trong mục thống kê tổn thất lén thêm vào một số 0.
Từ sau hôm đó, Lâm Cảnh bắt đầu điên cuồng khiêu khích gây chuyện, hôm nay lúc đi nhà hàng ăn cơm thì cào trầy tấm ảnh chụp chung của chủ tiệm cùng Ma Vương, ngày mai lúc uống rượu đá đổ nguyên cái tủ rượu, sau đó còn sai chó tử thần cắn rách váy của vu nữ mỹ mạo nào đó, tóm lại đem toàn bộ chuyện xấu mình có thể nghĩ ra làm hết.
Toàn bộ Ma giới tiếng oán than dậy đất, nhao nhao viết thư cho Ma Vương, mãnh liệt yêu cầu đem “Nhân loại so với cha sứ còn khiến người ta thấy ghét hơn” này trục xuất.
Rốt cục có một lần, ngay lúc Lâm Cảnh cầm bật lửa ý đồ thiêu hủy một cái hầm rượu, đột nhiên bị một cỗ cuồng phong cuốn cho không mở nổi mắt, lần nữa trợn mắt, đã ở trong phòng khách sạn, bên cửa sổ đứng đấy một người, y phục đen tóc đen, tay trái đeo chiếc nhẫn mã não huyết sắc.
"Anh rốt cục chịu xuất hiện?" Lâm Cảnh một chút cũng không ngoài dự liệu.
“Cậu náo như vậy, còn không phải vì muốn tôi lộ diện?” Tây Mặc nhìn cậu, “Tìm tôi có chuyện gì?"
“Tôi muốn ra ngoài." Lâm Cảnh không muốn cùng hắn quanh co.
“Chính cậu nhảy xuống đây, sao tôi phải mang cậu lên?” Tây Mặc buồn cười hỏi.
“Anh!” Lâm Cảnh nổi giận đùng đùng.
Tên khốn này cố ý mà!
"Đừng lo lắng, sẽ có người tới mang cậu ra ngoài.” Tây Mặc chỉ hướng cửa sổ, chỗ đó lập tức xuất hiện một màn hình, Hàn Dật Phong một thân bùn đất, trên mặt cũng có vết thương, đang ngồi tựa dưới một gốc cây khô đen, Đường Đường ngồi xổm một bên, đang giúp anh băng bó vết thương trên đùi.
"Dật Phong?" Lâm Cảnh tức giận, "Anh đã làm gì anh ấy?”
“Khảo nghiệm một chút mà thôi.” Tây Mặc khiêu mi.
“Đồ khốn!” Lâm Cảnh túm cổ áo của hắn rống lên, "Mau thả anh ấy!”
"Yên tâm, không ai tổn thương được cậu ta, tôi cũng không để ai thương tổn cậu ta.” Tây Mặc nhún vai, "Cậu là bạn tốt của cậu ta, chắc không đến mức không biết thân phận thật sự của cậu ta chứ?”
“Anh biết thân phận Dật Phong?” Lâm Cảnh đầu tiên sửng sốt, sau đó tựa hồ đoán được điều gì, "Cho nên anh muốn lợi dụng tôi, dụ anh ấy tới nơi này… Anh đến cùng có mục đích gì?"
“Mặc kệ cậu tin hay không, CX389 rớt xuống nhà cậu là chuyện ngoài ý muốn, mục đích ban đầu của tôi cũng là đơn thuần muốn cùng cậu lên giường." Tây Mặc cúi người hôn lên trán cậu, “Bất quá hiện tại, sự tình hình như ngày càng thú vị, cho nên, kiên nhẫn chờ cậu ta tới cứu cậu đi!”
Lâm Cảnh lạnh lùng cùng Tây Mặc nhìn nhau ba giây, đột nhiên nhào về phía hắn, nhưng nháy mắt đã bị chế phục.
“Ghét tôi đến thế?” Tây Mặc cau mày, lấy đi con dao găm bằng bạc trong tay Lâm Cảnh, “Cậu chắc không định dùng thứ đồ chơi này giết tôi đó chứ? Thật là ngu ngốc đến khả ái.”
"Hỗn đản! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Lâm Cảnh bị vặn cánh tay không nhúc nhích được, vì vậy chỉ có thể chửi ầm lên.
Tây Mặc thở dài, vươn tay điểm điểm lên trán Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh trúng ma pháp hôn mê chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, rất nhanh chìm vào mộng.
"Ngủ đi, ngủ đến khi cậu ta đến mới thôi." Tây Mặc đem Lâm Cảnh đặt lên giường, thiết hạ một kết giới bảo hộ xung quanh cậu.
Cửa bị chậm rãi đẩy ra, từ bên ngoài chui vào một chó tử thần khổng lồ, miệng ngậm một tiểu bạch cẩu đã bất tỉnh.
“Làm tốt lắm Phillip!” Tây Mặc sờ sờ mõm nó.
Chó bự đi đến bên giường, đem tiểu cẩu đặt vào lòng Lâm Cảnh, thật cẩn thận đặt nó vào một tư thế nằm sấp thoải mái, sau đó trở lại bên người Tây Mặc vẫy đuôi.
"Thân vương." Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhỏ, “Freddy vương tử mời ngài quay về tham gia hội nghị, thương lượng việc có liên quan tới chiến tranh.”
“Ta đã biết.” Tây Mặc vỗ vỗ đầu chó bự, “Đi thôi Phillip, chúng ta đi thảo luận một chút, làm sao mới có thể giải quyết những cha sứ chết tiệt kia.”
Đến đại sảnh hội nghị, bên trong đã đợi hơn mười vị quan lớn Ma giới, nhưng vì Ma Vương tôn quý còn chưa tới, cho nên mọi người tự giác chia làm bốn người một tổ, bắt đầu ngậm thuốc lá chơi mạt chược.
Mấy ngàn năm về sau, khi hậu nhân Ma giới mở ra sách sử, sẽ chứng kiến toàn bộ các tướng lĩnh Ma giới trẻ tuổi trong lúc chờ đợi hội nghị bắt đầu, thường sẽ dành thời gian nghiên cứu một môn “Nghệ thuật thần bí đến từ phương Đông”, tràng diện thập phần khiến người ta cảm động, thế nhưng tình huống thực sự là nhóm tinh anh này thường xuyên vì thua một hai kim tệ trên bàn mạt chược mà dựng thẳng ngón giữa với nhau, sau đó phun nước bọt, cuối cùng xắn tay áo đánh nhau, đương nhiên đây hết thảy đều là, ách, cơ mật tối cao, không một ai biết.
"Ta một chút cũng không muốn thừa nhận bọn họ là toàn bộ tinh anh Ma giới." Tây Mặc vừa vào cửa đã chứng kiến hai tướng lĩnh đang đứng trên ghế, văng nước miếng ân cần thăm hỏi mẫu thân đối phương, vì vậy thống khổ xoa xoa chân mày.
"Nhưng trên thực tế chính là bọn họ.” Freddy vô tình.
"Vẫn còn lo nghĩ vì Lê Tư Đặc?” Tây Mặc ngồi bên cạnh hắn.
“Em ấy rốt cục mở ra một chút kết giới, bất quá chỉ là để người đưa hai túi máu vào.” Freddy phiền muộn, "Hơn nữa nói ta nếu dám tới gần sẽ làm thịt ta."
“Hắn cư nhiên thà uống huyết tương đông lạnh cũng không chịu uống của ngươi?” Tây Mặc thật bất ngờ, ngược lại vẻ mặt tràn đầy đồng tình vỗ vỗ vai Freddy, “Vậy là ngươi xong đời rồi, hắn trước kia luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, chưa bao giờ ăn những thứ không tươi sốt.”
“Đừng nói nữa.” Freddy nằm sấp lên bàn thở dài.
Một con cú màu đen phi vào trong đại sảnh, vứt xuống một phong thư rồi bay đi.
Phía dưới các tướng lĩnh thấy nhưng không thể trách, không ai thèm quan tâm cái phong thư rớt dưới đất kia, cú mèo màu đen là tín sứ đặc biệt của Ma Vương, cho nên lá thư này nội dung không cần nhìn cũng biết, tuyệt đối là thông tri Vương có việc tới không được.
"Phụ thân ngươi vì cái gì lại không tới?!” Tây Mặc nhíu mày.
“Tối qua ổng đi hầm rượu thị sát, cho nên tất nhiên là vì say.” Freddy mạnh mẽ giữ vững tinh thần ngồi vào chủ vị, “Các vị, hội nghị bắt đầu."
“Hết ván này đã!” Tướng lĩnh cao nhất Ma giới Nặc Lôi vừa xáo mạt chược vừa gân cổ la.
...
Tây Mặc lần nữa vô lực nâng trán.