Ma vực là nới tràn ngập các lực lượng thần bí của Ma giới, là nới mà yêu ma tung hoành không ai có thể tưởng tượng được.
Nơi này từng là nới ở của ma tộc, thần tộc, yêu tộc cùng nhân tộc. Vẫn lấy hai tộc ma-thần là lớn nhất, hai tộc này cũng chính là hai gia tộc thống trị nơi đây.
Nhưng ngay lúc Ma hoàng Phong Diệp sắc phong ma hậu thì thủ lĩnh thần tộc Thần hoàng Nhược Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ma tộc cùng thần tộc ngay tại núi Vô Ngần đại chiến một hồi, cuối cùng Thần tộc rời khỏi Ma vực, cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập…
Ma vực là nới tràn ngập các lực lượng thần bí của Ma giới, là nới mà yêu ma tung hoành không ai có thể tưởng tượng được.
Nơi này từng là nới ở của ma tộc, thần tộc, yêu tộc cùng nhân tộc. Vẫn lấy hai tộc ma-thần là lớn nhất, hai tộc này cũng chính là hai gia tộc thống trị nơi đây.
Nhưng ngay lúc Ma hoàng Phong Diệp sắc phong ma hậu thì thủ lĩnh thần tộc Thần hoàng Nhược Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ma tộc cùng thần tộc ngay tại núi Vô Ngần đại chiến một hồi, cuối cùng Thần tộc rời khỏi Ma vực, cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập…
Về nguyên nhân vì sao thì không ai biết.
Hơn mười vạn năm trôi qua, con của Phong Diệp là Phong Mạch Hàn trở thành tân Ma hoàng, từ lúc đó không biết Phong Diệp đã đi đâu.
Ngay lúc con trai vừa sinh ra, Phong Diệp đã thay hắn tuyển một vị hôn thê, điều khiến cho mọi người khó hiểu là, nữ nhân tương lai là ma hậu của toàn bộ ma giới lại là một nhân tộc.
Mọi người đều biết, nhân tộc luận về tuổi thọ hay lực lượng đều là yếu nhất.
Mà nữ nhi được ước định cũng không biết đã luân hồi bao nhiêu kiếp.
Nhân gian, thế kỷ 21
Tử Tuyết Kỳ là một cô bé xinh xắn, dáng người yểu điệu, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài, mũi cao khéo léo, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, lại rất tương xứng với cặp mắt to đên với ánh mắt sáng ngời, làm cho người khác nhìn rồi sẽ thật khó quên.
Chính là một cô bé xinh đẹp như vậy , vận mệnh lại cực kỳ bi thảm.
Khi mẹ Tử Tuyết mang thai một tháng đã bắt đầu nôn nghén, về sau liền không kết thúc. Những đứa nhỏ khác chỉ mang thai mười tháng, nhưng Tử Tuyết lại ở trong bụng mẹ ước chừng gần mười hai tháng. Vốn định mổ đẻ, nhưng bác sĩ kiểm tra lại thấy hết sức bình thường, cơ bản không có dấu hiệu muốn sinh, cuối cùng đành dùng thuốc trợ sinh nhưng một chút tác dụng đều không có…
Cuối cùng, đành phải về nhà chờ thẳng đến đủ mười hai tháng, tiểu tử kia mới thuận lợi mà chui ra.
Nhưng ngay khi nàng sinh ra, trong nhà lại xuất hiện một ánh sáng tím tuyết, làm cho bà nội của nàng nghĩ rằng đã chọc tới yêu quái, làm cho kinh hách quá độ, không quá vài ngày đã “ tây du” ( lên tây thiên- chết đấy ạ)
Mà Tử Tuyết lúc mới sinh ra lại không có một tiếng khóc, bác sĩ vỗ một cái tát nàng ngược lại cười đến khanh khách, dọa cho hai y tá sợ đến run run.
Tử Tuyến lớn lên trong sự che chở của người nhà, mọi biểu hiện của nàng cũng thật dị thường. Một tháng biết xoay người, ba tháng biết ngồi, sáu tháng biết đi, tám tháng đã đi lại vững vàng, đến mười tháng muốn nói gì cũng đã nói được, đến lúc một tuổi lại càng tuyệt, một ngày đang chơi ở cửa, có một chú chó nhỏ nhìn nàng kêu to, kết quả cô bé một phát đá chết chú chó nhỏ…
Sau đó, mọi người trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, mẹ nàng vụng trộm đi xem một quẻ cho nàng, kết quả nói rằng nàng vốn là trời sinh ma tinh, nhất định thiên sát chi mệnh, sẽ khắc chết mọi người bên cạnh…
Dù sao cũng là con của mình, mẹ của Tử Tuyết không tin, nhưng lời nói của thầy tướng số quả nhiên được nghiệm chứng, Tử Tuyết năm tuổi liền hoàn toàn trở thành “người cô đơn” vì bị đưa vào viện phúc lợi nuôi dưỡng.
Thế nhưng, vào đây vẫn không khá lên. Những bạn hữu cùng nàng chơi đùa đều không phải bị thương thì đều sinh bệnh, cuối cùng chỉ vì một ngọn nến sinh nhật lại khiến xảy ra hỏa hoạn, thiếu chút nữa đem viện phúc lợi thiêu sạch không còn một mảnh.
Mọi người không có biện pháp, đành bố trí nàng sống một mình, một phòng nhỏ, một cái sân…tình trạng như vậy vẫn liên tục kéo dài đến đại học.
Bởi vì mọi người cũng không ai dám lấy thân mình ra thử nghiệm.
Tử Tuyết cũng sớm quen với cuộc sống cô đơn này, nhiều năm như vậy, nàng cũng học được cách tự tiêu khiển, dần dần cũng tự mình bằng lòng với số mệnh.
Hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của mình, không có ai nhớ rõ, cũng không có người sẽ để ý, vậy chính mình tự để ý chính minh đi.
Cầm lấy tiền công do mình tự kiếm, bước ra cổng trường , nàng sẽ tự tặng cho mình một món quà sinh nhật a.
Ngay trong góc trường học, một bà lão đang ngồi bên cạnh đường cái, trước mặt là một tấm vải trắng bên trên bày biện rất nhiều trang sức.
Nơi này khi nào có bán mấy thứ như vậy ? Tử Tuyết buồn bực nói thầm một câu, nhưng vẫn bước chân đi qua.
Bà lão bán cũng không quá nhiều thứ, chẳng qua là vài cái vòng tay, vài đôi hoa tai, lại thêm vài cái vòng cổ rất kỳ lạ. Tử Tuyết ngồi xổm xuống chậm rãi nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một cái thủy tinh liên tử (vòng cổ thủy tinh màu tím), trong suốt trong sáng thật xinh đẹp.
“ Vật này bao nhiêu tiền ?’
“Mười đồng.” Bà lão nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, gặp Tử Tuyết đang nhìn chiếc vòng cổ, ánh mắt chợt lóe.
“ Tôi muốn mua.” Tử Tuyết nhìn tử liên thật là càng nhìn càng thích, dù sao mười đồng tiền cũng không phải quá đắt, liền xa xỉ một phen, coi như tặng cho mình một món quà đi, lấy tiền đưa cho bà lão, sau đó thuận tay mang vào.
Nhưng vừa đứng dậy, liền cảm thấy một nguồn lực lớn ở trước ngực, tựa hồ càng ngày càng lớn, làm cho nàng không thể mở được mắt….
Tử Tuyết đành phải nhắm hai mắt chạy thật nhanh, sau đó dĩ nhiên là hôn mê, cái gì cũng không biết.
Lúc Tử Tuyết tỉnh lại đã phát hiện mình đang còn quỳ trên mặt đất.
“Làm sao lại quỳ trên mặt đất ?” Tử Tuyết nói thầm một câu, tự cố đứng lên, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng quan sát không dám động đậy.
Không chỉ có tròng mắt, ngay cả đầu óc cũng phải kịp thời suy nghĩ.
Đây là tình huống gì ? Tử Tuyết bắt đầu cản thận quan sát chung quanh, dĩ nhiên là một gian nhà gỗ, bài trí cực kỳ dơn giản nhưng cái bàn gỗ kia lại được làm hết sức khéo léo tinh mỹ, hơn nữa, hơn nữa tất cả đều làm bằng gỗ lim nha….
Đây là nhà ai nha ? Thật sự có tiền như vậy ? chính nàng đã từng làm công tại xưởng bán vật dụng gia đình, một cái ghế làm bằng gỗ lim cũng sẽ có giá vài ngàn, huống chi là một cái bàn lớn như vậy, lại còn nguyên bộ nữa nha.
Khụ Khụ…ngay tại thời điểm Tử Tuyết đang sờ cái bàn mà chảy nước miếng thì bỗng nhiên một trận ho nhẹ vang lên, cắt đứt ý nghĩ của nàng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xem bốn phía, ở đâu lại xuất hiện bốn người đang đứng.
“ Các ngươi là ai a ? sao lại ở đây a ?” Tử Tuyết nhăn mặt, tại sao lại mặc đồ cổ trang a? Đợi chút, cổ trang ? nhất thời ánh mắt Tử Tuyết mở to, miệng cũng quên khép lại, chẳng lẽ….
“ Chính là cô gái này sao ?” trong bốn người, một nam nhân mặc áo trắng nhìn Tử Tuyết kinh hỉ.
“ Xem ra, ông trời đã giúp chúng ta…” người trung niên áo xanh bên cạnh hắn nói, cũng là vẻ mặt hưng phấn.
“ Tuy dáng vẻ cô gái này có chút xấu…” người áo trắng vừa nói, vừa vuốt cằm, vẻ mặt trêu chọc, “ nhưng nhìn chung cũng không có thô a…”
Tử Tuyết chau mày lại, người này nói gì vậy ? dám nói mình xấu ? mình sao có thể xấu ? tuy rằng mình không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng là, cũng là một người xinh đẹp thanh thuần nha…không khỏi dùng ánh mắt nhìn qua.
“ Ha ha…” một người trẻ tuổi mặc áo xám nhìn Tử Tuyết nở nụ cười, “ Bạch Tu thúc thúc dường như người đã nói sai nha.”
Bạch tu có chút chọn mày nhưng cũng không có nói nữa.
“ Cô tên Tử Tuyết ?” lúc này một người trung niên mặc áo đen mới mở miệng, tuy là hỏi nhưng ngữ khí cũng là khẳng định.
“ Ông làm sao mà biết ?” Tử Tuyết kinh ngạc nhìn hắn.
“ Ha ha, chỉ cần ta muốn thì có gì không thể không biết.” Người áo đen hơi cười, sau đó duỗi tay ra lấy xuống chuỗi thủy tinh liên, “ lúc cô mang nó, cô chính là nữ nhi của ta….”
“ Đây là vòng cổ của tôi.” Tử Tuyết sửng sốt, lập tức sờ sờ cái cổ trống trơn, kêu lớn lên, “ Ông , ông nói cái gì? ai là nữ nhi của ông ? đây là ta dùng mười đồng tiền mua lại từ một bà lão …” Thật kỳ quái, mọi người muốn trốn nàng không kịp nhưng bây giờ lại có người muốn làm cha mình ? người này không uống lộn thuốc đó chứ ?
“ Ta nói chính là như vậy.” Người áo đen không cho là đúng, cười cười “ Từ giờ trở đi, cô là con gái của ta –Hắc Tử Tuyết.”
Sao ? tròng mắt Tử Tuyết thiếu chút nữa rớt ra ngoài, làm gì có ai bá đạo như vậy ? hơn nữa hắn thật đúng là không điên chứ ? Hắc Tử Tuyết ? mình có cái tên ghê tởm như vậy sao ?
Ma vực là nới tràn ngập các lực lượng thần bí của Ma giới, là nới mà yêu ma tung hoành không ai có thể tưởng tượng được.
Nơi này từng là nới ở của ma tộc, thần tộc, yêu tộc cùng nhân tộc. Vẫn lấy hai tộc ma-thần là lớn nhất, hai tộc này cũng chính là hai gia tộc thống trị nơi đây.
Nhưng ngay lúc Ma hoàng Phong Diệp sắc phong ma hậu thì thủ lĩnh thần tộc Thần hoàng Nhược Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ma tộc cùng thần tộc ngay tại núi Vô Ngần đại chiến một hồi, cuối cùng Thần tộc rời khỏi Ma vực, cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập…
Ma vực là nới tràn ngập các lực lượng thần bí của Ma giới, là nới mà yêu ma tung hoành không ai có thể tưởng tượng được.
Nơi này từng là nới ở của ma tộc, thần tộc, yêu tộc cùng nhân tộc. Vẫn lấy hai tộc ma-thần là lớn nhất, hai tộc này cũng chính là hai gia tộc thống trị nơi đây.
Nhưng ngay lúc Ma hoàng Phong Diệp sắc phong ma hậu thì thủ lĩnh thần tộc Thần hoàng Nhược Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ma tộc cùng thần tộc ngay tại núi Vô Ngần đại chiến một hồi, cuối cùng Thần tộc rời khỏi Ma vực, cùng Ma tộc thế bất lưỡng lập…
Về nguyên nhân vì sao thì không ai biết.
Hơn mười vạn năm trôi qua, con của Phong Diệp là Phong Mạch Hàn trở thành tân Ma hoàng, từ lúc đó không biết Phong Diệp đã đi đâu.
Ngay lúc con trai vừa sinh ra, Phong Diệp đã thay hắn tuyển một vị hôn thê, điều khiến cho mọi người khó hiểu là, nữ nhân tương lai là ma hậu của toàn bộ ma giới lại là một nhân tộc.
Mọi người đều biết, nhân tộc luận về tuổi thọ hay lực lượng đều là yếu nhất.
Mà nữ nhi được ước định cũng không biết đã luân hồi bao nhiêu kiếp.
Nhân gian, thế kỷ
Tử Tuyết Kỳ là một cô bé xinh xắn, dáng người yểu điệu, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài, mũi cao khéo léo, đô đô cái miệng nhỏ nhắn, lại rất tương xứng với cặp mắt to đên với ánh mắt sáng ngời, làm cho người khác nhìn rồi sẽ thật khó quên.
Chính là một cô bé xinh đẹp như vậy , vận mệnh lại cực kỳ bi thảm.
Khi mẹ Tử Tuyết mang thai một tháng đã bắt đầu nôn nghén, về sau liền không kết thúc. Những đứa nhỏ khác chỉ mang thai mười tháng, nhưng Tử Tuyết lại ở trong bụng mẹ ước chừng gần mười hai tháng. Vốn định mổ đẻ, nhưng bác sĩ kiểm tra lại thấy hết sức bình thường, cơ bản không có dấu hiệu muốn sinh, cuối cùng đành dùng thuốc trợ sinh nhưng một chút tác dụng đều không có…
Cuối cùng, đành phải về nhà chờ thẳng đến đủ mười hai tháng, tiểu tử kia mới thuận lợi mà chui ra.
Nhưng ngay khi nàng sinh ra, trong nhà lại xuất hiện một ánh sáng tím tuyết, làm cho bà nội của nàng nghĩ rằng đã chọc tới yêu quái, làm cho kinh hách quá độ, không quá vài ngày đã “ tây du” ( lên tây thiên- chết đấy ạ)
Mà Tử Tuyết lúc mới sinh ra lại không có một tiếng khóc, bác sĩ vỗ một cái tát nàng ngược lại cười đến khanh khách, dọa cho hai y tá sợ đến run run.
Tử Tuyến lớn lên trong sự che chở của người nhà, mọi biểu hiện của nàng cũng thật dị thường. Một tháng biết xoay người, ba tháng biết ngồi, sáu tháng biết đi, tám tháng đã đi lại vững vàng, đến mười tháng muốn nói gì cũng đã nói được, đến lúc một tuổi lại càng tuyệt, một ngày đang chơi ở cửa, có một chú chó nhỏ nhìn nàng kêu to, kết quả cô bé một phát đá chết chú chó nhỏ…
Sau đó, mọi người trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, mẹ nàng vụng trộm đi xem một quẻ cho nàng, kết quả nói rằng nàng vốn là trời sinh ma tinh, nhất định thiên sát chi mệnh, sẽ khắc chết mọi người bên cạnh…
Dù sao cũng là con của mình, mẹ của Tử Tuyết không tin, nhưng lời nói của thầy tướng số quả nhiên được nghiệm chứng, Tử Tuyết năm tuổi liền hoàn toàn trở thành “người cô đơn” vì bị đưa vào viện phúc lợi nuôi dưỡng.
Thế nhưng, vào đây vẫn không khá lên. Những bạn hữu cùng nàng chơi đùa đều không phải bị thương thì đều sinh bệnh, cuối cùng chỉ vì một ngọn nến sinh nhật lại khiến xảy ra hỏa hoạn, thiếu chút nữa đem viện phúc lợi thiêu sạch không còn một mảnh.
Mọi người không có biện pháp, đành bố trí nàng sống một mình, một phòng nhỏ, một cái sân…tình trạng như vậy vẫn liên tục kéo dài đến đại học.
Bởi vì mọi người cũng không ai dám lấy thân mình ra thử nghiệm.
Tử Tuyết cũng sớm quen với cuộc sống cô đơn này, nhiều năm như vậy, nàng cũng học được cách tự tiêu khiển, dần dần cũng tự mình bằng lòng với số mệnh.
Hôm nay chính là sinh nhật hai mươi tuổi của mình, không có ai nhớ rõ, cũng không có người sẽ để ý, vậy chính mình tự để ý chính minh đi.
Cầm lấy tiền công do mình tự kiếm, bước ra cổng trường , nàng sẽ tự tặng cho mình một món quà sinh nhật a.
Ngay trong góc trường học, một bà lão đang ngồi bên cạnh đường cái, trước mặt là một tấm vải trắng bên trên bày biện rất nhiều trang sức.
Nơi này khi nào có bán mấy thứ như vậy ? Tử Tuyết buồn bực nói thầm một câu, nhưng vẫn bước chân đi qua.
Bà lão bán cũng không quá nhiều thứ, chẳng qua là vài cái vòng tay, vài đôi hoa tai, lại thêm vài cái vòng cổ rất kỳ lạ. Tử Tuyết ngồi xổm xuống chậm rãi nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy một cái thủy tinh liên tử (vòng cổ thủy tinh màu tím), trong suốt trong sáng thật xinh đẹp.
“ Vật này bao nhiêu tiền ?’
“Mười đồng.” Bà lão nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, gặp Tử Tuyết đang nhìn chiếc vòng cổ, ánh mắt chợt lóe.
“ Tôi muốn mua.” Tử Tuyết nhìn tử liên thật là càng nhìn càng thích, dù sao mười đồng tiền cũng không phải quá đắt, liền xa xỉ một phen, coi như tặng cho mình một món quà đi, lấy tiền đưa cho bà lão, sau đó thuận tay mang vào.
Nhưng vừa đứng dậy, liền cảm thấy một nguồn lực lớn ở trước ngực, tựa hồ càng ngày càng lớn, làm cho nàng không thể mở được mắt….
Tử Tuyết đành phải nhắm hai mắt chạy thật nhanh, sau đó dĩ nhiên là hôn mê, cái gì cũng không biết.
Lúc Tử Tuyết tỉnh lại đã phát hiện mình đang còn quỳ trên mặt đất.
“Làm sao lại quỳ trên mặt đất ?” Tử Tuyết nói thầm một câu, tự cố đứng lên, sau đó ánh mắt liền nhanh chóng quan sát không dám động đậy.
Không chỉ có tròng mắt, ngay cả đầu óc cũng phải kịp thời suy nghĩ.
Đây là tình huống gì ? Tử Tuyết bắt đầu cản thận quan sát chung quanh, dĩ nhiên là một gian nhà gỗ, bài trí cực kỳ dơn giản nhưng cái bàn gỗ kia lại được làm hết sức khéo léo tinh mỹ, hơn nữa, hơn nữa tất cả đều làm bằng gỗ lim nha….
Đây là nhà ai nha ? Thật sự có tiền như vậy ? chính nàng đã từng làm công tại xưởng bán vật dụng gia đình, một cái ghế làm bằng gỗ lim cũng sẽ có giá vài ngàn, huống chi là một cái bàn lớn như vậy, lại còn nguyên bộ nữa nha.
Khụ Khụ…ngay tại thời điểm Tử Tuyết đang sờ cái bàn mà chảy nước miếng thì bỗng nhiên một trận ho nhẹ vang lên, cắt đứt ý nghĩ của nàng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn xem bốn phía, ở đâu lại xuất hiện bốn người đang đứng.
“ Các ngươi là ai a ? sao lại ở đây a ?” Tử Tuyết nhăn mặt, tại sao lại mặc đồ cổ trang a? Đợi chút, cổ trang ? nhất thời ánh mắt Tử Tuyết mở to, miệng cũng quên khép lại, chẳng lẽ….
“ Chính là cô gái này sao ?” trong bốn người, một nam nhân mặc áo trắng nhìn Tử Tuyết kinh hỉ.
“ Xem ra, ông trời đã giúp chúng ta…” người trung niên áo xanh bên cạnh hắn nói, cũng là vẻ mặt hưng phấn.
“ Tuy dáng vẻ cô gái này có chút xấu…” người áo trắng vừa nói, vừa vuốt cằm, vẻ mặt trêu chọc, “ nhưng nhìn chung cũng không có thô a…”
Tử Tuyết chau mày lại, người này nói gì vậy ? dám nói mình xấu ? mình sao có thể xấu ? tuy rằng mình không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng là, cũng là một người xinh đẹp thanh thuần nha…không khỏi dùng ánh mắt nhìn qua.
“ Ha ha…” một người trẻ tuổi mặc áo xám nhìn Tử Tuyết nở nụ cười, “ Bạch Tu thúc thúc dường như người đã nói sai nha.”
Bạch tu có chút chọn mày nhưng cũng không có nói nữa.
“ Cô tên Tử Tuyết ?” lúc này một người trung niên mặc áo đen mới mở miệng, tuy là hỏi nhưng ngữ khí cũng là khẳng định.
“ Ông làm sao mà biết ?” Tử Tuyết kinh ngạc nhìn hắn.
“ Ha ha, chỉ cần ta muốn thì có gì không thể không biết.” Người áo đen hơi cười, sau đó duỗi tay ra lấy xuống chuỗi thủy tinh liên, “ lúc cô mang nó, cô chính là nữ nhi của ta….”
“ Đây là vòng cổ của tôi.” Tử Tuyết sửng sốt, lập tức sờ sờ cái cổ trống trơn, kêu lớn lên, “ Ông , ông nói cái gì? ai là nữ nhi của ông ? đây là ta dùng mười đồng tiền mua lại từ một bà lão …” Thật kỳ quái, mọi người muốn trốn nàng không kịp nhưng bây giờ lại có người muốn làm cha mình ? người này không uống lộn thuốc đó chứ ?
“ Ta nói chính là như vậy.” Người áo đen không cho là đúng, cười cười “ Từ giờ trở đi, cô là con gái của ta –Hắc Tử Tuyết.”
Sao ? tròng mắt Tử Tuyết thiếu chút nữa rớt ra ngoài, làm gì có ai bá đạo như vậy ? hơn nữa hắn thật đúng là không điên chứ ? Hắc Tử Tuyết ? mình có cái tên ghê tởm như vậy sao ?