“Thiện Hỉ…” Lý Kính khản giọng, nói: “Thiện Hỉ, ta, ta cầu xin ngươi, ngươi…”
“Lý Kính, năm đó khi ngươi quay lưng đi, mặc người chà đạp ta, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?” Thiện Hỉ nặng nề thở dài, ngữ điệu đều đều bình thản, “Năm đó khi ta đau khổ cầu cứu, ngươi có từng nghĩ sẽ quay đầu nhìn lại?”
—–
Tiếp chỉ? Đang êm đẹp tiếp cái gì chỉ?
Lý Kính một bụng hồ nghi, chung quy thánh ý khó cãi, hắn dù có muôn vàn hoang mang, cũng chỉ phải quỳ xuống trước. Thiện Hỉ từ trong tay lính canh một bên nhận lấy thánh chỉ màu vàng sáng, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Kính, thanh thanh cổ họng, nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay Thành Nam vương Lý Hiển lợi dụng thân phận thánh quyến, cấu kết ngoại phỉ, ý đồ mưu loạn, may thay thánh minh thám tra, đã đủ chứng cứ, tước chức làm thứ dân. Vốn đáng tội nặng, niệm tình Lý Hiển có công với thượng hoàng tiên đế, lại thêm tuổi già sức yếu, đặc ân cho toàn tộc sung quân đến biên ải làm nô, ngay hôm nay khởi hành, không được chậm trễ. Khâm thử.” Thiện Hỉ thu thánh chỉ, giơ lên giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Kính vẫn quỳ bất động, yểu điệu cười nói: “Thế tử, à không… Hôm nay ngươi không còn thân phận thế tử nữa. Lý Kính, cả nhà ngươi trên dưới vài người hôm qua đã khởi hành. Bổn cung đang nghĩ nên làm sao tìm ngươi, đúng lúc ngươi tự đầu thú, cũng bớt chút công sức. Ngươi còn không mau khấu tạ long ân, phạm trọng tội, vẫn tha cho nhà ngươi đại nghịch không chết?”
Lý Kính lúc này chỉ cảm thấy bên tai ong ong, hỗn loạn không biết thân ở nơi nào.
Tại sao lại như vậy? Hắn rời nhà chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, thế nào lại nổi lên sóng gió. Phụ vương cho dù trước kia quyền cao chức trọng, nhưng từ lúc đến vùng đất xa xôi này làm quan, đã sớm không tranh với đời, đến tột cùng từ đâu rước lấy đại họa? … Lý Kính đờ đẫn nhìn người trước mắt. Thiện Hỉ… Thiện Hỉ… Tam hoàng tử, những lời đồn… Đúng rồi! Việc này nhất định là Thiện Hỉ chủ mưu!
Lý Kính bỗng nhiên đứng phắt lên, hai mắt sung huyết, túm cổ áo Thiện Hỉ rống: “Thiện Hỉ! Tại sao ngươi phải làm vậy?! Năm xưa coi như ta sai lầm, muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi! Hà tất độc ác liên lụy người nhà của ta?” Lập tức có hai ba quan quân khổng võ hữu lực tiến lên tách Lý Kính ra. Thiện Hỉ biểu tình hờ hững, phủi phủi cổ áo, xoay người bỏ đi. Lý Kính liều mạng vùng vẫy, không bỏ cuộc, la lớn: “Thiện Hỉ! Ngươi tốt xấu gì cũng nên nhớ trước kia ta cũng không hoàn toàn phụ ngươi, ngươi buông tha cha mẹ ta, buông tha họ!…”
Thế nhưng, Thiện Hỉ không hề quay đầu. Thậm chí chẳng mảy may dừng lại.
Vạt áo sau màu tía thêu kim tung bay theo từng bước chân.
Lý Kính bụng trúng hai quyền thật mạnh, một trận choáng váng. Hắn tuyệt vọng nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia phai nhạt khỏi tầm mắt, trong miệng chua chát không chịu nổi, dần dần gục xuống đất, thều thào nói: “Thiện Hỉ… Hãy tha cho họ… tha cho họ…”
…
Ánh đuốc lập lòe, thoắt sáng thoắt tối, đẩy lùi hắc ám bao phủ từ bốn phương.
Lý Kính miễn cưỡng dựa vào vách tường ẩm thấp, cảm giác toàn thân đau đớn như bị bỏng. Hắn vừa mới bị người hung hăng đánh một trận, tội trạng không rõ, hình như là vì hắn mạo phạm Thiện Hỉ. Lý Kính tự nhiên không thể nào oán trách, hắn thân ở quan trường từ bé, thấy quan cao thì xu nịnh, điểm thị phi này hắn quá hiểu. Xưa nay kẻ bề tôi, luôn chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, nghĩ mọi cách để lấy lòng chủ tử. Cho nên… Có lẽ Thiện Hỉ không biết. Nhưng biết thì đã sao? Thiện Hỉ đại khái cũng hận hắn thấu xương…
Hồi tưởng mọi chuyện quá khứ, hôm qua cứ như một giấc mơ. Với Thiện Hỉ. Cả với hắn.
Khói tỏa lục bình, nhân duyên tương ngộ, cỏ thu thanh tân.
Kỳ thực không đến hôm nay, hắn cũng không chân chính lý giải toàn bộ ý nghĩa mà thân ảnh cô đơn đứng trên tường thành ngày ấy biểu đạt. Có lẽ chút hổ thẹn ngắn ngủi qua đi, tâm tính thiếu niên, làm sao thật sự hiểu được lòng người khúc chiết? Đến Dương Châu, hắn ngày ngày tận tình thanh sắc, hồ bằng cẩu hữu, đã sớm có cuộc sống khác. Chưa bao giờ nghĩ tới tiểu thái giám bị mình phụ bạc bằng cách nào vượt qua khoảng thời gian mười năm dài đăng đẳng, mới đổi lấy một lần nữa đứng trước mặt mình, còn tay nắm đại quyền, từ trên cao nhìn xuống, dễ dàng giẫm nát cuộc sống của hắn.
Trải qua phong ba, Lý Kính minh bạch năm xưa tội nghiệt mình tạo có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nếu không thực sự bị thương thấu tâm hồn, sẽ không khiến một người ôm hận thù đến cảnh giới quyết tuyệt như vậy.
Không ngờ chính là, một câu xin lỗi không nói ra miệng, đã chuốc lấy đại họa toàn gia.
Lý Kính thở dài. Việc đến nước này, tất vô pháp quay đầu lại. Hắn hiện tại chỉ ngóng trông giờ xuất phát mau tới, tòng quân biên quan cũng được, có thể cùng phụ mẫu bình an gặp mặt là tốt rồi. Bằng không, ở lâu thêm ngày nào, khoan nói thể xác chịu khổ, không biết còn mọc thêm chi tiết gì nữa.
Lý Kính cả người đau đến lợi hại, thời gian ở chung với Mặc Sinh vốn vô pháp ngủ yên, lúc này bình thản buông lỏng, liền có chút buồn ngủ. Vừa chuẩn bị chợp mắt, cửa ngục lại có động tĩnh. Lý Kính mở mắt, chỉ thấy giữa một mảnh tối đen như mực, một bóng người đứng đó, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ. Lý Kính lúc trước còn thành thân với hồ yêu, những chuyện cổ quái ly kỳ mấy ngày nay kinh qua không ít, tốt xấu cũng to gan hơn. Hắn nhìn chằm chằm cái bóng nọ hồi lâu, lấy dũng khí hỏi: “Ngươi… Rốt cuộc là người hay ma?”
Người đến không đáp, chỉ trầm mặc đứng bên cửa. Thời gian trôi qua, Lý Kính cảm giác từng đợt hàn ý từ lưng xông thẳng lên đầu. Hắn siết chặt nắm tay, nuốt một ngụm nước bọt, mới run giọng hỏi lần nữa: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc…”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười quỷ dị thình lình vang vọng khiến Lý Kính da đầu tê dại, trán toát mồ hôi, tư duy một mảnh trống rỗng, nghĩ thầm có cần xui xẻo đến thế không, trước hồ sau quỷ, bề ngoài đều đội lốt người… Chưa kịp ứng đối, đối phương cư nhiên đã mở miệng: “Ngươi yên tâm. Ta là người.” Người nọ chậm rãi bước tới, ánh đuốc từ ngoài cửa ngục rọi vào khuôn mặt thanh tú trắng bệnh không chút máu của hắn, là khuôn mặt Lý Kính từng rất quen thuộc, “Nhưng nhờ ân thế tử ban tặng, ta từ lâu đã thành ma rồi.”
Nhất ngữ kinh thiên, Lý Kính đáy lòng đau đớn, xót xa khổ sở, ngổn ngang trăm mối. Bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong yết hầu, cái gì cũng nói không ra. Tình này cảnh này, hắn hẳn nên hận Thiện Hỉ tâm ngoan thủ độc hủy gia nghiệp mình, nhưng chuyện cũ quẩn quanh trắc trở, đích thực là mình có lỗi. Hắn rõ ràng có thể ngăn cản kiếp nạn cho người ta, ngăn cản khuất nhục dễ như trở bàn tay, nhưng bởi vì thiếu niên vô tri, liền cứ thế bỏ mặc không quản…
“Thiện Hỉ…” Lý Kính khản giọng, nói: “Thiện Hỉ, ta, ta cầu xin ngươi, ngươi…”
“Lý Kính, năm đó khi ngươi quay lưng đi, mặc người chà đạp ta, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?” Thiện Hỉ nặng nề thở dài, ngữ điệu đều đều bình thản, “Năm đó khi ta đau khổ cầu cứu, ngươi có từng nghĩ sẽ quay đầu nhìn lại?”
“Bao năm qua ta nhẫn nhục sống tạm bợ, không vì cái gì khác, chỉ cần hồi tưởng dáng vẻ tuyệt tình bỏ đi của ngươi đêm đó, đã đủ rồi…” Thiện Hỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lý Kính, vươn tay âu yếm vuốt ve đuôi mày thái dương hắn, nhãn thần trống rỗng mờ mịt, “Năm xưa nhà nghèo vào cung làm nô, bởi vì gặp ngươi, ta từng âm thầm may mắn, có tủi nhục, có vất vả đến đâu, cũng còn có ngươi… Đôi mắt này, chóp mũi này, bờ môi này, ta khát khao từ lâu, nhưng tự biết mình thấp hèn không bao giờ dám hy vọng xa vời… Cho nên, khi ngươi nói với ta, ngươi thích ta, ngươi không biết ta vui đến nhường nào đâu… Ta thực sự rất vui…”
Lý Kính mặc hắn động chạm, nhưng nương theo đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi ngao du trên đường nét khuôn mặt mình, tâm tự cũng dần dần trôi đi.
Đôi tám xuân xanh, niên hoa thùy thanh. Trong ký ức khôi phục, hắn cũng từng như vậy, nắm bàn tay băng lãnh ấy, trước hoa dưới trăng, đếm sao chờ nắng rạng.
Vài phần chân, vài phần giả.
Hắn có từng thực sự biết yêu, mà nỗi đau của đối phương, có phải thực sự vì động tình với hắn mà sinh ra?
Nhân thế tuế nguyệt hồng trần, ai có thể phân rõ?
“Lý Kính, hôm đó, đáng lẽ nên là ngày hạnh phúc nhất trong đời ta… Ta toàn tâm toàn ý chờ đợi… chờ đợi ngươi… Nhưng ngươi tự tay hủy hết tất cả. Lý Kính! Là ngươi hủy ta!” Thiện Hỉ thanh âm bỗng nhiên cất cao lên hẳn, bén nhọn chói tai. Lý Kính cả kinh, đảo mắt nhìn, Thiện Hỉ diện mục trở nên dữ tợn, tay dụng lực siết chặt, móng tay bấm thật sâu vào cổ Lý Kính, “Lý Kính, ngươi hủy hoại cả đời ta, cư nhiên còn có thể sống đến tiêu dao tự tại! Ngươi dựa vào cái gì!”
“Lý Kính! Ta muốn ngươi chết! Muốn ngươi chết!”
Lý Kính hô hấp gấp gáp, liều mạng gỡ tay Thiện Hỉ, muốn đẩy hắn ra. Thế nhưng, Thiện Hỉ dường như đã phát rồ, gắt gao bóp cổ Lý Kính. Hắn hai mắt mê loạn, tràn ngập thần sắc điên cuồng, oán hận nói: “Lý Kính, mười năm rồi, mười năm qua ta nằm mơ đều phải mơ đến ngày gặp lại ngươi! Còn ngươi? Ngươi có từng nghĩ tới ta không? Ngươi có không?!”
Lý Kính nghe Thiện Hỉ rít gào, trước mắt mọi thứ đã không rõ. Nhìn khuôn mặt Thiện Hỉ đang dần trở nên xa xăm, hạ quyết tâm, thôi thì thành toàn hắn vậy… Dứt khoát thành toàn hắn, tiêu trừ thù hận, biết đâu còn có thể cho phụ mẫu được an hưởng tuổi già…
“Phịch — “
Theo tiếng một vật nặng rơi xuống đất, Lý Kính đột nhiên cảm thấy lồng ngực dễ chịu đi nhiều, hít một hơi thật mạnh, hắn chống người đứng dậy, tê tâm liệt phế ho mấy tiếng, mới ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy Thiện Hỉ bị ném ngất ở góc tường, ánh lửa như gấp nếp, sáng loáng, nhưng là đôi mắt đen thăm thẳm của Mặc Sinh.
“Lý Kính, năm đó khi ngươi quay lưng đi, mặc người chà đạp ta, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?” Thiện Hỉ nặng nề thở dài, ngữ điệu đều đều bình thản, “Năm đó khi ta đau khổ cầu cứu, ngươi có từng nghĩ sẽ quay đầu nhìn lại?”
—–
Tiếp chỉ? Đang êm đẹp tiếp cái gì chỉ?
Lý Kính một bụng hồ nghi, chung quy thánh ý khó cãi, hắn dù có muôn vàn hoang mang, cũng chỉ phải quỳ xuống trước. Thiện Hỉ từ trong tay lính canh một bên nhận lấy thánh chỉ màu vàng sáng, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Kính, thanh thanh cổ họng, nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay Thành Nam vương Lý Hiển lợi dụng thân phận thánh quyến, cấu kết ngoại phỉ, ý đồ mưu loạn, may thay thánh minh thám tra, đã đủ chứng cứ, tước chức làm thứ dân. Vốn đáng tội nặng, niệm tình Lý Hiển có công với thượng hoàng tiên đế, lại thêm tuổi già sức yếu, đặc ân cho toàn tộc sung quân đến biên ải làm nô, ngay hôm nay khởi hành, không được chậm trễ. Khâm thử.” Thiện Hỉ thu thánh chỉ, giơ lên giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Kính vẫn quỳ bất động, yểu điệu cười nói: “Thế tử, à không… Hôm nay ngươi không còn thân phận thế tử nữa. Lý Kính, cả nhà ngươi trên dưới vài người hôm qua đã khởi hành. Bổn cung đang nghĩ nên làm sao tìm ngươi, đúng lúc ngươi tự đầu thú, cũng bớt chút công sức. Ngươi còn không mau khấu tạ long ân, phạm trọng tội, vẫn tha cho nhà ngươi đại nghịch không chết?”
Lý Kính lúc này chỉ cảm thấy bên tai ong ong, hỗn loạn không biết thân ở nơi nào.
Tại sao lại như vậy? Hắn rời nhà chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, thế nào lại nổi lên sóng gió. Phụ vương cho dù trước kia quyền cao chức trọng, nhưng từ lúc đến vùng đất xa xôi này làm quan, đã sớm không tranh với đời, đến tột cùng từ đâu rước lấy đại họa? … Lý Kính đờ đẫn nhìn người trước mắt. Thiện Hỉ… Thiện Hỉ… Tam hoàng tử, những lời đồn… Đúng rồi! Việc này nhất định là Thiện Hỉ chủ mưu!
Lý Kính bỗng nhiên đứng phắt lên, hai mắt sung huyết, túm cổ áo Thiện Hỉ rống: “Thiện Hỉ! Tại sao ngươi phải làm vậy?! Năm xưa coi như ta sai lầm, muốn đánh muốn giết đều tùy ngươi! Hà tất độc ác liên lụy người nhà của ta?” Lập tức có hai ba quan quân khổng võ hữu lực tiến lên tách Lý Kính ra. Thiện Hỉ biểu tình hờ hững, phủi phủi cổ áo, xoay người bỏ đi. Lý Kính liều mạng vùng vẫy, không bỏ cuộc, la lớn: “Thiện Hỉ! Ngươi tốt xấu gì cũng nên nhớ trước kia ta cũng không hoàn toàn phụ ngươi, ngươi buông tha cha mẹ ta, buông tha họ!…”
Thế nhưng, Thiện Hỉ không hề quay đầu. Thậm chí chẳng mảy may dừng lại.
Vạt áo sau màu tía thêu kim tung bay theo từng bước chân.
Lý Kính bụng trúng hai quyền thật mạnh, một trận choáng váng. Hắn tuyệt vọng nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia phai nhạt khỏi tầm mắt, trong miệng chua chát không chịu nổi, dần dần gục xuống đất, thều thào nói: “Thiện Hỉ… Hãy tha cho họ… tha cho họ…”
…
Ánh đuốc lập lòe, thoắt sáng thoắt tối, đẩy lùi hắc ám bao phủ từ bốn phương.
Lý Kính miễn cưỡng dựa vào vách tường ẩm thấp, cảm giác toàn thân đau đớn như bị bỏng. Hắn vừa mới bị người hung hăng đánh một trận, tội trạng không rõ, hình như là vì hắn mạo phạm Thiện Hỉ. Lý Kính tự nhiên không thể nào oán trách, hắn thân ở quan trường từ bé, thấy quan cao thì xu nịnh, điểm thị phi này hắn quá hiểu. Xưa nay kẻ bề tôi, luôn chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, nghĩ mọi cách để lấy lòng chủ tử. Cho nên… Có lẽ Thiện Hỉ không biết. Nhưng biết thì đã sao? Thiện Hỉ đại khái cũng hận hắn thấu xương…
Hồi tưởng mọi chuyện quá khứ, hôm qua cứ như một giấc mơ. Với Thiện Hỉ. Cả với hắn.
Khói tỏa lục bình, nhân duyên tương ngộ, cỏ thu thanh tân.
Kỳ thực không đến hôm nay, hắn cũng không chân chính lý giải toàn bộ ý nghĩa mà thân ảnh cô đơn đứng trên tường thành ngày ấy biểu đạt. Có lẽ chút hổ thẹn ngắn ngủi qua đi, tâm tính thiếu niên, làm sao thật sự hiểu được lòng người khúc chiết? Đến Dương Châu, hắn ngày ngày tận tình thanh sắc, hồ bằng cẩu hữu, đã sớm có cuộc sống khác. Chưa bao giờ nghĩ tới tiểu thái giám bị mình phụ bạc bằng cách nào vượt qua khoảng thời gian mười năm dài đăng đẳng, mới đổi lấy một lần nữa đứng trước mặt mình, còn tay nắm đại quyền, từ trên cao nhìn xuống, dễ dàng giẫm nát cuộc sống của hắn.
Trải qua phong ba, Lý Kính minh bạch năm xưa tội nghiệt mình tạo có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nếu không thực sự bị thương thấu tâm hồn, sẽ không khiến một người ôm hận thù đến cảnh giới quyết tuyệt như vậy.
Không ngờ chính là, một câu xin lỗi không nói ra miệng, đã chuốc lấy đại họa toàn gia.
Lý Kính thở dài. Việc đến nước này, tất vô pháp quay đầu lại. Hắn hiện tại chỉ ngóng trông giờ xuất phát mau tới, tòng quân biên quan cũng được, có thể cùng phụ mẫu bình an gặp mặt là tốt rồi. Bằng không, ở lâu thêm ngày nào, khoan nói thể xác chịu khổ, không biết còn mọc thêm chi tiết gì nữa.
Lý Kính cả người đau đến lợi hại, thời gian ở chung với Mặc Sinh vốn vô pháp ngủ yên, lúc này bình thản buông lỏng, liền có chút buồn ngủ. Vừa chuẩn bị chợp mắt, cửa ngục lại có động tĩnh. Lý Kính mở mắt, chỉ thấy giữa một mảnh tối đen như mực, một bóng người đứng đó, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ. Lý Kính lúc trước còn thành thân với hồ yêu, những chuyện cổ quái ly kỳ mấy ngày nay kinh qua không ít, tốt xấu cũng to gan hơn. Hắn nhìn chằm chằm cái bóng nọ hồi lâu, lấy dũng khí hỏi: “Ngươi… Rốt cuộc là người hay ma?”
Người đến không đáp, chỉ trầm mặc đứng bên cửa. Thời gian trôi qua, Lý Kính cảm giác từng đợt hàn ý từ lưng xông thẳng lên đầu. Hắn siết chặt nắm tay, nuốt một ngụm nước bọt, mới run giọng hỏi lần nữa: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc…”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười quỷ dị thình lình vang vọng khiến Lý Kính da đầu tê dại, trán toát mồ hôi, tư duy một mảnh trống rỗng, nghĩ thầm có cần xui xẻo đến thế không, trước hồ sau quỷ, bề ngoài đều đội lốt người… Chưa kịp ứng đối, đối phương cư nhiên đã mở miệng: “Ngươi yên tâm. Ta là người.” Người nọ chậm rãi bước tới, ánh đuốc từ ngoài cửa ngục rọi vào khuôn mặt thanh tú trắng bệnh không chút máu của hắn, là khuôn mặt Lý Kính từng rất quen thuộc, “Nhưng nhờ ân thế tử ban tặng, ta từ lâu đã thành ma rồi.”
Nhất ngữ kinh thiên, Lý Kính đáy lòng đau đớn, xót xa khổ sở, ngổn ngang trăm mối. Bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong yết hầu, cái gì cũng nói không ra. Tình này cảnh này, hắn hẳn nên hận Thiện Hỉ tâm ngoan thủ độc hủy gia nghiệp mình, nhưng chuyện cũ quẩn quanh trắc trở, đích thực là mình có lỗi. Hắn rõ ràng có thể ngăn cản kiếp nạn cho người ta, ngăn cản khuất nhục dễ như trở bàn tay, nhưng bởi vì thiếu niên vô tri, liền cứ thế bỏ mặc không quản…
“Thiện Hỉ…” Lý Kính khản giọng, nói: “Thiện Hỉ, ta, ta cầu xin ngươi, ngươi…”
“Lý Kính, năm đó khi ngươi quay lưng đi, mặc người chà đạp ta, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?” Thiện Hỉ nặng nề thở dài, ngữ điệu đều đều bình thản, “Năm đó khi ta đau khổ cầu cứu, ngươi có từng nghĩ sẽ quay đầu nhìn lại?”
“Bao năm qua ta nhẫn nhục sống tạm bợ, không vì cái gì khác, chỉ cần hồi tưởng dáng vẻ tuyệt tình bỏ đi của ngươi đêm đó, đã đủ rồi…” Thiện Hỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lý Kính, vươn tay âu yếm vuốt ve đuôi mày thái dương hắn, nhãn thần trống rỗng mờ mịt, “Năm xưa nhà nghèo vào cung làm nô, bởi vì gặp ngươi, ta từng âm thầm may mắn, có tủi nhục, có vất vả đến đâu, cũng còn có ngươi… Đôi mắt này, chóp mũi này, bờ môi này, ta khát khao từ lâu, nhưng tự biết mình thấp hèn không bao giờ dám hy vọng xa vời… Cho nên, khi ngươi nói với ta, ngươi thích ta, ngươi không biết ta vui đến nhường nào đâu… Ta thực sự rất vui…”
Lý Kính mặc hắn động chạm, nhưng nương theo đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi ngao du trên đường nét khuôn mặt mình, tâm tự cũng dần dần trôi đi.
Đôi tám xuân xanh, niên hoa thùy thanh. Trong ký ức khôi phục, hắn cũng từng như vậy, nắm bàn tay băng lãnh ấy, trước hoa dưới trăng, đếm sao chờ nắng rạng.
Vài phần chân, vài phần giả.
Hắn có từng thực sự biết yêu, mà nỗi đau của đối phương, có phải thực sự vì động tình với hắn mà sinh ra?
Nhân thế tuế nguyệt hồng trần, ai có thể phân rõ?
“Lý Kính, hôm đó, đáng lẽ nên là ngày hạnh phúc nhất trong đời ta… Ta toàn tâm toàn ý chờ đợi… chờ đợi ngươi… Nhưng ngươi tự tay hủy hết tất cả. Lý Kính! Là ngươi hủy ta!” Thiện Hỉ thanh âm bỗng nhiên cất cao lên hẳn, bén nhọn chói tai. Lý Kính cả kinh, đảo mắt nhìn, Thiện Hỉ diện mục trở nên dữ tợn, tay dụng lực siết chặt, móng tay bấm thật sâu vào cổ Lý Kính, “Lý Kính, ngươi hủy hoại cả đời ta, cư nhiên còn có thể sống đến tiêu dao tự tại! Ngươi dựa vào cái gì!”
“Lý Kính! Ta muốn ngươi chết! Muốn ngươi chết!”
Lý Kính hô hấp gấp gáp, liều mạng gỡ tay Thiện Hỉ, muốn đẩy hắn ra. Thế nhưng, Thiện Hỉ dường như đã phát rồ, gắt gao bóp cổ Lý Kính. Hắn hai mắt mê loạn, tràn ngập thần sắc điên cuồng, oán hận nói: “Lý Kính, mười năm rồi, mười năm qua ta nằm mơ đều phải mơ đến ngày gặp lại ngươi! Còn ngươi? Ngươi có từng nghĩ tới ta không? Ngươi có không?!”
Lý Kính nghe Thiện Hỉ rít gào, trước mắt mọi thứ đã không rõ. Nhìn khuôn mặt Thiện Hỉ đang dần trở nên xa xăm, hạ quyết tâm, thôi thì thành toàn hắn vậy… Dứt khoát thành toàn hắn, tiêu trừ thù hận, biết đâu còn có thể cho phụ mẫu được an hưởng tuổi già…
“Phịch — “
Theo tiếng một vật nặng rơi xuống đất, Lý Kính đột nhiên cảm thấy lồng ngực dễ chịu đi nhiều, hít một hơi thật mạnh, hắn chống người đứng dậy, tê tâm liệt phế ho mấy tiếng, mới ngẩng đầu nhìn kỹ, chỉ thấy Thiện Hỉ bị ném ngất ở góc tường, ánh lửa như gấp nếp, sáng loáng, nhưng là đôi mắt đen thăm thẳm của Mặc Sinh.