“Ta rời bỏ hắn… Ngươi đã bắt ta rời bỏ hắn…” Lý Kính cúi đầu nhìn tiểu bạch hồ khép chặt hai mắt, trên mặt hiện lên một tia ý cười giễu cợt, “Ta đương nhiên phải buông tay.”
“Mặc Sinh, lúc đầu ta không cần ngươi, ngươi đuổi theo ta, trói buộc ta, mắng ta đánh ta, giờ ta cần ngươi, thế nhưng ngươi, lại không cần ta nữa… Nếu đã như vậy,” Lý Kính cắn chặt răng, duỗi cánh tay đưa tới, “Chúng ta nhất phách lưỡng tán!”
Hai tay nặng tựa ngàn cân, Lý Kính đau lòng khôn xiết, như bị người vô cớ xé thành hai nửa.
Thời khắc ly biệt này quả nhiên là vĩnh viễn chia ly, vô pháp gặp lại.
Nhớ người kia nhất tần nhất tiếu, nhất hỉ nhất nộ, tần tiếu vô luân, hỉ nộ vô thường.
Kể từ khi gặp mặt, hắn đã bị vờn đến quay cuồng. Đuổi qua đuổi lại.
Đến đến. Đi đi.
Rồi đột nhiên biến cố, biết làm sao cho được?
Trong miệng dần tràn ngập vị rỉ sắt.
Cổ họng tắc nghẹn, một bụng kích động chen chúc nhau trào tới đầu lưỡi, rồi thình lình đông lại.
Nơi thần thương. Nơi đoạn trường.
Nơi không có sinh cơ, đều thành con đường chết.
Lý Kính thật không biết mình lại dễ khóc như vậy, dĩ vãng thấy ai gạt lệ đều luôn khó hiểu, thậm chí chán ghét vì làm mất nhã hứng của mình.
Tầm hoan mua vui, ôn nhu trầm túy, làm sao trải nghiệm chân tình giả ý.
Đáng tiếc phàm nhân đều nếm ngũ vị đắng bùi, cho dù hắn là đường đường nam tử, kinh qua một phen tao ngộ, dường như đã chảy cạn nước mắt của cả đời.
… Lý công tử, nhân diện đào hoa, nhưng lòng dạ sắt đá…
… Lý Kính, nếu ngươi biết đau thương bằng nửa phần của ta, đương sơ sao lại đối xử ta như vậy…
Hình như nhiều năm trước, hắn cũng từng nghiêm túc với một nữ nhân, còn mua nhà muốn chung sống suốt đời với nàng. Sau đó nhân duyên ly tán, hắn đã đau khổ, thề rằng không quên, thế mà theo năm tháng, bóng hình người cũ cũng dần mơ hồ.
Thi thoảng nhớ lại, muốn nói có bao nhiêu công phu đã đổ ra?
Hắn vốn là thế tử Lý gia phong lưu lỗi lạc, tuổi trẻ tiền nhiều, gia thế hiển hách. Chuyện sau đó tự nhiên là trái ôm hồng phải ấp liễu, thê thiếp thành đàn.
Hắn cho rằng tình yêu chẳng qua chỉ có thế. Gần nhau một thời, duyên hết thì tan.
Chưa từng ngờ tới mình sẽ động tâm một lần nữa.
Càng ngoài dự liệu là, tâm thật ra đã động, lại bị vứt như giẻ rách.
Mặc Sinh, hôm nay là ngươi không cần ta.
Cho nên ta buông tay, coi như bảo hộ ngươi một lần chu toàn.
… Mặc Sinh…
Một trận đau đớn bất chợt truyền đến, Lý Kính đờ đẫn giương mắt, cư nhiên là tiểu hồ trong lòng bàn tay, không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang há mồm run run cắn ngón cái mình không buông.
Đôi mắt đen sáng ướt át dịu dàng, như ngân ngấn lệ.
Đầu ngón tay chảy ra một giọt máu.
Lý Kính không nén được cuồng hỷ, luống cuống tay chân: “Ngươi! Ngươi tỉnh! Ngươi tỉnh rồi!” Hắn chưa bao giờ vui mừng đến thế, hầu như nhảy cẫng lên, ôm chặt Mặc Sinh lăn lộn mấy vòng, “Ngươi tỉnh rồi!”
Trời cao đất xa, bao la vô hạn.
Muôn sắc đua nở, nháy mắt phồn hoa.
Bạch hồ cắn đã đời, kiệt sức nằm đó, chỉ là đôi mắt không ngừng xoay tròn nhìn Lý Kính.
Lý Kính trong lòng đau xót, hôn lên cái trán lông nhung của nó: “Ngươi đừng giận, ban nãy ta nói đùa thôi, ta hứa với ngươi, chúng ta đời đời kiếp kiếp không xa nhau nữa.”
Bạch hồ dùng mặt cọ cọ ngón tay bị thương của Lý Kính, ô ô kêu hai tiếng.
Cuối cùng nhắm mắt lại.
Lý Kính cẩn thận thăm dò hơi thở của nó, hình như là lần thứ hai lâm vào hôn mê, vội quay đầu hỏi Thượng Ỷ, “Hắn tỉnh tức là sẽ không sao nữa, đúng không?”
Chỉ thấy Thượng Ỷ sắc mặt âm trầm, ánh mắt quắp lấy Mặc Sinh hồi lâu, bỗng cong khóe môi: “Tốt, không ngờ ngươi cư nhiên thích hắn như vậy, sắp chết đến nơi cũng không muốn xa hắn, tốt, tốt lắm…” Hắn rõ ràng cười tươi như hoa, nhưng Lý Kính lại vô căn cứ sinh ra sợ hãi, theo bản năng ghì Mặc Sinh sát ngực mình, thử hỏi thêm một lần:
“Hắn… không sao nữa có đúng không?”
Thượng Ỷ thu hồi ý cười, hừ lạnh nói: “Nó chẳng qua là hồi quang phản chiếu, ta nói nó chết, nó ắt không vượt qua hôm nay!”
Lý Kính máu toàn thân thoáng chốc như vón thành cục, không khỏi cả giận nói: “Ngươi sao mà độc ác?! Hắn không phải… hắn không phải đã cùng ngươi…” Nhớ lạ chuyện hôm qua nghe thấy trong phòng Mặc Sinh, Lý Kính đỏ mặt tía tai, thế nhưng trước mắt chỉ có cọng rơm cứu mạng duy nhất, người rơi xuống nước há còn cơ hội lựa chọn. Hiện tại, chỉ Thượng Ỷ có lẽ mới có cách cứu Mặc Sinh.
Lý Kính hít sâu một hơi, “Nếu không tại ngươi… Nếu ngươi đối đãi hắn tốt hơn, hắn cũng không đến nỗi suy yếu như vậy, ngươi nhẫn tâm…”
“Thì sao nào?” Thượng Ỷ cười nhạt, tóc bị gió thổi tung che khuất nửa bên mặt, càng có vẻ yêu dị, “Trước giờ ta chưa từng ép buộc Sinh nhi.” Hắn lần thứ hai vươn tay, trầm giọng nói, “Mau giao nó cho ta.”
Lý Kính tuyệt vọng, hắn ngắm nhìn tiểu bạch hồ mê man trong lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đỉnh đầu lông nhung nhung kia, cả mặt cũng áp sát, ôn nhu nói, “Đã hết cứu, thì đành chịu vậy… Ngày cuối cùng này, nếu hắn không muốn xa ta, ta nhất định phải ở bên hắn.”
“Ngươi thật sự không chịu giao Sinh nhi cho ta mang về hồ hương?” Thượng Ỷ tiến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống.
Quanh thân hắn tản ra hàn khí thấu xương, sắc mặt trắng đến trong suốt.
Hầu như có thể nhìn thấy mạch máu xanh tím.
“Phải!” Lý Kính ngông cuồng đứng lên, lại liên tục thoái lui, như gặp đại địch, “Hắn cũng đã…” Nỗ lực ngăn nước mắt, “Ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không giao hắn cho ngươi.”
Ngoài dự liệu của Lý Kính, Thượng Ỷ vẫn chưa có động tĩnh, mà là ngưng thần một lát, tư thái cao thâm khó dò.
Nên biết Lý Kính cho dù bản tính hời hợt, lúc này mọi sự rõ ràng, đằng nào cũng chết, hắn thà liều mạng còn hơn hết lần này tới lần khác tan nát cõi lòng. Hắn hiên ngang định đi, sau lưng bỗng nhiên khoan thai truyền đến một câu, “Cũng không hẳn hoàn toàn không có đường sống…”
Lý Kính cương lại tại chỗ, trừng to hai mắt quay đầu, “Ngươi! Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói, cũng không hẳn hoàn toàn hết cách cứu.” Nắng gắt dữ dội, Thượng Ỷ cả người như sắp hòa tan vào biển dương quang rực rỡ vô tận kia, “Nhưng phải xem ngươi lựa chọn thế nào.”
Lý Kính bất chấp lo sợ, tiến lên vài bước, kinh hỉ nói: “Chỉ cần có thể cứu hắn, chuyện gì ta cũng nguyện ý!”
“Không, phương pháp không ở ngươi.” Thượng Ỷ xoay người, đưa lưng về phía Lý Kính, “Mà là xem ngươi muốn chọn sinh mệnh của hắn, hay ký ức của hắn.”
“Có ý gì?”
“Mị hồ trong cơ thể đều có một viên nội đan, dựa vào nó, mới có thể hóa thành hình người, biến huyễn pháp thuật, thậm chí sở hữu thất tình lục dục hỉ nộ ái ố của con người. Đó vốn là nơi chứa nguyên thần tu luyện.” Thượng Ỷ thanh âm phiêu phiêu mềm mại, như phạm âm lả lướt tận cửu thiên, “Nội đan theo mị hồ nhiều năm, hấp thụ linh khí trong thiên địa, không khác gì tiên dược cứu mạng. Hiện tại chỉ cần hủy nó, linh khí tích lũy qua tháng ngày sẽ chảy lan toàn thân, Sinh nhi có thể giữ lại tính mệnh.”
“Thế nhưng, không có nội đan, từ nay về sau nó chỉ có thể làm một con bạch hồ bình thường, không thể thành người nữa.”
“Nó sẽ quên ngươi, quên luôn mọi chuyện quá khứ.”
Thượng Ỷ chợt quay đầu lại, trong mắt bắn ra tinh quang khiếp người, “Một con súc sinh, hồ hương còn không chứa chấp, ngươi vẫn nguyện ý bầu bạn nó suốt đời sao?”
Lý Kính ngẩn người một lúc, lập tức thư thái cười nói, “Sao lại không nguyện ý? Ta đã nói qua, có thể cứu hắn, bất luận thế nào, ta cũng nguyện ý.” Hắn thương tiếc vuốt ve tiểu bạch hồ, “Ngay cả khi chỉ là một con súc vật, hắn, cũng là Mặc Sinh.”
Hắn là Mặc Sinh.
Mặc kệ thành cái gì, hắn vẫn là Mặc Sinh.
Mặc Sinh duy nhất trong thiên hạ.
Thượng Ỷ nghe vậy, sắc mặt biến vài hồi, liền khôi phục bình tĩnh, phảng phất cùng với kẻ dữ tợn đáng sợ ban nãy là hai người khác nhau, “Vậy ngươi giao nó cho ta, ta giúp nó lấy nội đan ra.”
Lý Kính thầm nghĩ hắn chắc sẽ không đến mức lật lọng, tuy do dự, vẫn đưa Mặc Sinh qua.
Thượng Ỷ nhìn Mặc Sinh cuộn mình trong tay thật lâu, như bị ngưng đọng. Sau đó hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài bên tai Mặc Sinh: “… Xem ra quả thực kiếp số đã định… Vô luận luân hồi bao nhiêu lần, phục sinh bao nhiêu lần, ngươi vẫn hết lần này tới lần khác cô phụ ta… Yến Lăng…”
Bàn tay bỗng nhiên nhấc ngược, thân thể Mặc Sinh tức khắc treo giữa không trung, bị một quầng lam quang nhu hòa chặt chẽ bao phủ.
Dường như phải chịu thống khổ cực độ, bạch hồ nhất thời bén nhọn kêu to, không ngừng vùng vẫy.
Lý Kính lòng đau như cắt, nhưng không biết cái gọi là lấy đan của Thượng Ỷ cần trải qua chuyện gì, gần không được xa cũng không được, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Toàn thân đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Thời gian trôi qua, lam quang càng trở nên cường liệt, dần dần không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia nữa.
Bên trong quầng sáng truyền ra tiếng kêu ô yết thê lương, nhưng sau đó càng lúc càng yếu ớt.
Không rõ có phải là ảo giác, Lý Kính một mực cảm thấy đôi mắt linh động của bạch hồ thủy chung luôn nhìn về phía mình.
Thiên ngôn vạn ngữ, ai uyển thành thương.
… Đừng mà… Lý Kính, ta không muốn quên ngươi… Ta thà chết… Ta thà chết…
Lý Kính siết chặt nắm tay.
Nước mắt bất tri bất giác lại tuôn chảy.
… Không, Mặc Sinh… không được… Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết… Ta tuyệt đối không thể nhìn ngươi chết…
Quên ta cũng được. Chỉ cần ngươi còn sống.
Ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi.
“Mặc Sinh, lúc đầu ta không cần ngươi, ngươi đuổi theo ta, trói buộc ta, mắng ta đánh ta, giờ ta cần ngươi, thế nhưng ngươi, lại không cần ta nữa… Nếu đã như vậy,” Lý Kính cắn chặt răng, duỗi cánh tay đưa tới, “Chúng ta nhất phách lưỡng tán!”
Hai tay nặng tựa ngàn cân, Lý Kính đau lòng khôn xiết, như bị người vô cớ xé thành hai nửa.
Thời khắc ly biệt này quả nhiên là vĩnh viễn chia ly, vô pháp gặp lại.
Nhớ người kia nhất tần nhất tiếu, nhất hỉ nhất nộ, tần tiếu vô luân, hỉ nộ vô thường.
Kể từ khi gặp mặt, hắn đã bị vờn đến quay cuồng. Đuổi qua đuổi lại.
Đến đến. Đi đi.
Rồi đột nhiên biến cố, biết làm sao cho được?
Trong miệng dần tràn ngập vị rỉ sắt.
Cổ họng tắc nghẹn, một bụng kích động chen chúc nhau trào tới đầu lưỡi, rồi thình lình đông lại.
Nơi thần thương. Nơi đoạn trường.
Nơi không có sinh cơ, đều thành con đường chết.
Lý Kính thật không biết mình lại dễ khóc như vậy, dĩ vãng thấy ai gạt lệ đều luôn khó hiểu, thậm chí chán ghét vì làm mất nhã hứng của mình.
Tầm hoan mua vui, ôn nhu trầm túy, làm sao trải nghiệm chân tình giả ý.
Đáng tiếc phàm nhân đều nếm ngũ vị đắng bùi, cho dù hắn là đường đường nam tử, kinh qua một phen tao ngộ, dường như đã chảy cạn nước mắt của cả đời.
… Lý công tử, nhân diện đào hoa, nhưng lòng dạ sắt đá…
… Lý Kính, nếu ngươi biết đau thương bằng nửa phần của ta, đương sơ sao lại đối xử ta như vậy…
Hình như nhiều năm trước, hắn cũng từng nghiêm túc với một nữ nhân, còn mua nhà muốn chung sống suốt đời với nàng. Sau đó nhân duyên ly tán, hắn đã đau khổ, thề rằng không quên, thế mà theo năm tháng, bóng hình người cũ cũng dần mơ hồ.
Thi thoảng nhớ lại, muốn nói có bao nhiêu công phu đã đổ ra?
Hắn vốn là thế tử Lý gia phong lưu lỗi lạc, tuổi trẻ tiền nhiều, gia thế hiển hách. Chuyện sau đó tự nhiên là trái ôm hồng phải ấp liễu, thê thiếp thành đàn.
Hắn cho rằng tình yêu chẳng qua chỉ có thế. Gần nhau một thời, duyên hết thì tan.
Chưa từng ngờ tới mình sẽ động tâm một lần nữa.
Càng ngoài dự liệu là, tâm thật ra đã động, lại bị vứt như giẻ rách.
Mặc Sinh, hôm nay là ngươi không cần ta.
Cho nên ta buông tay, coi như bảo hộ ngươi một lần chu toàn.
… Mặc Sinh…
Một trận đau đớn bất chợt truyền đến, Lý Kính đờ đẫn giương mắt, cư nhiên là tiểu hồ trong lòng bàn tay, không biết tỉnh lại từ lúc nào, đang há mồm run run cắn ngón cái mình không buông.
Đôi mắt đen sáng ướt át dịu dàng, như ngân ngấn lệ.
Đầu ngón tay chảy ra một giọt máu.
Lý Kính không nén được cuồng hỷ, luống cuống tay chân: “Ngươi! Ngươi tỉnh! Ngươi tỉnh rồi!” Hắn chưa bao giờ vui mừng đến thế, hầu như nhảy cẫng lên, ôm chặt Mặc Sinh lăn lộn mấy vòng, “Ngươi tỉnh rồi!”
Trời cao đất xa, bao la vô hạn.
Muôn sắc đua nở, nháy mắt phồn hoa.
Bạch hồ cắn đã đời, kiệt sức nằm đó, chỉ là đôi mắt không ngừng xoay tròn nhìn Lý Kính.
Lý Kính trong lòng đau xót, hôn lên cái trán lông nhung của nó: “Ngươi đừng giận, ban nãy ta nói đùa thôi, ta hứa với ngươi, chúng ta đời đời kiếp kiếp không xa nhau nữa.”
Bạch hồ dùng mặt cọ cọ ngón tay bị thương của Lý Kính, ô ô kêu hai tiếng.
Cuối cùng nhắm mắt lại.
Lý Kính cẩn thận thăm dò hơi thở của nó, hình như là lần thứ hai lâm vào hôn mê, vội quay đầu hỏi Thượng Ỷ, “Hắn tỉnh tức là sẽ không sao nữa, đúng không?”
Chỉ thấy Thượng Ỷ sắc mặt âm trầm, ánh mắt quắp lấy Mặc Sinh hồi lâu, bỗng cong khóe môi: “Tốt, không ngờ ngươi cư nhiên thích hắn như vậy, sắp chết đến nơi cũng không muốn xa hắn, tốt, tốt lắm…” Hắn rõ ràng cười tươi như hoa, nhưng Lý Kính lại vô căn cứ sinh ra sợ hãi, theo bản năng ghì Mặc Sinh sát ngực mình, thử hỏi thêm một lần:
“Hắn… không sao nữa có đúng không?”
Thượng Ỷ thu hồi ý cười, hừ lạnh nói: “Nó chẳng qua là hồi quang phản chiếu, ta nói nó chết, nó ắt không vượt qua hôm nay!”
Lý Kính máu toàn thân thoáng chốc như vón thành cục, không khỏi cả giận nói: “Ngươi sao mà độc ác?! Hắn không phải… hắn không phải đã cùng ngươi…” Nhớ lạ chuyện hôm qua nghe thấy trong phòng Mặc Sinh, Lý Kính đỏ mặt tía tai, thế nhưng trước mắt chỉ có cọng rơm cứu mạng duy nhất, người rơi xuống nước há còn cơ hội lựa chọn. Hiện tại, chỉ Thượng Ỷ có lẽ mới có cách cứu Mặc Sinh.
Lý Kính hít sâu một hơi, “Nếu không tại ngươi… Nếu ngươi đối đãi hắn tốt hơn, hắn cũng không đến nỗi suy yếu như vậy, ngươi nhẫn tâm…”
“Thì sao nào?” Thượng Ỷ cười nhạt, tóc bị gió thổi tung che khuất nửa bên mặt, càng có vẻ yêu dị, “Trước giờ ta chưa từng ép buộc Sinh nhi.” Hắn lần thứ hai vươn tay, trầm giọng nói, “Mau giao nó cho ta.”
Lý Kính tuyệt vọng, hắn ngắm nhìn tiểu bạch hồ mê man trong lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đỉnh đầu lông nhung nhung kia, cả mặt cũng áp sát, ôn nhu nói, “Đã hết cứu, thì đành chịu vậy… Ngày cuối cùng này, nếu hắn không muốn xa ta, ta nhất định phải ở bên hắn.”
“Ngươi thật sự không chịu giao Sinh nhi cho ta mang về hồ hương?” Thượng Ỷ tiến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống.
Quanh thân hắn tản ra hàn khí thấu xương, sắc mặt trắng đến trong suốt.
Hầu như có thể nhìn thấy mạch máu xanh tím.
“Phải!” Lý Kính ngông cuồng đứng lên, lại liên tục thoái lui, như gặp đại địch, “Hắn cũng đã…” Nỗ lực ngăn nước mắt, “Ngươi có giết ta, ta cũng sẽ không giao hắn cho ngươi.”
Ngoài dự liệu của Lý Kính, Thượng Ỷ vẫn chưa có động tĩnh, mà là ngưng thần một lát, tư thái cao thâm khó dò.
Nên biết Lý Kính cho dù bản tính hời hợt, lúc này mọi sự rõ ràng, đằng nào cũng chết, hắn thà liều mạng còn hơn hết lần này tới lần khác tan nát cõi lòng. Hắn hiên ngang định đi, sau lưng bỗng nhiên khoan thai truyền đến một câu, “Cũng không hẳn hoàn toàn không có đường sống…”
Lý Kính cương lại tại chỗ, trừng to hai mắt quay đầu, “Ngươi! Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói, cũng không hẳn hoàn toàn hết cách cứu.” Nắng gắt dữ dội, Thượng Ỷ cả người như sắp hòa tan vào biển dương quang rực rỡ vô tận kia, “Nhưng phải xem ngươi lựa chọn thế nào.”
Lý Kính bất chấp lo sợ, tiến lên vài bước, kinh hỉ nói: “Chỉ cần có thể cứu hắn, chuyện gì ta cũng nguyện ý!”
“Không, phương pháp không ở ngươi.” Thượng Ỷ xoay người, đưa lưng về phía Lý Kính, “Mà là xem ngươi muốn chọn sinh mệnh của hắn, hay ký ức của hắn.”
“Có ý gì?”
“Mị hồ trong cơ thể đều có một viên nội đan, dựa vào nó, mới có thể hóa thành hình người, biến huyễn pháp thuật, thậm chí sở hữu thất tình lục dục hỉ nộ ái ố của con người. Đó vốn là nơi chứa nguyên thần tu luyện.” Thượng Ỷ thanh âm phiêu phiêu mềm mại, như phạm âm lả lướt tận cửu thiên, “Nội đan theo mị hồ nhiều năm, hấp thụ linh khí trong thiên địa, không khác gì tiên dược cứu mạng. Hiện tại chỉ cần hủy nó, linh khí tích lũy qua tháng ngày sẽ chảy lan toàn thân, Sinh nhi có thể giữ lại tính mệnh.”
“Thế nhưng, không có nội đan, từ nay về sau nó chỉ có thể làm một con bạch hồ bình thường, không thể thành người nữa.”
“Nó sẽ quên ngươi, quên luôn mọi chuyện quá khứ.”
Thượng Ỷ chợt quay đầu lại, trong mắt bắn ra tinh quang khiếp người, “Một con súc sinh, hồ hương còn không chứa chấp, ngươi vẫn nguyện ý bầu bạn nó suốt đời sao?”
Lý Kính ngẩn người một lúc, lập tức thư thái cười nói, “Sao lại không nguyện ý? Ta đã nói qua, có thể cứu hắn, bất luận thế nào, ta cũng nguyện ý.” Hắn thương tiếc vuốt ve tiểu bạch hồ, “Ngay cả khi chỉ là một con súc vật, hắn, cũng là Mặc Sinh.”
Hắn là Mặc Sinh.
Mặc kệ thành cái gì, hắn vẫn là Mặc Sinh.
Mặc Sinh duy nhất trong thiên hạ.
Thượng Ỷ nghe vậy, sắc mặt biến vài hồi, liền khôi phục bình tĩnh, phảng phất cùng với kẻ dữ tợn đáng sợ ban nãy là hai người khác nhau, “Vậy ngươi giao nó cho ta, ta giúp nó lấy nội đan ra.”
Lý Kính thầm nghĩ hắn chắc sẽ không đến mức lật lọng, tuy do dự, vẫn đưa Mặc Sinh qua.
Thượng Ỷ nhìn Mặc Sinh cuộn mình trong tay thật lâu, như bị ngưng đọng. Sau đó hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài bên tai Mặc Sinh: “… Xem ra quả thực kiếp số đã định… Vô luận luân hồi bao nhiêu lần, phục sinh bao nhiêu lần, ngươi vẫn hết lần này tới lần khác cô phụ ta… Yến Lăng…”
Bàn tay bỗng nhiên nhấc ngược, thân thể Mặc Sinh tức khắc treo giữa không trung, bị một quầng lam quang nhu hòa chặt chẽ bao phủ.
Dường như phải chịu thống khổ cực độ, bạch hồ nhất thời bén nhọn kêu to, không ngừng vùng vẫy.
Lý Kính lòng đau như cắt, nhưng không biết cái gọi là lấy đan của Thượng Ỷ cần trải qua chuyện gì, gần không được xa cũng không được, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Toàn thân đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Thời gian trôi qua, lam quang càng trở nên cường liệt, dần dần không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia nữa.
Bên trong quầng sáng truyền ra tiếng kêu ô yết thê lương, nhưng sau đó càng lúc càng yếu ớt.
Không rõ có phải là ảo giác, Lý Kính một mực cảm thấy đôi mắt linh động của bạch hồ thủy chung luôn nhìn về phía mình.
Thiên ngôn vạn ngữ, ai uyển thành thương.
… Đừng mà… Lý Kính, ta không muốn quên ngươi… Ta thà chết… Ta thà chết…
Lý Kính siết chặt nắm tay.
Nước mắt bất tri bất giác lại tuôn chảy.
… Không, Mặc Sinh… không được… Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết… Ta tuyệt đối không thể nhìn ngươi chết…
Quên ta cũng được. Chỉ cần ngươi còn sống.
Ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi.