Châu Lạc Thanh đặt điện thoại xuống giường, khuôn mặt phụng phịu, hơn dỗi Mặc Thiệu Viễn ra mặt.
Anh kê sát mặt mình vào mặt cô, hôn thỏa thích vài cái đầy sự thỏa mãn.
- Anh lỡ tay mà.
- Đau em lắm đó.
- Ừ, xin lỗi.
Mặc Thiệu Viễn lười biếng bây giờ càng lười biếng hơn.
Bàn tay mò mẫn khắp cơ thể, Lạc Thanh nhồn nhột uốn éo, miệng cười khúc khích bắt bàn tay nóng rực, làm loạn của anh lại.
- Đừng sờ nữa.
- Lạc Thanh, nếu bây giờ anh không là tổng giám đốc Mặc Thị, anh chỉ là một nhân viên bình thường, liệu em có vì ba mẹ em mà lần nữa rời bỏ anh không?
- Không, em vốn dĩ không cần những thứ đó.
Mặc Thiệu Viễn khẽ cười hài lòng, hôn thêm vài cái vào mặt cô, ngồi thẳng dậy xuống giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Châu Lạc Thanh cầm lấy điện thoại xem tin tức, hình ảnh của anh lan rộng khắp nơi chỉ sau một đêm.
Đặt điện thoại xuống giường ngẫm nghĩ, đêm qua nghe anh tâm sự, cô cảm thấy cuộc đời của anh thật giống trong phim ngôn tình cô hay xem.
Mặc gia?
Khuôn mặt của Châu Lạc Thanh thoáng chốc đã đượm buồn, tuy mẹ anh đã mất nhưng còn ba anh và bà nội.
Dù cô và Hàn Quân Thụy chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng liệu Mặc gia có chấp nhận cô không khi cả thế giới điều biết cô từng là vợ của Hàn Quân Thụy.
Liệu anh và cô có vượt qua những định kiến xã hội hay không?
- Hazz, chán quá đi mất.
Vùi khuôn mặt buồn bã vào gối, Châu Lạc Thanh chẳng biết phải làm gì, thôi thì cứ mặc cho số phận an bài.
Mặc Thiệu Viễn mặc một chiếc quần ngắn đi ra, nhìn con mèo lười biếng cuộn tròn trong chăn, anh không nhịn được vui vẻ lên tiếng:
- Anh pha nước tắm cho em rồi, đi nổi không hay là anh bế?
- Em đi được, anh đi làm đi.
Quần áo tối qua em đã chuẩn bị sẵn để trong phòng tắm.
- Anh làm bữa sáng.
Châu Lạc Thanh gật đầu, Mặc Thiệu Viễn bước ra khỏi phòng làm bữa sáng.
Ánh mắt của cô va phải chiếc kẹp tóc, hôm qua anh đã kẹp lên tóc cô, nhưng sau một đêm lăn lộn thì đã rớt ra giường.
Nhìn chiếc kẹp méo mó, cô dám khẳng định anh đã từng dùng lực với nó...!hazz chắc lúc anh rất đau lòng và tức giận.
Hơn phút sau, Châu Lạc Thanh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy anh cậm cụi làm buổi sáng trong bếp, cô tiến lại gần ôm lấy eo anh từ phía sau, dụi mặt vào lưng anh nũng nịu nói:
- Hạnh phúc quá!
Mặc Thiệu Viễn nhếch mép, mặc kệ cô gái phía sau dụ dỗ mà chuyên tâm làm buổi sáng đầy đủ chất dinh dưỡng.
Sáng bồi bổ, tối hành ngất lên ngất xuống trên giường! haha
- Lại ghế ngồi đi.
- Vâng.
Thức ăn được Mặc Thiệu Viễn dọn ra, mùi thơm lừng lên khắp gian bếp.
Cả hai vui vẻ hạnh phúc ngồi ăn, như một cặp vợ chồng mới cưới, nhưng đâu biết rằng bão giông đang chờ ở phía trước!
- ---------------
tuần sau.
Một tuần nghĩ việc để chăm sóc cho ông Châu và giúp ông giải quyết một số vấn đề của tập đoàn thì hôm nay Châu Lạc Thanh chính thức đi làm lại.
Hôm nay tập đoàn được một phen xôn xao bàn tán khi cô và Mặc Thiệu Viễn chung xe đến đây, anh còn công khai thân mật ôm cô trước mặt mọi người.
Chấn động hơn, cô còn chuyển lên làm thư ký đặc biệt cho anh.
- Không phải tổng giám đốc sắp đính hôn với Lý tiểu thư hay sao? Sao bây giờ lại thân mật với trưởng phòng Châu như vậy?
Một nhân viên nói.
- Trưởng phòng Châu gì chứ, là thư ký Châu.
Cũng ngộ nghĩnh thật, trên đời này nhiều kẻ mặt dày không có liêm sỉ, đã qua một đời chồng còn quyến rũ Mặc tổng, đúng là thể loại không biết xấu hổ.
- Châu tiểu thư của Châu gia đó, bởi ba mẹ ly hôn nên không ai dạy bảo, bây giờ giật chồng của người khác.
- Đúng vậy, thật tội nghiệp cho Lý tiểu thư!
Ở Lý gia.
- Châu Lạc Thanh, mày dám cướp Thiệu Viễn từ tay tao sao con điếm!
Lý Thục Di điên loạn cầm lấy bình hoa quăng thẳng xuống nền, ánh mắt câm tức khi người của cô vừa gọi đến báo cáo.
Nhìn những mảnh vụn dưới nền, đôi mắt híp sâu, cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Tư Khiết.
Lý Tư Khiết nghe xong cũng vài phần lo lắng, sống chung với Mặc Thiệu Viễn hơn năm năm, ít nhiều gì bà cũng hiểu tính cách của anh.
[- Được, cô đã có cách.
]
Lý Thục Di khẽ cười nguy hiểm, khuôn mặt, ánh mắt hiện lên phần trăm đắc thắng.
Chỉ cần Lý Tư Khiết ra tay, cô không sợ mình không làm được nhị thiếu phu nhân.
Bà Nghiêm Du bà còn tống ra khỏi Mặc gia được thì Châu Lạc Thanh đã là gì.
Ở Mặc gia.
Lý Tư Khiết đặt điện thoại xuống bàn, cả người tập trung suy nghĩ, đôi mắt trầm lặng, trong lòng ngấm ngầm một kế hoạch.
Lúc này, bà nội Mặc và Sở Kiều Ân từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa hỏi cô.
- Kiều Ân à, Đình Kiên đi công tác khi nào về? Sao cháu không đi theo nó, vợ chồng còn trẻ xa nhau lâu quá không tốt đâu cháu!
- Dạ, ngày mai anh ấy về rồi ạ.
Cháu đi theo chỉ phiền anh ấy.
- Phiền gì chứ, sẵn tiện hâm nóng tình cảm.
Bà nội Mặc mỉm cười, vỗ vỗ vào bàn tay của Kiều Ân.
Tuy cô không sinh cháu cho Mặc gia, nhưng bà rất thương vì tính tình ngoan ngoãn lại dịu dàng.
- Mẹ à, con có chút chuyện muốn nói với mẹ, có liên quan đến Thiệu Viễn.
Lý Tư Khiết lên tiếng.
Bà nội Mặc hơi khựng bước chân, đôi mắt già nua nhưng sắc bén nhìn Lý Tư Khiết, sau đó gật đầu rồi cùng Kiều Ân đi lại sofa ngồi xuống.
- Có chuyện gì?
- Bạn gái của Thiệu Viễn chính là tiểu thư Châu gia, Châu Lạc Thanh.
- Vậy thì sao?
Bà nội Mặc chán ghét hỏi lại.
- Mẹ, cô ta đã qua một đời chồng.
Thiệu Viễn lấy cô ta chẳng khác nào đem mặt mũi của Mặc gia vứt xuống bùn.
Cả người của bà nội Mặc lắng động, khuôn mặt hơi nhăn.
Tuy bà từng nói rằng sẽ tôn trọng quyết định của anh, nhưng chuyện này nằm ngoài suy nghĩ của bà.
Bà cứ nghĩ anh quen một cô gái tầm thường, không môn đăng hộ đối lo sợ bà không đồng ý, nhưng đã qua một đời chồng? Cái này...! không ổn thật!
- Con lúc nào cũng muốn tốt cho Thiệu Viễn, nhưng mọi người đâu hiểu cứ nghĩ xấu cho con.
- Cô chắc chắn chứ?
Bà nội Mặc nghiêm nghị hỏi.
- Chắc chắn, nếu mẹ không tin có thể cho người lên tập đoàn, bây giờ tập đoàn đã đồn ầm lên...Thiệu Viễn thật là thiếu suy nghĩ!
Lý Tư Khiết nhếch mép cười trộm, bà biết ngay bà già khó tính này không bao giờ chấp nhận.
Ai đời Mặc gia tiếng tâm lừng lẫy lại chấp nhận một đứa cháu dâu đã qua một đời chồng.
Quả là nực cười mà!.