- Anh muốn hôn chào buổi sáng.
...
- Anh hứa, kiếp này hay kiếp sau sau nữa chúng ta mãi mãi bên nhau
...
- Nếu có người hỏi anh cần gì nhất, anh sẽ trả lời rằng anh cần em nhất!
...
- Em yêu, chúng ta kết hôn đi.
...
- Anh yêu em, rất yêu em, vợ à!
...
- Vợ anh lúc nào chả xinh.
...
- Vợ à!
- Chồng à!
Châu Lạc Thanh mở mắt, bật dậy hét toáng lên khi bên tai cô vang vọng những câu nói của Mặc Thiệu Viễn khi trước từng nói.
Đôi mắt đỏ au lảo đảo khắp nơi hoảng loạn tìm chồng.
Khuôn mặt xanh xao yếu ớt, đôi môi tái nhợt chẳng còn sức sống khi hiện thực quá cay đắng.
- Lạc Thanh, cậu tỉnh rồi, may quá!
Trình Ngữ Lam hay tin liền bắt Mộ Duật Hành đưa đến bệnh viện.
Lúc đến đây thì cô hay tin Mặc Thiệu Viễn đã qua đời, Châu Lạc Thanh thì ngất xỉu được bác sĩ cấp cứu.
Đúng là bị kịch!
Thật thương cho số phận của Lạc Thanh, hạnh phúc chẳng được bao lâu!
- Ngữ Lam, chồng mình đâu rồi? Cậu hãy nói là chồng mình vẫn còn sống đi, anh ấy đi công việc chưa về, một lát sẽ về ngay với mình...!Ngữ Lam...! mình xin cậu hãy nói như vậy....!hức...!hức...
Châu Lạc Thành òa khóc nức nở trong vòng tay của Trình Ngữ Lam.
Ngữ Lam chỉ biết ôm cô an ủi, ngoài ra Ngữ Lam cũng chẳng biết làm gì để san sẻ nỗi đau mất chồng với cô.
Thiệu Viễn mất rồi, tình yêu của cô mất rồi!
Cô vì anh mà cố gắng tiếp tục sống, vậy bây giờ anh mất rồi cô còn sống trên đời này nữa để làm gì?
Cô chỉ muốn theo anh!
Anh từng nói rằng: Anh đi đâu, đem em theo đó Vậy bây giờ anh làm ơn hãy đưa cô đi, cô không thể sống một mình lẻ loi khi đã mãi mãi mất anh.
Nghiêm Hi và bà Nghiêm ngồi bên cạnh cũng không cầm được nước mắt.
Họ đau khổ, chua xót thay cho số phận của cả hai.
Xa cách hơn sáu năm, hạnh phúc không được sáu tháng, vậy mà bây giờ Mặc Thiệu Viễn đã...
- Em đừng quá xúc động Lạc Thanh, hãy nghĩ cho đứa bé trong bụng.
Ầm...
Câu nói của Nghiêm Hi làm đầu óc của Châu Lạc Thanh choáng váng, nổ tung, ngưng lại tiếng nấc nghẹn, chỉ có nước mắt là lã chã khôn cầm.
- Chị, chị vừa nói gì? Đứa bé trong bụng ai?
Châu Lạc Thanh xoay người bấu víu bàn tay của Nghiêm Hi.
Khuôn mặt và ánh mắt mong chờ Nghiêm Hi trả lời.
- Em đang mang thai gần một tháng, Lạc Thanh, em phải mạnh mẽ để còn bảo vệ cốt nhục của Thiệu Viễn.
- Đúng rồi đó Lạc Thanh.
Đứa bé hơi yếu, cậu đừng kích động.
Trình Ngữ Lam vuốt vuốt lưng cô an ủi.
Lúc này bảo Lạc Thanh đừng buồn thì chắc chắn là không được, nhưng chí ít đừng quá kích động nếu không đứa bé e là khó giữ.
Đã mất chồng, nếu còn mất con...!chắc chắn Lạc Thanh không gắng gượng nổi!
Nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống, Châu Lạc Thanh đặt tay lên bụng mình xoa nhẹ.
Trong bụng của cô có con của Thiệu Viễn ư?
Anh ấy biết mình được làm ba liệu có vui không?
Chắc chắn là anh ấy rất vui!
- Hức...!hức...!Thiệu Viễn...!sao anh lại bỏ rơi em và con...Hai mẹ con em phải sống làm sao đây nếu không có anh...Không phải anh từng nói sẽ chăm sóc khi em mang thai sao, không phải anh từng nói sẽ chăm con giúp em sao...!anh không được vô trách nhiệm...!hức...
Khung cảnh trước mắt khiến ai cũng đau lòng, xót dạ.
Châu Lạc Thanh là một cô gái mạnh mẽ đương đầu với cuộc sống, nhưng cô yếu đuối trong chuyện tình cảm.
Cả hai yêu nhau hơn một năm, xa nhau hơn sáu năm, quay về hạnh phúc bên nhau hơn ba tháng, kết hôn chưa được một tháng thì cô Mặc Thiệu Viễn đã âm dương cách biệt.
Bi kịch này, biến cố này làm sao cô vượt qua nổi đây.
Nhưng thật may anh tặng cho cô đứa bé này, cứu vớt lấy cô giữa lúc cô chìm ngập trong bóng tối, nó là tia hy vọng cuối cùng để cô bám víu, nương tựa sau này.
- Lạc Thanh, con nghỉ ngơi cho tốt.
Thiệu Viễn biết con suy sụp, gục ngã thì sẽ rất lo lắng.
Còn về vụ tai nạn của Thiệu Viễn đã có Vũ Chấn và cậu của con lo, Nghiêm gia chắc chắn sẽ không để cho người đó ung dung tự tại bên ngoài.
Bà Nghiêm lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, bà nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình như một người mẹ.
Và điều đó làm cô tủi thân càng tủi thân hơn.
Lúc này điện thoại của Nghiêm Hi có người gọi đến, cô lặng lẽ bước ra ngoài.
- Em nghe đây anh hai.
- [...!]
- [ Thế à, em và mẹ sẽ chăm sóc cho Lạc Thanh.
À, anh hai, Lạc Thanh có thai rồi, gần một tháng.
]
- [...]
- Vâng, em biết rồi.
Nghiêm Hi thở dài cúp máy, đôi mắt phủ lên một màu bi ai sầu thảm.
Bên trong phòng, Châu Lạc Thanh sau khi nghe lời động viên của bà Nghiêm thì không còn kích động, chịu nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng nước mắt của cô cứ lần lượt rỉ xuống, bàn tay cô nắm chặt grap giường, đôi mắt long lanh uất hận quyết tâm mạnh mẽ để trả thù cho chồng.
Có thể chia tay khi không còn yêu, trái tim không còn chung nhịp đập.
Nhưng xin đừng đang yêu nhau thắm thiết mà lại âm dương cách biệt, như vậy rất tàn nhẫn!
Nhưng cuộc sống nó vốn dĩ tàn nhẫn như vậy!
Sinh lão bệnh tử là quy luật của đời người.
..
Ông Mặc hiện tại không thể về để lo tang sự cho Mặc Thiệu Viễn mà nhờ Nghiêm gia thay ông làm việc đó.
Lý do là vì bà nội Mặc đang trong phòng cấp cứu sau khi nghe tin cháu trai bà thương yêu, đặt hết niềm tin vừa qua đời.
Trong một buổi tối Mặc gia tiếp nhận nhiều tin dữ.
Đầu óc của ông Mặc bây giờ mù mịt, rối bời muốn lú lẫn.
Sự thật mất con ông còn chưa chấp nhận được, vậy mà bây giờ mẹ ông còn đang cấp cứu.
- Ba đừng quá đau buồn, bà không sao đâu ạ.
Mặc gia sau này con sẽ cố gắng gánh vác.
- Con trai chúng ta nói phải, ông như vậy thì làm sao chăm sóc được cho mẹ.
Mặc Đình Kiên ôm ông an ủi, Lý Tư Khiết đứng bên cạnh cũng phụ họa nói thêm.
Trái ngược với sự đau buồn của ông Mặc, hai mẹ con vui như nhặt được kho báu.
Phải, hai mẹ con bà đã nhặt được kho báu.
Mặc Thiệu Viễn mất rồi thì tài sản, cổ phần Mặc Thị tất cả đều là của hai mẹ con bà.
Nhưng đó chỉ là hai mẹ con bà nghĩ!.