Châu Lạc Thanh từng bước chân run run đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy Mặc Thiệu Viễn nằm im lìm trên giường cô vừa vui vừa đau lòng, cảm giác lẫn lộn chẳng biết làm sao.
Bước tới gần, Lạc Thanh vui đến bật khóc khi nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị có phần nhợt nhạt của anh.
Chồng cô vẫn còn sống, không yên giấc dưới nấm mồ lạnh lẽo đơn độc kia!
- Chồng à, là vợ đây...!em sợ lắm, em sợ chồng sẽ bỏ em!
Ngồi xuống ghế nắm lấy tay anh khê vào khuôn mặt đang tèm lem của mình, Lạc Thanh vừa khóc vừa nói trong thật sự rất đáng thương.
Mấy hôm nay cô như người mất linh hồn, thơ thẩn ngồi khóc một mình.
Để mạnh mẽ như sáng nay, cô đã dùng hết sức lực còn lại cộng thêm lòng hận thù mới có thể gượng dậy.
- Chồng, em mang thai rồi...!Anh không thể làm em mang thai rồi nằm đây được.
Anh mau tỉnh lại được không? Anh hứa với em những gì, anh không được nuốt lời đâu đó...!hức...
Trả lời với câu nói của cô chỉ là tiếng máy tít tít vang đều đều bên tai, hai mắt của Mặc Thiệu Viễn vẫn nhắm nghiền, chưa thể tỉnh dậy.
Mọi người đứng bên ngoài nhìn vào ai ai cũng xúc động không thôi.
Vừa cảm động về một mối tình đẹp, vừa thương xót cho số phận trắc trở của cả hai.
- Chồng, anh sờ con của chúng ta đi...híc
Châu Lạc Thanh áp bàn tay to lớn của anh vào chiếc bụng phẳng lì của mình xoa xoa.
Ngón tay bên kia của Mặc Thiệu Viễn liền nhúc nhích cử động, chân mày của anh khẽ nhíu nhẹ, nhưng vì quá xúc động nên cô hoàn toàn không nhận ra.
...
Hơn một giờ đồng hồ ở bên trong với anh, Châu Lạc Thanh được Nghiêm Hi dìu ra.
Ngồi xuống ghế, cô vẫn còn sụt sịt, thút thít mãi.
Bà ngoại Nghiêm ôm cô dỗ dành, bàn tay nhăn nheo đặt ở bụng cô vuốt ve an ủi.
- Cháu đừng xúc động nữa, ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé.
Thiệu Viễn không sao rồi, nay mai đã có thể tỉnh lại.
- Dạ vâng...!híc...
- Cháu đã ăn uống gì chưa?
Châu Lạc Thanh lắc đầu.
- Tiểu Hi, cháu cùng với Lạc Thanh về Nghiêm gia đi.
- Ba mẹ cũng về nghỉ ngơi đi.
Thiệu Viễn khỏe lại, nhìn thấy hai người như thế này, thằng bé lại lo.
Bà Nghiêm dịu dàng, mềm mỏng, từ tốn lên tiếng.
Ông Nghiêm cũng gật đầu đồng ý với vợ, nhìn ông bà ngoại Nghiêm nói:
- Thu Hiền nói phải, ba mẹ về nhà đi, ở đây có con và Vũ Chấn lo được rồi.
Có chuyện gì sẽ lập tức thông báo cho mọi người.
Trong lòng của Châu Lạc Thanh có chút không muốn.
Đôi mắt long lanh như viên ngọc bao phủ hơi sương lưu luyến nhìn vào phòng bệnh của Mặc Thiệu Viễn, lỡ như cô về, khi anh tỉnh dậy không thấy cô thì phải làm sao?
- Ba thấy như vậy cũng được, vậy chúng ta về Nghiêm gia thôi, buổi chiều sẽ vào với Thiệu Viễn.
Dù Châu Lạc Thanh không muốn, nhưng bắt buộc phải nghe lời của ông bà ngoại Nghiêm vì đứa bé trong bụng.
Từ sáng đến giờ không ăn gì cũng có chút đói, có chút cảm giác thèm ăn.
Bây giờ cô mới cảm nhận mình giống phụ nữ mang thai, chắc có lẽ trút được vạn vạn nỗi đau trong lòng.
- ---------------
Sở Kiều Ân như người mất trí chạy vội vào bệnh viện khi Vương Vũ gọi điện báo cáo tình hình với cô.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô đã âm thầm đi đến nghĩa trang nơi chôn cắt Mặc Thiệu Viễn.
Ngồi bên bia mộ của anh, cô sướt mướt bày tỏ tình cảm của mình bấy lâu nay.
Trong lòng thắt chặt, trái tim đau nhói như có hàng vạn vết cứa.
Bước chân bỗng chốc khựng lại khi cô nhìn thấy ông Nghiêm và Nghiêm Vũ Chấn ngồi ở phía trước, trước cửa phòng bệnh.
Truyện Việt Nam
Sở Kiều Ân núp vào một góc quan sát, lòng cô vui mừng khôn xiết, vậy là Mặc Thiệu Viễn vẫn còn sống, Vương Vũ không hề nói dối để an ủi cô.
- Chị Kiều Ân, chị đến thăm Thiệu Viễn sao?
Giọng nói của Châu Lạc Thanh phát ra từ phía sau.
Cả người Sở Kiều Ân chấn động, vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh quay sang gượng cười.
- Ừ, chị đến thăm Thiệu Viễn, em ấy sao rồi?
- Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Sao chị không lại đó mà đứng đây?
Châu Lạc Thanh và Nghiêm Hi chầm chậm bước tới.
Sau khi về Nghiêm gia ăn uống, cô lập tức muốn tới bệnh viện với chồng, ông bà ngoại Nghiêm và bà Nghiêm cũng có ngăn cản nhưng cũng bó tay, đành để Nghiêm Hi đưa cô đến bệnh viện.
- Chị cũng vừa đến thôi.
- Châu Lạc Thanh, chị có biết tại sao chị ta lại lo lắng, đau lòng như vậy không?
Giọng nói lanh lãnh quen thuộc cách cả ba tầm mười bước chân, không ai khác chính là Mặc Tư Khả.
Châu Lạc Thanh đưa mắt nhìn vào khuôn mặt có chút biến sắc của Sở Kiều Ân.
Cùng là phụ nữ, nên khi nhìn thấy tâm tình, thái độ, biết được những việc Kiều Ân làm thì cô đã đoán ra được.
Nhưng cô không ghen, không ghét Kiều Ân, ngược lại cô khâm phục, ngưỡng mộ và trân trọng con người của Kiều Ân.
Nói thì rất dễ, nhưng làm và chấp nhận thì rất khó.
Kiều Ân chưa bao giờ hại cô, chia rẽ cô và Thiệu Viễn, ngược lại Kiều Ân nhiều lần bảo vệ tình yêu của cả hai, để cả hai đến được bến bờ hạnh phúc.
Điều đó không phải ai cũng làm được!
- Tư Khả, tốt nhất cô nên về nghĩ cách cứu mẹ mình và anh trai mình, đừng gây sự nữa.
Châu Lạc Thanh lên tiếng để tránh làm cho Sở Kiều Ân khó xử.
Bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay của Kiều Ân như thể hiện rằng cô không để ý.
- Chị cao cả thật đó! Hừ...
Mặc Tư Khả cười nhếch mép, nhìn qua Sở Kiều Ân nói tiếp:
- Chị kiện anh hai tôi tội ngoại tình, vậy chắc chị không có tương tư về người đàn ông khác hay sao? Không chừng lúc trước chị và Mặc Thiệu Viễn đã lén lút yêu đương vụng trộm sau lưng của anh hai tôi!
- Mặc Tư Khả, cô được xúc phạm danh dự của tôi và Thiệu Viễn.
Không phải ai cũng khốn nạn như anh hai của cô!
- Thế à, không phải khi nãy chị rất đau lòng, nước mắt đầm đìa trước phần mộ của Mặc Thiệu Viễn hay sao?
Mặc Tư Khả nhướn mày cười cợt với Sở Kiều Ân, ánh mắt nóng bừng câm hận tới tận xương tủy.
Nếu không phải Kiều Ân tính kế, anh hai và mẹ cô cũng không thê thảm như bây giờ.
Nếu có chết, cô cũng phải kéo Sở Kiều Ân chết chung!
- Mặc Tư Khả, cô về nhà chăm sóc ba đi.
Đừng làm chuyện xấu nữa, mẹ cô và anh cô là tấm gương chưa đủ sáng ư?
Châu Lạc Thanh lên tiếng.
- Đi thôi, nói nhiều với cô ta cũng chẳng được gì.
Vốn dĩ cô ta không hiểu những lời mình nói!
Sở Kiều Ân nắm tay của Châu Lạc Thanh bước đi.
Cô không ngờ Mặc Tư Khả lại theo dõi và theo cô tới tận đây.
Mặc Tư Khả nhếch môi cười lạnh, rút ra trong túi một con dao găm mini sắc bén, chạy nhanh về phía trước tấn công.
Sở Kiều Ân cảm thấy lành lạnh sóng lưng, liếc mắt về phía sau thì thấy Mặc Tư Khả đang lao tới, trên tay còn cầm con dao.
- Lạc Thanh, cẩn thận....
Phụt....