Một tuần trôi qua, ngày ngày tiểu Quân đều chạy sang chơi với Sở Kiều Ân.
Cô từ thích chuyển sang thương vì nghe cậu nói rằng không có mẹ, cậu lại rất ngoan ngoãn thông minh, không nghịch phá đồ đạc mà chỉ lẽo đẽo theo sau bám dính lấy cô.
Cô nghĩ một phần do tiểu Quân không có mẹ, thiếu thốn tình cảm, dù ba có tốt đến thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng trống.
Tiểu Quân nằm bò ở sofa xem phim hoạt hình, Phó Tôn Trạch thân mang tạp dề đứng trong bếp xào nấu bữa trưa.
Hôm nay là chủ nhật nên cả hai ở nhà, cậu định bụng ăn xong bữa trưa sẽ chạy sang tìm Sở Kiều Ân.
Ting toang...
Chuông cửa vang lên, tiểu Quân lật đật ngồi dậy nhìn sang Phó Tôn Trạch.
Anh hắt mặt ra phía trước, ý như bảo cậu ra mở cửa.
Lon ton chạy đi, cánh cửa mở ra, tiểu Quân vui mừng nhảy cẩn lên khi trước mắt cậu là chị xinh đẹp.
- Chị có làm bánh, cho em!
- Chị vào nhà đi, vào chơi với em.
Tiểu Quân nắm tay cô kéo vào nhà.
Lúc đầu cô chỉ định đem bánh qua và đi tới nhà hàng kiểm tra, nhưng không ngờ bị tiểu Quân kéo vào đây như vậy.
Cũng thật may Phó Tôn Trạch không có vợ, cô cũng không thấy khó xử hay ngại ngùng khi tiếp xúc thân thiết với tiểu Quân.
Nhìn thấy người đàn ông mang tạp dề nấu ăn trong bếp, bất giác trong đầu cô nghĩ ngay đến Mặc Thiệu Viễn.
Cô lắc lắc đầu, cố xua tan hình bóng của anh.
Nhìn xuống tiểu Quân cưng nựng hỏi:
- Em chưa ăn trưa à?
- Chưa ạ, chị ăn chưa? Hay là cùng ăn với em, ba em nấu ăn ngon lắm.
Lúc này Phó Tôn Trạch tháo tạp dề ra khỏi người, bước ra với Sở Kiều Ân và tiểu Quân.
- Cô ăn trưa chưa? Hay là vào ăn cùng đi.
Tôi muốn cảm ơn cô, mấy hôm nay tiểu Quân làm phiền cô quá!
- Không phiền, tôi rất thích tiểu Quân, thằng bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Nếu sau này anh bận công việc, có thể gửi thằng bé cho tôi...!Tôi đã ăn trưa rồi, cảm ơn anh!
Sở Kiều Ân thẳng thừng từ chối dù biết mục đích bữa ăn này không có ý gì khác ngoài cảm ơn cô.
Tình cảm cô dành cho tiểu Quân là thật, nhưng để ngồi ăn thân thiết với một người đàn ông xa lạ mới quen biết, cô cảm thấy không quen.
Huống hồ gì cô cũng chưa biết Phó Tôn Trạch có bạn gái hay không, nếu có e là rất ngại, tình ngay lý gian cô thật sự rất mệt mỏi.
...
Cũng như mọi ngày, sáng sớm Phó Tôn Trạch đã thức dậy nấu ăn, chuẩn bị quần áo, dọn dẹp nhà cửa rồi đưa tiểu Quân đi học và anh cũng đi làm.
Vì hôm nay có cuộc họp nên Phó Tôn Trạch đến đón tiểu Quân hơi muộn, cậu cứ đứng lóng ngóng trước cổng trường, ôm chiếc bụng đói đang kiêu gào chờ ba.
Đúng lúc này chiếc xe của Sở Kiều Ân dừng lại, cô bước xuống, mỉm cười đi lại với tiểu Tuyết.
- Chờ dì lâu chưa?
Tiểu Tuyết là cháu gái của Sở Kiều Ân, trùng hợp cô bé bằng tuổi với tiểu Quân, còn là bạn học chung một lớp.
- Chị xinh đẹp!
Tiểu Quân hớn hở, nhanh nhẹn lên tiếng.
Sở Kiều Ân quay người về hướng phát âm thanh, trước tầm mắt cô chính là tiểu Quân.
- Em học trường này ư?
- Vâng, ba em chưa đến đón nữa, em thấy đói quá!
Tiểu Quân xụ mặt, vuốt vuốt cái bụng đang kêu ọc ọc của mình.
Bên Mỹ còn có bà đến đón, bây giờ ngoài ba Tôn Trạch chẳng còn ai nữa.
- Cậu đói sao? Mình cho cậu bánh.
Tiểu Tuyết ngây ngô hỏi lại, lấy cái bánh trong cặp đưa cho tiểu Quân.
- Thôi, mình không ăn bánh đâu.
Sở Kiều Ân nhìn tiểu Quân, trong đáy mắt có sự thương xót.
Cô ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi xách đưa cho tiểu Quân, lên tiếng nói:
- Em nhớ số điện thoại của ba em chứ? Nói với ba rằng em về nhà của chị.
- Nhớ ạ!
Tiểu Quân vui vẻ hẳn lên, cầm điện thoại của cô bấm số gọi cho Phó Tôn Trạch.
- ---------------
Ting toang...
giờ tối, Phó Tôn Trạch đứng trước cửa căn hộ của Sở Kiều Ân bấm chuông.
Khi trưa nghe tiểu Quân nói thế, anh cũng an tâm gửi cho Sở Kiều Ân.
Anh nghĩ sắp tới mình nên thuê một người giúp việc, nếu không tình trạng này sẽ còn tiếp tục diễn ra.
Cạch...
- Khuya quá nên tiểu Quân ngủ rồi, anh vào bế thằng bé đi.
Vừa mở cửa, Sở Kiều Ân đã lên tiếng nói.
- Sở tiểu thư, thật ngại quá, làm phiền cô hết lần này đến lần khác.
Sở Kiều Ân mỉm cười lắc đầu không đáp, xoay người bước đi như dẫn đường cho Phó Tôn Trạch.
- Sao này nếu anh bận có thể gọi cho tôi đến đón, hôm nay thằng bé đợi anh trông rất tội nghiệp.
- Như vậy phiền cô!
- Vậy thì anh trả lương cho tôi đi, tôi không ngại làm người giàu có đâu.
Trái tim của Phó Tôn Trạch đập loạn nhịp, đôi mắt kín đáo thâm trầm cứ dán vào người của Sở Kiều Ân từ khi cánh cửa được mở ra.
Không biết có phải do anh có rượu nên mới như vậy hay không.
Tuy cô ăn mặc rất kín đáo và đơn giản, khuôn mặt chẳng cần trang điểm nhưng vẫn không thể nào vùi lấp được sự xinh đẹp, dịu dàng, thướt tha vốn có.
Một tuần qua ngày ngày tiếp xúc, trái tim anh lần đầu có cảm giác muốn yêu mãnh liệt đến như vậy, mà từ khi trưởng thành đến bây giờ anh chưa có.
Công việc của anh vốn dĩ tiếp xúc rất nhiều phụ nữ, cũng từng nhìn qua rất nhiều cô gái đẹp, tiểu thư danh giá.
Nhưng để có ấn tượng, chắc cô là người đầu tiên, ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cô cho anh một cảm giác an toàn, không chút giả tạo, đặc biệt anh nhìn thấy cô thật lòng thương tiểu Quân.
- Sở tiểu thư, tối mai cô có bận gì không? Hai ba con tôi muốn mời cô ăn tối xem như để cảm ơn chuyện hôm nay.
Nghe được câu nói đó, bước chân của Sở Kiều Ân bỗng chốc khựng lại.
Cả người rơi vào trong lắng động, trầm tư suy nghĩ.
Im lặng một lúc, cô lên tiếng trả lời:
- Tối mai tôi bận rồi, hẹn hai ba con anh dịp khác.
Tiểu Quân ngủ bên trong, anh cứ vào đi!
Sở Kiều Ân chỉ tay về hướng phòng ngủ.
Phó Tôn Trạch là người vốn giỏi quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấy Kiều Ân không có cảm tình với mình nên cũng không vồ vập tiến tới, gật đầu bước đi vào trong bế tiểu Quân đi về.
Phải rồi, một người vừa tốt vừa xinh đẹp, lại độc lập về kinh tế, làm chủ bản thân thì sao có thể chọn bạn đời là anh cơ chứ!
Hai ba con của Phó Tôn Trạch rời khỏi căn hộ của Sở Kiều Ân.
Bóng tối chìm vào bên trong, bao phủ cả con người và suy nghĩ của cô.
Hơn năm năm qua, chưa một nụ cười nào mà cô thật sự vui vẻ từ sâu trong đáy lòng, nước mắt rơi xuống từng đêm khóc thương cho số phận hẩm hiu của mình.
Lúc này, cô thật sự cần một người đàn ông để cô dựa vào, trút hết những cay đắng vào không trung.
Nhưng cô lại sợ, sợ gặp người đàn ông tệ bạc giống như Mặc Đình Kiên.
Quan trọng hơn hết, họ có chấp nhận cuộc sống hôn nhân chỉ vỏn vẹn có hai người hay không?.