“Giờ lành đến.”
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Kết thúc.”
“Diệp Lạc Các chủ, chúc mừng chúc mừng.” Nhan Phi mặc một thân lễ phục màu đỏ cười duyên đi lên.
Thu Dĩnh lịch sự gật gật đầu, nhưng hoàn toàn không nhìn, cùng Tiếu Lăng Phong thảo luận gì đó
Nhan Phi không thèm để ý cười cười, nói: “Em gái, chồng em có rất nhiều người mơ ước, nhất định phải quản hắn cho thật chặt nha!”
Thu Dĩnh thốt ra, “Có nam không?”
Nhan Phi sửng sốt, cười nói tiếp, “Đương nhiên là có, hôm nay tôi còn nghĩ y sẽ đến cướp dâu nha!”
Hai mắt Thu Dĩnh toả sáng, muốn nói gì đó lại bị Diệp Lạc lôi đi.
“Ha ha, Hòa Mạt muội muội, mai mốt đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ chỉ cho muội xem!”
“Được.” Thu Dĩnh xoay người đáp ứng
“Nhan môn chủ, xin đừng làm ô nhiễm phu nhân của chúng ta. [tác giả: chậm rồi, Dĩnh Dĩnh của chúng ta đã sớm bị ô nhiễm = =].” Tiếu Lăng Phong nghiêm túc mở miệng
“Ha ha, Tiếu Lăng Phong, cũng đến phiên anh nên lập gia đình rồi a! Chừng nào mở tiệc rượu nhớ gọi tôi a!” Nói xong, xoay người rời đi.
Tiếu Lăng Phong cố gắng nén lửa giận, cũng vung tay áo rời đi.
Lại nhìn bên kia.
“Về sau đừng tiếp xúc nhiều với Nhan Phi.”
Thu Dĩnh đang đắm chìm trong hưng phấn, Diệp Lạc bất thình lình nói làm cô phản ứng lại, “Vì sao?” cô ấy cũng không giống người xấu mà.
Diệp Lạc nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu hỏi của cô
Thu Dĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đành phải đồng ý:“Được rồi.”
Lúc này, một chàng trai nhã nhặn đi đến, cười tủm tỉm bước nhẹ đến trước mặt họ, “Cung chúc hai người tân hôn vui vẻ, đầu bạc răng long.”
Tư Thiên đi phía sau đáng lẽ phải chúc mừng Diệp Lạc lại bắt chuyện với cậu trai nhã nhặn kia, “A Sinh, chừng nào em mới chịu để ý đến anh vậy”
“Tư môn chủ, chúng ta rất quen sao? Gọi tôi là Lạc môn chủ, cám ơn.” Mộc Lạc cười nhẹ, tạo nên khoảng cách giữa hai người
Hai mắt Thu Dĩnh sáng ngời, có JQ.
“A Sinh, em còn muốn giận đến khi nào!”
“Hừ! Ai kêu anh không đẩy cô ta ra.”
“Đó là vì khi đó cô ta ôm anh mà anh lại thấy em bất thình lình bước ra, liền ngạc nhiên, nhưng sau đó anh có đẩy cổ ra rồi nha.”
“Muốn em không tức giận cũng được, anh gả qua đây.”
“...Được.”
Người bên Phong Vân Biên cùng lúc hô to: “Không được a! Môn chủ!”
Lam Hoè cười, “Làm tốt lắm! Môn chủ!”
Chúng đam mĩ, “Ha ha ha a...”
Mọi người còn lại, "Trời ạ, đây là thói đời gì đây!”
Thu Dĩnh ở một bên ngửi được mùi ngon, vẻ mặt hưng phấn lộ rõ ra, Diệp Lạc thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lôi cô đi.
Mộng U ôm cục cưng đi về phía Thu Dĩnh, đằng sau còn có thêm sói bạc, “Dĩnh Dĩnh.”
“Du Du, Lộ Lộ đâu?” Thu Dĩnh vươn tay ôm lấy bé.
“Cục cưng vừa kêu đói, cậu đi lấy đồ ăn.”
“Nga, bé yêu, có nhớ mama không?”
“Có.” Nói xong, bé để lại một chút nước miếng trên mặt Thu Dĩnh
“Vậy có nhớ ba không a?” Diệp Lạc xoa xoa hai má trắng nõn của bé.
“Có.” Nói xong, lại in một chút nước miếng trên mặt Diệp Lạc.
Một bức tranh như vậy, nghiễm nhiên trở thành bức tranh gia đình hạnh phúc trong mắt mọi người
Thu Thuỷ chạy đến, vừa vặn nhìn thấy:“Ô -- tôi cũng muốn lập gia đình.”
Mộng U xem thường nhìn cô
...