Editor: Mứt Chanh
Trước mắt tôi là ánh sáng trắng, cái thứ ánh sáng trắng nhợt, sáng rừng rực, trắng cứ như là hư ảo.
Một căn phòng được bịt kín, một không gian được bịt kín.
Tôi nghĩ, tôi đang ở nơi nào?
Tôi đang nằm trên bàn mổ, không, là bàn giải phẫu.
Còn có hy vọng sống sót ư? Tôi muốn cầu cứu, tôi muốn hét to nhưng tôi không kêu ra tiếng.
"Không phải mày giỏi về bắt giữ con mồi sao? Thợ săn khôn khéo nhất!"
Tôi nghe thấy một giọng nói, trong sự bình tĩnh có sự phấn khích cuồng nhiệt. Tựa như một người thợ săn xuất sắc nhất. Mà bây giờ tôi đã trở thành con mồi.
Tôi nhìn thấy ánh sáng lạnh, sắc bén và khát máu của con dao.
Lộ hết ra sự sắc bén.
Tôi nghĩ, nếu có thể một đao mất mạng thì thật sự là sự lựa chọn không tồi. Nhưng hiện thực là sẽ không. Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng này là một kẻ có tính ngược đãi phạm nhân. Hắn thích ngược đãi một cách tàn nhẫn cho đến khi con mồi bỏ mạng, sau đó tìm kiếm con mồi tiếp theo, dùng cái này lặp lại tuần hoàn, chỉ có bị bắt được mới có thể ngưng hẳn. Tôi một mực đuổi bắt hắn.
Thế nhưng bây giờ tôi đang nằm trên bàn giải phẫu.
Cho nên, hắn sẽ không lựa chọn phương pháp giải quyết nhẹ nhàng, bằng không, hắn sẽ không cần đưa tôi đến nơi này. Đặt trên bàn giải phẫu đồng nghĩa với việc bắt đầu tra tấn từ từ.
Dao cứa từ bụng tôi xuống. Tôi vẫn luôn không tin có thượng đế, tôi không có tôn giáo. Giờ phút này, tôi chỉ muốn hét lên, thượng đế có thể nghe thấy.
Hắn tránh đi những cơ quan quan trọng, dạo chơi qua khe hở giữa cơ bắp và xương cốt. Hắn đang trêu chọc tôi.
Tôi nghe thấy một giọng nói khác nói với mình: "Mộ Kiêu Dương, cậu không chịu đựng nổi phải không? Cậu xem, mỗi người bị hại đều như thế này đấy. Mỗi người bị hại đều đang nói chuyện."
"Tôi biết. Tôi biết." Tôi nói.
"Cậu không thừa nhận được, chuyện này đối với cậu mà nói quá tàn khốc. Cậu không đủ mạnh, đến lượt tôi đến đây! Tôi sẽ kiên trì cho đến thời điểm người cứu tôi xuất hiện" Tôi nhìn thấy bản thân nhắm mắt lại, sau đó trong cơ thể tôi, một tôi khác - được gọi là giáo sư Mộ xuất hiện.
Tôi là loại người đi khắp bóng tối và ánh sáng. Những thứ chúng tôi nhìn thấy luôn được ẩn giấu ở mặt trái của ánh sáng. Thế giới này càng tràn ngập ánh sáng, thì trái lại, đòn phản công ở những nơi tăm tối sẽ càng mạnh mẽ hơn. Hung thủ luôn là thợ săn giỏi nhất, bọn họ tựa như những con sư tử trong rừng rậm, luôn có thể nhìn thấy một con đặc biệt nhất trong đám con mồi. Vẫn luôn chờ đợi nó, cho đến khi nó lạc đàn, sau đó bắt được nó. Nếu muốn bắt được hung thủ thì phải đặt bản thân vào vị trí của hung thủ để suy nghĩ.
Mà chỉ có một con "đặc biệt nhất" kia mới có thể lạc đàn.
Chúng ta cần phải đồng cảm với người bị hại như bản thân mình cũng bị. Mới sẽ không rơi vào tăm tối.
Bởi vì, có đôi khi, chúng ta và hung thủ đều không có gì khác biệt, chúng ta đều muốn trở thành thợ săn.
Đau đớn đang lan tràn từng lớp từng lớp, thuốc an thần đang chảy trong trong thân thể tôi. Mà tôi không thể nhúc nhích, chỉ có thể tỉnh táo trơ mắt nhìn bản thân bị mổ ra.
Mau cứu tôi với! Giáo sư Mộ hét to như phát điên, nhưng tiếng "ơ ơ" chỉ mắc kẹt trong cổ họng như cũ, kéo dài hơi tàn thật lâu.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng phá cửa vào, tôi rơi khỏi nơi rực sáng và ngã vào trong bóng tối, sau đó, tôi thấy được ánh sáng.
Chỉ là giấc mộng Nam Kha.()
() Người xưa vẫn thường nhắc đến "Giấc mộng Nam Kha", chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Kỳ thực, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là "nhân sinh như mộng ảo", đời người như một giấc chiêm bao...
Trong giấc mơ, tôi trở thành người bị hại. Nỗi thống khổ của bọn họ, tôi đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Tôi nghe thấy giọng giáo sư Mộ: "Mộ Kiêu Dương, cậu vẫn không đủ mạnh. Cậu trở về đi. Đến lúc rồi, tôi sẽ xuất hiện trước mặt người đời. Tôi sẽ thay thay cậu trở thành Mộ Kiêu Dương."
Mùa hè năm
Mùa hè năm
Trong phòng báo cáo vắn tắt, một cô gái trẻ có khuôn mặt trái táo xinh đẹp đứng gần vị trí bục nhất. Cô ghi chép cấp tốc cái gì đấy, ngẫu nhiên ngẩng đầu nêu ra mấy ý kiến trong báo cáo vắn tắt. Cô mặc một bộ trang phục màu đen, chiếc quần lụa dài màu đen xếp nếp gọn gàng thẳng thớm.
Những người bên dưới đều nhìn cô, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, chiếc mũi giống như cô ăn mặc gọn gàng sạch sẽ nhưng đường cong là nét mềm mại uyển chuyển đặc trưng của người phương Đông. Cái miệng nhỏ tựa như củ ấu nhưng khi mím chặt thì giống một quả anh đào. Là là một khuôn mặt đang cố tình ra vẻ chững chạc.
"Từ góc độ của hung thủ gửi video cho gia đình người bị hại, chứng minh hung thủ không có chút thương hại nào, lạm dụng tìиɦ ɖu͙ƈ, lựa chọn người bị hại không có bất cứ điểm gì giống nhau, độ tuổi chênh lệch rất lớn, hoàn cảnh nghề nghiệp hoàn toàn khác nhau; ngoại trừ đều là đã kết hôn, đã làm mẹ, không có thói quen xấu và là nhóm nguy hiểm thấp, điều đó chứng minh chỉ số thông minh của hung thủ rất cao. Không giống như những kẻ xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ thông thường, trong hành vi của hung thủ, thông tin tiết lộ thiên về trả thù hơn. Hơn nữa, đây là một băng nhóm phạm tội. Loại trừ những người có quan hệ huyết thống, bởi vì người có quan hệ huyết thống sẽ không cùng nhau đàm luận về quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ và thực hiện các hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ cùng nhau. Đánh giá từ tình tiết quá trình phạm tội thủ pháp thuần thục như thế sẽ là kẻ tái phạm, ít nhất một trong số chúng đã từng ngồi tù và được thả ra gần đây. Có thể tra trên cơ sở dữ liệu."
Người đàn ông trung niên trên bục gật đầu, mỉm cười tỏ vẻ tán thưởng. Một số đặc vụ khác đã bổ sung các điểm quan trọng trong báo cáo vắn tắt một cách riêng biệt. Sau đó người đàn ông trên bục tổng kết.
Đợi mọi người tản đi. Cô gái trẻ tuổi mới bằng lòng đi đến bên cạnh người đàn ông và nói: "Ông ngoại, vì sao người bị hại đều là phụ nữ đã kết hôn đã sinh con. Điểm này rất kỳ quái."
Chỉ trong trường hợp không có ai, Tiêu Điềm Tâm mới có thể kêu ông là ông ngoại.
"Người mẹ tượng trưng cho sự rộng rãi, vô tư, khoan thứ và khoan dung nhưng hung thủ đã tiến hành xâm phạm với họ. Ý thức trả thù rất mãnh liệt, đã vượt qua hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ của mình trong cuộc tra tấn. Đây không phải là một vụ án tội phạm tìиɦ ɖu͙ƈ thông thường." Tiêu Điềm Tâm lại nói.
Giáo sư Chung im lặng một hồi lâu mới nói: "Về vụ án này, tư liệu được gửi lại đây quá ít. Chúng ta phải đến hiện trường vụ án mới có thể nhìn thấy nhiều hơn."
Dừng một chút thì nói tiếp: "Điềm Tâm, con vẫn không thể nào khắc phục được việc xuất hiện ở hiện trường sao?"
Khoảnh khắc nhìn thấy nạn nhân, Tiêu Điềm Tâm vẫn không thể ra vẻ bình tĩnh tự nhiên được. Những xác người vụn nát, máu tươi, linh hồn không trọn vẹn đó thường xuyên ra vào trong giấc mơ của cô cô, máu chảy đầm đìa, mùi máu tươi thường xuyên quấn quanh cô khiến cô không được bình yên.
Vì thế, ở hiện trường vụ án, khoảnh khắc cô nhìn thấy thi thể, máu tươi, những vết thương bị ngược đãi kinh khủng đã khiến cho cô nôn mửa không ngừng.
Cô bắt đầu hoài nghi mãnh liệt rằng liệu mình có phù hợp với nghề này hay không.
Toàn thân nạn nhân trần trụi bị lộ ra ngoài dưới ánh mặt trời. Trên cơ thể có nhiều dấu vết bị đánh đập. Nhưng điểm mấu chốt là hung thủ đã ném nạn nhân xuống một con suối không sâu, dòng nước suối trong vắt chảy qua thi thể nạn nhân chỉ lộ ra phần đầu và nằm ngửa trên đá cuội.
Đôi mắt nạn nhân trợn to nhìn chằm chằm Tiêu Điềm Tâm. Chưa kịp nghe bản tóm tắt của pháp y, cô đã chạy đến một bên lấy túi nilon ra rồi nôn vào.
Một cảnh sát lắc đầu, nói thầm: "Người này cũng có thể gia nhập FBI ư?"
Một cảnh sát mặc thường phục khác nói: "Đừng xem thường cô ấy, một thực tập sinh năm nhất đi theo chân giáo sư Chung, chỉ trong vòng nửa năm, cô ấy đã phá được một số vụ gϊếŧ người hàng loạt khó giải quyết. Cô ấy có thể nhìn thấy những thứ khác với hành vi của hung thủ. Có khi ngay cả các thành viên FBI khác cùng phụ trách vụ án cũng không thể nhìn thấy. Cô ấy ngoại trừ không thể nhìn thi thể thì mọi thứ khác đều tốt."
Giáo sư Chung mang đến một đặc vụ, tất cả thông tin đã được gửi đến một giáo sư tại Phòng thí nghiệm Tội phạm Scotland Yard.
Bên dưới mọi người đang xì xào bàn tán, nghe nói là một học trò mà giáo sư Chung từng dẫn dắt. Hiện tại đã là thần thám ở Scotland Yard, phá được vô số vụ án lớn khó có thể phá.
Giáo sư Chung chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay, một giọng nói trầm ấm truyền đến kèm theo tiếng gió khe núi, tựa như cây tùng bị gió thổi xào xạc: "Chào mọi người, tôi là giáo sư Mộ. Căn cứ theo tin vắn và tư liệu mà mọi người gửi đến, tôi đã vẽ một bức chân dung, cũng nhìn thấy một hung thủ trong đó là phụ nữ."
Hô hấp của mọi người đều cứng lại. Phụ nữ? Phụ nữ cưỡиɠ ɦϊếp phụ nữ?! Tâm tính của hung thủ này vặn vẹo gì thế kia?!
Giọng nói trầm và êm tai của giáo sư Mộ vang lên lần nữa: "Hơn nữa đã loại trừ, không phải nữ đồng tính luyến ái. Kẻ sát nhân có xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ bình thường, lựa chọn nạn nhân cùng giới tính là bởi vì hung thủ căm hận phụ nữ. Nhưng vì sao căm hận thì bây giờ còn chưa rõ ràng lắm. Nhưng nguyên nhân căm hận chính là động cơ thúc đẩy cô ta thực hiện hàng loạt hành vi phạm tội."
Vẻ mặt của Tiêu Điềm Tâm không hề thay đổi. Thật ra, cô cũng đã lờ mờ nhận ra những chỗ kỳ lạ và bất thường đằng sau những vụ án này. Thì ra quả nhiên là bởi vì hung thủ có khả năng là phũ nữ.
"Thật ra, sáng sớm con đã nhìn ra, vì sao không nói hả, Điềm Tâm?" Giáo sư Chung mỉm cười với cháu ngoại, cổ vũ cô nói ra.
Tiêu Điềm Tâm nhíu mày, uống một miếng nước khoáng, chà lau sạch sẽ môi mới đáp: "Con không muốn ảnh hưởng đến báo cáo vắn tắt mà mọi người làm. Vì lý do thận trọng, con cảm thấy sau khi rời khỏi hiện trường thì mới có thể xác định được phỏng đoán của bản thân."
Hơi thở trong điện thoại rõ ràng nặng nề hơn, Tiêu Điềm Tâm nghe thấy thì ngẩn ra và hỏi: "Giáo sư Mộ, anh có ý kiến gì không?"
Đối phương dường như đang điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới đáp một cách lạnh nhạt: "Không có. Cô phân tích thật sự đúng. Dòng suối chảy mang ý nghĩa cọ rửa, có trong sạch, còn có hổ thẹn tương đương với tấm màn che bao vây nạn nhân lại. Những điều này không xuất hiện trong các vụ án trước, hung thủ đã thay đổi phương thức hành hung. Hành vi đặc thù của cô ta sẽ không đột nhiên nảy sinh chuyển biến, cũng không phải là giai đoạn sa sút của cô ta. Vậy đến tột cùng là cái gì khiến cô ta thay đổi? Bên trong nhóm gây án này, có thể thấy qua video được gửi, hung thủ có hai người. Mà người chiếm vị trí chủ đạo là hung thủ nữ kia."
Điện thoại lại lần nữa vang lên.
Có người báo nguy, nói rằng vợ mình đã mất tích. Bởi vì gần đây báo đài đang đưa tin về vụ án bắt cóc và gϊếŧ hại phụ nữ đã kết hôn; căn cứ vào chân dung hồ sơ, có người báo rằng họ đã nhìn thấy một trong những nạn nhân và người tương tự trong bức chân dung rời đi ( điều kiện tiên quyết là lúc ấy thấy nạn nhân dường như tự nguyện đuổi theo xe). Cho nên, sau khi người chồng về đến nhà thì phát hiện nguyên liệu nấu ăn cần nấu cho bữa tổi đã được đặt trong phòng bếp, sau đó chờ đến nửa đêm còn chưa thấy vợ trở về, điện thoại không liên lạc được mới sực nhớ ra báo đài đưa tin có liên quan, vì thế đến khoảng giờ sáng hôm nay mới báo án.
Tư liệu đã được chuyển đến điện thoại di động của mọi người.
Loa vẫn được bật như cũ.
Giáo sư Chung nói: "Người phụ nữ mất tích lần này không có con."
"Hung thủ sẽ không đột nhiên hoàn toàn thay đổi hình thái hành vi của mình. Mỗi một tội phạm đều có những yếu tố và kiểu mẫu độc đáo của riêng mình, đặc tính này được gọi là signature, giống như chữ ký của một người."
Giáo sư Mộ và Tiêu Điềm Tâm gần như đồng thời nói ra cùng một lời nói.
Tiêu Điềm Tâm ngẩn người, sau đó nghe thấy giáo sư Mộ nói: "Cho dù hung thủ có hoang mang cỡ nào thì giai đoạn hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến hành vi của hắn/cô ta, trừ phi là giai đoạn suy yếu, ảnh hưởng đến sở thích đặc thù của hắn / cô ta với nạn nhân. Nếu loại trừ giai đoạn suy sụp, như vậy rất có khả năng người phụ nữ này đã mang thai. Mọi người hành động nhanh hơn. Hy vọng có thể cứu cô ấy ra."
Dừng một chút, Tiêu Điềm Tâm nói: "Hãy lập tức kiểm tra báo cáo y tế của người phụ nữ mất tích, nếu chứng thực điều cô ta đã hoài nghi vậy phạm vi hung thủ sẽ giảm đến mức nhỏ nhất. Bởi vì chỉ có người ra vào bệnh viện kia mới có cơ hội nhìn thấy phần báo cáo mang thai."
Cô nói với cảnh sát. Vì thế, mọi người phân công nhau hành động.
Mùa hè năm
Giữa giấc mơ và hiện thực
"Reng reng" điện thoại vang lên.
Giáo sư Mộ ngơ ngác một lúc, tỉnh dậy sau những cơn mơ.
Anh ấy lại mơ thấy Tiêu Điềm Tâm.
Tiếng chuông còn đang reo, giáo sư Mộ không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại.
Bởi vì Mộ Kiêu Dương gặp ác mộng, anh ấy thừa dịp ý chí không vững vàng nên cướp đoạt quyền chủ động của thân thể. Bây giờ anh ấy là giáo sư Mộ.
"Mộ Kiêu Dương."
Vừa nghe thấy giọng của người bên kia, Mộ Kiêu Dương lập tức tỉnh táo lại, vuốt nhẹ mái tóc, nhìn thấy đồng hồ treo tường hiển thị giờ phút sáng.
"Gặp ác mộng ư?" Người bên kia lập tức viết hồ sơ cho anh ấy.
Mộ Kiêu Dương hít sâu lần nữa mới nói: "Giáo sư Chung, đã lâu không gặp."
"Kiêu Dương, thầy có cái yêu cầu quá đáng." Giáo sư Chung hơi bất đắc dĩ.
"Thầy, thầy nên biết tâm bệnh còn cần tâm dược chữa bệnh. Em không thể giúp được gì."
Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, "Thầy biết, nhà tâm lý học giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi người bệnh không muốn được chữa khỏi."
Giáo sư Mộ lại nghĩ đến vụ án kia. Cuối cùng, không cứu thai phụ mang thai ba tháng kia về được. Tiêu Điềm Tâm chỉ kém một bước cuối cùng. Lúc Tiêu Điềm Tâm và thành viên FBI đến hiện trường, hung thủ nữ kia đã ghìm chết người phụ nữ mang thai.
Thiên đường và địa ngục thường chỉ kém nhau một ranh giới.
Vốn dĩ không phải Tiêu Điềm Tâm sai. Cô chặt chẽ cẩn thận và thận trọng là đúng. Nhưng cô hận bản thân không sớm nói ra hung thủ là phụ nữ một chút, chậm trễ thời gian cứu người. Cho nên, cô suy sụp, trong tiềm thức phong bế đoạn ký ức kia. Sau khi bệnh nặng một hồi, lúc hết sốt cao, cô khôi phục thần trí, đệ đơn từ chức trước tiên.
"Về vụ án kia, cô ấy còn nhớ rõ bao nhiêu?" Giáo sư Mộ hỏi.
Giáo sư Chung đáp: "Con bé nhớ rõ tất cả trừ vụ án đó. Sau khi con bé tỉnh lại, chỉ cảm thấy bản thân không thể thích ứng với hiện trường và thi thể mới đưa ra từ chức. Bọn thầy lúc đó cũng không dám kíƈɦ ŧɦíƈɦ con bé, cho nên không nói ra chân tướng mọi chuyện."
"Posttraumatic stress disorder điển hình. Phương pháp xử lý của mọi người là đúng, cô ấy mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn rất nghiêm trọng. Thật ra trong tiềm thức, cô ấy hoàn toàn biết sự kiện kia, chỉ là không thể đối mặt, cô ấy cảm thấy áy náy mãnh liệt mới có thể mất trí nhớ vỏn vẹn về sự việc kia." Dừng một chút, giáo sư Mộ lại nói: "Thưa thầy, thầy thật sự hy vọng em trị liệu cho cô ấy sao? Vậy nó sẽ mang ý nghĩa là cô ấy sẽ khôi phục mọi ký ức. Mà hiện tại, cuộc sống của cô ấy trôi qua rất khá."
()Posttraumatic stress disorder: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tìиɦ ɖu͙ƈ, chiến tranh, va chạm giao thông nghiêm trọng, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống. Các triệu chứng có thể bao gồm xuất hiện những hồi ức, suy nghĩ, cảm xúc hoặc giấc mơ rối loạn liên quan đến các sự kiện, đau khổ về tinh thần hoặc thể chất trước các dấu hiệu liên quan đến chấn thương, cố gắng tránh các tín hiệu liên quan đến chấn thương, thay đổi cách một người suy nghĩ và cảm thấy, và gia tăng phản ứng chiến-hay-chạy. Các triệu chứng này kéo dài hơn một tháng sau sự kiện. Trẻ nhỏ ít thể hiện sự đau khổ mà thay vào đó có thể bộc lộ những ký ức của chúng thông qua việc chơi đùa. Một người bị PTSD có nguy cơ tự tử và cố ý làm hại bản thân cao hơn.(wiki)
Im lặng một lúc lâu, giáo sư Chung mới nói: "Kiêu Dương, đổi lại là em, em sẽ lựa chọn như thế nào? Vào lần đầu tiên em đến nghe lớp của thầy, thầy đã biết là em. Bởi vì Điềm Tâm thường xuyên nhắc tới em với thầy. Nó rất thích em. Các em đã từng là những người bạn học trung học thân nhau như vậy."
Đúng vậy, là anh ấy, sẽ lựa chọn như thế nào đây? Nhưng bây giờ, anh ấy không phải là Mộ Kiêu Dương, anh ấy là giáo sư Mộ.
Mỗi một lần lựa chọn, có lẽ đều sẽ mang đến những thứ và dấu ấn khó có thể xóa nhòa, có lẽ là sự hủy diệt cũng có lẽ là một cuộc sống mới......