Tiêu Điềm Tâm vô cớ biến mất hơn một tuần.
Mộ Kiêu Dương tức giận đến ngứa răng, lại không có cách nào.
Thân thể anh bị giáo sư Mộ chiếm cứ phần lớn thời điểm. Anh muốn ra ngoài thì vô cùng khó khăn.
Tình huống của anh như vậy, đã kháng cự Tiêu Điềm Tâm lại mãnh liệt bị hấp dẫn, muốn tới gần.
Anh gọi cho cô vô số cuộc điện thoại nhưng đều chuyển vào hộp tin nhắn tự động.
Rất hiển nhiên, là cô muốn tránh anh.
Vì sao cơ chứ? Là đã nhận ra nhau, là phản ứng hóa học thuộc về nam và nữ ư?
Mộ Kiêu Dương cười khổ một tiếng, giữa anh và cô vẫn luôn là như thế, từ niên thiếu cho tới hôm nay, chỉ cần là cô, sẽ luôn làm rối loạn sự đúng mực của anh, rối loạn trái tim anh.
Anh đã gửi cho cô một WeChat: Tiêu Điềm Tâm, còn bộ quần áo em may cho tôi thì sao? Còn bỏ thêm một icon [ Husky ].
Lúc này đây, cô trả lời nhanh chóng: Còn chưa tiến hành lần đo thứ hai. Anh muốn đặt trước, ít nhất phải đo ba lần. [ Trái tim ]
Một trái tim đỏ rực nhảy lên, không ngừng nhảy lên trong đầu anh, bùm bùm! Ồ, cô quá nhiệt tình, quá đáng yêu!
Tâm tư của cô không khó đoán.
Lòng hiếu kỳ của cô khá nhiều, nhưng cùng lúc đó lại đang kháng cự, không hy vọng bước chân vào thế giới tràn đầy tội ác, máu tươi, tứ chi, dơ bẩn và xấu xí này.
Anh đã gửi cho cô một chuỗi địa chỉ và nói thêm: Đúng giờ phút sáng ngày mai, gặp nhau ở chỗ này.
Cô trả lời trong vài giây: Vì sao chọn địa điểm...... Độc đáo như vậy? [ cười cry]
"Bởi vì thời gian của tôi rất quý giá, cần phải tranh thủ từng giây từng phút, dù sao cũng phải đo người, đo ở chỗ nào chẳng giống nhau?" Lúc này, anh trực tiếp dùng giọng nói.
Cô đã gửi một icon [ đáng thương ] lại đây.
Mộ Kiêu Dương gửi lại cho cô icon sờ đầu, sau đó là voicec hat: "Điềm Tâm, em không cảm thấy gửi WeChat là một việc rất riêng tư sao?"
Em gửi, tôi trả lời, từng câu từng chữ chỉ có bạn bè thân thiết, người thân và người yêu mới có lòng nhàn rỗi như vậy. Dừng một chút, anh lại nói: "Tôi chỉ gửi WeChat cho một mình em. Bởi vì là em."
Đối phương thật lâu không trả lời.
Anh chủ động, cô trốn tránh.
Cũng giống như tuần trước, anh đứng trong bóng đêm nhìn đèn trong nhà cô vẫn luôn không sáng lên. Anh đứng một đêm ở dưới lầu cô, gửi WeChat cho cô, cô cũng không đáp. Cũng giống như hôm nay vậy.
Suy nghĩ một hồi lâu, trên khung thoại vẫn luôn biểu hiện anh đang nhập, ngẩn ra, cười. Đúng vậy, chính là cô! Anh vẫn luôn nhớ đến, nhớ nhiều năm như vậy chỉ có mình cô.
Anh mới vừa viết xong "Anh rất nhớ em", lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi đi một đoạn văn: Em chán ghét, kháng cự thế giới tràn ngập tội ác và đáng ghê tởm này nhưng trong lòng vẫn hướng đến chút ánh sáng đằng sau bóng tối. Bởi vì em dựa vào một chút ánh sáng kia, đang kiên trì, kiên trì đấu tranh với tà ác. Em như vậy, tôi cũng thế. Điềm Tâm, em rất dũng cảm. Ngày mai, tôi chờ em ở nơi đó. Tôi, cần em.
Đánh giá thứ bảy mươi sáu vẫn còn đang chờ được xem xét như cũ. Đối tượng Tiêu Điềm Tâm, tuổi. Cô ấy không hoạt bát lạc quan như mặt ngoài biểu hiện. Một phần tinh thần của cô ấy đã biến mất trong bóng tối. Năm đó, lần sai lầm ngoài ý muốn kia đã đả kích cô ấy rất lớn. Lớn hơn nhiều những gì tôi lường trước.
Đối với tâm lí học tội phạm chưa hoàn toàn quên đi ( nhưng cô ấy đã thấy mới lạ với kiến thức về phần này), xử lý vụ án sạch sẽ lưu loát, trật tự rõ ràng, quan sát tỉ mỉ. Trong lòng có kháng cự, nhưng nhiệt huyết không giống với những kẻ gϊếŧ người hàng loạt. Đối với cô ấy mà nói, đó chính là khiêu chiến. Cô ấy giống với tôi, sinh ra là thợ săn, là người bắt tóm. Cô ấy đã nhận ra tôi đang truy săn cô ấy, cô ấy là con mồi của tôi, tôi cũng là con mồi của cô ấy? Ai biết được?!
Một tiếng cười khẽ. Mộ Kiêu Dương lắc đầu, xoá đi một đoạn cuối cùng. Bổ sung thêm: Cuối cùng sức kháng cự của cô ấy đã đi đến bước nào rồi? Xem ra, cần phải đưa cô ấy về nước Mỹ, tự mình gặp mặt kẻ gϊếŧ người hàng loạt đã gϊếŧ chết người phụ nữ mang thai năm đó.
Một tiếng "két", cánh cửa sắt được đẩy ra.
Tiêu Điềm Tâm tới sớm, giờ sáng đã đến.
"Tới thật sớm. Không phải chúng ta hẹn nhau vào lúc giờ phút sao?!" Mộ Kiêu Dương đi vào khu vực phong tỏa sau cửa sắt.
Xung quanh nơi đây đều có hàng rào sắt, không nhìn thấy bầu trời xanh, những thứ ngửi được đều là mùi mục nát ẩm ướt.
Tiêu Điềm Tâm xách theo một chiếc túi lớn, còn đeo theo một chiếc ba lô sau lưng, yên tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài nhìn anh.
Chiếc ghế dài đã bị bào mòn theo năm tháng, có màu đen nhánh, vân gỗ gần như đã bị mài mòn gần hết, không thể xác định đây là loại gỗ gì. Băng ghế rất dài, anh đang đứng ở phía bên kia của băng ghế.
Anh đứng thẳng người, ngược sáng, cô không thấy rõ dáng vẻ của anh, dáng người cao thẳng tắp kia chính là dáng vẻ từng xuất hiện trong đầu cô đêm hôm qua.
Anh cử động và hỏi: "Dùng bữa sáng chưa?"
Tiêu Điềm Tâm đứng dậy đi về phía anh, ngoan ngoãn đáp: "Dùng rồi. Tỉnh dậy sớm nên tôi đến sớm hơn một chút. Là anh đến sớm. Hiện tại mới giờ phút." Thật ra là cô mất ngủ, suốt một buổi tối, cô gần như không ngủ. Khi đôi mắt mơ màng buồn ngủ, quanh quẩn bên cạnh cô luôn là bóng dáng anh.
Anh vẫn đeo một chiếc khẩu trang trắng như cũ. Cô không nhìn rõ được dáng vẻ của anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy trong veo của anh. Đôi mắt anh trong trẻo, lại dịu dàng, đen trong vắt sẽ dạy người ta trầm luân.
"Chờ đợi con gái nên đến sớm một chút." Mộ Kiêu Dương giơ tay vuốt nhẹ tóc cô và nói: "Đợi lát nữa tôi mời em ăn cơm trưa."
Hai người vai kề vai đi vào bên trong.
Nơi này là ngục giam.
Phạm nhân bị cầm tù nhìn thấy có người lạ tới thì vô cùng kích động, toàn bộ vọt đến bên cửa sắt.
Nhìn thấy là một cô gái xinh xắn thì càng thêm kích động, nói ra từng câu từng chữ bẩn thỉu hơn.
"A! Anh ngửi được mùi vị bên dưới của em!" Một tên tội phạm đột nhiên va vào cánh cổng sắt, vươn tay tới bắt cô.
Động tác của Mộ Kiêu Dương cực kỳ nhanh, kéo cô một cái, chắn ở trước người cô, một cái trở tay đã bắt được tay phạm nhân, một tiếng "rắc" làm trật cổ tay của phạm nhân.
Trong ngục giam truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào cực kỳ thống khổ.
Tiêu Điềm Tâm cười lạnh một tiếng, đáp: "Một tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết không có năng lực, có thể ngửi được mùi hương gì?!"
Mộ Kiêu Dương ngoái đầu nhìn cô, trên đầu cô đang treo một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng trắng, ánh sáng trắng đập vào mặt cô, đôi mắt to kia vô cùng sáng ngời, rõ ràng bên môi đang nở một nụ cười ngọt ngào động lòng người nhưng ý cười nơi đáy mắt lại lạnh làm tôn lên gương mặt xinh xắn tuyệt đẹp của cô, lúc này lại có một vẻ đẹp lạnh lùng.
Cô đứng trong căn phòng giam xám xịt này nhưng lại là trung tâm của mọi ánh sáng.
Cô chính là ánh sáng.
Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng. Là anh xem thường cô.
"Chân dung tâm lý của anh ta quả thực là một kẻ không có năng lực." Mộ Kiêu Dương nói, liếc nhìn tên phạm nhân còn đang gào khóc. Trong phòng giam của tù nhân, có một tấm poster của một người phụ nữ không biết tên được treo trên tường. Vừa rồi lúc Mộ Kiêu Dương cùng cô bước ngang qua đã thấy anh ta vẫn luôn lấy bút chì đâm vào người phụ nữ trên bức tường, vị trí lần lượt là ngực và vùng dưới, tựa như thứ anh ta cầm không phải là một cây bút chì mà là một con dao.
Một nhà tâm lý học tội phạm nổi tiếng từng cho rằng: Trong bản chất của mọi hành vi tội phạm đều có liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ, mặc dù trong quá trình gây án không tiến hành xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ với nạn nhân cũng là như thế.
"Freud từng nói qua xung động tìиɦ ɖu͙ƈ là động lực nguyên thủy nhất cho mọi hành vi của con người." Mộ Kiêu Dương nói: "Đặc biệt là trong thế giới phạm tội, tội phạm tìиɦ ɖu͙ƈ chiếm hơn %. Anh ta đang ảo tưởng rằng mình liên tục dùng dao đâm nạn nhân. Tự đâm bằng dao là một hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ. Bút chì là một con dao."
"Đúng vậy." Tiêu Điềm Tâm ngoan ngoãn đáp. Lại nói: "Anh ta chỉ ảo tưởng dùng đao đâm mà không phải trực tiếp làm, hoặc nhiều hoặc ít có khiếm khuyết về cơ thể hoặc bất lực trong tìиɦ ɖu͙ƈ."
Hai người thản nhiên tiến hành thảo luận về học thuật trong tiếng gào thét quỷ khóc sói gào của nhóm phạm nhân. Khi bọn anh nói ra lời này, tất cả phạm nhân đều bị trấn áp, cứ như gặp quỷ toàn rúc vào chỗ trong cùng của nhà tù.
Đám ma quỷ kia tránh ở nơi âm u, dõi theo hai người bọn họ bằng đôi mắt lén lút.
Bọn họ biết hai người này không phải người bình thường.
Đột nhiên, cánh cửa sắt bên ngoài lại bị mở ra, ánh nắng từ bên ngoài xuyên vào, một tên giám ngục giơ gậy sắt lên đập cửa sắt một cách hung hăng và nói: "Mấy người ầm ĩ nữa xem, xem tôi hôm nay phế các người hay không." Sau đó lại trừng mắt nhìn Mộ Kiêu Dương rồi nói: "Còn có hai người, đừng làm chuyện không nên. Hơn nữa, để vào cửa bên trong cần phải giao nộp tất cả vũ khí. Tôi mặc kệ các người ai là cảnh sát, tuyệt đối không được phép mang dao và súng vào."
Mộ Kiêu Dương thờ ơ ừ một tiếng đáp: "Chúng tôi không cần súng, chỉ cần nơi này," nói xong chỉ vào đầu mình, cũng mặc kệ vẻ mặt của giám ngục là gì, anh đi vào bên trong trước một bước.
Tiêu Điềm Tâm theo sát anh, cho dù không có súng và bất luận vũ khí gì, chỉ cần anh bên cạnh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm......
Giám ngục bên trong mở cánh cửa hẹp ra, nhìn bọn họ chằm chằm bằng gương mặt vô cảm, làm động tác mời chào, hoàn toàn không thấy được cảnh tượng bên trong, nơi đó một chút ánh mặt trời cũng không có, chỉ có từng ngọn đèn màu trắng đục được treo cách mét trên trần nhà.