Vụ án thứ nhất
Tường vi bí ẩn
04.
Thời điểm lưng Ian đụng đến giá sách phía sau, ánh mắt sắc bén của hắn, nhìn xoáy thẳng vào mắt Haley.
“Haley, cậu dựa quá gần tôi rồi.”
“Anh nhớ tôi, phải không? Bằng không, anh như thế nào quyết định trở về?”
Khuỷu tay trái của Haley đè lên bả vai người đối diện, toàn thân Ian căng cứng chống lại sức nặng của người kia. Tay phải rảnh rỗi của Haley chống ngay bên tai Ian, y nghiêng mặt, nhỏ giọng thì thầm từng chữ một vào bên tai đối phương, cố gắng xâm lược thần kinh hắn.
Ian im lặng không đáp lại.
“Dù cho trong giờ phút cuối cùng ấy, anh lựa chọn nhớ đến tôi. Nhưng vì cái gì vẫn không chịu đọc thư tôi viết? Ngay cả một lá thư hồi âm cũng không cho tôi? Anh đã từng cứu tôi, cho nên hình ảnh của anh vĩnh viễn là một đấng cứu thế ôn nhu thiện lương, đáp lại tiếng kêu cứu của tôi, sau đó kết thúc mọi chuyện trong hạnh phúc. Dù anh lại cố tình lựa chọn tránh không nhìn tôi, này là điều anh căn bản không có khả năng.”
Ian hít vào một hơi, từng câu từng chữ rất rõ ràng trả lời đối phương: “Nếu tôi không nhìn cậu, như vậy ngày hôm nay tôi sẽ chẳng đến đây. Haley, tôi biết cậu đã trưởng thành, so với tám năm trước mạnh mẽ hơn, đã không còn cần đến sự bảo vệ của tôi nữa. Nếu như cậu vẫn lựa chọn dùng cách đối xử của tám năm trước với tôi đây, tôi liền lập tức rời đi.”
“Rời đi? Đi đâu chứ?” Haley cười, y cố tình càng ép sát vào người Ian, khiến đối phương càng nhìn rõ hơn đôi mắt khiến kẻ khác phải thần hồn điên đảo của mình.
Quả nhiên, Ian nghiêng mắt tránh đi.
Haley không tiếp tục dồn Ian vào thế bí nữa. Y buông lỏng cánh tay, lui về sau một bước.
Cảm giác áp lực rút đi, Ian cuối cùng thở dốc.
Lúc này, một người hầu bưng khay đi đến, trên đó là hai chai Tiger.
“Trở lại chuyện chính, anh đã xem qua hồ sơ trước, không bằng nói thử cái nhìn của chính mình đối với ba vụ án này đi.” Haley ngẩng đầu, tư thái uống bia của y có chút tùy tiện.
“Về nạn nhân Lena chết đuối trong bể bơi, đến cùng là ngoài ý muốn hay bị sát hại tôi chưa nói được, chỉ có thể đợi sau khi đến thị trấn kia xem qua thi thể rồi mới phán đoán. Trường hợp của Allen và Anne đã rõ ràng là mưu sát, hung thủ đều sử dụng dao, hơn nữa qua khám nghiệm tử thi của các pháp y, hung khí giết chết Allen là dao nhẹn. Mà Anne bị cắt yết hầu bằng dao săn. Nhưng hung khí không cùng loại chưa hẳn hung thủ đã là hai kẻ khác nhau.” Ian cầm lên chai bia, nhắm mắt uống liền một hơi hết nửa chai.
Thời điểm hắn buông chai bia xuống, nghe được tiếng thủy tinh va vào nhau, là Haley.
“Nhưng phương pháp giết người ở hai nạn nhân lại không giống nhau. Toàn thân Allen tổng cộng chịu mười hai nhát dao, này rõ ràng là giết người để trút ra sự căm phẫn đến cùng cực. Sỡ dĩ hung thủ không bị bắt, bởi vì gã quá may mắn đi. Camera của trung tâm bơi lội sẽ được hoạt động vào ngay ngày hôm sau, hơi nước xóa mất dấu vân tay cùng DNA. Về phần Anne, cô ta tuy rằng chỉ chịu một dao, nhưng bản thân phải trải qua nỗi sợ hãi kinh khủng nhất đời mình, đầu óc thanh tỉnh đợi chờ thần chết từng bước từng bước tiến về phía mình. Tôi dám chắc thời điểm ra tay với Anne, hung thủ nhất địn vô cùng hưởng thụ, càng không nói đến việc gã còn mở đĩa nhạc kia. Bất quá, ba người này lớn lên trong cùng một thị trấn nhỏ bé, khiến người ta ít nhiều suy đoán những cái chết này có mối liên hệ gì đó cùng nhau.”
“Không sai, cho nên chúng ta phải mau chóng đến hiện trường nhìn một chút, rồi hỏi thăm những người xung quanh. Cảnh sát trong trấn cùng sinh hoạt với người dân nơi đó, tiếp xúc qua lại tương đối nhiều, cho nên rất khó bảo trì tính khách quan, có khả năng sẽ bỏ sót manh mối nào đó.”
“Ừm –” Haley gật đầu, “Tính thích ứng của anh thật sự tốt. Tám năm trước bị mắc kẹt trong rừng cũng vậy, tám năm sau rời khỏi chiến trường rồi đến Cục điều tra đều như thế. Bất quá sau ba tháng huấn luyện, anh càng suy nghĩ giống một thanh tra liên bang hơn đấy.”
Ian biết Haley nhắc đến “tám năm trước ở trong ừng” là vì muốn nhìn thử phản ứng của hắn, cho nên, bản thân đơn giản xem như không nghe thấy gì.
Trong khu để nước, Ian từng nghe được có người nhắc đến thủ pháp phá án rất đặc biệt của Haley. Nhưng đến cùng đặc biệt như thế nào, Ian vẫn chưa được chứng kiến. Hắn cũng không muốn mở miệng hỏi Haley.
Bởi bản thân biết, một khi hỏi tới, tên kia so với hiện tại càng đắc ý hơn.
“Nếu cậu không còn ý kiến gì, sáng mai chín giờ, gặp nhau ở cửa phân bộ New York, cùng đến thị trấn W.” Ian nâng tay xem giờ, “Hiện tại đã không còn sớm, tôi phải trở về.”
“Đừng đùa chứ, Ian a. Giờ này còn lái xe chạy suốt đêm sao? Anh không sợ giống như tám năm trước, thiếu cẩn thận đụng phải ai đó nữa sao?”
Thần kinh Ian lại bị đánh động, nhưng hắn cố hết sức xoa dịu cơn tức giận trực trào dâng trong lòng.
Tám năm trước, Haley – tù nhân của tổ chức sát thủ “Hunter” bất ngờ xông ra giữa đường quốc lộ, suýt chút nữa bị Ian lái xe đâm phải. Vừa nhắm mắt lại, Ian có thể lập tức thấy lại khung cảnh trong chớp nhoáng khi ấy, căn bản chẳng cần đợi Haley phải lập đi lập lại.
“Ý của tôi là, anh vừa mới uống bia xong, không nên lái xe. Ở đây có rất nhiều phòng.” Haley đi đến bên cạnh Ian, đem chai bia ấn vào trong người hắn, “Sáng mai gặp, Ian.”
Một khắc kia, Ian thật chẳng thể không hoài nghi Haley vì muốn giữ hắn lại, cho nên mới cố tình mời bia.
Cliff đưa Ian đến một gian phòng nghỉ dành cho khách.
Tuy chỉ là một căn phòng, nhưng bản thân nó so với căn hộ chung cư của Ian không kém cạnh chỗ nào. Giường ngủ rộng quá mức, khiến Ian có một cảm giác không được tự nhiên. Chăn nệm mềm mại như kéo hắn chìm sâu vào trong đó, vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Nghiêng người nhìn qua, từ khe cửa có thể ẩn ẩn thấy được ánh sáng rọi vào từ ngọn đèn ngoài hành lang.
Ian không thấy buồn ngủ.
Hắn chợt nhớ đến Haley của thật lâu trước đây. Thẳm trong cánh rừng sâu, cây cối rậm rạp nhìn không rõ được ánh trăng tù mù, người kia nối gót phía sau Ian, né tránh truy lùng của đám sát thủ “Hunter”. Haley từng ngồi xổm trong góc tối, cố gắng tránh đi Ian càng xa càng tốt.
Hiện tại nhớ lại, Ian đến cùng không rõ Haley lúc đó là lạt mềm buộc chặt hay thật sự muốn cách xa hắn.
Ánh sáng rọi qua khe cửa bị che mất, tựa như có ai đó đứng bên ngoài chắn đi.
Hắn chợt có dự cảm, nhất định là Haley.
Ian tuy rằng đã khóa cửa phòng, nhưng hắn biết Haley hẳn cũng có chìa khóa. Y có thể dễ dàng tiến vào trong, thế nhưng lại bất động thật lâu, lựa chọn đứng yên bên ngoài cánh cửa.
Ian nhìn chằm chằm bóng mờ kia, hắn là đang chờ đợi Haley rời đi. Mà người kia tựa chừng muốn cùng Ian đấu kiên nhẫn, cố chấp đứng đợi nơi đó.
Sự hiện diện của đối phương khiến Ian càng không cách nào chợp mắt.
Ian đứng dậy, mở cửa phòng, nhíu mày, “Này, tôi bảo, ngày mai chúng ta còn phải lái xe một đoạn đường khá dài, cậu không cảm thấy chính mình hiện tại nên đi ngủ sao?”
Haley cúi đầu, thần sắc vô cùng thản nhiên. Thân ảnh y tựa như du hồn. Điều này khiến cho đáy lòng Ian nổi lên một chút cảm giác không thoải mái.
“Haley Russell.” Ian hạ thấp thanh âm. Thời điểm hắn đi tới trước mặt Haley, áp lực của toàn bộ thế giới từa như bất ngờ đổ ập xuống vậy.
Haley nâng mi, đôi đồng tử lặng yên chợt hóa ra sắc bén.
Sát ý sục sôi, hành lang yên tĩnh bị một trận náo động đánh vỡ.
Ian đang muốn nói gì đó, Haley bất ngờ nâng tay, hung hăng đâm về phía ***g ngực Ian.
“Haley”
Ian thành công chụp được cổ tay của Haley, con dao trong tay y thật sự to Hơn nữa, khí lực của tên này lớn đến dọa người
“Cậu làm gì a”
Haley rút tay trở lại, dùng sức nặng cơ thể lấn tới trước. Ian vừng vãng ngăn lại, đang muốn đem hai tay Haley bẻ ngược ra sau. Nhưng đối phương không biết dùng cách nào đấy tránh đi, sau đó lập tức nâng gối, đánh trúng bụng Ian.
Ian ngã xuống, mà Haley dùng tư thái hoàn toàn áp đảo ngồi lên bụng Ian, giơ cao bàn tay, hung ác đâm xuống một dao.
Ian nghiến chặt răng, một lần nữa đem tay siết chặt cổ Haley, cố hết sức di chuyển cơ thể lật ngược tình huống, nhưng đối phương lại vững chắc như đá tảng.
“Mẹ nó – Haley Russell Cậu phát điên gì vậy Tin hay không tôi đánh vỡ đầu cậu” Ánh mắt Ian đỏ ngầu.
Lưỡi dao Haley ước chừng giơ lên hạ xuống mười hai lần, cuối cùng cũng dừng lại.
Ian mỗi một lần đều tránh thoát đi trong đường tơ kẽ tóc, hắn thậm chí có thể cảm giác được rét buốt nơi lưỡi dao xẹt qua.
Rốt cuộc, dao trong tay Haley cũng bị Ian đánh văng, rơi xuống đấy. Một tiếng động giòn tan vang vọng khiến Ian có cảm giác vô cùng cảm tạ trời đất.
Mà một giây sau, cổ tay của Haley cũng bị Ian chế trụ, hung hăng ép qua một bên tai y.
Khóe môi người kia thản nhiên nhếch cao, tiếu ý nơi đáy mắt lưu chuyển khiến tâm tình kẻ đối diện có chút ngứa ngáy.
“Nếu Allen có được thân thủ như anh, hắn sẽ không bị đâm tới mười hai nhát.”
Ian chợt minh bạch điều gì vừa xảy ra. Lửa giận trong lòng bốc đến đỉnh đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên hiện tại tôi đang đóng vai Allen đi? Này chính là phương pháp tra án “độc đáo” của cậu sao? Bắt chước hung thủ, tái hiện lại vụ án? Bất qua, có vẻ cậu tìm sai đối tượng rồi”
Ian có ý muốn đứng lên, nhưng hai tay Haley vẫn như trước giam hắn lại bên trong.
Y chậm rãi cúi thấp người, “Tôi chỉ là đặt mình vào vị trí hung thủ, tự hỏi bản thân sẽ làm như thế nào.”
Ian mở tròn hai mắt, lạnh lùng nhìn người đối diện liếc mắt đưa tình.
“…”
Cơ thể Haley tựa như dán chặt vào Ian, đến hô hấp của đối phương hắn cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
“Đùa chút thôi mà. Anh thật sự tin sao? Tôi là đặt mình vào vị trí của người bị hại nha.”
Ian vẫn như cũ trầm mặc.
Haley phảng phất cảm giác được cơn tức giận của Ian, tiếu ý càng thêm lộ liễu, “Hắc, Ian thân ái, thời điểm nhận huấn luyện anh có được học qua môn tâm lý tội phạm không?”
Ian vẫn không nói tiếng nò. Hắn biết này là cạm bẫy Haley bày ra, chỉ cần chính mình lên tiếng, liền bị y dắt mũi dẫn đi.
Đuôi lông mày Haley hơi nhướn lên, biểu tình này vốn vô cùng dụ hoặc, kèm theo thanh âm già dặn, giống như muốn kéo người nghe vào một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát.
“Dùng dao hoặc những hung khí khác đâm người, bình thường luôn tồn tại một phần nào ý vị riêng tư. Cũng giống như hiện tại, tôi rất muốn được đâm anh một nghìn lần, một vạn lần.”
Thanh âm vô cùng khẽ, tựa như đang rủ rỉ những lời ân ái.
“Loại hung thủ này, bình thường đối với phương diện kia là vô năng, cho nên mới cần mượn đến hung khí biểu đạt dục vọng của chính mình. Haley Russell, vì vụ án của tám năm trước khiến cậu sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên biến thành vô năng sao?”
Ian lạnh lùng mở miệng.
Thanh âm hắn tuy vô cùng cứng rắn, nhưng nội tâm lại hết sức não nề.
Vì cái gì lại cùng tên này nói chuyện? Vì cái gì phải để ý tới y? Vì cái gì phải biến thành miếng mồi cho đối phương cấu xé?
“Anh có thể thử một lần xem sao, tôi trong phương diện kia thật sự vô năng hay không.”
Haley nghiêng mặt đi, hơi thở của y quát qua cần cổ Ian, máu trong chớp mắt mất khống chế, xông thẳng lên đỉnh đầu. Haley cư nhiên nở nụ cười.
còn tiếp…