Cloud lẳng lặng mà ngẩn ngơ ở thế giới nhỏ của mình, đó là phía sau quầy thư viện, mặc dù không ẩn mật bằng tủ chứa, thậm chí là tủ sách, nhưng hắn cũng lặng lẽ mà tiếp nhận rồi, chẳng qua, hôm nay lại có chút đặc biệt…
“Earth knight trưởng.”
Bên ngoài vừa lại truyền đến tiếng của những Thánh kỵ sĩ chào hỏi thượng cấp. Hôm nay rất kỳ quái, mấy cái Mười Hai Thánh kỵ sĩ bình thường không đến thư viện đều một người rồi lại một người chạy đến, đầu tiên là Storm, hắn vừa đến liền hỏi tủ sách nào trốn vào tương đối thoải mái, Cloud cho hắn một cái chỉ, hắn vẫn thật sự liền ôm theo một chồng công văn trốn vào bên trong tủ sách rồi.
“Cloud! Cloud!”
Cloud lặng lẽ mà buông “Bói toán học rời xa ác vận” trên tay, rồi lại từ đằng sau quầy thăng lên.
“Cloud, mau, mau nói cho tôi biết, tủ, tủ sách nào trốn vào tương đối tốt?” Earth lắp ba lắp bắp nói.
Cloud liếc Earth knight trưởng một cái, hắn cứ luôn cảm thấy Earth hôm nay lắp bắp đặc biệt chân thật: “Tốt nhất đã có Storm knight trưởng trốn ở bên trong rồi.”
“Chậc! Thì ra Storm cũng trốn ở đây rồi, thảo nào “ông ta” lại đến tìm tôi!” Earth cả mặt nổi giận, sau đó lại vội vàng nói: “Khá tốt thì được rồi.”
“Khá tốt đã có Stone knight trưởng rồi.”
“… Rốt cuộc có bao nhiêu người trốn ở đây?”
Hắn bắt đầu thống kê lên: “Storm, Stone, Metal và Leaf…”
Không đợi hắn đọc xong, Earth liền rống giận: “Thì ra tất cả mọi người đều trốn ở đây! Tôi đã nói làm sao một người cũng không có mà…”
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, sắc mặt Earth liền thay đổi, hắn vội vàng nói: “Quên đi, quên đi, mau cho tôi một ngăn tủ không có ai trốn là được rồi!”
Cloud suy nghĩ một chút, chỉ vào cái tủ chứa công cụ quét dọn ở góc, Earth mặc dù lộ vẻ mặt ghê tởm, nhưng vẫn cam chịu mà xông đến tủ chứa ở góc, sau đó thật sự trốn vào tủ chứa đầy bụi bặm và mạng nhện.
“Cái quỷ gì thế này, làm sao một người cũng không có?”
Tiếng quở trách này nói xong, thư viện đột nhiên lặng ngắt như tờ, Cloud cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng qua không có người gọi hắn, cho nên hắn cũng không cần “thăng” lên.
“Neo!” Một giọng nói khác vang lên, Cloud nhận ra rồi, đây là cái giọng nhẹ nhàng của hắc ám tinh linh kia: “Ngươi đừng tìm bọn họ nữa, mọi người đều trốn ngươi rồi.”
“Trốn ta?” Neo hừ một tiếng, ngữ khí rất kém nói: “Đừng để ta tìm được một tên! Ta chẳng qua chỉ là muốn bọn chúng chọn một cái giữa cùng ta uống rượu và cùng ta so kiếm mà thôi, có khó khăn như thế sao? Ta còn mất một tay đây!”
Ông cho dù không có tay cũng mạnh đến đáng sợ như thường… Chúng Thánh ở kỵ sĩ ở hiện trường cố gắng cúi đầu làm bộ chăm chú đọc sách.
Neo nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi: “Ở đây có Mười Hai Thánh kỵ sĩ không?”
Chúng Thánh kỵ sĩ nhìn Neo, mặc dù mọi người đều biết tủ sách với tủ chứa nào có người trốn, nhưng lại một câu cũng không dám nói, mặc dù tiền Sun knight uy thế vẫn còn, nhưng chọc tới Mười Hai Thánh kỵ sĩ hiện nhiệm cũng chưa chắc sẽ có cuộc sống tốt.
“Không nói phải không?” Mắt của Neo nguy hiểm mà nheo lên.
Lúc này, Cloud chậm rãi mà thăng lên, trả lời: “Ở đây có.”
Neo đột nhiên xoay người qua, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Cloud knight? Quên đi, quên đi, bộ pháp của các ngươi thật sự quá quỷ dị, tốn cả buổi trời vẫn tìm không được phải vung kiếm ở đâu, thế cũng rất phiền toái, đánh lên cũng chẳng thống khoái chút nào!”
“Làm sao không đi tìm Judge knight?” Aidrizzt có chút không hiểu nói: “Hắn không có trốn ngươi, vừa rồi còn ở trên hành lang đi sát qua bên cạnh không phải sao?”
“Không được! Judge knight trưởng tiền nhiệm Chasel ở ngay trong Diệp Nha thành, ta sợ hắn đi méc Chasel.”
“…”
“Grisia cũng không biết chạy đi đâu, thằng nhóc đó cũng thật bất hiếu!” Neo giận dữ nói: “Ta nuôi nó mười năm, bảo nó cùng ta uống rượu sẽ chết à! Ai kêu kiếm thuật nó tệ đến nỗi không thể so kiếm với ta!”
“Hắn đã cùng ngươi uống ba ngày rồi.” Aidrizzt có chút bất đắc dĩ nói.
“Đúng rồi!” Neo đột nhiên bừng bừng hứng trí hỏi Cloud: “Ê nhóc ngươi có biết uống rượu không?”
Cloud lắc đầu, thành thật trả lời: “Chưa từng uống qua.”
“Chưa từng uống? Nhóc con này ngươi có còn là đàn ông không hả!” Neo giận dữ: “Tức chết ta rồi! Mặc kệ đi! Người ở hiện trường tìm ra một tên Mười Hai Thánh kỵ sĩ cho ta, nếu không tất cả cùng ta so kiếm uống rượu!”
Tất cả Thánh kỵ sĩ đều không hẹn mà cùng chỉ cái tủ sách với tủ chứa nào đó, thậm chí còn có người chỉ hướng của Cloud, vừa chỉ xong, mọi người lập tức co cẳng chạy ra khỏi thư viện, để tránh ngày sau bị Mười Hai Thánh kỵ sĩ hiện nhiệm trả thù.
“Cái gã chỉ vào Cloud knight.” Neo căn dặn với Aidrizzt: “Giúp ta nhớ kỹ tướng mạo của hắn, hắn tưởng rẳng chỉ vào Cloud knight là có thể qua cửa dễ dàng sao? Hừ!”
Neo lạnh lùng mà nói với khoảng không của thư viện: “Những gã ở trong tủ sách và tủ chứa muốn tự mình đi ra, hay là muốn chờ ta túm các ngươi ra?”
Mười Hai Thánh kỵ sĩ từng người một bất đắc dĩ mà từ chỗ ẩn thân đi ra, giống như là những học sinh ngoan ngoãn xếp hàng đứng ở trước mặt lão sư. Neo lạnh lùng nói: “Đi theo ta! Dám trốn nữa thử xem!”
Đi theo sau lưng Neo, mọi người vẻ mặt như đưa đám đi ra thư viện, sau đó, thư viện lần nữa khôi phục yên bình, Cloud lặng lẽ mà ngồi xổm xuống, trở về thế giới nhỏ hoàn mỹ của mình… Không! Hôm nay, thế giới nhỏ này có chút không hoàn mỹ rồi.
“Ủa? Cái chén đựng thứ toàn màu đỏ này vẫn uống rất ngon mà! Thì ra là nước hoa quả tổng hợp vị mai đỏ, hm! Còn có hương hoa hồng, mai đỏ với hoa hồng, hèn gì đỏ như vậy, tôi lúc trước còn tưởng là máu tươi gì đó…”
Sun knight ngồi xếp bằng ở dưới đất, cầm trên tay một quyển sách bói toán “Mở ra tình yêu vận của bạn”, hắn uống một hớp nước hoa quả, quay đầu qua, cười nói: “Ly này cho tôi uống, được chứ?”
Cậu cũng đã uống rồi. Cloud lặng lẽ mà gật đầu.
Không phải tủ chứa, cũng không phải tủ sách, bên cạnh còn có một cái Sun knight, còn uống đồ uống của hắn, thế giới nhỏ hôm nay không quá hoàn mỹ, chẳng qua bởi vì những Mười Hai Thánh kỵ sĩ khác càng bi thảm, cho nên dưới tương đối, thế giới nhỏ hôm nay thật ra cũng xem như rất hoàn mỹ rồi. Cloud rất mãn nguyện mà nghĩ.
“Chẳng qua…” Sun knight vừa uống đồ uống, vừa hung tợn nói: “Vừa rồi lại có thể có người dám tiết lộ chỗ trốn của ta! Cloud, cậu nhớ tướng mạo thằng kia chứ?”
Cloud gật đầu.
“Tốt lắm.” Sun knight cười lạnh vài tiếng.
Cloud lại lặng lẽ mà xem “Bói toán học rời xa ác vận”, sau đó tự động cách ly lỗ tai khỏi những tiếng kêu la hay tiếng khóc lóc “Tiền Sun knigh trưởng, xin ngài buông tha tôi, tôi ngay cả một ngón tay của ngài cũng đánh không lại à”, “Tôi thật sự uống không nổi nữa, bụng cũng sắp nổ rồi” gì gì đó từ bên ngoài thư viện truyền đến…
Nhìn cái tên sách “Bói toán học rời xa ác vận” này, Cloud suy tư, có lẽ nên đem quyển sách này cho cái gã mà đồng thời bị Sun knight tiền nhiệm và hiện nhiệm chú ý kia mượn?
Nhưng, hắn một giây sau liền quên đi.
Đối với một người dám bán đứng Sun knight hiện nhiệm mà nói, một quyển sách cũng vô dụng, đổi cái đầu mới thật sự có thể đủ rời ra ác vận.
Bởi vì máu văng hết cả con đường, cho nên kỳ nghỉ ba ngày của ta thuận lợi biến thành một tuần lễ. Nghe nói Leaf vốn còn muốn giúp ta tranh thủ một tháng, chỉ là Giáo Hoàng đại nhân hình như có nhiệm vụ muốn giao cho ta, cho nên tranh thủ thất bại. Haizz! Leaf, cậu đúng là một người tốt!
Ta một tay rót sữa chua vào một cái chậu chứa bột, còn tay kia dùng vỏ kiếm của Thái Dương thần kiếm để khuấy đống bột đó, không phải ta muốn nói, nhưng vỏ kiếm của Thái Dương thần kiếm đúng là kỳ diệu vô cùng. Bởi vì vỏ kiếm này gần như được làm bằng vàng, đảm bảo không gỉ, cho dù được dùng để khuấy mặt nạ hay khuấy rượu táo của ta. Sau khi khuấy xong, vỏ kiếm chẳng những không bẩn, dùng vải lau một cái còn sẽ càng thêm sáng chói!
Hmm, mặt nạ thoạt nhìn gần như được rồi, hẳn đã có thể đắp, chiến đấu hôm qua lâu như thế, đã vậy còn bị trọng thương đến ngất xỉu, kết quả là tối qua không kịp đắp mặt nạ. Khi ta sáng nay thức dậy nhìn thấy gương, ta suýt nữa chết ngất đi, làn da ta đã chuyển từ màu sữa chua sang màu mật ong mất rồi!
Trời ạ! Ta phen này không đắp một tuần mặt nạ là không trắng lại nổi rồi.
“S-Sun! Cậu đang làm cái gì vậy?” Leaf knight đột nhiên đẩy cửa phòng ta, trợn mắt há hốc mồm nhìn ta.
Đã chế xong mặt nạ, đang muốn đắp… Ta sững sờ nghĩ với một cục mặt nạ trên tay.
Khỉ thật! Ta quên khóa cửa, nhằm đúng cái lúc hiếm hoi cái gã Leaf này quên gõ cửa!
Còn may, còn may! Ta chỉ mới định đắp mặt nạ, thật sự còn chưa có đắp. Bằng không nếu để Leaf nhìn thấy cái bộ dạng sinh vật undead đang phân hủy của ta, cậu ta biết đâu sẽ túm đưa đi cho bạn tốt Judge knight của ta, thẩm vấn một chút ta phải chăng là bị tà ma ám người rồi.
“Hôm qua cậu chảy nhiều máu như thế, còn không mau nằm xuống nghỉ ngơi, bò dậy làm cái gì!”
Leaf vội vàng lao lại đây, một phát đem ta áp trở lại giường, sau đó đắp chăn bông…
Ta đảo cặp mắt trắng dã. Này này! Trên tay ta còn có một cục mặt nạ đó!
“Sun, cậu cầm bột để làm cái gì?” Sau khi đắp cái chăn bông cho ta, Leaf hết sức khó hiểu nhìn cái tay phải của ta đang lòi ra ngoài chăn, phía trên còn có một cục mặt nạ dinh dính
Leaf nhìn mặt nạ suy xét (mặc dù có vẻ giống như đang ngẩn ngơ) một hồi, rồi xoay đầu nhìn ta cười nói: “Tôi biết rồi, cậu đói bụng đúng không?”
… Làm thế nào lại cho ra cái kết luận như thế? Chẳng lẽ đống bột sống trên tay ta nhìn giống như có thể ăn được sao?
“Ăn cái thứ này thế nào cũng bệnh đấy.”
Leaf hơi quở trách và nắm lấy cục bột trên tay phải ta, ném nó lại vào trong chậu mặt nạ mà ta điều chế, cuối cùng ôm cả cái chậu, sau đó cậu ta vừa hướng đến cửa đi, vừa quay đầu lại cười nói: “Tôi đến nhà bếp giúp cậu lấy chút gì đó để ăn.”
Này, này! Cậu muốn giúp tôi lấy đồ ăn tôi không có ý kiến, nhưng cậu đem mặt nạ của tôi đi đâu thế hả?
Cái chậu mặt nạ đó thế nhưng là tốn hết năm ngày lương của ta, ta định dùng để đắp suốt một tuần!
Leaf mới đi tới cửa vừa mở nó ra, liền bị người đứng bên ngoài dọa hết hồn một chút, cái chậu trên tay liền tuột tay rớt xuống…
A, mặt nạ trị giá năm ngày lương của ta! Ta từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng đã không kịp cứu vớt lương của ta…
Bụp!
Người đứng ở bên ngoài bình tĩnh vươn tay bắt lấy lương của ta, cả người nhìn giống như đám mây đen ngột ngạt, không chỉ có tóc đen mắt đen và y phục đen mà cả bầu khí xung quanh anh ta thoạt nhìn cũng thâm trầm. Người này chính là khiến người trông thấy phải sợ, quỷ nhìn thấy cũng phải chạy mất hút — Judge knight.
“Judge knight trưởng, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Leaf knight có chút thận trọng hỏi.
Ta suýt nữa quên nói, mặc dù Judge knight là bạn tốt mà không phải bạn của ta, chẳng qua đây chỉ có trong lòng ta và cậu ta biết mà thôi, trên biểu hiện, mối quan hệ của chúng ta vẫn là như nước với lửa.
Mà trong phái người tốt bụng ấm áp và nhóm tàn khốc lạnh lùng, hình như cũng chỉ có quan hệ của ta và cậu ta đặc biệt tốt, những người khác thì thật sự ghét phe đối nghịch, giáo dục đối địch của Thánh Điện từ nhỏ vẫn là hết sức thành công.
Khuôn mặt tàn khốc đó của Judge là mặt vô biểu tình, cả người không giận mà uy, giọng nói trầm thấp độc nhất kia cũng không biết đã dọa chết bao nhiêu tội phạm — cậu ta trầm trầm nói: “Tôi đến nói rõ nhiệm vụ của Giáo Hoàng ủy nhiệm.”
Cái người tốt như Leaf làm sao có thể thắng được khí thế của Judge knight trưởng, lập tức cậu ta liền cười khổ quay đầu nhìn ta: “Sun…”
Vừa rồi đột nhiên nhảy dựng lên, hại ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt, vì thế ta chầm chậm, ưu nhã ngồi lên giường và nói: “Leaf knight, nếu là nhiệm vụ của Giáo Hoàng bệ hạ ủy nhiệm, Sun đương nhiên phải chú ý lắng nghe.”
“Nhưng cậu đã bị trọng thương, hẳn nên nghỉ ngơi cho tốt”, Leaf hết sức lo lắng nói.
“Xin Leaf knight không nên lo lắng. Sun tự có bảo hộ của thần Ánh Sáng.”
Bà nội nó nếu còn bức ta mở miệng nói chuyện, ta sẽ xỉu luôn cho cậu xem!
“Đó… được rồi”. Leaf rất là bất đắc dĩ rời khỏi phòng ta, sau đó đóng cửa phòng lại.
Judge cũng rất chu đáo khóa lại cửa phòng, để tránh cho thêm một gã quên gõ cửa.
“Giáo Hoàng hết sức xem trọng sự kiện lần này, ông ta muốn cậu điều tra rõ lai lịch của death knight trong vòng một tuần, và làm trong bí mật.” Judge ngồi xuống và đặt chậu mặt nạ trong tay xuống, sau đó không nói vòng vo, vô thẳng trọng điểm.
Ta biết mà cái lão chết tiệt bóc lột thành tính đó đời nào tốt bụng cho ta một tuần nghỉ…
“Sun không hiểu, là nhiệm vụ dạng gì mà không thể phơi bày dưới sự chiếu rọi của thần Ánh Sáng?” Ta cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, loại nhiệm vụ phải len lén đi điều tra này thông thường rất khó khăn.
“Không biết.” Judge hết sức ngắn gọn trả lời.
“Cho dù là death knight hẳn cũng sẽ không nhận được quan tâm nhiều như thế của Giáo Hoàng, vả lại vì sao muốn đặc biệt ủy nhiệm Sun đi điều tra?”
Ta đã thật sự rất đau đầu, mặc dù cái lão già chết tiệt đó rất biết bóc lột kỵ sĩ, và năng lực tự khôi phục của ta vừa lại không phải tốt bình thường, nhưng lần này ta chung quy cũng đã chảy máu đầy đường, không cho nghỉ ngơi ba ngày, ta nghĩ ta không có khả năng hồi phục trạng thái ban đầu. Nếu sự tình thật sự cấp bách như thế, làm quái gì không tìm những Thánh kỵ sĩ trưởng khác đi điều tra?
“Giáo Hoàng không mong đợi kết quả điều tra, sau khi cậu điều tra được chân tướng, chỉ cần nói cho tôi biết là được”. Lúc Judge knight nói, trong mắt mang theo nghiêm khắc, mặc dù cái nghiêm khắc đó hẳn không phải nhằm vào ta, mà là cái tội nhân nào đó.
Oh… Muốn Sun knight lén lút đi diều tra, sau đó muốn Judge knight lén lút giải quyết tội phạm sao? Xem ra chuyện lần này không phải lớn bình thường.
Ta nói như thế, mọi người có lẽ vẫn không hiểu lắm ta và Judge rốt cuộc đang to nhỏ chuyện gì, ta tốt hơn vẫn là tỉ mỉ nói rõ một lần.
Đầu tiên phải bắt đầu nói từ sự sinh ra của death knight, muốn cho ra đời một tên Death knight, không phải ta muốn nói, nhưng nó thật sự cực kì khó khăn. Đầu tiên là phải chuẩn bị hai loại “vật phẩm cần thiết” để khiến cho death knight sơ sinh càng lớn càng mạnh.
Thứ vật phẩm cần thiết đầu tiên là: một vị tử linh pháp sư cấp cao.
Đây mặc dù không tính là khó tìm lắm, nhưng cũng không phải là dễ tìm, dù sao bản thân tử linh pháp sư đã không phải nghề nghiệp gì nóng hổi, hơn nữa nghề này bị kì thị nghiêm trọng ở khắp nơi, cho nên những tử linh pháp sư chỉ có thể sống ở những nơi hoang vắng như núi cao hay mồ mả.
Thứ vật phẩm cần thiết thứ hai là: một cỗ thi thể còn mới với oán khí ngút trời, hơn nữa có tâm nguyện còn dang dở.
Tìm cái cỗ thi thể như thế còn khó khăn hơn so với tìm một tử linh pháp sư.
Có lẽ bạn sẽ nói tìm cái thi thể có oán khí có gì khó khăn?
Chẳng qua ta phải nói cho bạn biết, cái này không thể chỉ là cái oán thù nho nhỏ nào, hay là cái oán niệm cỏn con như chưa ăn no trước khi chết. Để có thể tạo ra một Death knight, phải là cái oán thù to bằng trời và cái ám ảnh có thể khiến người chết sống lại mới được!
Và chỉ có một loại thực phẩm duy nhất có thể làm cho death knight sơ sinh trở nên mạnh mẽ chính là: “Chấp niệm không đat được”!
Càng làm không được, hắn lại càng oán hận, oán hận cũng giống như một loại thực phẩm, sẽ khiến cho death knight sơ sinh lớn lên thông minh mạnh mẽ, đợi đến khi oán hận và chấp niệm của hắn vọt lên tới trời, hắn sẽ tiến hóa thành “Death lord”, khi đó mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Một tên Death knight có mạnh mẽ đến đâu, hắn vẫn là “một tên”, nhưng một tên Death Lord có những năng lực của vong linh pháp sư cấp cao. Chẳng những hắn có thể triệu hồi ra một chi quân đội undead, mà hắn còn có thể thi gia đủ loại ma pháp phụ trợ lên trên quân đội undead.
Nói tóm lại, tuyệt đối không được để cho một tên Death lord ra đời, bằng không nó sẽ là trận thảm họa đáng sợ.
Sau khi nói về sự ra đời của Death Knight, giờ sẽ nói về làm thế nào để tiêu diệt một tên Death knight. Cách đơn giản nhất là dùng vũ lực mà đánh ngã nó, và sau đó dùng lửa thiêu rụi sạch sẽ, vậy là xong mọi chuyện!
Cách thứ hai, tra ra tên Death knight này rốt cuộc có cái gì oan khuất và chấp niệm gì, giúp nó báo thù, sau đó hoàn thành chấp niệm của nó, nó liền sẽ tự mình thăng thiên.
Mặc dù cách thứ hai nghe có vẻ phù hợp với chính nghĩa và đạo đức, nhưng mọi người vẫn có khuynh hướng trực tiếp đánh ngã nó vì đơn giản hơn nhiều.
“Tại sao Giáo Hoàng bệ hạ quan tâm Death knight này như thế?”
Ta hết sức tò mò, mặc dù cái lão già chết tiệt đó không phải không có lương tâm, chẳng qua lão ngồi ở cái vị trí Giáo Hoàng cao như thế lâu như vậy, ta tin tưởng lương tâm của lão cũng còn lại không nhiều, lần này tự nhiên đặc biệt muốn điều tra oan khuất của một death knight, chừng như là ngay cả thần Ánh Sáng cũng sẽ hô lớn không tin nổi đi!
Judge dùng ánh mắt có chút quái dị liếc ta một cái, chậm rãi nói: “Nghe nói câu duy nhất mà tên death knight đó lên tiếng, là hắn sẽ trở lại tìm cậu?”
Ta gật đầu, đúng thế! Hắn có nói hắn sẽ trở lại tìm ta… Chết tiệt, ta hiểu ra rồi!
Bình thường người duy nhất mà Death knight quấy rầy là người có liên quan đến oán hận và chấp niệm của hắn…
“Tôi bị hoài nghi?” Ta ngạc nhiên, ngay cả câu chữ tỉa tót và ca ngợi thần Ánh Sáng cũng quên luôn.
Judge knight thần sắc trang trọng gật đầu.
Ta mồ hôi lạnh đầy đầu biện giải: “Tôi không có giết hắn, tôi thậm chí còn không quen biết hắn!”
Judge gật đầu, bỏ xuống một câu:
“Vậy thì tra ra chân tướng, tẩy đi oan khuất của chính cậu, hành động phải mau một chút, mọi người đã bắt đầu sinh nghi rồi.”
Ta cảm thấy nếu ta chết ngay bây giờ, có % cơ suất có thể trở thành Death knight.
Oán niệm của ta sâu như biển á!
Đầu tiên vô duyên vô cớ bị Death knight chém cho một đao, máu chảy đầy đường, sau đó tưởng rằng nhận được một tuần nghỉ ngơi, kết quả phát hiện thì ra một tuần này vốn là cho ta đi tra án, hơn nữa tình nghi lớn nhất trong vụ án này lại chính là ta!
Vốn định ở trên giường đắp mặt nạ, nằm đủ ba ngày, sau đó thức dậy tận hưởng ngày nghỉ, chẳng qua sau khi biết mình bị coi là nghi phạm, ta nào còn dám nằm trên giường chứ!
Ngay sau khi Judge rời khỏi, ta lảo đảo đứng dậy. Thời gian chỉ có một tuần mà thôi, trong vòng một tuần muốn tra rõ chân tướng vốn đã là chuyện rất khó khăn, càng huống chi là tra vụ án của death knight, ai biết tên Death knight đó đã chết bao lâu rồi!
Cho nên, mặc dù ta cảm thấy ta bất cứ lúc nào đều có thể nằm xuống, ta vẫn phải cố gắng bò lên mà tra án…Nếu ta vì thế mà chết, nhất định phải trở thành Death knight, và sau đó đi tìm tên Death Knight kia báo thù!
Ta phủ thêm áo choàng và cầm chính Thái Dương thần kiếm… Ai biết khi nào tên Death knight đó sẽ quay lại tìm ta, tốt hơn vẫn là mang theo Thái Dương thần kiếm cho an toàn.
Vốn muốn đi dắt một con ngựa để cưỡi, chẳng qua sau khi nghĩ lại, hiện tại cơ thể ta đang thiếu máu nghiêm trọng, vốn đã chóng mặt hoa mắt rồi, nếu còn trèo lên ngựa đi lắc lư một hồi, biết đâu sẽ từ trên lưng ngựa rớt xuống một mạng ôi thôi.
Đành phải đi bộ rồi, hy vọng ta sẽ không ngã ở giữa đường là được.
Để tránh phiền hà, ta kéo thấp vành mũ áo trùm, không muốn bị dân chúng nhận ra. Sau đó ta chậm chạm bước đi, và thỉnh thoảng có người đi vòng qua bên cạnh ta, cho ta một cái ánh mắt khinh khỉnh “ngươi là rùa đang bò à”.
Hiện tại đang thiếu máu rất nghiêm trọng ta quá lười để ngó ngàng tới bất luận kẻ nào, và tiếp tục bước đi kiểu rùa của mình. Càng đi càng hoang vu, cảnh vật xung quanh từ một đống những cửa hàng sang trọng tấp nập, biến thành những nhà dân tồi tàn, hành khách trên đường cũng dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn lại đôi ba người, nét mặt sợ hãi, dường như không biết nên đi đâu.
“Yooo! Thật là một cái áo trùm đẹp! Đại thiếu gia, có phải ngươi lạc mất mẹ rồi không?” Mấy tên say rượu lảo đảo bên đường hi hi ha ha cười.
Ta tiếp tục đi ngang qua những gã say rượu, ngay cả bước chân cũng vẫn bảo trì chậm rãi như cũ, cuối cùng ta đi đến cái một cái xó xỉnh âm u mà ngay cả cư dân ở cái khu tồi tàn này cũng sẽ không tới, và dừng lại trước một ngôi nhà tan hoang thoạt nhìn như không có ai sống ở trong. Sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn ngôi nhà này.
Rầm!
Ta một cước đá nát cái cửa chính đó, xông vào trong, tức giận hét: “Tử thi! Đi ra cho ta! Ta bị ngươi hại thảm rồi ~~”
Bên trong ngôi nhà, chỉ có một vài cái bàn ghế mục nát xiêu vẹo, còn đóng mạng nhện dày đặc. Nếu dám vọt vào bên trong, đảm bảo cả người sẽ trực tiếp bị mạng nhện gói thành cái kén tằm khổng lồ.
Cho nên, bên trong đừng nói không có người nào, dù là một con chó hoang cũng sẽ không ở lại cái nơi như thế này.
Nhưng ta biết, cái này chỉ là bề ngoài, là tử linh pháp sư dùng để tránh né một số dân chúng có kì thị nghề nghiệp nghiêm trọng.
“Tử thi! Ngươi không ra phải không?” Ta chầm chậm từ dưới áo choàng vươn ra một bàn tay, và sau đó bàn tay trắng nõn đó ưu nhã … Chết tiệt! giờ nó có màu mật ong!
Ôi ôi ôi! Ta biến thànht Sun knight màu mật ong rồi!
Mặc kệ đi, tìm ra Tử Thi trước rồi lo chuyện đó sau. Ta ngay cả chú ngữ gì cũng không có niệm, trên tay đã chầm chậm phát ra hào quang của lực lượng thần thánh, hào quang từ yếu ớt chuyển sang cường thịnh, ánh sáng êm dịu màu trắng đã tràn ngập cả ngôi nhà đổ nát.
Không phải là ta muốn nói, nhưng có thể không đọc thần chú mà đã tụ tập nhiều thánh quang như thế, cho dù là đẳng cấp cao trong tế ti, những Hồng Y giáo chủ chỉ sau Giáo Hoàng, cũng không có mấy người có thể làm được.
Khi lão sư của ta dạy ta ma pháp, ông thường kinh ngạc nói: “Con trai, con đúng là một tế ti thiên bẩm.”
“Thật không?” Ta hồi nhỏ hết sức cao hứng, bởi vì lúc đó ta đang buồn vì thành tích kiếm thuật thê thảm của mình.
“Uh, nếu lúc đầu con gia nhập là Điện Ánh Sáng, vậy tương lai con chắc chắn sẽ là Giáo Hoàng mạnh nhất nhì trong lịch sử điện Ánh Sáng!”
Với hai mắt phát sáng, ta tưởng tượng đến vinh diệu và quang huy của Giáo hoàng mạnh nhất…
“Chẳng qua nếu con đã gia nhập Thánh Điện, tương lai chỉ đành làm một tên Sun knight rất yếu thôi.”
Quả nhiên, nữ sợ cưới nhầm chồng, nam sợ theo nhầm nghề. Nhất thời chọn sai nghề nghiệp, vậy mà từ mạnh nhất biến thành yếu nhất, ta thật sự hối tiếc vì quyết định ban đầu. Trẻ con đúng là ngu ngốc, luôn nghĩ rằng kỵ sĩ cầm theo kiếm và mặc áo giáp thì rất oai.
Bây giờ mới biết, tế ti mới là nghề nghiệp thật sự tốt!
Vừa không cần cầm kiếm, cho nên không cần tốn tiền để chỉnh tu kiếm, mặc dù tế ti cũng phải bỏ tiền mua cây pháp trượng, chẳng qua với năng lực tụ tập thánh quang của ta, ta cầm cái cành cây cũng chả sao!
Với lại tế ti cũng không cần mặc áo giáp, cho nên không cần tốn tiền mua áo giáp, cũng không cần lại phải bỏ tiền sửa chữa áo giáp sau khi bị kẻ địch chém đến nát bét.
Mặc dù nói, tế ti cũng phải mua pháp bào tế ti, chẳng qua nói lại lần nữa, với năng lực tụ tập thánh quang của ta, ta có quấn cái tấm rèm cửa sổ trắng cũng được!
Trời cao đã cho ta tiềm chất tế ti tốt như vậy, thế mà ta lại chạy đi làm kỵ sĩ, hơn nữa còn lại là Sun knight một nghề không được hối hận, không thể chuyển nghề, chỉ có thể làm đến về hưu hoặc là chết… Ngay cả ta cũng muốn chửi mình là thằng ngu!
Ah, hối hận…
“Sun, Sun!” Một tiếng la hét cắt ngang sự hối hận của ta.
Ta xoay mạnh đầu qua, một cái bóng nhỏ như ẩn như hiện chạy toán loạn, và bạt mạng la hét tên của ta. Thấy vậy, ta “whoosh” một tiếng rồi thu hồi lại toàn bộ thánh quang.
“Hu hu hu! Đau quá đi!” Cái bóng nhỏ ngồi xổm vào một góc và liên tục khóc thút thít.
Toàn bộ ngôi nhà đã thay đổi, thánh quang của ta đã quét đi ma pháp ảo giác của tử linh pháp sư bày ra. Cảnh mạng nhện giăng đầy đã biến mất thay vào đó là một ngôi nhà nhỏ sạch sẽ, chỉ là…
Màu hồng, màu hồng, chỗ nào cũng là màu hồng!
Đúng là điên! Nơi này hoàn toàn không cần bày ma pháp ảo giác gì để che dấu sự thật có tử linh pháp sư sống ở đây.
Ai mà tin căn phòng có vách tường màu hồng, bàn ghế màu hồng, cái giường màu hồng và thậm chí toàn bộ búp bê đầy căn phòng cũng toàn là màu hồng, lại có thể là nơi cư trú của một tử linh pháp sư!
Cái căn nhà hoang tàn chứa đầy mạng nhện mới nãy còn giống nơi ở của tử linh pháp sư hơn!
“Sun…” Cái bóng nhỏ rụt rè kéo kéo áo choàng của ta.
Ta cúi đầu xuống nhìn… đúng vậy! Chính là cúi đầu, bởi vì cái gã này chỉ cao đến eo của ta thôi… Ta ánh mắt nghiêm khắc hung dữ trừng cái tử linh pháp sư này.
Cái bóng nhỏ bị ta trừng mắt thì ngồi xổm xuống và bắt đầu thút thít.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi thế nhưng là tử linh pháp sư đó!” Ta khó có thể tin được trừng mắt nhìn cái bóng nhỏ, và gầm lên: “Hơn nữa người phải khóc hẳn là ta mới đúng, ta chẳng những bị chém một đao, máu chảy đầy đường, lại còn bị mọi người nghi ngờ đã làm cái chuyện thiên lý bất dung gì đó, cho nên mới bị Death knight đeo bám.”
“Biết đâu ngươi thực sự đã làm à…” Cái bóng nho nhỏ giọng nói.
“NGƯƠI-NÓI-CÁI-GÌ?”
Ta phẫn nộ nghiến răng, trừng mắt vào cái bóng nhỏ, chậm chậm bế nó lên…
Trong một ngôi nhà mà vách tường là màu hồng, sàn nhà màu hồng, và cái giường bên cạnh cũng màu hồng nốt, một chàng trai anh tuấn với nước da mật ong ngồi trên một cái ghế nằm. Ngồi trên đầu gối anh ta là một cô gái nhỏ xinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, đôi mắt to long lanh với mái tóc xoăn vàng óng, dễ thương như thể một con búp bê.
Nhưng nhìn kỹ hơn, nước da của cô gái này lại cũng là màu hồng, làm người ta cảm thấy quỷ dị, da gà lặng lẽ nổi trên sống lưng…
“Nói như thế, Tử Thi ngươi cũng không biết lai lịch của cỗ thi thể đó?” Ta nhíu mày.
“Đáng ghét! Đừng gọi người ta là Tử Thi, người ta tên là Pink!” Trên tay cô gái nhỏ màu hồng cầm một cây kẹo que, lại còn bĩu môi oán giận, chỉ là sau khi bị ta trừng một cái, cô ta ủy khuất giải thích: “Người ta chỉ làm giống như trước kia, tới pháp trường mua xác chết về mà thôi. Hơn nữa Sun, lần trước ngươi nói ngươi muốn sinh vật undead tốt hơn một chút, cho nên người ta đã đặc biệt bỏ ra nhiều tiền mua một cỗ thi thể nguyên vẹn… Ta cũng không biết oán khí và chấp niệm của cỗ thi thể đó mạnh như thế và nó lại có thể biến thành một Death knight.”
Pink nghiêng đầu nhìn ta, và với vẻ mặt đáng yêu nói: “Hơn nữa, chấp niệm của hắn vừa lại chính là Sun ngươi!”
“Nhưng ta không biết cái gã đó!” Ta thực muốn điên rồi, ta rõ ràng chưa từng gặp hắn trước đây. Tại sao chấp niệm của hắn lại là ta?
Pink cũng không biết có tin ta hay không, cô ta chỉ cúi đầu xuống liếm cây kẹo mút của mình.
Ta nhíu mày, nói: “Ngươi nói là thi thể mua ở pháp trường? Hắn là tội phạm sao?”
“Hẳn là không phải.” Pink ngẩng đầu lên, mặc dù vẻ mặt đáng yêu, nhưng đôi mắt lộ ra vẻ chín chắn… Ai biết tử linh pháp sư thích ra vẻ đáng yêu này rốt cuộc là một lão yêu quái bao nhiêu tuổi.
“Không biết?” Ta sờ sờ cái mũi, nghi hoặc hỏi: “Không phải chỉ có tội phạm mới bị đưa đến pháp trường sao?”
Pink hết sức khinh bỉ nhìn ta cười một chút: “Mặt ngoài thì đúng là như vậy! Nhưng người ta nói cho ngươi biết nhé, người ta thế nhưng có rất nhiều năm kinh nghiệm mua thi thể, có rất nhiều thi thể xử lý không tốt vừa lại sợ bị người phát hiện, chỉ cần bỏ một chút tiền là có thể chất vào đống thi thể tội phạm của pháp trường.”
“Chuyện này là thật? Ngươi làm sao xác định không phải tội phạm?” Ta nhíu mày, không biết có nên nói tin tức này cho Judge knight, và để cậu ta điều tra một chút?
“Đồ ngu!” Pink hết sức hả hê nói: “Người chết trong pháp trường đều là bị treo cổ chết, thế nhưng ta đã mua rất nhiều thi thể, mặc dù trên cổ đều có dấu xiết, chẳng qua người ta thế nhưng rất quen thuộc đối với thi thể, vừa nhìn liền biết đó là sau khi chết rồi mới dùng dây thừng tùy tiện ghì một chút dấu vết mà thôi, xương cổ căn bản không có gãy, cho nên không phải treo cổ chết.”
“Tên Death knight đó là làm sao chết?”
Ta quyết định gạt vụ lừa đảo ở pháp trường sang một bên, chuyện quan trọng bây giờ là chứng minh sự vô tội của chính mình trước.
Pink nghiêng đầu với vẻ mặt đáng yêu, cẩn thận suy nghĩ một lúc trước khi chọn một câu trả lời chính xác nhất: “Bị tra tấn đến chết, trên người hắn có rất nhiều vết thương, chắc hẳn bị hành hạ rất lâu, cuối cùng đương nhiên là chết.”
Tra tấn cho tới chết… Da đầu ta bắt đầu tê dại.
“Nhưng mà Sun…” Pink đột nhiên nhìn ta với vẻ mặt mong đợi: “Ta không biết là ngươi có cái loại sở thích này, lần sau chúng ta có thể cùng nhau trao đổi về thủ đoạn tra tấn một chút, ngươi biết đó, ta vẫn chưa tra tấn ra một Death knight đấy.”
Nghe điều đó, ta phát điên lên tóm lấy vai của Pink thô bạo lắc: “Trao đổi cái con khỉ! Ta đã nói, ta không quen biết hắn!”
Pink bị ta lắc loạn một trận, hai tròng mắt long lanh kia lắc lư lên xuống dữ dội, có xu thế rớt ra ngoài, vì thế ta vội vàng dùng hai bàn tay “bang” một tiếng đem tròng mắt của cô ta đập về hốc mắt, ta thế nhưng không muốn nhìn thấy cảnh tượng tròng mắt rớt ra ngoài đâu.
“Biết mà, người ta cũng không quen biết những thứ bị người ta hành hạ đây!” Pink mang vẻ mặt tươi cười xinh xắn nhìn ta.
Ta thầm chửi. Tên chết toi này… Không đúng! Cô ta vốn đã thật sự là người “chết”. Tử linh pháp sư xấu xa này lại chính là không tin ta không có tra tấn Death knight kia.
“Ngươi mua thi thể ở pháp trường nào?”
“Cái ở ngoại thành phía tây bắc.”
“Cái ở xa nhất à…” Xem ra cái khổ của ta vẫn đang gia tăng.
Ta miễn cưỡng đứng lên khỏi cái ghế nằm, mặc dù tiếp theo ta chỉ muốn ngã vào cái giường màu hồng bên cạnh ôm cái gối bánh ngọt màu hồng sau đó ngủ ba ngày ba đêm…
Chẳng qua, hiện thực luôn không như mong muốn, chuyện tiếp theo ta phải làm là đến một cái pháp trường đầy xác thối và thẩm vấn người xử lý thi thể pháp trường tham ô, cỗ thi thể mục nát đó rốt cuộc là ở đâu ra.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến ta cảm thấy tương lai ảm đạm của mình…
Ta đẩy cái xác chết như búp bê màu hồng trên đầu gối, sau đó chậm chạp bò lên và càng chậm chạm hơn đi ra cửa…
“Sun.”
Nghe tiếng gọi đó, ta xoay đầu nhìn, Pink đang dựa vào cửa, liếm cây kẹo mút màu hồng, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp với ta.
“Ngươi biết đó, những gì người ta nói trước kia vẫn còn giá trị. Nếu ngươi muốn, ta bất cứ lúc nào đều có thể nhận ngươi làm đồ đệ, ngay cả thánh điện và cái lão sư mệnh danh là “Sun knight mạnh nhất” của ngươi kia cũng không thể khiến ta giao ra đồ đệ của ta.”
Ta ngẩn người, và có một chút không xác định, đây chẳng lẽ là ý muốn che đậy ta?!
Tử Thi mặc dù là một tử linh pháp sư quái dị quá trớn, nhưng nói thực, vẫn thật là nghĩa khí.
Ta kéo một nụ cười yếu ớt, vẫy tay chào cô ta. Cô gái pháp sư nhỏ này cũng không nói gì, vui vẻ vẫy cái kẹo mút của mình chào tạm biệt ta.