Trước khi ta chưa có nói rõ nguyên nhân mắt bị mù, Aidrizzt cái gì cũng không chịu nói, ta đành phải bắt đầu kể chuyện lúc trước, khi kể đến chuyện ta cầu khẩn với thần Ánh Sáng, chỉ cần Leaf có thể sống lại hoàn toàn, ta nguyện ý trả ra bất cứ giá nào, Aidrizzt liền đột nhiên rống to: “Ngươi làm sao có thể làm loại cam kết này với thần? Ngươi có lẽ sẽ chết! Ai biết thần sẽ lấy đi thứ gì!”
Hắn ngừng lại một chút, nói: “Ngươi xem, mọi người đều gật đầu rồi!”
Xem cái gì mà xem? Ta nhìn không thấy à!
“Ngươi không nên làm như thế.” Aidrizzt lại trách mắng lần nữa.
“Nhưng ta nhất định phải làm như thế!” Ta rống to: “Chỉ có chuyện này, cho dù thời gian có lặp lại một trăm lần, ta cũng sẽ không thay đổi một lần!”
Lại là trầm mặc, thật muốn chết, bây giờ chuyện hàng đầu tuyệt đối là làm cho năng lực cảm tri của ta phục hồi như cũ, nếu không chuyện gì cũng không thể làm.
Một hồi lâu sau, Aidrizzt có chút thắc mắc mà nói: “Nhưng ta và Neo đều không có nghe nói ngươi bị mù.”
“Bởi vì không có người biết.” Lời dương dương đắc ý vừa nói xong, ta lập tức nghe thấy tiếng hừ lạnh, tức khắc lại im miệng.
“Làm sao có thể không có người biết?” Aidrizzt kinh ngạc mà nói: “Ngươi là Sun knight, chỉ là mất tích vài ngày, tin tức liền nhanh chóng truyền khắp đại lục rồi, càng huống chi là mắt bị mù.”
Lần này, ta chỉ dám thành thật nói: “Ta lợi dụng năng lực cảm tri để thay thế thị lực, bây giờ đại khái chỉ có số ít người biết ta bị mù rồi.”
“Cảm tri?” Aidrizzt trầm mặc một hồi, mới hết sức miễn cưỡng hỏi: “Ngươi có thể đem cảm tri dùng như thị lực?”
Sau khi ta gật đầu, nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Đây thế nhưng thật là khó tin, năng lực cảm tri rốt cuộc phải có bao nhiêu mạnh mới có thể làm như thế?”
“Vậy ngươi bây giờ vì sao không sử dụng cảm tri?”
Ta bắt đầu kể quá trình tiêu diệt sinh vật undead của ta lúc đó, còn đặc biệt đem quá trình nói cho càng thêm khổ cực một chút, hi vọng có thể đủ khiến cho cái gã lạnh như băng nào đó hơi tan băng một chút, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến trừng phạt nhốt ta một năm giam cầm gì đó.
“Muốn cảm tri liền sẽ đau đầu?” Aidrizzt nhíu mày nói: “Hẳn là sẽ không như vậy, chưa bao giờ nghe nói qua sử dụng ma pháp quá độ sẽ làm cho thân thể đau đớn… Ngươi không phải cảm tri quá độ! Ngươi là bị công kích rồi!”
“Công kích?” Ta sửng sốt, nói: “Không có ai công kích ta.”
“Có, công kích chưa chắc đều là hữu hình.” Aidrizzt nói: “Cảm tri của ngươi chẳng phải là một loại năng lực vô hình đó sao? Nếu ngươi đã có thể cảm tri, người khác liền có thể phản kích!”
Nói lên như thế hình như rất có lý, hơn nữa ta cũng tin tưởng thực lực ma pháp của Aidrizzt, hắn không giống với ta, hắn là ma pháp sư chân chính, ma pháp của hắn thế nhưng là từng bước một học lên, không giống như ta hoàn toàn là nhìn người ta khoa tay múa chân liền học bừa, ngoại trừ thực tế đem ma pháp đánh ra, ta vẫn thật không biết chút xíu lý luận ma pháp nào.
“Đưa bảo thạch cho ta, viên bảo thạch này có năng lực tịnh hóa rất mạnh mẽ, ta đối với ma pháp thủy thuộc tính mặc dù không đủ chuyên nghiệp, nhưng phối hợp với viên bảo thạch này, có lẽ có thể làm cho năng lực cảm tri của Grisia phục hồi như cũ…”
Aidrizzt cũng còn chưa nói hết, Judge lập tức lạnh lùng nói: “Cái gì cũng có thể dùng, chính là không được dùng viên bảo thạch này.”
Aidrizzt vội vàng giải thích: “Yên lặng vĩnh hằng thật sự không phải vật tà ác, nó đối với Grisia có trợ giúp rất lớn, xảy ra chuyện không tốt hẳn là bị người xấu lợi dụng rồi, xin tin tưởng ta!”
“Aidrizzt sẽ không hại tôi.” Ta cũng hỗ trợ mở miệng nói: “Judge, cậu cho dù không tin hắn, cũng nên tin tưởng lão sư của tôi.”
Judge đột nhiên dùng giọng kích động nói: “Nếu như ngay cả cậu cũng có thể bỏ mặc Blaze và Ice, vậy còn có người nào đáng để tin tưởng?”
Sau khi nói xong, cậu ta lại tự mình “A” một tiếng, khe khẽ mở miệng nói: “Sun, tôi không phải có ý đó…”
Mặc dù ta nhìn không thấy, nhưng hiện trường an tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, không cần mắt cũng có thể cảm giác ra có bao nhiêu ngượng ngùng.
Ta nhàn nhạt nói: “Adair, đi gọi Giáo Hoàng tới, nói với ông ta, ta muốn ông ta lập tức lại đây.”
Adair lập tức trả lời: “Vâng.”
“Sau đó ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi, không cần trở lại nữa.”
“… Vâng.”
Ngay sau đó, ta lại nói: “Roland, cậu hẳn là rất bận đi? Cũng đi làm chuyện của cậu đi.”
Sau khi hạ xong mệnh lệnh, ta cũng không biết Roland có phản ứng gì, nhưng qua đủ mấy giây, cậu ta mới trả lời: “Được.”
Chờ sau khi nghe thấy hai tiếng mở đóng cửa, ta mới mở miệng nói.
“Giáo Hoàng bệ hạ cũng rất có nghiên cứu đối với ma pháp, cộng với Aidrizzt, có lẽ có thể không cần dùng bảo thạch đã có thể khôi phục năng lực cảm tri của tôi.” Ta giải thích xong, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Judge cậu đem bảo thạch giao cho Aidrizzt. Aidrizzt, phiền ngươi đem bảo thạch trả lại cho lão sư.”
Aidrizzt còn muốn biện giải: “Nhưng…”
“Cứ quyết định như vậy đi!” Ta có chút cương quyết mà nói.
Mặc dù giọng nói của ta cương quyết, chẳng qua một chút cũng nhìn không thấy bọn họ có làm theo hay không, cũng chỉ có thể coi như bọn họ có làm theo lời ta nói. Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tiếp theo chính là Giáo Hoàng nhẹ giọng kêu lên: “Hắc ám tinh linh?”
Không hổ là Giáo Hoàng, dưới tâm lý chưa chuẩn bị đột nhiên nhìn thấy hắc ám tinh linh, lại vẫn có thể bình tĩnh như thế… chẳng qua, ông ta hẳn sớm đã biết lão sư của ta cùng nhau mạo hiểm với một hắc ám tinh linh.
“Hắc ám tinh linh, Judge knight và Sun knight?” Giáo Hoàng lẩm bẩm: “Ba cái gã này tụ tập cùng một chỗ còn có thể có chuyện tốt sao? Chẳng qua may là không có Neo, nếu ngay cả Neo cũng ở đây, phần lớn là hắn với hắc ám tinh linh đã đâm đầu vào cái đại họa ngập trời gì, không thể không trở về cầu cứu.”
“Giáo Hoàng, cảm tri của ta mất rồi.” Để ngăn Giáo Hoàng tiếp tục lảm nhảm, ta đơn giản vắn tắt mà nói: “Nếu như ông không hỗ trợ, Sun knight của Thánh Điện liền mù mất rồi.”
“…Ngươi nhất định phải kích động một người già như vậy sao?” Giáo Hoàng oán trách: “Nói nhẹ nhàng một chút không được sao?”
“Ông đi mà oán trách với Judge á! Nếu ta nói nhẹ nhàng một chút, cậu ta sẽ ném tinh dầu oải hương của ta rồi.”
“Vậy chắc chắn là lỗi của ngươi!” Giáo Hoàng một mực chắc chắn.
“…” Ta quyết định không để ý tới lão, trực tiếp nói với ma pháp sư chính thống: “Aidrizzt, phiền ngươi thảo luận một chút với Giáo Hoàng phải làm như thế nào.”
Hai người bọn họ sau khi chào hỏi đơn giản, Aidrizzt liền thẳng đến trọng điểm, nội dung nói chuyện thâm thúy khó hiểu, hoàn toàn không dễ lý giải hơn lảm nhảm thần Ánh Sáng liên thiên của ta, có thể nói từng chữ tách ra để xem đều không vấn đề gì, nhưng kết quả sau khi ghép lại cùng chỗ, lại biến thành ngôn ngữ ta hoàn toàn nghe không hiểu.
Nếu nghe không hiểu, ta cũng liền dứt khoát không nghe nữa, nói với Judge: “Judge, tôi đói bụng rồi.”
“Tôi đi giúp cậu lấy chút đồ ăn.” Nói xong, cậu ta liền rời khỏi phòng.
Không bao lâu, Giáo Hoàng đột nhiên nói với ta: “Sun, nói lên như thế, yên lặng vĩnh hằng đó thật sự có thể giúp ngươi, nếu như bảo thạch không bị phong ấn, ngươi chỉ cần mang theo nó, căn bản sẽ không bị công kích đến nỗi ngay cả cảm tri cũng mất.”
Ta khó chịu trả lời: “Bảo thạch ở chỗ Judge, ông muốn chọc giận cậu ta, thì cứ đi theo cậu ta lấy đi!”
“Judge lấy đi bảo thạch làm gì? Chẳng qua sắc mặt của hắn thật khó coi, việc muốn lấy lại bảo thạch ngàn vạn lần đừng tính ta vào.” Nghe thế, ta đảo mắt khinh khỉnh, lão tỉnh bơ mà nói: “Tóm lại, trước làm cho cảm tri của ngươi trở về rồi nói.”
Không biết bọn họ rốt cuộc là làm như thế nào, sau khi một tầng thủy thuộc tính vây quanh đầu của ta, ta liền thật sự từ bóng tối hoàn toàn, bắt đầu cảm giác được chung quanh một tầng sương mù mịt, sau đó giống như sương mù bị bóc đi từng lớp, cảnh tượng xung quanh cũng càng ngày càng rõ ràng rồi…
Giáo Hoàng đối mặt ta, lão vẫn phủ sa che mặt, chẳng qua lão biết cái sa che mặt không ngăn được tầm mắt ta, cho nên nháy mắt mà nói: “Thế nào, nhìn thấy chưa?”
“Ông còn chu miệng dùng ngón trỏ chọc má, ta liền dùng Thánh quang nổ ông ra ngoài! Một lão già mà còn ra vẻ đáng yêu cái gì!”
Giáo Hoàng thu hồi động tác nháy mắt, nhún vai nói: “Xem ra là phục hồi như cũ rồi.”
Nhưng, biểu tình của Aidrizzt hết sức lo âu, nói: “Ngươi nếu như không mang yên lặng vĩnh hằng, lần sau nếu như lại bị công kích, ngươi e rằng vẫn sẽ mất đi năng lực cảm tri của ngươi.”
“Ngươi dạy ta làm sao để cho năng lực cảm tri phục hồi như cũ. Ta không hiểu ma pháp lý luận, ngươi chỉ cần nói cho ta làm như thế nào, lần sau ta đã có thể tự mình tìm cảm tri về.”
Aidrizzt thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi!”
Lúc này, Judge mở cửa tiến vào, trên tay còn bưng cháo cá nóng hổi thơm phức, trên cháo còn rắc thêm một đống rau thơm.
“May là, cậu lúc nào cũng không quên giúp tôi rắc rau thơm.” Ta vừa nói hết, cậu ta liền sửng sốt, ta cười nói: “Không sai, tôi có thể nhìn thấy cậu rồi, muốn kiểm tra không?”
Judge đi tới, một tay cầm chén, một tay cầm thìa, ta chính xác không nhầm mà nhận lấy hai thứ khác nhau này, sau đó bắt đầu cật lực ăn. Vừa ăn ta cũng không quên lén quan sát biểu tình của Judge, biểu tình của cậu ta buông lỏng rất nhiều.
Lúc này, Giáo Hoàng và Aidrizzt bắt đầu thảo luận ma pháp lý luận, cái này thế nhưng thật là khó cho Aidrizzt rồi, hắn vừa cùng Giáo Hoàng thảo luận ma pháp, vừa còn phải dùng biểu tình lo lắng lén liếc ta và Judge.
“Giáo Hoàng, ông muốn thảo luận ma pháp thì đến thư phòng của ông mà thảo luận, đừng ở chỗ này nói một đống lời ta nghe không hiểu, ảnh hưởng khẩu vị của ta!”
Giáo Hoàng nhún vai, thật sự kéo lấy Aidrizzt, sau đó liền muốn rời khỏi phòng, ta vội vàng hô lên “phủ áo trùm lên”, Aidrizzt mới vội vàng mà đem áo trùm mặc vào, gần như là ngay giây tiếp theo, hắn đã bị Giáo Hoàng kéo đi ra ngoài.
Xem ra, Giáo Hoàng đối với tri thức ma pháp của Aidrizzt tương đối cảm thấy hứng thú, ngay cả đối phương là hắc ám tinh linh cũng đã quên, may là ta còn nhớ chuyện này, nếu không chuyện Giáo Hoàng có tư giao với hắc ám tinh linh nếu truyền ra ngoài, vẫn thật không biết nên làm sao thu đuôi. Phải nói, ngoại trừ chết cũng không thừa nhận, vẫn thật không biết làm sao thu đuôi.
Ta ăn cháo, Judge hình như cũng không hề có ý rời đi, đột nhiên, cậu ta mở miệng nói: “Tôi không phải cố ý nói như thế.”
Ta nuốt xuống một miếng cháo, ra vẻ không để ý nói: “Tôi biết, đừng để ý. Tôi chỉ là không hiểu, tại sao yên lặng vĩnh hằng có thể khiến tôi biến thành một người khác, mà cậu…”
“Đem chuyện này giao cho tôi đi tra đi!” Judge ngắt lời ta, kiên quyết nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu có thể, hi vọng cậu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, gần đây nếu như muốn ra Thánh Điện, nhớ ít nhất phải dẫn theo Earth với Cloud.”
Nói xong, cậu ta không chút lưu tình xoay người rời đi, mặc dù động tác rời khỏi phòng rất nhẹ, chẳng qua lại cũng rất nhanh, hình như không hề muốn cho ta cơ hội mở miệng nói.
Mặc dù cậu ta có nhanh, ta cũng vẫn có cơ hội mở miệng gọi lại cậu ta, nhựng cử động của cậu ta lại nói rõ ràng cậu ta không hề muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của ta.
“… Mà cậu có phải biết chuyện gì, lại không có nói cho tôi biết?”
Ta nhìn cửa phòng đóng lại, nhẹ nhàng mà nói hết lời chưa hỏi xong, đương nhiên, không người nào sẽ trả lời ta.
Mặc dù muốn đi điều tra triệt để Judge rốt cuộc giấu ta cái gì, nhưng mấy ngày kế tiếp, ta lại căn bản một khắc cũng không được nhàn, sinh vật undead bên trong thành liên tiếp xuất hiện, cứ như là sinh vật undead đang mở hội, sinh vật undead hiếm thấy, không thường thấy, cả đời cũng không thấy đến toàn bộ đều chạy ra rồi.
Tình huống này ngay cả quốc vương bệ hạ cũng rất giận dữ, ta ngoại trừ suất lĩnh tiểu đội Sun giết sinh vật undead đến cùng, còn phải tiến vào vương cung bị quốc vương bức hỏi nguyên nhân sinh vật undead chạy tán loạn, cùng với khi nào mới có thể giải quyết vấn đề này.
Ta vừa không biết nguyên nhân, càng không biết nên giải quyết như thế nào, đương nhiên chỉ có qua quít lấy lệ với quốc vương, chẳng qua quốc vương lốt heo bây giờ thế nhưng không phải là quốc vương heo thật trước kia, tùy tùy tiện tiện là có thể qua quít thành công, quốc vương trên cơ bản hoàn toàn không nghe ta nói một chuỗi dài tràn ngập thần Ánh Sáng cho có lệ, ông ta chỉ bỏ lại một câu “Giải quyết trong vòng một tuần, nếu không sang năm đừng hòng từ chỗ ta lấy được một cắc tiền.”
Mặc dù hiến dâng của dân chúng mới là thu nhập chủ yếu của Thần Điện, chẳng qua ta nhớ Giáo Hoàng từng nói hiến dâng của hoàng cung Vong Hưởng quốc bởi vì đều là cố định, cho nên chủ yếu dùng để chi trả một số chi tiêu tất yếu của Thần Điện, ví dụ như khoản ăn uống gì đó.
Nếu như ta để cho quốc vương tìm được cớ, một năm đều không cấp tiền, Giáo Hoàng nói không chừng sẽ trực tiếp kêu Thánh kỵ sĩ tự đi săn thú nuôi sống chính mình… Gã quốc vương này biết đâu căn bản là rất cao hứng khi sinh vật undead xuất hiện, để cho ông ta lấy một cái cớ có thể không cấp tiền!
Ở trong đoàn sinh vật undead hỗn loạn, may mắn trong bất hạnh nhất là dân chúng của Diệp Nha thành không hề khủng hoảng chút nào.
Ta đi ở trong thành, khắp nơi tuần tra, thỉnh thoảng liền dùng Thánh quang nổ chết một con sinh vật undead trốn ở xó tối tăm, nhưng lại không dám dùng năng lực cảm tri phạm vi lớn nữa, nếu là lại bị công kích đến mất đi cảm tri thì không hay rồi.
Thỉnh thoảng có dân chúng đi qua cỗ vũ cho ta, nhìn thấy ta giết chết một con sinh vật undead, bọn họ còn sẽ vỗ tay kêu to nữa đi… Này này! Nữa đi cái gì? Các người hi vọng xuất hiện sinh vật undead nữa sao?
Trong tiếng nữa đi, ta đột nhiên cảm tri đến một con sinh vật undead từ cống nước bò ra, hơn nữa nhào tới phía một thằng bé chừng năm tuổi, khi ta đang muốn phát ra Thánh quang, cái thằng bé kia lại có thể không nói lời nào, túm lên con ngựa đồ chơi của mình, sau đó đánh xuống đầu của sinh vật undead …Thánh Điện có phải đã thật sự đem dân chúng của Diệp Nha thành huấn luyện đến lá gan hơi quá lớn rồi không?
Sinh vật undead bị con ngựa đồ chơi đánh cho bổ nhào xuống đất, Thánh quang của ta sau đó liền đem nó nổ tan tành.
“Thật là dũng cảm!” Ta ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé, mặc dù rất muốn mắng nó một trận nên thân cái đồ không biết sống chết này, may là con sinh vật undead đó đúng là rất yếu, nếu không một con ngựa đồ chơi làm sao có thể đánh chết thứ này?
Chẳng qua, ta vẫn không thể không mang tươi cười nói: “Thần Ánh Sáng sẽ lấy em làm vinh.”
Khi ta xoa đầu thằng bé, Earth và Cloud cũng trở về rồi, vừa rồi hai người bọn họ rời đi đuổi theo một con sinh vật undead tốc độ rất nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi ta không kịp hẹn điểm gặp mặt với bọn họ, đành phải đứng ở tại chỗ bị dân chúng vây xem, thuận tiện chờ bọn họ trở về.
Ta vừa mỉm cười với dân chúng, vừa nhúc nhích môi oán trách: “Làm sao chậm như vậy!”
“Đột, đột nhiên gặp một đoàn sinh vật undead khác, đang muốn công, công kích một số thiếu nữ.” Earth lòng đầy căm phẫn mà nói: “Lại, lại dám công kích thiếu nữ! Thật, thật là quá đáng giận!”
Công kích người già thì không đáng giận sao? Ta đảo mắt khinh khỉnh liếc Earth một cái.
“Sun cảm giác chỗ không xa có sinh vật undead hoành hành!” Ta nhíu mày, khẽ quát một tiếng với Earth và Cloud: “Anh em Earth, anh em Cloud, đi theo tôi!”
Hai người gật đầu một cái, sau đó liền đi theo ta. Có lẽ là ta hiếm khi sắc mặt nghiêm túc, cho nên dân chúng vây xem cũng đều ngoan ngoãn nhường đường, để cho ba người chúng ta có thể thuận lợi rời đi.
Đi một đoạn ngắn, khi trái phải trước sau đều không còn dân chúng nào, Earth có chút hoài nghi hỏi: “Thật sự có sinh vật undead? Cậu hẳn sẽ không chỉ là muốn chuồn, cho nên cố ý gạt những người đó chứ?”
“Ánh Sáng ở trên, tôi làm sao có thể gạt người?” Ta nghiêm túc trả lời: “Dù sao chung quy cũng sẽ gặp sinh vật undead!”
“…”
Ta nói xong, đi chưa được mấy bước, quả nhiên vừa lại xuất hiện sinh vật undead, may mắn vẫn là một số sinh vật undead thực lực không mạnh.
“Rốt cuộc là chuyện làm sao, đâu ra nhiều sinh vật undead như vậy?” Earth lẩm bẩm: “Cho dù có cái tử linh pháp sư ở trong thành, hắn gọi về những thứ vô dụng này làm cái gì?”
Đây cũng là chỗ ta nghi hoặc nhất, tử linh pháp sư ẩn vào Diệp Nha thành, vốn đã là một việc vô cùng nguy hiểm, nơi này thế nhưng là đại bản doanh của Thần Điện Ánh Sáng, mà tên tử linh pháp sư này không lo trốn tránh, lại còn nghênh ngang mà triệu hồi ra một đống sinh vật undead.
Đây cũng coi như thôi, có lẽ tên tử linh pháp sư này là muốn khiêu chiến Thần Điện cũng không chừng, chẳng qua, của hắn triệu hồi ra lại đều không có chút thực lực nào, sinh vật undead ngay cả đứa bé năm tuổi cũng có thể đánh bẹp. Tử linh pháp sư có thể triệu hồi ra nhiều sinh vật undead như thế hẳn là sẽ không chỉ có thể triệu hồi ra loại sinh vật undead cấp thấp này mới phải…
Earth kinh hô: “Sun, có hai con sinh vật undead theo hướng khác nhau chạy rồi!”
“Hai con? Vậy thì vừa vặn.” Ta lười biếng nói: “Mỗi người các cậu đuổi một bên, tôi ở chỗ này chờ các cậu về.”
“Cậu có thể lười một chút nữa!” Earth hung tợn trừng ta một cái, nhưng vẫn nhận mệnh mà đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to về phía ta: “Cậu ngoan ngoãn chờ ở đây không được nhúc nhích cho tôi! Nếu không tôi sẽ nói cho Judge, cậu lại cắt đuôi tôi và Cloud, sau đó cậu cứ chuẩn bị lại bị nhốt vài tháng…”
Câu nói kế tiếp, bởi vì Earth đã cách quá xa, ta không có nghe rõ cậu ta nói cái gì.
Ta dựa lưng lên vách tường, thảnh thơi mà chờ bọn họ trở về. Từ trong người lấy ra cái túi nhỏ lúc trước Ice cho, sau đó cẩn thận mà lấy ra từ bên trong một viên chocolate việt quất, thuận tiện nhìn trong túi một chút rốt cuộc còn mấy viên, vừa nhìn thấy suýt làm ta phát khóc, chỉ còn lại mười mấy viên chocolate thôi, thế này bảo ta làm sao chống giữ qua một tháng?
Cho dù có thể đoạt bánh ngọt của Judge để ăn, nhưng bánh ngọt của Judge đều là vị đặc biệt không ngọt, so với khẩu vị đặc biệt ngọt của ta, ăn lên kém hơn nhiều!
Ta bỏ chocolate vào miệng, đang muốn cất cái túi nhỏ, một thứ gì đó đột nhiên nhảy qua, cái túi nhỏ trên tay ta lại có thể không cánh mà bay!
Trên tay của ta lập tức tụ tập lượng lớn Thánh quang, nhưng giây tiếp theo, lại sững sờ.
Thứ kia lại có thể là một con ngựa hắc ám thuộc tính, trong miệng tha cái túi nhỏ của ta, hơn nữa cái túi nhỏ đã có một nửa đều nằm trong miệng nó rồi!
Ta nổi khùng, gầm lên: “Tiểu Bạch, trả chocolate của ta cho ta! Đó là lương thực tinh thần tháng này của ta! Ngươi dám nuốt vào, ta sẽ, ta sẽ dùng đoàn Thánh quang này trên tay ầm ngươi thành một đống bã!”
Tiểu Bạch thả cái túi xuống mặt đất, lại còn rất tủi thân mà kêu vài tiếng.
Thấy thế, ta có chút buông lỏng xuống, Tiểu Bạch giống như y đúc với lúc ta vừa gặp nó, vừa tham ăn vừa nhát gan, hơn nữa còn rất nghe lời. Ta tán đi Thánh quang, ngược lại tụ tập lên một chút ám thuộc tính, dùng để dụ dỗ Tiểu Bạch.
“Lại đây đi! Tiểu Bạch, đến ăn ám thuộc tính ngươi thích nhất, ngươi muốn ăn bao nhiêu đều có!”
Tiểu Bạch hình như có chút dao động, nó giẫm giẫm móng, sau đó chậm rãi đi tới, nó đi đến càng gần, ta càng có thể cảm giác được ám thuộc tính dồi dào của nó, hắc ám thuần khiết, gần như không có lẫn tạp chất, mỹ lệ như thế, gần như đẹp giống yên lặng vĩnh hằng, nếu như có thể giữ được cả hai, vậy…
Nhìn Tiểu Bạch cúi đầu liếm ăn ám thuộc tính, ta giơ lên một nụ cười.
“Đội trưởng!”
Nghe thấy tiếng gọi, ta lặng đi một chút, lập tức phát hiện Adair đang chạy tới, ta vội vàng muốn đuổi Tiểu Bạch đi, nhưng vừa cảm giác, đâu còn có tung tích Tiểu Bạch, nó lại có thể trong nháy mắt vừa lại biến mất rồi.
Nhưng Tiểu Bạch đột nhiên biến mất cũng không phải lần đầu tiên, ta như không có việc gì mà đứng lên, nhìn về phía Adair, nói: “Adair, ngươi hoảng hoảng hốt hốt như thế làm chi? Một chút phong phạm Thánh kỵ sĩ cũng không…”
Nói cũng chưa xong, Adair lại cắt đứt lời ta, vội vàng nói: “Thánh Điện truyền đến tin tức khẩn cấp. Judge knight trưởng đã bị trọng thương, muốn ngài lập tức trở về!”
Judge… bị trọng thương?
Điều này sao có thể?
²²²
Khi ta vội vàng chạy về Thánh Điện, vừa đi lên bậc thang liền giật mình, trên bậc thang vẩy đầy một đống chất lỏng tràn ngập thủy thuộc tính và một chút kim thuộc tính, một đường kéo dài đến bên trong Thánh Điện… Đó là máu!
Ta đi qua hai tên Thánh kỵ sĩ thủ vệ cửa Thánh Điện, hai người này thoạt nhìn biểu tình luống cuống, bộ dạng hoảng hồn chưa yên, sợ rằng dù là sinh vật undead tấn công Thánh Điện, bọn họ đều sẽ không xuất hiện biểu tình này.
Chẳng qua, Judge knight trưởng bị thương nặng đích xác là chuyện so với sinh vật undead tấn công Thánh Điện còn khó tin hơn.
Đi vào đại sảnh, một vũng thủy thuộc tính lớn trong sảnh khiến ta sốc ngây người.
Nhiều máu như vậy? Tất cả đều là máu của Judge sao? Cậu ta rốt cuộc bị thương nặng bao nhiêu…
Dưới hoảng loạn, ta liếc thấy xung quanh có một bóng dáng quen thuộc… Đó là phó đội trưởng của Judge! Ta rống to: “Radar! Lại đây!”
“Là Vidar.” Vidar mang theo biểu tình bất đắc dĩ đi tới, lễ phép hành lễ rồi hỏi: “Sun knight trưởng, xin hỏi…”
Ta kéo cổ áo của hắn, sau khi đem hắn kéo gần một chút, hung tợn hỏi: “Judge knight trưởng đâu?”
Vidar hô hấp có chút khó khăn mà nói: “Ju-Judge knight trưởng quay về phòng mình nghỉ ngơi rồi, ngài ấy bị thương quá nặng…”
Bị thương quá nặng? Ta bỏ Vidar ra, lập tức đi về hướng phòng Judge.
Vidar đuổi theo, sốt ruột nói: “Xin chờ một chút, Judge trưởng đã nghỉ ngơi rồi, xin đừng quấy rầy ngài, thương của ngài ấy rất nặng, mặc dù ngoại thương đã chữa lành, nhưng mất máu rất quá nhiều, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều…”
Ta ngừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi hắn: “Ngươi chắc chắn cậu ta đang thực sự nghỉ ngơi sao?”
Vidar sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình vô cùng lo lắng, dùng giọng van xin nói: “Ngài nói đúng, phiền ngài đi khuyên nhủ Judge trưởng, xin ngài ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá mức vất vả.”
Nhìn thấy biểu tình lo lắng của hắn, ta vẫn thật sự có chút đồng tình Vidar… Thì ra, thượng cấp quá chăm chỉ, thuộc hạ cũng là sẽ rất phiền não, may là ta không quá chăm chỉ, cho nên, Adair hoàn toàn không cần phiền não về chuyện ta sẽ quá vất vả gì đó, hắn thế nhưng thật là may mắn.
Ta gật đầu với Vidar, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục chỉ huy mọi người dọn sạch đống hỗn loạn trong đại sảnh.
Ta đi thẳng một mạch tới ngoài cửa phòng của Judge, mặc dù không cần mở cửa, đã cảm thấy người phía sau cửa còn sống tốt, hơn nữa còn ngồi ở phía trước bàn sửa công văn… Chẳng qua chính là điểm này mới bảo người nổi giận!Bị trọng thương chảy một đống máu, lại còn đang sửa công văn, cái gã này là cuồng làm việc hay là không muốn sống?
Ta ngay cả gõ cửa cũng bỏ qua, trực tiếp mở cửa đi vào phòng, hít sâu một hơi, rống to: “Cậu không muốn sống nữa sao? Bây giờ còn sửa công văn cái gì, mau nằm lên giường ngủ ba ngày ba đêm!”
Judge xoay người lại, cười cười, nói: “Bọn họ quá căng thẳng thôi, thương tôi chịu cũng không phải rất nặng, Giáo Hoàng bệ hạ đã giúp tôi chữa lành rồi.”
Cũng động tới Giáo Hoàng rồi, còn không phải thương rất nặng sao? Ta có chút hoài nghi hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, Giáo Hoàng dùng trì dũ thuật đẳng cấp gì? Đừng muốn gạt tôi, dù sao tôi rất dễ dàng đã có thể nghe ngóng được đáp án.”
Judge trầm mặc một chút, mới nói: “Một cái chung cực, một cái cao cấp.”
Nghe vậy, ta hít mạnh một hơi. Trì dũ thuật loại thần thuật này, uy lực của Giáo Hoàng và ta thi triển lên không chênh lệch lắm, mà lúc trước, khi Ice và Blaze ở hang rồng bị thương, ta cũng chẳng qua thi triển mỗi người một cái chung cực trì dũ thuật, liền chữa lành bọn họ, Judge lại có thể còn nhiều hơn một cái cao cấp trì dũ thuật… thương mà cậu ta chịu căn bản không phải là thương nhẹ gì!
“Là ai đả thương cậu? Ai có loại thực lực làm cậu trọng thương?” Ta vừa khó có thể tin vừa hết sức phẫn nộ, lại có người có thể trọng thương Judge knight?! Lại có người dám ở Diệp Nha thành đối thủ với Judge knight?!
Judge tránh vấn đề chính mà nói: “Tôi đang điều tra một số việc, không cẩn thận sơ sẩy mà thôi.”
Ta lập tức hô to: “Không cẩn thận sơ sẩy cái gì? Trong Thánh Điện Thánh kỵ sĩ nào lại không biết Judge knight trưởng cẩn thận nhất? Đừng qua quít với tôi!”
“Tôi rất ổn! Không sao!” Judge trừng mắt nhìn ta, chất vấn: “Không phải chỉ có cậu mới có quyền bị thương quay về Thánh Điện chứ?”
“…”
Judge nới lỏng ánh mắt, nói: “Tôi thật sự không sao, chúng ta là Thánh kỵ sĩ, bị chút thương chỉ là chuyện nhỏ, cậu quá căng thẳng rồi.”
Ta quá căng thẳng? Ta nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, cậu sao không đi mà nói với Vidar và Thánh kỵ sĩ thủ vệ cửa?
Judge mở miệng hỏi: “Chuyện sinh vật undead giải quyết chưa?”
“Chưa!” Biết rõ Judge đang nói sang chuyện khác, nhưng ta cũng không biết có nên tiếp tục truy hỏi cậu ta hay không, chỉ có thể bực bội mà lắc đầu nói: “Bên trong thành chắc chắn có tử linh pháp sư, nhưng tôi không thể dùng cảm tri để tìm hắn, chỉ cần vừa cảm tri, hình như liền có người đang quấy nhiễu tôi, hơn nữa…”
Ta do dự, không biết có nên nói chuyện Tiểu Bạch thường xuyên xuất hiện cho Judge.
“Hơn nữa cái gì?”
Ta nhìn Judge, người sau rất lãnh tĩnh mà hỏi, ta vốn cũng thật sự không có ý giấu cậu ta, nhưng vừa nghĩ đến cậu ta không biết đã giấu ta chuyện gì, ta liền lửa giận đầy bụng!
Ta nhàn nhạt nói: “Hơn nữa tử linh pháp sư là chức trách của tôi, không cần báo cáo với cậu chứ?”
“Là không cần.” Judge cũng lạnh mặt xuống, công thức hóa nói: “Nhưng nguyện cho sinh vật tà ác hoành hành ở Diệp Nha thành sớm đến ngày nếm được sự nghiêm khắc của thần Ánh Sáng, vì thế, ngài thật sự nên nỗ lực rồi, Sun knight trưởng.”
Nói xong, cậu ta quay đầu đi, vẫn tiếp tục sửa công văn của mình, hoàn toàn mặc kệ người khác bảo cậu ta đi nghỉ ngơi, đúng là tức chết ta rồi! Ta, ta phải đi nói cho Vidar, chẳng qua, phải nói cho toàn bộ tiểu đội Judge, để tập thể bọn họ đến chăm sóc đội trưởng của bọn họ một chút!
Ta xoay người rời khỏi phòng, đi chưa tới hai bước, bên trong phòng truyền đến tiếng Judge quát to: “Tiện thể nói với Vidar, tôi bảo hắn đi giúp Adair sửa công văn, kêu hắn không cần lại đây, nếu không cậu cũng có thể tự mình đi sửa công văn.”
Con giun đáng ghét! Ta không nhịn được liền nện một đấm lên vách tường…Chết tiệt! Đau quá.
Ta ôm nắm tay ngồi xổm xuống đất, bắt đầu sám hối hành vi ngu xuẩn của mình với thần Ánh Sáng.
“Cậu bị ngu sao?”
Trên đầu ta truyền đến giọng lạnh lùng của Earth: “Tự dưng đánh vách tường làm chi? Cậu cho rằng cậu có đấu khí của Judge hay là có nắm tay bất tử của Hell?”
“Tôi có Thánh quang dùng không hết.” Ta trừng hắn một cái, thuận tiện thi triển trì dũ thuật, nắm tay lập tức không đau nữa.
Earth chậc một tiếng, không cho là đúng nói: “Cậu lo lắng cho Judge làm chi? Bản thân cậu ta đã mạnh đến bùng nổ, thủ hạ còn có gã Hell này, ngay cả Ice cũng không phải cái đèn cạn dầu gì, Judge lại sợ ai tới?”
Nói lên như vậy cũng đúng, thủ hạ của Judge thật sự không có lính yếu nào. Ta đau thương mà nói: “Tại sao người phía dưới Judge đều thực lực kinh người, thủ hạ của tôi lại chỉ có cái loại gã như cậu đây?”
Đột nhiên phát hiện, thủ hạ của ta thật đúng là không có kỵ sĩ trưởng nào thực lực đặc biệt mạnh mẽ, nhiều lắm là có kỹ năng đặc thù, tốc độ của Storm kinh người, năng lực ẩn nấp của Cloud kinh người, năng lực bảo vệ của Earth kinh người, năng lực bắn tên của Leaf kinh người, năng lực trừ linh của Blaze kinh người… Nhưng chính là không có một tên thực lực kinh người.
“Cậu chưa từng nghe qua thượng bất chính hạ tắc loạn sao?” Earth lạnh lùng đáp trả: “Người trên đỉnh ngay cả kiếm cũng cầm không được, người ở dưới biết dùng kiếm, cậu đã nên mừng vì thần Ánh Sáng ban phúc rồi.”
… Tại sao gần đây ta luôn là bị phản pháo? Hơn nữa còn phản đến nỗi ta cứng họng không nói được gì.
Earth lẩm bẩm: “Hơn nữa tối thiểu còn có Adair, thực lực của hắn mạnh mẽ như vậy, lại có thể phục tùng cái đội trưởng ngay cả kiếm cũng cầm không được như cậu, cũng thật là cái phép lạ rồi.”
Ta tuyệt đối sẽ không nói với Earth, lúc đầu vì để cho tiểu đội viên mỗi người một cái áp đảo tinh thần, ta ra lệnh tiểu đội trưởng Adair chỉ cần nghe thấy mệnh lệnh của ta, mặc kệ là mệnh lệnh gì, hắn đều phải lập tức nói “vâng”, nếu không ta liền ném hắn xuống vách núi, kết quả cứ như vậy, trong vòng năm ngày, ta dùng ma pháp đem Adair ném xuống vách núi một trăm lần, khiến hắn bị thương một trăm lần vừa lại chữa lành một trăm lần, thế này mới làm cho hắn ngoan ngoãn như thế vừa lại nghe lời như vậy.
Chẳng qua, ta nhất định phải nói lại một lần nữa, ánh mắt chọn người lúc đó của ta thật là tốt!
Ta từ trong hơn hai mươi người chọn ra Adair cái tên cố chấp nhất này, mặc dù hắn cố chấp đến mức buộc ta ném hắn xuống vách núi một trăm lần, chẳng qua nếu hắn đối với một người chịu phục rồi, cũng sẽ vô cùng cố chấp mà nghe lời, cho dù mệnh lệnh ta hạ có hoang đường đến đâu, hắn đều ngoan ngoãn đi làm.
Cho nên Adair thực ra là đã trải qua những ngày dạy dỗ, mới có thể nghe lời như vậy, người nghe lời bẩm sinh chân chính thật ra là Cloud, cậu ta căn bản không cần dạy, chỉ cần trên một quyển sách có viết “ngoan ngoãn nghe lời của Sun knight”, cậu ta liền nghe lời giống Adair rồi.
Nghĩ đến Cloud, trong lòng ta đột nhiên có chủ ý, hô lớn: “Cloud! Cậu ở đâu?”
“Ở đây.”
Ta giật nảy mình, chẳng qua lập tức phát hiện Earth cũng giật mình giống ta, điều này làm cho ta cảm giác tốt hơn nhiều, quả nhiên không phải lá gan ta quá nhỏ, mà là năng lực ẩn nấp của Cloud quá mạnh mẽ.
Để tránh bị Judge ở trong phòng nghe thấy, ta đi xa vài bước, sau đó ngoắc ngón tay với Cloud, chờ cậu ta đi tới, ta liền nghiêm túc mà hạ lệnh với cậu ta: “Tôi muốn cậu theo dõi Judge knight trưởng, ngay ngày mai bắt đầu.”
Cloud ngơ ngác mà nhìn ta, hình như không hiểu ta nói cái gì.
Earth cùng theo tới miễn cưỡng nói: “Cậu muốn mượn đao giết người, mượn đến cái thanh đao Judge này cũng quá tàn nhẫn rồi đi? Cloud đã làm cái gì, cậu lại muốn hành hạ chết cậu ta như thế?”
“Nếu tôi hành hạ chết thì cũng là hành hạ chết cậu!”Ta trừng Earth một cái, sau đó nghiêm túc nhờ vả: “Cloud, chuyện này cũng chỉ có cậu có thể làm được thôi, cậu đi theo dõi Judge, sau đó nói cho tôi biết, cậu ta đã đi đâu, gặp người nào, nếu như có thể tra ra là ai đả thương cậu ta thì càng tốt.”
Cuối cùng, Cloud rốt cuộc vẫn là gật đầu đáp ứng từ sáng mai bắt đầu theo dõi Judge rồi… Mặc dù là ngậm nước mắt mà đáp ứng.
Để cho Cloud theo dõi cộng với nghe ngóng Judge rốt cuộc đang làm cái gì, thuận tiện đảm bảo an toàn của cậu ta, mà ta thì hạ quyết tâm phải đi tìm Pink nói chuyện, lần này cho dù Tiểu Bạch chạy đến chỗ cách ta không tới ba bước, ta cũng không định để ý nó nữa.
Ở lúc này, cách làm này thoạt nhìn không hề có vấn đề, nhưng ta đã sai ở chỗ, đã quên Judge vốn là một gã chuyện hôm nay hôm nay xong.
Mặc dù màn đêm buông xuống, nhưng hôm nay đích xác còn chưa kết thúc.