Ăn xong bữa sáng Ngọc Phi Tuyết chợt nghĩ đến điều gì, nàng quay về phía Vân nhi “Vân nhi, hàng tháng tiền tiêu vặt của ta ở đâu?
Vân nhi đáp “Tiền tiêu vặt hàng tháng của người là do Lưu quản gia phát, ông ấy là thân tín của lão gia nên Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư không có biện pháp giở trò. Hàng tháng tiểu thư nhận được 500 lượng để mua quần áo son phấn nhưng bình thường người rất ít khi mua sắm, chỉ có lâu lâu lấy ra cho Nhị tiểu thư một ít còn lại đều cất trong rương ở dưới gầm giường.
Ngọc Phi Tuyết gật đầu tỏ đã biết “Vậy ngươi lấy ra đây ta xem được bao nhiêu”
Vân nhi vâng lời, hì hục kéo rương gỗ từ dưới gầm giường ra đếm, một lúc sau nàng báo lại “Bẩm tiểu thư tổng cộng ùa một trăm năm mươi ngàn lượng ngân phiếu ạ”
Một trăm năm mươi ngàn lượng? Ngọc Phi Tuyết này cũng giàu quá đi, thảo nào Ngọc Phi Sương vẫn không dám tỏ thái độ với Ngọc Phi Tuyết, chắc là muốn ăn bám lâu dài.
Ngọc Phi Tuyết cười thỏa mãn hướng Vân nhi “Đi, chúng ta đi khách điếm thăm Dương Linh ngươi cầm theo hết số ngân phiếu này cho ta”
Vân nhi ngạc nhiên, chỉ là thăm Dương Linh thôi đâu cần mang nhiều tiền thế, tiểu thư đây định làm gì a?
Mặc kệ Vân nhi thần người, Ngọc Phi Tuyết lười giải thích. Khoác lên bộ nam trang hôm trước, tô tô vẽ vẽ vài nét trên mặt, Ngọc Phi Tuyết cùng Vân nhi đi ngay. Lần này không đi cửa sau nữa, mà là nhảy tường. Ban ngày ở cửa sau của Tướng quân phủ có rất nhiều người, ra vào sẽ bị người ta để ý nên hai người chọn cách leo tường. Ngọc Phi Tuyết túm lấy cổ áo Vân nhi chưa đầy một nốt nhạc đã bay qua tường, Vân nhi thì còn đang trong trạng thái chưa biết trời trăng gì.
Đến quán trọ, Vân nhi và Ngọc Phi Tuyết trực tiếp đi lên phòng của Dương Nghiêm và Dương Linh, Vân nhi khẽ gõ cửa. Dương Nghiêm ra mở cửa, mặt có chút ngạc nhiên, nhanh chóng mời hai người vào.
Ngọc Phi Tuyết không một chút kiêng nể, ngồi vào ghế rót trà uống, miệng nở nụ cười giễu cợt “Cô nương, giả vờ ngủ cũng cực nhọc lắm đấy, có việc gì thì cứ nói trực tiếp với ta là được, không cần thiết phải nghe lén”
Dương Linh đang nằm trong chăn giật mình. Nàng nghĩ nàng đã che dấu rất tốt nhưng tại sao Ngọc Phi Tuyết còn phát hiện được, thật không thể xem thường a, nàng đương nhiên không thể mặt dày tiếp tục nằm được. Dương Linh ngồi dậy xuống giường chắp tay “Dương Linh vô lễ, mong quận chúa bỏ quá cho”
Ngọc Phi Tuyết vẫn cười cười “Cũng không trách các ngươi, ta nổi danh phế vật đã lâu, đương nhiên rất nhiều người muốn kiểm chứng, đó là chuyện bình thường không đáng nói, hai người không cần quá câu nệ.”
Hai huynh muội Dương Nghiêm có chút ngạc nhiên, không ngờ vị quận chúa này lại thẳng tính như vậy, thật là hiếm gặp.
Ngọc Phi Tuyết không hề rề rà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Sở dĩ hôm nay ta đến sớm hơn dự kiến là vì ta muốn các ngươi làm một việc. Ta muốn Dương Nghiêm mua lại giúp vài tửu lâu nằm ở trung tâm kinh thành. Dương Linh ngươi tuyển cho ta một số đầu bếp có tay nghề, thu ngân và một số người làm’’
Huynh muội Dương Nghiêm tròn xoe mắt. Ngọc Phi Tuyết sao không không lại đi mua tửu lâu? Lại còn tuyển đầu bếp với người làm?
Dương Linh thắc mắc hỏi thẳng “Quận chúa người định “kinh doanh”? Người là con gái đại tướng quân, quận chúa đương triều thì cần gì phải kiếm tiền chứ?”
Ngọc Phi Tuyết đảo mắt qua phía Dương Linh, Dương Linh thẳng thắn đáp lại ánh mắt nàng bản thân không cho rằng mình nói sai điều gì.
Ngọc Phi Tuyết nhìn nàng, làn môi cong lên một độ cong hoàn hảo “Ta là con gái đại tướng quân nhưng không thể cả đời cậy danh con gái đại tướng quân mà sống; quận chúa thì là quận chúa ngươi dám đảm bảo cả đời ta đều là quận chúa? Bây giờ nữ tử đều phải kiếm vốn liếng cho mình, đừng nên phụ thuộc vào nam nhân. Hơn nữa ai nói với ngươi ta mở tửu lâu chỉ để kiếm tiền?”
Dương Linh như hiểu ra chân lý, mồm chữ o mắt chữ a “Chẳng lẽ quận chúa định…”
Ngọc Phi Tuyết cảm thán nha đầu này cũng rất thông minh, sau này nhất định có đất dụng võ.
Ngọc Phi Tuyết đáp “Ngươi đoán không sai. Nếu các ngươi đã theo ta, ta cũng không ngại nói ra. Ta chính là muốn thông qua việc buôn bán này nắm bắt tình hình trên giang hồ và triều đình. Mặc dù phụ thân ta xông pha đánh giặc là người có công lớn, rất được tiên đế tín nhiệm; tuy nhiên đã là vua của một nước thì luôn cố kị thần tử nắm chính quyền, phụ thân ta cũng không ngoại lệ. Cho nên ta chính là muốn chuẩn bị đường lui cho Tướng quân phủ. Nếu chỉ riêng ta sẽ không có vấn đề gì nhưng sau lưng ta là cả một phủ đệ trên dưới không ít hơn mấy trăm người, nên nhất định không thể sơ suất”.
Ngọc Phi Tuyết mặt hiện lên chút giễu cợt, nghĩ thầm, Vua Văn Tuyên Diệp là một người tuổi trẻ tài cao, mới 25, 26 tuổi đã có thể bình định đất nước yên bình, thật không thể coi thường. Tuy nhiên không thể không phủ nhận dòng dõi nhà hoàng đế là tộc hồ ly, trước mặt là công chính liêm minh, đằng sau thì thủ đoạn tàn khốc vô tình, Văn Tuyên Diệp cũng không khác biệt là bao.
Nghe nói hắn còn có một cái đệ đệ Văn Tuyên Minh nổi tiếng lạnh lùng vô tình tàn nhẫn quét sạch quân đội Sa Lan đế quốc ra khỏi lãnh thổ, được xưng là chiến thần a, hắn nhiều khi so với Ngọc Duẫn người ta nói vẫn là hơn một bậc.
Ngọc Phi Tuyết trước đây luôn một lòng bảo vệ Tướng quân phủ, bây giờ nàng đang mượn thân thể nàng ấy đương nhiên cũng phải bảo vệ phủ chu toàn.
Thật không biết phụ thân lần này trở về là phúc hay họa?
Dương Nghiêm có hơi ngạc nhiên, thật không ngờ Ngọc Phi Tuyết thâm lường sâu sa, biết suy nghĩ trước sau, tìm đường lui cho mình. Thật khác với tiểu thư con nhà quan gia bây giờ chỉ lo làm sao để trở nên xinh đẹp, gả vào nhà chồng tốt nhưng mấy ai biết suy tính trước sau cho sự tồn vong của gia tộc mình, đặc biệt là một người tưởng như phế vật vô dụng kia lại thật khiến người khác bất ngờ.
Haizz, cái gì phế vật chứ, thiên hạ đều bị nàng lừa rồi, bây giờ hắn thật sự bội phục sát đất, thật không hối hận khi hắn chọn làm thuộc hạ của nàng, thật may mắn…
Thấy Dương Linh cùng Dương Nghiêm không nói, nàng cũng biết họ đang nghĩ gì. Hai người này sau này sẽ là thuộc hạ đắc lực của nàng nên cần phải biết nhiều một chút.
Ngọc Phi Tuyết tiếp tục “Ta cần các ngươi làm việc nhanh chóng. Vài tháng nữa là phụ thân ta hồi kinh, nên ta không muốn kéo dài.”
Dương Linh mày dương cao, tự tin “Việc thu mua tửu lâu và đầu bếp sẽ rất nhanh chóng hoàn thành có thể là trong một tuần. Mặc dù Dương Linh làm sát thủ nhưng tình báo trong thành rất tốt, quận chúa người có thể yên tâm.”
Dương Linh thập phần cung kính, nói chuyện vài câu nàng cũng đủ biết được người mới vừa cứu mạng mình không đơn giản, nhất định sẽ là nhân vật lớn.
Ngọc Phi Tuyết nghe thế gật đầu hài lòng hướng Dương Nghiêm “Chỗ này là ngân phiếu một trăm ngàn lượng, các ngươi sử dụng trước, nếu thiếu thì báo ta.”
Một trăm ngàn lượng? Hai huynh muội Dương Nghiêm nhìn nhau. Đủ mua 4, 5 cái tửu lâu với thuê hàng trăm người làm ấy chứ. Không hổ danh là quận chúa, vung tiền như nước.
Ngọc Phi Tuyết nói tiếp “ Cứ như thế đã, khi nào xong việc đến tìm ta, sát thủ như các ngươi việc tìm ra nơi ta ở phải thực dễ dàng đi. Còn nữa sau ngày các ngươi cứ gọi ta là chủ tử không cần một hai quận chúa này quận chúa nọ, rất bất tiện”
Dương Linh và Dương Nghiêm “Ân, thuộc hạ đã hiểu”
Ngọc Phi Tuyết rời đi. Huynh muội Dương Nghiêm Dương Linh cảm thán, thật đúng là lần đầu họ gặp được một nữ tử hoàng thất như vậy. Không cao ngạo, không siểm nịnh, không kiêu căng, không lợi dụng uy quyền của mình mà đàn áp người khác. Nàng lạnh lùng, nàng cường đại, nàng lãnh ngạo nhưng sâu trong thâm tâm nàng rất quan tâm đến người khác. Người làm thuộc hạ như họ cũng thật may mắn đi...
Vân nhi đáp “Tiền tiêu vặt hàng tháng của người là do Lưu quản gia phát, ông ấy là thân tín của lão gia nên Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư không có biện pháp giở trò. Hàng tháng tiểu thư nhận được 500 lượng để mua quần áo son phấn nhưng bình thường người rất ít khi mua sắm, chỉ có lâu lâu lấy ra cho Nhị tiểu thư một ít còn lại đều cất trong rương ở dưới gầm giường.
Ngọc Phi Tuyết gật đầu tỏ đã biết “Vậy ngươi lấy ra đây ta xem được bao nhiêu”
Vân nhi vâng lời, hì hục kéo rương gỗ từ dưới gầm giường ra đếm, một lúc sau nàng báo lại “Bẩm tiểu thư tổng cộng ùa một trăm năm mươi ngàn lượng ngân phiếu ạ”
Một trăm năm mươi ngàn lượng? Ngọc Phi Tuyết này cũng giàu quá đi, thảo nào Ngọc Phi Sương vẫn không dám tỏ thái độ với Ngọc Phi Tuyết, chắc là muốn ăn bám lâu dài.
Ngọc Phi Tuyết cười thỏa mãn hướng Vân nhi “Đi, chúng ta đi khách điếm thăm Dương Linh ngươi cầm theo hết số ngân phiếu này cho ta”
Vân nhi ngạc nhiên, chỉ là thăm Dương Linh thôi đâu cần mang nhiều tiền thế, tiểu thư đây định làm gì a?
Mặc kệ Vân nhi thần người, Ngọc Phi Tuyết lười giải thích. Khoác lên bộ nam trang hôm trước, tô tô vẽ vẽ vài nét trên mặt, Ngọc Phi Tuyết cùng Vân nhi đi ngay. Lần này không đi cửa sau nữa, mà là nhảy tường. Ban ngày ở cửa sau của Tướng quân phủ có rất nhiều người, ra vào sẽ bị người ta để ý nên hai người chọn cách leo tường. Ngọc Phi Tuyết túm lấy cổ áo Vân nhi chưa đầy một nốt nhạc đã bay qua tường, Vân nhi thì còn đang trong trạng thái chưa biết trời trăng gì.
Đến quán trọ, Vân nhi và Ngọc Phi Tuyết trực tiếp đi lên phòng của Dương Nghiêm và Dương Linh, Vân nhi khẽ gõ cửa. Dương Nghiêm ra mở cửa, mặt có chút ngạc nhiên, nhanh chóng mời hai người vào.
Ngọc Phi Tuyết không một chút kiêng nể, ngồi vào ghế rót trà uống, miệng nở nụ cười giễu cợt “Cô nương, giả vờ ngủ cũng cực nhọc lắm đấy, có việc gì thì cứ nói trực tiếp với ta là được, không cần thiết phải nghe lén”
Dương Linh đang nằm trong chăn giật mình. Nàng nghĩ nàng đã che dấu rất tốt nhưng tại sao Ngọc Phi Tuyết còn phát hiện được, thật không thể xem thường a, nàng đương nhiên không thể mặt dày tiếp tục nằm được. Dương Linh ngồi dậy xuống giường chắp tay “Dương Linh vô lễ, mong quận chúa bỏ quá cho”
Ngọc Phi Tuyết vẫn cười cười “Cũng không trách các ngươi, ta nổi danh phế vật đã lâu, đương nhiên rất nhiều người muốn kiểm chứng, đó là chuyện bình thường không đáng nói, hai người không cần quá câu nệ.”
Hai huynh muội Dương Nghiêm có chút ngạc nhiên, không ngờ vị quận chúa này lại thẳng tính như vậy, thật là hiếm gặp.
Ngọc Phi Tuyết không hề rề rà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Sở dĩ hôm nay ta đến sớm hơn dự kiến là vì ta muốn các ngươi làm một việc. Ta muốn Dương Nghiêm mua lại giúp vài tửu lâu nằm ở trung tâm kinh thành. Dương Linh ngươi tuyển cho ta một số đầu bếp có tay nghề, thu ngân và một số người làm’’
Huynh muội Dương Nghiêm tròn xoe mắt. Ngọc Phi Tuyết sao không không lại đi mua tửu lâu? Lại còn tuyển đầu bếp với người làm?
Dương Linh thắc mắc hỏi thẳng “Quận chúa người định “kinh doanh”? Người là con gái đại tướng quân, quận chúa đương triều thì cần gì phải kiếm tiền chứ?”
Ngọc Phi Tuyết đảo mắt qua phía Dương Linh, Dương Linh thẳng thắn đáp lại ánh mắt nàng bản thân không cho rằng mình nói sai điều gì.
Ngọc Phi Tuyết nhìn nàng, làn môi cong lên một độ cong hoàn hảo “Ta là con gái đại tướng quân nhưng không thể cả đời cậy danh con gái đại tướng quân mà sống; quận chúa thì là quận chúa ngươi dám đảm bảo cả đời ta đều là quận chúa? Bây giờ nữ tử đều phải kiếm vốn liếng cho mình, đừng nên phụ thuộc vào nam nhân. Hơn nữa ai nói với ngươi ta mở tửu lâu chỉ để kiếm tiền?”
Dương Linh như hiểu ra chân lý, mồm chữ o mắt chữ a “Chẳng lẽ quận chúa định…”
Ngọc Phi Tuyết cảm thán nha đầu này cũng rất thông minh, sau này nhất định có đất dụng võ.
Ngọc Phi Tuyết đáp “Ngươi đoán không sai. Nếu các ngươi đã theo ta, ta cũng không ngại nói ra. Ta chính là muốn thông qua việc buôn bán này nắm bắt tình hình trên giang hồ và triều đình. Mặc dù phụ thân ta xông pha đánh giặc là người có công lớn, rất được tiên đế tín nhiệm; tuy nhiên đã là vua của một nước thì luôn cố kị thần tử nắm chính quyền, phụ thân ta cũng không ngoại lệ. Cho nên ta chính là muốn chuẩn bị đường lui cho Tướng quân phủ. Nếu chỉ riêng ta sẽ không có vấn đề gì nhưng sau lưng ta là cả một phủ đệ trên dưới không ít hơn mấy trăm người, nên nhất định không thể sơ suất”.
Ngọc Phi Tuyết mặt hiện lên chút giễu cợt, nghĩ thầm, Vua Văn Tuyên Diệp là một người tuổi trẻ tài cao, mới 25, 26 tuổi đã có thể bình định đất nước yên bình, thật không thể coi thường. Tuy nhiên không thể không phủ nhận dòng dõi nhà hoàng đế là tộc hồ ly, trước mặt là công chính liêm minh, đằng sau thì thủ đoạn tàn khốc vô tình, Văn Tuyên Diệp cũng không khác biệt là bao.
Nghe nói hắn còn có một cái đệ đệ Văn Tuyên Minh nổi tiếng lạnh lùng vô tình tàn nhẫn quét sạch quân đội Sa Lan đế quốc ra khỏi lãnh thổ, được xưng là chiến thần a, hắn nhiều khi so với Ngọc Duẫn người ta nói vẫn là hơn một bậc.
Ngọc Phi Tuyết trước đây luôn một lòng bảo vệ Tướng quân phủ, bây giờ nàng đang mượn thân thể nàng ấy đương nhiên cũng phải bảo vệ phủ chu toàn.
Thật không biết phụ thân lần này trở về là phúc hay họa?
Dương Nghiêm có hơi ngạc nhiên, thật không ngờ Ngọc Phi Tuyết thâm lường sâu sa, biết suy nghĩ trước sau, tìm đường lui cho mình. Thật khác với tiểu thư con nhà quan gia bây giờ chỉ lo làm sao để trở nên xinh đẹp, gả vào nhà chồng tốt nhưng mấy ai biết suy tính trước sau cho sự tồn vong của gia tộc mình, đặc biệt là một người tưởng như phế vật vô dụng kia lại thật khiến người khác bất ngờ.
Haizz, cái gì phế vật chứ, thiên hạ đều bị nàng lừa rồi, bây giờ hắn thật sự bội phục sát đất, thật không hối hận khi hắn chọn làm thuộc hạ của nàng, thật may mắn…
Thấy Dương Linh cùng Dương Nghiêm không nói, nàng cũng biết họ đang nghĩ gì. Hai người này sau này sẽ là thuộc hạ đắc lực của nàng nên cần phải biết nhiều một chút.
Ngọc Phi Tuyết tiếp tục “Ta cần các ngươi làm việc nhanh chóng. Vài tháng nữa là phụ thân ta hồi kinh, nên ta không muốn kéo dài.”
Dương Linh mày dương cao, tự tin “Việc thu mua tửu lâu và đầu bếp sẽ rất nhanh chóng hoàn thành có thể là trong một tuần. Mặc dù Dương Linh làm sát thủ nhưng tình báo trong thành rất tốt, quận chúa người có thể yên tâm.”
Dương Linh thập phần cung kính, nói chuyện vài câu nàng cũng đủ biết được người mới vừa cứu mạng mình không đơn giản, nhất định sẽ là nhân vật lớn.
Ngọc Phi Tuyết nghe thế gật đầu hài lòng hướng Dương Nghiêm “Chỗ này là ngân phiếu một trăm ngàn lượng, các ngươi sử dụng trước, nếu thiếu thì báo ta.”
Một trăm ngàn lượng? Hai huynh muội Dương Nghiêm nhìn nhau. Đủ mua 4, 5 cái tửu lâu với thuê hàng trăm người làm ấy chứ. Không hổ danh là quận chúa, vung tiền như nước.
Ngọc Phi Tuyết nói tiếp “ Cứ như thế đã, khi nào xong việc đến tìm ta, sát thủ như các ngươi việc tìm ra nơi ta ở phải thực dễ dàng đi. Còn nữa sau ngày các ngươi cứ gọi ta là chủ tử không cần một hai quận chúa này quận chúa nọ, rất bất tiện”
Dương Linh và Dương Nghiêm “Ân, thuộc hạ đã hiểu”
Ngọc Phi Tuyết rời đi. Huynh muội Dương Nghiêm Dương Linh cảm thán, thật đúng là lần đầu họ gặp được một nữ tử hoàng thất như vậy. Không cao ngạo, không siểm nịnh, không kiêu căng, không lợi dụng uy quyền của mình mà đàn áp người khác. Nàng lạnh lùng, nàng cường đại, nàng lãnh ngạo nhưng sâu trong thâm tâm nàng rất quan tâm đến người khác. Người làm thuộc hạ như họ cũng thật may mắn đi...