Rất lâu sau đó, cuối cùng giọng nói của Vệ Dịch Hiên cũng vang lên: “Tên thật của ta là Mục Nguyên Hiên, Nhị hoàng tử của Tiên hoàng.”
“Nhị hoàng tử, Hiên Vương gia?” Lạc Tử Hân đột nhiên bật dậy khỏi lồng ngực của hắn: “Chính là Mục Nguyên Hiên năm đó ở biên quan, văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông, là vị Vương gia được người người kính trọng sao? Chính là Hiên Vương gia tuổi nhỏ đã rong ruổi sa trường, lập vô số chiến công sao?”
“Đó là do bách tính ca tụng mà thôi.” Sắc mặt của Vệ Dịch Hiên hơi ảm đạm, “Ta từ nhỏ vẫn luôn ở biên quan, từ sau năm mười tuổi cũng chưa từng trở về Kinh thành, vì thế nên Mục Nguyên Trinh và Thái hậu đều không nhớ được diện mạo của ta, vậy nên ta mới có cơ hội trà trộn vào cung là một tiểu thái giám mà không bị phát hiện. Nếu không, có lẽ kết cục của ta còn bi thảm hơn cả Nguyên Kỳ.”
“Nhưng mà nghe nói Hiên Vương gia đã chết vào ngày Hoàng thượng đăng cơ.” Lạc Tử Hân kinh ngạc mở to hai mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chàng giả chết!”
Vệ Dịch Hiên vuốt tóc của nàng, nói nhỏ: “Đúng, ta giả chết. Mục Nguyên Trinh trăm phương ngàn kế muốn giết ta vì tuy Nguyên Kỳ là Thái tử nhưng cuối cùng vẫn là một văn nhân, còn ta thì có danh tiếng rất tốt trong lòng dân chúng, lại còn là một võ tướng. Hắn sợ ta sẽ lật đổ triều cương nên vội vã triệu ta vào cung, trên đường cho người hạ độc ta. Cũng may là mạng của ta lớn.”
Trong lòng Lạc Tử Hân đột nhiên xuất hiện một chút phẫn nộ, chỉ là, thắng là vua thua làm giặc, nàng hiểu đạo lý này. Nhưng mà người này lại là Vệ Dịch Hiên, bắt đầu từ thời khắc nàng phát hiện mình yêu hắn thì trái tim của nàng đã đặt trên người hắn. Khi nghe thấy Mục Nguyên Trinh đã từng thương tổn hắn như vậy, trong lòng càng thấy hoảng hốt, mặc dù nàng biết rõ việc này đã qua rất lâu rồi.
Nàng cũng từng động lòng với Mục Nguyên Trinh, có điều chỉ là một thoáng năm mười tuổi mà thôi. Hiện tại, Mục Nguyên Trinh đối xử với nàng bạc bẽo như vậy đã làm mất đi một tia cảm tình từng có với hắn, thậm chí còn hóa thành thù hận. Bây giờ nàng chỉ muốn ở bên cạnh Vệ Dịch Hiên, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn.
Nàng ôm chặt lấy hắn, hắn hiểu được tâm ý của nàng, cũng ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng mà trong lúc hai người bàn bạc rằng thu xếp đồ đạc trong chùa xong thì lập tức rời đi trong đêm thì lại gặp được một người bất ngờ ở trong chùa.
Khi đó, bọn họ nắm chặt tay nhau sóng bước trở về chùa, trong mắt còn tràn đầy tình ý nồng nàn thì lại đón nhận được một đôi mắt đầy chất vấn.
“Nguyệt.... Nguyệt Nặc....” Lạc Tử Hân ấp úng gọi.
“Tỷ tỷ, hai người...” Ánh mắt Hoa tần rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Trong lòng Lạc Tử Hân căng thẳng, theo bản năng muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vệ Dịch Hiên, chỉ là động tác này càng khiến cho Hoa tần chú ý, hơi hơi nhíu mày.
“Nguyệt Nặc, sao muội lại ở đây?” Lạc Tử Hân phá vỡ không khí lúng túng, hỏi.
“À.” Trong nháy mắt Lục Nguyệt Nặc đã trở về vẻ mặt vui vẻ nói: “Muội xin Hoàng thượng tới thăm tỷ, Hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
“Cũng đã hơn hai tháng không gặp muội rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.” Lạc Tử Hân lôi kéo Lục Nguyệt Nặc vào phòng, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vệ Dịch Hiên đang vờ cúi đầu ở ngoài cửa.
Động tác nhỏ của Lạc Tử Hân cũng vẫn rơi vào mắt Lục Nguyệt Nặc, vì thế vừa vào cửa nàng ấy đã hỏi: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ người thực sự cùng tên Tiểu Vệ Tử này.... Nhưng hắn là thái giám....”
Lạc Tử Hân chỉnh lại nét mặt, giả vời giận dỗi nói: “Muội muội nghĩ đi đâu vậy, muội cũng nói đó là thái giám, có thể có chuyện gì chứ, đừng nói lung tung.”
Lục Nguyệt Nặc đỏ mặt, hơi cụp mi nói: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, muội muội lại nói bậy rồi.”
Sau đó hai người lại hàn huyên những chuyện khác, tạm thời bỏ qua chuyện vừa nãy, chỉ là trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới Vệ Dịch Hiên ngoài cửa, cũng không cảm thấy hứng thú với những chuyện trong cung mà Lục Nguyệt Nặc nói. Có điều còn phải cười theo cho nên miễn cưỡng nghe, trong lòng không khỏi hơi bất ổn.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo, hai người cùng đứng dậy. Vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy là người trong cung đến đây, trong lòng Lạc Tử Hân hơi căng thẳng.
“Nương nương, thánh chỉ đến....” Dáng vẻ nịnh nọt của Tổng quản thái giám Phó Hổ hiện ra trước mắt nàng.
Trong lòng Lạc Tử Hân mơ hồ có dự cảm bất thường nhưng vẫn quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Ninh phi Viên Tiêm Vũ hiền lương thục đức, ở Phạm Quang Tự cầu phúc cho Thái hậu, công đức lớn lao, trẫm vô cùng xúc động. Mà Ninh phi có công với xã tắc, ngay lập tức được tiếp đón về cung, để biểu dương công đức, phong làm Hoàng quý phi.”
Thánh chỉ vừa đọc xong, người bên trong chùa đều quỳ xuống, phần lớn đều là nói những lời như "chúc mừng nương nương" gì đó. Phải biết rằng vị trí Hoàng quý phi vẫn luôn để trống, bên dưới Hoàng hậu cũng vẫn chỉ là bốn vị phi tử Chính nhất phẩm. Bây giờ Hoàng thượng liên tục thăng liền ba cấp cho Ninh phi, trong lòng những người ở đây đều hiểu được vị chủ nhân này có được sủng ái lớn thế nào.
Nghe thánh chỉ sắc phong, trong lòng Lạc Tử Hân lại thấy đau xót, cơ hội để thực hiện giấc mộng của nàng và Vệ Dịch Hiên sắp tan thành mây khói. Nàng lén nhìn về phía hắn, chỉ thấy sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, tuy rằng trên mặt trầm tĩnh đến mức không hề có cảm xúc. Hắn cũng quỳ xuống chúc mừng giống mọi người nhưng nàng thấy rõ đáy mắt của hắn có tia ửng đỏ.
Giữa bọn họ nhất định không có duyên phận như vậy sao? Lạc Tử Hân hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực lại càng chua xót.
Trở về cung, thân phận đã khác trước rất nhiều, người đến tặng lễ vật chúc mừng cũng không ít. Lạc Tử Hân chỉ dặn dò Tích Như nhận hết toàn bộ, nàng cũng không muốn bị người ta chỉ trích rằng mình tự cho là thanh cao, vì thế nên không hề từ chối bất kì ai. Chỉ là có nhận cái gì cũng chỉ vứt qua một bên, đối với nàng mà nói thì tài bảo đương nhiên không quan trọng.
Mộng đã vỡ, còn phải trở lại nơi hoàng cung lạnh lẽo này, lòng của nàng hơi nguội lạnh. Hồi cung hơn một tháng, nàng đều lấy cớ thân thể không khỏe, không cho Hoàng thượng thân cận, thực ra nói cho cùng vẫn là đáy lòng nàng kháng cự Mục Nguyên Trinh. Trước không nói đến nguyên nhân bên phía Vệ Dịch Hiên, nguyên nhân thực sự là do bản thân tên Hoàng đế Mục Nguyên Trinh này. Mỗi khi nhớ tới lúc trước, hắn không hề do dự đưa mình cho Ba Đạt Nhĩ, mà còn là lúc hắn nói có tình cảm với nàng, khiến cho toàn thân nàng nổi da gà, thế nào cũng không muốn ở cùng với nam nhân này. Huống chi hiện tại trong lòng nàng chỉ chứa Vệ Dịch Hiên, lại càng không muốn thân cận với Hoàng thượng.
Nhưng mà, dù sao nàng cũng là phi tử của Hoàng thượng, được phong làm Hoàng quý phi hơn một tháng mà còn không thị tẩm, dù sao cũng không được. Vì thế, hơn một tháng sau, Hoàng đế tìm thái y muốn điều trị thật tốt cho nàng, vài này sau Hoàng đế liền cầm đèn đến Thanh Dương cung.
Nàng tận mắt thấy đôi mắt hàm chứa hận ý và tuyệt vọng của Vệ Dịch Hiên khi hắn lui ra ngoài tẩm cung của mình, nàng thực sự muốn xông tới ôm lấy hắn, nhưng mà, nàng lại không thể làm được gì.
Nhưng mà hào quang sau khi nàng trở về cung thực sự chọc mù mắt không ít người, địa vị bây giờ của nàng là Hoàng quý phi, chỉ dưới một người là Hoàng hậu nhưng lại trên cả vạn người. Vì vậy trong lòng bốn vị Chính nhất phẩm tứ phi vốn có phân vị cao hơn nàng đều cảm thấy căm phẫn, đặc biệt là Quý phi
Trước khi có Hoàng quý phi thì nàng ta là Quý phi, chính là người số một chỉ dưới Hoàng hậu, cùng nhau nắm giữ quyền lực của lục cung, giờ thì tốt rồi, vị Viên Tiêm Vũ này vừa mới tới Phạm Quang Tự một chuyến, trở về đã trở thành Hoàng quý phi. Càng khiến cho nàng ta không thể chịu nổi đó là quyền lực quản lý lục cung của nàng ta cũng bị chuyển đến tay Hoàng quý phi, quả thực là không thể nuốt trôi cục tức này mà.
“Muội muội, nàng ta phong quang vô hạn như vậy, trong lòng muội nhất định cảm thấy không thoải mái đúng không?” Hoàng hậu nhìn sắc mặt của Quý phi, cười nói.
Đừng nói Quý phi, ngay cả Hoàng hậu là nàng cũng cảm thấy tức giận. Lần này liên tục thăng liền ba cấp, đây không phải là trực tiếp chèn ép ngôi vị chủ hậu cung của nàng sao? Hơn nữa nàng tin rằng Hoàng thượng sủng ái nàng ta như vậy đại khái là do đã biết thân phận của nàng ta. Nàng ta vừa có được trái tim Hoàng thượng lại có phân vị, không diệt trừ hậu hoạn này thì sẽ có ngày vị trí Hoàng hậu của nàng cũng khó bảo toàn.
Vậy nên, nhìn sắc mặt Quý phi đầy vẻ giận dữ thì liền muốn kích thích nàng ta một chút.
“Không phải vậy sao, nàng ta dựa vào cái gì chứ?” Quý phi nói thầm, trong lòng như có một cây đuốc đang cháy.
Hoàng hậu thong dong ngồi đối diện nàng ta, nói: “Thực ra muội muội không cần phải ủ rủ như vậy, đối phó với người như nàng ta, dùng vài chiêu là được.”
Quý phi hơi giương mắt nhìn Hoàng hậu, thực ra nàng ta có thể thấy Hoàng hậu cũng không có tình cảm tốt đẹp gì với Hoàng quý phi, lập tức liền cảm thấy trái tim của mình và Hoàng hậu gần hơn một chút.
“Hoàng hậu nương nương, người nói nên làm thế nào đây?” Quý phi nghi hoặc nói.
Hoàng hậu nhếch môi, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, Quý phi hiểu ý lập tức ghé tai lại gần. Hoàng hậu nói điều gì đó ở bên tai nàng, Quý phi chợt cảm thấy mắt sáng lên.
“Chuyện này quá dễ, để xem tiện nhân Viên Tiêm Vũ kia chết thế nào!” Quý phi cắn chặt môi dưới, căm hận nói.
Cuộc trò chuyện này khiến cho Quý phi và Hoàng hậu ở chung một chiến tuyến.
Ngày hôm đó, Lạc Tử Hân vẫn như thường ngày, sau khi ăn tối xong thì mang theo Tích Như tản bộ ở Ngự Hoa Viên, thế nhưng lại gặp Quý phi và Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Lạc Tử Hân hành lễ với Hoàng hậu.
“Muội muội ra ngoài tản bộ sao, xem ra tâm tình không tệ.” Hoàng hậu vẫn cười vô cùng ôn hòa giống thường ngày.
Lạc Tử Hân mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng khá tốt, tạ ơn Hoàng hậu quan tâm.”
“Ôi, muội muội ra ngoài cung một chuyến rồi trở về, khí sắc thực sự tốt hơn nhiều, xem ra niệm phật nhiều đúng là tốt.” Hoàng hậu nói lời từ đáy lòng, thuận tiện vỗ nhẹ lên vai Lạc Tử Sắc
Hành động này của Hoàng hậu quá mức thân thiết, ngược lại, lại khiến cho Lạc Tử Hân cảm thấy khó chịu. Nàng không tin Hoàng hậu đột nhiên nghĩ thông, lấy lòng nàng.
Nhưng mà, chuyện này còn chưa kết thúc, bất ngờ lại nghe thấy Hoàng hậu nghi hoặc nói: “Ôi, muội muội làm rơi thứ gì kìa.”
Lạc Tử Hân còn đang nghi ngờ thì đã thấy Hoàng hậu nhặt một tờ giấy từ dưới chân lên, cười khanh khách nói: “Đây là cái gì, có thể để bổn cung xem chứ?”
“Vật này không phải của thần thiếp.” Lạc Tử Hân nhìn mảnh giấy xa lạ này, trong lòng cảm thấy không hiểu.
“Đúng là của người mà, thần thiếp vừa nhìn thấy tờ giấy này rơi ra từ đai lưng của người, vốn định nhặt lên giúp người thì không ngờ đã được Hoàng hậu nương nương phát hiện trước rồi.” Quý phi lạnh nhạt nói.
Hoàng hậu cười nhạt, liền cúi đầu mở tờ giấy này ra nhìn xem. Có điều lúc này Lạc Tử Hân đã hiểu rõ tờ giấy này tất nhiên có ẩn ý, nhất định là Hoàng hậu và Quý phi hợp lại để tính kế nàng.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, run rẩy chỉ vào nàng nói: “Hoàng quý phi muội thực sự giỏi, dám viết thư tình tư thông với người bên ngoài cung!”
Rất lâu sau đó, cuối cùng giọng nói của Vệ Dịch Hiên cũng vang lên: “Tên thật của ta là Mục Nguyên Hiên, Nhị hoàng tử của Tiên hoàng.”
“Nhị hoàng tử, Hiên Vương gia?” Lạc Tử Hân đột nhiên bật dậy khỏi lồng ngực của hắn: “Chính là Mục Nguyên Hiên năm đó ở biên quan, văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông, là vị Vương gia được người người kính trọng sao? Chính là Hiên Vương gia tuổi nhỏ đã rong ruổi sa trường, lập vô số chiến công sao?”
“Đó là do bách tính ca tụng mà thôi.” Sắc mặt của Vệ Dịch Hiên hơi ảm đạm, “Ta từ nhỏ vẫn luôn ở biên quan, từ sau năm mười tuổi cũng chưa từng trở về Kinh thành, vì thế nên Mục Nguyên Trinh và Thái hậu đều không nhớ được diện mạo của ta, vậy nên ta mới có cơ hội trà trộn vào cung là một tiểu thái giám mà không bị phát hiện. Nếu không, có lẽ kết cục của ta còn bi thảm hơn cả Nguyên Kỳ.”
“Nhưng mà nghe nói Hiên Vương gia đã chết vào ngày Hoàng thượng đăng cơ.” Lạc Tử Hân kinh ngạc mở to hai mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chàng giả chết!”
Vệ Dịch Hiên vuốt tóc của nàng, nói nhỏ: “Đúng, ta giả chết. Mục Nguyên Trinh trăm phương ngàn kế muốn giết ta vì tuy Nguyên Kỳ là Thái tử nhưng cuối cùng vẫn là một văn nhân, còn ta thì có danh tiếng rất tốt trong lòng dân chúng, lại còn là một võ tướng. Hắn sợ ta sẽ lật đổ triều cương nên vội vã triệu ta vào cung, trên đường cho người hạ độc ta. Cũng may là mạng của ta lớn.”
Trong lòng Lạc Tử Hân đột nhiên xuất hiện một chút phẫn nộ, chỉ là, thắng là vua thua làm giặc, nàng hiểu đạo lý này. Nhưng mà người này lại là Vệ Dịch Hiên, bắt đầu từ thời khắc nàng phát hiện mình yêu hắn thì trái tim của nàng đã đặt trên người hắn. Khi nghe thấy Mục Nguyên Trinh đã từng thương tổn hắn như vậy, trong lòng càng thấy hoảng hốt, mặc dù nàng biết rõ việc này đã qua rất lâu rồi.
Nàng cũng từng động lòng với Mục Nguyên Trinh, có điều chỉ là một thoáng năm mười tuổi mà thôi. Hiện tại, Mục Nguyên Trinh đối xử với nàng bạc bẽo như vậy đã làm mất đi một tia cảm tình từng có với hắn, thậm chí còn hóa thành thù hận. Bây giờ nàng chỉ muốn ở bên cạnh Vệ Dịch Hiên, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn.
Nàng ôm chặt lấy hắn, hắn hiểu được tâm ý của nàng, cũng ôm chặt nàng vào lòng.
Nhưng mà trong lúc hai người bàn bạc rằng thu xếp đồ đạc trong chùa xong thì lập tức rời đi trong đêm thì lại gặp được một người bất ngờ ở trong chùa.
Khi đó, bọn họ nắm chặt tay nhau sóng bước trở về chùa, trong mắt còn tràn đầy tình ý nồng nàn thì lại đón nhận được một đôi mắt đầy chất vấn.
“Nguyệt.... Nguyệt Nặc....” Lạc Tử Hân ấp úng gọi.
“Tỷ tỷ, hai người...” Ánh mắt Hoa tần rơi vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Trong lòng Lạc Tử Hân căng thẳng, theo bản năng muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vệ Dịch Hiên, chỉ là động tác này càng khiến cho Hoa tần chú ý, hơi hơi nhíu mày.
“Nguyệt Nặc, sao muội lại ở đây?” Lạc Tử Hân phá vỡ không khí lúng túng, hỏi.
“À.” Trong nháy mắt Lục Nguyệt Nặc đã trở về vẻ mặt vui vẻ nói: “Muội xin Hoàng thượng tới thăm tỷ, Hoàng thượng đã đồng ý rồi.”
“Cũng đã hơn hai tháng không gặp muội rồi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.” Lạc Tử Hân lôi kéo Lục Nguyệt Nặc vào phòng, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Vệ Dịch Hiên đang vờ cúi đầu ở ngoài cửa.
Động tác nhỏ của Lạc Tử Hân cũng vẫn rơi vào mắt Lục Nguyệt Nặc, vì thế vừa vào cửa nàng ấy đã hỏi: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ người thực sự cùng tên Tiểu Vệ Tử này.... Nhưng hắn là thái giám....”
Lạc Tử Hân chỉnh lại nét mặt, giả vời giận dỗi nói: “Muội muội nghĩ đi đâu vậy, muội cũng nói đó là thái giám, có thể có chuyện gì chứ, đừng nói lung tung.”
Lục Nguyệt Nặc đỏ mặt, hơi cụp mi nói: “Tỷ tỷ nói đúng lắm, muội muội lại nói bậy rồi.”
Sau đó hai người lại hàn huyên những chuyện khác, tạm thời bỏ qua chuyện vừa nãy, chỉ là trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới Vệ Dịch Hiên ngoài cửa, cũng không cảm thấy hứng thú với những chuyện trong cung mà Lục Nguyệt Nặc nói. Có điều còn phải cười theo cho nên miễn cưỡng nghe, trong lòng không khỏi hơi bất ổn.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo, hai người cùng đứng dậy. Vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy là người trong cung đến đây, trong lòng Lạc Tử Hân hơi căng thẳng.
“Nương nương, thánh chỉ đến....” Dáng vẻ nịnh nọt của Tổng quản thái giám Phó Hổ hiện ra trước mắt nàng.
Trong lòng Lạc Tử Hân mơ hồ có dự cảm bất thường nhưng vẫn quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Ninh phi Viên Tiêm Vũ hiền lương thục đức, ở Phạm Quang Tự cầu phúc cho Thái hậu, công đức lớn lao, trẫm vô cùng xúc động. Mà Ninh phi có công với xã tắc, ngay lập tức được tiếp đón về cung, để biểu dương công đức, phong làm Hoàng quý phi.”
Thánh chỉ vừa đọc xong, người bên trong chùa đều quỳ xuống, phần lớn đều là nói những lời như "chúc mừng nương nương" gì đó. Phải biết rằng vị trí Hoàng quý phi vẫn luôn để trống, bên dưới Hoàng hậu cũng vẫn chỉ là bốn vị phi tử Chính nhất phẩm. Bây giờ Hoàng thượng liên tục thăng liền ba cấp cho Ninh phi, trong lòng những người ở đây đều hiểu được vị chủ nhân này có được sủng ái lớn thế nào.
Nghe thánh chỉ sắc phong, trong lòng Lạc Tử Hân lại thấy đau xót, cơ hội để thực hiện giấc mộng của nàng và Vệ Dịch Hiên sắp tan thành mây khói. Nàng lén nhìn về phía hắn, chỉ thấy sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, tuy rằng trên mặt trầm tĩnh đến mức không hề có cảm xúc. Hắn cũng quỳ xuống chúc mừng giống mọi người nhưng nàng thấy rõ đáy mắt của hắn có tia ửng đỏ.
Giữa bọn họ nhất định không có duyên phận như vậy sao? Lạc Tử Hân hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực lại càng chua xót.
Trở về cung, thân phận đã khác trước rất nhiều, người đến tặng lễ vật chúc mừng cũng không ít. Lạc Tử Hân chỉ dặn dò Tích Như nhận hết toàn bộ, nàng cũng không muốn bị người ta chỉ trích rằng mình tự cho là thanh cao, vì thế nên không hề từ chối bất kì ai. Chỉ là có nhận cái gì cũng chỉ vứt qua một bên, đối với nàng mà nói thì tài bảo đương nhiên không quan trọng.
Mộng đã vỡ, còn phải trở lại nơi hoàng cung lạnh lẽo này, lòng của nàng hơi nguội lạnh. Hồi cung hơn một tháng, nàng đều lấy cớ thân thể không khỏe, không cho Hoàng thượng thân cận, thực ra nói cho cùng vẫn là đáy lòng nàng kháng cự Mục Nguyên Trinh. Trước không nói đến nguyên nhân bên phía Vệ Dịch Hiên, nguyên nhân thực sự là do bản thân tên Hoàng đế Mục Nguyên Trinh này. Mỗi khi nhớ tới lúc trước, hắn không hề do dự đưa mình cho Ba Đạt Nhĩ, mà còn là lúc hắn nói có tình cảm với nàng, khiến cho toàn thân nàng nổi da gà, thế nào cũng không muốn ở cùng với nam nhân này. Huống chi hiện tại trong lòng nàng chỉ chứa Vệ Dịch Hiên, lại càng không muốn thân cận với Hoàng thượng.
Nhưng mà, dù sao nàng cũng là phi tử của Hoàng thượng, được phong làm Hoàng quý phi hơn một tháng mà còn không thị tẩm, dù sao cũng không được. Vì thế, hơn một tháng sau, Hoàng đế tìm thái y muốn điều trị thật tốt cho nàng, vài này sau Hoàng đế liền cầm đèn đến Thanh Dương cung.
Nàng tận mắt thấy đôi mắt hàm chứa hận ý và tuyệt vọng của Vệ Dịch Hiên khi hắn lui ra ngoài tẩm cung của mình, nàng thực sự muốn xông tới ôm lấy hắn, nhưng mà, nàng lại không thể làm được gì.
Nhưng mà hào quang sau khi nàng trở về cung thực sự chọc mù mắt không ít người, địa vị bây giờ của nàng là Hoàng quý phi, chỉ dưới một người là Hoàng hậu nhưng lại trên cả vạn người. Vì vậy trong lòng bốn vị Chính nhất phẩm tứ phi vốn có phân vị cao hơn nàng đều cảm thấy căm phẫn, đặc biệt là Quý phi
Trước khi có Hoàng quý phi thì nàng ta là Quý phi, chính là người số một chỉ dưới Hoàng hậu, cùng nhau nắm giữ quyền lực của lục cung, giờ thì tốt rồi, vị Viên Tiêm Vũ này vừa mới tới Phạm Quang Tự một chuyến, trở về đã trở thành Hoàng quý phi. Càng khiến cho nàng ta không thể chịu nổi đó là quyền lực quản lý lục cung của nàng ta cũng bị chuyển đến tay Hoàng quý phi, quả thực là không thể nuốt trôi cục tức này mà.
“Muội muội, nàng ta phong quang vô hạn như vậy, trong lòng muội nhất định cảm thấy không thoải mái đúng không?” Hoàng hậu nhìn sắc mặt của Quý phi, cười nói.
Đừng nói Quý phi, ngay cả Hoàng hậu là nàng cũng cảm thấy tức giận. Lần này liên tục thăng liền ba cấp, đây không phải là trực tiếp chèn ép ngôi vị chủ hậu cung của nàng sao? Hơn nữa nàng tin rằng Hoàng thượng sủng ái nàng ta như vậy đại khái là do đã biết thân phận của nàng ta. Nàng ta vừa có được trái tim Hoàng thượng lại có phân vị, không diệt trừ hậu hoạn này thì sẽ có ngày vị trí Hoàng hậu của nàng cũng khó bảo toàn.
Vậy nên, nhìn sắc mặt Quý phi đầy vẻ giận dữ thì liền muốn kích thích nàng ta một chút.
“Không phải vậy sao, nàng ta dựa vào cái gì chứ?” Quý phi nói thầm, trong lòng như có một cây đuốc đang cháy.
Hoàng hậu thong dong ngồi đối diện nàng ta, nói: “Thực ra muội muội không cần phải ủ rủ như vậy, đối phó với người như nàng ta, dùng vài chiêu là được.”
Quý phi hơi giương mắt nhìn Hoàng hậu, thực ra nàng ta có thể thấy Hoàng hậu cũng không có tình cảm tốt đẹp gì với Hoàng quý phi, lập tức liền cảm thấy trái tim của mình và Hoàng hậu gần hơn một chút.
“Hoàng hậu nương nương, người nói nên làm thế nào đây?” Quý phi nghi hoặc nói.
Hoàng hậu nhếch môi, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu, Quý phi hiểu ý lập tức ghé tai lại gần. Hoàng hậu nói điều gì đó ở bên tai nàng, Quý phi chợt cảm thấy mắt sáng lên.
“Chuyện này quá dễ, để xem tiện nhân Viên Tiêm Vũ kia chết thế nào!” Quý phi cắn chặt môi dưới, căm hận nói.
Cuộc trò chuyện này khiến cho Quý phi và Hoàng hậu ở chung một chiến tuyến.
Ngày hôm đó, Lạc Tử Hân vẫn như thường ngày, sau khi ăn tối xong thì mang theo Tích Như tản bộ ở Ngự Hoa Viên, thế nhưng lại gặp Quý phi và Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương cát tường.” Lạc Tử Hân hành lễ với Hoàng hậu.
“Muội muội ra ngoài tản bộ sao, xem ra tâm tình không tệ.” Hoàng hậu vẫn cười vô cùng ôn hòa giống thường ngày.
Lạc Tử Hân mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng khá tốt, tạ ơn Hoàng hậu quan tâm.”
“Ôi, muội muội ra ngoài cung một chuyến rồi trở về, khí sắc thực sự tốt hơn nhiều, xem ra niệm phật nhiều đúng là tốt.” Hoàng hậu nói lời từ đáy lòng, thuận tiện vỗ nhẹ lên vai Lạc Tử Sắc
Hành động này của Hoàng hậu quá mức thân thiết, ngược lại, lại khiến cho Lạc Tử Hân cảm thấy khó chịu. Nàng không tin Hoàng hậu đột nhiên nghĩ thông, lấy lòng nàng.
Nhưng mà, chuyện này còn chưa kết thúc, bất ngờ lại nghe thấy Hoàng hậu nghi hoặc nói: “Ôi, muội muội làm rơi thứ gì kìa.”
Lạc Tử Hân còn đang nghi ngờ thì đã thấy Hoàng hậu nhặt một tờ giấy từ dưới chân lên, cười khanh khách nói: “Đây là cái gì, có thể để bổn cung xem chứ?”
“Vật này không phải của thần thiếp.” Lạc Tử Hân nhìn mảnh giấy xa lạ này, trong lòng cảm thấy không hiểu.
“Đúng là của người mà, thần thiếp vừa nhìn thấy tờ giấy này rơi ra từ đai lưng của người, vốn định nhặt lên giúp người thì không ngờ đã được Hoàng hậu nương nương phát hiện trước rồi.” Quý phi lạnh nhạt nói.
Hoàng hậu cười nhạt, liền cúi đầu mở tờ giấy này ra nhìn xem. Có điều lúc này Lạc Tử Hân đã hiểu rõ tờ giấy này tất nhiên có ẩn ý, nhất định là Hoàng hậu và Quý phi hợp lại để tính kế nàng.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, run rẩy chỉ vào nàng nói: “Hoàng quý phi muội thực sự giỏi, dám viết thư tình tư thông với người bên ngoài cung!”