"Nào có nào có, túi tiền của mình không phải bình thường! Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"
Hàn Giang Đình lấy bóp tiền của mình ra đặt mạnh lên bàn.
Ha ha, tên ngốc này.
Ngũ Y Y cười thầm.
"Này, Giang Đình. Trước kia, chúng ta là bạn rất thân sao?"
Ngũ Y Y một bên gắp thức ăn hỏi.
"Đúng vậy, không phải bản thiếu gia đã nói với cậu rồi sao. Cậu cái gì cũng tốt, nhưng ai đến gần cậu cũng bị tính tình xấu xa của cậu thổi bay ngàn dặm. Chỉ có tính tình bền gan vững chí của bản thiếu gia mới có thể chịu đựng được cậu."
Hàn Giang Đình này, chính là điển hình của bọn cướp.
"Duyên phận của chúng ta không tốt như vậy chứ? Mình còn tưởng rằng rất tốt đó! Này, mình cùng chị hai, chị ba của mình có quan hệ như thế nào?"
Ngũ Y Y nghĩ thầm, con khỉ con, xem chị cậu làm sao cho cậu mắc câu.
"Cậu còn nói, cậu cùng hai người chị gái, thật ra đều không phải. . . . . ."
"Khụ khụ, nhân viên phục vụ, món ăn này bị sao vậy, muốn làm cho tôi mặn chết sao?"
Hàn Giang Đình đang nói, đột nhiên chuyển sang đề tài khác.
Trong lòng Hàn Giang Đình đang vuốt ngực trấn an mình nói: cũng may, thiếu chút nữa đem lời sư phụ giao phó nói ra hết!
Ngũ Y Y bĩu môi, xem ra hiện giờ không vui.
Ngũ Y Y phát hiện, gần đây ở trong trường học.
Mặc kệ là bạn học hay giáo viên, giống như đều dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Tại sao lại nói là kỳ lạ.
Bởi vì đó là một loại vô cùng ánh mắt phức tạp, trong đó bao hàm hâm mộ, đố kỵ, ngờ vực, cùng với tiếc hận.
Trước đây ba loại này, Ngũ Y Y vừa nghĩ sẽ hiểu.
Hâm mộ ghen tỵ là dĩ nhiên, giống như Hoắc Phi Đoạt là người đàn ông không dính bụi trần gian, thế nhưng lại vì mình mà hạ thấp bản thân.
Không khỏi làm cho nhiều cô gái phải đỏ mắt lên.
Cái loại hiểu lầm này làm cho Ngũ Y Y vô cùng khó chịu.
Thế nào, Ngũ Y Y tôi không đủ tư cách theo Hoắc Phi Đoạt sao?
Mặc dù thời điểm nói ra lời này, trong lòng Ngũ Y Y cũng là rất yếu đuối.
Nhưng, dù sao cũng không thể thua khí thế của người khác được.
Cuối cùng là một loại, tiếc hận!
Ngũ Y Y vẫn không hiểu, rốt cuộc có một ngày cô cũng hiểu ra.
Đây không phải là tiếc hận chính mình bị Hoắc Phi Đoạt con sói này đoạt lấy tuổi thanh xuân thiếu nữ sao?
Không sai không sai, nhất định là như vậy.
Kể từ khi hiểu rõ được điểm này, Ngũ Y Y lại dùng ánh mắt ấy nhìn người của mình.
Trong lòng cũng sẽ bắt đầu sinh ra một loại ấm áp.
Xem ra họ cũng đều bị Hoắc Phi Đoạt vô tình vô nghĩa hời hợt làm cho hôn mê.
Chỉ là, tại sao ngay cả nam sinh cũng dùng loại ánh mắt ghen tỵ nhìn Ngũ Y Y và Hoắc Phi Đoạt.
Cô cũng không hiểu nổi.
Dù sao, cô cũng không phải là hũ nữ nên khó lý giải được.
Gần đây hình như công việc của Hoắc Phi Đoạt nhiều hơn trước, trước kia anh sẽ tự mình đến chở Ngũ Y Y tan lớp trở về.
Nhưng liên tiếp hai ngày, cũng chỉ có một người tài xế này.
Ngay cả A Trung cũng không thấy bóng dáng.
Thấy tài xế bóng lưng gầy teo, Ngũ Y Y cảm thấy trở về phải nói tốt cho những người dân lao động này.
Thế nào đem người ta nghiền ép biến thành gầy ra như vậy.
Nhà tư bản vô tình, Vampire độc ác.
Cúi đầu xem bản thân, Ngũ Y Y chậc chậc miệng.
Ai, chuyện này cũng không tiện mở miệng.
Nói đến mình cũng là người dân lao động, hơn nữa mỗi ngày buổi tối lượng công việc lớn như vậy, thế nào hiện tại ngược lại càng ngày càng mập vậy.
Nhìn tấm gương sống sờ sờ trước mắt này, Ngũ Y Y quyết định hay là chờ mình giảm cân thành công sau đó thay tiểu tài xế đáng thương mà làm việc nghĩa.
Làm sao biết được vừa mới đứng bên người Hoắc Phi Đoạt, liền bị anh một phát bắt được, kéo đến ngồi lên trên đùi của anh.
Mặc dù trước kia Ngũ Y Y không phải là chưa từng ngồi lên chân anh.
Nhưng dù sao trước kia là ở phòng ngủ.
Nhưng hiện tại đang ở trong phòng làm việc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực của anh.
Ngũ Y Y khẩn trương hít thở không thông.
Hiện tại Ngũ Y Y mới phát hiện, hôm nay hiếm khi thấy Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi trắng quần tây đen.
Vài sợi rũ xuống cái trán.
Góc cạnh gương mặt rõ ràng, cộng them song mũi thẳng cao cùng hai mắt có hồn.
Hôm nay Hoắc Phi Đoạt quả thực là sát thủ văn phòng.
Quá đẹp trai rồi, Ngũ Y Y không nhịn được mà ở trong lòng gào thét.
Đột nhiên nhìn đến xương quai xanh của anh, Ngũ Y Y không nhịn được thân thể căng thẳng, thật hấp dẫn!
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn cô nhóc đang quan sát trên người mình.
Lúc này mới coi như trong lòng cân bằng một chút.
Bằng không tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
"Thế nào, nhìn đến ngây người như vậy?"
Hoắc Phi Đoạt thấy Ngũ Y Y vẫn mím môi không nói lời nào, cố ý đùa cô một chút.
"Có, nào có?" Ngũ Y Y đột nhiên bị hỏi như vậy, cực kỳ xấu hổ.
"Hả? Chưa? Nói như vậy là anh vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?"
Hoắc Phi Đoạt cố ý hơi nhíu mày.
"Không, không phải. Đủ rồi!"
Ngũ Y Y quả nhiên là rút lui.
Bàn tay Hoắc Phi Đoạt đã bắt đầu Không an phận ở trên người Ngũ Y Y di động.
"Phi, Phi Đoạt! Em muốn cùng anh nói chuyện."
Ngũ Y Y ý thức được tình hình không ổn .
"Chuyện gì?"
Hoắc Phi Đoạt ngoài miệng trả lời, nhưng tay vẫn không ngừng.
Tiếp tục vuốt ve lên cơ thể nhỏ nhắn.
"Này, cái đó, em vừa bước vào mới phát hiện. Các anh, công ty của các anh như thế nào ngay cả bảo vệ trị an cũng không có! Như vậy nếu như người xấu tới thì làm thế nào!"
Một tay của Ngũ Y Y chặn lại bàn tay không an phận, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói.
Hoắc Phi Đoạt không trả lời cô, ở trong lòng đang vui mừng.
Cô nhóc này thật là kỳ quái, thế nào lại liên quan đến an toàn của công ty.
Nếu như người xấu tới làm thế nào?
Cô chẳng lẽ không biết, chính mình mới là người xấu lớn nhất sao?
Nghĩ như vậy, lại càng phát hiện cô nhóc này càng đáng yêu .
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đem sự chú ý của Ngũ Y Y vẫn còn ở trên tay mình chống đỡ.
Không chút lưu tình hôn.
Đã rất lâu rồi không có hôn môi như thế này.
Hoắc Phi Đoạt thậm chí có chút nhớ, lúc mới bắt đầu, yêu thích dáng vẻ của cô bé ngốc lúc mình cưỡng hôn.
Rốt cuộc là vào thời điểm nào , mình mở mới luân hãm vào trong sự dịu dàng của cô.
Hoắc Phi Đoạt nhớ, hình như là lúc cô kiêu ngạo nói muốn bán lần đầu tiên của mình.
Liền bị một chút sự kiêu ngạo này, rồi lại bị cô nhóc mềm yếu này bắt sống.
"Y Y. . . . . ."
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt chui vào trong lỗ tai của Ngũ Y Y.
Xong rồi, người này không phải là muốn.
Ngũ Y Y đang chuẩn bị thừa dịp anh còn chưa có bất kỳ phản ứng gì liền chạy đi.
Nhưng, nếu để cho cô chạy trốn được, Hoắc Phi Đoạt cũng không gọi Hoắc Phi Đoạt.
"Phi Đoạt, nơi này là phòng làm việc."
Ngũ Y Y khẽ đẩy đầu Hoắc Phi Đoạt đang vùi trong ngực cô.
Nhưng mình bây giờ đang ngồi ở trên người ta, làm sao có thể chạy trốn đây.
"Phòng làm việc? Thế nhưng bên trong là phòng làm việc của anh."
Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa cầm lên một hộp giống như điều khiển ti vi, hướng về phía cửa chỉ xuống.
Liền nghe cạch một tiếng, cửa hình như là bị khóa lại.
Ngũ Y Y hiện tại khóc không ra nước mắt.
Mình hôm nay quả thật chính là dê vào miệng cọp, còn là tự mình đưa tới.
Sau đó Hoắc Phi Đoạt chỉ vào cửa sổ lớn sát đất.