"Lâm Tịch, cô, cô.... .....có thể hoàn toàn không biết chứ! Ợ.... ...."
Ngũ Y Y lại ợ một tiếng làm mùi rượu xông lên.
Mùi rượu này suýt chút đã xông vào người Nguyễn Lâm Tịch.
"Hì hì, không tốt, Lâm Tịch à thật ngại quá! Lâm Tịch, cô thật tốt! Đồng ý đi theo tôi, theo tôi làm bạn với tôi!"
Ngũ Y Y híp mắt, cười ngây ngô ôm lấy Nguyễn Lâm Tịch.
Động tác thân mật kia suýt chút làm cô ta cả kinh.
"Chúng ta là bạn mà Y Y, sao cô lại nói như vậy?"
"Tôi thật sự rất thích cô! Cô là bạn tốt nhất của tôi, đương nhiên còn có tên tiểu tử họ Hàn kia!"
Ngũ Y Y uống say, cả người đều không có chút sức lực.
Nghiêng đầu nằm trên quầy bar, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Ha ha, Lâm Tịch, cô biết không? Tôi là một người bị mất trí đó!"
Ngũ Y Y cười khổ một tiếng, lại cầm lấy chai rượu uống một ngụm.
Đừng nói đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y uống một bình rượu, ngượi lại động tác vô cùng thành thục.
Nguyễn Lâm Tịch thầm giật mình, mất trí?
Cô ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhe.
"Tôi mất trí, vì một người đàn ông!"
Một người đàn ông? Nguyễn Lâm Tịch thầm nghĩ, có lẽ người đàn ông đó là Hoắc Phi Đoạt.
Một người đàn ông được rất nhiều người sùng bái.
"Chỉ tiếc là tôi không biết anh ta, chỉ biết tên anh ta gọi là Tiêu Lạc!"
"Cô nói cái gì? Tiêu Lạc!"
Nguyễn Lâm Tịch đang cầm ly rượu trong tay, khi nghe Ngũ Y Y nói đến hai chữ Tiêu Lạc bàn tay vô thức nắm chặt hơn.
Ngón tay mảnh khảnh đều hơi tái nhợt.
Ngũ Y Y rủ mắt, nói nhỏ.
"Đúng vậy, cô biết anh ta sao?"
"Không, sao tôi có thể biết anh ta chứ?"
Nguyễn Lâm Tịch vén mái tóc ra sau tai, bộ dạng giả vờ không để ý.
"Ừ, đúng đó, sao cô phải biết anh ta!"
Ngũ Y Y nghiêng đầu sang chỗ khác, cái cằm nằm lên một tay, tay kia duỗi ngón trỏ ra chấm một chút rượu viết lên bàn hai chữ "Tiêu Lạc".
Nguyễn Lâm Tịch nhìn tên này, bỗng chốc thất thần.
Cuối cùng cô ta có nên biết chuyện cũ của Tiêu Lạc và Ngũ Y Y không?
Rốt cuộc cô bé này và Tiêu Lạc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho anh ấy si tình cô bé này như vậy.
"Lâm Tịch? Cô đang nghĩ gì thế?"
Ngũ Y Y chu môi nhìn Nguyễn Lâm Tịch đang ngây người.
"Hả? không có. Tôi đang nghĩ rượu này thật sự rất dễ uống!"
Nguyễn Lâm Tịch giơ ly rượu về phía Ngũ Y Y.
"Hai chúng ta vẫn chưa cụng ly đó!"
Ngũ Y Y nói xong chớp chớp mắt.
Tuy Ngũ Y Y uống say, nhưng cái đầu nhỏ của cô vẫn rất tỉnh táo.
Ngũ Y Y lập tức hiểu ý cầm chai rượu lên tiếng thủy tinh va chạm vào nhau.
"Ha ha ha ha.... ......."
Dường như Ngũ Y Y rất thích cảm giác này, ngây ngô cười ra tiếng, nốc cạn chai rượu.
Bộ dạng kia rất giống nữ hiệp khách giang hồ.
Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng dùng môi thấm chút rượu, nói thật ra, cô ta không hề cảm thấy rượu này dễ uống.
... ...... ...... ...... ...... ...
Hoắc Phi Đoạt từ công ty trở lại biệt thự, bên trong trống rỗng, tuy rằng quan gia và người hầu đều ở đây, nhưng đối với anh, chỉ cần không có Ngũ Y Y, chính là không đầy đủ.
"Y Y vẫn chưa về sao?"
Hoắc Phi Đoạt cởi áo khoác trên người ra, ngồi xuống ghế sô pha hỏi.
"Buổi chiều sau khi ngài đi, sau đó Ngũ tiểu thư ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt kéo caravat trên cổ xuống, trước giờ anh không thích trò chơi trẻ con này.
"Cô ấy có nói đi đâu không?"
Quản gia lắc đầu: "Ngũ tiểu thư không nói gì đã đi ra ngoài."
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo quản gia không còn chuyện gì nữa.
"Lâm Tịch, cô nói tại sao anh ta muốn để tôi bị mất trí chứ?"
Ngũ Y Y mở hai mắt thật to nhìn Nguyễn Lâm Tịch, nhìn cô tai dĩ nhiên lại muốn né tránh.
Ánh mắt của cô bé này rất trong trẻo, giống như không pha chút tạp chất nào.
Chuyện Tiêu Lạc tiêm thuốc vào người Ngũ Y Y, đã khiến Nguyễn Lâm Tịch rất sợ hãi.
Nhưng đồng thời cũng có một cảm giác thất vọng.
Vì muốn đạt được người mình yêu, mà không tiếc làm cho cô ấy bị mất trí, không tiếc mà tiêm vào người cô ấy một loại thuốc.
Như cô ta bây giờ, có tư cách gì thất vọng đối với hành động của Tiêu Lạc chứ.
Lúc đó cô ta cũng chẳng phải là người yêu, cam tâm lừa gạt người khác, trở thành một người người mình căm thù nhất sao..
Nguyễn Lâm Tịch nghĩ đến đây, lại không nhịn được cười khổ.Ha ha, có phải mỗi người đều buồn cười như vậy không.
Luôn có một người bảo vệ cô, luôn có một người thầm yêu thương cô.
Nguyễn Lâm Tịch đang nghĩ đến điều này, cửa quán rượu đột nhiên bị một người dùng sức đá văng.
Vài người đàn ông mặc tây trang màu đen đi vào, sau đó, là một người đàn ông mặc áo khoác ngoài, mang kính đen đi sau lưng bọn họ.
Người đàn ông đó thậm chí còn cao lớn, phong độ hơn bọn họ.
Thậm chí Nguyễn Lâm Tịch còn cảm giác nội lực của người này rất lớn, nếu không hơi thở lại phát ra mạnh mẽ như vậy.
Nguyễn Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, khi anh ta quay đầu nhìn về phía cô lại dung ung thay đổi ánh mắt, che giấu vết tích.
Nhưng Nguyễn Lâm Tịch lại không người chính là người đàn ông đó lại đi về phía cô.
Có lẽ xuất phát từ bản năng, trái tim Nguyễn Lâm Tịch bắt đầu đập mạnh, tay trái của cô nắm lại thành quyền, cả người hết sức căng thẳng.
Nhưng người đàn ông kia lại xem nhẹ sự có mặt của cô, bàn tay đưa về phía Ngũ Y Y.
Nắm tay của Nguyễn Lâm Tịch thả lỏng một chút, lần này cô đã hiểu, người này chính là Hoắc Phi Đoạt danh tiếng lừng lẫy.
Hoắc Phi Đoạt bế Ngũ Y Y đã mê man, Ngũ Y Y giống như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng anh, gương mặt nhỏ nhắn dùng sức cọ cọ vào ngực anh.
Trên mặt Hoắc Phi Đoạt nhìn không ra cảm xúc gì, lại trực tiếp ôm Ngũ Y Y đi.
Nguyễn Lâm Tịch biết lúc này cô không nên lên tiếng sẽ tốt hơn, trên người đàn ông đó phát ra cảm giác áp bách thật lớn.
Sau khi lên xe, Hoắc Phi Đoạt chỉ nói một câu: "Quán bar này, có thể đóng cửa."
Thủ hạ lập tức hiểu ý anh, quán bar đáng thương kia, đơn giản là vì Ngũ Y Y vào xem do đó đã kết thúc vận mệnh của nó.
Nguyễn Lâm Tịch vẫn ngồi trên ghế cao như cũ, nhưng sau đó người xử lý quan bar đến,là thuộc hạ của Hoắc Phi Đoạt, Nguyễn Lâm Tịch cười lạnh rời đi.
Suốt dọc đường cô ta đều nghĩ, người kia chính là Hoắc Phi Đoạt sao?
Dường như rất yêu Ngũ Y Y.
Tiêu Lạc muốn tranh giành với người này sao?
Dường như phần thắng không lớn.
Coi như cô đứng về phía Tiêu Lạc, nhưng cô nói đúng, người đàn ông Hoắc Phi Đoạt này,giống như sinh ra là để chiến thắng.
... ...... ...... .........
Cố Tại Viễn nhìn cô gái ngủ say bên cạnh mình, nhịn không được đưa tay vuốt ve sợi tóc trên trán cô gái.
Cố Tại Viễn cũng không hiểu tại sao, anh ta chưa bao giờ ngủ với đàn bà quá hai lần, lại còn đồng ý điều kiện của cô bé này.
Anh ta tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố đại thiếu gia lại nuôi dưỡng một cô gái, hơn nữa còn là một người câm.