Gần tới giờ, Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau đứng dậy, đi tới tiệm cà phê.
Vỉa hè đều lát đá xanh khối lớn, dọc cả đường đi Sơ Nhất vấp mép đá ít nhất lần.
Yến Hàng quay đầu nhìn cậu: "Lập bà lập bập như này, lúc đánh quyền chắc không cần tấn công đâu nhỉ, có phải là chờ tự mình làm mình vấp ngã đánh bại người ta?"
Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu giẫm trên đất hai cái.
Trên môi vẫn còn lưu lại xúc cảm của ngón tay Yến Hàng, cả đoạn đường này cậu chưa ngã lăn ra vài vòng đã là tốt lắm rồi.
"Vào đi," Yến Hàng vỗ vỗ vai cậu, "Anh đi dạo quanh đây, hết giờ đến đón em."
"Không," Sơ Nhất ngay lập tức nhìn hắn, "Anh về đi, bắt xe, không cần đón."
"Sao thế?" Yến Hàng ngẩn người.
"Không an toàn," Sơ Nhất nhíu mày, "Anh đừng đi, ra ngoài."
Yến Hàng cười cười: "Anh có giác quan thứ sáu..."
"Không." Sơ Nhất ngắt lời hắn.
"Aiz!" Yến Hàng bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi vậy em tự về nhé, nhớ đường không?"
"Nhớ hơn anh." Sơ Nhất nói.
"Vào đi," Yến Hàng đẩy cậu một cái, "Chủ quán tên Lưu Tiểu Hương, gọi cô ấy là chị Tiểu Hương là được."
Sơ Nhất đẩy cửa tiệm cà phê, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, Yến Hàng dựa vào cột đèn phía đối diện phất phất tay.
Cậu cười cười, bước vào trong quán.
Bên trong không có khách, chỉ có một cô gái đang lúi húi thu dọn đồ đạc phía sau quầy bar.
"Xin chào," Sơ Nhất đi tới quầy bar, nói chậm lại, "Tôi tìm, chị Tiểu Hương."
"Sơ... Sơ gì nhỉ?" Cô gái giương mắt nhìn cậu một chút, "Sơ Nhất đúng không?"
"Đúng." Sơ Nhất gật gật đầu,
"Cũng không nói lắp mà," cô gái cách một quầy bar vươn tay ra, "Tôi là Lưu Tiểu Hương."
Sơ Nhất nhanh chóng giơ tay ra nắm lấy tay cô.
"Công tác cụ thể chắc cậu biết rồi nhỉ?" Lưu Tiểu Hương ngoắc ngoắc tay, "Nào, thay quần áo đi."
Lưu Tiểu Hương có chất giọng ngự tỷ, hơi khàn khàn, nếu không gặp người thật sẽ tưởng cô ấy là một bà chị lớn tuổi.
Cô từ đằng sau quầy bar đi ra Sơ Nhất mới phát hiện vóc dáng cô rất nhỏ nhắn, cảm thấy chỉ tầm như mình hồi mới gặp Yến Hàng lần đầu tiên thôi.
Sơ Nhất nhìn cô mới đột nhiên phát hiện ra, mình cao lên thật rồi, sẽ không còn bị người khác cười chê là thấp nữa.
Lưu Tiểu Hương đưa cho cậu bộ quần áo, gần giống với bộ đồng phục mà Yến Hàng mặc hồi còn làm thuê cho quán cà phê lúc trước, cảm thấy đồng phục quán cà phê trên toàn quốc chắc đều không khác nhau mấy.
Cậu thay quần áo trong phòng thay đồ, Lưu Tiểu Hương ở bên ngoài tiếp tục giao phó: "Thực đơn ở trên quầy bar, thực đơn buổi tối không giống ban ngày, đơn giản hơn một chút, cứ chiếu theo thực đơn mà thu tiền là được, giờ đóng cửa, nếu không có khách cậu đóng cửa sớm một chút cũng không sao, chìa khóa trong ngăn kéo đầu tiên cậu giữ lấy..."
"Ừm." Sơ Nhất vừa đáp lời vừa thay quần áo thật nhanh, Lưu Tiểu Hương nói chuyện giống như đại tỷ, còn nói cực kỳ nhanh, khiến cậu nảy sinh ảo giác nếu một giây nữa mà cậu không thay xong quần áo đi ra ngoài cô ấy sẽ lao vào đánh người.
"Có gì không hiểu có thể gọi điện hỏi tôi," tiếng của Lưu Tiểu Hương hình như không ở cửa, "Khóa cửa có hơi khó khóa, lúc khóa nhớ dùng sức một chút nhé..."
"Ồ." Sơ Nhất kéo quần lên, mở cửa ra.
Không lấy Lưu Tiểu Hương, lại nhìn lại trong quán, cũng không có ai.
Đi rồi?
Cứ giao phó như bắn súng liên thanh vậy xong là đi?
Sơ Nhất đứng bên cạnh quầy bar, nhìn quán cà phê không một bóng người, chưa hoàn hồn.
Sửng sốt mất mấy giây, cậu đi vào phía sau quầy bar, trên mặt bàn có để tấm danh thiếp, của Lưu Tiểu Hương, Sơ Nhất lư số điện thoại của cô vào, sau đó mở ngăn kéo đầu tiên ra, lấy chìa khóa bỏ vào túi.
Sau đó... không biết phải làm gì.
Máy thu ngân cậu không biết dùng, cũng không biết pha mấy loại cà phê và đồ uống trên thực đơn như thế nào, lúc này mà có khách tới chắc cậu chỉ có thể bưng cho người ta cốc nước lọc.
Sao lại có thể có một người chủ quán như vậy hả?
Sơ Nhất hoang mang đứng ở quầy bar.
Một tiếng chuông nhẹ nhàng truyền đến từ phía cửa vào, có người đến!
Trời xanh ơi!
Khách đến!
Xin chào, đóng cửa.
Xin chào, hiện giờ chỉ phục vụ nước lọc.
Xin chào...
"Sữa nóng." Người vừa bước vào quán đứng trước quầy bar, nói một câu.
Sơ Nhất vẫn luôn cúi đầu giả vờ bận bịu đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Yến Hàng?" Cậu không thể nào khống chế được khóe miệng đang cong lên của mình, "Sao, sao anh lại..."
"Chủ quán của em mới phút đã đi," Yến Hàng nói, "Anh đoán em còn đang mơ hồ đây."
"Cô ấy cái, cái gì cũng không, dạy em!" Sơ Nhất nhỏ giọng trách, "Chỉ nói mấy giờ đóng, đóng cửa, xong là, đi!"
"Phí lời," Yến Hàng nở nụ cười, "Người ta muốn thuê người quen tay, không phải dạy bảo gì ấy."
"Nhưng em không, không phải mà!" Sơ Nhất nhất thời hoảng rồi.
"Có anh đây," Yến Hàng nói, "Sợ cái gì."
"Sao anh không, về nhà?" Sơ Nhất lấy lại tinh thần.
"Anh mà về em phải làm sao bây giờ?" Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không hé răng.
"Đến đây," Yến Hàng vòng qua quầy bar đi tới bên cạnh cậu, "Trước hết anh hướng dẫn em cách sử dụng máy thu ngân, sau đó pha cà phê, đều làm bằng máy pha cà phê tự động hết, đơn giản lắm."
"Ừm." Sơ Nhất thấy cả người đều chân thật rồi.
Yến Hàng là quản lý phòng ăn của nhà hàng cơm Tây thuộc khách sạn sao! Mấy thứ ở quầy bar anh ấy biết hết! Không gì không biết!
A ha ha ha ha ha ha trâu bò quá đi!
Cậu cũng không biết đến cùng là mình đắc ý cái gì, người biết là Yến Hàng, trâu bò cũng là Yến Hàng, chẳng phải cậu.
Nhưng cậu vẫn đắc ý, hơn nữa còn rất an tâm.
Tuy rằng không thích học hành, nhưng Sơ Nhất không ngốc, học các thứ khác đều rất nhanh, căn bản Yến Hàng chỉ cần dạy một lần cậu gần như có thể nhớ được hết.
"Anh thấy cà phê của bọn họ," Yến Hàng cầm thực đơn lên, "Đều là kiểu cà phê phổ biến ở các tiệm cà phê nhỏ, rất dễ làm..."
Có tiếng mở cửa, Sơ Nhất liếc mắt nhìn, hai cô bé bước vào.
"Chào hỏi đi." Yến Hàng đẩy cậu một chút.
"Há," Sơ Nhất đáp một tiếng, cầm thực đơn đi tới, mặc dù có Yến Hàng nhưng tự mình đối mặt với khách hàng cậu vẫn hơi căng thẳng, cậu đi tới cạnh bàn, đặt thực đơn lên bàn, "Chào buổi tối."
Hai cô bé cầm thực đơn lên nghiên cứu một chốc: "Một Cappuccino, một latte đá."
"Được." Sơ Nhất đáp một tiếng, quay người trở lại quầy bar, nhỏ giọng nói với Yến Hàng, "Cappu, ccino và latte, đá."
"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Em nhìn anh làm."
"Được." Sơ Nhất quan sát hắn.
Trước đây Yến Hàng làm thuê ở quán càn phê cậu từng thấy một lần, nhưng Yến Hàng chỉ làm nhân viên phục vụ, cậu chưa từng nhìn thấy Yến Hàng làm đồ uống.
Bây giờ mới được nhìn Yến Hàng vừa thành thục lưu loát dùng máy pha cà phê tự động, vừa nhỏ giọng giải thích cho cậu Cappuccino và Latte đá khác nhau ở chỗ cho bao nhiêu sữa, cho bao nhiêu bọt sữa.
Nhìn thấy Yến Hàng một tay cầm cốc cà phê một tay rót bọt sữa thành hình hoa, Sơ Nhất sợ ngây người: "Còn, còn phải ... tạo hình hoa? Hay là em xin nghỉ, nghỉ việc đi thôi."
"Không cần, bọn họ có khuôn sẵn, em dùng bột cacao rắc lên là được," Yến Hàng nói, "Anh làm theo thói quen thôi."
Sơ Nhất nghe thấy không nhất định phải tạo hình hoa mới bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn chằm chằm tay Yến Hàng, nhìn hắn tiện tay làm thêm hình cái lá.
Quá đẹp trai.
Gọi điện thoại cho Tiểu Thiên ca ca!
Tay trái cũng đẹp như vậy!
"Bây giờ làm Latte đá," Yến Hàng nhỏ giọng nói, "Latte đá phải phân tầng, nhưng không phải khó lắm."
Sơ Nhất lần thứ hai kích động muốn bỏ việc.
Yến Hàng cầm một cái cốc lên, xếp mấy viên đá xuống bên dưới, cho sữa và siro vào quấy đều, sau đó dùng một cái thìa cán dài, bắt đầu khuấy theo chiều hướng vào bên trong.
"Chậm một chút, góc độ lớn một chút là có thể phân tầng rồi," Yến Hàng nói, "Cuối cùng đổ thêm một lớp bọt sữa là được."
Sơ Nhất nhìn đến thất thần.
Bưng hai cốc cà phê Yến Hàng pha ra cho hai cô bé kia, hai cô nhìn cực kỳ hài lòng.
Có điều một cô bé bắt đầu loạch xoạch khuấy cốc latte đá phân tầng trộn thành một đoàn, tự nhiên cậu cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Cứ thế khuấy, khuấy tan rồi!" Sơ Nhất chống tay ở quầy bar nhỏ giọng nói.
"Làm sao đâu?" Yến Hàng cười cười, "Có người thích uống kiểu phân tầng, có người thích quấy đều rồi mới uống."
"Lãng phí," Sơ Nhất, "Thế còn phân, tầng làm gì."
"Em quan tâm lắm thế làm gì," Yến Hàng nói, "Vào đây, tiếp tục dạy em làm thứ khác."
Tối hôm nay không tính là đông khách, hai cô bé lúc nãy đi, rồi lại hai đôi tình nhân trẻ tới, một đôi gọi cà phê, một đôi khác chọn nước ép.
Yến Hàng không tự tay làm nữa mà đứng bên cạnh nhỏ giọng chỉ huy cậu làm.
Tay chân vụng về.
Trước đây bà ngoại hay mắng cậu như thế, Sơ Nhất rất không phục nhưng lười phản bác, hôm nay mới phát hiện ra bà ngoại nói không hẳn là không có đạo lý.
Cậu chính là người tay chân vụng về, tuy rằng vẫn làm được, khách hàng cũng không phản ánh gì nên chắc mùi vị hẳn cũng không thành vấn đề, nhưng mà so với động tác đẹp đẽ của Yến Hàng, chênh lệch . lần cộng thêm bà ngoại.
Chín rưỡi cậu dựa vào quầy bar thở dài một hơi: "Phiền phức quá."
"Thực ra hầu như chỉ có vậy thôi, làm hai, ba ngày là quen," Yến Hàng nói, "Quán nhỏ yêu cầu không cao, khách hàng cũng không quá xấu tính, nhiều nhất chỉ chê cà phê quán này uống không ngon thôi."
"Tối hôm nay chắc, chắn chắn là ngon." Sơ Nhất cười cười.
"Mai còn bắt anh về trước nữa không?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất không lên tiếng, có chút ngượng ngùng, tối nay nếu Yến Hàng không ở đây chắc giờ cậu phải đóng cửa quán đi về.
Mười giờ Sơ Nhất dọn dẹp quầy bar xong xuôi, đúng giờ đóng cửa.
Người đi trên đường không còn nhiều nữa, nhưng quán bar và KTV hai bên đường vẫn náo nhiệt vô cùng.
Sơ Nhất rất cảnh giác nhìn trái phải trước sau mỗi chỗ một ít, không phát hiện kẻ khả nghi nào mới cùng với Yến Hàng chầm chậm đi ra đường lớn.
Buổi tối gió rất lạnh, cậu nhìn Yến Hàng một chút, Yến Hàng đang mặc áo khoác măng tô dài, cực kỳ đẹp trai, nhưng lúc này chắc không ngăn được gió.
"Anh lạnh không?" Sơ Nhất hỏi.
"Lạnh sắp chết." Yến Hàng khoa trương rụt cổ một cái.
Sơ Nhất ngẩn người, cấp tốc cởi áo khoác phao của mình ra.
Yến Hàng vừa nhìn vừa cười: "Làm gì thế?"
"Cái này ấm, ấm hơn." Sơ Nhất nói.
"Em không lạnh à?" Yến Hàng hỏi.
"Không lạnh." Sơ Nhất kiên quyết trả lời.
"Được, cho em đông đá luôn đi," Yến Hàng cầm lấy áo phao khoác lên người mình, "Lát nữa cảm lạnh đừng có khóc."
"Không đâu." Sơ Nhất nói.
Lạnh quá, lạnh cực kỳ, bên trong áo khoác cậu chỉ mặc một cái áo phông cộc tay với một bộ thể thao bên ngoài, gió vừa thổi một cái lạnh thấm vào da thịt.
Nhưng cậu biết mình sẽ không sao, từ nhỏ cậu vẫn mặc như vậy, mùa đông lạnh nhất vẫn chỉ mặc cái áo nhung mặc tám trăm năm nhung đã rụng sạch, thế mà không bị cảm, luyện mãi rồi.
Thế mà vừa mới đi tới đầu phố, cậu đã hắt hơi một cái.
Nhịn nửa ngày không nhịn được nữa.
Tự nhiên cảm thấy thật mất mặt.
"Chó ngốc," Yến Hàng cởi áo khoác cậu ra khoác lại lên người cậu, ôm lấy cậu, "Cả người đông đá luôn rồi, biết thế nào là liều chết không?"
"Em không liều, chết." Yến Hàng nói.
"Mặc vào, bắt xe về." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất hơi buồn phiền, khó khăn lắm mới "thể hiện" được một lúc, lại còn bị Yến Hàng cười nhạo.
Yến Hàng vẫy một cái taxi, Sơ Nhất lên xe trước, còn chưa ngồi hẳn vào bên trong Yến Hàng đã leo lên, chen vào ngồi bên cạnh cậu.
Sơ Nhất vốn định dịch dịch vào trong một chút, chừa chỗ cho Yến Hàng ngồi thoải mái, nhưng ngồi chen vào với nhau như vậy thực sự làm cậu thấy rất thích, vì vậy giả chết không nhúc nhích.
Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.
Mắt cậu nhìn phía trước, bình tĩnh kiểu cái gì cũng không biết.
"Chó con." Yến Hàng cười gọi cậu một tiếng.
"Hả?" Sơ Nhất mắt vẫn nhìn phía trước.
Yến Hàng không lên tiếng.
Vậy nên Sơ Nhất cũng không lên tiếng, có điều cậu nghe thấy tiếng Yến Hàng đang cười, cười đến nửa ngày chưa dừng.
Cuối cùng cậu đành xích vào bên trong, đang định nhấc mông thì Yến Hàng cười túm lấy tay cậu, kéo cậu về phía mình.
Cậu lập tức ngã trở lại, kề sát vào cánh tay Yến Hàng.
Lúc xuống xe tài xế quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, Sơ Nhất mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần.
Kiểu lôi lôi kéo kéo ngồi sát vào nhau ở ghế sau như thế, nhìn không thể nào thấy bình thường được.
Tự nhiên cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng, lúc xuống xe rồi một cơn gió lạnh thổi qua cũng không thể thổi cho nhiệt độ trên mặt cậu hạ bớt xuống.
Về đến nhà Yến Hàng, không khí ấm áp ùa vào mặt, đến lỗ tai cậu cũng đỏ lên theo luôn.
"Ài," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Sao thế này?"
"Cái gì?" Sơ Nhất kiên cường hỏi một câu.
"Mặt đỏ như thế này," Yến Hàng sờ sờ mặt cậu, "Gió thổi à?"
"Ừa," Sơ Nhất nhanh chóng gật đầu, "Nghênh đón, đón gió hồng."
Yến Hàng nở nụ cười: "Ngủ đi, mai anh phải dậy sớm, đi phiên dịch giúp chú Thôi."
"Há," Sơ Nhất nhìn hắn, "Làm thêm á?"
"Miễn phí," Yến Hàng nói, "Đồ tham tiền."