– “Phùng đêm qua ngủ thế nào cũng ngáy, con ngủ không ngon phải không?”
– “Không sao, bạn trọ của con còn ồn ào hơn Phùng Minh”
– “Bảy rưỡi rồi, ta phải đi làm đây”
Cả đời làm công nhân viên chức, Tống Tân Kỳ lúc nào cũng đúng giờ sẽ rời giường, sửa soạn đến sở. Mang theo tập hồ sơ cũ kĩ, Tống Tân Kỳ nhìn con trai lớn, chua xót cười rồi rời đi
Tiểu Hi pha cho Phùng Minh một chén trà, là trà Tam Minh Trị
– “Cậu không ngủ sao?”. Phùng Minh nhấp trà, há to mồm ngáp rất mất hình tượng, ngồi trên sô pha
– “Ngủ không được”
– “Tối về tôi sẽ dọn dẹp phòng giùm cậu”. Phùng nói rõ
Điện thoại bàn vang lên, Phùng Minh nhấp thêm vài ngụm Tam Minh Trị mới bắt máy. “Alo, ai vậy?”
Tiểu Hi trộm nhìn Phùng Minh, mới qua một đêm, cằm Phùng Minh liền lún phún râu, tóc tai lộn xộn sợi vểnh sợi cụp, làm cậu xúc động muốn vươn tay lên vuốt
Phùng Minh dập máy. “Tối nay tôi không ăn cơm nhà”
– “Ân”. Tiểu Hi trả lời. Hôm nay trường đã rảnh rỗi nhưng cậu vẫn muốn lên lớp, cậu hiện tại vẫn rất không thích ứng với nơi này
– “Người yêu tôi hẹn đi ăn cơm”. Phùng Minh có dự cảm xấu. Cô gái kia thường không chủ động gọi hắn ra ngoài, trừ khi cô thích những món thời trang hàng hiệu mắc tiền. Hắn đang đầu tư cưa cẩm cô, bấy nhiêu cũng đủ để tháng nào cũng phải tìm kế toán xin ứng trước lương
– “Người yêu nào?”
– “Còn có người nào? Cậu soi lại gương đi, tôi thủy chung chỉ có một người”
– “A”. Tiểu Hi cười nhàn nhạt
– “Tôi thực sự yêu nàng”. Phùng Minh bổ sung thêm. “Còn những người khác chỉ là vui chơi qua đường”
– “Nàng đúng thật là hạnh phúc”
Những lời này của Tiểu Hi, mặc ai nghe cũng đều nhận ra ý tứ yêu thích và ngưỡng mộ sâu đậm
– “Cho nên, cậu cũng không cần với tôi…..”. Lời còn chưa nói hết, Phùng Minh liền cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tiểu Hi. “Tôi không thích nam nhân, càng kiêng kị những mối quan hệ cận huyết”. Hắn không biết trong thế giới của Tiểu Hi, cậu chưa bao giờ lên kế hoạch cho bất kì điều gì
– “Tôi cũng thấy lạ, cha cậu rõ ràng nói cậu mệt sẽ ngủ ngáy, nhưng đêm qua tôi lại không nghe thấy tiếng ngáy nào”. Tiểu Hi mỉm cười hiểu rõ ý của Phùng Minh
– “Rất nhiều người nói thích tôi, nhưng tôi sẽ chỉ chọn người mình thích để yêu”. Phùng Minh ăn bữa sáng do Tiểu Hi chuẩn bị. “Cậu cũng đừng bao giờ có ý tứ nào với tôi, vì như thế tôi sẽ rất sợ hãi”. Hắn hứng thú thưởng thức bữa sáng ngon miệng, mặt không chút sợ hãi như lời nói
– “Tôi đối với cậu không có ý tứ đó”. Tiểu Hi nói: “Chúng ta lúc đó dù tuy hai mà một nhưng tôi cũng không có ý niệm kia”. Phùng Minh là em trai cậu, đó là sự thực không thể thay đổi
– “Thích cậu, là chuyện trước kia. Là ‘đã từng’”
Cậu nhìn Phùng Minh rồi cười. Kì thật Phùng Minh trước kia rất đáng yêu, nhưng hiện tại nửa điểm đáng yêu ấy cũng không còn
– “Không được, dù sao tôi cũng sẽ cố dọn phòng Duy Minh xong sớm cho cậu”. Đột nhiên bị nụ cười của Tiểu Hi làm cho xao động, Phùng Minh uống hết li trà, lắc lắc đầu
– “Tôi sẽ không đối với cậu như thế đâu”. Tiểu Hi cười to, cậu nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Phùng Minh
◇◇◇
Mấy ngày sau, Phùng Minh sửa soạn xong phòng Duy Minh, cậu đã dọn vào ở. Tống Tân Kỳ tựa hồ cũng rất hài lòng, mong muốn bọn họ có thể hòa hảo sống chung như vậy. Nhưng Tiểu Hi lại bắt đầu tưởng niệm phòng trọ bé nhỏ trước kia, tưởng niệm cuộc sống bình lặng trước kia
Tim cậu mỗi khi gần Phùng Minh, luôn xao động mãnh liệt
Dù rằng, bên ngoài cậu rất bình tĩnh
Ở nhà Phùng Minh đến ngày thứ năm, Tước Nhược Như tìm cậu, hôm nay là sinh nhật của phục vụ trưởng A Bảo, cả nhóm bọn họ đều xin chuyển sang ca làm ngày để có thể điên cuồng nguyên đêm mừng sinh nhật A Bảo. Nhưng xe máy của Nhược Như hiện thời đang hỏng hóc nên bọn họ sẽ bắt xe buýt để đi. Nhà của Phùng Minh lại ở trên một ngọn đồi
Xe đi thật lâu mới đến nội thành, giữa trưa hè mặt trời nắng chói chang, chiếc xe buýt cũ kĩ không chút gió mát, từng ô cửa sổ đều được mở to đón gió, xua tan oi bức
Cậu thấy một tòa nhà màu trắng, đó là tòa soạn báo của Phùng Minh. Sau khi tốt nghiệp trung học, Phùng Minh không học lên đại học mà ra ngoài làm việc kiếm tiền trang trải cho gia đình. Bởi vì cha mẹ hắn li hôn rất sớm, Phùng Minh không muốn làm cha nặng gánh thêm, mặt khác đại khái hắn cũng hiểu những kiến thức sách vở không giúp nhiều cho cuộc sống. Việc này làm nên trận cãi vã gần nhất của Phùng Minh cùng cha hắn
Sau khi li hôn, cha của Phùng Minh liền đi tìm Tiểu Hi. Hắn đã không còn vợ nên cũng không cần trách bản thân không chung thủy, khi đó ông mới quay về tìm lại đứa con trai thất lạc này
Cha cùng Phùng Minh liền nảy sinh nhiều khúc mắc, có lẽ là vì chuyện này
Xe buýt đi qua phố lớn, cậu ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Theo phản xạ, cậu nhấn nút, chuông vang lên, xe dừng lại
Tước Nhược Như trừng mắt to nhìn cậu
Cậu cười xấu hổ, kéo tay Nhược Như đi về hướng có bóng người kia
– “Tiểu Hi, cậu phát điên a? Giờ này còn không mau đi!”. Địa điểm làm việc thường ngày còn phải qua đến 5, 6 trạm dừng xe nữa mới đến
– “Tôi đi gặp bằng hữu một chút”. Cậu đi đến, không bao lâu chợt nghe tiếng cãi nhau
Trên mặt Phùng Mình hằn rõ vết bàn tay, hình như hắn vừa bị bạn gái tát. Hắn cùng bạn gái ở trên đường phi thường ầm ĩ làm rất nhiều người đi đường hiếu kì vây lại xem
– “Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi còn không tin. Quản lí của công ty phải không, lợi dụng thời gian làm việc tán tỉnh anh, thật đúng là kẻ quản lí đốn mạt”. Giọng điệu bạn gái Phùng Minh bén nhọn vô cùng
– “Cô muốn làm gì? Đến công ty của tôi làm loạn, cô muốn tôi bị đuổi việc phải không?”. Phùng Minh giận đến tím mặt, làm cho dấu bàn tay càng hằn rõ thêm
– “Tôi muốn làm gì? Tôi mới là người phải hỏi anh muốn gì. Nếu không yêu anh có thể thành thật nói với tôi, đằng này sau lưng tôi lại lén lút hẹn hò với người khác. Tôi cũng không mù, hôm nay tôi đến để nhìn cho rõ sự thật”
– “Đừng làm loạn, cô đi về đi”. Phùng Minh cũng biết người hiếu kì đến xem ngày một nhiều, hắn còn thoáng trông thấy Tiểu Hi
– “Anh muốn chia tay phải không?”. Cô gái mở đôi môi son đỏ rực nói: “Tốt lắm, chia tay thì chia tay. Hiện tại anh muốn đi với ai cũng không phải việc của tôi, tôi chịu đủ rồi”. Nàng cầm xắc tay quất lên người Phùng Minh, rồi xoay khuôn mặt trắng bệch bỏ chạy, nàng đang mang giày cao gót
Tiểu Hi thực sự lo cho nàng chạy như thế sẽ té ngã, vì đôi giày rất cao
Đám người dần tản ra, Phùng Minh nhìn cậu rồi xoay người đi vào tòa nhà màu trắng. Phùng Minh cũng không gọi cậu, trong nháy mắt, cậu cảm giác mình với Phùng Minh chỉ là người qua đường xa lạ. Ánh mắt Phùng Minh nhìn cậu chỉ tồn tại vẻ lãnh đạm
– “Đừng nhìn nữa, đi thôi”. Tước Nhược Như kéo tay cậu
– “A”. Cậu khôi phục tinh thần. “Cậu đi trước đi được không? Lát nữa tôi tới ngay”
– “Không được đâu Tiểu Hi, hôm nay là sinh nhật A Bảo. Cậu không nhớ thường ngày A Bảo rất chiếu cố cậu sao? Hiện tại chẳng qua chỉ là cặp tình nhân cãi nhau, cậu quan tâm nhiều vậy làm gì?”
– “Tôi sẽ đến muộn một chút, chứ không phải không đến”. Cậu có chút lo lắng cho Phùng Minh
– “Cậu đi trước đi, chuyện này rất quan trọng với tôi”
Cậu vất vả đẩy Tước Nhược Như đi, khi đã ngồi trên xe, cô vẫn dùng ánh mắt ‘không thể tin được’ nhìn cậu
Cậu đang ở dưới sảnh chờ của công ty Phùng Minh, mãi cho đến 5h mọi người mới lục tục tan tầm, người trên đường ai cũng có vẻ hối hả. Phùng Minh ngồi trong văn phòng đợi cho qua giờ cao điểm, lát sau mới chậm rãi đi ra
– “Cậu làm gì ở đây?”. Phùng Minh vẫn không hòa nhã nhìn cậu, hắn mới vừa bị sếp khiến trách… Tâm tình xấu đến cực điểm
– “Chờ cậu”. Tiểu Hi nói
– “Chờ tôi đem cậu xé ra làm hai?”. Phùng Minh vừa vặn phát tiết cơn bực
– “Tôi muốn đến chỗ làm việc, thuận tiện cậu có xe thì đưa tôi đi một đoạn”. Cậu nói
– “Đem cậu lên núi thì có, hiếp xong rồi giết, sau đó tưới xăng đốt xác phi tang”
– “Cậu thực sự đang rất giận”
– “Còn phải hỏi sao?”. Trong mắt Phùng Minh, dù bạn gái có chút kiêu căng tự phụ, nhưng cũng là người hắn thủy chung yêu thương. Chẳng qua cô gái kia lại rất hay ghen tuông, chia tay thì chia tay, hắn cũng sẽ không níu kéo
Phùng Minh dừng xe trước cửa quán rượu. “Tới rồi, mau xuống xe đi, tôi phải về nhà ăn cơm”. Hôm nay gặp nhiều chuyện tức giận liên tiếp làm hắn đói muốn chết
– “Cùng nhau vào đi, hôm nay là sinh nhật bằng hữu của tôi”. Tiểu Hi bước ra khỏi xe đến bên cạnh ghế ngồi của Phùng Minh, mở cửa ra
– “Sinh nhật bằng hữu của cậu thì liên quan gì đến tôi”
– “Vào đi, ăn trước vài thứ cho đỡ đói”. Tiểu Hi kéo Phùng Minh ra khỏi xe, cậu không để ý đến thái độ chống cự của hắn, một mạch mang hắn vào trong. “Em trai thất tình, anh trai đương nhiên phải an ủi”. Cậu nói rõ với Phùng Minh
– “Ai nói tôi thất tình? Là tôi đá cô ta!”. Phùng Minh nghiến răng nghiến lợi muốn thoát, nhưng có đôi khi, Tiểu Hi chính là cố chấp như vậy, một khi nắm được tay hắn, cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến việc buông ra
Khi khung cửa kiếng vừa mở ra, tiếng nhạc cùng âm thanh hỗn loạn trong quán rượu xộc tới. Đèn trong quán mờ ảo làm người ta không nhìn rõ mặt ai, trên một khoảng không giữa quán, một đám người đang điên cuồng nhún nhảy
Vài người tiến đến nghi hoặc nhìn Phùng Minh
– “Ai vậy?”. Bọn họ hỏi
– “Em trai tôi, hôm nay cậu ấy bị thất tình”. Tiểu Hi nói
Đây là lần đầu tiên Phùng Minh nghe Tiểu Hi thừa nhận quan hệ của bọn họ với người ngoài, không hiểu vì sao, hai tiếng ’em trai’ kia bay vào tai Phùng Minh khi hắn thấy nụ cười nhợt nhạt của Tiểu Hi, lòng hắn lại nổi lên một trận rung động. Nhất là khi bàn tay Tiểu Hi đang dán tại cổ tay hắn cuồn cuộn truyền đến những hơi ấm, hắn mới chính thức ý thức được sự tồn tại của người này, không giống những người khác
– “Tiểu Hi, mau tới đây, ăn bánh ngọt này”. Tước Nhược Như vẫy gọi Tiểu Hi, nàng uống một ngụm rượu, hưng phấn đứng trên sô pha nhún nhảy
Tiểu Hi dẫn Phùng Minh đi vào trong, Phùng Minh đang cầm trên tay một chai bia lạnh, không biết là ai đưa
– “Uống đi”. Bên cạnh có người thúc giục
– “Em tôi không uống rượu”. Tiểu Hi gạt bia sang một bên, hớp một ngụm rượu
Tiểu Hi cắt bánh ngọt đưa cho Phùng Minh, bọn họ ngồi cùng chỗ với đám người kia
– “Cậu có em trai khi nào sao tôi không biết?”. Tước Nhược Như cầm con dao nhựa cắt bánh ngọt chỉ chỉ vào Tiểu Hi, hất cằm bất mãn
– “Tôi có đến mấy đứa em, tại các cậu không hỏi thôi”. Tiểu Hi cười
– “Phạt cậu uống rượu”. Tước Nhược Như cầm chai bia quăng cho Tiểu Hi
– “Em trai cậu cũng phải uống!”
Không khí trong quán rượu thật huyên náo cuồng nhiệt, khi Phùng Minh phục hồi tinh thần thì hắn đã thấy mình choáng váng, người đầy mùi bia. Rõ ràng mình không uống rượu lại bị Tiểu Hi đưa đến một động rượu bia, hắn cũng nổi lên tính hiếu thắng không chịu thua kém mọi người. Nơi này đa số là kẻ điên loạn, hòa vào bọn họ, Phùng Minh thấy tâm tình tựa hồ cũng nhẹ đi ít nhiều
Uống hết một nửa rượu, nhảy đến một nửa nhạc, Tước Nhược Như mang quà ra
Quà sinh nhật mọi người mang tặng đều được để trên một chiếc bàn, ngồi đối diện bọn họ là A Bảo. Không biết con ma men nào lại ném hộp quà trúng gáy Phùng Minh, hắn rống to
– “Mẹ tên nào ném ta, muốn đánh nhau thì ra mặt đi”. Phùng Minh nóng nảy vô cùng
– “Thế nào? Tưởng ta sợ ngươi sao?”
– “Đến đây!”. Phùng Minh liền xông ra ngoài, thêm vài người nữa đánh nhau. Chính là hắn đã uống nhiều rượu, cả người vô lực, nắm đấm cũng nhẹ như kẹo đường, hoàn toàn không thể đả thương đối phương. Nhưng hắn còn khá hơn đối phương, người kia cũng chỉ có thể rống to phô trương thanh thế
Mùi mồ hôi, mùi thuốc là, mùi rượu bia. Quán rượu ngập tràn hương vị sa đọa buông thả
Đột nhiên có người ôm lấy mông hắn, hung hăn đánh một phát
– “Đánh thì đánh, không cần sờ mông ta!”. Tiếng hét của Phùng Minh đã khàn khàn
Tiểu Hi cười đến run cả người, cậu biết đợi Phùng Minh phát tiết xong, hắn sẽ không sao nữa
– “Tiểu Hi, cậu sao lại tay không đến đây? Quà đâu? Cậu không chuẩn bị à?”
– “Có!”. Tước Nhược Như đứng trên sô pha giơ cao tay phải hứng thú. “Tiểu Hi chuẩn bị một phần quà tỉ mỉ chưa từng có, kinh thiên động địa, bảo đảm A Bảo sẽ hài lòng”. Nàng chỉ ngón tay vào cậu. “Tiểu Hi, chuẩn bị xong chưa?”. Nàng cũng say, chân trái đá chân phải, hai chân căn bản cũng không chạm đất
Tiểu Hi buông đĩa bánh ngọt trên tay, liếm môi nhìn A Bảo cười. “Chuẩn bị xong chưa?”
– “Năm phút đồng hồ—- chuẩn bị đếm giờ”. Tước Nhược Như thổi còi. “Bắt đầu—-“
Tiểu Hi đến gần, kéo mạnh áo A Bảo, nhanh chóng nhắm vào đối phương. Bốn bờ môi chạm nhau nỏng bỏng đến nảy lửa
– “Oa kháo, cách hôn môi chuẩn mực nha!”
– “Bảo ca ca, anh sướng muốn chết!”
Trong quán bây giờ phi thường huyên náo, Phùng Minh nhìn hai người đang hôn kịch liệt, não hoàn toàn mất tri giác. Nam nhân cùng nam nhân có thể hôn môi như vậy sao? Hôn sâu như vậy? Kịch liệt như vậy?
Hắn nhìn một bên mặt Tiểu Hi, tìm không thấy chút bộ dạng hắn quen biết. Tiểu Hi dường như hoàn toàn thay đổi thành người khác, một người xa lạ hắn không hề biết
– “Thôi!”. Tước Nhược Như thổi còi. “Hết 5 phút rồi, dừng—–“
Tiểu Hi buông áo A Bảo ra
– “Cáng, cáng, cáng”. Tiểu Hi mới dừng, lập tức có người hô lên: “Bảo ca trợn mắt ngất rồi, nhanh lên, nhanh lên, cho anh ấy ô xi—-“ sau đó một đám người chạy lại xem
– “Bảo ca ca đừng sợ, em cho anh dưỡng khí—“
Tiểu Hi ôm bụng cười to. A Bảo bị hô hấp nhân tạo liền vung tay đánh người kia, giãy giụa trối sống trối chết vẫn không thoát
– “Tiểu Hi, nhanh lên, đến chơi trò ném bánh kem thoát y”. Tước Nhược Như tuyên bố. “Em trai cậu cũng tới, không cần đánh nhau nữa, mọi người phải chung sống hòa bình, biết không?”
Tiểu Hi đã thấm rượu đầu liền đần độn, ngay cả nâng tay lên cũng không được. Nên bị mọi người lột sạch quần áo
Phùng Minh khá hơn cậu một chút, còn lại quần con
Điên cuồng đến nửa đêm, Phùng Minh sức cùng lực kiệt ngã vào sô pha ngủ, Tiểu Hi, Tước Nhược Như cùng A Bảo tiếp tục uống rượu
– “Ông chủ ngày mai trở về nhất định sẽ bị hù chết”. A Bảo nhìn quanh quán rượu dính đầy vết bơ kem
– “Sẽ không đâu, ông chủ của các anh thương các anh như vậy, chắc chắn không để bụng chuyện này”. Mặt Tước Nhược Như đỏ như tương cà, nàng hiện tại đã say mờ mịt
Tiểu Hi sờ sờ mặt Phùng Minh, nghe tiếng ngáy đều đều của hắn, mặt hắn có chút ngốc. Phùng Mình gối lên đùi cậu ngủ ngon lành, cậu lấy một tấm chăn đắp cho Phùng Minh, người đã về hết, quán bây giờ có chút lạnh
– “Cậu ta thực sự là em trai cậu sao?”. A Bảo nhìn thấy ánh mắt chăm chăm nhìn Phùng Minh của Tiểu Hi- nửa điểm tình thân cũng không có. “Nếu cậu không nói rõ, tôi còn nghĩ cậu ta là đối tượng tiếp theo của cậu”
Tước Nhược Như nổi gai ốc toàn thân
– “Ánh mắt cậu nhìn hắn, hệt như nhìn A Ương trước kia”. A Bảo nói
Không biết Tiểu Hi có đồng ý với câu nói đó không, nhưng cậu chậm rãi gật đầu
– “Không được nhắc đến tên thối nát kia trước mặt tôi”. Tước Nhược Như vung tay. “Lâm Ương là tên đểu cáng, hắn mới không xứng với Tiểu Hi nhà chúng ta”. Lâm Ương là người Tiểu Hi thích trước kia, cũng là cậu của nàng
– “Cậu kích động như vậy làm gì?”
– “Tôi tại sao không thể kích động? Nghĩ đến việc có họ hàng với tên kia, tôi đã toàn thân nổi gai ốc”
◇◇◇
3h sáng, tiếng ngáy của Phùng Minh ngừng lại. “Cậu ấy sắp tỉnh rồi”. Tiểu Hi nói
– “A Bảo, dù sao hiện tại anh với Tiểu Hi đều độc thân, hai người mau cặp thành một đôi đi”. Tước Nhược Như đề nghị
– “Tôi mới không cần”. A Bảo hừ một tiếng. “Đề nghị gì mà thối nát vậy?”
– “Tôi là thấy hai người cứ như âm hồn không chủ vật vạ khắp nơi…”
– “Âm hồn không chủ cái gì?”. A Bảo ngắt lời Nhược Như. “Cô nhìn cậu ta đi—“. Hắn hất cằm chỉ Tiểu Hi
– “Phùng Minh….. Phùng Minh…”. Tiểu Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Phùng
Phùng Minh nhíu mày. “Đau đầu muốn chết”. Hắn ho khan vài tiếng
– “Cậu uống nhiều rượu quá, chúng ta bây giờ về nhà. Mai cậu còn phải đi làm nữa”
Phùng Minh ngồi dậy từ đùi Tiểu Hi, vỗ vỗ đầu. Tấm chăn trượt khỏi người hắn, lộ ra một thân hình lõa lồ
– “Quần áo của tôi”. Phùng Minh chau mày suy nghĩ. Lượng cồn quá nhiều làm hắn thập phần khó chịu
Tiểu Hi đem quần áo cậu sớm gấp ngăn nắp lại, giúp Phùng Minh mặc vào
– “Tôi cùng cậu ấy về trước, bây giờ đã là quá muộn với cậu ấy rồi”. Tiểu Hi nói với A Bảo và Tước Nhược Như
Phùng Minh lại vỗ vỗ đầu cố gắng đứng dậy. “Vừa đau lại vừa nặng, đầu tôi như muốn nổ tung rồi”. Hắn cũng không chào hỏi hai người kia liền đi thẳng ra cửa, hắn chỉ nghĩ mau về nhà nghỉ ngơi
Tước Nhược Như chớp chớp mắt quay đầu nói với A Bảo: “Không khí thực sự có chút mờ ám”
Nhìn bóng dáng Tiểu Hi rời đi, Nhược Như đột nhiên nhớ xe mình đang mang đi sửa, cô vội vàng chào A Bảo rồi đuổi theo cậu
– “Sẵn đường đưa tôi về nhà với!”. Nàng đứng bên xe Phùng Minh nói, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế sau
Phùng Minh đần mặt ra, ngay cả khí lực để hét cũng không có, Nhược Như đã kịp ngồi vào xe hắn. Khi hắn khởi động xe, trên đường đã vắng không còn bóng người, chỉ 10 phút sau hắn lại dừng xe ven đường
Phùng Minh từ từ nhắm hai mắt, gục lên vô lăng
Tiểu Hi lập tức xuống xe, mở cửa nơi hắn ngồi
Lại nói với hắn
– “Để tôi lái cho, cậu ngồi sang bên cạnh đi”. Phùng Minh vẫn không có phản ứng, thình lình hắn vọt ra khỏi xe, ngồi xổm bên vệ đường nôn một trận đến mật xanh mật vàng
Tiểu Hi nhìn bộ dáng Phùng Minh, ngực lại đau như bị ai bấu chặt
“Tôi thực sự yêu nàng”. Cậu nhớ lời Phùng Minh từng nói qua
Ngực đau quá
Đưa Nhược Như về phòng trọ, Tiểu Hi lái xe mang Phùng Minh về nhà
Phùng Minh ói xong toàn thân mềm nhũn nằm úp sấp lên ghế phó lái. Cậu lái xe vào ga ra rồi chậm rãi dìu Phùng Minh về phòng. Vì sợ đánh thức cha Phùng Minh, cậu không bật đèn, chỉ sờ soạng đường đi tới
Nào ngờ khi đến trước cửa phòng, cậu trượt chân, cả người mất trọng tâm ngã sấp xuống, hông đập thật mạnh vào cánh cửa, Phùng Minh còn ngã đè lên
Tiếng động lớn đánh thức Tống Tân Kỳ, hắn mặc chiếc áo ngủ chạy đến mở đèn, đeo mắt kính vào hoảng hốt kéo đưa con thứ hai qua một bên
– “Làm sao mà lại ngã sấp thế này? Con có sao không?”. Tống Tân Kỳ lo lắng hỏi
Tiểu Hi đau đến nói không ra lời. Cậu cắn chặt răng, vài giây sau mới mở miệng. “Phùng Minh uống rượu, mang cậu ấy về phòng trước đi”. Cậu khó nhọc đứng lên. Hai người mang Phùng Minh về phòng, lúc hắn nằm trên giường rồi, Tống Tân Kỳ vẫn nhìn Tiểu Hi. “Ngã như vậy, con có đau chỗ nào không?”
Tiểu Hi gật gật đầu. “Người đi ngủ đi, mai còn phải đi làm sớm. Nơi này có con là được rồi, con sẽ chăm sóc Phùng Minh”. Cậu thúc giục cha Phùng Minh trở về phòng, lại giúp Phùng Mình uống ngụm nước, giúp Phùng Minh nhúng khăn lau mặt
– “Thật không công bằng….”. Phùng Minh mở mắt rồi lại nhắm, chậm rãi nói, trong người vẫn còn men. “Cậu được nhiều người quan tâm như vậy, ngay cả cha cũng chỉ nhìn cậu. Sao ông không hỏi lí do tôi uống rượu.. hỏi tôi có bị thương không?”. Hắn chậm rãi oán giận. “Tôi lại vừa chia tay người yêu, hôm nay tôi là người bất hạnh nhất thế giới, còn cậu lại vui vẻ như vậy. Tôi rõ ràng rất yêu nàng, cô gái ngu ngốc kia, tôi ưu tú như thế….”
– “Tôi chỉ là muốn cậu xả hơi một chút”. Tiểu Hi ngồi ở mép giường
– “Lần sau đừng mang tôi đến quán rượu nữa, cậu chỉ mong tôi bị đám háo sắc kia sàm sỡ thôi. Toàn thân nơi nào cũng bị sờ qua”. Phùng Minh buông mi xuống, nằm trên giường quấn chặt khối chăn bông
– “Vậy lần sau sẽ dẫn cậu đi nơi khác”
– “Lâm Ương là ai?”. Phùng Minh đột nhiên đề cập đến cái tên này
– “Bạn trai cũ”
– “Hắn hiện tại ở đâu? Hai người tại sao phải chia tay?”
– “Anh ấy đã kết hôn”. Tiểu Hi nói
– “Cậu thật đáng thương”
– “Cậu cũng thật đáng thương”. Tiểu Hi sờ sờ đầu Phùng Minh
– “Tôi tuyệt không đáng thương”
– “Tôi biết cậu rất yêu cô ấy”. Tiểu Hi nhẹ nhàng ôm lấy Phùng Minh, hốc mắt hắn có chút ướt át. “Phùng Minh ngoan, không khóc, có anh trai an ủi em rồi”. Tiểu Hi ôn nhu nói
– “Tôi không khóc”. Nhưng nước mắt lại phản chủ rơi xuống
– “Không khóc, không khóc, đến đây, hôn một cái”. Tiểu Hi nghiêng đầu, hôn lên môi Phùng Minh. Lực đạo có chút mạnh, khi đôi môi rời ra, một tiếng đánh chói tai vang lên.
Phùng Minh trợn tròn mắt chằm chằm nhìn Tiểu Hi. “Có lầm hay không? Đầu cậu hỏng rồi phải không?”
Tiểu Hi cười cười nhìn hắn
Trên môi Phùng Minh còn lưu lại hương vị của Tiểu Hi, vị bia Mai Hương theo da thịt bên ngoài xông thẳng vào ngực hắn, chạm đến trái tim.
– “Ma men thối nát”
Tiểu Hi vẫn còn say. “Như vậy cậu sẽ không khóc nữa”. Cậu vươn tay lau nước mắt cho Phùng Minh
Có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Hi quay lại nhìn, là cha Phùng Minh đang bưng chén trà đứng ngay cửa
– “Có chuyện gì sao?”. Tiểu Hi hỏi
– “Trà…. Để Phùng Minh giải rượu…”. Tống Tân Kỳ mặt trắng bệch, tay bưng chén trà hơi run run, không thể tin điều mình vừa trông thấy
– “Cha, tha con ma men này đi đi!”. Phùng Minh khàn giọng gào thét
Tiểu Hi nhận chén trà từ tay Tống Tân Kỳ, gật gật đầu đến bên Phùng Minh. “Để giải rượu, cậu uống đi”
– “Giải cái đầu cậu, tôi đã tỉnh rượu rồi!”. Phùng Minh to tiếng
– “Vậy…. ta về ngủ… hai anh em con cũng ngủ sớm đi…”. Tống Tân Kỳ mặt vẫn không còn giọt máu, xoay người ra khỏi cửa. Lúc rời đi hắn còn thì thào tự nói, không ai nghe rõ hắn nói gì
Con trai mình hôn môi con trai mình…. Con trai mình hôn môi con trai mình
– “Nghe lời cha cậu, ngủ sớm một chút đi!”. Tiểu Hi ngửa đầu uống hết phần trà còn lại. Đầu cậu cũng nặng nề, lâng lâng, cậu say mờ mịt
Tiểu Hi không ngủ, cậu trông chừng Phùng Minh nguyên đêm. Phùng Minh cũng không ngủ, nhưng hắn vờ như mình đã ngủ
Phùng Minh không rõ vì sao ban đầu Tiểu Hi lại phủ nhận tình cảm giành cho hắn. Yêu là yêu, không thương sẽ không yêu, không phải sao? Tiểu Hi việc gì cũng đối tốt với hắn, nhưng chỉ dám nói đó là từ tình bạn thân thiết của hai người
Nhưng, bọn họ quen biết nhau bao lâu, thân tình không phải tự nhiên mà có. Cho dù là em trai Duy Minh 10 năm liền sống chung nhà với hắn, hắn cũng không có ý định dẫn Duy Minh đi giải sầu. Trong lòng hắn cũng đã muốn quên hẳn Duy Minh, đâu phải ai ở đời ngày nào cũng đều thất tình
Đến hừng đông, Phùng Minh mở mắt thấy Tiểu Hi không chỗng đỡ nổi nữa mê man gục vào thành giường ngủ say. Hắn tự tin khẳng định, người này trăm phần trăm thương hắn
Gương mặt Tiểu Hi khi ngủ say có chút tái nhợt. Tiểu Hi tuy rằng thường cười, nhưng khi cười rộ lên lên giống như đang khóc
Hắn nhớ tới một năm kia, vào kì nghỉ hè có một phong thư phương xa gửi về hắn, là kế hoạch trốn thoát của Tiểu Hi
………. Chúng ta dọc theo quốc lộ, đi mãi đi mãi, sẽ đến nơi không ai biết chúng ta
Có lẽ chúng ta có thể làm ruộng, trồng khoai cũng tốt lắm, đói thì có thể ăn ngay
Tôi sẽ đợi cậu tại bụi cỏ bên bờ biển………..
Nhưng kì cắm trại của lớp lại trùng với thời gian trốn đi của Tiểu Hi, hắn khi đó mới vừa chia tay bạn gái nên tích cực theo đuổi cô lớp trưởng. Hắn nhớ rõ nàng là lớp trưởng, còn nhớ rõ mình đã nói với đám bạn sẽ cưa được nàng bằng mọi giá. Mà kì cắm trại là thời điểm quyết định mấu chốt
Cho nên, hắn lỡ hẹn với Tiểu Hi
Hôm ở trại hè trở về, cha nói Tiểu Hi có tới tìm hắn
Tiểu Hi ở bên bờ biển đợi hắn từ sáng sớm đến chạng vạng, trời tối mịt mới đến nhà tìm hắn
Cha hắn nói mắt Tiểu Hi vừa đỏ lại vừa sưng, nhất định cậu ấy đã khóc rất nhiều. Cha hắn hỏi Tiểu Hi chuyện gì xảy ra, nhưng khi Tiểu Hi biết hắn đi cắm trại liền lắc lắc đầu trở về, cái gì cũng không nói
Hắn chưa bao giờ nghĩ Tiểu Hi sẽ khóc, Tiểu Hi thoạt nhìn lúc nào cũng kiên cường
Sau lần ấy, Tiểu Hi không viết thư cho hắn nữa. Mùa hè năm sau hắn theo địa chỉ trên thư tìm đến nhà Tiểu Hi, lại bị cha cậu ấy đuổi đi. Hắn thở phì phì ra đến đầu ngõ, mẹ Tiểu Hi khi ấy mới đuổi theo
– “Tiểu Hi…. đang ở bệnh viện”. Mẹ Tiểu Hi khóc đến thương tâm, trên mặt còn nhiều vết bầm
Khi hắn đến phòng bệnh của Tiểu Hi, y tá nói cậu ấy đang làm vật lí trị liệu. Hắn qua loa rửa mặt cho thanh tỉnh rồi tán gẫu với y tá, các nàng nói đến số lần Tiểu Hi phải nhập viện, nói các bác sĩ đang lo lắng phải nhờ người hội chẩn trường hợp của Tiểu Hi. Chữ ‘bạo lực gia đình’ không chỉ được các nàng nhắc đến một lần, hắn nghe được liền lạnh người
– “Cậu ấy không biết có bị mù hay không, võng mạc bị đánh đến tróc hết cả ra…”
Tiểu Hi ngồi xe lăn được y tá đẩy về từ đầu kia hành lang, hắn nhìn xe lăn ngày càng gần, nhìn người đang khoác áo bệnh nhân ngồi trên xe, khuôn mặt cậu tái nhợt không chút tức giận hay bi thương. Hắn càng nghĩ đến việc mình làm càng chán ghét bản thân, hắn không đủ can đảm đối mặt với Tiểu Hi. Hắn hoảng sợ chạy khỏi bệnh viện
Những năm gần đây, thân ảnh hò hét muốn đi đến chân trời góc bể dưới bầu trời mùa hè kia không ngừng vang vọng trong từng giấc mộng của hắn
Nhìn Tiểu Hi ngủ say, Phùng Minh có chút khổ sở
Hắn vươn tay, chạm vào khuôn mặt đang say ngủ…. Tự trách năm đó vì sao mình lại vắng mặt vào ngày ấy
– “Thực xin lỗi..”. Giọng hắn khàn khàn
Nếu hắn biết Tiểu Hi bị đối xử tồi tệ, hắn sẽ không bao giờ làm vậy
Hắn sẽ cùng Tiểu Hi trốn đến chết
Men dọc theo quốc lộ kia
Đi đến góc bể chân trời