Tối hôm đó quả là một buổi tối đau khổ đối Kiều Tử Khiết. Ban đầu cô định dọn qua phòng qua phòng của Lục Thần Hi nhưng sau đó cô phát hiện đêm đó Lục Thần Hi không về nên cô cũng chẳng gấp gáp gì. Đợi sáng mai rồi dọn đồ đạc cũng không muộn. Kiều Tử Khiết ngồi trên ghế quay, đầu dựa vào bàn. Cô vén màng cửa sổ ra, hai mắt thất thần nhìn thẳng ra ngoài khing cửa sổ. Ánh đèn lung linh huyền ảo bên ngoài chiếu vào mắt cô. Mặc dù đêm khuya không có người nhưng ánh đèn vẫn lung linh như vậy. Cô nhìn vào nó không khỏi nhớ đến chuyện xưa. Cô cùng Triển Bạch tay trong tay cùng nhau dạo chợ đêm. Khi đó chỉ cần cô thích gì đều nhanh chóng chạy đến chỗ đó cho bằng được. Tay của Triển Bạch bị cô kéo đưa đi. Có một lần, bởi vì rất thích một chiếc mặt nạ hình mặt trăng mà kéo tay Triển Bạch đi lướt qua thật nhanh, lần đó còn đụng trúng phải một đứa trẻ
Nhắm mắt sau đó hít thở thật sâu, những chuyện đã qua cũng chỉ là hồi ức, là quá khứ. Là một kỉ niệm tươi đẹp đọng lại trong tâm trí của mỗi con người. Kiều Tử Khiết lấy tay mở ngăn tủ ra, lấy ra tập hồ sơ ủy quyền cổ phần. Cô ôm nó vào lòng, giá như, giá như Triển Bạch còn sống, cô nhất định rất hạnh phúc. Cô chưa từng tặng cho Triển Bạch bất cứ món quà quý giá nào. Vậy mà anh lại tặng cô đến 20% cổ phần Triển thị
Ngoài trời bỗng nhiên đỗ mưa, những hạt mưa rơi xuống đất cứ như là vũ khí chạm vào tim cô. Cô không khỏi nhớ lại mình điên cuồng thế nào khi Triển Bạch mất. Không khỏi nhớ lại hôm đó cô dầm mưa như thế nào.
" Keng... Keng... Keng " Điện thoại trên bàn rung lên, ánh sáng trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số vừa lạ vừa quen thuộc. Á, cô nhớ ra rồi, chính là số của Triển Vọng. Cô cầm máy lên, vuốt trượt màn hình rồi để lên tai nghe máy " A lô, là tôi đây. Anh gọi tôi có chuyện gì chứ "
" Tử Khiết, thông tin của em hình như quá chậm trễ vậy sao. Tin lớn như vậy lẽ nào em không biết " Giọng hoa hoa công tử của Triển Vọng làm cho cô muốn nổi da gà
" Triển Vọng, có gì anh mau nói đi. Đừng vòng vo nữa mà "
" Được. Tử Khiết, tôi không đùa nữa, tôi hỏi em. Có phải bây giờ Lục Thần Hi còn chưa về nhà không. Em muốn biết lí do thì xuống dưới nhà gặp tôi " Triển Vọng nói hết câu thì ngắt máy. Lúc này cô vừa vặn nhìn xuống trước sân đích thực có một chiếc xe hiệu S mới ra, tựa như chiếc của Lục Thần Hi đang đâu phía dưới. Cô định xuống ngay lập tức thế nhưng lại phát hiện bản thân đang ăn mặc rất mỏng manh lại vừa lố lăng. Vì thế cô mở tủ quần áo ra, lấy mọt bộ váy ôm dài đến chân thay vào. Sau đó tiện tay lấy dù che mang theo rồi mới xuống gặp Triển Vọng
" Cốc cốc cốc " Cô xuống mở cổng ra, chạy đến chỗ của Triển Vọng. Chưa gì thì anh đã nhanh hơn cô một bước. Anh mở cửa xe ra, kéo cả người cô vào. Nguyên người của cô ngã dựa vào người anh
" Triển Vọng, anh làm cái gì vậy. Thôi ngay cho tôi, có gì thì mau nói cho tôi " Kiểu Tử Khiết đẩy người anh ra, vuốt lại tóc cho chunhr chàng sau đó bực bội nói
" Tử Khiết, em đọc bài báo này sẽ rõ. Anh ta không phải không về. Mà là không biết phải đối diện với em thế nào " Triển Vingj lấy một tờ báo đưa cho cô
" Chuyện này, sao có thể, sao lại như vậy chứ " Cô nhận báo từ tay Triển Vọng sau đó chậm rãi đọc từng chữ. Cô vô cùng kinh ngặc, rốt cuộ đã xảy ra chuyện gì chứ. Vì sao Lục Thần Hi lại thu mau Kiều Thị. Tại sao lại vậy chứ. Cô kích động đến mức sắp ngất đi. Rốt cuộc tại sao anh lại muốn hại nhà họ Kiều đến thế
" Em nghe cái này sẽ rõ " Triển Vọng lấy một máy thu âm dạng nhỏ ra, sau đó nhấn vào nút phát lại
" Thần Hi, nếu anh còn muốn quay lại với em thì xin anh hãy chứng minh cho em thấy là anh không hề yêu Kiều Tử Khiết đi "
" Nhi Nhi, anh thật sự chỉ xem Kiều Tử Khiết là công cụ trả thù nhà họ Kiều mà thôi "
" Vậy tại sao anh không nhẫn tâm "
" Được. Anh nhẫn tâm cho em xem. Anh sẽ thu mua Kiều Thị, khiến nhà họ Kiều mất đi tập đoàn Kiều Thị trong tay rồi đến mức phá sản "
----
" Em nghe rõ chưa, anh ta làm vậy là vì bạn gái Triển Nhi của anh ta. Cũng chính là em gái cùng cha khác mẹ của tôi " Triển Vọng dùng tay của mình đặt lên bàn bàn đang run run rẩy rẩy của cô. Đôi mắt ấm áp đen láy nhìn thẳng vào cô
" Tôi không tin " Cô nói xong liền lấy tay của Triển Vọng ra. Mở cửa xe sau đó chạy ra ngoài đường
Từng nhịp chân, từng bước chân của cô đều thể hiện sự đau đớn cùng với hàng lệ rơi. Cô không tin, không tin Lục Thần Hi lại kà như vậy. Hại cả nhà cô, thu mua công ty của gia đình cô. Từng hạt mưa bên ngoài thấm ướt cả người cô. Từng cong trên cơ thể lộ rõ ra ngoài, cũng may hiện tại không có người. Nếu không cô thật sự mất mặt chết a
" Nè, Tử Khiết. Em đừng điên rồ như thế nữa " Triển Vọng một thân đồ vet cũng ướt hết cả người. Hai chân chạy theo chỗ cô vừa nói vừa hét
" Anh đừng đi theo tôi " Nghe Triển Vọng kêu như thế. Cô mới từ từ dừng lại, quay lưng chạy đến chỗ của Triển Vọng sau đó ngã vào lồng ngực anh mà khóc
" Triển Vọng, Kiều thị hết rồi. Lục Thần Hi lại vì Triển Nhi mà hại cả nhà tôi. Sao anh ta có thể...có thể.. như... vậy chứ " Giọng của cô rất kiên định còn chứa cả sự thù hận bên trong. Cô dùng hai tay đánh mạnh vào người Triển Vọng một cách liên tục
" Chuyện gì cũng có anh bên cạnh. Em không cần lo. Anh đưa em về nhà " Từng câu từng chữ của Triển Vọng vang mãi bên tai cô. Giọng nói đầy sự ấm áp mà đã lâu rồi cô chưa được nghe. Cô không chút đề phòng mà ở trong lòng anh. Để anh dìu cô đi, dưới trời mưa chẳng có dù này mạce dù khiến con người ta rất lạnh nhưng cũng vô cùng ấm áp
Nhắm mắt sau đó hít thở thật sâu, những chuyện đã qua cũng chỉ là hồi ức, là quá khứ. Là một kỉ niệm tươi đẹp đọng lại trong tâm trí của mỗi con người. Kiều Tử Khiết lấy tay mở ngăn tủ ra, lấy ra tập hồ sơ ủy quyền cổ phần. Cô ôm nó vào lòng, giá như, giá như Triển Bạch còn sống, cô nhất định rất hạnh phúc. Cô chưa từng tặng cho Triển Bạch bất cứ món quà quý giá nào. Vậy mà anh lại tặng cô đến 20% cổ phần Triển thị
Ngoài trời bỗng nhiên đỗ mưa, những hạt mưa rơi xuống đất cứ như là vũ khí chạm vào tim cô. Cô không khỏi nhớ lại mình điên cuồng thế nào khi Triển Bạch mất. Không khỏi nhớ lại hôm đó cô dầm mưa như thế nào.
" Keng... Keng... Keng " Điện thoại trên bàn rung lên, ánh sáng trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số vừa lạ vừa quen thuộc. Á, cô nhớ ra rồi, chính là số của Triển Vọng. Cô cầm máy lên, vuốt trượt màn hình rồi để lên tai nghe máy " A lô, là tôi đây. Anh gọi tôi có chuyện gì chứ "
" Tử Khiết, thông tin của em hình như quá chậm trễ vậy sao. Tin lớn như vậy lẽ nào em không biết " Giọng hoa hoa công tử của Triển Vọng làm cho cô muốn nổi da gà
" Triển Vọng, có gì anh mau nói đi. Đừng vòng vo nữa mà "
" Được. Tử Khiết, tôi không đùa nữa, tôi hỏi em. Có phải bây giờ Lục Thần Hi còn chưa về nhà không. Em muốn biết lí do thì xuống dưới nhà gặp tôi " Triển Vọng nói hết câu thì ngắt máy. Lúc này cô vừa vặn nhìn xuống trước sân đích thực có một chiếc xe hiệu S mới ra, tựa như chiếc của Lục Thần Hi đang đâu phía dưới. Cô định xuống ngay lập tức thế nhưng lại phát hiện bản thân đang ăn mặc rất mỏng manh lại vừa lố lăng. Vì thế cô mở tủ quần áo ra, lấy mọt bộ váy ôm dài đến chân thay vào. Sau đó tiện tay lấy dù che mang theo rồi mới xuống gặp Triển Vọng
" Cốc cốc cốc " Cô xuống mở cổng ra, chạy đến chỗ của Triển Vọng. Chưa gì thì anh đã nhanh hơn cô một bước. Anh mở cửa xe ra, kéo cả người cô vào. Nguyên người của cô ngã dựa vào người anh
" Triển Vọng, anh làm cái gì vậy. Thôi ngay cho tôi, có gì thì mau nói cho tôi " Kiểu Tử Khiết đẩy người anh ra, vuốt lại tóc cho chunhr chàng sau đó bực bội nói
" Tử Khiết, em đọc bài báo này sẽ rõ. Anh ta không phải không về. Mà là không biết phải đối diện với em thế nào " Triển Vingj lấy một tờ báo đưa cho cô
" Chuyện này, sao có thể, sao lại như vậy chứ " Cô nhận báo từ tay Triển Vọng sau đó chậm rãi đọc từng chữ. Cô vô cùng kinh ngặc, rốt cuộ đã xảy ra chuyện gì chứ. Vì sao Lục Thần Hi lại thu mau Kiều Thị. Tại sao lại vậy chứ. Cô kích động đến mức sắp ngất đi. Rốt cuộc tại sao anh lại muốn hại nhà họ Kiều đến thế
" Em nghe cái này sẽ rõ " Triển Vọng lấy một máy thu âm dạng nhỏ ra, sau đó nhấn vào nút phát lại
" Thần Hi, nếu anh còn muốn quay lại với em thì xin anh hãy chứng minh cho em thấy là anh không hề yêu Kiều Tử Khiết đi "
" Nhi Nhi, anh thật sự chỉ xem Kiều Tử Khiết là công cụ trả thù nhà họ Kiều mà thôi "
" Vậy tại sao anh không nhẫn tâm "
" Được. Anh nhẫn tâm cho em xem. Anh sẽ thu mua Kiều Thị, khiến nhà họ Kiều mất đi tập đoàn Kiều Thị trong tay rồi đến mức phá sản "
----
" Em nghe rõ chưa, anh ta làm vậy là vì bạn gái Triển Nhi của anh ta. Cũng chính là em gái cùng cha khác mẹ của tôi " Triển Vọng dùng tay của mình đặt lên bàn bàn đang run run rẩy rẩy của cô. Đôi mắt ấm áp đen láy nhìn thẳng vào cô
" Tôi không tin " Cô nói xong liền lấy tay của Triển Vọng ra. Mở cửa xe sau đó chạy ra ngoài đường
Từng nhịp chân, từng bước chân của cô đều thể hiện sự đau đớn cùng với hàng lệ rơi. Cô không tin, không tin Lục Thần Hi lại kà như vậy. Hại cả nhà cô, thu mua công ty của gia đình cô. Từng hạt mưa bên ngoài thấm ướt cả người cô. Từng cong trên cơ thể lộ rõ ra ngoài, cũng may hiện tại không có người. Nếu không cô thật sự mất mặt chết a
" Nè, Tử Khiết. Em đừng điên rồ như thế nữa " Triển Vọng một thân đồ vet cũng ướt hết cả người. Hai chân chạy theo chỗ cô vừa nói vừa hét
" Anh đừng đi theo tôi " Nghe Triển Vọng kêu như thế. Cô mới từ từ dừng lại, quay lưng chạy đến chỗ của Triển Vọng sau đó ngã vào lồng ngực anh mà khóc
" Triển Vọng, Kiều thị hết rồi. Lục Thần Hi lại vì Triển Nhi mà hại cả nhà tôi. Sao anh ta có thể...có thể.. như... vậy chứ " Giọng của cô rất kiên định còn chứa cả sự thù hận bên trong. Cô dùng hai tay đánh mạnh vào người Triển Vọng một cách liên tục
" Chuyện gì cũng có anh bên cạnh. Em không cần lo. Anh đưa em về nhà " Từng câu từng chữ của Triển Vọng vang mãi bên tai cô. Giọng nói đầy sự ấm áp mà đã lâu rồi cô chưa được nghe. Cô không chút đề phòng mà ở trong lòng anh. Để anh dìu cô đi, dưới trời mưa chẳng có dù này mạce dù khiến con người ta rất lạnh nhưng cũng vô cùng ấm áp