Kiều Tử Khiết vừa bước xuống xe liền hấp tấp vội vả chạy vào nhà. Trước mắt cô chính là một cảnh hiu quạnh. Ba mẹ cô ngồi trên ghế sofa ủ rũ. Dàn người hầu trước kia trong nhà cũng không thấy đâu
" Ba mẹ, con xin lỗi... con không biết anh ta lại làm như vậy... con xin lỗi " Kiều Tử Khiết nhẹ nhàng bước đến bên cạnh mẹ mình. Cô nắm lấy hai tay của bà, khóe mắt cô ửng đỏ. Hai dòng lệ không kìm chế nổi mà lăn trên má cô
" Tử Khiết, con không có lỗi... Dù gì đây cũng là chuyện thương trường. Người có lỗi là ba mẹ mới đúng " Kiều Vĩnh Quốc ngồi kế một bên chậm rãi mở miệng nói. Sau đó dường như suy nghĩ điều gì, ông nhắm mắt lại rồi hít thật sâu lại tiếp tục nói
" Tử Khiết à, nếu có thể, ba nguyện dùng tất cả đổi lấy hạnh phúc cho con "
" Ba, ý của ba là sao vậy " Kiều Tử Khiết cảm nhận được có gì bất thường trong lời nói của ông. Cô quay sang nhìn ông, thì mẹ cô lại gọi cô
" Tử Khiết, hứa với ba mẹ. Cin nhất định phải sống thật tốt nha " Mẹ cô cười rất âm áp, điều này lại càng khiến cô có cảm giác bất ổn. Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều thì điện thoại đã vang lên
" Keng... keng.. keng " Cô lấy trong túi ai của mình ra một chiếc điện thoại. Sau đó lại nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình kà Lục Thần Hi. Cô lập tức trượt màn hình sau đó để nghe máy
" Anh gọi cho tôi có chuyện gì "
" Cô về đây ngay lập tức cho tôi. Nhanh " Anh hung hăng hét lớn làm cho cả ba mẹ cô ở cạnh bên cũng nghe được
" Tôi biết rồi " Cô bất đắc dĩ trả lời sau đó chỉ liếc mắt ra ám hiệu với ba mẹ cô. Nhanh chóng quay về bởi vì cô thật sự rất sợ sẽ làm mất lòng Lục Thần Hi
---
Cô lái xe vào nhà sau đó đậu trước sân. Cô bước xuống xe nhanh chóng chạy vào njaf thì thấy Lục Thần Hi vẻ mặt khó coi đang xem TV trước phòng khách
" Anh gọi tôi về có chuyện gì " Cô đứng cách anh một khoảng xa, sau đó ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào cô. Cô hiểu ý anh nên tiến tới vài bước
" Rầm " Lục Thần Hi đặt một tập hồ sơ lên trên bàn
" Kiều Tử Khiết, một hạng mục hợp đồng của Kiều Thi do ba cô đứng tên có xảy ra vấn đề. Bên phía đối tác yêu cầu bồi thường, tôi đã thay ba cô trả nó đi. Nhưng tôi cảnh cáo cô, từ nay về sau nếu cô rời khỏi ngôi nhà này mà không báo trước thì đừng trách tôi " Lục Thần Hi giờ khắc mày có thể nói là rất khó coi a. Nhưng cũng không thể phủ nhận, anh tức giận dù khó coi nhưng vẫn tồn tại một loại khí chất không cách nào diễn tả
" Lục Thần Hi, toi hiểu ý anh nói rồi. Anh yêu Triển Nhi thì cứ yêu cô ta, nếu anh muốn giải thích quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi sẽ đứng ra giải thích, nhưng sao anh lại hại cả tạp đoàn Kiều thị chứ " Cô không nhang không chậm, từng bước từng bước đến gần anh. Sắc mặt của Lục Thần Hi có chút sững sờ không hiểu nhưng vẫn không phản ứng gì. Không biết bởi lí do gì, anh đứng bật dậy ôm trọn lấy người cô
" Tôi nói cô biết, mặc kệ lí dó gì. Dù trăm ngàn lí do tôi cũng có lí do để tiêu diệt Kiều thị. Còn nữa, nói cho tôi biết vì sao cô biết tôi và Triển Nhi, nói " Lục Thần Hi càng nói càng nhấn mạnh sau đó lớn giọng khiến cô giật mình. Cô có chút đau lòng mà hất anh ra khỏi người cô
" Lục Thần Hi, tôi xin phép lên phòng của mình " Cô không nói gì, chẳng đợi anh trả lời đã chậm rãi bước lên lầu. Đi vào phòng của mình, cô đóng cửa mạnh lại " Rầm "
Kiều Tử Khiết nằm dài trên giường, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo vang lên. Là số của Triển Vọng
" A la, Triển Vọng anh gọi tôi làm gì nữa vậy "
" Tử Khiết của anh, em đang làm gì vậy, anh rất nhớ em. Bây giờ anh thật sự muốn gặp em dù một chút cũng được " Triển Vọng dùng giọng hoa hoa công tử nói. Kiều Tử Khiết vốn đang buồn lại phát cười
" Ha ha, Triển Vọng, tôi và ạn thân như vậy từ khi nào thế. Còn nữa, cái gì mà Tử Khiết của anh, nghe muốn nôn thật đó " Kiều Tử Khiết mặc dù buồn bã nhưng cô sẽ không bao giờ để cho người khác biết. Cô chưa bao giờ muốn người khác đau lòng thay cô
" Tử Khiết, em yên tâm. Thù của Kiều thị, anh nhất định sẽ trả. Hiện tại anh đang hợp tác với Dịp thị. Anh sẽ cố hết sức để tiêu diệt Lục thị "
" Anh hợp tác với Dịp thị sao " Kiều Tử Khiết nghe có chút không hiểu. Chuyện này Dịp Như thật sự chưa từng nói với cô
" Phải, cô thiên kim của Dịp thị chẳng phải là sư muội của anh tôi sao. Lần trước tôi có gặp cô ấy, nói chuyện một hồi cũng rất hợp " Triển Vọng nói chuyện ôn nhu khác hẳn như ban đầu. Kì thực cô cũng phải thừa nhận, từ đêm hôm đó, cô và anh ngày càng thân hơn
------
" Ba mẹ, con xin lỗi... con không biết anh ta lại làm như vậy... con xin lỗi " Kiều Tử Khiết nhẹ nhàng bước đến bên cạnh mẹ mình. Cô nắm lấy hai tay của bà, khóe mắt cô ửng đỏ. Hai dòng lệ không kìm chế nổi mà lăn trên má cô
" Tử Khiết, con không có lỗi... Dù gì đây cũng là chuyện thương trường. Người có lỗi là ba mẹ mới đúng " Kiều Vĩnh Quốc ngồi kế một bên chậm rãi mở miệng nói. Sau đó dường như suy nghĩ điều gì, ông nhắm mắt lại rồi hít thật sâu lại tiếp tục nói
" Tử Khiết à, nếu có thể, ba nguyện dùng tất cả đổi lấy hạnh phúc cho con "
" Ba, ý của ba là sao vậy " Kiều Tử Khiết cảm nhận được có gì bất thường trong lời nói của ông. Cô quay sang nhìn ông, thì mẹ cô lại gọi cô
" Tử Khiết, hứa với ba mẹ. Cin nhất định phải sống thật tốt nha " Mẹ cô cười rất âm áp, điều này lại càng khiến cô có cảm giác bất ổn. Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều thì điện thoại đã vang lên
" Keng... keng.. keng " Cô lấy trong túi ai của mình ra một chiếc điện thoại. Sau đó lại nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình kà Lục Thần Hi. Cô lập tức trượt màn hình sau đó để nghe máy
" Anh gọi cho tôi có chuyện gì "
" Cô về đây ngay lập tức cho tôi. Nhanh " Anh hung hăng hét lớn làm cho cả ba mẹ cô ở cạnh bên cũng nghe được
" Tôi biết rồi " Cô bất đắc dĩ trả lời sau đó chỉ liếc mắt ra ám hiệu với ba mẹ cô. Nhanh chóng quay về bởi vì cô thật sự rất sợ sẽ làm mất lòng Lục Thần Hi
---
Cô lái xe vào nhà sau đó đậu trước sân. Cô bước xuống xe nhanh chóng chạy vào njaf thì thấy Lục Thần Hi vẻ mặt khó coi đang xem TV trước phòng khách
" Anh gọi tôi về có chuyện gì " Cô đứng cách anh một khoảng xa, sau đó ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào cô. Cô hiểu ý anh nên tiến tới vài bước
" Rầm " Lục Thần Hi đặt một tập hồ sơ lên trên bàn
" Kiều Tử Khiết, một hạng mục hợp đồng của Kiều Thi do ba cô đứng tên có xảy ra vấn đề. Bên phía đối tác yêu cầu bồi thường, tôi đã thay ba cô trả nó đi. Nhưng tôi cảnh cáo cô, từ nay về sau nếu cô rời khỏi ngôi nhà này mà không báo trước thì đừng trách tôi " Lục Thần Hi giờ khắc mày có thể nói là rất khó coi a. Nhưng cũng không thể phủ nhận, anh tức giận dù khó coi nhưng vẫn tồn tại một loại khí chất không cách nào diễn tả
" Lục Thần Hi, toi hiểu ý anh nói rồi. Anh yêu Triển Nhi thì cứ yêu cô ta, nếu anh muốn giải thích quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi sẽ đứng ra giải thích, nhưng sao anh lại hại cả tạp đoàn Kiều thị chứ " Cô không nhang không chậm, từng bước từng bước đến gần anh. Sắc mặt của Lục Thần Hi có chút sững sờ không hiểu nhưng vẫn không phản ứng gì. Không biết bởi lí do gì, anh đứng bật dậy ôm trọn lấy người cô
" Tôi nói cô biết, mặc kệ lí dó gì. Dù trăm ngàn lí do tôi cũng có lí do để tiêu diệt Kiều thị. Còn nữa, nói cho tôi biết vì sao cô biết tôi và Triển Nhi, nói " Lục Thần Hi càng nói càng nhấn mạnh sau đó lớn giọng khiến cô giật mình. Cô có chút đau lòng mà hất anh ra khỏi người cô
" Lục Thần Hi, tôi xin phép lên phòng của mình " Cô không nói gì, chẳng đợi anh trả lời đã chậm rãi bước lên lầu. Đi vào phòng của mình, cô đóng cửa mạnh lại " Rầm "
Kiều Tử Khiết nằm dài trên giường, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo vang lên. Là số của Triển Vọng
" A la, Triển Vọng anh gọi tôi làm gì nữa vậy "
" Tử Khiết của anh, em đang làm gì vậy, anh rất nhớ em. Bây giờ anh thật sự muốn gặp em dù một chút cũng được " Triển Vọng dùng giọng hoa hoa công tử nói. Kiều Tử Khiết vốn đang buồn lại phát cười
" Ha ha, Triển Vọng, tôi và ạn thân như vậy từ khi nào thế. Còn nữa, cái gì mà Tử Khiết của anh, nghe muốn nôn thật đó " Kiều Tử Khiết mặc dù buồn bã nhưng cô sẽ không bao giờ để cho người khác biết. Cô chưa bao giờ muốn người khác đau lòng thay cô
" Tử Khiết, em yên tâm. Thù của Kiều thị, anh nhất định sẽ trả. Hiện tại anh đang hợp tác với Dịp thị. Anh sẽ cố hết sức để tiêu diệt Lục thị "
" Anh hợp tác với Dịp thị sao " Kiều Tử Khiết nghe có chút không hiểu. Chuyện này Dịp Như thật sự chưa từng nói với cô
" Phải, cô thiên kim của Dịp thị chẳng phải là sư muội của anh tôi sao. Lần trước tôi có gặp cô ấy, nói chuyện một hồi cũng rất hợp " Triển Vọng nói chuyện ôn nhu khác hẳn như ban đầu. Kì thực cô cũng phải thừa nhận, từ đêm hôm đó, cô và anh ngày càng thân hơn
------