Liên Võ đạo, đạo quán Ngạn Dương, Liên Châu. Những cái tên này đối với Kiều Tử Khiết cô giống như một nỗi đau cũng là một kỉ niệm. Nó có chứa đựng khoảng thời gian hạnh phúc nhất, cũng có đoạn thời gian vô cùng đau khổ. Nhưng nếu nói nơi mà cô thích nhất thì vẫn là Liên Châu
Ánh nắng hôm nay vô cùng rực rỡ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô. Kiều Tử Khiết cũng bởi thế nên mới từ tử tỉnh dậy. Cô dụi dụi mắt sau đó nhìn sang kế bên, là đàn ông sao. Nhìn kỉ lại mới nhận ra rõ, là Lục Thần Hi. Nhưng tại sao anh lại ở đây chứ
" Lục Thần Hi, sao anh lại nằm trên giường tôi chứ " Kiều Tử Khiết thấy vậy như tỉnh hắn, cô lay lay người anh. Vậy mà anh một chút động tĩnh cũng chẳng có. Mãi một lúc sau anh mới mở mắt ra trả lời
" Nhà này là của tôi, vậy căn phòng là của tôi. Khi nào thành của cô vậy hả " Lục Thần Hi kéo lấy tay cô ngã vào người anh. Anh ôm lấy người của cô, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Lục Thần Hi băng lãnh ngày thường như đã khác hẳn. Cô cảm thấy hôm nay dường như rất ôn nhu hơn mọi khi
" Tử Khiết, em thật sự không muốn tôi bên Triển Nhi sao " Khóe môi hơi nhếch lên, anh mắt trong chờ mong ngóng của anh chiếu thẳng vào mắt cô. Kiều Tử Khiết nằm trong lòng ngực anh, trong nhất thời lại chẳng nói nên gì cứ như là cứng đơ cả người
" Lục Thần Hi, mặc kệ anh bên Triển Nhi hay bên ai thì có liên quan gì đến tôi sao. Anh đừng quên tôi ghét anh đến mức nào, hơn nữa chúng ta chỉ là hôn nhân giả mà thôi " Kiều Tử Khiết không biết mình nói như vậy có phật lòng Lục Thần Hi không. Thật sự cô rất sợ anh sẽ trả thù cô a
" Thật ư, vậy tôi qua ai nằm mơ lại nói Lục Thần Hi anh đúng là đồ đáng ghét. Tại sao có thể vì Triển Nhi mà làm tất cả chứ. Câu này tối qua chính là em nói đó " Lục Thần Hi đặt người cô sang một bên, anh ngồi dậy ngáp một cái sau đó lại nhìn cô
" Tôi... chẳng lẻ anh nghĩ tôi thích anh nên mới nói như vậy sao " Kiều Tử Khiết quả thực không ngờ trong mơ chính mình lại nói như vậy. Trong nhất thời lại chẳng biết nên giải thích như nào. Lòng cô rối bời như tơ, cô làm sao mới giải thích để Lục Thần Hi không hiểu lầm đây
" Không thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ làm cho em phải thừa nhận. Chuẩn bị đi, 2 giờ chiều hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch " Anh mỉm cười sau đó lại đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng
Kiều Tử Khiết chỉ còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh. Cô không hiểu tại sao hôm anh lại có biểu hiện khác thường như vậy chứ
Lục Thần Hi về phòng mình thay đồ đi làm. Kì thực mặc dù anh để Kiều Tử Khiết đến công ty nhưng thật ra sắp xếp cho cô việc rất nhàn hạ. Hằng ngày muốn thiết kế ở nhà hay công ty đều có thể. Nên hôm nay Kiều Tử Khiết mới được rảnh rỗi nghỉ ngơi ở nhà như thế. Anh càng lúc càng như nhận định rằng đời này anh phải theo đuổi cô. Tối hôm qua Triển Nhi nói với anh muốn anh ly hôn với cô. Nhưng anh lại luôn từ chối, anh cũng biết rõ, lòng anh cô đã có một vị trí rất quan trọng rồi. Nếu anh muốn hủy Kiều Thị, trong 2 năm gần đây đã có thể, nhưng anh không làm như thế. Anh cũng hiểu rất rõ, chỉ vì anh muốn có được Kiều Tử Khiết. Hôm qua nửa đêm về nhà, anh chỉ muốn ngắm cô. Nhưng không ngờ lại nghe cô nói nhưng lời ấy. Nhất thời hưng phấn mà không nỡ rời đi. Cho đến khi bản thân ngủ khi nào mà cũng chằng hay
Ánh nắng hôm nay vô cùng rực rỡ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cô. Kiều Tử Khiết cũng bởi thế nên mới từ tử tỉnh dậy. Cô dụi dụi mắt sau đó nhìn sang kế bên, là đàn ông sao. Nhìn kỉ lại mới nhận ra rõ, là Lục Thần Hi. Nhưng tại sao anh lại ở đây chứ
" Lục Thần Hi, sao anh lại nằm trên giường tôi chứ " Kiều Tử Khiết thấy vậy như tỉnh hắn, cô lay lay người anh. Vậy mà anh một chút động tĩnh cũng chẳng có. Mãi một lúc sau anh mới mở mắt ra trả lời
" Nhà này là của tôi, vậy căn phòng là của tôi. Khi nào thành của cô vậy hả " Lục Thần Hi kéo lấy tay cô ngã vào người anh. Anh ôm lấy người của cô, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Lục Thần Hi băng lãnh ngày thường như đã khác hẳn. Cô cảm thấy hôm nay dường như rất ôn nhu hơn mọi khi
" Tử Khiết, em thật sự không muốn tôi bên Triển Nhi sao " Khóe môi hơi nhếch lên, anh mắt trong chờ mong ngóng của anh chiếu thẳng vào mắt cô. Kiều Tử Khiết nằm trong lòng ngực anh, trong nhất thời lại chẳng nói nên gì cứ như là cứng đơ cả người
" Lục Thần Hi, mặc kệ anh bên Triển Nhi hay bên ai thì có liên quan gì đến tôi sao. Anh đừng quên tôi ghét anh đến mức nào, hơn nữa chúng ta chỉ là hôn nhân giả mà thôi " Kiều Tử Khiết không biết mình nói như vậy có phật lòng Lục Thần Hi không. Thật sự cô rất sợ anh sẽ trả thù cô a
" Thật ư, vậy tôi qua ai nằm mơ lại nói Lục Thần Hi anh đúng là đồ đáng ghét. Tại sao có thể vì Triển Nhi mà làm tất cả chứ. Câu này tối qua chính là em nói đó " Lục Thần Hi đặt người cô sang một bên, anh ngồi dậy ngáp một cái sau đó lại nhìn cô
" Tôi... chẳng lẻ anh nghĩ tôi thích anh nên mới nói như vậy sao " Kiều Tử Khiết quả thực không ngờ trong mơ chính mình lại nói như vậy. Trong nhất thời lại chẳng biết nên giải thích như nào. Lòng cô rối bời như tơ, cô làm sao mới giải thích để Lục Thần Hi không hiểu lầm đây
" Không thừa nhận cũng không sao, tôi sẽ làm cho em phải thừa nhận. Chuẩn bị đi, 2 giờ chiều hôm nay chúng ta sẽ đi du lịch " Anh mỉm cười sau đó lại đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng
Kiều Tử Khiết chỉ còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh. Cô không hiểu tại sao hôm anh lại có biểu hiện khác thường như vậy chứ
Lục Thần Hi về phòng mình thay đồ đi làm. Kì thực mặc dù anh để Kiều Tử Khiết đến công ty nhưng thật ra sắp xếp cho cô việc rất nhàn hạ. Hằng ngày muốn thiết kế ở nhà hay công ty đều có thể. Nên hôm nay Kiều Tử Khiết mới được rảnh rỗi nghỉ ngơi ở nhà như thế. Anh càng lúc càng như nhận định rằng đời này anh phải theo đuổi cô. Tối hôm qua Triển Nhi nói với anh muốn anh ly hôn với cô. Nhưng anh lại luôn từ chối, anh cũng biết rõ, lòng anh cô đã có một vị trí rất quan trọng rồi. Nếu anh muốn hủy Kiều Thị, trong 2 năm gần đây đã có thể, nhưng anh không làm như thế. Anh cũng hiểu rất rõ, chỉ vì anh muốn có được Kiều Tử Khiết. Hôm qua nửa đêm về nhà, anh chỉ muốn ngắm cô. Nhưng không ngờ lại nghe cô nói nhưng lời ấy. Nhất thời hưng phấn mà không nỡ rời đi. Cho đến khi bản thân ngủ khi nào mà cũng chằng hay