Ba tháng sau
Thời gian ba tháng này đối với Lục Thần Hi mà nói cứ như là một con dao găm rất nhọn cứa sát vào vết thương. Anh phát điên lên, anh muốn đi tìm Kiều Tử Khiết. Anh muốn biết xem cô rốt cuộc đang ở đâu. Rốt cuộc cô sống có tốt không. Cô có hận anh không? Hận! Sao cô có thể không hận anh chứ. Cô muốn trốn khỏi anh, anh cũng muốn để cô trốn đi. Thế nhưng sao bản thân vẫn rất rất muốn đi tìm cô. Muốn được gặp thấy cô, muốn được nghe giọng cô, muốn nhìn thấy gương mặt ấy của cô
Nhưng vẫn đáng tiếc, anh đã để lỡ mất cô. Anh dùng trăm phương ngàn kế để cô đến bên anh. Thậm chí dùng cả nhà cô để uy hiếp cô. Nhưng hiện tại, những thứ anh dùng nó để uy hiếp cô, đều đã không còn...
Như thế, cô có lí do gì để ở lại bên cạnh anh. Dù hôm nay anh giữ được cô, nhưng anh không chắc anh giữ được cô cả đời.
Nếu như cô đã ý định muốn bỏ trốn, thì dù anh có muốn cũng chẳng thể ép cô ở lại bên cạnh anh...
Bắc Kinh cũng có rất nhiều thay đổi. Bây giờ đã chuyển sang mùa đông, thời tiết giá lạnh. Con đường đi cũng rất lạnh, con người lại càng lạnh hơn...
Có lẽ là do duyên trời đã định, Kiều Tử Khiết đã không còn bên cạnh anh nữa. Cô rời xa anh, đã rời xa anh thật rồi...
Thượng Hải
Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Thời Thịnh
Dịp Như vận một bộ váy hồng trắng được làm bằng vải ren, chiều dài của váy dài tới tận đùi. Trên tay cô cầm chính là một túi xách đang bán bán chạy nhất ở Châu Âu
Một Dịp Như bộ dạng hiếu động tinh nghích hoạt bát, lúc nào cũng có vẻ tùy hứng. Khi trước, mỗi lần Dịp Như ra đường. Nếu như không có gì đặc biệt cô nhất định đều sẽ mặc quần bó và áo thun hàng hiệu nổi tiếng. Chưa từng mặc váy hay dằm dài gì cả, nhưng có lẽ, thời gian và sự thật trên đời cũng có thể làm thay đổi một số việc.
Dịp Như hôm nay đến Thời Thịnh này, vốn dĩ là để bàn hợp đồng cho sự hợp tác giữa Thời Thịnh và Dịp Thị. Mà Dịp Như hiện nay, không chỉ là người đại diện nổi bậc trong các sự kiện lớn của Dịp Thị. Mà còn là CEO của Dịp Thị, hay nói cách khác. Dịp Như hiện nay được tính là ngang hàng với Lục Thần Hi hay Triển Vọng. Cô cũng là một tổng tài của một tập đoàn lớn.
Vốn đã hẹn bảy giờ sẽ gặp, nhưng Thẩm Đông Quân lại bắt Dịp Như chờ cả tiếng đồng hồ. Nhưng bất quá, cô cũng chỉ ngồi ngay ngắn trên sofa nhỏ trong trong phòng làm việc của Thẩm Đông Quân
Khác hẳn, rất khác với mọi khi, cô rất ngoan ngoãn ngồi yên mà không hề phá phách. Chỉ là thỉnh thoảng hay đưa tay lên trước mặt nhìn đồng hồ mà thôi
Nếu thường ngày, nhất định không phải thế. Dịp Như sẽ đến bên giá sách mà quậy tung mấy quyển sách kia lên. Thậm chí trên bàn, cô cũng có thể hất tung một vàu thứ
Nhưng hôm nay, Dịp Như đó đã không còn, trải qua bao nhiêu chuyện chỉ trong một thời gian ngắn. Làm sao bản thân có thể dễ dàng chấp nhận
Kiều Tử Khiết mất tích, Dịp Như cũng lo lắng đến chết đi được. Có lần tìm đến chỗ Triển Vọng, hi vọng rằng anh ta có thể nói ra tung tích của Kiều Tử Khiết. Nhưng mà anh ta vẫn câm nính chẳng nói một câu. Đã thế anh ta còn giả vờ chẳng biết, sau đí nói đông nói tây lãng trách chủ đề
Sau đó cô lại không nhận được bất kỳ liên lạc nào với Trịnh Quân. Chỉ là chủ nhật hằng tuần, sẽ có một video về bữa sáng mà anh gửi cho Dịp Như. Dịp Như đã rất đi tìm nơi gửi đoạn video ấy, nhưng đáng tiếc đến tận cùng vẫn là mất dấu. Sau đó cô chẳng dám đi tìm nữa, là Trịnh Quân muốn trốn cô, là cô đã làm tổn thương Trịnh Quân...
Cho đến một tháng trước, ba cô bỗng dưng bệnh tim tái phát. Nói đi là đi một cách đột ngột, sau đó mẹ cô bị bất tĩnh nằm trên giường bệnh bảy ngày trời. Cuối cùng, bác sĩ vẫn không cứu được. Lần phẫu thuật ấy của mẹ Dịp Như, đã không thành công
Cứ như thế, Dịp Như bất ngờ bị đẩy lên ngọn sống, trở thành CEO của Dịp Thị. Nhưng mà trong Dịp Thị cũng có rất nhiều cổ đông không tán thành việc thừa kế tập đoàn của cô. Vẫn là thường xuyên cố ý gây khó dễ cho cô. Dịp Như vốn ngây thơ bướng bỉnh như thế, đùng một cái lại xảy ra rất nhiều chuyện như vậy. Ít nhất, nó cũng đã mài dũa một Dịp Như trước đây. Trở thành một người ít nói, điềm đạm, phong thái ôn nhu lại có sự lạnh lùng
" Cọt kẹt " Cửa kính trong được mở ra, Thẩm Đông Quân mặc một bộ vet đen với tư thế " ngầu " mà đi vào
" Anh đến rồi à, tôi còn tưởng anh thật là muốn thất hẹn không đến đó chứ? Nếu vậy chúng ta nhanh chóng bàn chuyện hợp tác. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Cũng không thể ở lại Thượng Hải lâu được " Dịp Như nhìn anh, khẽ nói
" Cô chuẩn bị rời Thượng Hải, nhưng chẳng phải đã nói cô là người quay quảng cáo lần này sao " Thẩm Đông Quân tựa tiếu phi tiêu nhìn Dịp Như. Bọi dạng cũng có sự quyến rũ. Nhưng mà, anh lại rất hay lánh mặt khi nhìn cô. Chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy cô. Chuyện của đêm hôm đó, một cô gái xa lạ được anh đưa về nhà. Cái tư thế nằm, cái khuôn mặt, cái cách nói chuyện, bộ dáng mê mang tỏ tình, điệu bộ nửa say nửa tỉnh kia...
Hầu hết cứ lùa về trong đầu anh, vì vậy anh thật sự không được tự nhiên khi nói chuyện với Dịp Như
" Chuyện quay quảng cáo, tôi định đề nghị với anh có thể dời thêm một tháng nữa không. Dẫu sao tôi vẫm còn chuyện quan trọng phải làm. Tôi thật sự phải quay về Bắc Kinh trong hôm nay. Thẩm Đông Quân, tôi xin anh có được không " Dịp Như mặc dù năn nỉ anh, nhưng thật ra vẫn rất nghiêm túc, thái độ vẫn không đổi
" Cô muốn về gấp vậy sao, được thôi không sao cả. Tôi đồng ý dời lại một tháng chuyện quay quảng cáo. Dù sao cô cũng là CEO của Dịp Thị, chứ không phải nhân viên bình thường. Nếu Dịp tổng tài đã nói vậy, tôi sao không nể mặt được chứ. Chỉ có điều là giờ cô phải đi theo tôi. Ngay lập tức " Mày liễu của anh có hơi nhướn lên, ngay sau đó như hổ báo nhào về phía cô. Anh nắm lấy cổ tay cô mà lui đi.
Một tay kia của anh kéo cô, còn một tay mở cửa phòng. Anh một mực lôi cô vào thang máy. Mặc cho sự phảng kháng kịch liệt cô của cô. Dịp Như từng định xuất quyền để dạy cho Thẩn Đông Quân một bài học. Lần đó cô vốn đã có thể thoát được, nhưng thang máy chưa dùng, cô sao có thể chui ra ngoài được
Dịp Như lại bị Thẩm Đông Quân kéo lại, anh nói nếu cô không ngoan ngoãn đi theo anh. Chuyện hợp tác này xem như hủy bỏ. Dịp Như lại sợ nó ảnh hưởng đến lợi ích cũng như khiến Dịp Thị chịu mất mát, vả lại khi đó Dịp Như lại chằng biết ăn nói sao với hội đồng quảng trị. Vì thế, cô cứ như con mèo nhỏ tính cũ tái phát, ương bướng để cho anh lôi đi. Nhưng miệng vẫn luôn cử động liên tục, chính là đang chửi thầm anh
Thẩm Đông Quân nhìn thấy điệu bộ ấy của Dịp Như. Anh không nói nhiều chỉ mỉm cười một cái. Sau đó anh ra sức nắm chặt lấy cổ tay Dịp Như, chính là sợ như ban nãy cô lại muốn chạy đi
Ra ngoài thang máy đi ra tầng chệt dưới lầu. Dịp Như không muốn mất hình tượng của bản thân. Từ lúc tay bị Thẩm Đông Quân kéo đi, anh đi trước cô. Giờ đây hai người chung lối chung đường, cô tay cô và cổ tay anh dính liền vào nhau. Hai người cứ như hợp tác vô cùng ăn ý mà trở nên " thân thiết "
Bởi vậy, mấy nhân viên trong Thời Thịnh cũng chẳng ai bàn tán gì. Dù sao Dịp Như là ai chứ, CEO của Dịp Thị. Cho dù có là một cặp với Thẩm Đông Quân thì cũng là chuyện " bình thường ". Môn đăng hổ đối, mấy nhân viên bình thường có tư cách gì mà bàn tán? Huống hồ, nắm tay như vậy, cũng chỉ là xã giao bình thường của giới thượng lưu.
Thẩm Đông Quân lấy xe chở cô đến một tiểu khu nhỏ ở ngoại ô, thuộc thành phố A
Bên ven đường, anh dừng xe tại đây, sau đó lôi Dịp Như xuống xe.
" Dịp Như, giờ tôi muốn hỏi cô, cô tỏ ra thái độ lạnh nhạt như vậy với tôi là ý gì. Cô tưởng làm gì thì xem như chúng ta chưa từng quen biết hay sao? Cô cho rằng Thẩm Đông Quân tôi là loại người gì. Dịp Như, lẽ nào cô đã quên đêm hôm đó cô say rượu, cô đã nói những gì, cô quên rồi sao
" Say rượu gì chứ? Rõ ràng tôi và anh trước kia gặp... gặp chỉ... một lần thôi mà. Anh nói gì vậy chứ hả! " Dịp Như bổi rối nhìn Thẩm Đông Quân, ấp a ấp úng nói
Cũng là trong lúc đó, đầu óc của cô cứ như nhớ về chuyện gì đó. Cô mãnh mẽ rút tay của mình lại sau đó Thẩm Đông Quân ra. Dịp Như dùng hai bàn tay ôm đầu mình lại. Đôi mắt của cô nhắm chặt lại, bất giác lại mở mắt ra. Giọng điệu của cô rất kiên định
" Tôi nhớ rồi! Mặc dù tôi không nhớ rõ được mọi chuyênh. Nhưng hình như đêm hôm đó tôi đã nói gì với anh thì phải. Nhưng cũng chả sao, người muốn giúp Dịp Như tôi nhiều lắm. Anh cũng chỉ là giúp đưa tôi về nhà của anh. Cùng lắm tôi ngủ ở nhà anh một đêm, nếu anh muốn tôi sẽ trả tiền xem như tiền thuê phòng trọ. Còn có, nghe tôi nói vài câu thì chết sao? Dù sao tôi cũng không phải nói anh " Mày liễu của Dịp Như hơi nhướn lên, cô mạnh giọng trả lời. Nói xong, dứt khoát muôn chạy trốn ra khỏi thành phố A này. Nhưng lại chẳng kịp nữa rồi
" Dịp Như. " " Dịp Như, tôi nói cho cô biết, có phải cô đang muốn Thẩm Đông Quân tôi làm trò đùa để cô tùy y bỡn cợt hay không. Cô không cho tôi lời giải thích, không sao cả. Nhưng ít nhất thái độ của cô cũng đừng như chúng ta chưa từng quen biết. Vừa nãy ở phòng làm việc, chính là ba tiếng đồng hồ trước. Thái độ đó của cô, có phải cô nghĩ làm như vậy thì có thể giải quyết hết sao. Thẩm Đông Quân tôi lần đầu tiếp xúc với phụ nữ như cô! " Khuôn mặt của anh có phần nhăn lại, thanh âm không còn ấm áp mà còn cương trực, thái độ lạnh lùng làm cho người ta sợ phát khiếp
Thẩm Đông Quân tiến thêm vài bước về phía Dịp Như. Dịp Như theo bản năng dĩ nhiên cũng lùi lại. Lùi về phía sau vài bước, cả người cô đã bị dính về chiếc xe
" Thẩm Đông Quân, anh muốn gì thì nói rõ ràng có được không. Thái độ của tôi như thế có gì không đúng. Giữa tôi và anh nên có thái độ gì đây chứ? Thẩm Đông Quân, ngoài quan hệ hợp tác, chúng ta là người xa lạ " Dịp Như hết lời để nói với anh ta, dùng tat vuốt tóc trên trán một cái sau đó dồn hết sức lớn tiếng quát anh ta
" Dịp Như! Cô có biết hình ảnh cô trong tôi thế nào không. Vốn dĩ tôi cũng định xem như chưa từng quen biết cô. Nhưng chúng ta có duyên trùng phùng. Tôi nói cho cô biết, dù cô có chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi " Thẩm Đông Quân nói xong lại thêm một lần nữa lôi kéo cổ tay cô. Sau đó anh tống cô lên xe
Thẩm Đông Quân đáp ga rất mạnh khiến xe chạy với tốc độ cực nhanh. Dịp Như trên xe sợ phát khiếp, la lên
" Thẩm Đông Quân, anh muốn giết người sao. Anh muôn chết nhưng tôi muốn sống đó " Dịp Như vừa nói vừa ra sức đánh mạnh vào bã vai anh
" Ai nói với cô tôi muốn chết hả, chẳng phải cô nói muốn về Bắc Kinh sao. Tôi đưa cô về Bắc Kinh, nhưng cô hãy nhớ kỹ cho tôi. Từ giờ trở đi, Dịp Như cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi. Tôi bằng mọi giá cũng sẽ theo đuổi được cô "
----
8 giờ tối, Bắc Kinh
Thẩm Đông Quân sau khi đưa Dịp Như về Bắc Kinh. Anh liền thả tự do cho cô, sau đó một mình đi về căn biệt thự ở Bắc Kinh
Còn Dịp Như, bởi vì phải đến thành phố A với Thẩm Đông Quân. Cãi nhau với anh ta, còn từ thành phố A về Bắc Kinh. Mất cả biết bao nhiêu thời gian
Nhưng không sao, may mà tất cả mọi thứ vẫn còn kịp. Thật ra, hôm nay chính là sinh nhật của Lục Thần Nguyên. Dịp Như sở dĩ phải dời lại thời gian quay quảng cáo. Cũng chỉ vì muốn cùng đón sinh nhật với Lục Thần Nguyên
Lục Thần Nguyên sinh nhật năm ào cũng chỉ cùng vài người bạn đón sinh nhật. Sinh nhật anh, anh không thích náo nhiệt. Cho nên không tổ chức tiệc lớn, chỉ cùng vài người bạn thân ăn mừng nho nhỏ. Mà vinh hạnh này, Lục Thần Hy dù là anh trai ruột cũng không có. Lúc trước, chính là anh cùng toàn thể mọi người ở đạo quán Ngạn Dương ăn mừng. Nhưng năm chỉ, không thể về Liên Châu, nên chắc chỉ còn mỗi Dịp Như
Dịp Như nghĩ đến vậy lại càng tỏ ra vui sướng, quên cả việc chiều nay cãi nhau với Thẩm Đông Quân là thế nào
Đã hẹn trước ở ven đường Ánh Dương, Dịp Như sẽ mang theo một cái bánh sinh nhật. Rồi sẽ cùng nhau thổi nến, cắt bánh kem, thế xem như là xong. Bởi vì hôm nay về Bắc Kinh khá trễ, cho nên bánh sinh nhật, là cô cô tự mua chứ không phải đích thân làm
Nhưng dù vậy, cô nghĩ Lục Thần Nguyên sẽ không để ý đâu...
Dịp Như hớn hở cầm bánh kem đi tới bên ven đường Ánh Dương. Tâm trạng rất vui, nhưng bỗng chốc như chìm xuống vực sâu ngàn dặm
Đạp vào mắt cô, chính là ở một khoảng cách không xa cũng không gần. Lục Thần Nguyên cùng với Vi Tiểu Giản. Hai người họ tay trong tay, đút bánh kem lẫn nhau, nhìn tư thế lẫn biểu cảm. Cô biết, người đón sinh nhật đêm nay cùng anh, không phải cô
Dịp Như rơi lệ, vài giọt nước mắt chảy xuống ngang giữa má thì đã bị cô lấy tay lau đi. Chiếc bánh kem sôcôla rất đẹp trong hộp bỗng dưng bị rớt xuống " bịch " một tiếng
Dịp Như buồn bã xoay gót chân rời khỏi, cô đau lòng, rất rất đau lòng.
Dịp Như quay về căn biệt thự trống vắng của mình. Cô không hề bật đèn, cư nhiên vật bình thảng bước đi trên cầu thang quen thuộc. Đi thẳng, đi thẳng đến phòng mình
Dịp Như nằm dài trên giường, khóe mắt giờ đây hơi cay cay. Trái tim cô sao lại đau lòng thế này...
Dịp Như mở điện thoại lên, đập vào mắt cô là thứ mà cô không thể tin được
Cách đây hai tiếng, Lục Thân Nguyên có gửi tin nhắn cho cô
" Anh bận rồi, em không cần đón sinh nhật cùng anh đâu! "
Bởi vì khi ấy, cô đang ngủ say trên xe của Thẩm Đông Quân. Lại có vẻ thêm tiếng nhạc trên xe, nên cô vốn không nghe được có tin nhắn gửi đến điện thoại của mình
Mọi thứ thay đổi cả rồi, nhưng cũng đúng. Năm nay bạn gái anh đã về, người đón sinh nhật cùng anh, cũng nên là Vi Tiểu Giản
Thời gian ba tháng này đối với Lục Thần Hi mà nói cứ như là một con dao găm rất nhọn cứa sát vào vết thương. Anh phát điên lên, anh muốn đi tìm Kiều Tử Khiết. Anh muốn biết xem cô rốt cuộc đang ở đâu. Rốt cuộc cô sống có tốt không. Cô có hận anh không? Hận! Sao cô có thể không hận anh chứ. Cô muốn trốn khỏi anh, anh cũng muốn để cô trốn đi. Thế nhưng sao bản thân vẫn rất rất muốn đi tìm cô. Muốn được gặp thấy cô, muốn được nghe giọng cô, muốn nhìn thấy gương mặt ấy của cô
Nhưng vẫn đáng tiếc, anh đã để lỡ mất cô. Anh dùng trăm phương ngàn kế để cô đến bên anh. Thậm chí dùng cả nhà cô để uy hiếp cô. Nhưng hiện tại, những thứ anh dùng nó để uy hiếp cô, đều đã không còn...
Như thế, cô có lí do gì để ở lại bên cạnh anh. Dù hôm nay anh giữ được cô, nhưng anh không chắc anh giữ được cô cả đời.
Nếu như cô đã ý định muốn bỏ trốn, thì dù anh có muốn cũng chẳng thể ép cô ở lại bên cạnh anh...
Bắc Kinh cũng có rất nhiều thay đổi. Bây giờ đã chuyển sang mùa đông, thời tiết giá lạnh. Con đường đi cũng rất lạnh, con người lại càng lạnh hơn...
Có lẽ là do duyên trời đã định, Kiều Tử Khiết đã không còn bên cạnh anh nữa. Cô rời xa anh, đã rời xa anh thật rồi...
Thượng Hải
Trong phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Thời Thịnh
Dịp Như vận một bộ váy hồng trắng được làm bằng vải ren, chiều dài của váy dài tới tận đùi. Trên tay cô cầm chính là một túi xách đang bán bán chạy nhất ở Châu Âu
Một Dịp Như bộ dạng hiếu động tinh nghích hoạt bát, lúc nào cũng có vẻ tùy hứng. Khi trước, mỗi lần Dịp Như ra đường. Nếu như không có gì đặc biệt cô nhất định đều sẽ mặc quần bó và áo thun hàng hiệu nổi tiếng. Chưa từng mặc váy hay dằm dài gì cả, nhưng có lẽ, thời gian và sự thật trên đời cũng có thể làm thay đổi một số việc.
Dịp Như hôm nay đến Thời Thịnh này, vốn dĩ là để bàn hợp đồng cho sự hợp tác giữa Thời Thịnh và Dịp Thị. Mà Dịp Như hiện nay, không chỉ là người đại diện nổi bậc trong các sự kiện lớn của Dịp Thị. Mà còn là CEO của Dịp Thị, hay nói cách khác. Dịp Như hiện nay được tính là ngang hàng với Lục Thần Hi hay Triển Vọng. Cô cũng là một tổng tài của một tập đoàn lớn.
Vốn đã hẹn bảy giờ sẽ gặp, nhưng Thẩm Đông Quân lại bắt Dịp Như chờ cả tiếng đồng hồ. Nhưng bất quá, cô cũng chỉ ngồi ngay ngắn trên sofa nhỏ trong trong phòng làm việc của Thẩm Đông Quân
Khác hẳn, rất khác với mọi khi, cô rất ngoan ngoãn ngồi yên mà không hề phá phách. Chỉ là thỉnh thoảng hay đưa tay lên trước mặt nhìn đồng hồ mà thôi
Nếu thường ngày, nhất định không phải thế. Dịp Như sẽ đến bên giá sách mà quậy tung mấy quyển sách kia lên. Thậm chí trên bàn, cô cũng có thể hất tung một vàu thứ
Nhưng hôm nay, Dịp Như đó đã không còn, trải qua bao nhiêu chuyện chỉ trong một thời gian ngắn. Làm sao bản thân có thể dễ dàng chấp nhận
Kiều Tử Khiết mất tích, Dịp Như cũng lo lắng đến chết đi được. Có lần tìm đến chỗ Triển Vọng, hi vọng rằng anh ta có thể nói ra tung tích của Kiều Tử Khiết. Nhưng mà anh ta vẫn câm nính chẳng nói một câu. Đã thế anh ta còn giả vờ chẳng biết, sau đí nói đông nói tây lãng trách chủ đề
Sau đó cô lại không nhận được bất kỳ liên lạc nào với Trịnh Quân. Chỉ là chủ nhật hằng tuần, sẽ có một video về bữa sáng mà anh gửi cho Dịp Như. Dịp Như đã rất đi tìm nơi gửi đoạn video ấy, nhưng đáng tiếc đến tận cùng vẫn là mất dấu. Sau đó cô chẳng dám đi tìm nữa, là Trịnh Quân muốn trốn cô, là cô đã làm tổn thương Trịnh Quân...
Cho đến một tháng trước, ba cô bỗng dưng bệnh tim tái phát. Nói đi là đi một cách đột ngột, sau đó mẹ cô bị bất tĩnh nằm trên giường bệnh bảy ngày trời. Cuối cùng, bác sĩ vẫn không cứu được. Lần phẫu thuật ấy của mẹ Dịp Như, đã không thành công
Cứ như thế, Dịp Như bất ngờ bị đẩy lên ngọn sống, trở thành CEO của Dịp Thị. Nhưng mà trong Dịp Thị cũng có rất nhiều cổ đông không tán thành việc thừa kế tập đoàn của cô. Vẫn là thường xuyên cố ý gây khó dễ cho cô. Dịp Như vốn ngây thơ bướng bỉnh như thế, đùng một cái lại xảy ra rất nhiều chuyện như vậy. Ít nhất, nó cũng đã mài dũa một Dịp Như trước đây. Trở thành một người ít nói, điềm đạm, phong thái ôn nhu lại có sự lạnh lùng
" Cọt kẹt " Cửa kính trong được mở ra, Thẩm Đông Quân mặc một bộ vet đen với tư thế " ngầu " mà đi vào
" Anh đến rồi à, tôi còn tưởng anh thật là muốn thất hẹn không đến đó chứ? Nếu vậy chúng ta nhanh chóng bàn chuyện hợp tác. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Cũng không thể ở lại Thượng Hải lâu được " Dịp Như nhìn anh, khẽ nói
" Cô chuẩn bị rời Thượng Hải, nhưng chẳng phải đã nói cô là người quay quảng cáo lần này sao " Thẩm Đông Quân tựa tiếu phi tiêu nhìn Dịp Như. Bọi dạng cũng có sự quyến rũ. Nhưng mà, anh lại rất hay lánh mặt khi nhìn cô. Chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy cô. Chuyện của đêm hôm đó, một cô gái xa lạ được anh đưa về nhà. Cái tư thế nằm, cái khuôn mặt, cái cách nói chuyện, bộ dáng mê mang tỏ tình, điệu bộ nửa say nửa tỉnh kia...
Hầu hết cứ lùa về trong đầu anh, vì vậy anh thật sự không được tự nhiên khi nói chuyện với Dịp Như
" Chuyện quay quảng cáo, tôi định đề nghị với anh có thể dời thêm một tháng nữa không. Dẫu sao tôi vẫm còn chuyện quan trọng phải làm. Tôi thật sự phải quay về Bắc Kinh trong hôm nay. Thẩm Đông Quân, tôi xin anh có được không " Dịp Như mặc dù năn nỉ anh, nhưng thật ra vẫn rất nghiêm túc, thái độ vẫn không đổi
" Cô muốn về gấp vậy sao, được thôi không sao cả. Tôi đồng ý dời lại một tháng chuyện quay quảng cáo. Dù sao cô cũng là CEO của Dịp Thị, chứ không phải nhân viên bình thường. Nếu Dịp tổng tài đã nói vậy, tôi sao không nể mặt được chứ. Chỉ có điều là giờ cô phải đi theo tôi. Ngay lập tức " Mày liễu của anh có hơi nhướn lên, ngay sau đó như hổ báo nhào về phía cô. Anh nắm lấy cổ tay cô mà lui đi.
Một tay kia của anh kéo cô, còn một tay mở cửa phòng. Anh một mực lôi cô vào thang máy. Mặc cho sự phảng kháng kịch liệt cô của cô. Dịp Như từng định xuất quyền để dạy cho Thẩn Đông Quân một bài học. Lần đó cô vốn đã có thể thoát được, nhưng thang máy chưa dùng, cô sao có thể chui ra ngoài được
Dịp Như lại bị Thẩm Đông Quân kéo lại, anh nói nếu cô không ngoan ngoãn đi theo anh. Chuyện hợp tác này xem như hủy bỏ. Dịp Như lại sợ nó ảnh hưởng đến lợi ích cũng như khiến Dịp Thị chịu mất mát, vả lại khi đó Dịp Như lại chằng biết ăn nói sao với hội đồng quảng trị. Vì thế, cô cứ như con mèo nhỏ tính cũ tái phát, ương bướng để cho anh lôi đi. Nhưng miệng vẫn luôn cử động liên tục, chính là đang chửi thầm anh
Thẩm Đông Quân nhìn thấy điệu bộ ấy của Dịp Như. Anh không nói nhiều chỉ mỉm cười một cái. Sau đó anh ra sức nắm chặt lấy cổ tay Dịp Như, chính là sợ như ban nãy cô lại muốn chạy đi
Ra ngoài thang máy đi ra tầng chệt dưới lầu. Dịp Như không muốn mất hình tượng của bản thân. Từ lúc tay bị Thẩm Đông Quân kéo đi, anh đi trước cô. Giờ đây hai người chung lối chung đường, cô tay cô và cổ tay anh dính liền vào nhau. Hai người cứ như hợp tác vô cùng ăn ý mà trở nên " thân thiết "
Bởi vậy, mấy nhân viên trong Thời Thịnh cũng chẳng ai bàn tán gì. Dù sao Dịp Như là ai chứ, CEO của Dịp Thị. Cho dù có là một cặp với Thẩm Đông Quân thì cũng là chuyện " bình thường ". Môn đăng hổ đối, mấy nhân viên bình thường có tư cách gì mà bàn tán? Huống hồ, nắm tay như vậy, cũng chỉ là xã giao bình thường của giới thượng lưu.
Thẩm Đông Quân lấy xe chở cô đến một tiểu khu nhỏ ở ngoại ô, thuộc thành phố A
Bên ven đường, anh dừng xe tại đây, sau đó lôi Dịp Như xuống xe.
" Dịp Như, giờ tôi muốn hỏi cô, cô tỏ ra thái độ lạnh nhạt như vậy với tôi là ý gì. Cô tưởng làm gì thì xem như chúng ta chưa từng quen biết hay sao? Cô cho rằng Thẩm Đông Quân tôi là loại người gì. Dịp Như, lẽ nào cô đã quên đêm hôm đó cô say rượu, cô đã nói những gì, cô quên rồi sao
" Say rượu gì chứ? Rõ ràng tôi và anh trước kia gặp... gặp chỉ... một lần thôi mà. Anh nói gì vậy chứ hả! " Dịp Như bổi rối nhìn Thẩm Đông Quân, ấp a ấp úng nói
Cũng là trong lúc đó, đầu óc của cô cứ như nhớ về chuyện gì đó. Cô mãnh mẽ rút tay của mình lại sau đó Thẩm Đông Quân ra. Dịp Như dùng hai bàn tay ôm đầu mình lại. Đôi mắt của cô nhắm chặt lại, bất giác lại mở mắt ra. Giọng điệu của cô rất kiên định
" Tôi nhớ rồi! Mặc dù tôi không nhớ rõ được mọi chuyênh. Nhưng hình như đêm hôm đó tôi đã nói gì với anh thì phải. Nhưng cũng chả sao, người muốn giúp Dịp Như tôi nhiều lắm. Anh cũng chỉ là giúp đưa tôi về nhà của anh. Cùng lắm tôi ngủ ở nhà anh một đêm, nếu anh muốn tôi sẽ trả tiền xem như tiền thuê phòng trọ. Còn có, nghe tôi nói vài câu thì chết sao? Dù sao tôi cũng không phải nói anh " Mày liễu của Dịp Như hơi nhướn lên, cô mạnh giọng trả lời. Nói xong, dứt khoát muôn chạy trốn ra khỏi thành phố A này. Nhưng lại chẳng kịp nữa rồi
" Dịp Như. " " Dịp Như, tôi nói cho cô biết, có phải cô đang muốn Thẩm Đông Quân tôi làm trò đùa để cô tùy y bỡn cợt hay không. Cô không cho tôi lời giải thích, không sao cả. Nhưng ít nhất thái độ của cô cũng đừng như chúng ta chưa từng quen biết. Vừa nãy ở phòng làm việc, chính là ba tiếng đồng hồ trước. Thái độ đó của cô, có phải cô nghĩ làm như vậy thì có thể giải quyết hết sao. Thẩm Đông Quân tôi lần đầu tiếp xúc với phụ nữ như cô! " Khuôn mặt của anh có phần nhăn lại, thanh âm không còn ấm áp mà còn cương trực, thái độ lạnh lùng làm cho người ta sợ phát khiếp
Thẩm Đông Quân tiến thêm vài bước về phía Dịp Như. Dịp Như theo bản năng dĩ nhiên cũng lùi lại. Lùi về phía sau vài bước, cả người cô đã bị dính về chiếc xe
" Thẩm Đông Quân, anh muốn gì thì nói rõ ràng có được không. Thái độ của tôi như thế có gì không đúng. Giữa tôi và anh nên có thái độ gì đây chứ? Thẩm Đông Quân, ngoài quan hệ hợp tác, chúng ta là người xa lạ " Dịp Như hết lời để nói với anh ta, dùng tat vuốt tóc trên trán một cái sau đó dồn hết sức lớn tiếng quát anh ta
" Dịp Như! Cô có biết hình ảnh cô trong tôi thế nào không. Vốn dĩ tôi cũng định xem như chưa từng quen biết cô. Nhưng chúng ta có duyên trùng phùng. Tôi nói cho cô biết, dù cô có chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi " Thẩm Đông Quân nói xong lại thêm một lần nữa lôi kéo cổ tay cô. Sau đó anh tống cô lên xe
Thẩm Đông Quân đáp ga rất mạnh khiến xe chạy với tốc độ cực nhanh. Dịp Như trên xe sợ phát khiếp, la lên
" Thẩm Đông Quân, anh muốn giết người sao. Anh muôn chết nhưng tôi muốn sống đó " Dịp Như vừa nói vừa ra sức đánh mạnh vào bã vai anh
" Ai nói với cô tôi muốn chết hả, chẳng phải cô nói muốn về Bắc Kinh sao. Tôi đưa cô về Bắc Kinh, nhưng cô hãy nhớ kỹ cho tôi. Từ giờ trở đi, Dịp Như cô sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi. Tôi bằng mọi giá cũng sẽ theo đuổi được cô "
----
8 giờ tối, Bắc Kinh
Thẩm Đông Quân sau khi đưa Dịp Như về Bắc Kinh. Anh liền thả tự do cho cô, sau đó một mình đi về căn biệt thự ở Bắc Kinh
Còn Dịp Như, bởi vì phải đến thành phố A với Thẩm Đông Quân. Cãi nhau với anh ta, còn từ thành phố A về Bắc Kinh. Mất cả biết bao nhiêu thời gian
Nhưng không sao, may mà tất cả mọi thứ vẫn còn kịp. Thật ra, hôm nay chính là sinh nhật của Lục Thần Nguyên. Dịp Như sở dĩ phải dời lại thời gian quay quảng cáo. Cũng chỉ vì muốn cùng đón sinh nhật với Lục Thần Nguyên
Lục Thần Nguyên sinh nhật năm ào cũng chỉ cùng vài người bạn đón sinh nhật. Sinh nhật anh, anh không thích náo nhiệt. Cho nên không tổ chức tiệc lớn, chỉ cùng vài người bạn thân ăn mừng nho nhỏ. Mà vinh hạnh này, Lục Thần Hy dù là anh trai ruột cũng không có. Lúc trước, chính là anh cùng toàn thể mọi người ở đạo quán Ngạn Dương ăn mừng. Nhưng năm chỉ, không thể về Liên Châu, nên chắc chỉ còn mỗi Dịp Như
Dịp Như nghĩ đến vậy lại càng tỏ ra vui sướng, quên cả việc chiều nay cãi nhau với Thẩm Đông Quân là thế nào
Đã hẹn trước ở ven đường Ánh Dương, Dịp Như sẽ mang theo một cái bánh sinh nhật. Rồi sẽ cùng nhau thổi nến, cắt bánh kem, thế xem như là xong. Bởi vì hôm nay về Bắc Kinh khá trễ, cho nên bánh sinh nhật, là cô cô tự mua chứ không phải đích thân làm
Nhưng dù vậy, cô nghĩ Lục Thần Nguyên sẽ không để ý đâu...
Dịp Như hớn hở cầm bánh kem đi tới bên ven đường Ánh Dương. Tâm trạng rất vui, nhưng bỗng chốc như chìm xuống vực sâu ngàn dặm
Đạp vào mắt cô, chính là ở một khoảng cách không xa cũng không gần. Lục Thần Nguyên cùng với Vi Tiểu Giản. Hai người họ tay trong tay, đút bánh kem lẫn nhau, nhìn tư thế lẫn biểu cảm. Cô biết, người đón sinh nhật đêm nay cùng anh, không phải cô
Dịp Như rơi lệ, vài giọt nước mắt chảy xuống ngang giữa má thì đã bị cô lấy tay lau đi. Chiếc bánh kem sôcôla rất đẹp trong hộp bỗng dưng bị rớt xuống " bịch " một tiếng
Dịp Như buồn bã xoay gót chân rời khỏi, cô đau lòng, rất rất đau lòng.
Dịp Như quay về căn biệt thự trống vắng của mình. Cô không hề bật đèn, cư nhiên vật bình thảng bước đi trên cầu thang quen thuộc. Đi thẳng, đi thẳng đến phòng mình
Dịp Như nằm dài trên giường, khóe mắt giờ đây hơi cay cay. Trái tim cô sao lại đau lòng thế này...
Dịp Như mở điện thoại lên, đập vào mắt cô là thứ mà cô không thể tin được
Cách đây hai tiếng, Lục Thân Nguyên có gửi tin nhắn cho cô
" Anh bận rồi, em không cần đón sinh nhật cùng anh đâu! "
Bởi vì khi ấy, cô đang ngủ say trên xe của Thẩm Đông Quân. Lại có vẻ thêm tiếng nhạc trên xe, nên cô vốn không nghe được có tin nhắn gửi đến điện thoại của mình
Mọi thứ thay đổi cả rồi, nhưng cũng đúng. Năm nay bạn gái anh đã về, người đón sinh nhật cùng anh, cũng nên là Vi Tiểu Giản