Đêm nay Kiều Tử Khiết ngược lại ngủ rất ngon. Thế nhưng dường như ông trời lại chẳng tha cho cô. Khoảng 2 giờ sáng, bỗng nhiên Lục Thần Hi gõ cửa đánh thức cô " cộc, cộc, cộc "
Kiều Tử Khiết đang ngủ say xưa thì bị tiếng gõ cửa nát óc của anh làm thức dậy. Cô trong uể oải mà đi ra mở cửa phòng, miệng vẫn còn luôn mắng chửi anh
" Nè, Lục Thần Hi, anh có biết mấy giờ rồi không hả " Cô mắt nhắm mắt mở ttrong khó chịu mà lớn tiếng mắng anh. Thế nhưng Lục Thần Hi lại làm ra vẻ chẳng có gì cả. Anh hơi nhươn mi, mi tâm nhìn sâu vào mắt cô sau nhìn đồng hồ trên tay " Khoảng 2 giờ thôi mà "
Nghe lời nói của anh khiến Kiều Tử Khiết tức đến tỉnh dậy hắn. Gì chứ, mới hai giờ, nghe ta nói như thế cô còn tưởng là bảy giờ nữa cơ. Cô tức giận không kìm chế nổi lấy tay chỉ vào người anh. Từng bước từng bước dồn anh vào sát vách cửa " Lục Thần Hi, anh có bị điên không vậy. Hai giờ đó anh có biết không vậy hả. Đêm hôm khuya khoắt anh đến tìm tôi làm gì "
" Tôi chỉ muốn nói cô biết, bắt đầu từ ngày mai dọn qua phòng tôi ở " Nói xong sau đó anh còn để lại ánh mắt đào hoa nhìn cô. Anh là Lục Thần Hi sao, sao cô nhìn anh bây giờ giống vơia Triển Vọng thế nhỉ. Cô trong mơ man gật đầu một cái. Sau khi thấy cô gật đầu rồi anh mới xoay lưng rời khỏi. Còn cô, một hồi sau mới biết mình vừa trả lời gì. Cô giựt mình, chẳng lẽ cô phải ở chung phong với anh ta sao. Cô suy nghĩ một chút tồi lại lăn ra ngủ tiếp
Còn Lục Thần Hi, anh một mình đi đến nhà bếp sau đó lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu van. Anh ủ rủ rót từng giọt rượu vào ly, nâng ly uống cạn. Xem ra đêm nay anh lại phải thức trắng nữa rồi. Bây giờ đột nhiên khiến anh nhớ đến vào những ngày anh mới tiếp nhận Lục Thị cũng thường xuyên thức trắng như thế. Anh không hiểu chính mình đối với Kiều Tử Khiết là thế nào. Bởi vì anh từng động lòng với cô ấy từ khi còn nhỏ hay chính là vì cô rất giống cô ấy. Phải nói rõ hơn là anh Kiều Tử Khiết giống với người bạn gái của anh. Chỉ tiếc là, khi xưa Lục thị thất thế, anh không cách nào ở bên cô ây. Thế nhưng khi anh có được những thành tựu như ngày hôm nay thì lại không cách nào tiếp tục với cô ấy. Là bởi vì anh vẫn cảm thấy giữa anh và bạn gái cũ của mình có rất nhiều điểm khác nhau. Sau này khi gặp Kiều Tử Khiết, anh lại cảm thấy mẫu người như cô mới có thể đáng để anh phải yêu thương bảo vệ. Nhưng ông trời trêu ngươi, Kiều Tử Khiết lại là con gái Kiều Vĩnh Quốc. Lẽ nào cuộc đời anh định sẵn không thể yêu người nào cả đời sao
Sáng hôm sau Kiều Tử Khiết tỉnh dậy trong tinh thần vô cùng mệt mỏi. Cô mặc một chiếc đằm màu xanh nhạt dài đến đầu gối sau đó thong thả đi tìm Lục Thần Hi. Cô qua phòng của anh lại không thấy anh đâu nên cứ tưởng anh đã đi đến công ty rồi. Thật không ngờ khi cô đang bước xuống cầu thang lại thấy anh đang nằm gục trong nhà bếp. Cô vội đi thật nhanh đến chỗ anh, lay người anh dậy " Nè, Lục Thần Hi, sao anh còn nằm lười thế hả dậy mau lên " Cô vừa nói vừa lay lay người anh, thế mà anh một chút động tĩnh cũng chẳng có. Cô thấy thế cũng hết kiên nhẫn đánh thức anh nên nhanh chóng xoay lưng rời khỏi. Nào ngờ khi cô chuẩn bị đi thì bàn tay cô đã bị ai đó nắm thật chặt. Anh hung hăng kéo cô lại gần người anh " Anh muốn làm gì thế " Kiều Tử Khiết vẻ mặt hơi ấp úng nhìn anh. Chẳng phải anh luôn rất ghét cô sao. Sao tự nhiên hôm nay lại thân mật như thế chứ
" Cho cô một ngày chuẩn bị, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho cô đên Lục thị làm việc " Anh lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó lập tức buống cô ra rồi xoay lưng đi lên lầu. Kiều Tử Khiết vẫn còn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của anh. Gì cơ, kêu cô đến Lục thi, cô vốn đâu muốn làm ở công ty anh chứ
" Xong rồi không ổn rồi " Kiều Tử Khiết xoa xoa đầu còn nhéo má chính mình một cái. Đây không phải là mơ, vậy cô sắp tàn đời rồi. Đối mặt với anh ở còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn cô vào công ty anh làm việc nữa chứ. Anh nhất định đang muốn trả thù cô nữa đây mà
Kiều Tử Khiết đang ngủ say xưa thì bị tiếng gõ cửa nát óc của anh làm thức dậy. Cô trong uể oải mà đi ra mở cửa phòng, miệng vẫn còn luôn mắng chửi anh
" Nè, Lục Thần Hi, anh có biết mấy giờ rồi không hả " Cô mắt nhắm mắt mở ttrong khó chịu mà lớn tiếng mắng anh. Thế nhưng Lục Thần Hi lại làm ra vẻ chẳng có gì cả. Anh hơi nhươn mi, mi tâm nhìn sâu vào mắt cô sau nhìn đồng hồ trên tay " Khoảng 2 giờ thôi mà "
Nghe lời nói của anh khiến Kiều Tử Khiết tức đến tỉnh dậy hắn. Gì chứ, mới hai giờ, nghe ta nói như thế cô còn tưởng là bảy giờ nữa cơ. Cô tức giận không kìm chế nổi lấy tay chỉ vào người anh. Từng bước từng bước dồn anh vào sát vách cửa " Lục Thần Hi, anh có bị điên không vậy. Hai giờ đó anh có biết không vậy hả. Đêm hôm khuya khoắt anh đến tìm tôi làm gì "
" Tôi chỉ muốn nói cô biết, bắt đầu từ ngày mai dọn qua phòng tôi ở " Nói xong sau đó anh còn để lại ánh mắt đào hoa nhìn cô. Anh là Lục Thần Hi sao, sao cô nhìn anh bây giờ giống vơia Triển Vọng thế nhỉ. Cô trong mơ man gật đầu một cái. Sau khi thấy cô gật đầu rồi anh mới xoay lưng rời khỏi. Còn cô, một hồi sau mới biết mình vừa trả lời gì. Cô giựt mình, chẳng lẽ cô phải ở chung phong với anh ta sao. Cô suy nghĩ một chút tồi lại lăn ra ngủ tiếp
Còn Lục Thần Hi, anh một mình đi đến nhà bếp sau đó lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu van. Anh ủ rủ rót từng giọt rượu vào ly, nâng ly uống cạn. Xem ra đêm nay anh lại phải thức trắng nữa rồi. Bây giờ đột nhiên khiến anh nhớ đến vào những ngày anh mới tiếp nhận Lục Thị cũng thường xuyên thức trắng như thế. Anh không hiểu chính mình đối với Kiều Tử Khiết là thế nào. Bởi vì anh từng động lòng với cô ấy từ khi còn nhỏ hay chính là vì cô rất giống cô ấy. Phải nói rõ hơn là anh Kiều Tử Khiết giống với người bạn gái của anh. Chỉ tiếc là, khi xưa Lục thị thất thế, anh không cách nào ở bên cô ây. Thế nhưng khi anh có được những thành tựu như ngày hôm nay thì lại không cách nào tiếp tục với cô ấy. Là bởi vì anh vẫn cảm thấy giữa anh và bạn gái cũ của mình có rất nhiều điểm khác nhau. Sau này khi gặp Kiều Tử Khiết, anh lại cảm thấy mẫu người như cô mới có thể đáng để anh phải yêu thương bảo vệ. Nhưng ông trời trêu ngươi, Kiều Tử Khiết lại là con gái Kiều Vĩnh Quốc. Lẽ nào cuộc đời anh định sẵn không thể yêu người nào cả đời sao
Sáng hôm sau Kiều Tử Khiết tỉnh dậy trong tinh thần vô cùng mệt mỏi. Cô mặc một chiếc đằm màu xanh nhạt dài đến đầu gối sau đó thong thả đi tìm Lục Thần Hi. Cô qua phòng của anh lại không thấy anh đâu nên cứ tưởng anh đã đi đến công ty rồi. Thật không ngờ khi cô đang bước xuống cầu thang lại thấy anh đang nằm gục trong nhà bếp. Cô vội đi thật nhanh đến chỗ anh, lay người anh dậy " Nè, Lục Thần Hi, sao anh còn nằm lười thế hả dậy mau lên " Cô vừa nói vừa lay lay người anh, thế mà anh một chút động tĩnh cũng chẳng có. Cô thấy thế cũng hết kiên nhẫn đánh thức anh nên nhanh chóng xoay lưng rời khỏi. Nào ngờ khi cô chuẩn bị đi thì bàn tay cô đã bị ai đó nắm thật chặt. Anh hung hăng kéo cô lại gần người anh " Anh muốn làm gì thế " Kiều Tử Khiết vẻ mặt hơi ấp úng nhìn anh. Chẳng phải anh luôn rất ghét cô sao. Sao tự nhiên hôm nay lại thân mật như thế chứ
" Cho cô một ngày chuẩn bị, ngày mai tôi sẽ thu xếp cho cô đên Lục thị làm việc " Anh lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó lập tức buống cô ra rồi xoay lưng đi lên lầu. Kiều Tử Khiết vẫn còn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của anh. Gì cơ, kêu cô đến Lục thi, cô vốn đâu muốn làm ở công ty anh chứ
" Xong rồi không ổn rồi " Kiều Tử Khiết xoa xoa đầu còn nhéo má chính mình một cái. Đây không phải là mơ, vậy cô sắp tàn đời rồi. Đối mặt với anh ở còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn cô vào công ty anh làm việc nữa chứ. Anh nhất định đang muốn trả thù cô nữa đây mà